Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mẻ điên: g

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

So it's a Thursday. I was in the ball field, watching my son's soccer game. The game was just begun when I get the call.

In every missing case, there will be at least one homicide detective. We never know how the situation will change, we have to be ready for it.

When I pulled up, I took a look at the neighborhoods. Being a detective requires a lot of observing, listening, paying to small details, and that just the way we sketch a brief file about the victim before we can get further information.

They introduced me to the victim's partner, P. He was calm, answered questions. Very polite. We shook hands, like normal people would do at the first time meeting. But there's something off him, he was shaking like crazy. I mean I can feel him shivering so bad, that I turned to a young police officer to ask for a blanket for him. But he immediately shake it off, saying he was just worry about his husband. I didn't think of it much, cause being in that situation, I'll be more overreacted than him for sure.

We went into the house, P took me right into the bedroom, straight to the bedside cabinet. He says: "Look, here's is H's ID card, his keys, his phone, his favorite pair of classes. Everything's still in here." That's unusual. I asked him some basic questions, like, "Does he got a boyfriend or any of that ?" "No." "Does he got any freinds that he might be staying over for nights ?" "No."

We got a warrants to search the house, meanwhile I took him back to the police station, sit him down, and videotape-interview him.

P told me that he was staying in the office for a week now just to get the tax work done. Clearly that his company, a real estate company, was having trouble with taxes. He said he stayed there for a week and all the employees can prove it. So now, we know that P reported a missing on approximately 1:30 pm 6th July. So base on his statement, he was literally living in his office from 29th June to 6th July, that's when he came home and realized that his husband had missing.

We did verify his word, but all the employees said that by 5pm, they had all left, so clearly there is no one can prove his alibi. When we search his office, we see that there were four, five threaded holes on the corner of the walls, which indicates that there used to be a surveillance camera there. P explained that he had to take the camera down to get it fixed. He showed me the receipt for the maintenance. The camera was taken down on 2nd July, just before the missing a couple of days. Nobody in the company knew that until we asked them about the camera. I mean if that's not a red flag, I don't know what is.

Up to this point, we have no suspects besides P.

We dived deeply into this man's life, and we ran into his psychologist, Mrs.A. We talked to her, asked her about P, want to know his medical condition, his mental condition. To our surprise, A said that P is a psychotic man. For your information, psychologists don't use the word "psychotic" or "crazy" ever. And yet, Mr.P himself is called a psycho by his own psychologist. Mrs.A described him as an egoistic kind of person, loved to be in the center of attention. He literally would do anything to be recognized and cherished. A self-centered asshole, I might say.

A also mentioned P had records of harming himself when he is bored, or just for fun. At first she thought he experienced depression, like anybody from the 21st century would have, but P is something much more different, much more dangerous and it's get to the point that depression is not enough.

We asked about H, A said that P is getting tired of marriage. He hated being held by one person, not because him playing the field or something, not an affair, no nothing. P was just tired of being somebody's assets. He wants to be free, by himself. No constraints to anybody. H, on the other hand, is a possessive man. He would call P for hours just to check on him. If he comes home just 5 minutes late, H will call him endlessly. To them, marriage is some kind of acquisition. Whoever plays the husband role, he would have the rights to take control of the relationship. We talked to A for about 50 minutes, all recorded, and by the time I was going to turn the recorder off, she turned towards the device, saying plainly: P was going to kill somebody, for sure, he was just on the selecting-victim stage.

By the time we got onto our cars to return to the station, we were informed they found a fire axe. The neighbor saw something in their backyard, so they came out to take a look at it and turns out it was an axe. They called the police. Every fire axe has a serial number assigned to each household. The number led to the victim's house. Investigators take the axe back to the lab, do some tests, and they found out there is a drop of blood by the heel of the axe. It's so small and that part is often forgot. They also being able to half of a fingerprints on the handle. It's a thumb print, and it's from P. The blood sample is H's.

So now the missing case turned to a murder case with the only suspect is P.

We immediately convene him, but this time he comes with a lawyer. They stayed in the room. So 5 minutes passed up, 45, 50 something minutes. We look through the mirror, and I was like: "This is very good for us. The longer he's in there, the better for us." However, when he comes out, he looked like a whipped dog. Anytime you see a private defense attorney that looks like a whipped dog, a beautiful thing. That's mean we're kicking some ass. Later on, we know that P did not say a word to his attorney. He fired that one, hired a high profile, then fired that one too, hired another one, ... Millions of money was poured into the case, but eventually, they all left. They cannot handle P, but he has to have a defense attorney for his basic rights. So court gives him one. That man was like being forced to join the Triwizard Maze in Harry Potter, and he has no clues, not a single one.

Gather all the evidences we have up until now, both direct and circumstantial evidences, the prosecution of P started in November 2025. When the jury buzzed, that means they had come to a conclusion. After 3 days. When one of them comes in the courtroom, I saw they doing a V sign, that means we have a verdict.

- We, the jury in the above entitled action find the defendant, P, guilty of the crime of second-degree murder of H.

The trial judge went out of his way to sentence the defendant to the maximum, which was 15 years to life.

Later on, after spending some appointments with the prison psychologist, we discovered that P had confessed everything. He not doing this out of regret or upset, he just feels like to speak out, momentary interest.

The truth is just frightening shock. I had been a detective for nearly a decade, and I never, never seen a more brutal death than this.

P killed him with the axe, spent about 5 to 6 hours to butcher him, then load all his remains to the back of the car, which was lined by a plastic canvas. He then throw each part of H in different places which he cannot recall, along with the plastic wrap. When we asked about the axe, he chuckled, calmly answered, quote: "I don't know, maybe I wanted to get caught ?" I remembered when he did that, the back of my mind was making jokes. I suddenly thought of Hannibal Lecter, and thought that Hannibal and P would be great roommates for each other.

---

Tôi nhớ hôm đó là thứ Năm. Tôi đang ở sân bóng, thằng bé con tôi đang chuẩn bị vào trận thì họ gọi đến.

Trong mọi vụ án mất tích, sẽ luôn có ít nhất một thanh tra từ Đội Án Mạng tham gia. Chúng tôi không thể lường trước được diễn biến của vụ án, nên chúng tôi phải sẵn sàng cho mọi tình huống.

Khi tôi đỗ xe đến trước nhà nạn nhân, tôi đánh mắt nhìn khu vực xung quanh. Bước chân vào nghề thanh tra thám tử đòi hỏi rất nhiều kĩ năng, bạn phải luôn quan sát, lắng nghe, để ý những chi tiết rất nhỏ, và từ những gì chúng tôi thu nhặt được, chúng tôi sẽ phác nên một hồ sơ khái quát về nạn nhân trước khi được cung cấp thêm thông tin.

Họ giới thiệu bạn đời của nạn nhân cho tôi, anh ta tên P. Anh ta rất lịch sự, rất bình tĩnh, trả lời tất cả những câu hỏi được đưa ra. Chúng tôi bắt tay, như những người bình thường gặp nhau lần đầu. Nhưng có gì đó kỳ lạ ở anh ta, vì anh ta run như cầy sấy. Ý tôi là tôi có thể cảm nhận được anh ta run lẩy bẩy chỉ qua cái bắt tay, đến mức tôi phải quay sang một viên cảnh sát để hỏi xin một tấm chăn. Tuy nhiên anh ta nhanh chóng gạt phăng chuyện đó đi, trấn an tôi bằng chuyện anh ta chỉ đang lo lắng cho người chồng mất tích của mình. Lúc đó tôi không nghĩ gì nhiều, vì tôi biết nếu con trai hoặc vợ mất tích, có khi tôi còn phản ứng thái quá hơn cả anh ta.

Chúng tôi vào nhà. P dẫn chúng tôi thẳng đến phòng ngủ, một đường đến ngay trước chiếc tủ đầu giường. Anh ta nói: "Căn cước của H vẫn còn, chìa khoá xe, điện thoại, ngay cả chiếc kính anh ta thích nhất vẫn còn. Mọi thứ vẫn ở đây." Điều đó khiến tôi thấy lạ. Tôi hỏi anh ta vài câu đơn giản, như việc anh ta có mối quan hệ ngoài luồng nào không, anh ta có người bạn nào mà anh ta có thể ngủ lại qua đêm không, P đều phủ nhận.

Chúng tôi xin được giấy khám xét nhà, một đội ở lại, còn tôi đưa P về đồn để phỏng vấn. Tất cả đều được ghi hình lại.

P nói anh ta đã ở lại văn phòng một tuần nay để giải quyết cho xong mớ giấy tờ thuế. Có vẻ như công ty bất động sản của anh ta đang gặp vấn đề với thuế má. Anh ta nói rằng anh ta đã ở lại cả tuần và tất cả nhân viên trong công ty có thể làm chứng điều đó. Vì vậy, những gì chúng tôi có bây giờ là P báo cáo H mất tích lúc 1 giờ 30 phút chiều ngày 6 tháng 7. Dựa vào lời khai của anh ta, anh ta đã sinh hoạt ở văn phòng từ ngày 29 tháng 6 và không về nhà, phải đến 6 tháng 7 anh ta mới trở về và nhận ra chồng mình đã mất tích.

Chúng tôi tất nhiên đã tiến hành xác thực lời khai của anh ta, nhưng tất cả nhân viên đều nói họ tan ca và rời đi lúc 5 giờ chiều mỗi ngày, vậy nên không ai có thể chứng thực lời khai. Khi chúng tôi lục soát văn phòng P, chúng tôi thấy trên góc tường có bốn lỗ khoan, đồng nghĩa với việc đã từng có một chiếc camera an ninh ở đó. P giải thích rằng anh ta phải lấy nó xuống để sửa. Anh ta còn đưa cho chúng tôi hoá đơn sửa chữa. Như vậy chiếc camera bị gỡ xuống vào ngày 2 tháng 6, trước ngày mất tích bốn ngày. Không ai trong công ty biết chuyện sửa camera cho đến khi chúng tôi đặt câu hỏi về nó. Ý tôi là nếu bạn đọc đến đây mà chưa thấy đáng báo động thì tôi cũng không biết nói thế nào.

Tới thời điểm hiện tại, chúng tôi không có nghi phạm nào ngoài P.

Chúng tôi bắt đầu đào sâu vào cuộc đời của người đàn ông này, và biết được anh ta có đi trị liệu tâm lý. Bác sĩ của anh ta là bà A. Chúng tôi đến gặp bà A, hỏi bà về P, chúng tôi muốn biết tất cả về P, về tình trạng sức khoẻ của anh ta, cả về tình trạng tinh thần. Ngạc nhiên thay, bà A mở đầu cuộc trò chuyện với chúng tôi bằng một từ: kẻ điên. Cần nói thêm, một bác sĩ tâm lý không bao giờ dùng từ "điên" hoặc "tâm thần". Và vâng, P được chính bác sĩ điều trị cho mình gọi là một kẻ điên. Bà A miêu tả P là một người ái kỷ, vị kỷ, yêu thích sự chú ý. Anh ta có thể làm bất cứ điều gì chỉ để được chú ý và tán dương. Thứ lỗi cho tôi, tôi chỉ xem anh ta là một tên khốn tự cho mình là cái rốn vũ trụ mà thôi.

Bà A cũng đề cập đến việc P từng có bệnh án về hành động tự hoại khi anh ta chán, hoặc khi anh ta muốn mua vui cho chính mình. Ban đầu, A chỉ nghĩ P mắc chứng trầm cảm, căn bệnh thế kỉ 21 như bao người khác. Nhưng P rất khác, khác theo kiểu nguy hiểm hơn, và "trầm cảm" chẳng còn đủ để là cái cớ cho hành động của anh ta nữa.

Chúng tôi tiếp tục hỏi về H, bà A nói P chán ngấy cuộc hôn nhân này rồi. Anh ta ghét việc bị giam cầm bởi một cá nhân, không phải vì anh ta trăng hoa, hay không phải vì anh ta ngoại tình, không phải vì lý do gì cả. P chỉ chán việc là tài sản bị sở hữu bởi một người. Anh ta chỉ muốn một mình, tự do, không ràng buộc với bất cứ ai. Ngược lại, H là một người chiếm hữu. Anh ta sẽ gọi cho P hàng giờ để kiểm tra P. Nếu P về nhà trễ hơn năm phút, H sẽ gọi cháy máy. Đối với họ, hôn nhân giống như một chiến tích để tranh giành được. Ai làm chồng thì người ấy có quyền kiểm soát đối phương. Chúng tôi trò chuyện với bà A tận năm mươi phút, tất nhiên đều được ghi âm lại. Đến khi tôi định tắt máy ghi âm để trở về, bà A quay sang máy ghi, nói rành mạch: P chắc chắn sẽ giết ai đó, anh ta chỉ đang trong quá trình lựa chọn nạn nhân thôi.

Khi chúng tôi vừa từ chỗ bà A về đồn, chúng tôi được báo họ tìm thấy một cây rìu chữa cháy. Hàng xóm thấy có thứ gì trong sân sau, họ đi ra kiểm tra và phát hiện cây rìu, họ gọi cảnh sát. Vấn đề là mọi cây rìu đều có một dãy số seri xác định chủ sở hữu hoặc hộ gia đình của nó. Dãy số truy ra nhà H. Đội khám nghiệm mang cây rìu về phòng thí nghiệm để kiểm tra, họ phát hiện một giọt máu rất nhỏ nằm ở gần lưỡi rìu. Điểm máu ấy rất nhỏ và vị trí của nó khá khuất, thường thì người ta sẽ quên lau. Họ cũng xác định được một nửa dấu vân tay ngón cái. Dấu vân cái là của P. Mẫu máu là của H.

Đến bây giờ thì án mất tích biến thành án mạng. Nghi phạm duy nhất vẫn là P.

Chúng tôi lập tức triệu tập P, nhưng lần này anh ta đã mời luật sư. Họ tiến vào phòng. Năm phút trôi qua, rồi bốn mươi lăm, năm mươi phút. Tôi nhìn qua tấm gương hai chiều, tôi nghĩ: Hay lắm. Rất tốt. Thằng cha luật sư ở trong đó càng lâu, chúng tôi càng có lợi. Khi thằng cha ấy bước ra, trông chẳng khác nào con chó cụp đuôi. Bất cứ khi nào bạn trông thấy vị luật sư tư trông như chó cụp đuôi thì đó chẳng khác nào được chứng kiến kỳ quan thế giới. Như vậy nghĩa là chúng tôi đang đi đúng hướng. Sau này, chúng tôi biết rằng P chẳng hé nửa lời với luật sư. Anh ta đuổi người cũ, thuê một vị nổi tiếng hơn, đuổi người đó, thuê người khác ... Cả đống tiền đều đổ vào vụ này, nhưng cuối cùng, chẳng có ai làm luật sư cho anh ta, tất cả bọn họ đều đi. Họ không thể chịu đựng được P, nhưng Luật Nhân Quyền quy định anh ta phải có một vị luật sư, nên toà án đã thu xếp để cấp cho anh ta một người. Người đó giống như một tên ất ơ bị đẩy vào Mê cung trong giải đấu Tam Pháp Thuật vậy, anh ta chẳng có manh mối hay biết tí gì về vụ án, một tẹo cũng không biết.

Chúng tôi thu thập tất cả những bằng chứng trực tiếp và gián tiếp lại và toà án xét cử P diễn ra vào tháng 11 năm 2025. Giây phút bồi thầm đoàn nhấn chuông, nghĩa là họ đã có quyết định, sau khi thảo luận trong ba ngày. Khi một trong số họ tiến vào phòng xét xử, tôi thấy người ấy giơ tay chữ V, nghĩa là họ đã có một bản án.

-Chúng tôi, bồi thẩm đoàn đã xem xét hành động và đưa ra quyết định: Bên bị, P, có tội giết người cấp độ hai đối với H.

Thẩm phán đã nỗ lực hết sức để có thể kết án cho bên bị mức cao nhất, mười lăm năm đến chung thân.

Sau này, sau khi trị liệu cùng bác sĩ tâm lý của nhà tù, chúng tôi biết được P đã thừa nhận tất cả. Anh ta thú nhận không phải vì hối hận hay buồn bã cho nạn nhân, anh ta chỉ muốn nói thôi, giống như một sự hứng thú nhất thời.

Sự thật khiến tôi sốc. Tôi đã trong nghề gần một thập kỷ, nhưng chưa bao giờ thấy nạn nhân phải trải qua cái chết đau đớn như vậy.

P hạ H bằng cây rìu, mất năm, sau tiếng để phân xác, sau đó chất những mảnh thi thể của anh ta lên cốp xe đã được trải bọc nhựa sẵn. P sau đó ném xác của H cùng miếng bạt ở khắp nơi mà anh ta không thể nhớ được. Khi chúng tôi hỏi về vụ chiếc rìu, anh ta chỉ cười, trả lời một cách bình tĩnh, nguyên văn như sau: "Tôi không biết, có lẽ tôi muốn bị bắt ?" Tôi nhớ khi anh ta trả lời, trong đầu tôi bắt đầu pha trò. Tôi bất chợt nghĩ tới Hannibal Lecter, nghĩ rằng Hannibal và P sẽ là cặp bạn cùng phòng tuyệt vời cho nhau.

---

- Ha !

Minh Hiếu bật dậy, hoang mang đến dại cả mắt. Hắn vừa có giấc mơ kỳ lạ. Hắn sắm vai một viên thanh tra điều tra chính cái chết của hắn, với hung thủ là Thanh Pháp. Cảm giác vô cùng chân thật.

Cơ chế tự vệ khiến cơ thể hắn run lên, hắn biết nếu hắn và Thanh Pháp thành đôi, câu chuyện trong giấc mơ sẽ thành sự thật. Một kẻ đã điên thì không có chuyện bớt điên được, và càng không có chuyện kẻ ấy sẽ từ bỏ chuyện mình điên. Hắn biết đâu đó trong thâm tâm, hắn sợ. Con người này quá khó đoán, vô lường, ranh mãnh, đầy nguy hiểm. Nhưng phần sợ không chiến thắng được phần phấn khích. Bản thân hắn là đại diện cho bồi thẩm đoàn mười hai người, và số người sợ chỉ chiếm hai, mười người còn lại đều cảm thấy thích thú.

Hắn biết hắn cũng là kẻ điên, nghĩ thử xem, hai kẻ điên mà bên nhau thì sẽ tuyệt vời đến thế nào. Chỉ mới nghĩ đến thôi mà hắn đã không nhịn được hào hứng, thật sự rất muốn gặp Thanh Pháp để chơi bài ngửa đây mà.

- I am proud to say that I am a psychotic dickhead.

14 - 15|09|2024|Lluvia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top