Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 31

Bên trong phòng làm việc của Quận chúa Senna, cô nhanh chóng tập hợp 10 người hộ vệ trung thành lại. Tất cả đều đứng trước bàn làm việc của cô, ánh mắt nghiêm túc và đầy lo lắng. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, mỗi cử động đều mang theo sự lo âu.

"Những người trong gia tộc đã hành động," Senna bắt đầu, giọng nói kiên định nhưng mang theo một nỗi lo lắng sâu sắc. Cô nắm chặt hai tay, cố gắng giữ bình tĩnh. "Có vẻ chúng cũng phát giác được ta là Quận chúa giả. Chúng đang làm ta thành kẻ thù, rồi làm ngư ông đắc lợi. Ta và con gái ta sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta phải bỏ trốn khi có cơ hội, trước khi bí mật của ta bị phanh phui."

Cô nhìn từng người hộ vệ một, đôi mắt ánh lên sự lo lắng và biết ơn. Cô bước tới, đặt tay lên vai từng người, như muốn truyền thêm sức mạnh và niềm tin. "Điều làm ta lo lắng nhất là các ngươi. Các ngươi đã theo ta suốt thời gian qua. Sau này, khi ta không còn là Quận chúa nữa, các ngươi hãy bỏ trốn đâu đó và sống thật hạnh phúc."

Nói xong, Quận chúa lấy ra 50 thỏi vàng, chia đều cho từng người. Những thỏi vàng lấp lánh trong ánh đèn, như biểu tượng cho lòng biết ơn sâu sắc của cô. "Đây là chút lòng thành của ta. Cảm ơn các ngươi đã theo ta suốt thời gian qua."

Tất cả hộ vệ xúc động, nhiều người không kìm được nước mắt. Một người lên tiếng, giọng nghẹn ngào: "Đến gần phút cuối, ngài vẫn lo cho chúng tôi."

Một người khác nói, đôi mắt đỏ hoe: "Chúng tôi biết ơn ngài mới phải. Chính ngài đã mang chúng tôi về cưu mang."

"Dù thế nào, ngài vẫn là Quận chúa trong lòng chúng tôi," một người khác thêm vào, giọng đầy cảm xúc, mắt nhìn thẳng vào Senna với lòng trung thành không lay chuyển.

Quận chúa nhìn mọi người, đôi mắt trở nên nghiêm nghị hơn. Cô gật đầu, môi mím chặt. "Trước hết, phải giữ bí mật nhé, đặc biệt là em trai ngươi, Itachi."

Itachi cúi đầu, giọng chắc chắn và quyết tâm: "Ngài yên tâm."

Rồi tất cả cúi đầu đồng thanh: "Cảm ơn ngài, Quận chúa." Tiếng nói vang lên như lời thề nguyền, thấm đượm lòng trung thành.

Senna nhìn theo những người hộ vệ của mình, cảm thấy một nỗi lo lắng trào dâng trong lòng. Cô biết rằng thời gian của mình ở đây không còn nhiều. Nhưng nhìn thấy lòng trung thành và sự biết ơn trong ánh mắt của những người hộ vệ, cô cảm thấy có chút yên lòng. Cô quay lại nhìn Itachi, đôi mắt kiên định và đầy quyết tâm.

Itachi bước tới gần cô , giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy uy lực: "Chúng tôi sẽ luôn ở bên ngài, Quận chúa. Bất kể chuyện gì xảy ra."

Senna gật đầu, đôi mắt ánh lên sự biết ơn và quyết tâm. "Cảm ơn, Itachi. Chúng ta phải chuẩn bị cho mọi tình huống. Hãy sẵn sàng, khi có dấu hiệu nguy hiểm, chúng ta sẽ rời đi ngay."

Itachi cúi đầu một lần nữa, rồi lặng lẽ lui ra, để lại Senna một mình trong phòng. Cô đứng đó, nhìn ra cửa sổ, lòng ngập tràn những suy nghĩ về tương lai không chắc chắn. Bên ngoài, bầu trời dần chuyển màu, như báo hiệu một cơn bão sắp đến. Senna hít một hơi sâu, cố gắng giữ vững tinh thần. Cô biết, với sự trung thành và hỗ trợ của những người hộ vệ, cô có thể đối mặt với bất kỳ thử thách nào đang chờ đợi phía trước.

Đêm đến, Senna kết thúc công việc và bước ra khỏi phòng làm việc. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu soi sáng hành lang dài và tối tăm của lâu đài, tạo nên một bầu không khí yên tĩnh và u tịch. Cảm thấy một ngày dài làm việc căng thẳng và mệt mỏi, cô quyết định đi dạo quanh vườn.

Khu vườn tuyệt đẹp với không khí trong lành cũng xoa dịu phần nào nỗi lo âu của cô. Hôm nay là ngày trăng tròn, ánh trăng tỏa sáng chiếu xuống khu vườn, mang đến một vẻ đẹp huyền ảo. Senna đắm chìm trong vẻ đẹp của ánh trăng, cảm thấy lòng mình dịu lại một chút. Tiếng lá cây xào xạc trong gió, tiếng côn trùng kêu rả rích tạo nên một bản hòa ca của thiên nhiên, khiến cô như được đắm mình trong một thế giới khác, xa rời những lo toan và phiền muộn hàng ngày.

Trong khi đang mải mê ngắm trăng, Senna không nhận ra rằng có một người đã ở đó từ đầu - Kazekage Gaara. Anh không ngủ được nên cũng ra ngoài hít thở không khí và ngắm trăng. Khi thấy Senna xuất hiện, anh chọn cách im lặng ngắm nhìn cô. Ánh trăng chiếu vào quận chúa, làm nổi bật vẻ đẹp của cô. Mái tóc vàng óng ả sáng chói, khiến cô như một thiên thần. Gaara không thể rời mắt khỏi cô, mỗi cử động của Senna đều thu hút anh. Trong lòng Gaara dâng lên một cảm xúc lạ lẫm, vừa ngưỡng mộ vừa muốn bảo vệ cô khỏi mọi phiền muộn.

Khi Senna quay người đi về, cô bất ngờ nhìn thấy Gaara ở ngay bên góc. Cô giật mình, nhưng Gaara nhanh chóng đứng dậy, lo lắng: "Xin ngài bình tĩnh, là tôi, Kazekage đây."

Senna bình tĩnh lại, mỉm cười nhẹ nhàng: "Anh làm tôi giật mình. Anh đến đây từ khi nào vậy?"

Gaara cười nhẹ, đáp: "Tôi đến đây trước khi ngài tới, chỉ là tôi không nỡ làm phiền ngài."

Senna híp mắt nhìn Gaara, trêu chọc: "Vì anh không nỡ mới khiến tôi giật mình đấy."

Gaara xin lỗi: "Xin lỗi ngài, tôi không có ý làm ngài sợ."

Senna ngồi xuống gần chỗ Gaara, nhìn lên mặt trăng: "Anh cũng ngắm trăng sao, Kazekage?"

Gaara gật đầu: "Vâng, ánh trăng đêm nay thật đẹp."

Senna nhớ lại, hỏi: "À, bọn trẻ của anh đâu rồi, Kazekage?"

Gaara đáp, giọng trầm ấm: "Bọn trẻ đang ở nhà. Tôi không thể dắt con cái theo làm việc được."

Senna thở dài: "Hmm, lúc tôi đột ngột rời đi, chưa nói lời nào, chắc bọn trẻ giận tôi lắm."

Gaara bất ngờ: "Thật sự, lúc ngài rời đi, bọn trẻ rất buồn và rất nhớ ngài, quận chúa."

Senna khó xử, mỉm cười buồn: "Vậy à, cho tôi xin lỗi bọn trẻ nhé."

Gaara trấn an: "Không sao đâu, thưa ngài. Bọn trẻ sẽ hiểu mà."

Im lặng một lát, Senna nói: "Tôi về nghỉ ngơi đây, anh cũng về cẩn thận nhé."

Gaara lo lắng: "Để tôi đưa ngài về, ban đêm rất nguy hiểm."

Senna cười, cảm động: "Oh, vậy làm phiền anh rồi."

Gaara và Senna cùng đi về, không khí giữa họ tràn ngập sự ấm áp và hiểu biết. Trên đường, Gaara hỏi: "Hộ vệ và người hầu của ngài đâu, sao lại để ngài một mình như vậy?"

Senna cười nhẹ: "Tôi không cho họ theo. Tôi không muốn bị làm phiền."

Gaara lo lắng: "Vậy có quá nguy hiểm không, thưa ngài?"

Senna trấn an: "Tôi không sao, Kazekage. Cảm giác một mình sẽ tự do và dễ tập trung vào công việc hơn."

Gaara nhìn Senna, cảm nhận sự dễ chịu khi ở gần cô. Dường như anh đã tìm lại được cảm giác bình yên mà lâu rồi anh chưa có. Sự hiện diện của cô mang đến cho anh một niềm vui nhỏ nhoi, một cảm giác mà anh đã lãng quên từ lâu.

Khi tới nơi nghỉ ngơi của Senna, cô quay lại, cảm ơn anh: "Cảm ơn anh, Kazekage."

Gaara cúi đầu, chúc cô: "Chúc ngài ngủ ngon, quận chúa."

Senna gật đầu rồi bước vào trong, để lại Gaara đứng đó, lòng tràn ngập suy tư. Dưới ánh trăng, Gaara nhìn theo bóng dáng cô khuất dần, lòng anh bồi hồi những cảm xúc khó tả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top