Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trong căn phòng tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày trăng rằm, lại còn là tiết Trung Thu, Lý Tầm Hoan đã hứa sẽ đưa Diệp Khai xuống núi chơi nên cậu bé từ sáng sớm đã rất háu hức. Sau khi ăn điểm tâm sáng xong, Lý Tầm Hoan dặn dò Hiến Tổng Quản ở nhà chuẩn bị mâm cỗ cúng Trung Thu, tối nay ông sẽ mua bánh nướng từ thị trấn về sơn trang, mọi người sẽ cùng đón Trung Thu.

Đường xuống núi quanh co. Diệp Khai rất vui vẻ nắm tay sư phụ cùng đi trên con đường nhỏ. Lý Tầm Hoan kể cho đồ đệ nghe rất nhiều chuyện. Thỉnh thoảng, ông lại cõng đứa nhỏ lên vai để nó nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Dù rằng thị trấn dưới núi có những niềm vui rất thu hút với một đứa trẻ nhưng Diệp Khai cũng nghĩ rằng nếu cùng sư phụ đi mãi đi mãi trên một con đường thế này thì cũng là một điều rất hạnh phúc.

Lý Tầm Hoan đã dìu dắt Diệp Khai đi trên con đường tuổi hoa niên đầy mộng tưởng. Nhưng đến sau này, con đường độc bước giang hồ của chàng thanh niên đầy lý tưởng ấy chỉ có một túi hành trang gói gọn những thanh phi đao và bao lời giáo huấn làm đồng hành. Cậu bé bảy tuổi hiện tại chưa thể nghĩ đến cái tương lai ấy, cái tương lai đầy sóng gió mà ranh giới giữa sự sống và cái chết mong manh như tơ trời.

Hai sư đồ cuối cùng cũng xuống đến thị trấn, mặt trời vẫn chưa đứng bóng. Thị trấn dưới núi tuy nhỏ nhưng vào tiết Trung Thu cũng rực rỡ sắc màu, phố phường nhộn nhịp. Lý Tầm Hoan mua cho Diệp Khai vài xâu hồ lô rồi đưa cậu đến một cửa hiệu buôn cổ vật nhỏ. Đây là cửa hiệu của một đôi phu thê họ Mẫn. Phu thê họ Mẫn là chỗ cố giao của Lý Tầm Hoan, vốn cũng là cao thủ lừng lẫy một thời, mười năm trước lui về đây ở ẩn, mở ra hiệu buôn cổ vật này.

Cửa hiệu nhỏ đề ba chữ "Tàng Bảo Hiệu", trông có vẻ là một nơi khang trang, sang trọng vào bậc nhất sơn trấn. Ở một thị trấn nhỏ dưới núi thì có thể bán cổ vật cho ai? Nhưng cửa hiệu này lại làm ăn rất khấm khá. Khách hàng của họ không phải người trong thị trấn mà là nhân sĩ hào kiệt khắp nơi trong thiên hạ. Trên giang hồ, đôi khi người ta cần trao đổi một vài món đồ. Thường là những món đồ mà người bình thường chẳng dám mua. Tàng Bảo Hiệu lập ra là để mua bán những thứ như vậy. Cái cửa hiệu nhỏ này bao nhiêu năm qua đã là điểm đến của rất nhiều nhân sĩ võ lâm.

Nhưng hôm nay Tàng Bảo Hiệu đóng cửa. Cánh cửa lớn của cửa hiệu từ sáng đã treo bảng miễn tiếp khách. Bóng bạch y nhân bồng đứa trẻ theo lối tiểu môn vào cửa hiệu. Ông chủ Mẫn hiểu rõ Lý Tầm Hoan không muốn để lộ hành tung của mình. Phu thê họ Mẫn là những kẻ hiếm hoi biết được nơi ở của Tiểu Lý Phi Đao. Người giang hồ vốn trọng nghĩa khí, họ tuyệt đối không bao giờ tiết lộ. Mỗi khi Lý Tầm Hoan ghé đến, Tàng Bảo Hiệu sẽ đóng cửa.

Phía sau Tàng Bảo Hiệu là một khu trang viện rất tươm tất, thoáng mát. Diệp Khai theo sư phụ vào bên trong. Cậu thường đến đây nên cũng đã quen. Hầu như mỗi lần Lý Tầm Hoan dẫn Diệp Khai xuống núi là đều ghé qua đây. Sau khi vào đến đại sảnh, một bé gái xinh xắn tay ôm con diều chạy đến. Mẫn lão kéo nó lại, bảo:

- Chào Lý thúc thúc và Diệp đại ca đi con.

Cô bé lễ độ chào hỏi. Diệp Khai cũng tươi cười đáp lại bằng một tiếng: "Song Nhi muội muội". Cô bé đó là con gái duy nhất của lão Mẫn, năm nay lên sáu tuổi, tên gọi Mẫn Thư Song. Những lần Diệp Khai theo sư phụ đến đây đã kết bạn cùng cô bé rất thân. Lý Tầm Hoan bảo Diệp Khai theo Thư Song đi chơi. Hai cô cậu vui vẻ kéo nhau đi.

Tàng Bảo Hiệu này là một nơi thu thập tin tức chốn giang hồ. Qua việc mua bán, hai vợ chồng Mẫn lão thường xuyên gặp gỡ các nhân sĩ võ lâm. Tin tức từ đó mà thu được không ít. Tuy Lý Tầm Hoan đã lánh xa thị phi nhưng có những chuyện cũng cần phải biết. Mỗi lần gặp mặt, vợ chồng Mẫn lão lại đem những chuyện quan trọng nói lại với Lý Tầm Hoan. Vì vậy, dù đã quy ẩn nhưng Tiểu Lý Phi Đao cũng nắm bắt được diễn biến của giới võ lâm ngoài kia.

Các vị trưởng bối ở trong nhà nói chuyện giang hồ, hai đứa tiểu bối ở ngoài hậu viên chơi đùa rất vui vẻ. Diệp Khai lấy kẹo hồ lô chia cho Thư Song. Thư Song đang chơi thả diều nhưng con diều lại bị hư mất, cô bé định nhờ phụ thân sửa giúp thì vừa lúc hai sư đồ Lý Tầm Hoan đến. Như Song bèn nhờ Diệp Khai giúp mình sửa diều. Diệp Khai xin ít hồ dán của nhà bếp giúp cô bé dán lại con diều, cột dây lại. Con diều lành lặn nguyên vẹn trở lại.

- Song Nhi nhìn xem, con diều của muội khỏi bệnh rồi nè. - Diệp Khai đưa con diều cho Thư Song, pha trò.

Thư Song đón lấy con diều, tươi cười tán dương:

- Diệp đại ca đúng là vừa tài giỏi vừa tốt bụng.

Cô bé cười rất tươi, đuôi mắt cong cong, cả gương mặt như bừng sáng rạng rỡ. Nhìn Thư Song cười, Diệp Khai cảm thấy trong lòng cũng vui vẻ theo.

Đôi trẻ dắt nhau đi thả diều. Diệp Khai ở phía sau giữ tay Thư Song, giúp kéo cho con diều bay lên cao. Thư Song thích thú lắm. Thả diều chán rồi, đôi trẻ chơi trò trốn tìm. Bất luận là Thư Song trốn ở đâu thì Diệp Khai đều tìm được.

Đôi trẻ chơi đến người đẫm cả mồ hôi. Thư Song dẫn Diệp Khai đến gốc cây bên hồ nước, nằm trên cỏ nghỉ ngơi. Gió thổi mát rượi. Thư Song chợt nói với Diệp Khai:

- Diệp đại ca, huynh thật là tài giỏi. Mà tại sao Song Nhi trốn ở đâu Diệp đại ca cũng tìm được vậy?

Diệp Khai nhìn chòm mây trắng trôi bồng bềnh trên bầu trời, nói:

- Huynh cũng không biết tại sao. Nhưng huynh luôn có cảm giác dù Song Nhi trốn ở đâu thì huynh cũng sẽ tìm ra.

Thư Song chỉ mỉm cười nhìn cánh chim lượn trên mặt hồ. Đôi trẻ thơ ấy có bao giờ tưởng tượng được rằng đây sẽ là thời khắc vui vẻ cuối cùng bên nhau, để rồi xa cách mười mấy năm trời. Đời người ta ly hợp vô thường, mấy ai tránh khỏi.

Thư Song chợt đưa cho Diệp Kha một cái trống lắc, bẽn lẽn nói:

- Song Nhi tặng cho Diệp đại ca đó.

Diệp Khai cầm cái trống lắc, cười ngượng ngùng. Chợt, cậu bé bật dậy, nói:

- Song Nhi tặng quà cho huynh thì huynh cũng phải tặng quà cho Song Nhi. Muội chờ huynh một lát.

Diệp Khai lon ton đi hái lá cây. Cậu đến bên cạnh cô bé, trổ tài tết lá cây thành một con châu chấu nhỏ. Con châu chấu đính lên một cái cuống lá rất dài. Diệp Khai đưa con châu chấu cho cô bé, cười cười:

- Song Nhi có thích không? Diệp đại ca tặng cho Song Nhi đó.

Thư Song nhận lấy con châu chấu, hai mắt lấp lánh niềm vui:

- Muội thích lắm. Diệp đại ca làm cái gì muội cũng thích hết.

Đôi trẻ cùng nhau nói nói cười cười. Diệp Khai trèo lên cây táo trong vườn hái quả, ném cho Thư Song ở bên dưới. Hai đứa bé lại cùng ngồi dưới gốc cây ăn táo, trêu đùa lẫn nhau. Cả thế giới bây giờ đều thu lại trong đôi mắt trẻ thơ. Đang ăn táo, Thư Song bỗng nói:

- Diệp đại ca, hay là chúng ta ra ngoài chơi đi?

Diệp Khai tỏ ý ngần ngừ:

- Nhưng cha mẹ muội sẽ mắng đó.

- Không sao đâu mà. Chúng ta chỉ đi một chút thôi. - Cô bé kéo tay Diệp Khai - Đi mà... Ngoài phố có lồng đèn đẹp lắm.

Diệp Khai là một đứa trẻ ham vui. Chỉ qua vài câu nói của Thư Song, cậu đã xiêu lòng ngay. Không thưa ai bảo ai, đôi trẻ rời tiệm đồ cổ đi thẳng ra phố. Phố xá nhộn nhịp, không khí Trung Thu rất tưng bừng, rộn ràng. Đôi trẻ thích thú dạo chơi. Chúng đâu hay biết rằng nguy hiểm đang rình rập.

Hai đứa trẻ đang đi trên phố thì chợt có một đám người từ phía sau đánh tới. Cả hai cùng ngất xỉu. Hai đứa trẻ cũng không biết là mình đã bị người ta bắt đi.

Diệp Khai tỉnh lại với cơn đau âm ỉ ở đầu. Đây là đâu? Cậu không rõ. Cậu chỉ thấy xung quanh toàn là bóng tối. Trời tối rồi sao? Cậu mò mẫm trong bóng đêm. Cậu đụng vào tường. Không khí có phần ngột ngạt. Diệp Khai hiểu rồi, cậu đã bị nhốt vào một căn phòng nhỏ tối tăm. Cậu cố sức đập cửa, la hét nhưng cậu gào đến khản cả tiếng vẫn không có một lời đáp lại. Cậu bé cố dùng sức phá cửa, nhưng cánh cửa bị khóa chặt, cậu bé không đủ sức để phá.

Sau khi làm đủ mọi cách vẫn không thể thoát ra, Diệp Khai mệt mỏi thu mình vào một góc trong bóng tối. Bốn bề mịt mờ. Chỉ có những tia sáng le loi lọt qua cái song cửa nhỏ xíu. Diệp Khai không biết mình đã bị nhốt ở đây bao lâu nữa. Cậu bé vừa mệt, vừa đói lại vừa khát. Không khí ngột ngạt vô cùng. Sư phụ, sư phụ hãy đến cứu Tiểu Diệp đi. Diệp Khai hướng về sư phụ mà chờ đợi, mà hi vọng.

Căn phòng nhỏ tối tăm ấy giống như một sự ràng buộc vô hình của số phận. Cậu bé Diệp Khai năm bảy tuổi bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm ấy sau này lại là người đi phá giải những góc khuất của chốn giang hồ, mở toang những căn phòng tối. Thời gian trôi qua, Diệp Khai mê rồi tỉnh, tỉnh rồi mê từng hồi. Không khí trong phòng càng lúc càng khó thở, Diệp Khai cảm thấy bứt rứt vô cùng.

Trong cơn chập chờn mơ hồ, Diệp Khai cứ lo lắng cho Mẫn Thư Song. Cậu không biết cô bé có được bình an hay không. Ý chí quật cường của cậu bé đã nhiều lần thôi thúc cậu đứng lên, dùng sức tông mạnh vào vị trí mà cậu cho là cánh cửa. Nhưng kết quả chỉ là những cú ngã lăn quay và thêm vài vết thương trên cơ thể. Bóng tối và sự ngột ngạt phủ vây lấy cậu bé.

Cánh cửa phòng tối bật mở. Bóng bạch y như thiên nhân xuất hiện.

"Tiểu Diệp!", tiếng gọi không giấu được vẻ lo lắng như phá đi bầu không khí ngột ngạt.

Lý Tầm Hoan lao đến ôm lấy tiểu đồ đệ vào lòng. Cậu đã bị nhốt ở đây không ăn không uống ba ngày ba đêm rồi. Diệp Khai hé mắt một cách khó khăn vì ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Cậu nhận ra sư phụ. Cậu nhận ra sự ấm áp ấy. Cậu ôm lấy ông, yếu ớt nói:

- Sư phụ... sư phụ cứu Song Nhi... Tiểu Diệp không sao... sư phụ cứu Song Nhi...

Lý Tầm Hoan ôm chặt lấy đứa trẻ trong lòng. Cảm giác của ông lúc này là xót xa xen lẫn hạnh phúc. Đồ đệ của ông trong lúc bản thân mình gặp nạn vẫn luôn nghĩ cho người khác. Đứa trẻ như vậy nhất định sẽ không thể trở thành người xấu. Nhất định sẽ không dùng võ công của Tiểu Lý Phi Đao đi gieo rắc tai họa. Diệp Khai vẫn nói như mê:

- Cứu Song Nhi... cứu Song Nhi...

Lý Tầm Hoan trấn an cậu bé:

- Tiểu Diệp, Song Nhi đã an toàn rồi. Đừng sợ, sư phụ đưa con về nhà.

Và rồi ông bồng tiểu đồ đệ ra khỏi căn phòng đó. Căn phòng cũng bị thiêu cháy.

Diệp Khai hé mắt tỉnh dậy. Lần này là tỉnh hẳn. Cậu lờ mờ nhận ra đây là căn phòng quen thuộc của mình. Cậu đã về nhà rồi. Cả cơ thể vẫn còn rất yếu ớt. Nhưng cậu chợt bật dậy. Cậu cảm thấy lo lắng.

"Tiểu Diệp, con mau nằm xuống đi.", giọng nói quen thuộc của sư phụ ngay lập tức gây chú ý cho cậu bé.

"Sư phụ...", Diệp Khai gọi như nghẹn cả giọng.

Sư phụ cậu, bạch y phấp phới, đạo mạo hiền từ đang ở bên cạnh cậu. Lý Tầm Hoan quàng tay ôm lấy tiểu đồ đệ, dỗ dành:

- Nào nào, con nên nghỉ ngơi thêm. Ta mang cho con chén canh đây.

Diệp Khai níu lấy sư phụ, nói nhanh:

- Sư phụ, Song Nhi muội ấy sao rồi?

Lý Tầm Hoan mỉm cười:

- Con xem con kìa. Song Nhi không sao, nó đã rất an toàn khỏe mạnh, đang ở bên cạnh cha mẹ nó.

Diệp Khai mừng còn hơn chính mình thoát nạn. Lý Tầm Hoan đút canh cho cậu, dỗ cậu nghỉ ngơi. Diệp Khai suốt đời không quên được sự yêu thương chăm sóc của sư phụ dành cho mình. Trên chặng đường sau này, Diệp Khai bao nhiêu lần dạo trước Quỷ Môn Quan, nào là trọng thương rồi trúng độc. Những lúc như vậy, cái dư âm ngọt ngào ấm áp của chén canh, bát thuốc mà sư phụ chính tay đút từng thìa cho cậu ngày xưa cứ nghẹn gào nơi cổ họng. Chính Tâm Sơn Trang này là nơi mà Diệp Khai luôn hướng về dù cho có đi đến chân trời góc biển.

Trung Thu là ngày đoàn viên. Nhưng trớ trêu thay đối với Diệp Khai lại là buổi chia ly. Ánh nắng hoàng hôn nhuộm đỏ rừng trúc. Diệp Khai trầm lặng ngồi nơi thềm nhà, cái trống lắc không ngừng khua vang. Cậu không còn được gặp lại Song Nhi nữa.

Lúc Diệp Khai hoàn toàn khỏe lại, sư phụ đã nói cho cậu biết cả nhà họ Mẫn đã bỏ đi rồi. Đi đến một nơi rất xa. Còn tại sao họ đi thì sư phụ không nói. Diệp Khai bây giờ đã biết hóa ra chia ly chính là có mùi vị thế này. Hóa ra bất kể giây phút nào gặp nhau cũng có thể trở thành cửu biệt.

Cái trống lắc cứ xoay xoay trong bóng nắng thu nhợt nhạt buồn tẻ. Không ngờ món quà đầu tiên lại trở thành món quà cuối cùng của cậu và Thư Song. Một cuộc chia ly mà không hẹn ngày tái ngộ.

Diệp Khai mãi đến sau này mới hiểu rằng số mệnh của cậu từ đầu đã được an bài với những chuyện trái ngang. Cậu bé bảy tuổi lần đầu biết thế nào là thương tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top