Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Tiết Dương một đêm ngủ cũng không ngon, tới sáng sớm, mơ mơ màng màng cảm thấy có người đem hắn bế lên đặt trên giường. Hắn miễn cưỡng mở mắt ra, liền nhìn thấy Hiểu Tinh Trần động tác mềm nhẹ đắp chăn cho hắn.

    Tiết Dương vẫn chưa tỉnh hẳn, mắt nhập nhèm hỏi: "Đạo trưởng, có phải đến giờ luyện kiếm?"

    Hiểu Tinh Trần đáp: "Ngủ tiếp một lát đi."

    Tiết Dương tỉnh bảy tám phần, nhìn y cười cười, ngồi xuống nói: "Đã đáp ứng đạo trưởng sẽ chăm học, ta cũng không thể nhàn hạ."

    Hiểu Tinh Trần quả thực chưa từng nghĩ sẽ nghiêm khắc với hắn, dù sao cũng là người trong lòng mình, tự nhiên sẽ không thật sự lấy thái độ coi là đồ đệ mà đối đãi.

    Chỉ cần hắn vui là được rồi.

    Luyện tập buổi sáng chấm dứt, hai người liền cùng đi mua đồ ăn.

    Có lẽ là đêm thất tịch mang đến kiều diễm rung động vẫn còn chưa dứt, bọn họ quả thực hận không thể lúc nào cũng khắc khắc dính vào với nhau. Không khéo chính là, hiếm hoi một lần cùng đi lên phố mua đồ ăn, lại gặp một kẻ đại hán mặt mũi đều viết hai chữ "Ác bá" đang khi dễ tiểu hài tử.

    Mất hứng.

    Tiết Dương tức giận lườm một cái, nhìn thấy Hiểu Tinh Trần cứu tiểu hài tử từ trong tay đại hán, sau đó cho tiểu hài tử tội nghiệp kia một cái bánh mỳ, tâm tình lại lập tức tốt lên.

    "Lại có một tiểu bằng hữu gặp được anh hùng a." Chờ tiểu hài tử đi rồi, đám người vây xem tán đi, Tiết Dương mới đi đến cười tủm tỉm nói.

    Hiểu Tinh Trần giật mình, khẽ nghiêng đầu: "Kia tiểu bằng hữu thích ăn đường, ngươi đã gặp qua anh hùng chưa?"

    Tiết Dương nhìn y, nâng lên đôi tròng mắt trong suốt, giống như phản chiếu ánh sáng của cả thế giới, ôm lấy khóe miệng trầm thấp nói: "Anh hùng của ta vẫn đều ở bên cạnh ta a."

    Hiểu Tinh Trần hô hấp cứng lại, vành tai bắt đầu đỏ lên, trực tiếp dắt tay đối phương kéo đi, cũng không để ý ban ngày đi ở trên đường thế này sẽ không quá thích hợp.

    Tiết Dương đương nhiên liền lại càng không để ý, không nói gì dùng sức nắm lại, sau đó nhẹ nhàng cắn môi không muốn để tiếng cười không kiêng nể gì chạy ra, ánh mắt lại luyến tiếc rời khỏi mặt Hiểu Tinh Trần.

    Dù sao đạo trưởng không biết, hắn liền cứ nhìn chằm chằm người ta đi.

    Mua xong đồ ăn thời gian còn sớm, trên đường trở về, Tiết Dương dẫn Hiểu Tinh Trần lượn sang một đường khác, đi vào một rừng cây.

    Cỏ dại bên đường sinh trưởng rất tốt, sắp cao đến đầu gối. Tiết Dương thoáng đi ở phía trước, tùy tay đẩy ra cỏ dại, lướt qua lá khô, rất nhanh liền xuyên qua rừng cây, đi đến một hồ nước bên trong.

    Mặt hồ sóng nước lân lân, trong suốt như gương sáng. Gió nhẹ theo làn nước nhẹ nhàng phất qua, thổi tới khuôn mặt, mang theo thập phần thanh lương vui sướng.

    Tiết Dương kéo Hiểu Tinh Trần ngồi xuống bên hồ: "Đạo trưởng, ở Nghĩa Thành đã ba năm, ngươi hẳn còn không biết nơi này."

    Hiểu Tinh Trần: "Quả thật chưa từng tới."

    Tiết Dương giật đám cỏ dại xung quanh cuốn cuốn trên ngón tay: "Hồ này là nguồn nước của Nghĩa Thành, trong thành to nhỏ giếng nước đều cùng nó tương thông, nước chúng ta thường uống chính là từ nơi này chảy ra."

    Hiểu Tinh Trần hiếu kỳ hỏi: "Ngươi làm sao mà biết được?"

    Tiết Dương: "Ta tra qua." Kiếp trước hắn đem người của cả Nghĩa Thành biến thành hoạt thi, chính là từ nơi này bỏ Thi độc phấn.

    —— đương nhiên, hắn hiện tại mang Hiểu Tinh Trần tới hồ nước này, thuần túy chỉ là vì nơi này phong cảnh đẹp đẽ lại mát mẻ.

    Tiết Dương biên bắt tay đan cỏ, giống như lơ đãng nói: "Đạo trưởng, ngươi nói một người nếu làm tất cả chuyện xấu, nhưng là có một ngày đột nhiên hối hận, liệu rằng còn có thể được người khác tha thứ không?"

    Hiểu Tinh Trần trầm ngâm: "Nếu là thiệt tình ăn năn, hẳn là có thể đi."

    Tiết Dương trầm mặc một lát, lại nói: "Kia nếu người đó từng là một kẻ xấu cùng hung cực ác, giết người không chớp mắt thì sao?"

    Hiểu Tinh Trần bật cười: "Dạng người như vậy cũng muốn được người khác tha thứ sao?"

    Tiết Dương ngẩn người, cúi đầu nhẹ nhàng cười nói: ". . . . . . Cũng phải."

    Hiểu Tinh Trần cảm thấy ngữ khí hắn không quá đúng, muốn nói cái gì, đối phương lại mở miệng nói: "Đạo trưởng, đưa tay trái của ngươi cho ta một chút."

    Hiểu Tinh Trần theo lời vươn tay trái, sau đó ngón giáp út liền bị xỏ vào một chiếc nhẫn cỏ.

    "Ta cũng không có vật gì đáng giá, cái nhẫn cỏ này liềm làm đáp lễ thất tịch. Ngươi cũng không được phép ghét bỏ a —— ghét bỏ cũng vô dụng!"

    Hiểu Tinh Trần buồn cười, hơi hơi giật giật ngón tay, nói: "Không ghét bỏ." Dừng một chút, vươn tay kia sờ sờ một vòng cỏ dại thô ráp này, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, lại nhịn không được bổ sung nói: "Ta thực thích. . . . . . Cám ơn ngươi."

    Tiết Dương cũng cười lên, thói quen ôm lấy tay y, ở trong lòng không tiếng động nói: đeo nhẫn của ta, chúng ta đây coi như thành thân.

    Hiểu Tinh Trần —— ngươi là của ta rồi!

    Cho dù ngươi về sau không thừa nhận cũng không sao.

    Dù sao ta biết là được rồi.

    Hôm nay lúc A Thiến trở về nghĩa trang, liếc mắt một liền thấy Hiểu Tinh Trần đứng ở trong đại đường, đưa lưng về phía cửa không biết đang làm gì.

    Nàng phải giả vờ nhìn không thấy, liền gõ gõ cây gậy trúc đi qua nói: "Hôm nay trong nhà không có ai sao?"

    ‘Hiểu Tinh Trần’ xoay người lại, mỉm cười, lộ ra một đôi răng nanh nho nhỏ: "A Thiến, ta đã biết ngươi nhìn thấy được. . . . . . Về sau ngươi cũng phải thay phiên đi mua đồ ăn đi."

    A Thiến bị nửa câu đầu dọa đến sửng sốt, sau khi nghe được nửa câu sau mới phản ứng lại, đem gậy trúc hướng bên cạnh ném, một đôi bạch đồng trợn đến lợi hại, tức giận nói: "Ngươi lại đang làm cái gì nha."

    Tiết Dương ha ha nở nụ cười: "Ngươi sao lại thế này? Mỗi ngày sớm chiều ở chung còn có thể bị ta lừa?"

    A Thiến trừng hắn một cái: "Ai biết ngươi sẽ. . . . . . đột nhiên mặc quần áo đạo trưởng a?" Nàng chẳng qua nhất thời không phản ứng lại thôi nhé!

    Tiết Dương học bộ dáng mỉm cười quen thuộc của Hiểu Tinh Trần, mỉm cười nghiêng đầu nói: "Thế nào, có giống không?"

    A Thiến cẩn thận nhìn hắn, chỉ thấy đồ tồi dĩ vãng luôn một thân hắc y hiện tại mặc  đạo bào trắng tuyết của đạo trưởng, y phục có chút rộng, nhưng cũng có điểm tiên khí nghiêm nghị ý tứ. Mà trên khuôn mặt kia cái mũi rất tú, môi mỏng phớt hồng, thập phần tuấn tú, trên mắt cuốn thêm băng vải thật dày tăng thêm vài phần bệnh trạng yếu ớt, phối hợp tiếu dung thanh thiển như gió nhẹ qua mặt, không thể không nói. . . . . . phi thường dễ nhìn.

    Nhưng nàng sẽ không thừa nhận: "Một chút cũng không giống, xấu chết."

    Tiết Dương thu lại tươi cười hừ lạnh một tiếng: "Vậy ngươi còn bị ta lừa? Giả mù lâu ánh mắt không còn dùng được sao?"

    A Thiến thái dương gân xanh quất bạo nổi, so mồm mép không tha người, nàng thật có điểm không phải đối thủ của hắn. Tiểu cô nương rõ ràng làm như không nghe thấy, nói: "Ngươi làm chi phẫn thành bộ dáng của đạo trưởng a?"

    "Đại khái là nhàm chán đi." Tiết Dương tùy ý dựa lên một ngụm quan tài, tóc đen rủ xuống, "Muốn thử xem cuộc sống khi không nhìn thấy sẽ là dạng gì."

    "Ngươi người này thật sự rất kỳ quái." A Thiến tự đáy lòng cảm thán nói, nàng sớm đã rất buồn bực, "Trong chốc lát nói phải trước tiên thích ứng những ngày không có tay trái, quay đi quay lại đi thử nghiệm cuộc sống không có mắt, ngươi không thể mong chờ mình có một điểm tốt sao?"

    Tiết Dương nói: "Ta cũng hy vọng ta có thể trường mệnh trăm tuổi a, nhưng sự thật cũng không phải ta muốn như thế nào liền như thế."

    A Thiến nghiêng đầu nói: "Các ngươi là người tu tiên không phải đều có thể sống thật lâu sao? Ta thấy ngươi còn rất lợi hại nha, sống trăm tuổi hẳn là không thành vấn đề đi."

    "Nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu." Tiết Dương một bộ lười nhiều lời, không đợi A Thiến giơ chân, liền đứng dậy đi ra ngoài, "Ta đi nấu cơm."

    A Thiến nhịn nhẫn, vẫn là cùng đi ra ngoài nói: "Ngươi che băng vải làm cơm?"

    "Đúng vậy." Tiết Dương đương nhiên trả lời, còn nhíu nhíu cằm, "Hôm nay liền cho ngươi bộc lộ tài năng nhắm mắt lại nấu cơm."

    A Thiến khóe miệng vừa kéo, có chút không biết nói gì nhỏ giọng phun tào: "Đạo trưởng vừa không ở đây, ngươi liền chán như vậy sao . . . . . Vậy sao không đi theo đạo trưởng chữa bệnh cho người ta đi?"

    Tiết Dương bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Vốn là muốn đi, nhưng bệnh nhân hôm nay phải uống thuốc rất đắng. Khổ tham, hoàng liên, mộc thông, long đảm thảo. . . . . . Ta nghe mấy cái tên này đã nghĩ muốn phun."

    A Thiến ôm bụng cười nói: "Có phải để ngươi uống đâu, ngửi cũng không dám ngửi sao?"

    Tiết Dương rất quen thuộc cho nước vào nồi, nghĩ nghĩ nói: "Nếu ta sinh loại bệnh cần mỗi ngày uống đám thuốc kia, ta đây vẫn là lựa chọn tử vong."

    ". . . . . ." A Thiến bất đắc dĩ ôm trán, "Van cầu ngươi đừng tự nguyền rủa mình được không!"

    . . . . . .

    Hiểu Tinh Trần phải tới chiều mới có thể trở về, Tiết Dương cùng A Thiến tùy tiện giải quyết cơm trưa, A Thiến liền lại chạy ra ngoài.

    Tiết Dương trở lại túc phòng đứng một hồi, sau đó tiến lên hai bước, đụng đến Sương Hoa đặt ở đầu giường.

    Hiểu Tinh Trần đi xem bệnh rất ít khi mang kiếm theo, càng có khuynh hướng để kiếm lại cho Tiết Dương phòng thân, tuy rằng Tiết Dương cũng không biết mình ở trong nghĩa trang có thể gặp gỡ nguy hiểm gì.

    Tiết Dương cầm lấy Sương Hoa, nhẹ nhàng mơn trớn văn lộ sương hoa trạm rỗng trên vỏ kiếm, rồi cầm đến chuôi kiếm, sau đó chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ.

    Hắn tùy ý múa vài đường kiếm hoa, thân kiếm băng thanh óng ánh như có ngân tinh lóe ra, một khắc sau ——  ngân tinh này liền rơi xuống cổ hắn.

    Lạnh lẽo thân kiếm kề sát làn da non mịn nơi cổ họng, chỉ cần Tiết Dương thoáng dùng sức, lưỡi kiếm sắc bén của Sương Hoa sẽ cắt qua mạch máu yếu ớt, trong nháy mắt liền có thể cho hắn triệt để chết đi.

    Giống như Hiểu Tinh Trần lúc trước.

    Trong đôi mắt đen láy bị băng vải che đi của Tiết Dương mơ hồ nhảy lên một mạt huyết sắc điên cuồng.

    Trên cổ truyền đến một trận nhoi nhói, theo sau mùi máu tươi tràn ra lại gọi về lý trí của Tiết Dương.

    Hắn nao nao, thu hồi Sương Hoa đặt trên cổ, sau đó kéo xuống băng vải che mắt, cẩn cẩn thận thận đem thân kiếm dính máu của Sương Hoa lau khô.

    Ta đang làm gì. . . . . . Cho dù phải chết cũng không thể chết như vậy a. Thật sự là. . . . . . Aizz.

    Tiết Dương đem Sương Hoa thả xuống, tùy tay lau vết máu trên cổ, xác nhận không dính vào y phục, khẽ thở dài một cái, tính toán đổi lại quần áo của mình.

    Nhưng vào lúc này, một trận tiếng chân rất nhỏ từ bên ngoài truyền đến.

    Tiết Dương vừa nhấc đầu, liền thấy Hiểu Tinh Trần vào cửa, đối hắn mỉm cười nói: "Ta đã về."

    "Nhanh như vậy, lần trước chúng ta đi không phải rất lâu sao?" Tiết Dương thoáng kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng lộ ra ý cười.

    Hiểu Tinh Trần đi tới ngồi cạnh Tiết Dương: "Sợ ngươi nhàm chán, gấp trở về cùng ngươi."

    Tiết Dương liền thực tự nhiên cọ đến lồng ngực y, ngửi ngửi vạt áo đạo nhân, mặt mày cong cong hỏi han: "Đạo trưởng trên người như thế nào không có vị thuốc?"

    Hiểu Tinh Trần ngoắc ngoắc khóe miệng: "Trên đường trở về xử lý một chút." Biết đối phương không thích thuốc đắng, y tự nhiên sẽ không mang theo một thân mùi thuốc trở về.

    Y song chưởng thoáng siết chặt một chút, đem thiếu niên vây vào trong ngực, có thể cảm thấy trên tay đụng tới quần áo có chút thùng thình.

    Hiểu Tinh Trần biết đối phương hôm nay mặc chính là quần áo của mình, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, chỉ là rất muốn nhìn xem là bộ dáng gì. . . . . . Đương nhiên, y cũng chỉ có thể tưởng tượng.

    Âu yếm trong chốc lát, Tiết Dương bỗng nhiên nói: "Đạo trưởng, ngươi giúp ta buộc tóc phía dưới đi."

    Hiểu Tinh Trần hòa nhã: "Ta nhìn không thấy, sợ buộc lên sẽ không đẹp."

    "Không có việc gì." Tiết Dương cười ngẩng đầu lên nhìn y, "Ta đẹp nha, tùy tiện buộc cũng sẽ không xấu."

    Hiểu Tinh Trần cười: "Sao ta lại nhớ tựa hồ có người từng nói diện mạo mình rất xấu?"

    Tiết Dương mặt không đổi sắc, như trước hì hì cười nói: "Trước kia dung mạo rất xấu, nhưng này không phải đãi lâu ở bên cạnh đạo trưởng. Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ta hiện tại cũng miễn cưỡng có thể coi là chó hình người."

    "Phốc. . . . . . Từ đó là dùng như thế này sao?" Hai tay Hiểu Tinh Trần ôm hắn đều cười đến run nhè nhẹ, buông lỏng tay ra, nói, "Được rồi, ta giúp ngươi buộc tóc."

    Tiết Dương ngoan ngoãn đứng lên, nghiêng ngồi bên giường. Hiểu Tinh Trần đứng ở sau lưng hắn, ngón tay vuốt qua mái tóc thật dài của Tiết Dương, giúp hắn một lũ một lũ sắp xếp, dùng một bàn tay thu lại, tay kia thì cầm lấy dây buộc tóc, động tác mềm nhẹ quấn vài vòng, sau đó rất nghiêm túc đánh một nút kết xinh đẹp.

    Buộc tóc vốn là một chuyện rất đơn giản, Hiểu Tinh Trần làm lại có chút lâu.

    Tiết Dương một chút cũng không thiếu kiên nhẫn, đợi cho Hiểu Tinh Trần cột chắc, liền cười dài xoay người nói: "Cám ơn đạo trưởng. . . . . . hửm?"

    Lúc hắn xoay người, có một sợi tóc nhỏ bỗng nhiên rơi xuống, hắn cúi đầu nhìn, mới phát hiện lọn tóc kia không biết khi nào lại cùng một lọn tóc của Hiểu Tinh Trần quấn quanh cùng một chỗ.

    Tiết Dương mở to mắt, cầm lấy chỗ thắt tóc kia, cười nói: "Đạo ~ trưởng, ngươi đây là cố ý sao?"

    Hiểu Tinh Trần trên mặt nổi lên một trận sóng đỏ, vành tai cũng nhiễm hồng nhạt, có chút ngượng ngùng, tay lại ôm hắn, thấp giọng ghé vào tay thiếu niên nói: "Ừ. Ta nghe nói, kết tóc chính là. . . . . . là phu thê, từ nay về sau sẽ làm bạn sống quãng đời còn lại."

    Tiết Dương tựa vào trong lòng y, chỉ cảm thấy như là một hơi ăn túi đường to, sau đó lại ngâm mình ở trong nước đường, ngọt ngào răng hắn đều đau. Ngoài miệng lại nói: "Ngụ ý không tồi, nhưng này nếu không gỡ được thì làm sao bây giờ nha?"

    "Không gỡ được. . . . . . liền không cần gỡ." Hiểu Tinh Trần cười cười, kìm lòng không được cúi người cúi đầu, nhẹ nhàng mà hôn lên trán Tiết Dương, thấp giọng nói, "Ta vốn liền hy vọng ngươi lúc nào cũng khắc khắc ở bên cạnh ta."

    Tiết Dương ngẩn ra, tim đập đột nhiên vọt tốc, tay ôm hông Hiểu Tinh Trần vô thức chặt hơn, đem đạo bào đối phương túm đến nhăn nhúm.

    ". . . . . . Ta cũng vậy."

    ====================

07/07/2020

Phong Vũ: dạo này đói hàng Hiểu Tiết, không biết là do ta trở nên khó tính, kén chọn 😔😔 hay là do văn viết kém. Không tìm được truyện nào ưng ý hoàn toàn, buồn 🤒🤒. Mấy nay ta có lượn sang tìm Hiểu Tiết tiếng Anh, văn hóa khác biệt, đọc không đỡ nổi, từ bỏ ý định đi trans Eng-Viet.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top