Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 : Phiên ngoại (Đã chỉnh sửa thêm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hai ngày trôi qua sau khi Giang Trừng nhận được sự giúp đỡ của lão bà tốt bụng. Mắt của hắn hiện tại không thể nhìn thấy, hắn đoán là tác dụng của thứ giống như bụi cát khi giao chiến với người đàn ông có tên An Tường Túc ném ra, có thể là mù tạm thời vì chính bản thân Giang Trừng vẫn có thể cảm nhận được mắt hắn vẫn không tính là mù lòa, vẫn còn hi vọng khôi phục. Về việc ấy, e là khá khó khăn đối với Giang Trừng bây giờ, túi càn khôn có chứa thuốc và các đồ thiết yếu khác của hắn đã bị rơi mất khi tìm cách trốn thoát khỏi đám người Linh Nương và An Tường Túc. Giang Trừng cũng không ngờ bản thân cũng có ngày rơi vào hoàn cảnh khó khăn như thế này. Nhưng cũng vì thế mà hắn có thể học cách cảm nhận sự vật hiện diện xung quanh thông qua linh lực trong cơ thể nên không quan ngại lắm trong việc sinh hoạt.

Gần đây, sau khi tìm hiểu Giang Trừng biết được xung quanh căn nhà nhỏ này bao quanh là một khu rừng lớn,  hình như có một cái thác nước lớn vì hắn thường xuyên ngửi được mùi hơi ẩm xung quanh cùng tiếng nước chảy đổ xuống. Bà lão nói rằng khu rừng này đất rất màu mỡ nên có rất nhiều cây thuốc mọc lên, bà thường hái để điều chế thành các loại thuốc đề phòng để trong nhà. 

Ban ngày hắn sẽ phụ giúp hái thuốc dựa theo xúc giác khi chạm vào mẫu cây bà lão đưa tới, sau đó cùng với linh lực để cảm nhận rõ ràng để hình dung được hình dáng của nó. Điều đó giúp Giang Trừng hiểu biết thêm về nhiều loại cây mà hắn trước giờ chưa hề nghĩ nó còn có những tác dụng khác. Đồng thời, Giang Trừng cũng không quên rèn luyện cơ thể để có thể mau chóng bình phục. Dù cho có bị thương thì cơ thể Giang Trừng dưới kiếm pháp Giang gia nhanh nhẹn, dứt khoát, cảm giác như cơn gió xuân tràn về đất trời vậy. Bà lão đứng lặng gần đó, nhìn bóng dáng Giang Trừng rực rỡ hòa với khung cảnh bình yên giữa núi rừng, ngẫm nghĩ. 

Tối đến, sau khi cơm nước xong, Giang Trừng liền bị bà lão đưa đi nghỉ ngơi. Mặc dù hắn nói rằng bản thân đã bình phục khá hơn so với trước đó, không cần phải tĩnh dưỡng quá nhiều nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo vì bà nhất quyết bắt hắn phải nằm nghỉ. Giang Trừng nằm xuống giường nhưng không ngủ, hắn lại nghĩ về Liên Hoa Ổ hiện tại vắng mặt hắn có chuyện gì xảy ra không, nghĩ về Kim Lăng có thể đang lo lắng của mình mà không ăn uống đầy đủ. Hừm, sau khi trở về hắn mà thấy đứa nhóc ấy gầy đi một chút thì nhất quyết phải mắng một trận mới được. Và rồi, Giang Trừng nghĩ tới Lam Hi Thần. dù sao cũng đã một thời gian không gặp, bản thân của hắn không thể phủ nhận việc nhớ tới y, còn bao nhiêu thứ cần nói và giải quyết với y nữa. Càng suy nghĩ Giang Trừng lại nhớ về hình bóng của nam tử Lam gia ấy, dần chìm sâu vào suy nghĩ trong vô thức mà không để ý tới bà lão đang tiến tới gần thành giường của hắn. 

'' A Giang, con đang suy nghĩ gì sao. Ta gọi không thấy con trả lời nên đã tự tiện vào, là lỗi của già này. '' 

Giang Trừng liền vội ngồi dậy, hắn cũng thấy kì lạ khi không hề nghe thấy tiếng bước chân của bà lão: '' Nãi nãi, là lỗi của con, con không để ý người gọi. Chỉ là suy nghĩ một vài thứ thôi ạ. ''

Nói đoạn, bà lão tiến tới ngồi cạnh giường hắn, đưa một chén nước thuốc tới gần tay của hắn để Giang Trừng có thể cảm nhận được, nói: ''Đây là thuốc ta điều chế, mong nó có thể giúp con bình phục phần nào. '' Sau khi Giang Trừng nhận bát thuốc, sắc mặt của bà lão thoáng trầm xuống, miệng hình như thầm thì gì đó Giang Trừng nghe không rõ. 

Mặc dù Giang Trừng cảm thấy bà lão này thật sự là một người tốt bụng, nhưng dù sao thì hắn cũng không thể tin tưởng toàn phần được. Liền ghé sát tới người bà lão, song che đi một bên tay được hắn nhẹ nhàng lấy chuông bạc được giấu sau lớp áo khoác trên người nhúng xuống chén nước thuốc kiểm tra, miệng thì thầm: ''Bà ơi, con thấy hình như chén thuốc này...''

'' ... Có vẻ như chén thuốc này rất đắng thì phải? '' Giang Trừng rút chuông bạc về, liền nói tiếp: ''Ta có thể đổi cái khác được không? '' 

Bà lão thoáng chốc ngập ngừng, xong cũng liền bật cười dịu dàng trước câu nói của hắn. Bà tiếp lời: '' Tiểu nam tử trưởng thành tới vậy rồi vẫn có thể sợ thuốc đắng mà, ha ha, là ta không suy nghĩ thấu đáo rồi. Nhưng dù sao cũng phải uống thuốc mới có thể khỏe lại được. Vất vả cho con rồi A Giang. '' 

Giang Trừng cười cười theo bà lão, tay sau lớp áo choàng chạm vào chuông bạc để cảm nhận. Kì lạ, chỉ là nước thuốc bình thường thôi sao? Thật sự không có độc? Bà lão này thật sự muốn tốt cho ta chứ không có bất kì ý định nào khác sao? '' Giang Trừng hoài nghi một lúc, hắn xác định chén nước thuốc này hoàn toàn bình thường, chuông bạc của Giang gia được gia công hoàn toàn bằng bạc nguyên chất chọn lọc kĩ lưỡng, không thể nào sai được. Được rồi, sự thật thì bà lão hoàn toàn muốn tốt cho hắn, vậy thì hắn cũng không ngần ngại mà uống chén thuốc này. Nhưng mà, dù nói thế nào thì người trưởng thành vẫn có thể sợ thuốc đắng mà, phải không? Hắn không sợ thuốc đắng, chỉ là ghét mùi vị khó chịu của nó thôi. 

Lưỡng lự một hồi, Giang Trừng quyết định một lần uống hết chén nước thuốc. Nam tử hán, sao phải ngần ngại trước chén thuốc đắng này chứ.  Hắn lấy một hơi uống hết sạch chén nước thuốc, vị đắng cur nó khinh khủng đến độ  uống xong mà hương vị của cây thuốc vẫn ám ảnh trong vị giác của mình. 

'' A Giang, con há miệng ra một chút đi. '' Giang Trừng nghe thấy tiếng gọi, theo phản xạ xoay người sang, miệng há nhẹ ra. Bỗng hắn cảm nhận được vị ngọt tan ra rồi lan tỏa khắp khoang miệng mình. Là kẹo hạt sen mà hồi nhỏ hắn từng thích ăn nhất, hương vị không thể lẫn vào đâu được. Giang Trừng tâm trạng liền vui vẻ thưởng thức vị ngọt của viên kẹo, hắn cũng tự giễu bản thân, hắn lớn chừng này rồi, còn phải để một bà lão lạ mặt mới quen được gần đây dùng kẹo để dỗ dành vì thuốc đắng như trẻ con. Quả thật có chút ấu trĩ.

Nhưng hiện tại cũng chẳng còn người thân nào bên cạnh lớn hơn Giang Trừng để hắn có thể trẻ con một chút, thỉnh thoảng có thể làm nũng mà gạt bỏ đi bộ dáng nghiêm chỉnh của một vị tông chủ hắn đã khoác lên cùng  trách nhiệm của bản thân với cha mẹ và  tỷ tỷ đã khuất, với Liên Hoa Ổ, trở thành chỗ dựa để Kim Lăng có thể nương tựa vào. Thiếu niên rực rỡ của khi đó đã không còn nữa rồi.

Cảm giác như cả tuổi thơ thủa nhỏ ùa về vậy, cứ như vậy mà hắn ôm lấy cảm giác tràn ngập sự hạnh phúc đơn sơ ấy một lần nữa.





'' Quả nhiên hài tử này giống hệt với đứa trẻ ấy. ''

-------------------------------------------------------------------------------------------

Hai người sắp gặp nhau rồi, mọi người yên tâm nha :))))) 

Thực ra trước đó mình đã muốn miêu tả thật nhiều về những điều trong lòng của Giang Trừng, thông qua bản thân để bộc lộ những điều mà hắn giấu cho mọi người viết. Nhưng thật tiếc là quỹ đạo của nội dung hơi trật với dự tính ban đầu nên không thể nào thực hiện như mong muốn được hu hu T-T 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top