Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ta cần một cây kiếm và bộ giáp rèn từ loại thép cao cấp nhất, các người liệu hồn mà làm cho xong trong 1 tháng rưỡi đấy.

Tên hiệp sĩ Kei Komuro vẫn như thế, vẫn cái giọng điều bề trên đáng ghét kia mà ra lệnh cho những người thợ rèn hoàng gia. Họ tức lắm, nhưng nào có làm gì được hắn đâu. Theo như những gì mọi người thấy thì tên hiệp sĩ láo toét này đang hẹn hò với cô công chúa lớn của nhà Hoàng Tự Akishino, Nội Thân Vương Mako. Duy chỉ trừ em gái của Mako, Nội Thân Vương Kako và chính bản thân Mako thì chẳng ai trong gia đình Hoàng Tự ưa Kei cả, nhưng vì thương Mako nên chỉ đành bằng mặt không bằng lòng với hắn. Tuy vậy, Kei Komuro lại chẳng phải là kẻ biết điều. Cứ thấy mọi người nhịn thì Kei lại lấn tới, vẫn cái kiểu ra lệnh khó chịu khiến ai cũng cảm thấy chán nản khi làm dưới trướng hắn. Kei ỷ rằng mình hẹn hò được với một cô công chúa ngon lành thế này, có được trái tim của một người mà hắn tự cho là cái "ngân hàng di động" của hắn nên tên hiệp sĩ lúc nào cũng ngước cái mặt chết tiệt của hắn lên trời. Nhưng Kei nào có biết, người thương trong lòng của Mako lại không phải là hắn ta. Mako không tơ tưởng đến một tên hiệp sĩ hào nhoáng trong bộ áo giáp sắt nhưng thiếu phép tắc, vô lễ đến lạ. Cô đang si tình một cô tiểu thư đỏng đảnh, khó chiều tên Meghan Markle. Hai người biết nhau cách đây không lâu, nhưng ngay lần đầu gặp mặt thì hình bóng của đối phương đã in sâu trong đôi mắt và trái tim của cả Mako lẫn Meghan. Meghan từ một cô nàng khó ưa, chỉ biết ra lệnh và hưởng thụ sự tôn thờ của người khác nay lại không quản đường xá mà cứ đến thăm Mako mãi. Đã thế còn rất cưng chiều và dịu dàng với Mako. Tên hiệp sĩ Kei Komuro chả qua chỉ là trung gian, là một tấm bình phong để che giấu chuyện tình cảm bí mật của Nội Thân Vương Mako. Tên ấy trông lớn mồm thế nhưng lại ngây thơ đến nực cười. Hắn chẳng biết vị trí thực sự của mình trong lòng Mako nhưng lại cư xử hết sức ngạo mạn, khiến cô vô cùng coi thường hắn. Con rồng Harry mà Kei nhất quyết phải giết được chính là do Mako giới thiệu cho. Cô mong rằng sau khi đối đầu với Harry thì cái tên đần độn này có thể hiểu ra được chút nào đó mà quyết định không làm hiệp sĩ mà quấy rầy cô và gia đình nữa. Chỉ 1 tháng rưỡi nữa thôi, và mọi chuyện sẽ kết thúc, Mako cho là như vậy.
***
Thời gian thấm thoát trôi qua như thoi đưa. Bộ áo giáp bóng loáng, cây kiếm dũng mãnh với những hoa văn được khắc lên vô cùng tinh xảo và khéo léo cùng một viên ngọc emerald xanh lục đính ở chuôi kiếm được được trao cho hiệp sĩ Kei Komuro. Tới lúc này thì mồ hôi hắn bắt đầu túa ra như tắm. Kei to họng, đúng, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không sợ. Cầm lấy cây kiếm mà tay hắn rung lẩy bẩy, còn Mako và Hoàng Tự Fumihito thì cười thầm trong bụng. Phen này đúng là hắn tự rước hoạ vào thân rồi. Một tháng rưỡi trước cứ gào um lên rằng một mình hắn đi diệt rồng là đủ rồi, không cần binh lính đi theo dù chính người không ưa hắn nhất, Hoàng Tự Fumihito cũng có lòng tốt gợi ý hắn rằng đi với một đội tinh nhuệ vẫn hay hơn là đi mình ên như vậy, nhưng với một kẻ có cái tôi cao ngất như Kei thì còn khuya hắn mới làm theo. Nghĩ tới việc phải đối mặt với một con rồng lửa bự như cái nhà thờ mà hắn thường xuyên lui tới trong thị trấn, hiệp sĩ Kei bủn rủn cả tay chân. Nhưng hắn đành bấm bụng thúc con ngựa phi nhanh về phía khu rừng cấm, nỗi tuyệt vọng của hắn cứ tăng dần theo tiếng vó ngựa. Quãng đường từ lâu đài đến khu rừng cấm khá xa, đi phải mất cả buổi chứ không ít, nhưng đối với Kei, nó chỉ ngắn tựa vài bước chân, cả buổi bỗng nhanh như một phút đồng hồ. Hắn trèo xuống ngựa, nặng nề lê bước vào khu rừng cấm. Những dây leo đen thui cùng mấy cái thân cây cằn cỗi, xơ xác, không có lá xanh mọc nhiều như kiến, quấn lấy nhau dày đặc, khiến những tia nắng khó khăn lắm mới xen được vào. Tên hiệp sĩ cố gắng cẩn thận từng bước đi của mình, nhưng không tránh khỏi việc bị gai cọ xước mặt. Hơn nữa, những con quái vật xuất hiện trong khu rừng tuy không mạnh nhưng lại cực kì phiền phức. Đánh nhau với chúng một hồi lâu cũng khiến Kei thấm mệt, cả người đầy viết trầy xước vì phải vật lộn với đám quái và dây gai cùng một lúc. Thanh gươm trên tay hắn trở nên nặng trình trịch nên Kei cứ vừa đi vừa lôi nó đi xềnh xệch trên nền đất mặc kệ việc đó chả khác nào tự bôi tro trát trấu lên cái danh hiệp sĩ của hắn, nhưng Kei Komuro chẳng còn quan tâm nữa. Điều duy nhất mà "anh hùng rơm" này đang nghĩ đến là liệu mình có toàn thây mà đi ra khỏi khu rừng này hay không. Kei nuối tiếc những món sơn hào hải vị mà hắn còn thưởng thức ở lâu đài, nhớ nhung cảnh vật quen thuộc trong thị trấn và cả sự kính trọng mà người dân dành cho hắn. Quệt những giọt nước mắt sợ hãi, tên hiệp sĩ tội nghiệp đang phải trả giá cho sự bốc đồng nhất thời của mình đi sâu vào bên trong khu rừng, nơi hắn thấy một cái hang rồng hùng vĩ, to khủng khiếp được tạo ra từ nham thạch và những hòn đá bự ngang ngửa những ngôi nhà trong thị trấn nơi hắn sống. Kei Komuro tháo bộ áo giáp của mình ra để tránh gây tiếng động và dễ di chuyển hơn rồi đặt nó ở bên ngoài cửa hang. Hắn cảnh giác đi vào, lăm lăm cây kiếm trên tay, mắt lấm lét nhìn khắp nơi. Trước mặt Kei là con rồng lửa Harry hung hãn đang say ngủ mà người ta đã vẽ lên biết bao nhiêu câu chuyện về nó. Chớp thời cơ, tên hiệp sĩ chạy đến bên con rồng và dùng hết sức lực chém vào cổ nó. Đáng thương thay cho hắn, cổ con rồng chẳng hề hấn gì, còn  thanh kiếm hắn đang cầm lại mẻ thêm một miếng nữa. Con rồng vẫn chưa thức dậy. Nhân lúc đó, Kei Komuro tiếp tục nâng kiếm lên, bổ một nhát còn mạnh hơn vào cổ nó. Nhưng tất cả những gì hắn nhận được là một tiếng động lớn đến giật mình đánh thức con rồng dậy, thanh gươm tội nghiệp kia gãy làm đôi, còn cổ con rồng thì vẫn chẳng có gì xảy ra cả. Mặt đất rung chuyển làm Kei đứng không vững. Con rồng Harry thức giấc, chậm rãi ngồi dậy và nhìn xuống kẻ dám chơi đùa với chính mạng sống của mình. Ngay từ lúc nó đang ngủ, Kei đã nhận thức được rằng Harry là một con rồng đồ sộ, nhưng khi nó ngồi dậy thì Kei lại tiếp tục sững sờ khi chứng kiến kích cỡ thực sự của nó. Bàn tay chỉ ngắn hơn chiều cao của hắn một chút, to đến mức có thể bóp nát hắn chỉ trong một nốt nhạc. Toàn thân nó được bao phủ bởi lớp vảy đen tuyền với những hoa văn vết nứt vàng óng đẹp đến ngất ngây. Đôi mắt rồng Harry xanh biếc như màu bầu trời mà Kei nuối tiếc muốn nhìn thấy lại từ khi bước chân vào rừng cấm sáng rực lên trong cái hang tối om. Bộ dạng dữ tợn của nó đã doạ hắn một phen. Con rồng cất giọng ồm ồm đe doạ hắn.

- Sao một con người nhỏ bé như ngươi lại dám vào đây phá hỏng giấc ngủ của ta? Phải chăng ngươi quá vô tâm với chính sinh mạng của mình như những tên hiệp sĩ ngu ngốc khác?

Tới lúc này thì Kei Komuro không nhịn được nữa, hắn bật khóc thật to. Bao nhiêu ân hận, sợ hãi đều được hắn trút hết ra ngoài. Kei ngồi phịch xuống đất, quăng cây kiếm gãy sang một bên rồi oà lên khóc, thút thít không ngừng, hết tay trái sang tay phải cứ kéo áo lên đến trống cả vùng ngực ướt đẫm mồ hôi mà chùi nước mắt. Thấy bộ dạng thảm thương và cách hành xử quái lại của tên này, Harry nhìn hắn bằng đôi mắt bối rối không thôi, trong lòng có chút thương xót nên để yên cho hắn khóc.

"Tên này bị hâm hay sao vậy trời?.... Đánh thức mình dậy xong rồi ngồi khóc cho mình xem là thế nào?..."

- N-Nín đi tên ngốc kia, ngươi muốn ta phải dỗ ngươi chắc?

Kei vẫn mặc xác lời của Harry. Tên hiệp sĩ này mệt mỏi lắm rồi. Khóc bù lu bù loa thế này trước mặt một con rồng, gươm thì bị gãy đôi, cổ rồng còn chém chẳng được, hắn còn mặt mũi gì để quay về cơ chứ. Kei ngồi ì ra đấy, thấm mệt nhưng vẫn tiếp tục khóc. Hắn cố gắng nén lại, sao cho bản thân chỉ bật ra vài tiếng thút thít nho nhỏ, nhưng dù vậy thì rồng Harry nghe thấy. Đang chán chường nhìn tên hiệp sĩ bé tí và nhát cáy này ngồi khóc đến đỏ bừng cả mắt mũi thì Harry bỗng thấy một cái nóng hừng hực toả ra từ vùng hạ bộ lan ra khắp cơ thể. Phải rồi, rồng Harry quên mất rằng kì động dục của nó chưa kết thúc. Harry quằn quại, cố gắng kiềm nén dục vọng của mình vào, giành những phút giây tỉnh táo cuối cùng của mình để đuổi Kei Komuro đi. Nó không thể để một con người tầm thường thấy được cái giây phút đáng xấu hổ này của nó.

- C-Cút mau đi, hiệp sĩ, bằng không ngươi sẽ hối hận đấy...

- Sao cơ? Sao tôi phải đi chứ??

- CÚT MAU ĐI CÁI TÊN ĐẦN ĐỘN NÀY, ĐỪNG ĐỂ TA NHẮC THÊM MỘT LẦN NÀO NỮA!!

-KHÔNG, TÔI KHÔNG ĐI ĐẤY, ÔNG COI THƯỜNG TÔI ĐẾN MỨC CHỈ ĐUỔI MÀ KHÔNG THÈM GIẾT TÔI HAY SAO, HARRY??

Mặc cho lời cảnh báo của Harry, Kei vẫn làm ngược lại, thậm chí còn cãi tay đôi. Hắn không còn gì để mất nữa, ngay cả một con rồng cũng khinh thường hắn. Kei không cam tâm, hắn gọi tên con rồng, gọi đến lạc cả giọng, nhưng đáp lại hắn chỉ là Harry đang vật vã, tiếng thở ngày càng nặng nề. Bỗng vụt một cái, con rồng dùng chân trước của đó đè Kei xuống nền đất, đưa mũi ngửi ngửi. Thấy hành động khác lạ của Harry, hắn vừa bối rối vừa sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa thoát khỏi nanh vuốt của con rồng hung hãn. Kei chưa bao giờ nghe đến việc rồng ăn thịt người, nên hắn rất khó hiểu cho đến khi Kei nhớ ra rằng đây là thời gian mà những con rồng đi tìm bạn tình. Nói cách khác, Kei đã vác cái thân còn trinh của hắn đi kiếm một con rồng trong thời kì động dục. Nghĩ đến đó, Kei càng kinh hãi và tuyệt vọng hơn. Hắn không dám nghĩ đến việc bị con rồng đưa cái thứ hạ bộ bẩn thỉu và to lớn ấy vào cơ thể hắn. Kei cố gắng giãy giụa, vừa tức vừa sợ vì sự bướng bỉnh của bản thân đã đưa hắn vào một tình huống cực kì tồi tệ. Nhưng muộn rồi, rồng Harry đưa cái miệng đầy răng nanh trắng ởn xé rách áo quần Kei rồi ngửa ra, đặt hắn lên bụng mình. Mặc dù bị con rồng cầm chặt trong tay, Kei vẫn xoay xở để nhìn xuống dưới được và ngay sau đó, hắn hối hận ngay lập tức. Hai dương vật đang cương cứng của Harry đã phần nào báo cho hắn biết trước kết cục của bản thân. Tên hiệp sĩ này hoảng sợ dùng hai tay đập mạnh vào tay con rồng, hòng mong nó thả ra. Khi nhận ra việc làm của mình là vô nghĩa, sự sợ hãi của Kei đã nhấn chìm hắn, và hắn lại tiếp tục khóc. Nhưng ham muốn được ân ái với Kei của Harry không cho hắn nghĩ nhiều. Con rồng đặt hắn lên dương vật của mình, chà sát với vùng hạ bộ của Kei Komuro. Mặc dù không muốn, dương vật của Kei vẫn cương lên như của Harry. Mặt hắn đỏ bừng vì ngượng, tay chân hắn bủn rủn, chẳng còn chút sức lực nào. Bỗng Harry đưa mắt lại nhìn sát, rồi bỗng hỏi:

- Ngươi có cả hai thứ của nam và nữ luôn này... Rốt cuộc, ngươi là gì vậy?

Câu hỏi của Harry chạm đến nỗi tự ti của Kei. Từ khi hắn có hiểu biết về cơ thể nam và nữ, Kei đã luôn tự hỏi rằng tại sao mình lại có cơ quan sinh dục của cả nam lẫn nữ, dù rõ rằng phần trên cơ thể, từ giọng nói đến gương mặt, đến bầu ngực đều là của nam. Sự khác biệt ấy khiến hắn bị trêu chọc, bị xa lánh. Để rồi Kei được cho biết rằng hắn vẫn có thể mang thai, và tiết sữa như một người phụ nữ bình thường. Việc ấy khiến Kei Komuro bị khủng hoảng. Hắn trở nên ghê tởm cơ thể mình, sợ hãi việc tiếp xúc thân mật với người khác. Ngay cả việc cưới Mako hắn cũng không muốn. Những điều ấy đã lí giải được tại sao đến giờ Kei vẫn còn trinh dù đã gần 30 tuổi. Nỗi tự ti quá đỗi to lớn khiến hắn không có dũng khi để trao trái tim cho ai. Bây giờ, ngay cả một con rồng máu lạnh đang hứng tình kia cũng nhận thấy sự khác biệt ấy, Kei buồn lắm. Hắn chẳng còn bụng dạ nào để sợ nữa. Kei làu bàu, giọng run run như chực khóc thêm một bận nữa.

- Sao thế? Ông ghê tởm tôi sao?

Con rồng im lặng một lúc, rồi quay sang liếm Kei khiến nửa trên cơ thể hắn ướt nhẹp cả, rồi mới khẽ đáp lời. Thái độ của Harry khiến tên hiệp sĩ vô cùng ngạc nhiên. Con rồng này không coi Kei như một thứ quái dị, cũng không ghẻ lạnh hắn. Trong tim hắn có chút cảm động. Một con rồng máu lạnh như Harry nhưng lại cư xử tốt gấp mấy lần lũ dân làng nơi Kei lớn lên. Cái thân trinh trắng của hắn mà đem trao cho con rồng này coi bộ không phải chuyện gì tồi tệ lắm. Tên hiệp sĩ thôi giãy giụa, tay chân cũng bắt đầu thả lỏng ra.

- Không, thế thì lại càng tốt mà. Ta chỉ muốn có một đứa con thôi, mà ta lại chẳng thể bay ra ngoài bởi một lời nguyền chết tiệt đã giáng lên khi rừng chết bởi một tên pháp sư khốn nạn nào đấy. Quanh đây cũng chả có con rồng nào cả, ta cô đơn lắm.

Kei im lặng nghe Harry nói, để cơ thể cho con rồng muốn làm gì thì làm. Nhưng Harry chỉ làm màn dạo đầu với hắn bằng một sự ân cần và dịu dàng khó hiểu. Để đáp lễ, Kei Komuro dùng tay ôm lấy côn thịt to lớn kia, rồi há miệng ra, dùng lưỡi liếm mút nó. Kei nuốt ừng ực chất dịch tiền xuất tinh kia, nhưng có vẻ như cổ họng và cái miệng bé tí của hắn không thể thưởng thức hết đống chất nhờn ấy được. Chất dịch âm ấm dây lên mặt, lên cái cơ thể trắng nõn nhưng đầy sẹo của Kei. Harry thấy vậy thì vô cùng hài lòng, hôn nhẹ lên mái tóc đen óng của Kei rồi tiếp tục hành sự. Con rồng to lớn kia nhẹ nhàng hôn lên cổ hắn, rồi dùng một ngón xoa nắn đầu ti hồng hào đang cứng lên. Bên dưới của Kei đã ướt tự lúc nào một cách vô ý, cho thấy rằng hắn đã sẵn sàng rồi. Con rồng đưa cái lưỡi to lớn, nhớp nháp của nó quấn lấy "cậu bé" của Kei rồi liếm mút một cách nhiệt tình, rồi nó đâm chiếc lưỡi ấy vào lỗ hậu của hắn mà ngoáy, khiến tên hiệp sĩ rùng mình, rên lên khe khẽ. Thấy Kei dường như đang ngất ngây khi chìm trong khoái lạc, bên dưới hắn dường như cũng bắt đầu mềm dần và thả lỏng ra, Harry đưa dương vật mình vào cả hai chỗ của hắn, nhưng vì quá to, còn Kei thì nước mắt tuôn không thôi do đau đớn nên Harry không nỡ đưa hết cây gậy thịt của mình vào trong Kei. Con rồng nhẹ nhàng nhấp, rút đẩy dương vật mình ra vào cơ thể bé nhỏ, mỏng manh kia. Vì kích cỡ quá đỗi khác biệt mà mặc dù Harry chỉ mới đưa một phần nhỏ dương vật mình vào bên trong Kei mà bụng hắn đã nhô lên, đau đớn và khoái cảm đang dần thế chỗ lý trí. Kei rên rỉ một cách hư hỏng, chẳng ai biết rằng hắn đang đau muốn ngất đi hay sướng đến mức chẳng thốt nên lời. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Hắn trong cơn khoái lạc đã đưa ra một quyết định táo bạo. Hay là Kei ở quách đây luôn, không quay về thế giới loại người nữa. Hắn biết sự nghiệp hiệp sĩ đã chấm dứt khi nước mắt hắn rơi trước một con rồng, đã vậy, hắn còn thấy vui sướng khi trao cơ thế cho một con rồng và hưởng thụ cái thứ nhục dục đáng ghê tởm này.

- Tôi.. Tôi có thể ở lại đây không, Harry?

- Ngươi tên gì?

- Kei.... Kei Komuro.

- Được, nhưng ngươi phải mang thai đứa con của ta, Kei.

- Đ..Được... Được thôi mà .... Không thành vấn đề với tôi....

Kei lắp bắp trả lời, miệng thi thoảng lại bật ra những tiếng rên. Tên hiệp sĩ khẽ ngước lên nhìn Harry. Đáp lại hắn là ánh mắt dịu dàng của con rồng, khác xa vẻ hung tợn lúc trước của nó. Vừa trò chuyện, Harry vừa nhấp mạnh hơn. Một dòng tinh dịch ấm nóng trào ra, lấy đầy khoang bụng và tử cung của Kei, làm bụng hắn to lên. Ngay lúc ấy, Kei cũng không chịu được mà xuất ra, cổ họng phát ra âm thanh gợi tình, hư hỏng vô cùng. Cái cơ thể loài người nhỏ bé chẳng tài nào giữ hết được mớ tinh dịch mà Harry đưa vào bên trong hắn, nên số còn lại trào ra, nhểu lên bụng Harry. Mặc dù cả hai đã thấm mệt, Kei vẫn mạnh mồm như muôn thuở, vênh váo bảo Harry làm thêm một lần nữa cho hắn. Kei còn to họng bồi thêm ràng như thế này chả thấm vào đâu dù rõ ràng là hắn đang không thể nhấc nổi cái thân hắn lên, hay chí ít là đầu để quay xuống nhìn những đứa con tương lai của mình. Rốt cuộc, tên hiệp sĩ láo toét ngày nào nay đã chịu thua dưới con rồng đồ sộ, bụng lấp đầy tinh dịch của nó. Harry đỡ Kei nằm lên mảnh da thú lớn mà mình mới lột được hôm bữa để hắn nghỉ ngơi, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán hắn. Con rồng lặng lẽ nhìn Kei chìm vào giấc ngủ, tự hỏi tại sao bản thân mình lại cảm thấy tên này quá đỗi dễ thương thế này.
***
Vài tháng sau, Kei Komuro hạ sinh một chú rồng con vô cùng đáng yêu và đẹp đẽ. Tình cảm hắn và Harry vẫn mặn nồng như vậy. Để rồi hai năm sau, trong một lúc buông thả bản thân của tên hiệp sĩ và con rồng kia, Kei lại sinh thêm một chú rồng nhỏ nữa. Harry đặt tên hai đứa lần lượt là Archie và Lilibet. Hai đứa ấy giống Harry y đúc về ngoại hình, lại còn vô cùng ngoan nên Kei rất mực thương cả hai đứa. Kei nuôi chúng lớn bằng sữa tiết ra từ bầu ngực của mình, để rồi sau cùng thì bố chúng nó - Harry, vẫn là người uống nhiều nhất. Ở hàng vạn dặm xa xôi kia, thiên hạ truyền tại nhau rằng trưởng nữ nhà Akishino - Nội Thân Vương Mako, đã làm một đám cưới long trọng với người con gái cô yêu, Meghan Markle.

[The end]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top