Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Xin Hãy giúp mẹ cháu 4

Trích đoạn Khu vườn bí mật của mình và anh trai
Ngày 4 tháng 3 năm 2010, trời nắng, đêm.
Em trai: Họ cãi nhau lớn tiếng quá.
Anh trai: Em cứ ngủ là được.
Em trai: Ngủ rồi mẹ có bỏ lại chúng ta, lén lút bỏ đi không?
Anh trai: Không dâu, mẹ thích em, mẹ không nỡ bỏ em đâu.
Em trai: Mẹ cũng thích anh mà.
Anh trai: Mẹ không thích.
Anh trai: Mau ngủ đi.
Em trai: Anh buồn ngủ rồi à? Em không muốn ngủ, anh chơi cờ với em nhé.
Anh trai: Không được. Mai em phải thi, mau ngủ sớm đi.
Em trai: Tại sao mẹ muốn em thi, anh cũng muốn em thi, hai người chỉ quan tâm em thi có tốt hay không thôi à?
Chỗ này, nét chữ của Phương Vũ Kỳ hơi hỗn loạn, có vẻ hơi kích động.
Anh trai: Em thi tốt thì mẹ mới thương em.
Em trai: Còn anh thì sao, cũng chỉ khi em thi tốt thì anh mới thương em sao?
Anh trai: Mau ngủ đi.
Em trai: Tại sao anh không trả lời em!!!!!!!
Bên dưới là hàng loạt vết rạch mạnh bằng bút, rất hỗn loạn, có thể thấy khi đó người cầm bút đầy phẫn nộ. Dưới nữa mới có dòng chữ nhỏ, nguệch ngoạc của Phương Vũ Khả.

Anh trai: Chơi một chút thôi, không được để mẹ biết.
Em trai: Anh, không có anh em biết làm sao?
Phía sau là bàn cờ họ vẽ, đánh cờ bằng màu bút khác nhau, bàn cờ vẽ đầy hai trang, xem ra đã chơi rất lâu.
Ngày 16 tháng 5 năm 2013, trời âm u, sáng.
Năm này, chắc là năm Phương Vũ Kỳ thi lên cấp ba.
Em trai: Anh ơi, em buồn nôn.
Anh trai: Sao vậy? Khó chịu chỗ nào?
Em trai: Nhìn thấy sách là buồn nôn, tại sao con người phải học hành vậy? Thi lên cấp ba, học cấp ba, thi đại học, học đại học, có ý nghĩa gì chứ? Chỉ để sau này tốt nghiệp trở thành người giống người kia thôi à?
Anh trai: Không được nói mấy lời này với mẹ.
Em trai: Em không vui thì sao.
Anh trai: Em nói hết với anh là được.
Em trai: Anh ơi, rốt cuộc thì anh yêu mẹ, hay yêu em vậy.
Anh trai: Mau ngủ đi, khuya lắm rồi.
Em trai: Anh, em muốn nói chuyện với anh, nói chuyện thật ấy, không phải thế này, em muốn nhìn vào anh mà nói chuyện.
Anh trai: Đến chỗ gương.
Đây chắc là lần đầu họ nói chuyện với nhau qua gương, khớp với thời gian Tạ Tống Mỹ nói phát hiện trong thời gian thi chuyển cấp.
Ngày 3 tháng 6 năm 2013, trời năng, đêm.
Hai lần viết nhật ký này cách nhau mười mấy ngày, vài ngày trước khi Phương Vũ Kỳ thi lên cấp ba.

Em trai: Anh ơi, sao gần đây anh không ra nữa vậy? Em muốn sặp anh.
Bên dưới là những dòng "em muốn gặp anh" phủ kín một trang không theo trật tự nào.
Đến trang thứ hai, nét chữ của anh trai mới xuất hiện.
Anh trai: Em sắp phải thi chuyển cấp rồi, anh sợ ảnh hưởng đến em.
Em trai: Sao anh lại ảnh hưởng đến em?
Anh trai: Anh muốn đi bơi.
Em trai: Em có nói với mẹ muốn học bơi, mẹ nói em đừng mê chơi bời, lúc nhỏ em từng bỏ bê việc học vì bơi lội, sao em không nhớ nhỉ?
Anh trai: Em đừng hỏi mẹ, anh không bơi nữa.
Em trai: Anh không muốn ra ngoài chơi ư? Lúc nào anh cũng bầu bạn với em, em cũng muốn chơi cùng anh, ngoài bơi lội ra, chuyện gì em cũng có thể chiều theo anh hết.
Đến đây, em trai viết câu hỏi kia mấy lần mới nhận được câu trả lời của anh trai.
Anh trai: Muốn đốt pháo hoa.
Em trai: Thế thì chúng ta đi thôi!
Nét chữ phía sau đã thay đổi, rất nguệch ngoạc, có vẻ sau này mới được viết thêm vào.
Em trai: Thú vị ghê, em vui lắm, chưa bao giờ vui như vậy.
Anh trai: Không được nói với mẹ.
Em trai: Em biết mà! Đây là bí mật của em và anh, em sẽ không nói với ai hết. Đọc đến đây tôi khá bất ngờ, còn mấy ngày nữa là đến kỳ thi chuyển cấp thế mà Phương Vũ Khả lại lén dẫn Phương Vũ Kỳ ra ngoài đốt pháo hoa.
Em trai: Anh ơi, đợi em lớn, chúng ta sẽ đến một nơi anh muốn bơi thì bơi, muốn đốt pháo hoa thì đốt pháo hoa nhé, chỉ hai anh em mình thôi.
Anh trai: Mẹ thì sao.
Em trai: Không dẫn mẹ theo.
Anh trai: Mẹ sẽ đau lòng đấy.
Em trai: Thế thì ba người chúng ta đi cùng nhau, hứa rồi đấy.
Ngày 28 tháng 12 năm 2014, trời nắng.
Phần viết này của năm ngoái, Phương Vũ Khả đã là học sinh lớp mười một.
Em trai: Rốt cuộc anh có chịu ra không! Anh không ra thì mai em không đi thi nữa.
Anh trai: Em không được bỏ thi.
Em trai: Tại sao mấy tháng nay anh không ra? Mẹ đã đón nhận anh rồi! Mẹ biết đến anh rồi. Giáng sinh mẹ còn tặng quà cho anh nữa! Anh còn gì chưa hài lòng? Rốt cuộc anh muốn thế nào?
Anh trai: Không có gì chưa hài lòng cả, em sắp thi đại học rồi, anh không thể ra làm phiền em suốt được.
Em trai: Kệ cái kỳ thi đại học đi! Em đâu phải là anh! Thành tích kém thế kia! Sợ thi đại học như sợ giặc! Em có chừng mực, em biết phải học thế nào!

Một đoạn dài tiếp theo,em trai vô cùng kích động.

Em trai: Xin lời anh, em lỡ lời.
Anh trai: Em nói không sai.
Êm trai: Xin lối anh, tại em giận quá thôi, cho rằng anh không cần
em nữa.
Anh trai: Phương Và Kỳ, theo mẹ đi bệnh viện đi.
Em trai: Anh nói gì cơ?
Anh trai: Đi bệnh viện, tiếp nhận điều trị, chúng ta thế này là không bình thường, sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của em.
Em trai: Anh đang nói gì vậy? Anh có tỉnh táo không thế?
Anh trai: Em không thấy mẹ suy sụp ư?
Em trai: Mẹ, mẹ! Anh chỉ biết có mẹ thôi! Em thì sao? Anh không sợ em suy sụp u! Nếu không có anh em biết làm sao!
Anh trai: Phương Vũ Kỳ, anh không quan trọng đến thế đâu, rồi em sẽ quen thôi, đến bệnh viện đi.
Em trai: Anh điên rồi à? Anh sẽ biến mất đấy, không được, em tuyệt đối sẽ không đi đâu, anh đừng hòng rời bỏ em.
Phía sau là những lời như điên loạn của Phương Vũ Kỳ, tôi không đọc được rõ, nhìn chung đều là trách móc anh trai tàn nhẫn với mình. Lật sang trang sau mới thấy dòng chữ nguệch ngoạc của
Phương Vũ Khả.
Anh trai: Nếu em không đi, anh sẽ giết em.
Đọc đến đây, tôi sững sờ hồi lâu, thế nên Phương Vũ Kỳ mới nói là anh trai muốn giết cậu, chuyện đuối nước dưới hồ bơi xảy ra sau đó cũng là Phương Vũ Khả đang đe dọa cậu, cho cậu biết đa nhân cách rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cậu ta cũng có thể làm ra chuyện gì đó với cậu, ép cậu phải đến bệnh viện điều trị.

Phương Vũ Kỳ nói Tạ Tổng Mỹ đã biết đến sự tôn tại của Phương
Vũ Khả, còn từng tằng quà cho cậu, nhưng Tạ Tống Mỹ không hể nhắc đến chuyện này với chúng tôi.
Những trang nhật ký phía sau chỉ có nét chữ của Phương Vũ Kỳ, dù
Phương Vũ Kỳ nài ni thể nào, Phương Vũ Khả cũng không trò chuyện với cậu nữa.
Trang nhật ký cuối cùng kết thúc ở ba câu nói, được viết vào tháng trước.
Ngày 6 tháng 3 năm 2015, trời nắng, sáng.
Em trai: Phương Vũ Khả, em vẫn còn một câu cuối cùng muốn hỏi anh. Nếu mẹ và em chỉ có thể chọn một người, anh chọn ai?
Em trai: Là mẹ đúng không, em biết mà.
Em trai: Kiếp sau, anh đừng làm anh trai em.
Tôi cầm quyển nhật ký, thẫn thờ trong phòng làm việc rất lâu,
Phương Vũ Khả thật sự bằng lòng biến mất vì em trai mình.
Tôi nhớ lại chàng trai buồn bã đứng bên bụi hoa kia, cậu có thể làm đến mức này ư?
Nhưng tại sao chứ? Một nhân cách bị phân liệt ra sẽ yêu thương mẹ nhiều đến thế sao? Thậm chí còn sâu đậm hơn cả nhân cách chính? Tạ Tống Mỹ đã làm gì cậu chăng?
Phương Vũ Kỳ có tâm trạng thế nào khi đến đây, tươi cười an ủi mẹ mình, chuẩn bị đẩy anh trai mình yêu thương nhất vào "chỗ chết".
Quyền nhật ký này làm lòng tôi ngồn ngang, cứ thấy có vấn đề ở đâu đó, quá nhiều điểm đáng ngờ nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối, chữ "bổ" chưa từng xuất hiện trong nhật ký.
Gia đình Phương Vũ Kỳ rất trọn vẹn, không ly hôn, tái hôn hay ly thân, thế người bố thì sao? Ở đâu?

Trong nhật ký có vài cho xuất hiện h đia hac hh hẩn hhà bỏ uậ
Hàn Y Y gửi tin nhần báo cho tôi biết, trị liệu thôi miên hợp nhất nhân cách lần thứ nhất đã kết thúc.
*Đa nhân cách chắc chấn là thật, Phương Vũ Khả cũng không có động cơ nguy hiểm với Phương Vũ Kỳ, Phương Vũ Khả rất hợp tác với công tác điều trị."
Tôi đọc tin nhắn, cảm xúc rất khó diễn tả, với Phương Vũ Khả mà nói, bản thân cũng là một sinh mạng độc nhất vô nhị, tại sao cậu lại vì người khác mà từ bỏ chính mình? Phương Vũ Kỳ nói cậu không giao tiếp với ai khác ngoài mình, vậy cậu từng có được những gì trong cuộc đời mình?
Một sinh mệnh cô độc, u buồn, khép kín, vốn không được quan tâm, cuối cùng cũng có thể đáp lại sự kỳ vọng của bên ngoài, nhưng thứ có thể tạo ra chút giá trị cho thế giới bên ngoài lại là sự biến mất của cậu.
Về sau, Phương Vũ Kỳ đến trị liệu định kỳ, kết quả rất tốt, tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi Phương Vũ Khả, nhưng không thấy cậu xuất hiện lần nào nữa. Quyền nhật ký kia vẫn ở chỗ tôi, hôm ấy Phương Vũ Kỳ đến hỏi tôi lấy lại, tôi hỏi cậu có thể cho tôi mượn thêm một thời gian không, cậu rất vui vẻ đồng ý.
Tôi hơi thắc mắc: "Đây chẳng phải khu vườn bí mật của em và anh trai à? Chị giữ thế này không có vấn đề gì chứ?"
Phương Vũ Kỳ cười nói: "Anh ấy từng nói chuyện với chị, chắc có điều gì đó muốn nói với chị, nếu chị biết anh ấy muốn nói với chị những gì, mong chị hãy cho em biết, anh ấy không muốn gặp em."
Thế là quyền nhật ký đó nằm trong tay tôi, tôi đọc đi đọc lại từng câu từng chữ, cuối cùng cũng tìm ra chỗ kỳ lạ.
Em trai: Em có nói với mẹ muốn học bơi, mẹ nói em đừng mê chơi bời, lúc nhỏ em từng bỏ bê việc học vì bơi lội, sao em không nhớ nhỉ?

Câu này cho thấy lúc nhỏ Phương Vũ Kỳ có the đa tùng hộc, boi nhưng cậu không có đoạn ký ức đó, nhưng Phương Vũ Khả lại thích bơi, hơn nữa còn biết bơi thật. Vậy có phải Phương Vũ Kỳ không có ký ức học bơi lúc nhỏ, còn Phương Vũ Khả thì có?
Nhưng nhân cách chính sao có thể không có ký ức lúc nhỏ? Chỉ có nhân cách phụ mới có thể thiếu ký ức và kỹ năng do xuất hiện muộn hơn.
Phương Vũ Kỳ là nhân cách chính chắc chân không sai, thẻ căn cước và thái độ của mẹ cậu đều cho thấy người xuất hiện sớm nhất và thường xuyên nhất trong nhà là Phương Vũ Kỳ. Cả trong những đoạn đối thoại trong nhật ký cũng nói lên điều đó, em trai tồn tại với thân phận nhân cách chính, anh trai không thường xuất hiện.
Thế thì vấn đề bắt nguồn từ đâu?
Đầu óc tôi đầy rối rắm, đánh rơi quyển sổ nhật ký, khi nhặt lên, vô tình lật đến trang lót cuối sổ, trên đó có một dòng chữ, nét chữ nguệch ngoạc, do Phương Vũ Khả viết, chỗ này rất kín đáo, rất khó phát hiện.
Anh yêu em nhiều hơn em nghĩ, em không bao giờ biết được vì em mà anh đã từ bỏ những gì.
Tim tôi đập thình thịch, câu này là viết cho Phương Vũ Kỳ ứ?
Phương Vũ Kỳ đã thấy chưa? Phương Vũ Khả đã từ bỏ những gì vì cậu ấy? Kết hợp với những nghi hoặc trước đó, tôi có một suy đoán rất tồi tệ.
Cuối cùng tôi cũng đợi được cơ hội kiểm chứng suy đoán của mình, đó là buổi trị liệu thôi miên cuối cùng của Phương Vũ Kỳ.
Thời gian qua, nhờ sự hợp tác của hai nhân cách nên điều trị rất suôn sẻ, Hàn Y Y còn nói chưa từng điều trị ca đa nhân cách nào nhẹ nhàng thế này, có thể vì chỉ có hai nhân cách, hoặc vì nhân cách phụ quá hợp tác

Thật ra liệu trình có thể kết thúc sớm hơn, những mấy lần trị liệu cuối thưởng xảy ra chút vấn để. Hần Y Y cha rằng, nhân cách phụ vẫn còn lưu luyến nơi mình trường thành, chị ta đề nghị lần trị liệu thời miên cuối sẽ thực hiện tại nhà Phương Vũ Ky, tốt nhất là trong phòng ngủ của họ. Không ngờ Tạ Tổng Mỹ lại thẳng thừng từ chối, chị khố xử nói: "Xin lối, bố thẳng bé ở nhà, hơi bất tiện."
Lúc này chúng tôi mới biết bố Phương Vũ Kỳ không biết chuyện cậu đến điều tri, thậm chí không biết Phương Vũ Kỳ bị nhân cách phân
Liệt. Anh ta chỉ biết con trai mình là một thiếu niên lạc quan ngoan hiền, Tạ Tống Mỹ giấu anh ta chuyện dẫn Phương Vũ Kỳ đến đây.
Tạ Tống Mỹ nài nỉ chúng tôi: "Thân phận của bố thẳng bé hơi nhạy cảm, không thể để người khác biết con mình có vấn đề."
Hàn Y Y tỏ ý đã hiểu, bèn nghĩ hay chụp vài bức ảnh trong nhà, hoặc lấy vài món đồ quen thuộc đến, biến phòng thôi miên thành hoàn cảnh thân thuộc như ở nhà.
Lấy những gì hiệu quả nhất, chụp những gì tốt nhất, không ai rõ hơn bác sĩ, tôi xung phong cùng với Hạt Dẻ Nhỏ đi theo Tạ Tống Mỹ về nhà, Phương Vũ Kỳ ở lại bệnh viện chuẩn bị cho buổi thôi miên.
Trên đường đi, Tạ Tống Mỹ không ngừng dặn tôi khi vào nhà hãy đóng giả là giáo viên của Phương Vũ Kỳ, đừng để chồng chị biết bác sĩ đến nhà.
Nhà của Phương Vũ Kỳ rất lớn, hoàn cảnh gia đình rất tốt, khi bước vào quả nhiên bố cậu đang ở nhà, chỉ gật đầu với chúng tôi, không hỏi gì đã đi vào phòng sách, đóng cửa lại, xem ra rất bận rộn.
Tôi đi thẳng đến phòng của Phương Vũ Kỳ, nói với Tạ Tống Mỹ:
"Hãy lục hết toàn bộ những bài kiểm tra viết sai tên lúc nhỏ ra."
lâu rồi."
Tạ Tống Mỹ giật mình, ấp úng nói: "Mấy cái đó, không còn giữ từ
Tôi rất kiên quyết: "Thế thì lấy hết ảnh chụp lúc nhỏ của cậu ấy ra đây.
Tạ Tống Mỹ đi lấy ngay.

Hạt Dẻ Nhỏ giơ di động lên bắt đầu chụp ảnh căn phòng, sau đó gửi ảnh chụp cho Hàn Y Y. Không lâu sau, Hạt Dẻ Nhỏ đột nhiên nói:
"Ơ, vài tấm ảnh đã có tác dụng rồi, tiện quá vậy, trợ lý của chị ấy nói chúng ta không cần tìm đồ nữa, bên đó đã bắt đầu thôi miên rồi."
Tôi cau mày, tăng tốc độ trên tay.
Hạt Dẻ Nhỏ hỏi: "Chị Mục, chị đang tìm gì vậy?"
Tôi nói: "Giúp tôi tìm bài kiểm tra của cậu ấy, toàn bộ, nhanh."
Hạt Dẻ Nhỏ thấy tôi nghiêm túc như vậy cũng vội bắt đầu tìm kiếm. Tôi nóng lòng tìm đồ, khi di chuyển vô tình va vào chân bàn, đau điếng, cúi xuống nhìn, chợt thấy hình như có gì đó lót dưới chân bàn. Tôi ngồi xổm xuống, kéo thứ đó từ bên trong ra, là một quyền số nhỏ. Được nhét rất sâu, chỉ lộ ra một góc, nhìn sơ qua còn tưởng là đồ lót chân bàn. Trên bìa có viết tên nhưng đã bị bôi xóa, bôi rất đen, không nhìn rõ chữ nào.
Tôi vội mở sổ ra, nhìn thấy nét chữ nguệch ngoạc biết ngay là
Phương Vũ Khả viết.
Đây là nhật ký của một mình Phương Vũ Khả!
Từ cách đặt câu có thể thấy cậu viết khi tuổi còn rất nhỏ, một số chữ không biết viết nên dùng phiên âm, bên trên có ngày tháng, là lúc cậu khoảng bảy tám tuổi, lúc đó Phương Vũ Kỳ đã phân liệt ra nhân cách Phương Vũ Khả rồi ư?
Tôi vội đọc lướt qua, bắt được vài câu như sau:
Hình như mình không giống các bạn khác, họ thuộc bài rất nhanh, mình không làm được, họ tính toán rất nhanh, mình không làm được, ánh mắt của bố khi nhìn mình rất đáng sợ.
Mình ghét thi cử.
Bố mẹ lại cãi nhau, mình nghe trộm được rồi, bố nói muốn sinh thêm đứa nữa, trách mẹ sức khỏe kém không sinh được thêm, còn nói tại sức khỏe của mẹ kém nên mới sinh ra đứa ngu ngốc như mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top