Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 1: 10 Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[...Hoà hợp thế nào khi lòng nàng và lòng gã không hướng về nhau?

Hoà hợp ra sao khi tim lòng chỉ khắc ghi bóng hình chàng trai ấy?...

...Một mệnh lệnh. Kết nối hai tâm hồn thối rữa.

Một mệnh lệnh. Đeo đẳng kiếp đa đoan....]

—————————————-

Trăng đã lên cao tự bao giờ. Tiếng gió thổi dìu dịu. Lẫn trong đó là một khúc ầu ơ

       "Đàn tranh sánh với đàn cầm

Một đây, một đấy đáng trăm lạng vàng

         Còn đang tạc đá ghi vàng

Ngô đồng nỡ bỏ phượng hoàng ngẩn ngơ

         Mấy năm em cũng xin chờ

Cầm bằng tóc bạc như tơ cũng đành."

Khẽ xoa xoa khuôn mặt con trẻ, người thiếu phụ ngẩng đầu nhìn đức lang quân của mình, nhẹ hỏi:

"Đêm đã khuya mà sao mình còn chưa vào nghỉ? Mai còn chuyến hàng, mình không nghỉ rồi sao có sức đi kiểm kê?"

"Tôi đi ngang thấy đèn còn chưa tắt. Còn nữa, mình cứ ru cho con cái điệu buồn thảm đó mãi là thế nào? Con nó còn nhỏ. Mình muốn nói gì thì nói thẳng. Chứ đừng có làm trò vặt vãnh." Tiếng gã trai trầm trầm vang vọng. Từng câu chữ lại từng chút, từng chút sát muối vào tim nàng. Nhưng nàng sẽ không khóc. Vì nàng biết. So với nỗi đau của chồng thì nỗi đau của nàng có xá chi đâu.

"Vậy em hỏi mình. Bao nhiêu năm qua, sao mình lại không đến thăm người ta một lần nào? Em biết giữa chúng ta chỉ là cuộc hôn phối do mẹ cha sắp đặt nên em không có gì phán xét ở mình. Mình là người chồng, người cha tốt. Nhưng mà mình có tốt với người ta chưa? Mình nợ người đó như vậy mà mình lại bỏ rơi người ta trong cô độc! Mình làm vậy, mình có thấy cắn rứt hay không?"

Không để nàng được nói tiếp, gã đàn ông lao đến nắm chặt tay nàng. Gương mặt đanh lại. Đôi mắt long lên. Miệng gầm gừ:

"Đủ rồi! Chuyện xưa tôi không muốn nhắc lại. Mình đừng phí thời gian chi cho thêm nhọc." 

"Đủ? Thế nào là đủ? À. Hay là mình sợ em nói ra sự thật rằng mình hèn nhát khi đối mặt?" Nhìn người đàn ông trước mặt, nàng bật cười chua chát: "10 năm rồi cậu út. 10 năm tròn kể từ ngày em về làm dâu nhà cậu. 10 năm tròn kể từ ngày em sống trong ăn năn cắn rứt. 10 năm tròn em không ngủ được."

Đúng vậy! Nàng đã sống trong bi thương suốt 10 năm ròng rã. Nàng sống cuộc đời giàu sang. Nhưng tâm trí nàng lại dần dần mục rữa. Khi mỗi góc nhà, mỗi bóng cây đều thấp thoáng bóng hình của người con trai ấy.

Người khiến tim lòng mãi khắc ghi, khiến cho nàng luôn chực trào nước mắt, tên là Lê Thành Dương. 

Một cái tên dịu dàng, trong trẻo. Giống như tính cách của chàng trai đó vậy! Khiến cho nàng vĩnh viễn nhớ thương.

Nhưng oan nghiệt làm sao khi chàng trai đó lại đem lòng thương một gã trai đốn mạt. Và nàng lại về làm vợ của gã đốn mạt ấy. Chua chát thật nhỉ?

Nàng vẫn nhớ cái ngày rước dâu ấy. Ngày mà nhà phú hộ Lành đốt pháo tưng bừng rộn rã. Người làm thì tấp nập đông vui. Mấy ông lớn, ông nhỏ đều thay phiên nhau chúc mừng cung hỉ. Nghe bảo là chúc trai tài gái sắc, hoà hợp trăm năm. Khi nghe những lời ấy, nàng đã mỉm cười cay đắng.

 Hoà hợp thế nào khi lòng nàng và lòng gã không hướng về nhau?

Hoà hợp ra sao khi tim lòng chỉ khắc ghi bóng hình chàng trai ấy?

Ấy thế mà cuối cùng nàng và gã vẫn có với nhau một đứa nhỏ! Tréo nghoe thật nhỉ? Nhưng biết làm sao được. Khi cha chồng nàng đã nói rằng:

"Con dâu à, con về làm dâu đã được 5 năm. Nếu trong năm kế tiếp mà vẫn không có tin gì thì...Haizz! Có lẽ ba sẽ phải đưa con về bên ấy một thời gian để con nghỉ ngơi lấy sức."

Một mệnh lệnh. Kết nối hai tâm hồn thối rữa.

Một mệnh lệnh. Đeo đẳng kiếp đa đoan.

Ngẩng mặt nhìn người chung chăn gối, nàng khẽ nói:

"Con hay bị khó ngủ. Mình ở lại xem con giùm em nhé. Và...hôm nào đó ghé thăm người ta đi nhen. Hổm rày em thấy mình cũng cần nghỉ ngơi lấy sức đó."

Đoạn nàng quay gót rời đi. Mặc kệ người đang suy nghĩ vẩn vơ.

Gã cứ đứng sững như thế. Mãi đến khi nghe tiếng trẻ thơ bật khóc, gã mới vội vàng bước qua. Ôm xốc đứa bé vào lòng, gã nỉ non:

"Thôi nín đi ba thương. Khóc riết như vầy sao còn sức nữa hả con? Ngoan, ngoan nhe hông?"

Dỗ dành hồi lâu, cu cậu mới chịu nín hẳn. Nhẹ nhàng đặt con nằm xuống, gã ngước nhìn ra phía ô cửa sổ. Tiếng côn trùng vang réo rắt. Như muốn kéo gã về một miền xưa cũ.

Nhưng nhớ lại làm chi? Khi người xưa đang ở nơi nào?

Lẳng lặng lấy trong túi áo bức thư đã ngả màu, gã lắc đầu. Nét chữ vẫn xấu như thế! Rõ là đã hướng dẫn hết lòng. Cuối cùng vẫn không đẹp lên chút nào cả. Đúng là uổng phí tâm tư mà! Đôi mắt dài khẽ lướt trên dòng chữ xiêu vẹo. Gã nhíu mày không hài lòng, ngón tay khẽ miết vào góc giấy. Chậc! Lại nữa rồi!

Cố vuốt lại góc giấy nhàu nhĩ nhưng vô ích, gã thở dài khe khẽ. Thời gian trôi qua nhanh quá! Đến cuối cùng mọi thứ đã đổi thay. Cúi nhìn đứa con còn đang ngủ, gã lại cười tự giễu, ngâm nga vài câu thơ:

"Còn duyên đâu nữa mà chờ,

Còn tình đâu nữa mà tơ tưởng tình."

————————————————————

Tui đang suy nghĩ về cái kết cho fic "Crush biến thành thỏ" với fic này á mọi người. Bản thân tui đang sợ kết là mọi người kéo nhau chết hết nè. Huhuhu!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top