Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

hjc123

Vậy là Lợi đã chính thức bước vào năm học mới, năm học lớp 11với bao niềm vui mới bên thầy cô, bạn bè và nhất là thằng An, thằng bạn thân của nó ở Mã Đà – Trị An về, không biết là đào được mấy cây vàng nhưng thấy mặt là vui rồi. Mấy bữa rày, ngày nào trời cững mưa và chương trình dự báo thời tiết trên đài truyền hình, đài phát thanh lúc nào cũng ra rả thông tin về cơn bão số 9 xuất phát từ quần đảo Philippin, hoành hành trên biển Đông và có khả năng đổ bộ vào các tỉnh miền Đông Nam Bộ như Bà Rịa – Vũng Tàu, Đồng Nai, Sông Bé, Bình Dương…Bầu trời lúc nào cũng đều không có nắng, âm u, rả rích mưa rào hết đợt này đến đợt khác từ sáng đến tối ; cho dù là 12 giờ trưa đi nữa thì nhìn cũng giống như là 6 giờ chiều. Không gian như vậy thì thử hỏi lòng người sao vui cho được? Riêng Lợi thì nó chỉ hơi buồn một chút vào buổi chiều tạm biệt chị Đào Bến Tre ở Vũng Tàu trở về Bà Rịa sau khi chị đã gặp được chị Nga nhưng khi về đến nhà thì nỗi buồn ấy đã được nhanh chóng thay bằng một niềm vui bất tận ; đó là nó được gặp lại cô Lan – cô dạy nó năm học lớp 5 tại trường Tiểu học Nam Tỉnh lỵ sau gần 6 năm trời xa cách. Sau khi Lợi học xong lớp 5 lên lớp 6 thì cô Lan được Sở Giáo dục chuyển đi công tác tại trường Tiểu học Đất Đỏ mãi cho đến năm học này, cô mới được chuyển về lại Bà Rịa và dạy học tại trường Tiểu học Trường Sơn thuộc địa phận thôn Long Toàn. Vì gia đình Lợi vừa mới đăng biển “cho thuê phòng trọ dài hạn” nên thật tình cờ, khi ngang qua nhìn thấy, cô Lan mới vào hỏi thuê ; dĩ nhiên, cô cũng còn nhớ rõ đây là nhà thằng học trò học giỏi nhất lớp 5 cô dạy hồi đó vì cô ở phòng tập thể của trường gần nhà Lợi và cô cũng nhiều lần đến nhà Lợi chơi. Như vậy, khi Lợi còn ở dưới Bến Tre thì cô Lan đã trở thành một thành viên không chính thức trong gia đình Lợi rồi. Cô được bố mẹ Lợi sắp xếp làm việc ở gian trước thêm một phòng ngủ ở gian sau trên lầu, cạnh phòng ngủ của Lợi, tức là phòng của hai mẹ con chị Hai Hảo trước đây và chị Hảo cùng bé Hiếu đã chuyển xuống ở nhà dưới. Vào buổi trưa và buổi chiều, cô xuống ăn chung cùng gia đình cho tiện và cuối tháng, cô sẽ thanh toán tiền ăn cùng tiền nhà cho mẹ Lợi. Phương tiện đi dạy học của cô Lan ngày hai buổi đến trường Tiểu học Trường Sơn là chiếc xe đạp mini Phượng Hoàng. Năm nay, cô Lan đã 26 tuổi rồi còn gì, nghĩa là cô lớn hơn Lợi những 10 tuổi ; không hiểu sao cho đến nay mà cô vẫn còn độc thân, thậm chí đến bồ bịch cô cũng không có nữa là, chắc có lẽ cũng là do duyên kiếp hay sợi dây tiền định tình yêu chưa trói buộc được cô mà thôi. Nếu đổ thừa do nhan sắc cô

thì cũng không phải! Tuy cô không đẹp đến nỗi nghiêng thành đổ nước nhưng cũng rất duyên dáng, mặn mà và dễ thương ở nơi nước da bánh mật của cô như người ta thường nói “nước da trâu nhìn lâu mới đẹp”. Một khuôn mặt múp míp, tròn trịa ôm phủ bởi mái tóc bumbê demigarcon đen nhánh, óng ả, thướt tha, mềm mại như nhung. Vầng trán cô Lan thấp nhưng bù lại là đôi mắt cô xoe tròn, đen láy, long lanh, ướt át và sắc lẻm hai hàng mi cong vút tựa dao cau sẵn sàng cứa nát bất kỳ trái tim nào dù già hay trẻ. Sống mũi cô thấp nhưng khá gọn gàng, cân đối giữa hai gò bánh bầu ; trên chiếc cằm chẻ xinh xắn là đôi môi dày mọng, thắm đỏ một cách tự nhiên, hơi chề và dường như là không bao giờ ngậm môi lại được ; khi cười, đôi môi ấy luôn để lộ hai hàm răng trắng đều như ngà và hai lúm đồng tiền ở hai bên khóe trông thật dễ thương, gợi cảm. Vóc dáng, thân người cô tuy không được có chiều cao cho lắm nhưng cũng không phải là mập mạp, sồ sề ; trái lại khá mảnh mai, cân đối, thon thả và gợi cảm tạo nên những đường nét thanh nhã trên tấm thân một người con gái trinh nguyên, đầy đặn. Tình cảm giữa cô Lan và Lợi bắt đầu có ngay từ ngày đầu tiên cô bước chân vào dạy lớp 5B tại trường Tiểu học Nam Tỉnh lỵ nhưng chẳng qua chỉ là tình cảm cô trò mà thôi vì không những học giỏi mà tính tình Lợi lại hiền lành, ngoan ngoãn, dễ thương. Do đó, cô Lan trong cũng như ngoài giờ học thường gọi Lợi bằng cái tên cô tự đặt là Mimi, tên người ta dùng để gọi một con mèo. Trước kia, ngoài giờ học buổi sáng, vào buổi chiều rãnh rỗi, Lợi vẫn thường hay đến phòng tập thể giáo viên nữ tại trường để cô Lan chỉ nó thêm cách giải những bài toán khó và phụ giúp cô một số công việc lặt vặt như xách nước, chẻ củi, nấu cơm, mua đồ dùng giùm cô…Thỉnh thoảng, nó lại mang quà đến biếu cô và hai cô giáo cùng phòng như ổi, trái cây, măng cụt.....Trong năm học có đến hai lần, vào buổi tối, cô dẫn nó đi xem phim ở rạp hát rồi sau đó là hai cô trò đi ăn chè, đi vòng vòng chơi đến tối mịt mới về. Những kỷ niệm tuổi thơ sáu năm về trước cứ hiện dần, hiện dần trong ký ức khi Lợi được chị Hai Hảo nói cho biết là có cô Lan- cô giáo dạy lớp 5 của nó hồi trước đến thuê nhà ở trọ và lập tức, ký ức trỗi dậy thành những niềm hân hoan vô bờ vô bến. Tối hôm đó, vì phòng ngủ hai cô trò sát bên nhau nên cô và nó cứ mãi rù rì nói chuyện với nhau thật vui vẻ, tâm đắc cho đến tận khuya mới chịu đi ngủ. Kể từ ngày hôm ấy trở đi, hai cô trò nối lại tình cảm thời xa xưa, ngoài thời gian đi dạy và đi học ra, cả hai cứ quấn quýt bên nhau như bóng với hình, tựa đôi sam sống kiếp phiêu bồng dưới đáy đại dương. Lúc này, vì tối nào cũng mưa nên cô Lan và Lợi hẹn nhau tối nào khô ráo sẽ đi coi phim, ăn chè, dạo phố để cùng nhau dệt lại những kỷ niệm hồn nhiên xa xưa giữa hai cô trò. Lợi tuy đã lớn, đã trãi qua nhiều cuộc tình nhưng đối với cô Lan, tình cảm của nó dành cho cô cũng ngây thơ như xưa chứ hoàn toàn chưa hề có dấu hiệu luyến ái lợi dụng cô vào con đường trụy lạc xác thịt ; còn cô Lan từ trước đến giờ, cô vẫn đàng hoàng giữ kẻ tuy rất vui tươi, hòa đồng cùng thằng học trò do vậy mà quan hệ giữa hai cô trò vẫn phẳng lỳ như tờ giấy trắng trinh nguyên, chưa hề nhuốm phải một vết mực hoen ố nào cả. Vẫn như ngày xưa, Lợi rất quan tâm chăm sóc cô giáo cũ của nó, từ miếng ăn cho đến giấc ngủ, chia sẽ bao chuyện vui buồn đến chuyện sức khỏe của cô…Buổi chiều, cô Lan đi dạy và thường không khóa phòng nên nhiều lần nó đem để sẵn quà bánh trong phòng cho cô ; có khi, xe đạp cô bất tử bị xẹp lốp, dù sáng hay chiều, nó lại chịu khó mượn xe Honda của bố chở cô đến trường rồi cuối buổi lại đón về. Dĩ nhiên, trên đời này chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi, trong đó kể cả những chuyện bất ngờ không sao lường trước được ; đó là cô Lan cùng Lợi trong đầu óc cả hai không hề nghĩ rằng cơn bão số 9 hai ngày tới sẽ đổ bộ vào Bà Rịa – Vũng Tàu và hai cô trò lại say đắm yêu nhau ngay trong đêm bão giông mịt mù trời đất ấy. Số là sáng hôm ấy, cả nhà Lợi lên chiếc xe 12 chổ đi Sài Gòn dự đám cưới chị Huyền-con bác Dương và vì đó là ngày Lợi phải tham dự kỳ thi khảo sát chất lượng đầu năm do trường tổ chức nên Lợi đành phải ở nhà. Gặp lúc khác, chắc là nó đã làm mình làm mẩy lên rồi nhưng vì lúc này bên cạnh nó luôn luôn có sự hiện diện của cô Lan trong nhà do đó, nó hoàn toàn không hề cảm thấy buồn chút xíu nào cả ; trái lại, nó cảm thấy vui vẻ vô cùng vì nếu đêm nay trời đừng mưa thì chắc chắn hai cô trò thế nào cũng sẽ đi xem phim với nhau mà không cần phải xin phép gia đình. Sau khi xe lăn bánh và cô Lan cũng đã đạp xe đi dạy, trước lúc đi học, bất chợt nó thấy có một tờ giấy gấp đôi rớt nơi cửa phòng cô Lan liền cúi xuống lượm, mở ra xem thì đó là tờ sơ yếu lý lịch của cô vô ý đánh rơi. Trên tờ sơ yếu lý lịch ghi “Trần thị Nhật Lan, sinh ngày 7/10/…Ủa, hôm nay là sinh nhật của cô, sao mà mình không biết vậy kìa? Quả là mình thật quá vô tâm! Với ý nghĩ là phải tự mình chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn cho cô giáo cũ của mình, Lợi cất tờ giấy vào cặp để trưa hay chiều trao lại cho cô Lan và hân hoan đi đến trường mà hoàn toàn không hề biết trời sắp đổ mưa. Ba ngày trước, chị Hường có cho nó 300.000đ và nó chưa xài gì cả, như vậy nó sẽ dùng số tiền ấy để làm tiệc sinh nhật cho cô Lan thì quá hợp lý rồi. Sau khi thi khảo sát hai môn Ngữ văn và Toán xong, trên đường về, Lợi ghé tiệm bánh Hoàng Phương, đưa cho họ 100.000đ đặt một ổ bánh sinh nhật khắc hàng chữ “Mừng sinh nhật cô Nhật Lan lần 26”. Buổi trưa, sau khi ăn cơm và nghỉ ngơi xong, do trời đổ mưa nên hai cô trò mặc áo mưa và Lợi nổ máy chiếc xe Honda Dame chở cô đến trường dạy học. Đến cổng trường, cô Lan nói :

- Chiều nay, 3 giờ là cô dạy xong rồi. Còn Mimi mấy giờ mới thi xong?

- Dạ, cũng 3 giờ cô!

- Vậy cô chờ Mimi ở đây rồi hai cô trò mình đi chợ nghe. Ở nhà hết đồ ăn rồi!

Lợi vâng dạ rồi quành xe lại, chạy thẳng đến trường cấp III Châu Thành, gửi xe vào nhà xe của trường rồi vào lớp. Chiều nay chỉ thi mỗi một môn Anh văn, do đề thi cũng dễ nên nó làm bài xong sớm, lúc 2 giờ rưỡi nó đã nộp bài và lấy xe ra khỏi trường. Lúc bấy giờ, mưa đã tạnh, Lợi ghé tiệm bánh hồi trưa để lấy ổ bánh đã đặt. Nó sang tiệm tạp hóa bên mua một chai rượu nho và khoảng 30 cây đèn cầy nhỏ. Bà chủ quán nói :

- Hôm nay là sinh nhật cháu à?

- Dạ, không. Sinh nhật cô giáo cũ của con. Cô ở trọ nhà con.

- À, ra vậy. Học trò cũ sao mà tốt quá vậy? Sẵn mua thêm đèn cầy lớn đi cháu. Rủi ro tối nay, bão có tới, nhà đèn cúp điện thì cũng có cái mà đốt cho sáng nhà sáng cửa chứ.

Nghe bà chủ quán nói, Lợi thấy cũng có lý nên mua liền một lúc 10 cây đèn cầy lớn rồi chào bà ra về. Nó về nhà, dông tuốt lên lầu, cất giấu ổ bánh, rượu và đèn cầy trong phòng của nó rồi nổ máy xe phóng thẳng về hướng Long Toàn, đến ngay cổng trường Tiểu học Trường Sơn để đón cô Lan. Khoảng 5 phút sau, cô Lan đi từ trong trường ra, tươi cười ngồi lên yên sau xe Lợi. Lợi từ từ tăng ga, điều khiển xe chạy ra chợ mới Bà Rịa. Ra đến nơi, dựng xe trước một cửa tiệm đã khóa cửa nơi dãy phố lầu, nó chờ cô vào chợ mua thức ăn khoảng 30 phút và sau đó, hai cô trò lên xe về nhà trong khi trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những đám mây đen u ám. Rất may cho hai cô trò là khi cả hai dắt xe vào hẳn trong nhà rồi thì mưa mới từ từ rớt hạt. Cô Lan lên lầu thay quần áo rồi trở xuống nhà dưới và đây là lần đầu tiên cô trổ tài nội trợ tại nhà Lợi.

- Cô có cần em giúp cô việc gì không cô?

- Có, chỉ cần cô nấu xong rồi là Mimi phải xuống ăn, được không?

- Dạ được nhưng cô nhớ là đừng có cho em ăn cơm ba tầng đó!

Cặp mắt sắt như dao cau của cô Lan tặng cho Lợi một cái lườm vừa dữ lại vừa rất hiền khiến nó vừa cười vừa chạy trốn lên trên lầu. Vào phòng ngủ, nó thay chiếc áo chemise trắng học sinh bằng chiếc áo cũ mặc ở nhà và vẫn mặc quần tây. Ổ bánh sinh nhật khi nãy nó để trên đầu tủ sách vở, nó đến mở nắp hộp ra, lấy đèn cầy nhỏ từ túi nilon lần lượt cắm 26 cây sát xung quanh ổ bánh. Lúc bấy giờ, bên ngoài trời đổ mưa mỗi lúc một lớn và dĩ nhiên là không hề một ai biết trước được là cơn bão số 9 khoảng 4-5 tiếng nữa là sẽ đổ bộ vào Bà Rịa – Vũng Tàu như một chuyến viếng thăm của thủy thần. Khoảng nữa tiếng đồng hồ sau, Lợi nghe tiếng cô Lan gọi nó xuống dùng cơm tối. Ở nhà, phải nói đây là bữa cơm tối đầu tiên mà Lợi cảm thấy rất ngon miệng và vui vẻ như thế này! Bữa cơm cũng không phải là cao lương mỹ vị cho lắm, chỉ có chả cá thu chiên vàng xắt miếng chấm nước mắm dầm ớt xanh, canh khổ qua nấu tôm và lòng heo xào dưa cải chua. Hai cô trò vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.

- Nhà Mimi dự cưới ở Sài Gòn khi nào mới về?

- Ngày mốt mới về lận cô. À, cô ơi! Phải chi trời đừng mưa thì tối nay hai cô trò mình đi xem phim được rồi. Tiếc quá, lâu rồi mà vẫn chưa có dịp.

- Đừng lo, thế nào rồi cô và Mimi cũng có dịp để đi cho coi – Ngưng giây lát, cô Lan tiếp – Mimi này, khi nào nghỉ hè, Mimi nhớ tìm một công việc gì đó cho cô làm với nghe!

- Ừ, để em hỏi chị Hai em thử coi. Vậy chứ hè cô không về Bình Dương à?

- Chyện dài lắm, tí nữa lên lầu cô kể cho Mimi nghe. Mimi biết không, đã ba mùa hè rồi cô không về quê. Ở dưới Đất Đỏ, cô còn kiếm được chổ dạy thêm trong hè với khoảng mười mấy đứa học trò nên sống tạm đủ. Còn ở đây thì chưa chắc gì kiếm được chổ dạy thêm như thế.

Ăn uống xong, cô Lan lau bàn ăn và dọn rửa chén bát, còn Lợi thì lên lầu không quên mang theo diêm quẹt, hai cái ly thủy tinh, hai cái dĩa, hai cái thìa và một con dao nhỏ. Khoảng nữa tiếng đồng hồ sau, nó mang theo khăn và quần áo xuống nhà dưới, vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ ; mười phút trôi qua, trịnh trọng trong chiếc áo thun kiểu màu xanh dương và chiếc quần tây, nó trở lên lầu vì dù gì đi nữa, tối nay nó đứng ra tổ chức tiệc sinh nhật cho cô giáo cũ của nó thì lý nào nó lại lượm thượm cơ chứ! Lát sau, nó lại xuống nhà đánh răng và súc miệng, trong khi đó thì cô Lan đang ở trong phòng tắm. Ban nãy, khi cùng cô Lan từ chợ về, vì trời mưa nên Lợi đã cẩn thận đóng kín cửa ra vào, cửa lớn và các cửa sổ ; giờ thấy mưa lớn quá, nó dạo một vòng kiểm tra lại cho yên tâm. Cô Lan đã tắm xong và đi lên lầu, còn Lợi đi tắt hết đèn các phòng ở dưới tầng trệt mới lên sau. Ra gian trước lầu, dưới ánh sáng trắng bạch rực rỡ của ngọn đèn neon gắn giữa trần nhà, nó chợt trông thấy cô Lan thật tươi tắn và dễ thương trong bộ đồ bộ may bằng vải trắng chấm bông tím đang ngồi chải tóc nơi bàn làm việc. Giờ đây, dĩ nhiên là nó không thể nào ngờ được rằng đêm nay, cái thân thể mảnh mai và đầy đặn của cô giáo cũ lại nằm trong vòng tay ôm của nó. Lợi ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh cô rồi cô bắt đầu đằng hắng, từ tốn kể cho nó nghe những chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ nhục nhằn, cay đắng của cuộc đời cô. Số là ba cô mất từ lâu và vào năm cô 21 tuổi, mẹ cô đi bước nữa tái giá cùng một người đàn ông cùng tuổi góa vợ đã lâu. Cô có tất cả năm anh chị em gồm một anh, một chị và hai em gái. Mới chưa đầy bốn tháng chung sống, ông ba dượng của cô đã lộ nguyên hình là một con quỷ râu xanh và trong vòng bốn năm, hắn đã tìm đủ mọi cách giăng bẫy, lừa đảo, đe dọa kể cả dùng đến vũ lực để chiếm đoạt hai em gái của cô, ngay đến chị gái của cô tuy đã có chồng có con rồi mà hắn vẫn không chịu buông tha. Chỉ có cô Lan là hắn chưa đụng đến được vì cô phải đi qua tỉnh khác dạy học, cô ít khi về nhà và do chị cô viết thư cảnh báo cho cô hay sự tình ở nhà xảy ra như vậy nên cô đành cắt đứt quan hệ, ly khai với gia đình ; thậm chí ngày Tết, ngày giỗ cô cũng không về nữa là. Lúc mới xảy ra vụ đầu tiên với cô em gái út, mẹ cô vì thể diện gia đình nên chỉ nhỏ nhẹ lựa lời khuyên bảo chồng nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy, phần vì cứ bệnh lên bệnh xuống nên bà đành ngậm ngùi nuốt nước mắt chỉ biết kêu trời, than thân trách phận mà thôi. Chị gái cô ở bên nhà chồng thì không nói, chỉ tội hai em của cô lần lượt phải bỏ học vì khủng hoảng tinh thần và hiện nay cũng đã bỏ nhà ra đi không nói lời từ biệt. Đó chính là lý do vì sao mà cũng như những hè trước, cô Lan dự định là hè này ở lại Bà Rịa để kiếm việc làm thêm. Những chuyện đau lòng xảy ra trong gia đình cô cũng chính là nguyên nhân khiến cho cô phải ngán ngẫm chuyện chồng con và từ đấy, cô trót tự nguyền với lòng là không bao giờ lập gia đình mặc dù cũng đã có một vài người ngõ ý cùng cô chứ hoàn toàn cũng chẳng phải là do duyên kiếp cô hẩm hiu ế muộn. Thật tình, Lợi chẳng dè cô Lan, một cô giáo lúc nào cũng hay cười, hay đùa và yêu đời lại có một hoàn cảnh sống éo le, bi đát đến như vây. Vậy là tiệc sinh nhật tối nay do nó sắp xếp đâu ra đó cho cô cũng không phải là thừa vì sẽ mang lại thật nhiều nụ cười hạnh phúc cho cô, giúp cô quên đi được những chuyện đời đắng cay, nhục nhã kia.

- Giờ em yêu cầu cô nhắm mắt lại đi. Khi nào em cho phép thì cô mới được mở mắt ra. Không được ăn gian nghe!

- Gì mà bí mật vậy, Mimi? Rồi, cô nhắm mắt đây!

Khoảng 3 phút sau, khi nghe Lợi lên tiếng cho phép, cô Lan từ từ mở mắt thì cô trông thấy ngay trên bàn một ồ bánh sinh nhật lung linh 26 ngọn nến mê ly, huyền ảo cùng một chai rượu nho và hai cái ly. Khi chưa mở mắt, cô cũng đã cảm nhận được sự khác lạ vì cô ngửi thấy mùi diêm quẹt và dường như có ánh sáng lập lòe trước mắt. Cô há hốc miệng, tròn xoe cặp mắt hết nhìn Lợi lại nhìn bàn tiệc, biểu lộ sự kinh ngạc vô cùng vì cô không hiểu tại sao thằng học trò cũ lại biết được hôm nay là sinh nhật của cô. Để trả lời cô, Lợi đưa trả tận tay cô tờ sơ yếu lý lịch mà cô làm rơi lúc sáng. Mở tờ giấy ra xem, cô Lan chắc chắn là không còn thắc mắc nữa, cô gấp tờ giấy lại để lên kệ sách rồi bỗng dưng, hai hàng nước mắt lại lăn tròn thành dòng trên hai gò má bánh bầu của cô. Lợi trân trọng rót rượu nho ra hai cái ly, nó trao tận tay cô một ly và nó cầm ly còn lại.

- Em xin chúc mừng sinh nhật cô!

Cô Lan xúc động cầm ly rượu từ tay Lợi, khẽ cụng vào ly của nó và hai cô trò cùng nhấp một ngụm rượu nho ngọt ngào, thơm tho.

- Em mời cô thổi nến và cầu nguyện đi cô!

Làm theo lời Lợi xong, cô Lan bùi ngùi nói :

- Thật sự Mimi làm cô bất ngờ và xúc động quá! Mimi biết không, hồi cô còn nhỏ thì không nhớ nhưng từ năm mười tuổi cho đến bây giờ, cô mới thấy sinh nhật Mimi làm cho cô là sinh nhật lần đầu tiên đấy. Cô cám ơn Mimi nhiều. Cô vui lắm, Mimi ơi!

Bỗng dưng, điện cúp khiến không gian trong nhà tối đen như mực đến nỗi ngửa bàn tay cũng không trông thấy gì cả. Cũng may lúc nãy, Lợi có mang theo đèn cầy lớn nên nó lật đật đốt lên cho sáng nhà. Lúc bấy giờ, hai cô trò mới để ý nghe thấy bên ngoài, lẫn trong tiếng mưa rào rào rớt xuống mái tôn còn có cả tiếng gió ào ào vùn vụt. Cô Lan và Lợi lật đật chạy đến hé cửa sổ một chút nhìn ra thì một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt hai cô trò. Tuy bầu trời tối đen như địa ngục nhưng những luồng gió xoáy trôn ốc cấp 11-12 vẫn cứ thấy đường vùn vụt thổi đến như muốn bốc hết mọi vạn vật tung lên trời. Cô Lan run sợ, quay qua ôm chặt lấy Lợi :

- Bão tới rồi, Mimi ơi! Cô sợ quá!

Lợi cũng ôm chặt lấy cô giáo của nó và trấn an :

- Cô đừng sợ. Có em ở đây mà!

Nó buông cô Lan ra rồi đóng chặt cửa sổ lại và hai cô trò trở lại ngồi nơi bàn, tiếp tục tiệc sinh nhật. Cô Lan tay run run dùng dao cắt bánh cho vào hai cái dĩa, đưa Lợi một dĩa và cô một dĩa. Hai cô trò cố quên đi cơn bão số 9 đang hoành hành bên ngoài, vừa dùng thìa ăn bánh vừa nhấm nháp rượu nho.

- Cửa ở nhà dưới, Mimi đóng kỹ hết chưa? – Giọng lo lắng, cô Lan hỏi.

- Ban nãy, em đóng cẩn thận rồi cô ạ! Hồi chiều, lúc mua đèn cầy nhỏ, bà chủ quán nói linh ghê. Bả nói em mua thêm đèn cầy lớn để phòng hờ tối nay bão tới, cúp điện thì có mà đốt. Giờ đúng là bão tới thiệt!

Trò chuyện khoảng nữa tiếng, hai cô trò dọn dẹp bàn tiệc ; cô Lan đậy nắp hộp bánh còn dư gần ¾ rồi cô cầm lên cùng với dao, dĩa và thìa còn Lợi đậy nút chai rượu còn dư hơn nữa và cất tạm lên kệ sách của cô Lan. Một tay nó cầm kẹp hai cái ly, tay kia cầm nến soi đường cho cô đi xuống nhà dưới. Sau khi rửa sạch sẽ các thứ, hai cô trò quay trở lên lầu, Lợi soi đèn cầy cho cô Lan thấy đường rẽ vào phòng cô.

- Cô chờ em chút, để em ra trước lấy thêm đèn cầy! Nó vừa nói vừa bước nhanh ra trước.

Khi trở vào thì cùng với cô Lan, Lợi phát hiện ra cửa sổ phòng cô bị một đường kẻ nứt dài và qua đó, nước mưa từ ngoài hắt vào ngay giường ngủ của cô. Lập tức, Lợi vội vàng cắm cây đèn cầy lên đầu tủ quần áo rồi nhanh nhẹn cùng cô nhào vào tháo mùng, ôm gối cùng mền ra, lột tấm drap nệm và kéo tấm nệm ra khỏi giường sắt. Cũng may do phát hiện sớm nên mền và gối chưa bị ướt ; chỉ có mùng, drap và nệm bị ướt ngay giữa. Lợi bảo cô Lan ôm gối và mền sang phòng nó mà ngủ rồi nó mang mùng, drap và nệm ở phòng cô ra gian trước ; nệm và drap nó hong trên nền gạch bông, còn mùng thì nó kéo giãn ra dắt tạm qua hai ghế đẩu. Lợi trở vào phòng, cắm cây nến cháy sáng lên đầu tủ sách và để thêm hai cây đèn cầy sơcua nữa ; khi nó nói cô ngủ ở đây còn nó xuống nhà dưới ngủ thì cô giãy nãy lên :

- Hổng được đâu, Mimi! Một mình cô trên này, cô sợ lắm. Giường còn rộng mà, ngủ chung cũng đâu có sao.

Thấy cô Lan ngủ một mình trên lầu cũng tội nghiệp, nhỡ xảy ra sự cố gì thì cô cũng khó lòng xoay sở cho kịp ; nghĩ vậy, nó đổi ý liền cởi quần tây mắc lên móc gắn trên vách phòng rồi chỉ còn quần đùi với áo thun, nó lên giường nằm xuống ở mé ngoài còn cô Lan nằm mé trong và hai cô trò đắp chung nhau cái mền của cô. Căn nhà của gia đình Lợi được xây cất rất chắc chắn cho nên dưới cơn bão số 9 giông kéo gió giựt như thế này vẫn không hề suy suyễn. Trừ sự cố nhỏ ở phòng cô Lan, hai cô trò nằm trên giường nệm ấm êm trong căn nhà cửa đóng then cài kín mít, chỉ thỉnh thoảng mới nghe một vài tiếng gió rít khe khẽ trên mái tôn chứ ngoài ra cả hai không còn cảm nhận nào khác. Nhiệt độ trong nhà lúc này khoảng chừng 27-30 độ, lại không có muỗi nên không cần buông mùng, chỉ việc trùm mền kín người là đủ để cảm thấy dễ chịu vô cùng. Lợi thủ thỉ bên tai cô Lan :

- Ôi, chưa bao giờ lại thấy dễ chịu như lúc này! Đêm nay cứ việc ngủ thẳng giấc đến trưa mai cũng được nữa, khỏi phải đi học. Cô biết không, thật may cho em là môn Sinh và môn Địa ngày mai em chưa có học bài.

- Vậy ngày mai, Mimi cứ việc ngủ đi và đừng có dậy ăn cơm nghe chưa? Cô Lan rúc rích vừa cười vừa nói.

- Nè, Mimi! Khi nào là sinh nhật em vậy?

- Sinh nhật em là ngày 28 tháng 11 đấy!

- Nè, cho dù bố mẹ Mimi có làm sinh nhật cho Mimi hay không thì cô hứa là thế nào cô cũng sẽ tổ chức cho Mimi, Mimi chịu không?

- Ngu gì mà hổng chịu! Lợi kéo dài giọng ngái ngủ.

Bất chợt, nó tỉnh ngủ ngay cùng cô Lan ngồi nhổm dậy, ôm cứng lấy nhau mà run như cầy sấy vì có một cành cây to ở bên ngoài từ đâu bay đến đập mạnh vào cửa sổ phòng ngủ tạo thành tiếng ầm khủng khiếp. Nỗi sợ hãi từ từ rồi cũng tan biến đi vì chẳng hề có sự cố nào xảy ra cả nhưng hai cô trò vẫn cứ ôm chặt lấy nhau và chẳng mấy chốc, mùi xà bông Camay cùng mùi da thịt từ nơi mái tóc, thân thể người cô giáo cũ nhẹ nhàng lan tỏa vào tâm hồn Lợi qua con đường khứu giác khiến nó bỗng dưng phút chốc trở nên ham muốn thèm khát cô vô cùng. Hơi ấm tỏa ra từ thân hình mảnh mai cùng những cảm giác mềm mại nơi tấm lưng thon thả và gò ngực vun tròn của cô đã kích thích nó phát ra một luồng điện sinh học từ dưới xương cùng, rần rật chạy dọc lên hai bên cột sống đến trung ương thần kinh rồi lan tỏa đi khắp châu thân. Nó không thể nào lý giải được vì sao nó lại đột biến tâm trạng như vậy trong khi từ trước đến giờ, thật tình nó hoàn toàn không hề có ý nghĩ, tư tưởng hoặc mưu đồ nào đối với cô cả ; vậy mà giờ lại như vầy, thiệt không thể nào hiểu nổi. Lúc này, Lợi không cần biết cô Lan suy nghĩ ra sao, đồng ý hay là phản đối mà nó chỉ còn biết hành động theo bản năng con người mà thôi. Nó kề sát mặt xuống, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc bumbe demigarcon óng ả, mịn màng như nhung của cô Lan và cô thì cứ ngỡ thằng học trò muốn cô bớt sợ nên mới hôn cô như vậy, do đó cô yên lặng không nói gì cả ; nào ngờ, sự yên lặng của cô mà Lợi cứ ngỡ đó là sự đồng ý nên vô tình trở thành một cái phao nổi cho đôi môi nó tiếp tục trượt dài tới lần xuống trán, xuống mắt, xuống vành tai cô. Khi nó hôn lên gò má bánh bầu bên trái cô Lan thì đôi môi cô khẽ mấp máy :

- Mimi….Mimi….Mimi!

Rõ ràng cô muốn nói với nó rất nhiều, rất nhiều nhưng chẳng hiểu vì lý do gì cô chỉ gọi được tên nó ba lần mà thôi rồi cô lại thở nấc lên, điều này chứng tỏ là tâm trạng cô cũng đang bị bấn loạn, rung động vì đôi môi của nó. Bất ngờ, cô Lan hôn trả lại cho Lợi một cái hôn thật kêu vào má nó rồi cô ngượng ngùng quay mặt đi và chính cái hôn này của cô đã khêu gợi thêm sức mạnh ham muốn của nó, như thổi bùng lên thêm ngọn lửa dục tình trong cõi lòng của cả hai cô trò. Nó lại tiếp tục hôn như mưa như gió như cơn bão ngoài trời lên khắp khuôn mặt mũm mĩm, dễ thương của cô Lan và cô thì lại vừa lắc đầu quầy quậy vừa rên rĩ đón nhận. Bên ngoài, cơn bão số 9 đổ bộ vào Bà Rịa – Vũng Tàu gần một tiếng đồng hồ rồi và lúc này, trong căn phòng ngủ của Lợi, trên chiếc giường nệm ấm êm, hai cô trò hơn kém nhau 10 tuổi càng lúc càng hôn nhau say sưa, ngây ngất trong không gian cũng như thời gian như đang lắng đọng xung quanh cả hai. Dĩ nhiên, cô Lan chỉ thề nguyện là không lập gia đình chứ còn hiện tại, chuyện yêu đương ân ái dù muốn dù không cô không thể nào tránh né cho được trong hoàn cảnh lửa để gần rơm như thế này thì rơm thế nào cũng bén lửa và ngùn ngụt bốc cháy bởi vì cô là một con người. Hơn thế nữa, dù Lợi nhỏ hơn cô những 10 tuổi lại là học trò cũ thế nhưng ở Lợi có một sự quan tâm đồng cảm chia sẽ rất lớn ; bằng chứng là nó tự đứng ra làm một buổi tiệc sinh nhật cho cô, một thiếu vắng to lớn trong cuộc đời cô cho nên trong một thoáng suy nghĩ, cô nhận thấy việc cô trao tặng tình yêu trinh trắng của mình cho nó thì cũng là rất xứng đáng. Vậy là tuy lúng túng và vụng về trong e thẹn, xấu hổ nhưng hai cô trò vẫn hết sức tình cảm, âu yếm dìu đỡ nhau duỗi người nằm xuống tấm nệm ấm êm, đầu cô Lan gối lên gối nằm còn Lợi thì nằm úp lên người cô. Vì đây là lần đầu tiên mới chập chững bước vào tình yêu nên cô không khỏi ngượng ngùng khi nhận thấy đôi môi Mimi, thằng học trò ngày xưa đang mày mò, tìm kiếm đôi môi dày và hơi chề ra của cô. Cô bẽn lẽn hết nghiêng mặt qua trái rồi qua phải để né tránh đôi môi Lợi nhưng nó vẫn cứ mãi miết cố gắng đeo bám lấy mục tiêu quyết định cho một cuộc tình đầy hoa thơm cỏ lạ.

- Mimi….Mimi! – Một lần nữa, cô Lan lại gọi tên mèo con dễ thương của cô.

Cô Lan thở nấc lên rồi chỉ từ chối trong chốc lát và trong lặng lẽ, cô khẽ nghiêng đầu, hé mở đôi môi cô đón nhận lấy đôi môi của Mimi đế bắt đầu bước vào cõi thiên đàng tình yêu le lói ánh dương dưới trời giông bão. Tuy thật e ấp, vụng về, lúng túng và run rẫy nhưng nụ hôn đầu tiên và cũng là đầu đời của hai cô trò thật là nồng nàn, say sưa, ngất ngây và tuyệt vời làm sao, khiến cho cả tuần sau mà trái tim Lợi vẫn còn cảm thấy bồi hồi, xao xuyến khong sao tả được. Đôi môi cô vốn đã ngọt ngào nay cộng thêm mùi bánh kem thơm lừng và mùi rượu nho ngọt dịu, càng lúc càng luồn sâu vào đôi môi Lợi đến nỗi lưỡi cứ quấn quít lấy lưỡi, răng cọ sát vào với răng. Tuy lúc nãy, hai cô trò mỗi người chỉ uống một ly rượu mà thôi nhưng chừng ấy men rượu vào cơ thể cả hai cùng với men tình bấy lâu nay ấp ủ cũng đủ nhiệt lượng đốt nóng thêm tình yêu của cô giáo với học trò cũ với những nụ hôn môi càng lúc càng tiếp nối kéo dài ra trong cuồng loạn, đắm đuối. Sáu năm về trước, Lợi còn ngồi trên ghế học trò say sưa nghe cô Lan giảng từng bài toán ; giờ đây, cùng trôi qua với dòng thời gian, nó lại mê mẩn ân ái làm tình cùng với cô. Nghĩ cũng thật là chuyện đời sao mà biến đổi nhanh chóng đến thế! Lúc trước, khi còn là học sinh của cô Lan kể cả lúc gần đây, cô trở thành thành viên không chính thức trong gia đình, cô và nó vui vẻ, hòa đồng, đùa nghịch cùng nhau một cách vô tư, hồn nhiên, trong sáng ; vậy mà giờ đây lại trở thành người tình của nhau trong đêm giông tố bão bùng. Nói như vậy cũng không phải là kết án tử cuộc tình của hai cô trò vì khỏi cần phải bàn tính, ai cũng biết cả hai yêu nhau đều hoàn toàn không phải tội lỗi, loạn luân gì cả vì cô Lan và Lợi là người dưng nước lã với nhau mà, chẳng qua thấy hơi kỳ kỳ một chút thôi do hai cô trò hơn kém nhau những 10 tuổi. Không gian kín mít, vắng lặng của ngôi nhà không hề có lấy một bóng người nào cả trừ cả hai ra khiến cho hai cô trò không còn cảm thấy sợ hãi điều gì cả tính luôn cơn bão bên ngoài ; cô Lan và Lợi càng lúc càng dạn dĩ hơn, táo bạo hơn để trao tình, trao thân cho nhau tuy có phần nào vẫn còn lúng túng, vụng về, ngượng ngập. Cả hai đều tỏ ra thật thong thả, thật từ tốn trong tình ái vì đâu có gì hối thúc hai người đâu mà phải gấp gáp, vội vàng. Trong thâm tâm, Lợi thừa hiểu đây là lần đầu tiên cô giáo mình làm chuyện yêu đương, ân ái nên ngay từ lúc đầu, nó tỏ ra thật trân trọng, tế nhị và rất nhẹ nhàng, nâng niu, âu yếm cô từng ly từng tý một chứ hoàn toàn không hề hùng hục, thô lổ, chiếm đoạt cô một cách ích kỷ, cá nhân. Chính vì ưu điểm này của nó mà cô Lan tỏ ra nể phục nó ngay từ lúc đầu dẫn đến chấp nhận cùng nó dệt mộng uyên ương hồ điệp và do vậy từ tình cảm cô giáo với học trò sáu năm trước cho đến bây giờ, cô và nó đã cùng chuyển đổi thành tình yêu đôi lứa. Lúc này, toàn thân cô Lan không ngớt run rẫy, quằn quại, co giựt trong khi đó thì hai bàn tay Lợi mày mò vừa mở xong hai hột nút ốc nơi cổ và ngực chiếc áo đồ bộ trắng chấm bông tím của cô. Dĩ nhiên, cô thừa biết điều đó và cô rất hoang mang, phân tâm là không biết chấp nhận hay phản đối đây ; giữa lúc cô vẫn còn đang phân vân đứng giữa hai dòng nước thì thằng học trò cũ lại tiếp tục tháo mở hột nút ốc thứ ba, thứ tư rồi cuối cùng là hột nút áo thứ năm của cô. Tuy đôi mắt cô nhắm nghiền nhưng cô vẫn tỉnh táo chứ không phải là ngủ say và lúc này, cô lại rất đồng tình với Lợi sau khi nó cởi hai vai áo cô xuống bằng cách lần lượt nghiêng người hết qua bên trái rồi qua bên phải, kế đó là co duỗi hai cánh tay rút ra khỏi hai ống tay áo của mình. Trong lúc để chiếc áo cô lên phía đầu giường, nhờ có ánh sáng lập lòe của ngọn nến trong đêm bão mà chưa gì Lợi đã trông thấy hai gò ngực cô đầy đặn, phập phồng trong chiếc nịt vú màu trắng mới tinh nữa kín nữa hở. Lúc này, gia đình nó đang ở Sài Gòn tại nhà bác Dương qua kênh truyền hình cũng đã biết được thông tin về cơn bão số 9 đổ bộ vào hoành hành và tàn phá Bà Rịa – Vũng Tàu ; tuy biết là nhà mình rất chắc chắn nhưng ai nấy đều rất lo vì chỉ có mình nó cùng cô giáo Lan ở nhà, nếu xảy ra sự cố gì thì hai người khó mà xoay sở. Họ đâu có ngờ rằng mặc kệ mưa gió bão bùng, hai cô trò vẫn cứ thản nhiên say đắm và ngất ngây làm tình, ân ái ngay trên giường ngủ của Lợi. Bên ngoài, bão vẫn gào thét ầm dữ dội nhưng bên trong căn phòng hoa chúc của cô Lan và Lợi, cả hai đều đang yên lặng trong hơi thở bồi hồi, xao xuyến khi cô nhỏm lưng lên cho nó luồn hai bàn tay xuống tìm cách mở hai cái móc sắt nhỏ cài chốt hai sợi dây chiếc nịt vú của cô. Một tiếng phựt khe khẽ vang lên và chỉ trong chốc lát, hai cái móc sắt nhỏ ấy đã rời khỏi hai lổ khoen cài, cùng lúc đó là chiếc nịt vú đã không còn bó sát vào người và tuột lệch xuống dưới. Cũng như khi nãy, Lợi thận trọng để chiếc nịt vú lên phía đầu giường nệm, cạnh chiếc áo của cô và chỉ trong chốc lát, khuôn mặt nó đã từ từ úp xuống giữa vòng ngực cô giáo Lan mềm mại, êm ái như bông gòn. Phải nói rằng bộ ngực cô Lan thật đẹp, thật tuyệt vời không ngôn từ nào diễn tả được và cũng không bút mực nào vẽ lại cho giống ; hai bầu vú cô chẳng khác hai trái bưởi đang độ chín tới với làn da trắng hồng, phập phồng nâng lên hạ xuống theo nhịp thở hổn hển, gấp gáp và tựa hai hòn hỏa diệm sơn nơi đảo quốc Nhật Bản đẹp màu hoa anh đào chuẩn bị phun trào nham thạch. Cô Lan quằn người lại và miệng cô khẽ bật lên tiếng rên khi miệng Lợi từ từ hé mở nhè nhẹ ngậm nút lấy đầu núm vú phải cô giáo, còn bàn tay phải của nó lần lên nắn bóp bầu vú trái còn lại. Vậy là cô Lan và nó, hai cô trò đã cùng nhau đi đến giai đoạn thứ hai của cuộc tình nồng nàn, say đắm trong đêm mưa bão mà thật tình cờ, thật bất ngờ cả hai trao tặng cho nhau với tất cả nỗi niềm thắm thiết. Trước kia, còn đi học tại trường Tiểu học Nam Tỉnh lỵ, mỗi lần cô Lan lên lớp, dĩ nhiên là vào những lúc ấy, Lợi vẫn thường nhìn thấy bộ ngực cô bằng cặp mắt vô tình và bình thường ; ấy vậy mà giờ đây, sau 6 năm trời xa cách, nó lại điềm nhiên thưởng thức bộ ngực ấy của cô giáo nó ngày xưa. Cũng có thể nói rằng không sao giải thích được lý do vì sao hai cô trò từ trước đến giờ tuy thân thiết với nhau nhưng chưa hề nắm tay nhau một lần nào, giờ đây lại ngây ngất và cuồng loạn yêu nhau như thế này? Lớp 11P3 của Lợi hiện tại có gần ¼ học sinh trước kia cũng học cùng lớp 5 với nó do cô Lan dạy ; nếu lúc này mà biết được cô và nó đang làm tình, ân ái cùng nhau, chắc chắn tụi nó thế nào cũng phải lắc đầu, le lưỡi vì kinh ngạc, vì không thể nào tưởng tượng nổi. Còn nữa, trong gia đình Lợi còn có một người nữa nếu mà hay biết được chuyện tình giữa nó với cô giáo Lan thì e rằng sẽ nổi cơn tam bành lục tặc lên, dữ dội hơn cả cơn bão số 9 bên đang hoành hành bên ngoài ; đó chính là chị Hường, chị Ba và cũng là người tình thứ hai của nó.Ai chứ chị Hường thì việc ra mặt ghen tương đối với chị là chuyện nhỏ, chẳng hề ngán ai cả vì Lợi, thằng em út và cũng là người tình đầu tiên của chị hiện giờ đối với chị là quan trọng bậc nhất bởi nó và chị đã yêu thương nhau mặn nồng, đằm thắm đến mức độ nóng bỏng, cuồng nhiệt. Cũng may cho cô Lan và Lợi là chị Hường hiện giờ đang có mặt tại Sài Gòn nên chị không sao chứng kiến được cơn bão số 9 tung hoành ngang dọc đất trời Bà Rịa –Vũng Tàu cũng như cuộc tình của hai cô trò với nhiều xúc cảm mạnh mẽ, dạt dào ngay trên giường ngủ của Lợi. Vì cô Lan chưa có con nên hai bầu vú cô đều chưa hề có sữa nhưng Lợi vẫn cứ say sưa, mê mẩn lần lượt nút lấy nút để hai đầu núm vú cương cứng của cô và lúc này, miệng nó đã đổi qua ngậm nút đầu núm vú trái cô Lan còn bàn tay trái nó thì lần lên nắn bóp, mày mò bầu vú phải mà nó vừa mới chán chê. Chiếc áo thun kiểu màu xanh nó đang mặc mới vừa lúc nãy đây, nó đã cuộn tròn lên nách, cởi vòng qua cổ và đầu, lần lượt rút hai cánh tay ra khỏi hai ống tay áo, hết cánh tay phải rồi đến cánh tay trái rồi cẩn thận để lên phía đầu giường cùng với áo đồ bộ và nịt vú của cô. Vậy là giờ đây, Lợi cũng đã ở trần trùng trục chẳng khác gì cô giáo của nó và cái mền cô Lan mang từ phòng cô qua lúc đầu đắp lên người cô và thằng học trò cũ giờ đây không biết là ai, cô hay trò đã cằn đạp vô góc nào rồi? Đến nỗi gối, cả hai cũng không thèm kê đầu nữa là! Tấm drap trãi giường ngủ trong phòng Lợi tối nào cũng đều thẳng thắn, phẳng phiu vậy mà giờ đây đã trở nên nhàu nát, dày vò bởi hai cô trò đâu có chịu nằm yên một chổ mà cứ lăn qua lộn lại trên tấm đệm ấm êm, khi thì trò nằm úp lên người cô và lâu lâu cô lại đè lên mình trò. Lúc bấy giờ, có lẽ cô Lan và Lợi hai cô trò đã hoàn toàn quên hẳn đi cơn bão số 9 đang vần vũ bên ngoài, quên cả không gian và thời gian, thậm chí không còn nhớ là mình từng là cô trò của nhau ; cả hai chỉ còn biết mỗi một điều là họ đang cùng nhau bước cõi tình chốn yêu đầy hoa thơm cỏ lạ. Như vậy chứng tỏ là tình yêu trên thế gian này không bao giờ phân biệt tuổi tác, công việc… mà chỉ cần có sự kết hợp hài hòa giữa hai con tim, hai tâm hồn và hai khối óc là đủ chứ không cần thiết phải nọ nọ kia kia ; nói chung chỉ cần tâm đồng ý hợp, tình yêu sẽ dẫn dắt chúng ta đến cõi vĩnh hằng. Lúc này, cô Lan bỗng nhiên phát hiện ra một điều là hai bàn tay thằng học trò cũ đang mon men, mày mò nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ vải trắng bông chấm màu tím của cô. Vậy là Lợi không thể nào chối cãi được nữa, ý đồ cuối cùng đã thôi thúc nó đi đến giai đoạn quyết liệt cơ bản nhất của cuộc tình giữa nó và cô giáo Lan. Dù rất ngượng ngùng, dù trong bụng nữa muốn nữa không nhưng cô vẫn không thể tìm được cách chối từ hay ngăn cản được Lợi, người tình nhỏ tuổi nên rốt cuộc hai ống quần cô từ từ tuột lần, tuột lần xuống khỏi hai bờ mông no tròn và cặp đùi săn chắc của cô ; tiếp tục qua hai đầu gối, qua cặp giò thon dài và cuối cùng ra khỏi hai bàn chân mềm mại như mọng nước. Cô Lan thật tình không hiểu sao cô lại có hành động trợ giúp Lợi cởi quần cô ra bằng cách lần lượt co duỗi hai chân rút ra khỏi hai ống quần mặc dù thâm tâm cô không hề muốn một chút nào cả về việc này. Tất nhiên, vì cô Lan là cô giáo, vả lại năm nay cô cũng đâu còn nhỏ tuổi gì nữa nên cô làm sao có thể không nhận thức được hậu quả việc Lợi sắp làm với cô mà chắc chắn là thế nào trước sau gì nó cũng làm, dù cho cơn bão số 9 bên ngoài có làm long trời lở đất đi chăng nữa. Cơn bão số 9 bên ngoài đang tàn phá thiên nhiên và cuộc sống con người, thế còn cô Lan cùng Lợi tuy ở bên trong ngôi nhà vững chắc của gia đình nó nhưng cả hai cô trò vẫn bị vùi dập bởi cơn bão ái tình xuất phát từ cõi lòng thân thiện và tình cảm của cả hai từ sáu năm về trước đến giờ. Trên chiếc giường nệm êm ái, sau khi để cẩn thận chiếc quần cô lên mé đầu giường, Lợi tiếp tục khám phá, thưởng thức và chiếm đoạt thân thể cô Lan ; đôi môi nó lần cúi xuống hôn còn lưỡi nó thè ra liếm nhẹ lên hai bầu vú cô rồi từ đây, đầu lưỡi nó như con rắn liếm dần xuống vòng bụng, vòng eo cô. Thân người cô Lan không ngớt quằn quại, chao đảo còn vầng cổ cô liên tục rướn cao lên hòa nhịp rên khe khẽ của đôi môi cô và phải nói là khi môi, lưỡi thằng học trò hôn, liếm đến đâu thì gai ốc mọc lên trên da thịt cô đến đó. Dĩ nhiên, Lợi không ngại gì mà còn hôn và liếm lần xuống những lớp da thịt trắng nõn, nuột nà nơi cặp đùi no tròn, hai đầu gối mềm mại, cặp giò thon dài và hai bàn chân trắng hồng của cô Lan. Lúc này, cô Lan chưa gì mà cô đã cảm nhận được từ nơi kín đáo nhất trên cơ thể cô đã rỉ ra một chất nước gì đó khá nhiều khiến cho toàn bộ phần trước chiếc quần lót trắng mới tinh cô đang mặc bị thấm ướt và tuy chưa có chồng con song với vốn kiến thức học ở trường cũng như trong cuộc sống, cô thừa biết đó chính là chất dịch sinh lý người phụ nữ tiết ra khi hưng phấn dục tình tăng cao và sự đồng cảm hòa hợp với người mình yêu thực sự dấy lên trong cõi lòng mình. Cô Lan chợt liên tưởng đến một chút nữa đây, nếu quả thật thằng học trò cũ của cô làm cái việc ấy với cô thì không thể nào tưởng tượng nổi, cũng chẳng có gì để bình luận cả vì đó chỉ là một việc quá bình thường của bản năng con người và hai gò má cô thoáng đỏ dựng lên dưới ánh sáng huyền ảo của ngọn nến lung linh. Lúc này, Lợi đang hôn ngược từ nơi hai bàn chân cô lên trên và cuối cùng, hai bàn tay nó nhẹ nhàng nắm lấy hai bên lưng chiếc quần lót cô Lan bắt đầu tấn công cứ điểm quan trọng cuối cùng trên thân thể cô. Cô ngồi dậy ngay, hai bàn tay cô nắm giữ chặt hai bàn tay nó. Cô nói :

- Đừng mà… Mimi! Mình…ngủ đi…Mimi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #hjc