Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4 (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yei – Beta: Mật

—— ta là tuyến phân cách! (❁'ω'❁)————

Về đến khách điếm, Hiểu Tinh Trần thả Tiết Dương xuống, lúc này mới thấy mặt hắn đã đỏ hồng. Y trói tay Tiết Dương lại, đặt hắn lên giường: "A Dương ở đây chờ ta, ta ra ngoài mua quế hoa cao."

Hiểu Tinh Trần nói xong liền mặc kệ Tiết Dương ồn ào mắng y, xoay người cầm Sương Hoa rời khách điếm, thậm chí còn mang theo Hàng Tai.

Tiết Dương thấy Hiểu Tinh Trần đi rồi, trái lo phải nghĩ, quyết định nhân lúc này chạy trốn. "Hàng Tai. . . . . . Quên đi!" Tiết Dương cắn chặt răng, "Dù sao về sau cũng không dùng được."

Tiết Dương sờ soạng dây thừng đang trói hắn, hạ quyết tâm vặn tay sang một bên, "Răng rắc------" Hắn rút tay ra, gỡ trói cho tay còn lại.

Tiết Dương nhịn đau, quăng dây trói lên giường, nhanh chóng mở cửa. "Hiểu Tinh Trần lại dùng linh lực đóng lại!" Toàn thân Tiết Dương không có linh lực, nhìn xung quanh phòng một lượt, đôi mắt khóa lại tại cửa sổ, "Cửa sổ không đóng, có thể trốn đi."

Tiết Dương giẫm lên cái bàn cạnh bệ cửa, nhìn tuyết phía dưới rồi hít sâu một hơi.

"A!!!!" Tiết Dương chưa chuẩn bị sẵn sàng, trượt chân té xuống.

"Thảm rồi." Gió lạnh lẽo thổi dưới chân Tiết Dương, hắn nhắm mắt, chuẩn bị tinh thần chạm đất đau đớn.

"Tiết Dương."

Tiết Dương mở to mắt, trước mặt là Hiểu Tinh Trần mặt lạnh như băng, y vừa vặn tiếp được hắn, "Ngươi làm cái gì đấy?"

Tiết Dương không nói chuyện, thử động tay trái, thật sự không rút ra được, cuối cùng phải dùng tay phải còn lành lặn kéo kéo góc áo Hiểu Tinh Trần: "Ngươi có thể nắn xương tay giúp ta không, ta vừa bị trật khớp. . . . . ." Tiết Dương nhìn sắc mặt Hiểu Tinh Trần, giọng nói ngày càng nhỏ.

Hiểu Tinh Trần ôm hắn lên lầu, sau đó mới giúp hắn nắn xương: "Ngươi muốn chạy trốn đến thế à?"

Tiết Dương thấy Hiểu Tinh Trần cố ý muốn biết vấn đề này, liền thẳng thắn trả lời: "Đúng vậy! Ta muốn rời khỏi ngươi, giống như lúc trước ngươi rời khỏi ta."

Đôi mắt Hiểu Tinh Trần tối sầm, một lát sau mới nói: "Không rời đi không được sao?" Ta không muốn ngươi rời đi.

Hiểu Tinh Trần im lặng một hồi, trong lời nói mang theo một tia chua xót: "Mấy hôm trước, ngươi uống rượu. Lời đêm đó ngươi nói cũng không tính sao?"

"Ta đã nói cái gì?" Tiết Dương không giả ngu, chuyện này thật sự hắn không nhớ rõ, đêm đó hắn rất say.

"Hiểu Tinh Trần, từ khi nào ngươi lại trở nên chậm chạp như thế? Ta đi rồi sẽ không làm bẩn mắt ngươi, ngươi nếu áy náy cũng có thể không cần dùng. Lúc trước đầu óc ta bị nước vào nên mới bức tử ngươi, sau lại khư khư cố chấp cứu sống ngươi, đây đều là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi." Tiết Dương hiếm khi không châm chọc Hiểu Tinh Trần, bình tĩnh nói tiếp: "Chúng ta đều là người đã từng bước qua Quỷ Môn Quan, có một số việc cũng nên nghĩ thoáng."

"Nếu lúc trước ta không bức tử ngươi, nếu thời điểm ngươi nhìn ta bước vào đám lửa liền giữ chặt ta, ngươi nói chúng ta có thể ở cùng một chỗ hay không?" Tiết Dương bỗng nhiên nghiêm túc nói ra những lời này, lại không nhận được câu trả lời. Hắn nhếch miệng cười, cảm thấy bản thân rất nực cười. Làm sao hắn lại cảm thấy Hiểu Tinh Trần sẽ thích hắn đây.

Hiểu Tinh Trần hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn Tiết Dương, trong ánh mắt mang theo thâm tình chưa từng có: "Tiết Dương, lòng ta . . . . . ."

"Hiểu Tinh Trần, vừa nãy ngươi thật sự chỉ tiện tay tiếp được ta sao?" Tiết Dương đánh gãy lời Hiểu Tinh Trần mới nói được một nửa, không nhận ra trong giọng nói mang theo chút khẩn cầu. Hắn nghe được rõ ràng tiếng tim đập thất thường truyền đến từ lồng ngực Hiểu Tinh Trần cùng tiếng hô hấp dồn dập.

Hiểu Tinh Trần đem lời muốn nói thu lại, mang theo chút mất mát trả lời: " Ngươi cảm thấy như thế nào thì chính là như thế."

Tiết Dương gật gật đầu, coi như ta tự mình đa tình đi. Hắn thu mình trên mặt đât, ngẩng đầu nhìn Hiểu Tinh Trần: "Lúc nãy ngươi muốn nói gì?"

Hiểu Tinh Trần không định đem lời chính mình vừa nuốt xuống lại nhổ ra, nhìn giấy dầu bao quế hoa cao trên bàn liền mở miệng: "Ta vừa mới mua quế hoa cao, đặt trên bàn, ngươi có thể ăn dọc đường." Dưới ánh mắt nghi hoặc của Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần tiếp tục nói: "Ta để ngươi đi."

Tiết Dương sửng sốt, nhưng vẫn đè lại chua xót nơi lồng ngực, cầm túi quế hoa cao bước ra cửa: "Hiểu Tinh Trần, sau này không gặp lại, phải sống thật tốt."

Tiết Dương xuống lầu rất nhanh, nhịn không được xoay người nhìn Hiểu Tinh Trần.

"Sau này không gặp lại." Hiểu Tinh Trần một lần nữa niệm những từ này, "Hiểu Tinh Trần a Hiểu Tinh Trần, là tự ngươi thả hắn đi, là ý nghĩ của ngươi." Hiểu Tinh Trần nhìn bao tay đen trên tay trái: "Vốn dĩ ban đầu ta đã kéo ngươi lại."

.

Tiết Dương bước nhanh trên đường, hắn đã sắp ra khỏi cổng thành, trong lòng vẫn không thoải mái. Hắn không biết tiếp theo nên đi đâu, nhưng rời khỏi Hiểu Tinh Trần đã rất tốt rồi. Hắn không muốn lại tự cho là đúng ở bên cạnh y.

"Này, tiểu lưu manh? Tiểu sư thúc ta đâu? Tại sao không thấy y?" Ngụy Vô Tiện thấy Tiết Dương cúi đầu đi tới trước mặt liền cảm thấy kì quái, "Tiểu sư thúc không phải rất cố gắng bảo vệ ngươi sao? Hôm nay sao lại không thấy y?" Lời này Ngụy Vô Tiện nói thật không giả, thời điểm hồn phách Tiết Dương còn chưa trở về, Hiểu Tinh Trần bảo vệ hắn rất chặt chẽ.

Tiết Dương ngẩng đầu nhìn Ngụy Vô Tiện, không yên lòng mở miệng: "A, ta tự đi rồi." Tiết Dương nghĩ nếu Ngụy Vô Tiện không đến trừ tà túy, có lẽ hắn còn có thể cùng Hiểu Tinh Trần ở lâu một chút, "Lúc trước vì sao ngươi lại muốn tới trừ tà túy?"

"Tiểu sư thúc bảo ta tới, nói cái gì có hồn phách người bị nhốt trong này không ra được, mà y phải ở cạnh ngươi, không có thời gian nên gọi ta đến." Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ nhún vai, "Các ngươi muốn cùng một chỗ còn gọi ta đến, quên đi, ai kêu ngươi là tiểu sư thẩm của ta."

"Chính y gọi ngươi đến!? Làm sao có thể." Tiết Dương hoàn toàn không nghĩ đến chính là như vậy, Hiểu Tinh Trần không cần thiết phải giúp hắn khôi phục tàn hồn kia.

Ngụy Vô Tiện thế nhưng không thèm để ý hắn, xoay người tìm trong túi Càn Khôn của Lam Vong Cơ lấy ra một lọ dược: "Lần này bọn ta đi vòng vèo chính là vì thế này, tiểu sư thúc một thân áo trắng, riêng tay trái mang một cái bao tay đen rất chói mắt, ngươi đem thứ này đưa cho tiểu sư thúc, nói y mỗi ngày thoa một lần, vết sẹo sau một tháng sẽ biến mất."

Tiết Dương nhớ đến tay trái Hiểu Tinh Trần quả thật mang một cái bao tay màu đen giống hắn trước kia, nhưng Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng hắn phải đi, dự định nhét dược trở lại, "Từ từ, ngươi nói trên tay y có thương tích?!" Tiết Dương ngữ khí dồn dập đứng lên, "Ai lại có thể khiến y bị thương?"

"Là do ngươi." Ngụy Vô Tiện suy tư một hồi, sửa lại: "Chính xác mà nói là bởi vì ngươi."

.

Hiểu Tinh Trần nhìn hơn nửa người Tiết Dương đều bị ngọn lửa cắn nuốt, không biết làm sao lại đẩy quần chúng xung quanh chạy lên đài cao.

Không ai ngăn được y, không ai dám cản y. Chưa một ai thấy qua bộ dáng Hiểu Tinh Trần hiện tại ---- như người điên chạy lên đài cao. Linh khí bởi vì y kích động mà không ngừng tán ra ngoài, một vài thị vệ bị linh khí của y đánh văng ra.

Ngày hôm đó, tiên môn bách gia mới thật sự thấy được cái gọi là "Sương Hoa nhất kiếm động thiên hạ". Hiểu Tinh Trần dùng Sương Hoa mở ra một kết giới, độ ấm xung quanh thấp xuống vài độ.

Hiểu Tinh Trần mất nửa nén hương mới đến được chỗ Tiết Dương, tay trái thẳng tắp đưa vào ngọn lửa, muốn bắt lấy Tiết Dương chỉ còn một chút góc áo lộ trong không khí.

Y không bắt được hắn, đã quá muộn. Cả người y như chìm trong biển lửa, nhưng y đã không còn muốn phản ứng nữa. Lam Hi Thần thanh tỉnh đầu tiên, dùng đủ khí tực tạo thành một kết giới, ngăn Hiểu Tinh Trần cùng ngọn lửa kia.

Tay trái Hiểu Tinh Trần bị bỏng rất nặng, nhưng y vẫn ngơ ngác nhìn tay trái: "Ta không bắt được hắn, hắn đi rồi."

Ngụy Vô Tiện phái người mang Hiểu Tinh Trần về Cô Tô dưỡng thương, Hiểu Tinh Trần lại bình tĩnh cực kỳ, chỉ là đối xử với người ngoài lạnh như băng.

Từ nay về sau, thế gian mất đi một Thập Ác Bất Xá, cũng thiếu mất một Minh Nguyệt Thanh Phong.

.

"Thật ra ta có thể hiểu tiểu sư thúc, dù sao người mình thích chết trước mặt mình cũng rất dễ phát điên." Ngụy Vô Tiện ngẩn đầu nhìn Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ta nói có đúng không?"

Tiết Dương không quan tâm hai người đang không nghiêm chỉnh dán vào nhau, cầm bình dược chạy đi.

"Lam Trạm, chúng ta đi thôi. Dược ta đã đưa đến, về phần tâm bệnh này, thôi, phải do bọn họ." Ngụy Vô Tiện dắt Lam Vong Cơ rời đi, "Ai u, mệt chết ta."

.

Hóa ra y đã từng kéo hắn lại, nhưng hắn lại đi quá nhanh. Tốc độ Tiết Dương không hề chậm lại, hốc mắt đỏ lên, lệ nóng cũng sắp tràn ra.

"Hiểu Tinh Trần!" Tiết Dương chạy về khách điếm, vừa vặn gặp phải Hiểu Tinh Trần chuẩn bị rời phòng. Hắn không nhìn thần sắc kinh hỉ của Hiểu Tinh Trần, nâng lên tay trái y, trực tiếp tháo ra, chỉ thấy một vết sẹo thật lớn.

Hiểu Tinh Trần rút tay về, cười cười: "A Dương vẫn muốn mang bao tay sao, vết thương này của ta quá mức dọa người rồi."

Tiết Dương thấy Hiểu Tinh Trần không hề để ý, thậm chí đuôi mày có điểm vui mừng: "Tại sao không nói cho ta biết? Ta còn nghĩ. . . Ta còn nghĩ. . . . . ." Tiết Dương không kiềm được, nước mắt tràn mi.

"Được rồi, A Dương đừng khóc. Khi trước ngươi cũng không nói với ta sau khi ta chết ngươi đi tìm Ngụy sư điệt." Hiểu Tinh Trần đau lòng lau khóe mi Tiết Dương. Tiết Dương tự mình lung tung lau nước mắt, lại tiếp tục tra hỏi: "Vậy lúc trước tại sao ngươi muốn Ngụy Vô Tiện đến trừ tà túy? Nếu ngươi không nói, ta sẽ ở bên ngươi cả đời."

Hiểu Tinh Trần ôm lấy gương mặt Tiết Dương: "Không, như thế không công bằng với ngươi. Nếu ta làm thế, chẳng qua là ta bắt buộc ngươi, ngươi không có quyền lựa chọn."

Tiết Dương nhớ tới cái gì, con ngươi liên tục chuyển động: "Đêm đó ta say, ta đã nói với ngươi những gì, lại có thể khiến ngươi quyết định đi tìm Ngụy Vô Tiện?"

"Đêm đó, ngươi dán bên tai ta nhẹ nhàng hô hấp, lại giống như than thở nói với ta: 'Ta tâm duyệt ngươi.'." Hiểu Tinh Trần cười cười: "Vì thế ta liền đi tìm Ngụy sư điệt, vì thế ngươi trở lại, vì thế ta biết tất cả mọi thứ."

Tai Tiết Dương đỏ lên, nhưng vẫn làm bộ xấu xa nói: "Vậy ngươi không sợ ta lừa ngươi? Ngươi sống lâu như tế, vẫn không một chút tiến bộ."

Hiểu Tinh Trần thấy Tiết Dương giả mờ mạnh miệng, cười cười: "A Dương nói rất đúng."

"Hiểu Tinh Trần, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói với ta sao?" Tiết Dương không tự nhiên xoay đi, lộ ra bên tai đỏ ửng vì ngượng.

"Có, ta tâm duyệt ngươi."

Lời cuối:

Sau này, Hiểu Tinh Trần đưa Tiết Dương đi rất nhiều nơi, Cô Tô, Lan Lăng, Vân Mộng, cuối cùng trở về Nghĩa Thành.

"Hiểu Tinh Trần, lúc trước là ngươi thật sự tiện tay tiếp được ta sao?" Tiết Dương tựa lên người Hiểu Tinh Trần ăn kẹo, mơ hồ không rõ hỏi y.

Hiểu Tinh Trần thở dài, buông sách trong tay xuống, "Là vô cùng gấp gáp chạy đến, sau lại giả vờ tiện tay tiếp được ngươi." Y nhéo nhéo thắt lưng Tiết Dương, "A Dương đã hài lòng chưa?"

"Miễn cưỡng đi." Tiết Dương trở mình, đối mặt với Hiểu Tinh Trần, "Nếu lúc trước ta thật sự không trở lại nữa, ngươi sẽ như thế nào?"

Hiểu Tinh Trần không cần nghĩ ngợi nói ra: "Ta sẽ chờ."

"Ta nếu vẫn không trở lại thì sao?"

"Vẫn chờ." Hiểu Tinh Trần thâm tình nhìn Tiết Dương, "Ta có thể chờ thiếu niên của ta cả đời."

Im lặng một hồi, Hiểu Tinh Trần lại nói: "Thật ra lúc trước không phải ta muốn nói ngươi mang theo túi quế hoa cao kia đi."

"Vậy ngươi muốn làm gì?"

"Ta muốn nói với ngươi, ta tâm duyệt ngươi."

"Ngươi lặp lại lần nữa."

"Ta tâm duyệt ngươi."

Tiết Dương đứng dậy, đẩy Hiểu Tinh Trần xuống đất, nhắn mắt hôn lên.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top