Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

xin hãy giúp mẹ cháu 1

              CÂU CHUYỆN THỨ NHẤT
______________________________________________________
                      Đa Nhân Cách
———————————————————————
Từ phòng khám sang khu nội trú có một lối đi không dài lắm, lộ thiên, xung quanh là những bụi hoa được cắt tỉa gọn gàng, trên đỉnh đầu là cây cầu có mái che, bác sĩ và bệnh nhân đều đi qua lối ấy. Bác sĩ đến làm việc, bệnh nhân nhập viện, người nhà bệnh nhân đến thăm bệnh, có một lối đi bộ chuyên dụng, rất ít khi có người dừng lại đó.
Tôi nhìn thấy cậu ở đó, một chàng trai cao gầy. Cậu đứng cạnh bụi hoa, ngước đầu nhìn tòa nhà khu nội trú, lát sau lại cúi xuống nhìn con mèo hoang trong bụi hoa.
Cậu mặc đồng phục cấp ba, không ai ở bên cạnh, tôi thầm nghĩ liệu có phải cậu lạc đường không, bèn qua hỏi thăm.
Cậu không buồn để ý đến tôi, sắc mặt lạnh lùng, chỉ mải nhìn chẳm chẳm con mèo kia, trông rất bất lịch sự.
Tôi nhìn theo ánh mắt cậu, đó là một con mèo tam thể, nằm trên mặt đất tự nghịch bụng mình, cách chúng tôi khá xa.
"Nếu em qua đó, nó có bỏ chạy không?" Chàng trai đột nhiên hỏi.
Tôi im lặng trong chốc lát rồi nói: "Chắc là có.""
Chàng trai tiếp tục nói: ""Vậy nếu em bỏ đi, nó có đuổi theo em không?"
Tôi nói: "Chắc không đâu, cả hai đâu có quan hệ gì."
Chàng trai im lặng một lúc rồi nói: "Nếu có quan hệ thì sao?"
Tôi không trả lời, cảm thấy tâm trạng của cậu ấy hơi nặng nề, bèn hòa nhã hỏi: "Em tên gì vậy?"
"Phương Vũ Khả."
Cậu vừa dứt lời, tiếng gọi lo lắng của một người phụ nữ từ xa xa truyền đến: "Vũ Kỳ!"
Chàng trai ngoảnh lại, tôi cũng nhìn sang đó, một người phụ nữ khoảng độ bốn mươi đang đi đến, chắc là mẹ của cậu, ngoài ra còn có Hạt Dẻ Nhỏ đi theo bên cạnh, trông cậu ấy đầy vẻ sốt ruột, chạy lại gần nói nhỏ với tôi: "Em tìm cậu ta mất nửa ngày, hóa ra rơi vào tay chị rồi."
Hạt Dẻ Nhỏ là y tá nam duy nhất của khu nội trú nữ, cậu ấy có mái tóc nâu uốn xoăn bồng bềnh, trông như hạt dẻ nên chúng tôi đều gọi cậu ấy là Hạt Dẻ Nhỏ như tên thân mật. Tôi gõ lên mái đầu xù của Hạt Dẻ Nhỏ: "Nói năng đàng hoàng, gì mà rơi vào tay tôi, cậu ấy là ai vậy?"
Chàng trai vội chạy đến đón mẹ, động tác rất nhanh nhẹn, không để mẹ đi thêm. Khi đến trước mặt nhau, người mẹ trông rất nóng lòng muốn ôm cậu, nhưng cơ thể chợt khựng lại, ánh mắt lộ vẻ không chắc chẵn và thận trọng, nói: "Bây giờ con là..."
Chàng trai nở nụ cười ấm áp, hiểu ý trả lời ngay: "Con là Vũ Kỳ, mẹ ạ!"
Tôi ngơ ngác, Vũ Kỳ? Chẳng phải cậu nói cậu tên Phương Vũ Khả ư?
Nghe xong, người mẹ thở phào, ôm lấy cậu, bắt đầu trò chuyện riêng với nhau, tôi không nghe rõ nữa.
Vẻ mặt của chàng trai khác hần lúc nhìn con mèo khi nãy, như một người hoàn toàn khác, chàng trai u sầu cả nghĩ trở nên vui tươi hơn.
Tôi nhìn gò má và nụ cười thấp thoáng trên sườn mặt cậu, thì ra chàng trai rấu rí hỏi "Nếu em bỏ đi, nó có đuổi theo em không?" còn có thể lộ ra vẻ mặt như vậy.
Hạt Dẻ Nhỏ khê nói bên tai tôi: "Lúc nãy đang khám, hai mẹ con phải tách ra để hồi chuyện, người mẹ vào trong không bao lâu thì không thấy cậu này đầu nữa, sốt ruột chết đi được, mẹ cậu ta suýt khóc đến nơi luôn. Chủ yếu tại bệnh của cậu ta..."
Tôi hồi: "Rối loạn nhân dạng phân ly à?"
Hạt Dẻ Nhỏ kinh ngạc hỏi: "Ơ, sao chị biết?"
Rối loạn nhân dạng phân ly, thường được gọi là đa nhân cách. Không khó để đoán ra, chàng trai này nói ra hai cái tên khác nhau, tính cách trước sau không đồng nhất, phản ứng của người mẹ dành cho cậu.
Do ảnh hưởng của phim ảnh, nhiều người hiểu sai về bệnh đa nhân cách, cho rằng từ nhân cách này chuyển thành nhân cách khác phải mất thời gian rất dài và phản ứng rất khoa trương, vì phim ảnh thường cần kéo dài thời khắc này nhằm tạo hiệu ứng kịch tính. Thật ra không phải vậy, chuyển đổi nhân cách chỉ cần một cái chớp mắt là có thể hoàn thành rồi.
Chẳng hạn như, trong nháy mắt chàng trai này quay về phía mẹ mình.
Phương Vũ Kỳ và Phương Vũ Khả giống như hai anh em, hai anh em cùng tồn tại trong một cơ thể, Phương Vũ Kỳ là em, Phương Vũ Khả là anh, cả hai đều mười bảy tuổi.
Người mẹ nhận ra sự bất thường vào năm cậu mười hai tuổi, đứa trẻ vừa bước vào giai đoạn dậy thì, tính tình vốn không ổn định, xảy ra thay đổi cũng là chuyện bình thường, đến khi có quá nhiều triệu chứng bất thường, chị mới bắt đầu chú trọng.
Nguyên nhân đến khám là vì Phương Vũ Kỳ suýt chết đuối ở hồ bơi. Cậu không biết bơi nhưng lại chạy đến hồ bơi, điều này khiến mẹ cậu sợ hãi, không thể nhẫn nhịn thêm nữa.

Mẹ Phương Vũ Kỳ tên là Tạ Tống Mỹ, chị trả lời các câu hỏi của chủ nhiệm khoa một cách rất lưu loát như thể đã suy nghĩ rất nhiều lần từ trước, đến khi chị dần nhận ra rằng chủ nhiệm khoa đang nghi ngờ mình ngược đãi con.
Tạ Tổng Mỹ giật mình nói: "Tôi không có, sao anh lại nghĩ vậy?
Quan hệ mẹ con chúng tôi trước giờ luôn rất tốt."
Chủ nhiệm khoa xoa dịu chị: "Chị không cần phải kích động, tôi chỉ hỏi theo quy trình thôi, vì đa nhân cách thường xuất hiện do lúc nhỏ bị ngược đãi, thế nên mới phân tách ra một nhân cách khác để bảo vệ mình, tránh khỏi đau khô, tôi chỉ muốn xác nhận thông tin với chị thôi."
*Tạ Tổng Mỹ lộ vẻ đẫn đo: "Không có chuyện đó, không tin anh tự đi mà hỏi thằng bé, nếu tôi có nửa lời gian dối thì sẽ bị trời đánh."
Chủ nhiệm khoa gật đầu.
Tạ Tống Mỹ rất lo lắng nói: "Bệnh này có thể chữa được đúng không, khi nào thì có thể khỏi vậy? Sang năm Vũ Kỳ phải thi đại học rồi, thành tích của thẳng bé trước giờ rất tốt, không thể bị ảnh hưởng bởi chuyện này được."
Chủ nhiệm khoa an ủi chị một lúc, nói phải đưa cậu đi làm kiểm tra trước.
Tạ Tống Mỹ sửng sốt hỏi: "Kiểm tra gì? Kiểm tra não à?"
Chủ nhiệm khoa đáp: "Kiểm tra cậu bé bị đa nhân cách thật hay là giả vờ."
Tôi là người đưa cậu đi kiểm tra, Hạt Dẻ Nhỏ đi cùng, dọc đường
Phương Vũ Kỳ rất ngoan, hầu như hỏi gì cũng đáp, phản ứng cực nhanh nhạy, Hạt Dẻ Nhỏ vốn định xoa dịu tâm trạng căng thẳng của cậu, trêu cậu vui, kết quả lại bị Phương Vũ Kỳ trêu đùa mà cười không ngừng, đi trên hành lang tiếng cười giòn giã như pháo nổ, bị y tá trưởng đi ngang qua lườm mấy lần mới thôi.
Tôi quan sát chàng trai như vầng mặt trời nhỏ này, cậu rất dễ gần, dù đang trên đường đi kiểm tra bệnh tình của mình, cậu cũng rất vui vẻ thoải mái, rất đáng yêu, cậu giống đứa trẻ không hề có mặt tối nào

trong cuộc sống của mình, nhìn cậu tôi sẽ tin lời mẹ cậu nói, cậu chưa
titng bi nguidc dai.
Thế thì nhân cách buồn bã kia tại sao lại xuất hiện? Tôi nhìn cậu, chợt nghĩ đến chàng trai nhìn con mèo nói mình tên Phương Vũ Khả kia.
Cậu phân tách ra một anh trai u sầu.
Cậu cần kiểm tra đa nhân cách theo quy định, từng có không ít
"bệnh nhân" đóng giả mình bị đa nhân cách, thường gặp nhất là nghi phạm khai rảng kẻ phạm tội là một nhân cách khác của mình hỏng thoát tội bằng bệnh tâm thần, thậm chí từng có một số nghi phạm đóng giả giống y như thật. Cũng có một số trẻ ở tuổi dậy thì muốn trốn học, hoặc trốn khỏi gia đình, đóng giả thành một nhân cách khác để ra khỏi trường hoặc để thu hút sự quan tâm chăm sóc của người nhà.
Làm thế nào để xác định thật giả?
Những nhân dạng khác nhau của bệnh nhân đa nhân cách đều là cá thể độc lập, nói một cách đơn giản, họ là những người khác nhau, khi làm bài kiểm tra tâm lý sẽ đạt được số điểm khác nhau, trong đó bao gồm phản ứng IQ và EQ. Ngoài ra, phản ứng cơ thể giữa các nhân cách cũng không giống nhau, phản ứng điện trên da, hoạt động của tuyến mồ hôi và sóng điện não EEG... đều có khác biệt, sự thay đổi về thị giác như thị lực, độ khúc xạ và sự cân bằng cơ mắt đều rất khó ngụy tạo.
Kiểm tra những phản ứng sinh lý này là chìa khóa để xác định tính xác thực của đa nhân cách. Việc này được tiến hành thông qua thôi miên để gọi nhân cách khác của cậu ấy ra hỏi chuyện và kiểm tra.
Hàn Y Y là bác sĩ thôi miên bệnh viện chúng tôi mời từ ngoài vê, năng lực rất tốt, nhưng khó tính, hơi đỏng đảnh, tốt nghiệp cùng trường cùng ngành với tôi, là đàn chị trên tôi sáu khóa.
Chị ấy là người phụ trách kiểm tra đa nhân cách.
Thật ra một mình tôi dẫn Phương Vũ Kỳ đi kiểm tra là được, Hạt Dẻ Nhỏ không cần đi theo, nhưng tôi và Hàn Y Y không ưa nhau,

chạm mặt nhau thường hay cãi vã, cậu ấy sợ chúng tôi đánh nhau nên khăng khăng đi cùng để làm cột thu lôi.
Hàn Y Y từ phòng kiểm tra bước ra, mái tóc uốn xoăn gợn sóng nhuộm màu như đuôi chim công buông xõa sau lưng áo blouse trắng.
Chị ta thấy Hạt Dẻ Nhỏ đáng yêu, tiến tới xoa mặt cậu ấy rồi quay sang hỏi Phương Vũ Kỳ: "Em là người cần kiểm tra à? Em tên gì?"
"Phương Vũ Kỳ ạ, làm phiền chị rồi." Chàng trai nói.
Hàn Y Y rất vui, học sinh cấp ba thường gọi chị ta là dì, cậu nhóc này thật khéo ăn nói.
Sau đó, ánh mắt chị ta đảo một vòng quanh mặt tôi, phun vỏ hạt dưa ra khỏi miệng. Hành động này đầy ý xúc phạm người khác, như đang phun về phía tôi vậy.
Hạt Dẻ Nhỏ đưa khăn giấy qua, Hàn Y Y nheo mắt cười gói vỏ lại rồi ném, ném không chuẩn nên rơi xuống cạnh chân tôi, rồi chị ta lau tay, dẫn Phương Vũ Kỳ vào phòng kiểm tra.
Hạt Dẻ Nhỏ vội nhặt rác dưới chân tôi bỏ vào thùng, thấp thỏm quan sát sắc mặt tôi.
Tôi cười khẩy: "Nhìn cái gì? Có hạt dưa trên mặt tôi à?"
Hạt Dẻ Nhỏ thở dài: "Rốt cuộc hai người có thù oán gì với nhau thế, hễ gặp mặt là không ai nhường ai, lẽ nào chị từng cướp bạn trai chị ta?"
Tôi lười trả lời cậu ấy, đứng tựa tường đợi kết quả.
Hạt Dẻ Nhỏ lại thở dài: "Tiếc thật đấy, Phương Vũ Kỳ lạc quan cởi mở biết mấy, sao lại mắc căn bệnh này, học hành giỏi, có ngoại hình, mặt nào cũng tốt, đúng là trời ganh ghét người tài. Em xem ảnh chụp mẹ cậu ấy mang tới rồi, giấy khen đầy cả phòng, rõ là con nhà người ta, ai ngờ được vô duyên vô cớ cậu ấy lại tâm thần phân liệt ra cậu anh trai chứ."
Tôi hỏi: "Sao cậu biết cậu ấy tâm phần phân liệt ra anh trai, mà không phải anh trai tâm thần phân liệt ra cậu ấy?"

Hột De Nhớ chớp mật nói T nhên cách chính, và laua cậu ấy là
Phươ: Và Kị, Phương Va Ký là nhân cách chính, và lại chị không thấy mẹ câu đy luôn gọi Phương Vũ Kỳ ư?"
Dúng vậy, th cản cước có thể chứng minh một người là ai, người thần sống chung trong thời gian dài hiểu rõ nhất sự khác biệt giữa nhần cách chính và phụ, thường thì nhân cách chính sẽ là người nấm quyền chủ động trong lần đầu đến tìm sự giúp đỡ, từ khi bước vào phòng khám, hiền nhiên đều là em trai Phương Vũ Kỳ, không phải anh trai Phương Vũ Khả.
Hạt Dê Nhỏ nhún vai: "Ôi dào, ai biết được, có khi giả vờ thôi thì sao, vẫn chưa có kết quả mà."
Tòi không nói gì.
Kiểm tra rất lâu, Hàn Y Y dẫn Phương Vũ Kỳ ra, cầm theo một xấp phiếu kiểm tra, bao gồm các kết quả kiểm tra sự khác biệt tần số chuyển động mắt, khác biệt điện não đồ, khác biệt phản ứng điện trên da, và một số bài kiểm tra tâm lý khác, tất cả đều khác biệt rõ rệt.
Hàn Y Y đọc phiếu xét nghiệm trên tay và nói: "Nhân cách phân liệt thật, nhưng số lượng nhân cách phụ chỉ có một, chính là anh trai cậu ấy Phương Vũ Khả."
Hàn Y Y nhấn mạnh số lượng chỉ có một là vì đa nhân cách thường có từ ba nhân cách trở lên, có mười mấy nhân cách cùng lúc cũng rất bình thường, trường hợp chỉ có một nhân cách phụ như Phương Vũ Kỳ khá ít gặp. Nhưng cậu vẫn còn nhỏ, có thể thêm vài năm nữa, các nhân cách khác sẽ dần thức tỉnh.
Hạt Dẻ Nhỏ nghe xong lại thở dài, gượng cười với Phương Vũ Kỳ.
Lúc nãy bồi gel điện não nên phải gội đầu, tóc Phương Vũ Kỳ vẫn còn
ngược Hạt Dẻ Nhỏ
ướt, cậu dùng miệng thổi phần tóc mái của mình, quay sang an ủi
Tôi nhận chỗ phiếu kết quả kia, nhìn thấy kết quả kiểm tra IQ của hơn Phương Vũ Kỳ nhiều.
hai người có sự chênh lệch rõ rệt, chỉ số IQ của Phương Vũ Khả thấp hơn Phương vũ kỳ nhiều

thich thie wy"
nu tut là roi day, cung rat nghe loi
nhưng không chịu nói chuyện, ngoài tên ra hỏi gì cũng không trả lời, lần đầu tôi gặp nhân cách phụ không thích thể hiện bản thân như thế này."
Tôi cố ý ra vẻ kinh ngạc: "Phương Vũ Khả không nói chuyện với chị sao? Lạ thật, lúc nãy cậu ấy còn nói chuyện với tôi mà, có phải tại cậu ấy ghét bộ lông gà xịt sơn của chị không?"
Hàn Y Y sa sầm mặt, Hạt Dẻ Nhỏ vội chẵn giữa hai chúng tôi, vừa đẩy tôi đi vừa ngoảnh đầu lại nói: "Chị Hàn! Tối đi ăn chung với nhau nhé! Chị vất vả rồi! Yêu chị."
Tôi huých cậu ấy một cái: "Chị cái nỗi gì, gọi là dì Hàn." Hạt Dẻ Nhỏ vội đẩy tôi đi nhanh hơn. Phương Vũ Kỳ chạy theo bên cạnh nhìn chúng tôi cười.
Đi xa khỏi phòng kiểm tra, Hạt Dẻ Nhỏ tránh sang một bên thở dốc, Phương Vũ Kỳ nhích lại gần hỏi tôi: "Chị bác sĩ ơi, anh em đã nói chuyện với chị thật ạ?"
Phải mất một lúc tôi mới hiểu người anh mà cậu nói là nhân cách khác của mình. Cách cậu gọi quá thân thiết, quá tự nhiên, trong nhất thời tôi ngỡ rằng cậu có một anh trai thật.
Tôi trả lời: "Có nói chuyện, sao vậy?"
Phương Vũ Kỳ rất vui: "Thế thì tốt quá, anh trai chưa bao giờ nói chuyện với ai khác ngoài em cả."
Tôi sửng sốt, hỏi cậu: "Hai em có nói chuyện với nhau à?"
Phương Vũ Kỳ gật đầu: "Vâng, lúc soi gương, thỉnh thoảng anh ấy cũng có viết nhật ký cho em."
Đây là chuyện rất hiếm gặp, thường thì cho dù các nhân cách biết sự tồn tại của nhau cũng không qua lại với nhau, thậm chí còn ghét bỏ nhau, muốn tiêu diệt đối phương.
Tôi nhìn cậu rất lâu rồi hỏi: "Quan hệ của hai người rất tốt sao?"

phương Và Ky chười hiểu em nhất trên cối đời này?" trại duy nhất của em, là người hiểu em nhất trên cõi đời này."
Thể tại sao em lại đến điều trị? Điều trị đồng nghĩa với việc làm anh trai em biến mắt đấy. Tôi muốn hỏi, nhưng đành thôi, bất luận thể nào, cậu bằng lòng đến điều trị đã là chuyện rất tốt.
Tỏi bước đi, đột nhiên nghe thấy cậu nói tiếp: "Nhưng anh nói anh muốn giết em."
Tôi ngoảnh lại nhìn cậu, cậu lại nở nụ cười tươi rói kia.
Tôi không biết câu "anh muốn giết em" có liên quan đến lần cậu suyt chết đuối dưới hồ bơi hay không.
Tôi muốn hỏi thêm nhưng không kịp, chúng tôi đã đến chỗ chủ nhiệm khoa.
Tạ Tống Mỹ chăm chú nghe chủ nhiệm khoa giải thích xấp phiếu kiểm tra kia, khi nghe xác nhận là bệnh đa nhân cách, vẻ mặt chị như suy sụp. Chị xoa đầu Phương Vũ Kỳ đang đứng cạnh mình, trông như không đành lòng để con mình phải chịu dựng căn bệnh tâm lý này,
Phương Vũ Kỳ rất ngoan, nắm tay mẹ, vỗ về chị.
Đến phần trao đổi về cách điều trị. Do Phương Vũ Kỳ chỉ phân liệt ra một nhân cách phụ, hợp nhất nhân cách sẽ không quá phức tạp, nhưng cần tìm hiểu thời gian và động cơ xuất hiện nhân cách Vũ Khả trước, chỉ cần tìm được nguyên nhân, việc điều trị sẽ có bước tiến lớn.
Chủ nhiệm khoa hỏi: "Chị nói lần đầu phát hiện ra vấn đề là khi cậu ấy mười hai tuổi, khi đó có gì bất thường?"
Tạ Tống Mỹ suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Giáo viên của thằng bé thông báo với tôi rằng nó thường xuyên viết sai tên của mình trên bài kiểm tra, viết Phương Vũ Kỳ thành Phương Vũ Khả, lần nào cũng viết thiếu chữ "X" (đại) phía trên chữ "A" (kỳ)."
Tôi sửng sốt nhận ra đúng là "AJ" (Kỳ) và "aj" (Khả) chỉ khác nhau một chữ "X" (đại). Xét theo liên kết từ ngữ, để nhân cách bị phân liệt ra dùng tên "Khả" gần giống với chữ "Kỳ", chắc phải có ý nghĩa nào đó, chữ "đại" này hẳn phải có ý nghĩa trong sự phân hóa của hai anh em.

Tạ Tống Mỹ tiếp tục hồi tưởng lại: "Ban đầu chỉ có bài kiểm tra, sau này cả vở bài tập cũng viết sai tên, khi tôi hỏi thì thẳng bé nói không viết sai, hoặc im lặng không trả lời, một thời gian rất dài cũng không
sia lai."
"Vê sau, tôi phát hiện Vũ Kỳ tắm rất lâu, còn có tiếng nói chuyện, ban đầu tưởng là thằng bé yêu sớm, nhưng rồi tôi không yên tâm nên lén mở cửa ra xem, kết quả nhìn thấy nó đứng trước gương nói chuyện, dáng vẻ và giọng điệu thay đổi liên tục."
Nói đến đây, Tạ Tống Mỹ đã hơi nghẹn ngào, ai nhìn thấy con trai mình thay đổi như vậy cũng không khỏi sợ hãi và đau lòng.
Phương Vũ Kỳ vuốt nhẹ cánh tay mẹ mình, là đương sự, nét mặt cậu có vẻ xót xa, nhưng không có hổ thẹn hay bối rối khi bị vạch trần.
Cậu vô cùng thản nhiên, tựa như đứng trước gương nói chuyện với một nhân cách khác là chuyện hết sức bình thường.
Nghe tiếng khóc của mẹ, Phương Vũ Kỳ thành khẩn nói với chủ nhiệm khoa: "Xin hãy giúp mẹ cháu."
Tôi để ý cậu nói "giúp mẹ cháu" chứ không phải "giúp cháu".
Đợi cảm xúc của Tạ Tống Mỹ ổn định lại, chủ nhiệm khoa tiếp tục hỏi: "Chuyện cậu ấy nói chuyện trước gương xảy ra lúc mấy tuổi?"
Tạ Tống Mỹ nói: "Mới năm kia"
Chủ nhiệm khoa nói: "Tại sao lúc đó không đến bệnh viện?"
Tạ Tống Mỹ nói: "Năm đó thằng bé phải thi chuyển cấp, tôi không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của nó."
Chủ nhiệm khoa sắp xếp lại xấp phiếu xét nghiệm trên tay rồi nói:
"Chúng ta hãy quay lại chuyện viết sai tên, bài thi kiểm tra và thành tích học tập, Vũ Kỳ viết sai tên trên bài kiểm tra đồng nghĩa với khi kiểm tra cậu ấy đã gọi Vũ Khả ra để trốn việc thi cử. Xét theo chỉ số
IQ thì thành thích của Vũ Khả sẽ không tốt lắm, có thể do chị quá chú trọng thành tích của Vũ Kỳ nên cậu ấy dùng cách này để thể hiện sự bất mãn với việc học cho chị biết."Tôi nhìn Phương Vũ Kỳ, những lời này có thể coi là đang chỉ trích cầu chống đối việc học, nhưng trên khuôn mặt Phương Vũ Kỳ không có một chút dấu vết nào, sắc mặt vẫn bình thường như thể đó không phải chuyện của cậu.
Tạ Tống Mỹ thoáng trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì, sau đó gật dầu, giọng điệu hơi buồn bã: "Anh nói rất có lý, chắc là tôi gây nhiều áp lực quá."
"Sau đó thể nào, những năm gần đây còn xảy ra tình trạng viết sai tên không?" Chủ nhiệm khoa hỏi.
Tạ Tổng Mỹ lắc đầu: "Vê sau không xảy ra nữa."
Câu trả lời này hơi mơ hồ, chủ nhiệm khoa tiếp tục hỏi: "Về sau là lúc nào, có sau một sự việc hoặc mốc thời gian cụ thể hay không?"
Tạ Tống Mỹ im lặng hồi lâu, ấp úng nói: "Chỉ là không xảy ra nữa thôi."
Rõ ràng chị đang che giấu gì đó.
Chủ nhiệm khoa muốn trao đổi riêng với Tạ Tống Mỹ về việc điều trị của Phương Vũ Kỳ, Phương Vũ Kỳ theo tôi và Hạt Dẻ Nhỏ ra ngoài đợi.
Phương Vũ Kỳ chưa tròn mười tám nên không thể tự quyết định phương hướng điều trị, phải hỏi ý kiến của người giám hộ.
Hạt Dẻ Nhỏ đi lấy thuốc, Phương Vũ Kỳ ở phòng chờ ngồi đợi, tôi ở bên cạnh nhìn cậu, cậu cũng nhìn tôi.
Sau khi trao đổi, kết luận sơ bộ là khi tiểu học, do áp lực học tập lớn nên trong quá trình thi cử, Phương Vũ Kỳ đã gọi nhân cách Phương Vũ Khả ra để thi thay mình.
Thành tích của Phương Vũ Kỳ rất tốt, thành tích của Phương Vũ
như một cách chống đối.
Khả lại kém, tiểm thức của Phương Vũ Kỳ muốn làm mẹ thất vọng
Nhân cách phụ của Phương Vũ Kỳ có thân phận là anh chứ không phải em trai, thường thì trong tiềm thức anh trai sẽ đóng vai trò bảo vệ, khi áp lực học tập lớn cậu gọi anh trai ra "bảo vệ" mình, chuyện này cũng hợp ly.
Kỳ thi đại học cận kế, áp lực của Phương Vũ Kỳ ngày một lớn, tần suất xuất hiện của nhân cách anh trai cũng ngày một nhiều, thậm chí có vài hành vi quá đáng, nên người mẹ mới vội đưa cậu đến khám bệnh.
Tôi sắp xếp lại sự việc, cảm thấy lập luận này cơ bản khá hợp lý.
Tôi đi qua ngồi cạnh Phương Vũ Kỳ, hỏi cậu: "Chị để ý thấy khi nãy em nói với bác sĩ là 'xin hãy giúp mẹ cháu chứ không phải 'giúp cháu."
"Em đến đây vì muốn giúp mẹ mình à? Bản thân em không muốn
Phương Vũ Khả biến mất ư?"
Phương Vũ Kỳ cười hỏi: "Bác sĩ Mục, chị có anh trai hoặc chị gái không?"
Tôi nói: "Có một em trai."
Phương Vũ Kỳ lại hỏi: "Em trai chị có muốn chị biến mất không?"
Tôi nói: "Biết đâu chừng, chị hay đánh nó lắm."
Phương Vũ Kỳ bật cười: "Anh em tốt với em lắm."
Tôi gặng hỏi: "Tốt thế nào? Tốt đến mức đẩy em xuống hồ bơi à?"
Phương Vũ Kỳ ngưng cười, im lặng một lúc rồi nói: "Là anh ấy bảo em đến đây."
Tôi bất ngờ, cảm thấy hơi khó hiểu, nhân cách phụ bảo nhân cách chính đến điều trị? Nhân cách phụ là một cá thể tách biệt với nhân cách chính, cá thể sao lại không tranh thủ cơ hội để mình được tồn tại? Ngược lại còn thúc đẩy để mình biến mất?
Tôi muốn hỏi kỹ hơn thì phát hiện sắc mặt của Phương Vũ Kỳ dần trở nên ảm đạm, đuôi mắt cụp xuống, mím môi, khí chất khác hẳn sự lạc quan cởi mở trước đó, cả độ giãn nở đồng tử cũng khác.
Phương Vũ Khả xuất hiện rồi!
Trước đó Phương Vũ Kỳ đang nhìn tôi nên khi Phương Vũ Khả xuất hiện cũng đang nhìn tôi, bằng đôi mắt của Phương Vũ Kỳ.

Lần này khác hần lúc đứng cạnh bụi hoa, lúc đó Phương Vũ Khả không hể nhìn tôi, giờ đột nhiên nhìn thẳng vào nhau thế này tôi bỗng hốt hoàng.
Đôi mắt này sao lại phẳng lặng như nước.
Cậu lảng mắt đi ngay, nhìn xuống mặt sản. Tôi nín thở, khê gọi:
"Phương Vũ Khả?"
Cậu không lên tiếng, coi như ngẩm thừa nhận.
Tôi sắp xếp lại câu từ: "Còn nhớ chị không, chúng ta từng gặp một lần bên bụi hoa gần khu nội trú."
Tồi cứ tưởng cậu sẽ không trả lời, không ngờ cậu lại gật đầu. Tôi thờ phào, cố tìm những đề tài có thể cậu thấy hứng thú mà nói: "Khi đó cậu nhìn khu nội trú vì nghĩ mình sẽ ở lại đó đúng không? Nên đến tham quan trước?"
Phương Vũ Khả nhìn chằm chằm sàn nhà nói: "Sẽ không ở lại đâu, em ấy phải thi đại học."
Tôi khá bất ngờ, "em ấy" ở đây hiển nhiên là chỉ Phương Vũ Kỳ,
Phương Vũ Khả nói "em ấy" phải thi đại học chứ không nói "em" phải thi đại học, cho thấy cậu biết người tham gia kỳ thi đại học là Phương Vũ Kỳ, biết rõ bản thân là nhân cách phụ.
Tôi hỏi: "Vũ Kỳ nói em rất tốt với em ấy, xem ra đúng là vậy thật, em quan tâm đến việc học của em ấy lắm nhỉ?"
Phương Vũ Khả không trả lời.
"Em đến hồ bơi để làm gì? Phương Vũ Kỳ không biết bơi, em muốn giết em ấy ư?" Tôi nắm chặt bàn tay mướt mồ hôi, đưa ra câu hỏi này.
Tôi nhìn Phương Vũ Khả không dời mắt, không bỏ qua bất cứ một biểu cảm nhỏ nào trên mặt cậu, nhưng chẳng có gì cả, bị nghi ngờ có ý định giết người mà cậu vẫn thản nhiên như cũ.
"Em chỉ muốn đi bơi thôi." Giọng Phương Vũ Khả rất khẽ như đang thốt ra điều không nên được tiết lộ.
______________________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top