Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Two

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Huỳnh Ngọc Lập hung hăng đè Quang Trung xuống bàn.

Gã tựa như con dã thú, điên cuồng xé nát quần áo em.

Cơ thể trắng nõn, xuất hiện thêm vài dấu hôn đỏ tím mà hôm qua gã để lại càng làm cho dục vọng trong gã tăng dần.

Gã hung hăng chiếm lấy đôi môi em, gã ngấu nghiến nó, như muốn nhai đứt môi em vậy.

Môi em bật máu, máu tươi loang ra khắp khuôn miệng làm em thấy phát tởm, em khó chịu nhăn mặt.

Gã rời môi em, chuyển xuống vùng cổ trắng ngần mà cắn, mà nghiến cho nó bật máu, chỗ nào môi gã lướt qua cũng để lại những vết bầm tím, máu cứ thế loang ra khắp nơi trên người em.

Gã đánh dấu chủ quyền!

Điều đó cho thấy em đã là của gã, bây giờ sau này và mãi mãi vẫn là của gã.

Trần Quang Trung đã trở thành người của Huỳnh Ngọc Lập.

Sẽ không ai có thể cướp mất em khỏi tay gã, gã nghĩ vậy.

Gã di chuyển đến trước ngực em, lấy tay bóp nó như một món đồ chơi lạ mắt, rồi gã bắt đầu ngậm lấy nó, gã cắn, gã nhai như muốn xé nát nó ra.

Một bên gã dùng để liếm, một bên gã lại nhào, nặn khiến chúng đỏ sưng tấy lên.

Em rên khẽ, đau quá, em có thể ngửi thấy mùi máu xen lẫn mùi nước dãi, thật kinh tởm.

Em kinh tởm con người của gã!

Gã rời ngực em, nước dãi hòa trộn với nó trông thật phát tởm, gã cúi xuống liếm hết nước dãi và máu còn sót lại trên ngực em, gã lại mút nó thật mạnh, máu lại ứa ra nhiều hơn nữa, gã nhìn nó rỉ máu mà bật cười, gã nghĩ mình như một kẻ điên nghiện ngập.

Từ bao giờ, trên thân thể em đã chi chít những vết thương do gã gây ra. 

Đau, đau lắm 

Em cảm thấy như thân thể mình đang dần dần bị rạn nứt, em đau lắm nhưng không thể thốt thành lời chỉ sợ những lời nói ấy chỉ khiến gã tức giận thêm.

Gã sau khi đã thỏa mãn đánh dấu những vết đỏ chói trên người em, hài lòng ngắm nhìn thành quả của mình. 

Gã im lặng một lúc, rồi bật cười, điên dại, như một người mắc nghiện. 

Em nhìn gã, sợ hãi, nhưng chẳng dám ho he một lời, em... rất sợ gã. 

Gã bỗng nhiên nhìn em, đưa tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của em.

Em sợ hãi, mồ hôi càng ngày càng chảy nhiều hơn, nước mắt nước mũi theo đó cứ tuôn rơi.

Gã đột nhiên đưa côn thịt to lớn đến trước mặt em, giọng nói lạnh băng cùng với đôi mắt đáng sợ khiến em cảm thấy sợ hãi...

"Mút nó đi!"

Gã ra lệnh.

Nhìn côn thịt to lớn ở trước mặt mình, em sợ hãi, liên tục lắc đầu, lẩm bẩm...

"Không... không... không..."

Gã tức giận, nắm đầu em, thọc côn thịt vào miệng em.

Em cảm nhận nó có thể sâu tới tận cuống họng em.

"Mút nó đi!"

Gã lặp lại, ánh mắt loé lên tia tức giận.

Em nhắm mắt, từ từ đưa đẩy đầu mình.

Em cảm nhận rõ vị kinh tởm trong miệng mình.

Gã đột nhiên nắm tóc em, bắt em đưa đẩy nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Rồi gã bắn một đống thứ vào trong miệng em.

Chất lỏng màu trắng đặc sệt.

Em nhăn mặt.

Kinh quá!

"Nuốt nó!"

Gã bóp miệng em, nhằm không cho em phun cái chất lỏng kinh tởm ấy ra ngoài.

"Tôi nhắc lại, NUỐT NÓ!"

Gã quát to, em cắn răng cố gắng nuốt cái chất lỏng ấy vào bao tử.

Khi cuối cùng cũng nuốt được, em ho sặc sụa, kinh quá.

Nó là cái quái gì vậy?

Gã cười khẩy một cái, nụ cười thật đáng sợ, rồi gã đột nhiên thúc mạnh vào trong em, em đau đớn cắn răng chịu đựng. 

Không cần khuếch trương, không cần gel bôi trơn, một lần nhấp thẳng đến điểm G của em.

Đau quá, em nhăn mặt.

Gã bắt đầu nhấp nhô những nhịp đầu tiên. 

Mỗi nhịp gã ra vào vang lên những tiếng "phịch, phịch" khiến em đỏ mặt. 

Gã vừa thúc lại vừa ngấu nghiến đôi môi em.

Gã ra vào nhanh hơn, mãnh liệt hơn trong em, những lần gã vào như những vết dao cứa sâu vào da thịt em. 

Em thở dốc, gã ngày càng mạnh bạo hơn, còn em phải ở dưới chịu đựng.

Em phải chịu đựng, em phải chịu đựng.

Bởi vì em biết phải làm gì đây? 

Em... không thể chống lại gã. 

Cả căn phòng tràn ngập trong mùi của tình dục. 

Tinh trùng, máu, nước mắt hòa trộn với nhau tạo thành một mùi khó chịu, kinh tởm. 

Gã cứ thế ra vào trong em, máu lại càng ứa ra nhiều hơn. 

Từ bao giờ mà em lại trở thành một con nô lệ tình dục thế này?

Em không nhớ nữa...

Em muốn gã dừng lại, nhưng lại chẳng làm gì được. 

Em thấy mình thật yếu đuối, gã đã nói em sẽ trở thành nô lệ tình dục mà nhỉ?

Em tự giễu cợt bản thân mình, mục đích em sinh ra chỉ để làm thứ đồ chơi để cho gã thỏa mãn rồi, điều đó là không thể chối cãi. 

Em... sinh ra chỉ để làm nô lệ tình dục thôi. 

Gã hành em như chết đi sống lại, hết trên bàn trà, lại xuống đất, rồi đến trên giường.

Gã sau khi đã bắn một đống chất lỏng đặc sệt vào trong em, cảm thấy thỏa mãn bản thân, nhìn xuống con người bé nhỏ đang sắp ngừng thở, chẳng còn một chút sự sống. 

Gã cười khẩy rồi rút ra, tinh trùng cứ thế phun ra theo, lênh láng ra khắp giường. 

Gã vứt em sang một bên, mặc kệ những vết thương vẫn đang rỉ máu, mặc kệ em đang cố gắng hô hấp để giữ lại sự sống đến những giây phút cuối cùng.

Gã lặng lẽ bước ra khỏi cửa, bỏ mặc em phía sau đang da diết cầu cứu...

...

Vài lần Quang Trung cho là mình sẽ chết, nhưng em vẫn chưa thể chết.

Lúc em tỉnh lại, đã là buổi chiều, may mắn không nhìn thấy con ma đáng sợ kia.  ​

Thân thể của em như là chướng ngại vật bị xe Container đè nát, toàn thân như muốn rời ra thành từng mảnh, đặc biệt là hạ thân truyền đến cảm giác đau nhức khủng khiếp, nhắc nhở em, tất cả đều là sự thật.  ​

Em bị ma hành rồi. 

​"Bà ơi, con gặp phải ma rồi."

Quang Trung vội vàng cầm điện thoại di động lên gọi cho bà nội.  ​

Bà nội Quang Trung là pháp sư trừ tà nổi tiếng trong thành phố, nghe thấy Quang Trung khóc, bà cũng không hỏi gì nhiều, mà an ủi nói...

"Không phải sợ, bà có biện pháp đối phó với nó."  ​

Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, thân thể Quang Trung cứng đờ, em chậm rãi ngẩng đầu.  ​

Chẳng biết từ lúc nào Huỳnh Ngọc Lập đã đi tới trước mặt em, nhìn chằm chằm vào em, môi mỏng khiêu gợi lộ ra lãnh ý làm người ta sợ hãi.  ​

Tay Quang Trung cầm điện thoại trở nên xanh trắng, em không thể phát ra được thanh âm nào.  ​

Không nghe được câu trả lời của Quang Trung, bà lại thúc giục.

"Có nghe thấy bà nói gì không?"  ​

"Nói đi!"  ​

Thanh âm phảng phất như từ dưới lòng đất truyền ra, Quang Trung sợ hãi đến nỗi hít thở không thông.  ​

Huỳnh Ngọc Lập giơ tay bóp cổ em, lực đạo rất lớn, nhấc bỗng cả người Quang Trung lên, điện thoại rơi xuống mặt đất, tiếng của bà từ trong điện thoại truyền ra.

"Quang Trung... Quang Trung... Quang Trung!."  ​

"Có phải em muốn giết tôi hay không?"  ​

Huỳnh Ngọc Lập tới gần, bốn mắt nhìn nhau.

Đáy mắt gã phảng phất tràn ra hận ý.  ​

Hai chân Quang Trung đạp lung tung vào không khí, căn bản không thể nói chuyện, chỉ có thể giãy dụa, cạy tay gã ra. 

Móng tay sắc nhọn cứa vào tay gã, máu chảy.

Từng giọt, từng giọt rơi xuống nền đất lạnh.

"Tóc tách.. "

Dù vậy nhưng gã vẫn chẳng hề hấn gì, em như một con chuột nhắt trước mắt gã.

Nhỏ bé và thậm trí... yếu ớt.

Nhưng em càng giãy dụa, nụ cười trên gương mặt Huỳnh Ngọc Lập hiện ra càng sâu, gã tăng lực đạo, làm thân thể em đong đưa, giống như tính mạng của em đối với gã chỉ là một trò chơi để giải sầu.  ​

Không khí trong phổi ngày càng ít, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt đánh úp lại, Quang Trung cảm giác linh hồn của mình sắp rời khỏi thân thể.  ​

Em sắp chết rồi!  ​

Nước mắt chậm rãi lăn xuống, rơi trên tay Huỳnh Ngọc Lập.  ​

Gã như bị bỏng, nhanh chóng rút tay về, còn Quang Trung thì như diều đứt dây, ngã nhào xuống mặt đất, lâm vào hôn mê.  ​

Huỳnh Ngọc Lập lạnh lùng nhìn em, khóe môi cong lên, lộ ra ý cười lãnh khốc, chỉ là bàn tay vô thức nắm chặt, móng tay khảm sâu vào da thịt.  ​

Quang Trung bị chuông điện thoại làm cho bừng tỉnh, đã có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ. ​

Em "alo" một tiếng, chợt nghe thấy tiếng khóc của bà.

"Quang Trung, con không sao chứ? Con hù chết bà rồi."  ​

Không ngờ em không chết, cũng không bị làm sao.  ​

Bà nói bà đã lên xe, sáng sớm mai sẽ tới, bà bảo em phải kiên trì ở đó, đừng đi đâu.  ​

Đã đến nửa đêm, Quang Trung cuộn mình ngồi một góc trên sô pha, đôi mắt trông mong nhìn về phía cửa, mong sớm đến sáng mai.  ​

Đợi thật vất vả mới tới sáng, nhưng cái em đợi được không phải là bà mà là một cuộc điện thoại lạ.  ​

"Xin chào, đây là bệnh viện."  ​

Đầu bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông, người đó nói lúc bà dùng thang máy trong nhà ga, thang máy đột nhiên không khống chế được mà rung lắc, bà cũng vì thế mà đứng không vững, ngã từ tầng ba xuống, đã cấp cứu nhưng không có hiệu quả.  ​

Điện thoại từ trên tay rơi xuống, Quang Trung lao tới cửa, dùng sức đập nó.  ​

Nhưng cửa đã bị đóng chặt, cho dù em có cố gắng thế nào đi chăng nữa, nó cũng không có dấu hiện mở ra.

Quang Trung tuyệt vọng, nhìn vào không khí mà gào thét.

"Thả tôi ra! Anh mau thả tôi ra!"  ​

Quang Trung biết rõ đây không phải là trùng hợp, là con ma kia, gã đã hại chết bà.  ​

"Tôi muốn giết anh!"  ​

Quang Trung xông vào phòng bếp, em cầm một con dao phay, vung vẩy vào không khí, hô to.

"Anh ra đây, anh ra đây cho tôi."  ​

Huỳnh Ngọc Lập quả thật xuất hiện, gã đứng ở trước mặt em, thần sắc lạnh băng như có thể làm người khác bị đông cứng...

Quang Trung cầm dao, hung hăng chém vào người gã, nhưng dao lại xuyên qua thân thể gã, như thể em đang chém vào không khí.  ​

Cơn tực giận đã đến cực điểm, em mất kiểm soát cầm con dao phi thẳng vào mặt gã.

Gã không nhanh không chậm lấy hai tay chụp lấy đầu con dao, miệng cười khinh một cái.

"Tôi đã chết rồi thì em giết tôi bằng cách nào nữa chứ"

Gã nghiêng đầu, phi thẳng con dao đến chỗ em.

"cạch"

Con dao dính thẳng vào vách tường chỉ cách khoảng 2cm nữa là đâm trúng đầu em.

Con dao khiến em như hồn lìa khỏi xác, xém chút nữa thì toi mạng rồi.

Quang Trung đứng không vững, ngã xuống đất, em khóc.

Nước mắt cứ thế rơi xuống nền đất lạnh lẽo.

Tuyệt, giờ thì không những em không thể giết được gã mà cũng chẳng thể trả thù được cho bà.

Em... vô dụng quá, vô dụng quá...

dụng quá...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top