Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên Trần Minh Hiếu và Lê Thành Dương gặp nhau là trong một cuộc đấu, rất tiếc, lại không phải đấu với nhau. Trần Minh Hiếu chỉ là khán giả, Lê Thành Dương mới là kẻ phải đấu.

Lê Thành Dương cùng một người đàn ông khác bị thả vào một sân đấu gọi là *Heaven, cũng chẳng rõ cái tên Heaven này có nguồn gốc từ đâu, nhưng một khi đã bước vào cái hộp xi măng kín như bưng đó thì chỉ có hai sự lựa chọn: một là tiễn đối thủ lên thiên đường, hai là "được" đối thủ tiễn lên thiên đường. Bởi thế nơi này còn được những người trong ngành gọi tắt là H, vì bọn họ cũng chẳng rõ nơi này là Heaven hay là *Hell mới đúng. Sân đấu H không quá rộng cũng chẳng quá hẹp, vừa đủ để hai gã đàn ông có thể lăn lộn, xung quanh tường và trên sàn là những vết máu cũ mới lẫn lộn từ nhiều trận chiến trước khiến không khí trong chiếc hộp vốn đã bí bách nay lại càng trở nên tanh tưởi ớn người. Những gã đến để tiêu tiền như Trần Minh Hiếu sẽ đứng ở bên trên, xuyên qua lớp kính mái vòm mà nhìn xuống, thi thoảng có thể thả vài tờ tiền xuống như đặt cược hoặc khích lệ, hoặc chỉ đơn giản là để mua vui.

Kỳ thực lúc Lê Thành Dương vùng vẫy trong bốn bức tường phía dưới, Minh Hiếu đứng bên trên quan sát luôn cảm thấy nhìn anh có chút vui mắt, hắn cong đuôi mắt quan sát động tác của Thành Dương, không biết nghĩ gì liền rút ra mấy tờ đô la rồi ném xuống. Mấy tên ở xung quanh đó cũng ghé lại xem rồi đầy hứng thú bật cười.

"Xem ra cậu Hiếu đây nhìn trúng cái tên có răng khểnh kia rồi. Có nên cược không nhỉ?"

Sắc mặt hắn cũng chẳng đổi, chỉ chăm chăm nhìn vào người con trai đang bị đè chặt trên sàn xi măng kia rồi cong môi.

"Mắt quan sát của cậu Khánh đây thật không thể xem thường, nếu cậu muốn chơi thì tôi cũng ngại từ chối."

"Tôi cược một ngón tay, rằng gã có hình xăm kia sẽ thắng."

Đuôi mày Trần Minh Hiếu lúc này mới khẽ nhếch nhẹ, hắn rời mắt lên, quay mặt nhìn đến gã trai tên Khánh bên cạnh: "Tôi cược một bàn tay, tay thuận. Cậu Khánh có chơi không?"

Mặt Doãn Khánh có chút biến sắc, tuy gã cũng khá chắc kẻ gã chọn sẽ chiến thắng vì rõ ràng động tác của Lê Thành Dương rất lóng ngóng, từ đầu trận đấu đến giờ chỉ toàn bị ăn đòn là nhiều, nhưng ai lại đoán được tên Hiếu này dám chơi lớn như vậy. Khi gã bắt đầu chần chừ, Minh Hiếu lại nói tiếp, hắn vừa nói, vừa đem mấy tờ tiền mới coóng thả xuống cái chuồng bên dưới.

"Nếu cậu Khánh không muốn chơi cũng không sao. Tôi không muốn mang tiếng ép bức kẻ yếu."

Sắc mặt vốn đã biến chuyển nay ngũ quan càng trở nên méo mó vặn vẹo. Gã gằn giọng đáp: "Tôi cũng không ngại mấy lời kích đểu này của cậu Hiếu, chơi thì chơi thôi."

Trần Minh Hiếu không đáp, chỉ đưa mắt về quan sát tiếp người con trai tên Dương kia.

Lần đó, tuy Lê Thành Dương ra đòn vụng về, cảm giác anh chỉ toàn vung tay đá chân theo bản năng, tuy vẫn bị đánh cho bầm dập cả người nhưng bất ngờ anh lại dành được chiến thắng. Khoảnh khắc anh vật ngược lại, đè tên kia xuống sàn rồi mạnh mẽ bóp lấy cổ gã cho đến khi gã ngưng vẫy vùng. Khoé môi Trần Minh Hiếu lại chậm rãi đẩy lên, hắn rút ra một con dao gập mini rồi xoay chuôi dao về phía Doãn Khánh, khẽ phì cười một tiếng.

"Vẫn nên để cậu Khánh tự tay làm đi, cũng nên tập đâm chém bằng tay không thuận là vừa rồi."

Doãn Khánh tức đến nỗi hai con mắt sắp rơi cả ra ngoài, nhưng có cách nào khác đâu, hiện tại đã mất mặt, nếu rút lời không chịu làm, thì sẽ còn mất mặt hơn. Mà trong "lĩnh vực" này, mặt mũi cùng tiếng tăm là rất quan trọng, đôi khi còn quan trọng hơn cả tính mạng. Gã cầm lấy con dao bén ngót kia, cắn răng một phát tự chặt phăng năm ngón tay phải. Mất máu nhanh chóng khiến mấy tên thuộc hạ xung quanh cũng xúm lại đỡ lấy gã để cầm máu. Trần Minh Hiếu lấy lại con dao nhỏ rồi lẳng lặng đứng tách ra một khoảng, cùng lúc đó hai người đàn ông xách Lê Thành Dương đến, Trần Minh Hiếu không nói gì, chỉ xoè chuôi dao về phía Lê Thành Dương. Điều đó tượng trưng cho việc Trần Minh Hiếu muốn mua đứt Lê Thành Dương về, dáng vẻ một thân bê bết máu tươi lẫn ánh mắt đầy nghi hoặc đó của Lê Thành Dương, xác thực khiến hắn có chút bị mê hoặc.

Lê Thành Dương lần đó bị đánh gãy hai cái xương sườn, phải tĩnh dưỡng một thời gian mới lại sức. Nhưng chẳng nghĩ được rằng Trần Minh Hiếu đối với Thành Dương rất tốt, bởi đáng lý mà nói, hắn bỏ tiền ra mua một tên "nô lệ" về để mua vui, thì hắn phải đối xử với Thành Dương theo đúng hai chữ "nô lệ" như cái cách hắn vẫn thường làm mới phải. Ai nghĩ được rằng, Lê Thành Dương về ở với hắn một thời gian lại còn tăng cân, hai má vốn hốc hác nay có thêm chút thịt, trông lại càng thuận mắt hơn một chút khiến Minh Hiếu rất hài lòng.

Kết thúc dòng hồi tưởng, Trần Minh Hiếu đưa mắt nhìn cổng biệt thự lớn. Song nhãn âm u đảo một vòng, lưu lại vài câu phân phó cho thủ hạ thân cận rồi mới tiến vào nhà. Trước mắt, hắn cần kiểm tra và xác nhận lại xem Lê Thành Dương có còn hợp tác với ai xung quanh nữa hay không. Đồng thời, hắn cũng âm thầm quét lại hết những nơi có thể gắn cam ẩn hay máy nghe lén, không ngoài dự liệu, hắn tìm được những thiết bị thu hình, thu tiếng rất tinh vi, không rõ đã tồn tại ở đó bao lâu. Tuy nhiên, hắn không tháo bỏ những thiết bị đó tránh đánh rắn động cỏ. Ngoài mặt hắn vẫn đối với Lê Thành Dương như cũ, chỉ có sau lưng một mình hắn âm thầm tính toán dụ Lê Thành Dương phải tự lộ mặt.

Sau đó một thời gian không liên lạc được với Phùng Chí Kiên, dò hỏi từ người khác cũng không có kết quả, bản thân thì bị Trần Minh Hiếu nuôi trong nhà như thú cưng, Lê Thành Dương cũng có vẻ không nhịn nổi nữa, từng bước từng bước dấn vào cái lưới mà Trần Minh Hiếu đang giăng sẵn. Biết kế hoạch làm ăn luôn bị nghe lén, nên Trần Minh Hiếu đã nghĩ ra một thương vụ không có thật, hàng ngày đều cùng người khác bàn tới bàn lui trong phòng làm việc, vừa hay để cho Lê Thành Dương nghe thấy toàn bộ không sót một chữ. Vì bọn họ vốn là làm ăn phi pháp, có nhiều vấn đề không thể sơ suất, muốn giữ vững vị trí cũng như sức ảnh hưởng như hiện tại, sai sót là điều Trần Minh Hiếu không được phép.

--

Trần Minh Hiếu thả điếu thuốc cháy dở xuống sàn, hắn nhấc mũi giày da dẫm lên đầu thuốc, nghiền nát đốm lửa nhỏ dưới chân. Hắn đút tay vào túi quần, nhàn nhạt nhìn gã trai đã bị khống chế quỳ rạp trên đất, ngay giây sau, mặt nạ kín mít bị tháo xuống. Lê Thành Dương trừng mắt nhìn Trần Minh Hiếu, mà Trần Minh Hiếu lại không bày ra biểu cảm gì khác thường như thể hắn đã biết trước được mọi việc sẽ đến bước này. Hắn đá về phía Lê Thành Dương một khẩu lục rồi mới cất giọng.

"2 viên, vừa đủ."

Lúc này trong đám đông, lại thêm hai tên nữa bị xách đến trước mặt Lê Thành Dương, mặt mũi bê bết máu đã không còn nhìn rõ là ai với ai, nhưng Lê Thành Dương biết, đây là hai người đang hợp tác với anh. Bọn họ ban đầu đều là người của Trần Minh Hiếu nhưng hiện tại đã đổi phe, muốn hợp tác với anh để chờ cơ hội đâm vào gáy Trần Minh Hiếu một phát. Có điều, bọn họ cũng là những kẻ chọn nhầm phe.

Lê Thành Dương nhìn xuống khẩu súng trước mặt, anh hiểu rất rõ ý tứ của Trần Minh Hiếu, anh phải dùng súng tự tay bắn chết hai người đàn ông đang là đồng minh của anh. Anh đưa mắt nhìn hắn, chẳng đọc được trong đầu hắn đang tính toán điều gì. Hắn sẵn sàng ném cho anh một khẩu súng, hắn không sợ anh dùng hai viên đạn đó để kết liễu mạng hắn sao?

Trần Minh Hiếu dường như mới là người đọc được trong đầu Thành Dương đang nghĩ gì, hắn nhếch môi cười, lại bắt đầu cất tiếng.

"Anh biết tại sao ngày đó tôi lại cược năm ngón tay của mình rằng anh mới là kẻ chiến thắng không?"

Lê Thành Dương không đáp.

Anh vốn không phải kẻ yếu, ngày hôm đó để được Minh Hiếu chú ý, anh đã nghiên cứu rất kỹ những khả năng và trường hợp có thể hấp dẫn sự chú ý của hắn. Trần Minh Hiếu, hắn thích những kẻ tưởng yếu nhưng không yếu, như con cá đang thoi thóp trong cái lưới nhưng trong một tích tắc có thể quẫy đuôi kéo cả tấm lưới chìm xuống rồi chạy thoát. Ngày hôm đó, Lê Thành Dương đã đóng vai con cá đó rất tốt, để đối phương chiếm ưu thế lúc ban đầu, rồi trong một khoảnh khắc vùng lên giành lấy chiến thắng. Có điều, vải thưa không che được mắt thánh, tuy anh đã cố gắng tỏ ra vụng về nhất có thể, nhưng dường như hắn vẫn nhìn thấy những tiểu tiết trong động tác mà chỉ người có võ mới làm được. Thành Dương biết phải che chắn những chỗ nào để nắm đấm của đối thủ không knock out được anh, và anh cũng hoàn toàn biết phải tấn công thế nào để nhìn cho vừa giống ăn may nhưng lại vừa có hiệu quả hạ gục. Từ lần đó, Minh Hiếu đã biết rồi.

"Tôi không thích những trò đặt cược, ăn may cho lắm." - Hắn nhếch mày - "Tôi chỉ chơi khi tôi nắm chắc phần thắng."

Có kẻ nào đần độn đến nỗi biết chắc mình sẽ thua mà vẫn cược đâu? Người ta chỉ cược khi người ta tin vào chiến thắng mà thôi. Trần Minh Hiếu khi đó hoàn toàn tin tưởng Lê Thành Dương.

Lê Thành Dương gằn giọng, đằng nào thân phận thật cũng đã bị bại lộ, anh cũng chẳng cần đóng vai con chó trung thành dưới chân hắn nữa.

"Cậu đã giết Phùng Chí Kiên."

"Thì?" - Hắn nhướn mày, biểu cảm lại trở nên rất sinh động. - "Anh đau lòng sao?"

Hắn từng bước tiến đến trước mặt anh, bước chân rất chậm, nhưng lại nặng nề từng nhịp như đóng đinh vào não Thành Dương.

"Nếu đau lòng vì hắn thì ngay từ đầu nên khuyên hắn đừng có chơi trò cướp biển với tôi mới phải. Tôi là *Jack Sparrow phiên bản chịu va chạm hơn đấy." - Trần Minh Hiếu bật cười như thể đang đùa giỡn - "Thế này, tấm vé để được tiếp tục sống của anh phải dùng hai mạng người đổi lấy." - Hắn hất cằm về phía hai gã đàn ông đã bị đánh cho không còn ra dạng người kia. Ý tứ rất rõ ràng.

Ở bên cạnh nhau đã hai năm, Trần Minh Hiếu hiểu rõ Lê Thành Dương thà dùng súng tự kết liễu chính mình cũng không hại đến người vô tội. Có điều, không hiểu sao đuôi mày hắn vẫn ung dung cong lên như chờ đợi xem kịch mà ở đây Lê Thành Dương là diễn viên chính.

"Ngoài cậu ra, tôi sẽ không giết ai cả."

Anh trừng mắt nhả ra mấy chữ, thành công chọc giận Trần Minh Hiếu.

Chú thích:
1. Heaven (n): thiên đường.
2. Hell (n): địa ngục.
3. Thuyền trưởng Jack Sparrow: là một nhân vật hư cấu và là nhân vật chính trong loạt phim Cướp biển vùng Caribbe. Mọi người có thể tìm đọc thêm về nhân vật này hoặc tham khảo qua series phim cướp biển vùng Caribbean ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top