Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 : Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'' Vãn ngâm. '' 

'' Vãn Ngâm. ''

'' Ta tâm duyệt ngươi. '' 

'' Vậy trong lòng Vãn Ngâm đối với Hoán là gì ? '' 

'' Vãn Ngâm. '' 






'' Trừng- '' 

'' Giang Trừng. '' 

'' Giang công tử ! '' 

'' Từ bỏ thôi. '' 






'' Lam, Lam Hi Thần! Chờ- ''

Giang Trừng bừng tỉnh, hắn bật dậy liền một chốc, lúc sau cuối cùng cũng bình tĩnh hơn đôi chút. Thì ra, chỉ là ác mộng. Hoảng hốt một hồi, Giang Trừng mới phát hiện một khoảng đen bao trùm quanh đôi mắt hắn, tay liền sờ sờ cảm nhận tình hình. Đôi mắt của hắn dường như được cuốn băng rất cẩn thận, trán lấm tấm những giọt mồ hôi mà chảy dọc xuống sống lưng khiến cho hắn có cảm giác lành lạnh khó chịu cực kì. Giang Trừng lần nữa dùng tay chạm xung quanh: tấm chăn sờ vào có cảm giác đã cũ sờn, lót đệm thô cứng, không khí xung quanh có chút mùi hơi ẩm của nước, có vẻ như hắn được ai đó cứu giúp và đưa về đây, dù sao thì hắn phải chân thành cảm tạ vị ân nhân này sau khi được gặp mặt. 

'' Công tử đã tỉnh lại rồi sao? '' 

Giang trừng nghe thấy tiếng phát ra từ xa đi tới, giọng nói khàn khàn nhưng có thể nhận biết được đó là một lão bà. Hiện tại hắn không thể nhìn được dung mạo của bà trông như thế nào, nhưng cử chỉ hành động cùng lời nói của bà khiến hắn không thể nào tỏ thái độ phòng bị được, liền chắp tay hành lễ : '' Đa tạ người đã cứu giúp, ta không biết nên phải cảm tạ như nào mới thỏa đáng. Trước hết xin nương nhờ nơi này một thời gian, sau khi hồi phục nhất định báo đáp không khiến người thiệt thòi. '' 

'' Công tử không sao là tốt rồi. Ha ha, ta già rồi, quà lễ cao sang gì cho can, công tử cứ tự nhiên ở đây dưỡng thương đến khi hồi phục là bà già  này vui lòng  rồi. '' 

Bà lão cười cười, giọng có chút khàn đặc nhưng vẫn thể hiện lên sự ôn hòa hiền hậu từ trong tâm tính tỏa ra qua từng lời nói. Bà lão lại tiếp lời: '' Già đây thấy vị công tử nằm bất tỉnh ở cánh rừng gần đây, tình trạng khi ấy thật sự thật tệ a. Cả người đầy thương tích, bên mắt phải còn bị thương tổn, hơi thở không ổn định, thân thể liên tục rung lên vì nhiễm lạnh, trông thật sự giống như chạy cả một đoạn đường dài đến khi kiệt sức vậy.  '' Thở dài một hồi lâu, lão bà tiến tới gần Giang Trừng đang nằm tựa trên giường, bàn tay thô ráp gầy yếu chạm vào bàn tay to lớn của hắn xoa nhẹ. 

Giang Trừng cảm nhận được bàn tay của bà lão này có chút lạnh lẽo, nhưng hắn cũng không để ý nhiều, nghĩ rằng có thể do mỗi người có nhiệt độ cơ thể khác nhau nên mới có sự khác biệt này. Hắn nhớ lại kí ức gần nhất của bản thân mình đã trải qua, không nhầm thì sau khi lợi dụng được sơ hở của đám Linh Nương và An Tường Túc hắn liền nhân cơ hội thừa cơ thoát thân, dù sao thì cũng là Tam Độc Thánh Thủ vang danh khắp chốn tu tiên này sao có thể dễ dàng chịu khuất phục với mấy đòn từ pháp khí được ả gọi là Nha Bang Tử kia chứ. Chạy một hồi thì linh lực cũng có giới hạn mà cạn kiệt, Giang Trừng hắn chỉ nhớ rằng hình như khi tới một cánh rừng khá xa thì không may trượt xuống dốc rừng. Cả cơ thể hắn đã đau nhức vì vết thương cũ đã đành đi, máu chảy từ mắt phải che mờ tầm nhìn, miệng khô khốc khiến hơi thở cũng khó khăn, nhưng sao có thể xui xẻo như thế chứ, khi ấy Giang Trừng một mực dùng cả sức mình giữ chặt lấy Tam Độc, bàn tay nắm lại vì sợ rằng Tử Điện có thể theo ma sát mà tuột khỏi ngón tay hắn rơi mất. Cứ thế mà bị trượt xuống rồi bất tỉnh, khi tỉnh dậy thì thấy bản thân đã ở nơi này. 

Với tình trạng hiện tại của mình, Giang Trừng nghĩ rằng bản thân có lẽ phải nương nhờ nơi này một thời gian để tĩnh dưỡng. Hắn cũng lo nghĩ về việc để Liên hoa Ổ vắng chủ quá lâu, sau khi hỏi một số vấn đề về thời gian với bà lão, Giang Trừng xác định hắn đã không trở về được một tuần rồi. Đau đầu suy nghĩ một hồi, hắn nhớ lại mục đích của bản thân mình trước khi xảy ra sự việc trên. Giang Trừng hắn sau khi cãi nhau một hồi với Lam tông chủ liền bỏ về nhà mẹ đẻ, nhất quyết không chịu gặp mặt hay trả lời bất kì thư tín nào của y gửi cho mình. Sau cùng thì tiếng lòng cũng phải lên tiếng trả lời cho lý trí của hắn, Giang Trừng đành tự nhủ vứt bỏ mặt mũi danh dự đường đường chính chính tới tận Cô Tô gặp Lam Hi Thần giải quyết vướng mác trong lòng hai bên. Giang Trừng thở dài một tiếng, nghĩ về Lam Hi Thần, y bây giờ không biết có lo lắng cho hắn không hay vẫn đang vì chuyện của hai người mà tránh gặp mặt để không khiến hắn phải nổi cáu. Tự nhủ với bản thân phải mau chóng giải quyết các vấn đề đồng loạt kéo tới làm phiền mình, Giang tông chủ Vân Mộng Giang thị không thể để người khác thương xót hay khinh thường được. 

Giang Trừng suy nghĩ một lúc lâu, hướng về phía bà lão : '' Con họ Giang, hiện tại chỉ một chữ Giang đó thôi. '' 






'' Trạch Vu Quân, người nên nghỉ ngơi một lúc đi ạ. Người đã liên tục tìm kiếm khắp nơi rồi, linh lực cũng có hạn, người ngự kiếm cả quãng đường dài suốt những ngày nay thật sự khiến chúng con lo lắng. Môn sinh của Giang thị  và Kim thị cũng đã phối hợp với chúng ta, sẽ nhanh chóng tìm được Giang tông chủ thôi ạ. '' 

Một môn sinh của Cô Tô Lam thị lo lắng nhìn gia chủ nhà mình suốt mấy ngày nay dành hết thời gian để tìm người, dù cho nhìn qua thì vẫn là dáng vẻ hòa nhã ngày thường của mình, nhưng thật sự Lam tông chủ hiện tại ai nhìn vào cũng thấy rõ ràng y suy nhược đi nhiều. Giang tông chủ bỗng dưng mất tích không thấy tăm hơi đâu, Trạch Vu Quân y cũng không ngại khó khăn mà tìm kiếm đạo lữ nhà mình. Nhìn vào thật sự khiến cho mọi môn sinh của ba nhà cảm động mà dốc lòng phụ trợ tìm kiếm. 

'' Chuông bạc đã kêu. '' - Lam Hi Thần thầm nghĩ

'' Ta vẫn cảm nhận được linh lực của Giang tông chủ hiện diện trong chuông bạc, ta tin rằng chắc chắn y vẫn có thể lo cho bản thân mình. Cảm tạ mọi người đã vất vả suốt những ngày qua, Lam mỗ chỉ mong y bình an trở về, nhanh chóng tìm kiếm được tung tích của y. Hiện tại bản thân ta vẫn ổn, xin đừng lo lắng. '' 

Nói đoạn, Lam Hi Thần cầm lấy chuông bạc, nhẹ nhàng xoa lên những đường vân hoa sen chín cánh được chạm khắc tinh xảo mà cảm nhận linh lực vẫn đang hiện hữu bên trong. Y hiện tại chỉ mong có thể sớm tìm được Vãn Ngâm nhà mình, trong những ngày bị Giang Trừng tránh mặt, y cũng đã suy nghĩ về sự cứng đầu của bản thân mình mà khiến cho hai bên xảy ra mâu thuẫn không nên có, thật sự giờ đây chỉ mong rằng được gặp Giang Trừng lành lặn xuất hiện trước mắt là y có thể an tâm được rồi, Giang Trừng hắn muốn trả đũa vụ y lỡ tay đánh hắn thì cũng cam tâm chịu bao nhiêu sự tức giận của hắn cũng được. 

'' Lam tông chủ. '' - Kim Lăng từ nãy giờ đứng bên cạnh chú ý đến y một lúc lâu, sau mới mở lời: '' Cữu cữu chắc chắn sẽ không sao, người là cữu cữu uy vũ của con mà, không gì có thể khiến người khuất phục được đâu. '' 

Lam Hi Thần ngạc nhiên, nhất thời không biết diễn đạt như thế nào. Kim Lăng một tay Giang Vãn Ngâm, đạo lữ của y nuôi dạy giờ đây đã trưởng thành hơn, suy nghĩ cũng chín chắn trưởng thành hơn, thật sự khiến cho Lam Hi Thần vui mừng thay. 

'' Đạ tạ Kim tông chủ đã quan tâm. Kim tông chủ nói đúng, hai ta đều cảm nhận được dòng chảy của linh lực mà Vãn Ngâm truyền vào trong chuông bạc. Nó vẫn không ngừng lan tỏa bên trong, chắc chắn Vãn Ngâm cũng đang ở nơi nào đó chờ chúng ta. '' 





'













' Ta gọi công tử là A Giang nhé, cứ gọi già đây một tiếng 'nãi nãi' là được rồi, ta giờ coi công tử cũng như đứa cháu nội của ta thôi nên đừng ngại a. '' 

Giang Trừng nghĩ một lúc lâu, hiện tại hắn cũng không tiện để tiết lộ thân phận của mình với người khác. Bà lão cũng một mực đối xử với hắn dịu dàng, chiều lòng bà ấy một chút cũng không có gì khó khăn.

' Được, nãi nãi, cứ gọi con là A Giang, từ giờ xin xem con như là cháu của người. '' 

----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả quay trở lại lấp cái hố này rồi đây, mong mọi người vẫn còn ủng hộ. Tình tiết đã khác một chút với ban đầu, nhưng mong những bức minh họa trong tương lai sẽ khiến mọi người vui vẻ. Cái kết thì đã nghĩ ra rồi, đoạn tôi muốn mọi người xem nhất thì nó lại xa quá, thật sự mong đến lúc đó ghê. :(((((

Văn phong có lẽ đã khác biệt so với hồi xưa, nhưng thật sự muốn lấp cái hố này nên sẽ cố gắng để quen lại với văn phong cũ, mong được chỉ giáo thêm.

Một lòng một kiếp mãi yêu Hi Trừng. 






























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top