Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Thuật của Ôn Tình thi triển thật sự thuận lợi.

    Liên tiếp mười ngày, mỗi ngày ba canh giờ, không có một chút sai lầm. Cũng mệt nàng hiện tại là một khối hung thi, nếu là người sống, như vậy sớm không chống được.

    Chẳng qua, tính mạng của Tiết Dương đã không quan ngại, kinh mạch vỡ nát tựa hồ đang dần dần trọng hoán sinh cơ, nhưng người không có chút dấu hiệu chuyển tỉnh.

    Hiểu Tinh Trần cơ hồ một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh, nhưng cũng chỉ có thể ở trong thời gian trầm mặc chảy xuôi, tùy ý suy nghĩ không bờ bến phiêu xa.

    Y một lần dưới đáy lòng mặc niệm danh tự đối phương.

    —— Tiết Dương.

    Từng vô số lần ở trong đầu vẽ lên tướng mạo, thân ảnh luôn luôn không rõ dung nhan kia, rốt cục chậm rãi rõ ràng lên.

    Khuôn mặt kia không thể nghi ngờ là rất đẹp.

    Hiểu Tinh Trần lần đầu tiên nhìn thấy Tiết Dương, chính là cảm thấy như vậy.

    Khờ dại tuấn lãng, làm người thích, ngay cả ánh mắt trong lơ đãng hiện ra một tia tối tăm, đều cực kỳ giống đang không được tự nhiên hờn dỗi, ngang ngược kiêu ngạo lại đáng yêu, chỉ gọi người nhịn không được muốn đi chọc ghẹo hắn.

    Nhưng mà sự thật —— này thiếu niên cười rộ lên đáng yêu không ngờ thậm chí có chút trẻ con, chính là một kẻ ác đồ giết người như ma. Trên tay dính đầy máu tươi không biết bao nhiêu người, vẫn như cũ không tim không phổi ngay cả một tia áy náy cùng hối ý cũng không có.

    Lúc trước Hiểu Tinh Trần kéo dài qua ba tỉnh đuổi theo hắn, một nửa càng thêm trải nghiệm hiểu biết Tiết Dương phát rồ cùng âm ngoan tàn nhẫn, một nửa lại vẫn nhịn không được ôm tia kỳ vọng xa vời không rõ, khuyên nhủ, hy vọng có thể đem hắn dẫn quay về chính đồ.

    Kết quả đâu? Tiết Dương chỉ châm chọc mà vô vị nhìn y, tựa như nghe được cái gì buồn cười đến cực điểm, ngay cả giả cười đều lười giơ lên, ngữ khí lạnh lùng lại không kiên nhẫn trả lời:

    Ngươi không cần cùng ta giảng đạo lý, thị phi thiện ác với ta mà nói đã sớm không trọng yếu, ta cũng không cần ngươi tới giáo huấn ta.

    Sau đó liền lại là đao kiếm cùng hướng, sinh tử cùng bác.

    Cho dù tới cuối cùng, lúc lên Kim Lân Đài vấn tội, Hiểu Tinh Trần hỏi hắn có biết sai hay không, Tiết Dương như trước không chút do dự nói —— Ta. Không. Sai.

    Hiểu Tinh Trần như thế nào cũng nghĩ không thông, một thiếu niên bất quá mười lăm sáu tuổi, đến tột cùng vì sao đi lên cực ác chi đạo, coi mạng người như chuyện vặt, cho giết chóc là tầm thường?

    Thẳng đến Tiết Dương lại diệt Bạch Tuyết Quan.

    Hiểu Tinh Trần rốt cục hết hy vọng, rốt cục tin tưởng —— người này, y độ không được.

    Từ trước đến giờ, nghĩ muốn cứu Tiết Dương, đều chỉ là y một sương tình nguyện.

    "Ưm . . . . ." Người trên giường bỗng nhiên phát ra một tiếng hừ nhẹ, hàm hồ mà mỏng manh, lại lập tức gọi trở về suy nghĩ của Hiểu Tinh Trần.

    Sắc mặt đông lạnh của Hiểu Tinh Trần thoáng chốc được thân thiết thay thế, y vội vàng cầm tay Tiết Dương, thật cẩn thận xem xét tình trạng thân thể của đối phương, thử hô một tiếng: ". . . . . . Tiết Dương?"

    Không có đáp lại.

    Thương thế cũng không chuyển biến xấu, nhưng người cũng không tỉnh. Tiết Dương chỉ là ở trong mê man cảm thấy không thoải mái, mà Hiểu Tinh Trần tuy muốn giúp hắn giảm bớt đau đớn, cũng không biết được hắn khó chịu ra sao.

    Hiểu Tinh Trần thở dài thật sâu, đem ngón tay đặt lên cổ tay Tiết Dương sửa thành nhẹ nhàng cả tay nắm lấy.

    Giờ phút này, chỉ có mạch đập nhảy lên quy luật mà vững vàng của đối phương, mới có thể làm y cảm thấy một chút an tâm cùng xoa dịu. Mà thân nhiệt luôn luôn thiên lạnh nhưng vẫn thuộc về người sống của Tiết Dương cũng khiến cho trái tim phập phồng giãy giụa treo cao ở không trung của y, dần dần yên ổn xuống.

    An ổn, bình tĩnh, rồi lại vô cùng thỏa mãn, tựa như năm tháng bọn họ ở Nghĩa Thành ——

    Bèo nước tương phùng cứu thiếu niên, ngay cả tên đều không nói cho y, trong bất tri bất giác trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh y.

    Thế giới của Hiểu Tinh Trần nguyên bản đã chỉ còn lại hắc ám, lại bởi vì đối phương xuất hiện cùng làm bạn, bởi vì kia tự nhiên mà vậy làm nũng cùng thân cận, cùng với một tiếng ngọt ngào "Đạo trưởng", một lần nữa trở thành ánh nắng tươi sáng rực rỡ.

    Trước khi gặp thiếu niên, Hiểu Tinh Trần chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày như hôm nay, nỗi lòng của mình, tình cảm của mình đều do một người làm chúa tể, hỉ nộ ái ố theo hắn phập phồng không nguôi, lại vẫn vui vẻ chịu đựng.

    Hắn vừa mở miệng ta đã muốn cười, hắn mất hứng ta liền ưu phiền.

    Từng chấp nhất trần thế thiên hạ, cũng theo cơn gió mơn trớn bên nhau săn đêm, cùng khói bếp lượn lờ ngày ngày đúng giờ dâng lên trong phòng, ở trong lòng Hiểu Tinh Trần chậm rãi lắng đọng lại, hóa thành thoải mái, hòa vào nắng sớm cùng chiều tối.

    Thiếu niên với y, là suối nước trong rừng, là cơn mưa tháng bảy, là núi xanh trong lòng, là nhân gian khói lửa y tham luyến.

    Mà hiện giờ. . . . . .lại là quá khứ chua xót bi ai của y, đẩy y vào lựa chọn khó nhất.

    Hiểu Tinh Trần biết, kỳ thật Tiết Dương chưa bao giờ muốn để y khó xử, bởi vì người nọ vốn không nghĩ cho y cơ hội lựa chọn.

    Thuật pháp của quỷ đạo nhiều cái không cần dùng linh lực, nếu Tiết Dương không muốn chết, hẳn là có biện pháp toàn thân trở ra, nhưng hắn không làm. Ngược lại biết rõ chính mình kinh mạch bị hao tổn, còn mạnh mẽ vận chuyển linh lực đối chiến, làm cho kinh mạch đứt từng khúc. Tới cuối cùng cũng không chịu nói cho Hiểu Tinh Trần mình là ai.

    —— hắn đối bản thân mình đều tàn nhẫn như vậy.

    ". . . . . . Ngươi liền khi dễ ta không nhìn thấy được có đúng không?" Hiểu Tinh Trần đem tay phải Tiết Dương nhẹ nhàng giơ cao, khẽ cúi đầu, đem má thiếp vào lòng bàn tay đối phương, ngữ khí từ trước đến nay vốn ôn hòa khó được có chút giận dữ, "Ở Nghĩa Thành vài năm nay, ngươi nói cái gì, ta đều nghe lời ngươi. Nhưng ta nói. . . . . . ngươi lại một câu cũng không nghe vào."

    Mặc kệ là ta nói thích ngươi, muốn cùng ngươi làm bạn sống quãng đời còn lại, hay là ngươi đừng gạt ta chuyện gì, hay là ta tẫn khả năng bảo vệ ngươi cả đời. . . . . . Hóa ra ngươi đều không tin sao.

    Hiểu Tinh Trần thấp giọng thì thào: "Ngươi không phải sợ ta mắng? . . . . . . Ta nhớ rõ có một lần ngươi làm giấc mộng, mộng ta mắng, sau đó tỉnh lại hờn giận ta nửa ngày."

    Y nói đến đây nở nụ cười một chút, dừng một chút, lại thở dài, "Có lẽ khi ta biết ngươi là Tiết Dương, thật sự sẽ nói vài câu ngữ khí không tốt. Ngươi giấu giếm ta lâu như vậy, còn không cho ta giận một chút sao? . . . . . . Nhưng ta giận cũng sẽ không lâu lắm. Ngươi cho ta một chút thời gian, ta sẽ suy nghĩ cẩn thận a."

    Người trên giường như trước im lặng ngủ say, đối ngoại giới phát sinh hết thảy vô tri vô giác, cũng không nghe được bộc bạch tình chân ý thiết này.

    "Tiết Dương."

    Hiểu Tinh Trần nghiêm túc gọi tên hắn một lần, ngữ khí ôn nhu lưu luyến: "Nhanh tỉnh lại đi. . . . . . Ta không giận, ngươi còn muốn không để ý tới ta bao lâu đây?"

    Thời gian nhoáng lên đã qua hai tháng.

    Lúc Tiết Dương mở mắt, chỉ cảm thấy đầu óc mông muội, tứ chi mệt mỏi, trên người truyền đến đau đớn cũng không là gì, nhưng mà trong miệng lưu lại vị thuốc đông y đắng chát thật sự làm người không chịu được, khiến hắn không khỏi gắt gao nhíu mày.

    Hắn lẳng lặng nằm một lát, rốt cục áp chế một chút không khoẻ, đầu óc cũng chậm chậm thanh tỉnh.

    Sau đó vừa nhấc mắt, liền thấy được Hiểu Tinh Trần canh giữ ở bên giường.

    Bạch y đạo trưởng dáng người thoát tục tọa tư đoan chính, hô hấp lại an ổn lâu dài, liền như vậy ngồi ngủ. Kia gương mặt tuấn tú gầy yếu dọa người, vải trắng thật dày cũng che không được mệt mỏi trên lông mày.

    Tiết Dương đau lòng không thôi, theo bản năng nâng tay nghĩ muốn vuốt nét mày nhíu chặt của đối phương. Giơ đến một nửa, lại đột nhiên nhớ lại bây giờ là lúc nào, đồng tử thoáng chốc co lại, tay cũng vội vàng thu về. Bởi vì động tác quá lớn, khửu tay hắn va vào giường phát ra tiếng vang không nhỏ, cũng bừng tỉnh Hiểu Tinh Trần trong giấc ngủ nông.

    ". . . . . . Tiết Dương?" Hiểu Tinh Trần theo thói quen duỗi tay nghĩ muốn cho hắn bắt mạch, lại bị Tiết Dương mạnh ngồi dậy gạt ra. Y sửng sốt, ngay sau đó ngữ khí liền trở nên kích động kinh hỉ, ". . . . . . Ngươi tỉnh? !"

    Tiết Dương có điểm không hiểu hiện tại là tình huống gì

    Tại sao hắn không chết?

    Lúc ấy bị thương nặng bao nhiêu chính hắn tối rõ ràng, này cũng có thể sống sót? Mạng của hắn quả là có nhiều a. . . . . .

    Mà Hiểu Tinh Trần sao lại thế này?

    Biết hắn là Tiết Dương còn không rút kiếm, đem hắn cứu trở về nghĩa trang làm gì?

    Tiết Dương mê man nhiều ngày, trí nhớ còn dừng lại lúc nhìn Hiểu Tinh Trần rồi ngã xuống kia một khắc. Hắn suy nghĩ có chút hoảng hốt, ẩn ẩn đoán được đối phương có thể biết mình là ai, lại không muốn tin tưởng, cố lạnh lùng thốt: "Hiểu Tinh Trần đạo trưởng thật đúng là khoan nhân rộng lượng, ngay cả cừu nhân của mình cũng muốn cứu?"

    Hiểu Tinh Trần không nghĩ tới Tiết Dương vừa tỉnh liền nói một câu như vậy, không khỏi giật mình sững sờ tại chỗ.

    Loại ngữ khí châm chọc khiêu khích này, y kỳ thật rất quen thuộc. Lúc trước, đoạn thời gian đuổi bắt đối phương kia, Tiết Dương luôn nói như vậy, trên mặt mang theo cười lạnh giả dối đùa cợt, châm chọc đạo nhân tự xưng là chính nghĩa, mắng chửi y xen vào việc của người khác.

    Mỗi một lần, đều làm cho Hiểu Tinh Trần càng hiểu rõ , hắn có bao nhiêu bất trị.

    Nhưng mà, giọng điệu Tiết Dương lúc này tuy rằng như trước trào phúng, cũng không ngụy trang thanh âm, nhưng bởi vì trước đó bị trọng thương, lại lâu không mở miệng nói chuyện, thanh âm lại xước lại nghẹn, trầm trầm, tựa hồ còn dẫn theo điểm run rẩy. Ở trong tai Hiểu Tinh Trần, liền không còn kiệt ngạo bất tuân đã từng, mà đặc biệt. . . . . . làm cho y đau lòng.

    Hiểu Tinh Trần khẽ thở dài một cái, hạ giọng hỏi: "Ngươi tại sao gạt ta?"

    Tiết Dương thần sắc cứng đờ, trong lòng biết tình huống mình không muốn đối mặt nhất đã xảy ra, hắn trầm mặc một lát, cuối cùng không muốn thừa nhận, đáp: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

    Nghe nói lời ấy, Hiểu Tinh Trần cũng có chút buồn bực, giận đối phương không chịu thẳng thắn thành khẩn, tình nguyện cùng y sinh tử chia cách cũng không chịu nói chân tướng. Nhưng y rốt cuộc không nói được mấy lời trách móc chỉ hỏi: "Ngươi ở bên ta vài năm nay, đến tột cùng là vì cái gì?"

    Tiết Dương nhìn y, ngón tay nắm chặt đã hung hăng khảm vào lòng bàn tay, hắn lại hồn nhiên bất giác, vẫn cố chấp mà lừa mình dối người kiên trì nói: "Ngươi nhận sai người."

    Lần này đến phiên Hiểu Tinh Trần hết chỗ nói rồi.

    Thật vất vả đợi Tiết Dương tỉnh lại, trong lòng khổ sở cùng chua xót đột nhiên cỏ dại lan tràn.

    Hiểu Tinh Trần kỳ thật rất muốn nói, ta ôm ngươi nhiều lần như vậy, như thế nào có thể bởi vì mắt nhìn không thấy liền không nhận ra ngươi? Muốn nói ngươi vì sao không muốn thừa nhận, chẳng lẽ thật sự tuyệt không hy vọng cùng ta cùng một chỗ sao? Muốn nói giữa ta và ngươi  không phải chỉ có cừu hận a. . . . . .

    Y trong lòng có thật nhiều thật nhiều điều muốn nói, rồi lại cảm thấy cái gì đều cũng vô lực ——

    Tiết Dương chỉ ở trong nhận định của chính mình, cho tới bây giờ cũng không nghe y nói, mà y. . . . . . cũng chưa từng thuyết phục đối phương.

    Hiểu Tinh Trần cảm thấy thực mỏi mệt.

    Này mỏi mệt không phải đến từ thân thể, mà là nguyên vu nội tâm. Y không muốn cùng Tiết Dương giống như trước đây giương cung bạt kiếm, chẳng qua lại khó có thể đánh vỡ cục diện giằng co trước mắt này —— y đến tột cùng phải làm như thế nào mới có thể khiến Tiết Dương thành khẩn với mình?

    Lặng im sau một lát, Hiểu Tinh Trần bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy Sương Hoa đặt ở đầu giường. Trên mặt y một mảnh hờ hững, nhìn không ra hỉ giận, thản nhiên nói: "Tiết Dương, ngươi lần này đến Nghĩa Thành, là tới giết ta?"

    Tiết Dương không biết y vì sao đột nhiên chuyển biến, lại nhìn đến Hiểu Tinh Trần rốt cục đối hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, trong nỗi lòng hoảng loạn của hắn cư nhiên sinh ra  vài phần vui sướng được đền bù mong muốn, khuôn mặt khẽ ngẩng thậm chí mang theo ý cười nhợt nhạt, nói: "Đúng vậy."

    Nhưng giây tiếp theo, hắn liền cười không nổi.

    Chỉ thấy Hiểu Tinh Trần giơ Sương Hoa, lại chuyển thân kiếm, đem kiếm phong đặt lên cổ mình.

    "Ta đây tựa như ngươi mong muốn."

    —— trước mắt này một màn nháy mắt trùng hợp cùng cảnh tượng Tiết Dương trong lòng không muốn hồi tưởng lại nhất, ngập đầu sợ hãi cùng tuyệt vọng ngay lập tức đưa hắn bao phủ thấu triệt.

    Thân thể nằm hai tháng của Tiết Dương nguyên bản cứng ngắc vô lực, tại đây một khắc lại bộc phát thật lớn khí lực, hắn liều lĩnh nhào lên bắt lấy mũi kiếm sắc bén bóng loáng, thanh âm hô lên cũng bởi vì hoảng sợ mà hoàn toàn thay đổi: "Không!! ——"

    Ngay tại lúc Tiết Dương sắp đụng tới mũi kiếm, thân kiếm Sương Hoa bỗng nhiên lóe ngân quang, nhẹ nhàng đẩy tay hắn.

    Đương một tiếng.

    Sương Hoa rơi trên mặt đất.

    Mà Tiết Dương bị ấn vào một cái ôm ấm áp.

    Hắn sống chết túm chặt y bào của Hiểu Tinh Trần, giọng nói run rẩy đã nhiễm nức nở, cơ hồ là nói năng lộn xộn bối rối giải thích: "Ngươi không được chết. . . . . . Ta, ta là lừa ngươi, nhưng ta không nghĩ hại ngươi. . . . . . Là thật đó, ta. . . . . ."

    "Ta biết, ta tin tưởng." Hiểu Tinh Trần đem hắn ôm vào trong ngực, đau lòng vỗ về sống lưng gầy mấp mô của hắn, bất đắc dĩ mà áy náy, "Thực xin lỗi. . . . . . Ta không dự định dọa ngươi như vậy. Chỉ là ngươi như thế nào cũng không chịu cùng ta nói chuyện tử tế. . . . . . Ta thật sự không có biện pháp. . . . . ."

    Tiết Dương hoang mang lo sợ tựa vào lồng ngực Hiểu Tinh Trần, nghe đối phương hướng mình xin lỗi, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười —— hắn ác đồ tội nghiệt chồng chất còn không xin lỗi, Hiểu Tinh Trần thật trước cùng hắn nói xin lỗi. Hắn cảm thấy buồn cười, chẳng qua cười không nổi. Nhịp tim nóng nảy của đối phương một tiếng một tiếng truyền vào trong tai, hắn nghe trong lòng toan sáp nóng bỏng, hốc mắt sớm đỏ cũng càng thêm ướt át.

    Hắn làm sao không nghĩ cùng Hiểu Tinh Trần tử tế nói chuyện, làm sao không ảo tưởng bọn họ một ngày buông hết cừu hận? Chẳng qua quá khứ tạo thành huyết cừu xâm nhập cốt tủy, làm sao đơn giản có thể buông? Mà Hiểu Tinh Trần ôm ý chí tế thế, cả đời theo đuổi công đạo, như thế nào có thể cùng hắn một kẻ tội ác tày trời chân chính cùng nhau?

    "Hiểu Tinh Trần. . . . . . Đạo trưởng, ta không muốn lại hủy đi Minh Nguyệt Thanh Phong của ngươi . . . . ." Tiết Dương trầm thấp mở miệng, "Ta trước kia làm rất nhiều chuyện xấu. . . . . . Giết rất nhiều người. Ngươi đã nói, đối tội ác đi tuyệt không dễ dàng tha thứ nuông chiều. Ta cũng biết ta thiếu rất nhiều nợ máu, căn bản không thể trả hết, chỉ có một cái mệnh này. . . . . . Miễn cưỡng có thể trả cho thế gian một cái công đạo."

    ". . . . . . Vậy ngươi thiếu nợ ta làm sao bây giờ? Ngươi liền như vậy nhẫn tâm. . . . . . Bỏ lại ta một mình sao?" Hiểu Tinh Trần siết chặt cánh tay, nói giọng khàn khàn, "Ngay cả quá khứ không thể vãn hồi, nhưng ngươi chết cũng không thể trả lại a. . . . . . Vì cái gì không thử dùng phương thức khác đến bù lại đâu? —— ta sẽ cùng ngươi."

    Tiết Dương trong lòng rung mạnh, bỗng nhiên dùng sức giãy khỏi ôm ấp của Hiểu Tinh Trần, không thể tin nhìn đối phương, tựa hồ muốn nhìn rõ ràng người trước mắt có phải người thật hay không. Hắn không thể tin được Hiểu Tinh Trần sẽ tha thứ hắn, nhưng biểu tình của đối phương nghiêm túc như vậy, thái độ đối hắn cũng ôn nhu trước sau như một, lại làm cho hắn cảm thấy hy vọng xa vời giấu ở đáy lòng đã lâu nói không chừng thật sự có thể thực hiện. . . . . .

    Chỉ là hắn rốt cuộc không thể khóa lại bất an trong lòng mình.

    "Hiểu Tinh Trần. . . . . . Ngươi không biết ta đã làm cái gì." Tiết Dương nhớ tới kiếp trước đủ loại, trong nháy mắt suy nghĩ lại có chút hoảng hốt, "Ngươi không thể tưởng tượng được ta giết bao nhiêu người —— không tính Bạch Tuyết Quan, cùng Thường gia, còn có rất nhiều. . . . . . Rất nhiều người vô tội. Ngươi vẫn. . . . . . Hmm. . . . . ."

    Hiểu Tinh Trần không muốn nghe hắn nói mấy lời này, cánh tay vẫn ôm thắt lưng Tiết Dương đột nhiên phát lực, đem người một lần nữa gắt gao ấn và trong lòng mình, tay kia thì đỡ lấy gáy Tiết Dương, cúi đầu, nặng nề hôn lên đôi môi của đối phương.

    Tiết Dương mở to hai mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Hiểu Tinh Trần, môi bởi vì kinh ngạc mà hơi hơi mở ra bị đối phương xâm nhập, đầu lưỡi cùng lưỡi Hiểu Tinh Trần giao triền một chỗ, tránh cũng không tránh được.

    Hắn muốn giãy dụa, chẳng qua lúc này Hiểu Tinh Trần hoàn toàn không còn ôn như bình thường, lực đạo mạnh mẽ tựa muốn đem hắn vò vào trong thân thể, khiến hắn không thể tránh động mảy may. Đầu lưỡi xâm lược ở trong miệng hắn tứ ngược lần lượt đảo qua lưỡi và răng của hắn, mang theo tuyệt vọng điên cuồng, cuốn đi tất cả không khí của hắn.

    Tiết Dương giãy không được, lại luyến tiếc một ngụm cắn xuống, liền chỉ có thể mặc Hiểu Tinh Trần hôn mình đến hít thở không thông.

    Sau một nụ hôn thật dài, Hiểu Tinh Trần rốt cục buông tha đầu lưỡi bị hôn đến tê liệt của đối phương, thả nhẹ lực đạo đem thân hình mềm nhũn đang dồn dập thở dốc của Tiết Dương ôm vào trong ngực, trầm thấp mà chua xót ghé vào tai hắn mở miệng:

    "Tiết Dương. . . . . . Ta không vĩ đại như ngươi nghĩ."

    "Cái gì Minh Nguyệt Thanh Phong, cái gì tuyệt không nuông chiều, sớm đã là xưa này khác nhau."

    "Ta cũng chỉ là con người, một người bình thường mà ích kỷ. Ta cũng có tư dục, có tư tâm —— Tiết Dương, trong lòng ta chỉ có ngươi, ta không nghĩ mất ngươi a. . . . . ."

    "Nếu ngươi nhất định phải chết. . . . . . Có thể! Ta sẽ đi cùng ngươi."

    Tiết Dương nghe được lời này đột nhiên biến sắc, lập tức đánh gãy Hiểu Tinh Trần: "—— ngươi không được phép chết!"

    "Vậy ngươi cũng đừng chết." Hiểu Tinh Trần hít một hơi thật sâu, từng từ từng chữ nói, "Ngươi còn sống, ta nghe lời ngươi. Ngươi chết, liền không quản được ta."

    Tiết Dương ngơ ngác, sau một lúc lâu, mới từ những lời nặng ngàn cân này của Hiểu Tinh Trần phục hồi tinh thần. Hắn rốt cục vươn tay đáp lại ôm lấy minh nguyệt chính mình tâm tâm niệm niệm, cúi đầu núp vào lồng ngực dày rộng bao dung của Hiểu Tinh Trần, nước mắt rốt cuộc không nhịn được từ trong mắt rơi xuống, dần dần làm ướt vạt áo không nhiễm một hạt bụi của đối phương.

    "Thực xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi, Hiểu Tinh Trần. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . ."

    Hiểu Tinh Trần nghe Tiết Dương nỉ non khóc không thành tiếng đối mình một lần lại một lần xin lỗi, đột nhiên nghĩ đến hắn từng ở trong lúc ngủ mơ lã chã khóc, thì thào lặp đi lặp lại  "Đạo trưởng đừng đi".

    Này trong nháy mắt, Tiết Dương cùng thiếu niên vô danh của nghĩa trang, rốt cục hoàn toàn, quy tụ thành một.

    Người y yêu chính là Tiết Dương.

    Vẫn luôn là vậy.

______________________

Góc nói xấu Lofter 💀💀💀

Này ngồi thẩn thơ, tự dưng nhớ đến 1 fic AOB Hiểu Tiết rất dễ thương, thịt thà đầy đủ, tâm huyết dâng trào dự định đi edit. Nhưng đời không như mơ, không những nay bị Lofter sút tung ra ngoài suýt không đăng nhập được, ngồi lục tìm lòi cả mắt không tìm thấy đâu. Phát hiện hơn chục fic tui đánh dấu đã bị Lof xóa không còn tăm tích!!! 😈😈😈

Buồn quá bà con ạ!!

Thực ra với tui thì cũng không vấn đề gì lắm, vì dù sao cũng đã đọc hết rồi, chỉ là thấy hơi đen cho mọi người. Bây giờ chỉ hy vọng tác giả bổ sung lại bài, chứ tui cũng muốn đọc lại!! 😓😓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top