Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 27

Sau khi quận chúa nói lời chào tạm biệt với Gaara, Naruto và các em nhỏ, trước khi rời đi, cô ấy nói: "Tôi mong chờ nhận được tin tức sớm nhất từ Kazekage và Hokage." Các em nhỏ vẫy tay chào tạm biệt cô và hỏi: "Ngày mai chúng con có thể đón quận chúa đi chơi tiếp không ạ?"

Quận chúa cười nhẹ và đáp: "Được, ta rất mong chờ."

Sau đó, cô bước đi cùng các hộ vệ về nơi nghỉ ngơi của mình. Đến nơi, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô nằm trong phòng và suy nghĩ về những chuyện phiền lòng, đồng thời nhớ đến hình ảnh đáng yêu của bọn trẻ. Cảm giác chúng gần gũi như đứa con của mình khiến cô thấy bình an. Chìm vào giấc ngủ, cô mơ thấy hình ảnh mờ nhạt của một người đàn ông ôm cô và khóc mãi. Cơn giật mình đánh thức cô, làm cô thấm đẫm mồ hôi.

Khi tỉnh dậy, quận chúa vệ sinh cá nhân và thay đồ trước khi hộ vệ mang đến bữa sáng. Cô ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp của làng từ phòng khách rộng lớn. Các hộ vệ không kiềm chế được tò mò và hỏi: "Quận chúa, sao không để chúng tôi trực tiếp tìm kiếm Sasuke?"

Quận chúa đáp: "Hắn là bạn của Hokage và Kazekage. Nếu chúng ta tự ý hành động, sẽ dễ bị họ đứng lên chống lại. Chúng ta phải giữ bình tĩnh. Và vì hắn là em của ngươi, ngươi có thể làm sao được, Itachi?"

Itachi cúi đầu: "Tôi sẵn sàng phục vụ ngài. Nhất định sẽ hết lòng vì ngài."

Quận chúa tiếp tục: "Nhưng ngươi cũng nên nhớ, dù sao hắn cũng là gia đình của ngươi. Ta là quận chúa, cũng phải suy xét rõ ràng rồi mới phán tội. Nếu thực sự là Sasuke, ta cũng không nương tay đâu, Itachi."

Rồi đột nhiên, một hạ nhân đến thông báo rằng Kazekage và Hokage cùng các em nhỏ bên ngoài mong muốn rủ quận chúa đi chơi. Nghe tin, quận chúa liền đứng dậy và nói với hạ nhân: "Nói với họ ta ra ngay." Sau đó, cô quay lại nhìn các hộ vệ và chỉ định Konan đi cùng mình, yêu cầu các hộ vệ còn lại ở lại.

Quận chúa cùng với một hộ vệ đi ra ngoài. Cô xuất hiện trong chiếc đầm đuôi cá màu trắng, thân hình nóng bỏng khiến cả Gaara và Naruto đều đỏ mặt. Đặc biệt là Kazekage, anh ta không nhịn được cảm xúc và quay mặt đi.

Gaara cùng với Naruto cúi chào trang trọng: "Chào buổi sáng, quận chúa."

Các em nhỏ không kìm được sự thích thú và khen ngợi quận chúa: "Ngài thật xinh đẹp!" Shinki, con lớn nhất của Gaara, ôm quận chúa và nói: "Hôm nay chúng ta sẽ đi chơi tiếp ạ!"

Bọn trẻ nắm tay cô và rủ nhau đi, bỏ lại cha và Naruto đứng nhìn ở đó. Ganta, đứa trẻ giữa, tò mò hỏi: "Quận chúa, chúng con không biết ngài tên là gì."

Quận chúa cười và trả lời: "Ồ, ta cũng quên hỏi tên các con." Tất cả cười lên.

Gaara nhìn cảnh này và cười nhẹ, nhận ra sự tương đồng giữa quận chúa và các con.

Đứa lớn giới thiệu: "Con tên là Shinki, đứa giữa là Ganta, và con út là Ganki."

Quận chúa cười và nói: "Ta nhớ rồi, còn ta tên là Senna."

Naruto không nhịn được khen: "Tên ngài thật đẹp, quận chúa!"

Quận chúa trả lời khiêm tốn: "Ngài quá khen rồi. Thế ngài và Kazekage tên là gì?"

Naruto tự giới thiệu: "Tôi là Uzumaki Naruto," rồi nhìn qua Gaara.

Gaara trả lời: "Tôi là Gaara thưa quận chúa."

Tất cả họ tiếp tục chuyến đi chơi, để lại những lo lắng về Sasuke phía sau. Nhưng trong khoảnh khắc này, họ tận hưởng sự gần gũi và niềm vui của một ngày mới tươi đẹp.

Họ đã quyết định đưa quận chúa đi tham quan khu vườn hoa nổi tiếng của làng Lá. Đây là một điểm đến yêu thích của bọn trẻ, với những khu rừng cây xanh mát và những lối đi rực rỡ hoa đào đỏ lung linh.

Trên đường đi, Shinki, Ganta và Ganki không ngừng thể hiện sự tò mò về quận chúa. Shinki, con cả, dừng lại và hỏi: "Quận chúa, có biết gì không? Chị Sakura thì quen chú Naruto, Ino thì quen Sai, Tenten thì quen chú Neji, vậy còn ngài, có đang có người yêu không?"

Naruto đỏ mặt cảnh báo: "Thôi nào, sao lại hỏi kì cục như vậy?"

Gaara cũng cảm thấy bất ngờ và nói: "Các con còn quá nhỏ để nói về điều này, không nên hỏi về đời tư của quận chúa."

Quận chúa vui vẻ ra hiệu cho Gaara: "Không sao đâu, ta đã có một đứa con gái rồi."

Câu nói khiến mọi người đều bất ngờ, Naruto hỏi: "Cái gì, ngài có con sao?"

Gaara nhìn Senna với sự ngạc nhiên không thể giấu được, trong khi đó anh cảm thấy một cơn đau bất chợt trong lòng, không hiểu lý do tại sao.

Quận chúa cười khoái trí: "Bộ nhìn ta không giống sao, nhìn vậy thôi. Tuổi ta cũng bằng các ngài đấy, không trách được, tại ta đẹp quá mà."

Ganki lên tiếng: "Con gái sao thưa quận chúa, chắc em ấy rất dễ thương."

Quận chúa xoa đầu Ganki: "Đúng vậy, con bé là niềm tự hào và động lực của ta."

••••••

Đến khu vườn hoa, Senna không khỏi ngạc nhiên trước sự đẹp đẽ của những cánh hoa, mỗi cánh hoa nở rộ trong ánh nắng ban mai làm cho không gian trở nên thêm huyền bí và lãng mạn. Bọn trẻ không ngừng tìm kiếm những loài hoa yêu thích của mình và kể cho Senna nghe về chúng. Ganki, với tính hiếu động của mình, vẫn không ngừng nhảy nhót, đôi khi nhấp nhô giữa các hàng hoa như một cách để thể hiện sự hứng khởi của mình.

Ganta, người luôn quan tâm đến cảm nhận của Senna, lại tiếp tục hỏi: "Quận chúa, có thích nơi này không?"

Senna nhìn quanh với sự hứng thú rõ ràng trên khuôn mặt: "Đúng là một nơi tuyệt vời. Ta rất thích."

Ganki, với tính hiếu động của mình, nhảy nhót vui vẻ và bất ngờ hỏi: "Quận chúa, lát mình ghé qua ông ngoại con một xíu được không ạ?"

Senna cười: "Tất nhiên là được." Câu trả lời của cô khiến Ganki nở nụ cười rạng rỡ, anh ta rất vui khi biết Senna chấp nhận ý định của mình.

Naruto và Gaara đi dạo quanh vườn hoa, bàn về công việc và những ấn tượng về Senna.

"Gaara, các con của cậu có vẻ rất thích quận chúa đấy," Naruto nhìn vào Senna khi cô vui vẻ chạy theo Ganki. "Vừa bước vào vườn hoa, thì tất cả mọi người đều đắm chìm vào vẻ đẹp của ngài ấy rồi. Mà tớ có cảm giác quen thuộc lắm, cậu có thấy không?"

Gaara cũng bất ngờ trước lời nói của Naruto: "Đúng vậy, Có lẽ sự tình cờ, nhưng chúng ta đều nhận thấy điều đó."

Trong khi đó, Ganki chạy tới cùng với Shinki và Ganta, chứng tỏ sự hào hứng của mình: "Cha ơi, chú Naruto ơi, đi tới nhà ông ngoại thôi, con xin phép quận chúa rồi ạ!"

Gaara xoa đầu Ganki nhẹ nhàng: "Con đừng làm phiền quận chúa như vậy, sẽ làm ngài rất khó xử."

Ganki cúi đầu buồn hiu: "Con xin lỗi cha, con chỉ muốn cho ngài ấy biết những gì mà con biết thôi."

Senna, nghe thấy lời của Ganki, cười nhẹ và nói: "Không sao đâu, chúng ta sẽ ghé qua ông ngoại của Ganki một chút sau."

Senna và bọn trẻ, vừa rời khỏi khu vườn hoa, đã nhanh chóng đến phủ Hyuga. Nơi này chính là chỗ ở của trưởng gia tộc đời trước, ông Hiashi, một người nổi tiếng với uy nghiêm và sức mạnh.

Khi đến nơi, lũ trẻ chạy thẳng vào cổng lớn, nơi ông Hiashi đang đứng đợi. Dáng vẻ uy nghiêm của ông hòa lẫn với nét hiền hậu, khiến cho mọi người cảm thấy ấm áp. Ông Hiashi mở rộng vòng tay đón các cháu vào lòng, khuôn mặt ông sáng bừng niềm vui.

"Mấy ngày mà ta tưởng như vài năm không gặp, ta nhớ các cháu lắm, mấy đứa quỷ nhỏ đáng yêu này," ông nói, giọng đầy tình cảm.

Bọn trẻ ùa vào lòng ông, ánh mắt sáng rỡ và khuôn mặt rạng ngời. "Tụi con cũng rất nhớ ông! Tụi con muốn tập luyện Nhu Quyền, ông chỉ cho chúng con được không?" Chúng đồng thanh yêu cầu, giọng nói đầy nhiệt huyết và phấn khích.

Ông Hiashi cười mãn nguyện, đôi mắt ông lấp lánh niềm vui: "Các cháu muốn gì ta cũng chiều hết."

Đúng lúc đó, Neji và Hanabi vừa trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Cả hai nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của những đứa trẻ và Kazekage cùng Hokage. Neji, với vẻ điềm tĩnh và chững chạc, bước đến gần Kazekage và Hokage chào hỏi. Hanabi mỉm cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp và chào đón các cháu.

"Ông nội, chúng con đã về!" Hanabi vui mừng gọi lớn, chạy đến ôm ông Hiashi.

"Hanabi, Neji, các con về đúng lúc quá," ông Hiashi đáp, giọng nói pha lẫn sự tự hào và hạnh phúc.

Sau giây phút ôm ấp và trò chuyện, bọn trẻ chạy đến chỗ quận chúa. "Mọi người nhìn nè, đây là quận chúa Senna," chúng giới thiệu, giọng nói đầy phấn khích và tự hào.

Ông Hiashi, Neji và Hanabi đều bất ngờ, nhanh chóng cúi đầu chào trước sự thất lễ của mình vì đã không để ý đến quận chúa.

Quận chúa lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực: "Không sao đâu, lỗi do ta cả vì ta đến không báo trước."

Ông Hiashi nhìn Senna, ánh mắt tràn đầy sự kính trọng và ngưỡng mộ: "Thật là vinh hạnh cho gia tộc Hyuga khi được đón tiếp quận chúa. Xin ngài hãy thứ lỗi cho sự sơ suất của chúng tôi."

Senna mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn ông Hiashi và những người xung quanh. "Không có gì đâu, ta cảm thấy rất vui khi được đến đây và gặp mọi người. Tình cảm gia đình của các ngài thật đáng quý."

Ông Hiashi cười nói: "Nghe được những lời này của quận chúa thật đáng quý. Mời quận chúa và mọi người đi cùng tôi đến nơi tập luyện, chúng ta sẽ vừa uống trà, vừa xem bọn trẻ học Nhu Quyền."

Gaara lúc này lên tiếng: "Ý hay thưa cha."

Naruto: "Vậy chúng ta lại được chiêm ngưỡng Nhu Quyền một lần nữa."

Hiashi nói: "Neji, Hanabi, các con dẫn bọn trẻ đi thay đồ tập luyện đi nhé. Ta sẽ để các con huấn luyện bọn trẻ, ta sẽ tiếp quận chúa và các Kage."

Neji và Hanabi nhanh chóng gật đầu rồi dắt bọn trẻ theo.

Sau khi thay đồ xong, mọi người tập trung trước sân tập. Quận chúa được mời ngồi sơi trà, mỗi động tác uống trà của cô thật lịch thiệp.

Hiashi lên tiếng: "Có lẽ quận chúa đã quen với những việc này?"

Senna đáp: "Đúng vậy thưa ngài Hiashi."

Gaara và Naruto chỉ im lặng trập trung vào ly trà của mình

Buổi tập luyện diễn ra, ông Hiashi vừa uống trà vừa giải thích: "Chiêu thức Nhu Quyền là chiêu thức rất khó, không phải cứ tập luyện là được. Nên tôi rất yên tâm mà cho bọn trẻ tập chiêu thức này. Có thể sau này lớn lên bọn trẻ mới làm được, và người hiện tại làm được là Neji và Hanabi," ông nói với vẻ tự hào, rồi trùng xuống buồn: "Còn có Hinata."

Gaara đang hớp ngụm trà cũng ngưng lại khi ông Hiashi nhắc về vợ mình.

Naruto lên tiếng phá bỏ không khí buồn bã này, cười nói: "Cô ấy còn rất mạnh, đặc biệt rất xinh đẹp và dễ thương."

Hiashi cười lớn: "Đúng vậy, con gái ta mà."

Gaara nghe mà lòng cũng vơi đi nỗi buồn.

Trong khi đó, quận chúa im lặng, đầu đau nhói, có cảm giác rất quen thuộc nơi này. Đặc biệt nghe câu chuyện càng làm đầu cô đau đớn hơn. Hộ vệ thấy sự bất thường của quận chúa liền nói nhỏ sau lưng: "Ngài không sao chứ?"

Quận chúa Senna lên tiếng: "Ta không sao, ngươi yên tâm."

Neji nói với các cháu: "Đầu tiên các cháu phải tập luyện với mộc nhân trước."

Hanabi nói: "Đúng vậy, các cháu phải tập lực đánh đã rồi từng bước tới Nhu Quyền, hiểu chưa?"

Bọn trẻ la lên: "Dạ, con hiểu rồi."

Rồi mỗi đứa một mộc nhân tập từng đòn, rồi tăng tốc từ từ. Mọi người đang uống trà nhìn bọn trẻ chăm chú tập luyện và hài lòng, khen ngợi.

Ông Hiashi cảm thấy nên thể hiện trước các cháu yêu liền xin phép mọi người ra sân tập trưởng vài đường thể hiện trước mặt các cháu.

Quận chúa cười: "Vậy ngài đi đi."

Gaara và Naruto chỉ biết cười.

Naruto nói: "Ông ấy già rồi trông vẫn còn rất mạnh."

Gaara: "Đúng vậy, ông ấy còn từng đứng đầu gia tộc mà."

Ông Hiashi ra sân, tự hào nói: "Ta sẽ cho các cháu thấy ta đã từng đứng đầu gia tộc như thế nào."

Rồi bọn trẻ và Neji, Hanabi tránh sang một bên cho ông thể hiện. Bọn trẻ nhìn cổ vũ ông ngoại của mình: "Ông ngoại ơi, cố lên!"

Hanabi: "Cha ơi, hồi xuân lại nào."

Neji: "Đại nhân, hãy cho chúng tôi thấy sức mạnh của ngài."

Trong tiếng cổ vũ, ông càng phấn khởi, tập trung toàn lực vào mộc nhân. Ông vận khí, nắm tay chặt lại, từng cơ bắp trên cánh tay nổi lên, biểu thị sức mạnh và kỹ thuật tuyệt vời của ông. Với một động tác mạnh mẽ và chính xác, ông Hiashi tung cú đánh cực mạnh vào mộc nhân. Âm thanh va chạm vang lên lớn, mộc nhân gãy làm đôi, bay lên cao, tạo ra một cảnh tượng vô cùng ấn tượng.

Ngay lập tức, tiếng cổ vũ vang lên rộn rã, tiếng vỗ tay, tiếng la hét của lũ trẻ tràn ngập không gian:

"Ông ngoại tuyệt vời!"
"Hiashi-sama thật mạnh mẽ!"
"Tuyệt đỉnh!"

Không khí phấn khích và nồng nhiệt lan tỏa khắp sân tập, khiến mọi người đều cảm thấy sôi nổi. Ông Hiashi đứng giữa sân, đôi mắt sáng lên niềm tự hào, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

Nhưng không ai để ý rằng nửa khúc mộc nhân còn lại đang lao tới chỗ quận chúa, Kazekage và Hokage. Gần đến nơi, không kịp phản ứng, quận chúa nhanh chóng sử dụng một chiêu thức tinh tế, đánh bay mộc nhân ra xa.

Tất cả mọi người bất ngờ ngỡ ngàng nhìn quận chúa. Trong lúc bọn trẻ ngưỡng mộ, những người lớn khác từng chứng kiến Nhu Quyền đều không thể phán đoán sai được, đó là Nhu Quyền.

Naruto đứng bật dậy, mắt mở to kinh ngạc: "Đó... đó là Nhu Quyền!"

Gaara, cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên, nhìn Senna chằm chằm: "Không thể nào, quận chúa làm sao có thể sử dụng Nhu Quyền?"

Neji và Hanabi, từ xa nhìn lại, ánh mắt đầy ngỡ ngàng và hoài nghi. "Điều này thật không thể tin được," Neji thốt lên, giọng nói pha lẫn sự bất ngờ và tò mò.

Ông Hiashi, mặc dù vừa biểu diễn một màn ấn tượng, cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên. "Quận chúa Senna... làm sao ngài có thể sử dụng Nhu Quyền?" Ông hỏi, giọng nói pha lẫn sự ngạc nhiên và tò mò.

Senna, với ánh mắt bình thản, nhìn mọi người xung quanh. "Ta... ta cũng không biết," cô đáp, giọng nói lo lắng nhưng đầy cảm xúc. "Ngay lúc đó, mọi thứ diễn ra quá nhanh."

Naruto, vẫn còn ngạc nhiên, bước đến gần hơn. "Senna, cô thật sự không biết gì về Nhu Quyền sao?"

Senna lắc đầu, ánh mắt mơ màng như đang cố nhớ lại điều gì đó. "Không,  ta đã luôn cảm thấy có một sức mạnh nào đó bên trong mình, nhưng ta không bao giờ nghĩ rằng đó là Nhu Quyền."

Ông Hiashi, với ánh mắt sâu lắng, bước đến gần Senna. "Quận chúa, có lẽ có điều gì đó liên kết giữa ngài và gia tộc Hyuga. Chúng ta cần tìm hiểu thêm về điều này."

Gaara nhìn ông Hiashi, đồng tình. "Ông Hiashi nói đúng. Nếu quận chúa có khả năng sử dụng Nhu Quyền, thì có thể có một mối liên hệ đặc biệt nào đó."

Naruto thêm vào: " Quận chúa, chúng tôi sẽ giúp ngài tìm hiểu về sức mạnh này."

Senna cố nặng nụ cười, dường như cô đang có bí mật không muốn cho ai biết. "Cảm ơn các ngài, ta cũng rất muốn biết sự thật về bản thân mình."

Ông Hiashi quay lại với đám trẻ, nụ cười hiền hậu: "Các cháu, hôm nay chúng ta đã có một buổi tập luyện tuyệt vời. Hãy tiếp tục cố gắng, và một ngày nào đó, các cháu sẽ mạnh mẽ như quận chúa Senna."

Bọn trẻ hô vang: "Dạ, chúng con sẽ cố gắng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top