Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Un

Tôi thấy mình đi lạc giữa một cánh đồng hoa hướng dương vàng rực, nắng vàng ươm nhẹ bâng khươ rải rác từng chấm nhỏ như tô điểm cho chúng. Nơi đây rõ ràng rất lạ nhưng tại sao tôi lại ở đây rất nhiều lần? Phía trước, hình dáng một người con gái mảnh mai, yếu đuối đứng cạnh giá vẽ và cầm chiếc cọ vẽ lên

Ồ, có vẻ cô ấy đang vẽ gì đó. Mái tóc xoăn nhẹ màu blonde được buộc lên một nửa thật gọn gàng, tôi tò mò, nín thở định bước đến để hỏi xem cô ấy vẽ gì, nhưng cô ấy quay đầu về phía tôi với nụ cười rạng rỡ. Tươi sáng hơn cả màu vàng của nắng và hoa rồi cất lời, âm giọng nhỏ nhẹ như thiên thần vậy

" Cho tôi vẽ em nhé?"

Đồng hồ chết tiệt reo lên đúng giờ này như mọi ngày khác, tôi bực tức ngồi phắt dậy tắt nó và vuốt lại mái tóc rối của mình, giấc mơ đó luôn luôn bị dừng như thế. Riết rồi tôi chả biết giấc mơ bị đứt đoạn hay là chỉ có bấy nhiêu thật nữa, người con gái xinh đẹp nhưng vô cùng lạ lẫm đó xuất hiện trong giấc mơ của tôi nhiều đến mức giật mình

Rốt cuộc đó là ai được??

Đang thả hồn về nơi nào đó để tự tìm ra câu trả lời vốn không tồn tại, những tờ giấy trắng và cây bút chì nằm vương vãi dưới đất lọt vào tầm mắt. Tôi bước đến cầm chúng lên và xếp gọn gàng trong hộc bàn, xem lại những bản vẽ về cô gái đó của bản thân tôi cười nhẹ, dù sao cô ấy cũng xinh đẹp thật. Và thích cái đẹp thì không nên thắc mắc quá nhiều, nhỉ?

~~~~

Nako  vui vẻ cắp sách đến trường sau buổi sáng yên bình hơn mọi ngày vì không bị mẹ chửi vì tội dậy trễ, vừa vào chỗ Nako tiếp tục lấy tờ giấy còn vẽ dở cánh đồng hoa hướng dương và cô gái xinh đẹp ra vẽ tiếp tục. Năm nay em đã học lớp 11, ngoại hình xinh xắn, nhỏ nhắn đáng yêu nhưng hướng nội, không có bạn bè gì nhiều nên chỉ hay ngồi im một mình

Ngoài ra em rất thích vẽ đơn sắc, say mê cuồng nhiệt luôn chứ không phải bình thường, em vô tình phát hiện ra sở thích này năm 13 trong một lần chán nản vô tình vẽ nghuệch ngoạc lên giấy. Nhưng gia đình em không thích điều này, mặc kệ nó đi, bọn họ cũng đã bao giờ công nhận sự tồn tại của em đâu mà

Như bao người khác thôi, em cũng có một hình xăm nho nhỏ trên người tượng trưng cho hình xăm đôi với soulmate của em từ khi mới lọt lòng. Đó là một hình mặt trời nho nhỏ, mỗi lần nhìn em đều chắc chắn rằng có lẽ soulmate của em rất dễ thương nên em mới có hình mặt trời đáng yêu như thế, nhưng hình xăm này của em không giống ba, không giống mẹ, làm em rất lo lắng

Ý em không phải về hình dạng đâu! Mà là về màu sắc của nó cơ, chúng không sực sỡ như của ba càng không nổi bật như của mẹ mà mang màu sắc tối rù, có lần em hỏi mẹ về sự khó hiểu này mẹ trố mắt nhìn hình xăm của em rồi lập tức cau mày gằn giọng bảo không biết

Em cũng nghe rằng nếu vị trí của hình xăm đau đớn thì soulmate của mình gặp nạn như một sự liên kết, nhưng mỗi khi gặp cô gái ấy trong mơ hình xăm của em đều có màu vàng trở lại. Em không hiểu? Cô gái ấy là soulmate của em sao? Vậy tại sao em không thể gặp được bên ngoài mà cứ gặp trong mơ? Em còn chẳng nói chuyện trong tâm trí với cô ấy được như bao người bình thường? Và cô ấy tên gì chứ?

Gia đình thì không quan tâm, ghét bỏ em nhưng em quen rồi và cũng không muốn thân thiết với họ, bạn bè thì em tự tránh xa, chỉ có cây bút chì và đống giấy trắng giúp em vui hơn. Nhưng khi thấy cô ấy cười tươi nhìn em, em muốn cô ấy được bước vào cuộc sống của em, em muốn cô ấy tô điểm cho em, em muốn thế, và em cho phép cô ấy được vẽ em

" Ê này, cậu biết tại sao danh họa Vincent van Gogh qua đời không? Tớ chỉ mới biết rõ hơn về tranh ông ấy hôm qua và thích ông ấy quá"

" Cái này Yuri biết nè, cậu ấy cũng thích Vincent van Gogh lắm"

"  Vào ngày 27/7/1890 vì muốn kết thúc cuộc sống, ông lấy súng bắn vào ngực trái để tự tử ở một cánh đồng hoa hướng dương nhưng bất thành tại Pháp, khi tỉnh lại ông thấy mình chưa chết còn tính tìm lại cây súng để bắn thêm nhưng không tìm thấy nên ông quay về nhà trọ, tuy bác sĩ có đến chữa trị nhưng không kịp nữa, 2 ngày sau tức 29/7/1890 ông qua đời, năm 37 tuổi"

" Uầy bảo sao chị Yena thích cậu thế, giỏi quá trời luôn"

" Có gì đâuu"

Ngoái đầu xuống trầm ngâm nhìn một nhóm bạn đang bàn chuyện về họa sĩ Vincent van Gogh, ồ, em biết ông ấy và khá thích tranh của ông ấy. Nhất là các bản sketches trong các bức thư của ông, thật ra ba mẹ không mua cho em điện thoại hay ipad, laptop, trong nhà chỉ còn mỗi cái máy tính đã cũ nên cho em dùng nó. Nako thường dùng phân nửa thời gian rảnh rỗi để lên internet đọc tin tức và ngắm tranh, đôi khi thì là nhắn tin và làm bài tập. Em vô tình biết đến ông và tốt đẹp làm sao khi những bức sketches của ông thu hút Nako đến làm em đặt chúng làm hình nền ngay lập tức 

Vấn đề chính của em không phải chủ đề bàn luận của nhóm bạn đó, mà là tâm điểm của buổi bàn luận, là học sinh Jo Yuri kia. Cậu ấy có mái tóc đen ngắn ngang vai và xoăn nhẹ, đôi mắt to và ngũ quan cân đối, nét xinh đẹp đặc trưng của người Hàn lại còn có tính tình khá dễ thương. Mọi người hay gọi cậu ấy là từ điển sống vì cái gì cậu ấy cũng biết, từ kiến thức học cho tới ti tỉ thông tin về các vị họa sĩ nổi tiếng, một số thứ về soulmate và cả thiên văn học

Quên chúng đi, thứ em chú ý nhất là về các soulmate kìa, em cũng đã cố gắng bắt chuyện với một vài người bạn để hỏi thử về hình xăm nhưng bọn họ đều trả lời không biết. Và tính ra trong cả lớp, Yuri là người đầu tiên và duy nhất đã gặp soulmate của mình - chị Chwe Yena khóa trên, dù biết là tình yêu không thể ép nhưng đó không phải là do ông trời ưu ái cậu ấy sao? ả hai khá yêu thương nhau thông qua sự ân cần trong từng cử chỉ, những cái hôn phớt lên trán và ánh mắt dịu dàng từ tận đáy lòng. Nhưng họ vẫn không phải là tình yêu, em cảm nhận được điều đó, có lẽ, họ chỉ thương nhau thôi

Em cũng cảm nhận được thứ cảm xúc của em mỗi khi lại gặp cô ấy trong mơ, trong lòng rạo rực như lửa đốt và tim đập thình thích thình thịch. Nỗi nhớ nhung ngập tràn tâm trí, còn có ý nghĩ xúc động chỉ muốn ôm chặt lấy bóng lưng đứng ngược nắng, em không biết tại sao em lại gặp cô ấy với cảm xúc như thế nhưng có lẽ cảm xúc đó là yêu

" Yuri ơi! Cho tớ hỏi chuyện một chút...ừm...được không?"

" Nakochan?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top