Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói là làm ngay, rất nhanh Tiết Dương đã thu dọn quần áo gọn gàng, trong lòng chỉ nghĩ đến thuyền hoa Tây Hồ, hận không thể xuất phát ngay ngày hôm sau.

Nhưng một năm ấy, cuối cùng bọn họ vẫn không thể đến được phương Nam tránh rét.

Lần đầu, là bởi vì tuyết.

Tuyết rơi dày đặc trắng xóa, gần như chặn cả lối ra khỏi thành. Nửa đường ba người đành phải trở về, ống quần cóng đến lạnh buốt như băng, ô che trên đầu cũng đóng một mảng tuyết lớn.

Lần thứ hai, là bởi vì A Tinh.

Vừa ra khỏi thành không quá nửa dặm, thiếu nữ bỗng "ui da" một tiếng ngã bệt bên lề đường, dưới chân nàng bị một khối đá nhọn đập vào, mắt cá chân sưng phồng lên như màn thầu, rõ ràng là không thể đi tiếp.

Ba người trở lại nghĩa trang, không đợi Hiểu Tinh Trần mở lời, Tiết Dương lập tức chủ động mời đại phu đến. Trong lòng hắn nảy sinh lo ngại, chỉ đợi vết thương thiếu nữ khá hơn một chút, đã thúc giục hai người họ lên đường lần nữa.

Nhưng lần cuối cùng này, lại bởi vì chính hắn.

Vết thương trên ngực sớm đã khép lại, tuy rằng thương tích nội phủ do oán linh gây ra vẫn chưa chuyển biến tốt hơn, nhưng chỉ cần hắn không dùng đến linh lực, hành động cũng sẽ không có trở ngại gì. Lần này lại không biết bởi vì tâm bệnh dồn nén, hay là vì mấy ngày gần đây tuyết rơi liên tục mà nhiễm hàn khí, còn chưa ra khỏi thôn quỷ, hắn đã cảm thấy hoa mắt choáng đầu.

"...Ta không sao, đi tiếp thôi."

Hắn nhẹ nhàng hít một hơi, tỏ ý mình vẫn ổn. Nhưng trước ngực ùng ục sôi trào, nội phủ lại tê ngứa, giống như hàng ngàn hàng vạn con kiến đang đốt cắn, đôi môi tái nhợt cũng bị hắn gặm đến bật máu.

Lại đi thêm nửa dặm, rốt cuộc Tiết Dương cũng không trụ thêm nổi nữa, lảo đảo, đúng như dự đoán ngã vào lòng đạo nhân bên cạnh.

Hiểu Tinh Trần khẽ thở dài, đành cõng hắn trên lưng, chuyển hướng trở về: "Chớ có cậy mạnh. Giang Nam cũng không có mọc chân, chẳng chạy được đâu... Ngươi cứ tĩnh dưỡng thật tốt, chờ đến đầu xuân năm sau chúng ta lại đi."

Đầu xuân năm sau?

Hắn ở trên lưng y không những không giận mà ngược lại còn cười, trong mắt mơ hồ đều là trào phúng —— Đạo trưởng ơi là đạo trưởng, ngươi có biết tuy rằng Giang Nam không chạy được, nhưng giữa ngươi với ta, vĩnh viễn sẽ không có đầu xuân năm sau không?




Về đến nghĩa trang, Tiết Dương lập tức nóng nảy phát tiết.

Mấy năm qua cùng nhau chung sống, tuy tâm tính thiếu niên có chút hỉ nộ thất thường, nhưng Hiểu Tinh Trần lại chưa bao giờ gặp phải bộ dạng này của hắn —— Hắn gần như phát điên hất đổ toàn bộ chén đĩa trên bàn, đồ dùng trong nhà lần lượt bị ném ra khỏi cửa, thậm chí đến cả kẹo mạch nha mà hắn thích nhất cũng không ngoại lệ.

Lọ kẹo "choang" một tiếng vỡ vụn trong tuyết, trên mặt kẹo bám đầy cát bụi, không thể ăn được nữa.

Thiếu nữ mắt trắng bị dọa run lẩy bẩy, chỉ biết trốn bên góc nội viện cách xa Tiết Dương nhất, ngay đến cả liếc nhìn thiếu niên đang tức giận cũng không dám.

Bên trong nhà, Tiết Dương gần như nghiến đến nát cả hàm răng, hắn giơ tay lên muốn đánh vỡ bàn gỗ còn nguyên vẹn cuối cùng trong phòng, nhưng cổ tay lại bị siết chặt, bỗng nhiên có một người ôm lấy hắn kéo vào lòng ngực ấm áp.

Lại có thứ gì đó ngọt ngào nhét vào trong miệng, bạch y đạo nhân vẫn dịu dàng như trước, tựa như không tức giận hắn làm loạn chút nào: "Ngọt chứ?"

Y khẽ cười: "May mà trên người ta còn mang mấy viên kẹo... Nếu không, thật không biết phải dỗ ngươi thế nào nữa."

Như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu, lửa giận tuôn trào trong hắn cứ vậy mà biến mất không còn tăm hơi.

Hắn mấp máy môi mấy cái, cần cổ thanh tú của bạch y đạo nhân đã gần ngay gang tấc, trong phút chốc Tiết Dương không ngờ lại hơi hoảng hốt.

Ở thôn quỷ, hắn từng dùng Giáng Tai bày pháp trận chuyển linh, không tiếc tu vi hao tổn đưa những hồn phách kiếp trước bị hắn giết hại kia đi chuyển thế, vốn chỉ muốn xử lý ác nghiệt kiếp trước hắn gây ra một chút. Nhưng không ngờ lại đụng đến oán linh, ngay lúc cửu tử nhất sinh hắn phải dựa vào máu phun ra từ miệng trên Giáng Tai mới miễn cưỡng chuyển nguy thành an, gắng sức một mạch trở về nghĩa trang.

Tiết Dương bị thương cực nặng, nhưng trong mơ mơ màng màng vẫn có thể cảm giác được có thứ nào đó ấm áp vẫn luôn nắm lấy tay hắn, khăn lạnh cả đêm cũng chưa từng rời khỏi trán. Ba ngày sau hắn dần dần tỉnh dậy, lòng bàn tay bất ngờ xuất hiện một viên kẹo, nhưng bởi vì bị nắm quá chặt, đã hơi biến dạng chảy nước, không thể ăn được nữa rồi.

Hắn loáng thoáng cảm thấy có cái gì đó không giống với kiếp trước, thế nhưng đang bị thương quá nặng, tinh thần không tốt, cũng không suy nghĩ sâu xa. Mãi đến khi nghe được câu nói kia của thiếu nữ, mới khiến hắn như bừng tỉnh đại ngộ.

Phải rồi, phương Nam ——

Hắn đã siêu độ toàn bộ thôn dân thôn quỷ, dẫn hướng vận mệnh kiếp này sang một con đường khác, cớ sao lại phải ngồi ở Nghĩa Thành chờ chết, chờ đến khi Tống Lam xuất hiện vạch trần toàn bộ bí mật của hắn?

Ngay lúc Hiểu Tinh Trần gật đầu đồng ý, hắn vui đến mức suýt bật thành tiếng.

Tựa như cũng có thể nhìn thấy trăng thanh gió mát, nhẹ nhàng hòa vào ngày xuân Tây Hồ. Bốn phía liễu xanh oanh hót, tháp cao đến tận mây xanh, mặt hồ gợn sóng tựa như sen hoa nở rộ. Hắn nghĩ, có lẽ hắn thật sự có thể tránh được truy binh, cùng đạo trưởng lập một căn nhà nhỏ giữa thành Giang Nam, từ đây bồi thường toàn bộ tội nghiệt hai đời, bình an trôi chảy trải qua một kiếp.

Hiểu Tinh Trần vĩnh viễn không cần biết hắn là ai, hắn cũng vĩnh viễn không gây thêm bất cứ chuyện gì khiến y nổi lòng nghi ngờ.

Nhưng hôm nay Ông Trời lại nói cho hắn biết, đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng.

Vào lúc Hiểu Tinh Trần cõng hắn trở về nghĩa trang, hắn tựa như nghe thấy âm thanh của bánh răng thời gian vốn đã ngừng trôi, nay lại chậm rãi chuyển động, đẩy vận mệnh bọn họ quay về quỹ đạo ban đầu, hướng sâu vào tận cùng của bóng tối.

. . . . . .

Đạo nhân dắt hắn ngồi xuống mép giường, mỉm cười nói: "...May mà giường không bị đánh hỏng, nếu không sợ là chỉ có thể ủy khuất ngươi, đêm nay phải ngủ cùng ta trong quan tài rồi. Đừng giận nữa, Giang Nam ngàn dặm xa xôi, ta vẫn lo cơ thể ngươi không chịu nổi, năm nay không đi được cũng tốt. Chẳng phải ngươi rất thích bánh trôi rượu bán ở phố Đông sao, chờ một lát tuyết ngừng rơi, ta đưa ngươi đi mua, nhé?"

Y còn đang cho rằng thiếu niên không đến được phương Nam nên mới tức giận, cũng chưa từng mảy may suy nghĩ nhiều.

Tiết Dương trầm mặc một hồi, đột nhiên vươn tay xoa lấy phần cổ đối phương —— Hắn hết sức trân quý cảm nhận từng mạch đập nảy lên, da thịt dưới ngón tay tinh tế mềm mại, hoàn toàn khác với vết thương dữ tợn mà hắn từng chạm qua hàng ngàn lần kia.

Hiểu Tinh Trần cảm thấy khó hiểu: "Có chuyện gì ư?"

"Đạo trưởng, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."




Bảy

Tiết Dương cũng không còn nhắc đến chuyện xuôi Nam nữa.

Cuộc sống ở nghĩa trang cứ yên bình trôi qua như vậy, Nghĩa Thành năm nay, đến tận hai mươi chín Tết tuyết ở bên ngoài mới chịu ngừng rơi. Qua ngày ba mươi, người dân rối rít đua nhau treo lên nhà mình đèn lồng sáng rực và đôi câu đối đỏ, chủ sạp pháo hoa gào to rao bán một đường từ thành Đông đến tận thành Tây, khắp nơi đều ngập tràn tiếng pháo reo mừng năm mới.

Rạng sáng ba mươi Tết, A Tinh còn chưa tỉnh ngủ, đã bị hai túi đồ từ trên trời rơi xuống đập đến mắt mũi sưng bầm, suýt chút nữa đã ngạt thở. Nàng nhảy ra khỏi quan tài, hai tay chống hông mắng: "Đồ tồi, ngươi có ý gì đây? Muốn giết người đấy hả!"

Thủ phạm lại lười biếng ngáp một cái, nói: "Cho ngươi quần áo mới đó."

"Quần áo?" A Tinh nghi ngờ mở ra, bỗng phát hiện bên trong hai túi chất đầy đủ loại quần áo thiếu nữ, đừng nói một năm, thậm chí đến tận mười năm vẫn còn đủ dùng.

"Này cũng nhiều quá rồi..." Thiếu nữ cầm lấy quần áo, trong lòng không nhịn được nhảy nhót, giọng cũng mềm nhũn đi không ít: "Sao mà gần đây đồ tồi nhà ngươi lại kỳ quái vậy chứ? Lúa gạo bột mì ngươi mua hôm trước ăn nửa năm cũng không hết, bây giờ lại cho ta nhiều quần áo mới thế này... Ngươi đang muốn rời đi ư?"

"Rời đi? Nực cười, nếu ta đi há chẳng phải là thuận theo tâm nguyện của tiểu nha đầu ngươi sao?" Giọng nói hắc y thiếu niên có hơi chút chần chừ, nhưng rất nhanh, hắn đã khôi phục dáng vẻ bỡn cợt với đời thường ngày, cười nói: "Dù sao sớm muộn cũng sẽ dùng đến thôi, mua dự trữ thêm chút thì có vấn đề gì đâu?"

"Vậy ngươi lấy đâu ra nhiều tiền thế?"

A Tinh chỉ thuận miệng hỏi một câu, nào ngờ một giây kế tiếp, nàng lại thấy người đang bóc vỏ kẹo kia quay đầu lại, dùng vẻ mặt vô tội khiến nàng một lần nữa hận tại sao mình không mù thật luôn cho rồi, hắn nhìn nàng hỏi: "Gì cơ? Tiền ấy hả? Chẳng lẽ mua lúa gạo bột mì với quần áo mới, mà cũng phải trả tiền à?"

"..."

Tối hôm ba mươi Tết, ba người quây quần bên bếp lửa canh đêm.

Dẫu sao A Tinh vẫn còn nhỏ, còn chưa đến giờ Tý đã chịu không nổi nữa, nàng ngả nghiêng nằm ngủ trên đống rơm cạnh bếp, tay vẫn ôm khư khư bao lì xì được Hiểu Tinh Trần tặng cho mấy canh giờ trước.

Chỉ còn lại hai người họ, bỗng dưng Tiết Dương nói: "Đạo trưởng, hay là chúng ta chơi một trò chơi đi?"

"Trò chơi?"

Tiết Dương gật đầu, trở về phòng lấy ra một nắm nhánh cây, nói: "Đây là nhánh cây chúng ta thường dùng để rút thăm đi mua thức ăn, đạo trưởng còn nhớ chứ?" Thấy Hiểu Tinh Trần gật đầu, hắn nói tiếp: "Cây trong đây dài ngắn khác nhau... Ta ném chúng lên không trung, trong thời gian ngắn ai có thể đánh rơi nhiều nhánh cây đến dưới chân, mà kiếm khí không làm tổn thương cành lá nhất, thì người đó thắng cuộc."

Hắn chú ý đến nét mặt của Hiểu Tinh Trần, chậm rãi bổ sung: "Người thua, sẽ phải đáp ứng ba yêu cầu của người thắng... Đạo trưởng thấy thế nào?"

Bạch y đạo nhân ngẩn ra, sau đó nghiêng đầu cười đáp: "Được."

"Vậy thì..."

Hắn ném nhánh cây lên trời, Sương Hoa, Giáng Tai, đồng thời ra khỏi vỏ.

Hai đường kiếm gần như cùng lúc vạch ngang bầu trời, phút chốc, lại cùng yên tĩnh trở lại. Tiết Dương nhìn xuống dưới chân, hắn cố ý khống chế lực đạo, mười ba nhánh cây không hề bị gãy, chỉ có một ít nhánh non bị xước vài vết kiếm trên thân.

Hắn giương mắt nhìn sang Hiểu Tinh Trần, vậy mà lại giật mình ——

Tầng tầng lớp lớp nhánh cây chất thành núi nhỏ, đừng nói vết kiếm trên thân cây, ngay đến cả lá khô cũng vẫn duy trì nguyên vẹn hình dạng lúc hắn ném lên, yếu ớt treo ở đầu cành, nhẹ nhàng đong đưa theo gió.

Vẻ mặt Tiết Dương phức tạp, trò chơi này nói thì đơn giản, thực ra lại có thể khảo nghiệm bản lĩnh điều khiển kiếm khí nhất. Hắn cũng không ngờ rằng sau khi Hiểu Tinh Trần mù cả hai mắt, kiếm thuật vẫn có thể tinh tiến đến mức độ này, chỉ bằng Sương Hoa hôm nay, e rằng thế gian này chẳng có mấy ai sánh kịp.

"Sao rồi?"

Tiết Dương vỗ tay cười nói: "Không hổ là đạo trưởng, có điều... Ngươi vẫn thua."

Thấy bạch y đạo nhân không tin, Tiết Dương đến gần cầm lấy nửa đoạn nhánh cây trên vai y, thở dài nói: "Đạo trưởng ơi là đạo trưởng... Thông minh như ngươi, sao lại không phát hiện được ngay lúc ta nói chuyện, cũng đã đặt lên vai ngươi nửa nhánh cây gãy chứ? Binh bất yếm trá(*), ngươi... nhận thua đi."

(*)Binh bất yếm trá: thành ngữ chỉ việc dụng binh không ngần ngại gian dối, đánh nhau luôn phải lừa gạt kẻ địch.

Biết rõ thiếu niên cố ý giở trò lừa gạt, Hiểu Tinh Trần cũng không giận, y khẽ mỉm cười: "Được thôi... Vậy ta sẽ đáp ứng ba yêu cầu của ngươi, nói đi, là gì đây?"

Tiết Dương trầm ngâm chốc lát, đáp: "Ta nghe nói cổ kiếm có linh, chủ nhân có thể hạ cấm chế, giới hạn hành động của nó, chuyện này là thật chứ?"

"Là thật."

"Được, vậy chuyện thứ nhất kia, ta muốn ngươi hạ cấm chế lên Sương Hoa. Đời này kiếp này, ngươi không thể dùng nó tổn thương chính ngươi."

Hiểu Tinh Trần vẫn chưa rõ tại sao, nhưng Tiết Dương lại không có ý định giải thích, chỉ im lặng. Do dự một hồi, y đành phải cắn đầu ngón tay vẽ lên không trung một tấm bùa. Sương Hoa như có cảm ứng nhẹ nhàng ra khỏi vỏ, hút toàn bộ huyết phù vào thân kiếm.

"Được rồi." Hiểu Tinh Trần đưa tay muốn kéo Tiết Dương: "Nếu đã vậy, kế tiếp cũng cho ngươi một cấm chế thôi."

Ngờ đâu thiếu niên lại lặng lẽ tránh đi, hắn lui về phía sau mấy bước, cười hì hì nói: "Đạo trưởng, ta còn chưa nói ra yêu cầu thứ hai đâu, ngươi cũng đừng làm chủ thay ta..."

"Ta không..."

Y muốn nói rằng, y chỉ đang sợ Sương Hoa sẽ làm thiếu niên bị thương. Nhưng giữa lúc nói chuyện, Tiết Dương đã lui đến cạnh cửa, hắn cúi đầu, bên trong giọng nói lười biếng còn mang mấy phần bi thương: "Chuyện thứ hai, ta muốn ngươi đáp ứng, sau này cho dù ta có làm gì đi nữa... Ngươi cũng không được mắng ta ghê tởm."

Cánh tay muốn kéo lấy hắn của Hiểu Tinh cứ vậy mà cứng đờ giữa không trung.

—— "Ngươi lấy cớ gì mà mắng ta như thế hả! Ngươi vốn biết rất rõ ta hận nhất chính là hai chữ kia, biết rất rõ ta vì ngươi... Kẹo của ta, cánh tay ta, ta, ta..."

Sắc mặt y tái nhợt, phút chốc trước mắt hiện lên ngày ấy thiếu niên ngã bệnh mà hồ ngôn loạn ngữ, hắn thút thít từng chữ, khuôn mặt vặn vẹo vì thống khổ, tựa như trong mộng Tu La tràng, bị ai đó giáng xuống một nhát kiếm đau nhất, lại vừa đúng chính là người cùng chung sống ba năm qua trong lòng hắn.

"Được."

Cũng không hỏi nguyên do, tay trái Hiểu Tinh Trần run một cái, đột nhiên Sương Hoa tuốt ra khỏi vỏ lần nữa, đặt ngang trước ngực, y chậm rãi nói: "Ta nguyện lấy vinh nhục sư môn ra thề, đời này kiếp này, vô luận người trước mặt ta làm gì... Ta cũng sẽ không nói hắn ghê tởm."

Dường như cũng không thể ngờ y sẽ phát lời thề nặng như vậy, thiếu niên có chút ngơ ngác.

"Thế nào, như vậy đã ổn rồi chứ?" Minh Nguyệt Thanh Phong chậm rãi nở ra một nụ cười. Giống như là biết thiếu niên không vui, y cố ý nghĩ cách trêu chọc một chút, nói: "Vậy mà lại không có chuyện thứ ba à? Đánh cược hôm nay cũng không thể đợi hôm khác..."

Hai mắt y đã mù, tất nhiên không thể nhìn thấy thiếu niên dựa vào cạnh cửa lúc này, bên trong nụ cười đã rưng rưng nước mắt, hắn nhìn y, chầm chậm nở ra một nụ cười thê lương mà tuyệt mỹ chưa bao giờ để lộ trước mặt người khác.

Không có? Sao mà có thể không có?

Tiết Dương khẽ cười, đạo trưởng ơi là đạo trưởng, ngươi có biết rằng —— Nếu như ta không phải Tiết Dương, nếu như giữa hai chúng ta không có nhiều huyết hải thâm thù đến vậy... Có lẽ bây giờ, ngươi đã là người của ta rồi.

Ta muốn ngươi buộc tóc cho ta, cầm kiếm vì ta, vì ta mà ngày qua ngày đặt xuống bên gối một viên kẹo đường.

Ta muốn ngươi bồi ta trải qua xuân hoa thu nguyệt, ngắm đông tuyết mênh mông trắng xóa, niên niên tuế tuế mỗi Trung thu trăng tròn, sao trời đều phải ngay tầm tay ta.

Ta còn muốn ngươi ——

Dù có bôn ba tứ phương, tro bụi đầy mặt tóc bạc như sương, đời này kiếp này, trong mắt cũng chỉ có một mình ta!

Tiếc rằng, giờ đây những thứ ấy đều đã không thể thực hiện được nữa rồi.

Cho nên, ta cũng chỉ hy vọng ngươi ——

Tiết Dương từ từ ngẩng đầu, khóe môi khẽ động, mơ hồ là hai chữ "Bình an". Đồng thời dưới chân lại dùng lực, trong nháy mắt cơ thể ngã ngang lên đống rơm cạnh bếp lửa.

Hắn ngáp một cái, bắt chéo hai chân, lười biếng nói: "Chuyện thứ ba, chính là thỉnh đạo trưởng ngươi đi đến cửa tiệm ở ngã rẽ kia, đợi buổi sáng mở cửa mua nửa cân bánh đậu xanh về giúp ta... Chưởng quỹ nơi đó nói là không khai trương đầu năm, thiếu chút nữa hại ta tức chết."




Tám

Mưa gió đưa xuân về.

Tháng Giêng năm mới vừa qua, đầu xuân âm thanh yên tĩnh. Tuyết đóng bên đường cũng đã tan dần, cây khô được mưa xuân tí tách rơi xuống ướt đẫm, vùng vẫy đâm ra mấy nhánh chồi non, trên đường người người tụm năm tụm bảy, trên mặt đều mang mấy phần uể oải.

Hôm ấy, trong thành nhỏ xuất hiện một vị hắc y kiếm khách.

Kiếm khách phong thái hiên ngang, gương mặt mấy phần khí phách, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, dường như y đang tìm người nào đó, mỗi khi đi ngang cửa tiệm trên đường, cũng đều sẽ dừng lại hỏi kỹ.

"Xin hỏi vị lão bá này, có từng nhìn thấy đạo nhân áo trắng bị mù hai mắt chưa, dung mạo y tuấn tú, thường hay mang theo bên mình một thanh trường kiếm trắng tuyết..."

"Xin hỏi vị huynh đệ này..."

. . .

Hỏi một vòng cũng không thu hoạch được gì, thế nhưng kiếm khách lại không nhụt chí —— Phất Tuyết trước khi tiến vào thành nhỏ đã có dị động, lúc này lại càng cảm ứng mạnh hơn, tựa như đang mơ hồ dẫn y đi về phía thành Tây.

Kiếm khách nhanh chóng xác định phương hướng, ai ngờ chưa đi được hai bước, thân thể đột nhiên cứng đờ, y phản ứng cực nhanh nhảy lên không trung một cái, hàng loạt đinh nhọn lập tức phóng đến nơi y vừa đứng, từng cây cắm thẳng xuống đất.

Y quay đầu, lập tức thấy thiếu niên áo đen trên mái nhà âm tà cười cười, không biết đã đi theo sau từ bao giờ, y chỉ cảm thấy sư môn đạo hữu Bạch Tuyết quán chết thảm hiện hữu ngay bên cạnh, bốn phía tức khắc ngập tràn máu tươi. Mắt y như sắp nứt ra, gằn từng chữ đọc lên cái tên gần như đã khắc sâu trong tâm trí: "Tiết Dương."

Thiếu niên khẽ cười một tiếng, từ trên mái nhà nắm lấy Giáng Tai vụt xuống.

"Tống đạo trưởng, lâu ngày không gặp vẫn sống tốt ha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top