Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

One

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trăng máu nhô lên cao. ​

Trần Quang Trung lõa lồ chạy trốn giữa mảnh đồng không mông quạnh, cho dù em có cố gắng chạy như thế nào đi chăng nữa cũng trốn không thoát khỏi Huỳnh Ngọc Lập. ​

Gã tựa như là cái bóng của em, em đi tới đâu, gã đều theo sát em tới đó. ​

"Cầu xin anh buông tha cho tôi." ​

Thân thể Quang Trung run lên, đáy mắt Huỳnh Ngọc Lập không có một tia thương cảm. ​

"Đây mới chỉ là bắt đầu thôi."

​Âm thanh lạnh băng như từ dưới địa ngục truyền ra.

Quang Trung bị đặt nằm trên đồng cỏ. ​

Cỏ dại xoẹt qua làn da mềm mại của em, giống như những lưỡi dao bén nhọn đang không ngừng cứa lên da thịt em dưới ánh trăng máu đỏ thẫm ghê rợn. ​

Quang Trung đau khổ giãy dụa, cầu xin Huỳnh Ngọc Lập nhưng không có chút tác dụng nào, hàm răng sắc nhọn cắn lên cái cổ khiêu gợi của em, sau đó hắn phun ra toàn máu, toàn thân em bê bết màu của máu tươi. ​

Nhục nhã quá...

"Ah..." ​

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, Quang Trung bỗng mở choàng mắt, phát hiện đây chỉ là một giấc mộng. ​

Em nằm trên giường, áo ngủ trên người cũng vẫn hoàn hảo không có hao tổn gì.

Nhưng thân thể lại đau đớn, giống như bị phanh thây xé xác, đặc biệt là dưới hạ thân, đau buốt vô cùng. ​

Quang Trung cố gắng đứng dậy, chân vừa mới chạm đất, đột nhiên mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất. ​

Giấc mộng này thật chân thật, thân thể đau nhức khiến cho em không phân biệt rõ được đến tột cùng là mộng hay là sự thật.

Sự hoảng sợ trong giấc mộng vẫn còn tồn tại, nó giống như một bàn tay to lớn bóp chặt lòng em lại, khiến em đau nhức không thở nổi. ​

Em ôm cái eo đau nhức, lê từng bước nặng nhọc vào vệ sinh cá nhân.

"Cái!?"

Em trố mắt, đây hoàn toàn không phải sự thật!

"Không phải sự thật... không phải... không phải... hoàn toàn... không phải..."

Em ôm đầu ngã khuỵu xuống nền đất lạnh lẽo...

Trên người em, chi chít những dấu hôn đỏ tím không dõ nguồn gốc, còn có chỗ vẫn còn rơm rớm máu.

Em nhớ lại giấc mộng đêm qua...

hắn...

Chính là hắn ta, người mà đêm nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của em.

Người mà đêm nào cũng chiếm lấy thân xác em, mạnh bạo tra tấn thể xác em muốn rã rời...

Do hắn mà mỗi lần em tỉnh dậy, thân thể lại đau nhức vô cùng, như giấc mộng ấy rất chân thật, chân thật đến nỗi nó để lại cho em nhưng dấu vết thật quái dị.

Đây là lần đầu tiên nó xuất hiện trên thân thể em.

Em muốn xoá hết đi những dấu vết ấy, nhưng em không thể!

Phải làm sao nhỉ?

Có nên cắt nó đi không?

, cắt đi.

Nó sẽ không xuất hiện nữa.

, không xuất hiện nữa.

Nghĩ vậy, em cầm lấy cây kéo nhỏ đưa lên...

"Kính kong... kính kong... kính kong..."

Chuông cửa vang lên!

Bấm liên hồi... ​

Quang Trung khó khăn lết người xuống mở cửa. ​

Bốn phía không người, trước cửa ra vào có một cái hòm, trong hòm có một con búp bê cao khoảng tầm 30cm, nó ăn mặc phong cách cổ đại, hoa văn trên thân thể rõ ràng, có thể nhìn thấy được. ​

Kinh dị chính là ngũ quan của con búp bê này, giống hệt người đàn ông trong mộng của em đêm qua. ​

Cơ thể Quang Trung run lên, hòm bị đổ, con búp bê ở bên trong hòm rơi ra, đầu của nó lăn đến bên chân em. ​

Hai con mắt vốn chắm chặt đột nhiên mở lớn, giống như chết không nhắm mắt, nó cứ nhìn chằm chằm vào Quang Trung, nhưng rồi khóe môi tự nhiên lại nhếch lên. ​

"Ah..." ​

Tiếng thét thảm thiết, tê tâm liệt phế vang lên.

Quang Trung bị dọa sợ, em ngồi xụi lơ trên nền đất lạnh lẽo. ​

"Cậu không sao chứ?" ​

Thanh âm hỏi han ân cần của hàng xóm vang lên.

Chỉ có điều khi em vừa mới ngẩng đầu lên thì đã không thấy cái đầu kia nữa, ngay cả thân thể của con búp bê kia cũng biến mất.

Chỉ còn lại cái hòm trống rỗng trên mặt đất, nhắc nhở Quang Trung, tất cả những chuyện vừa rồi đều không phải là mộng. ​

Bối rối lắc đầu, Quang Trung không biết giải thích chuyện vừa rồi như thế nào.

Em đáp lại người hàng xóm là không sao, sau đó cố gắng đứng dậy, đi vào trong nhà, khóa chặt cửa lại. ​

Đi vào phòng khách, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, con búp bê vừa nãy bỗng biến thành người đàn ông trong mộng, gã an vị ngồi trên ghế sa lon, nghiêng đầu mỉm cười với em. ​

Quang Trung thở gấp, ngực phập phồng lên xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, cố gắng phát ra tiếng.

"Anh rốt cuộc là ai?" ​

"Tới đây." ​

Huỳnh Ngọc Lập ngoắc ngón tay về phía Quang Trung.

Quang Trung phát hiện thân thể mình như bị khống chế, bước từng bước về phía gã. ​

Em trơ mắt nhìn bản thân đi về phía gã rồi quỳ xuống. ​

Đầu óc em trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng Huỳnh Ngọc Lập.

"Từ nay về sau, em chính là nô lệ tình dục của tôi, tôi bảo em làm gì thì em phải làm cái đó." ​

"Nô lệ... tình dục? Là sao... tôi không quen anh... anh không thể tự tiện nói như vậy được!"

Quang Trung vừa sợ lại vừa không tin, lời nói có phần gấp gáp lại bối rối, chữ nói được chữ không...

"Nếu tôi nói tôi là chồng kiếp trước của em, em tin không?"

Gã ta nhếch một bên mi, nụ cười quỷ dị dần hiện lên trên đôi môi.

"Cái!? Chồng? Không thể! Anh... không thể là người tôi yêu... càng... không thể là chồng tôi! Tôi... tôi không tin!"

Quang Trung bây giờ bị doạ sợ, mặt tái mét, toan định chạy ra khỏi nhà.

Chân chưa kịp bước ra khỏi cửa thì tay đã bị kéo lại.

Huỳnh Ngọc Lập dùng lực mạnh kéo tay em lại, rồi một phát nhấc bổng em lên, ôm gọn vào lòng tiến về ghế sa lon.

"Em không cần tỏ ra sợ hại như vậy? Em vô tình quên hay cố tình quên vậy? Cậu vợ nhỏ?"

Huỳnh Ngọc Lập đảo mắt sờ nhẹ vào một bên đùi em.

"Chẳng phải kiếp trước lúc nào chúng ta cũng ân ân ái ái với nhau sao?"

Đoạn sau gã tiến sát gần đến tai em, vừa nói vừa phả hơi thở ấm nóng khiến vành tai em đỏ ửng.

Em đỏ mặt, rùng mình.

"Làm... làm gì có chứ! Anh nói điên nói khùng cái quái gì vậy hả? Có tin rằng tôi báo cảnh sát không?"

"Nếu được, tôi thách em đấy?"

Huỳnh Ngọc Lập nhếch môi, đưa tay nâng khuôn mặt đỏ bừng của em lên, giọng điệu rõ ràng là đang thách thức em.

"Anh... thách tôi?"

"Ừ, là tôi đang thách em đấy!"

Quang Trung ấm ức toan đứng dậy tìm điện thoại thì người lại một lần nữa bị kéo xuống, ngồi lọt thỏm trong lòng gã.

"Hahahaa..."

Gã cười, một nụ cười man rợn.

"Em lúc nào cũng ngốc như vậy! Chẳng trách, tôi lại tìm ra em sớm như thế!"

Gã ôm eo em kéo sát vào người mình, nhỏ giọng trêu đùa.

"Anh... cười gì chứ? Thả ra! Để tôi còn gọi cảnh sát!"

"Ngoài em ra thì chẳng ai có thể thấy được tôi"

Huỳnh Ngọc Lập kéo Quang Trung lại trước gương, bảo em nhìn thẳng vào trong đó.

Đúng thật là trong gương không hề có hình gã.

"Anh đang đùa thôi... đúng không?"

Quang Trung đã tin dần vào lời Huỳnh Ngọc Lập nói nhưng vẫn còn sợ vì em là một người luôn tin vào khoa học, em không bao giờ tin rằng có ma quỷ trên đời nhưng bây giờ lại gặp tận mắt.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Em không nghĩ rằng có ngày mình lại gặp ma!

Càng không nghĩ rằng lại gặp phải trong trường hợp này!

Chồng kiếp trước? Cái chết tiệt vậy chứ?

Em không dám tin vào sự thật nữa!

Có phải có ai đó đang trêu đùa em đúng không?

"Em nghĩ tôi đùa? Được! Nếu em nghĩ vậy, thì tôi sẽ cho em biết cái cảm giác thật ra sao nhé!"

Quang Trung bị đặt lên bàn uống trà, giống như một con chó đang nằm sấp chờ bị làm thịt, còn gã tựa như con dã thú, điên cuồng xé nát quần áo em.

Quang Trung đến nằm mơ cũng không ngờ, thân thể của em sẽ bị đoạt đi dưới tình huống như thế này. ​

Từ trên bàn trà, xuống mắt đất, rồi lại đến trên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top