Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 39


Trước khi chuẩn bị rời nơi đã gắn bó suốt 5 năm, Senna quỳ xuống trước mặt phu nhân lãnh chúa, đôi mắt ướt át bởi những giọt nước mắt. "Mẹ ơi, nhờ có mẹ và cha, cùng với sự bảo vệ của cha mẹ, con và Hanna mới có thể sống sót. Con sẽ mãi ghi nhớ công ơn vô bờ bến ấy. Lâu nay, con đã suy nghĩ và quyết định rời khỏi lâu đài, vì lỗi lầm của con khiến Hanna phải chịu nhiều đau khổ. Con cũng đã quyết định người sẽ kế vị lãnh chúa. Mong mẹ chấp thuận."

Phu nhân lãnh chúa cúi xuống, vỗ nhẹ lưng Senna, ánh mắt dịu dàng nhưng không kém phần mạnh mẽ. "Con không cần phải lo lắng. Ta biết con luôn chịu đựng nhiều điều. Chúng ta sẽ luôn ở bên con, dù con ở bất cứ nơi đâu. Hãy sống hạnh phúc và mạnh mẽ."

Hanna, vẫn ôm chặt lấy mẹ, mỉm cười hạnh phúc: "Mẹ, chúng ta sẽ trở về nhà của mình sao."

Senna nhìn con gái, nắm chặt tay nhỏ bé của Hanna: "Đúng rồi, chúng ta sẽ trở về nhà."

Gaara đứng gần đó, cảm nhận được tình cảm sâu đậm giữa Senna và phu nhân lãnh chúa. Anh bước tới, cúi đầu tỏ lòng biết ơn. "Cảm ơn ngài đã chăm sóc cho Hinata và Hanna suốt thời gian qua. Chúng tôi sẽ luôn nhớ đến sự giúp đỡ của bà."

Gaara cúi đầu, giọng chắc chắn. "Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt nhất gia đình, thưa ngài."Phu nhân lãnh chúa cảm thấy lòng nhẹ nhàng, yên tâm khi nghe những lời của Kazekage. "Ta rất yên tâm khi giao phó họ cho con," bà nói, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định.

••••••

Senna, giờ là Hinata, đã tập hợp lại tất cả các hộ vệ trung thành của mình. "Từ nay, tôi không còn là quận chúa nữa. Tên tôi là Hinata, không phải Senna. Tôi đã tìm được gia đình và người thân thực sự," cô nói với cảm xúc tràn đầy, khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy xúc động.

Tiếp tục, cô nói: "Tôi sẽ để lại căn nhà này mà trước đây tôi đã dự định sẽ bỏ đi cùng với Hanna. Giờ đây, tôi để lại cho các bạn. Cảm ơn đã luôn giúp đỡ tôi." Cô cúi đầu, thể hiện sự tôn trọng và biết ơn sâu sắc đối với những người đã bên cạnh và hỗ trợ cô suốt thời gian qua.

Sau khi cảm ơn đầy xúc động, Hinata nhìn quanh lâu đài một lần nữa trước khi rời đi. Ánh mắt cô điềm tĩnh nhưng đầy ý nghĩa, nhìn lại những kỷ niệm và thử thách đã trải qua cùng những người bạn đồng hành. Một nụ cười nhẹ nở trên môi, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết mình đã tìm thấy những gì thực sự quan trọng trong cuộc sống này.

Các hộ vệ trung thành, họ rất hạnh phúc vì Hinata đã tìm được hạnh phúc của riêng mình. Họ biết rằng dù không còn là quận chúa, Hinata vẫn là một người lãnh đạo tuyệt vời. Những giọt nước mắt lấp lánh trong ánh mắt của họ khi họ nhìn cô, lòng đầy sự kính trọng.

Tất cả các hộ vệ trung thành tháo nón che mặt và quỳ xuống. "Xin người hãy cho chúng tôi theo cùng," một trong số họ nói, giọng run run biểu lộ sự trung thành và lòng cầu nguyện. Những người khác cùng hô vang, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Hinata cảm thấy khó xử, bàn tay khẽ run lên khi cô chạm vào môi, không biết phải trả lời thế nào. Dường như không thể mang theo họ khi cô không còn là quận chúa và cũng không thể chăm sóc cho họ. Gaara, nhận thấy sự khó xử trong mắt của cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ánh mắt anh tràn đầy sự động viên. "Hinata, họ là những người rất trung thành. Em là Phu nhân Kazekage, và em có quyền mang theo họ để bảo vệ mình," anh nói, giọng nói chứa đựng sự quyết đoán và tình cảm.

Hinata thở dài, cảm thấy lòng mình tràn đầy sự cảm kích. "Được rồi, nếu các cậu thực sự muốn theo tôi, tôi sẽ nhận lời. Nhưng mọi người phải hiểu rằng con đường phía trước không dễ dàng," cô nói, giọng nói của cô kiên định nhưng cũng đầy lo lắng.

Một trong những hộ vệ, Kisame, nở một nụ cười nhẹ, mắt sáng lên với quyết tâm. "Chúng tôi đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách, Hinata-sama," anh nói, giọng nói chắc chắn.

Pain bước lên, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy quyết tâm. "Chúng tôi sẽ bảo vệ người bằng mọi giá, như đã luôn làm," anh nói, giọng nói vang lên mạnh mẽ.

Hinata nhìn quanh, ánh mắt của cô trở nên kiên định. "Cảm ơn tất cả các cậu. Chúng ta sẽ cùng nhau trở về Làng Cát," cô nói, giọng nói của cô vang lên với sự quyết tâm và lòng tin.

Sasuke lần đầu lên tiếng, ánh mắt anh nghi hoặc khi nhìn vào một trong những người hộ vệ của Hinata: "Anh Itachi, anh cũng là hộ vệ cho Hinata sao?" anh hỏi, giọng nói không giấu được sự ngạc nhiên.

Itachi, tháo nón che mặt, bước lên và nhìn Sasuke với ánh mắt ấm áp nhưng nghiêm túc. "Phải, Sasuke. Anh đã thề sẽ bảo vệ Hinata và sẽ làm mọi thứ để đảm bảo an toàn cho cô ấy," anh nói, giọng nói của anh trầm ấm và kiên định.

Hinata mỉm cười, trêu chọc: "Giờ cậu mới phát hiện ra sao, Sasuke?" cô nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự hài hước.

Gaara cười nhẹ nhàng, thêm vào: "Bây giờ anh mới biết tại sao hộ vệ của em lại mạnh như vậy rồi, Hinata," anh nói, giọng nói của anh tràn đầy sự tự hào.

Ra tới cổng chính lâu đài, lãnh chúa mới Gyomei, cựu phu nhân lãnh chúa và các người hầu ra tiễn cô và các bạn. Ánh mắt họ tràn đầy sự tiếc nuối và sự kính trọng.

Cựu phu nhân nói, giọng nghẹn ngào: "Đi đường cẩn thận con à."

Các người hầu nói, giọng nói hòa quyện với tiếng nấc: "Chúng tôi sẽ rất nhớ người."

Lúc này Gyomei mới lên tiếng, giọng nói trầm ấm và chân thành: "Tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài, quận chúa," anh nhìn Hinata với ánh mắt chiều mến, đầy sự quyết tâm.

Hinata cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. "Tôi không còn là quận chúa nữa rồi, ngài Gyomei, nhưng tôi tin ngài," cô nói, giọng nói của cô đầy sự chân thành.

Gyomei cười ấm áp, ánh mắt anh tràn đầy sự kính trọng và yêu mến. "Ngài đừng nói vậy. Dù thế nào, ngài vẫn là quận chúa trong lòng chúng tôi," anh nói, giọng nói của anh đầy sự kiên định.

Gaara nhíu mày, cảm giác khó chịu hiện rõ trên mặt. Anh lẩm bẩm: "Ánh mắt của anh ta là sao, sao lại nhìn vợ mình như vậy, thật khó chịu."

Khi họ bắt đầu hành trình trở về Làng Cát, Gaara tiến tới gần Hinata và nắm tay cô, ánh mắt anh tràn đầy sự quyết tâm và yêu thương. "Hinata, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn," anh nói, giọng nói của anh trầm ấm và đầy sự kiên định.

Hinata mỉm cười, cảm giác yên bình lan tỏa trong lòng. Cô siết chặt tay Gaara. "Vâng, Gaara. Chúng ta sẽ cùng nhau," cô nói, giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng đầy sự quyết tâm.

Họ bước ra khỏi lâu đài, ánh nắng mặt trời chiếu sáng con đường phía trước, mang theo hy vọng và niềm tin vào tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top