Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế nào? Có kết quả rồi phải không?" Tử Sơn vừa trở về từ Bộ Tư pháp, trên tay anh cầm tập tài liệu. Tất cả mọi người đang rất mong chờ. Từ Phi cũng không ngoại lệ, anh luôn tự an ủi mình, Tiếu Quân sẽ không liên quan gì trong chuyện này, bây giờ, kết quả đang ở trước mặt anh lại cảm thấy hồi hộp vô cùng.

"Bộ Tư pháp đã xác nhận tất cả các thực phẩm mang về từ nhà Bà Phương không có độc, nước chanh mật ong cũng không có. Nhưng kết quả xét nghiệm cho thấy, trong cốc của cô Võ có độc tố mà đó chính là nguyên nhân gây nên cái chết cho Bà Phương." Tử Sơn thông báo kết quả đến đội của mình: "Nói cách khác, có khả năng ai đó muốn đầu độc cô Võ, nhưng cuối cùng, người bị hại là Bà Phương."
"Là ai? Kẻ nào muốn hạ độc cô Võ?" Quốc Nhân vô cùng phẫn nộ

"Này" Gi Gi nhớ ra "Anh còn nhớ thời gian trước, thắng xe của cô Võ đã bị người nào đó phá hư, liệu có phải người đó cũng chính là kẻ hạ độc lần này không?"
"Wow" Thiên Hải đập bàn "Kẻ này không chỉ ra tay một lần. Lần này là lần thứ hai, mà còn muốn cô Võ phải chết. Hắn ta có quay lại lần thứ ba không? Tôi sợ cô Võ sẽ gặp nguy hiểm nữa đó."
Phân tích của mọi người khiến đầu óc Từ Phi rối tung. Dù cố gắng thế nào, anh cũng không thể bình tĩnh được, Từ Phi quăng mạnh tập thông tin trên bàn và lao ra ngoài.

"Từ Phi." Tử Sơn nhanh chóng bắt kịp Từ Phi và ngăn lại. "Anh đi đâu vậy? Định đi tìm Tiếu Quân sao? Anh phải bình tĩnh suy nghĩ một chút, tìm cô ấy bây giờ chỉ làm cho vấn đề rối tung thêm. Chúng ta thậm chí còn chưa có thông tin gì về nghi phạm, anh thử nghĩ xem, chúng ta sẽ nói thế nào với cô Võ"
"Làm thế nào tôi bình tĩnh được, Tiếu Quân có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, đúng, đến thời điểm này, chúng ta vẫn không biết ai muốn làm hại Tiếu Quân, nhưng ít nhất, tôi ở bên cạnh cô ấy, tôi có thể bảo vệ được cho cô ấy."

Hiểm nguy rình rập xung quanh Tiếu Quân đã khiến anh không thể chịu đựng được. Bây giờ Tử Sơn ngăn cản, không cho đi tìm cô càng làm anh thấy bức rứt, khó chịu, xúc cảm trong anh bùng phát dữ dội, anh gào thét trước mặt Tử Sơn "Cô ấy không thể có chuyện gì. Tôi không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến cô ấy"
"Tôi nghĩ có thể có manh mối."
Câu nói này đã gây sự chú ý của Từ Phi, nắm chặt cánh tay Tử Sơn: "Anh nói gì, có manh mối? Là ai, ai muốn hại Tiếu Quân, anh nói đi, là ai?

"Từ Phi, anh phải hứa với tôi, từ giờ trở đi, chúng ta phải thật bình tĩnh đối với hành động lần này." Tử Sơn quan sát thái độ của Từ Phi.

Từ Phi nhìn Tử Sơn một lúc lâu, từ từ cũng bình tĩnh trở lại, thả tay ra: "Được, tôi hứa với anh."
"Anh nói có manh mối, đó là gì?" Từ Phi rất căng thẳng khi hỏi câu này.
Tử Sơn nhìn ra bên ngoài qua lớp cửa kính để xác định rằng mọi người sẽ không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ bên trong.

Anh nói vừa đủ nghe: "Tôi cần hỏi anh vài vấn đề riêng tư, mong anh hãy thành thật nói cho tôi biết, có được không?"
Từ Phi sát mặt lại gần: "Có liên quan đến tôi sao?"
"Anh có thể cho tôi biết, sau ngày Phương Tử Huy cầu hôn với Cô Võ, anh vẫn còn..." Tử Sơn có chút do dự và không biết cách diễn đạt ý của mình khi nói đến vấn đề tế nhị này "Anh hiểu không? Ý tôi là...giữa anh và Cô Võ...đã...?"

Tâm trí của Từ Phi lóe ra ngay cái ngày mà Tiếu Quân dành trọn vẹn cho anh hai mươi bốn giờ. Đây là bí mật giữa anh và cô, tại sao Tử Sơn lại biết, vậy ngoài Tử Sơn ra, còn ai biết nữa không...

Từ Phi nhìn Sếp Giang một cách hiếu kỳ: "Tại sao anh lại hỏi tôi chuyện này?"
"Đúng là vậy sao?" Thấy sự không tự nhiên trong ánh mắt Từ Phi, Tử Sơn đã biết câu trả lời.

Từ Phi không trả lời thẳng câu này mà hỏi ngược lại: "Vụ án này có liên quan đến chuyện đó không?"

"Tôi nghe được từ một người quen, nghe nói có người đã mướn một thám tử tư để điều tra anh và Cô Võ." Bằng trực giác của mình, Tử Sơn cảm thấy vụ việc này có thể liên quan đến kẻ muốn làm hại Tiếu Quân.
"Anh nói gì?" Hai tay Từ Phi đặt trên bàn, cơ thể chồm lên phía trước, lớn tiếng hỏi Tử Sơn "Ai là người mướn thám tử tư để theo dõi chúng tôi. Là ai? Ai làm việc này?"
"Từ Phi, anh nhỏ tiếng một chút." Tử Sơn nhìn ra ngoài phòng với sự cảnh giác. May thay, những người bên ngoài đang tập trung làm việc nên đã không chú ý đến âm thanh bên trong. "Anh phải nhớ những gì anh đã hứa với tôi."
Từ Phi lấy lại bình tĩnh và thì thầm. "Anh ta đã biết những gì?"
"Tôi không biết cụ thể như thế nào. Người quen chỉ nói thám tử tư đó tên là Đại Bình, trong lúc say nên buộc miệng nói ra, chứ bình thường anh ta bảo mật thông tin lắm, tôi sợ sẽ khó mà biết được ..." dừng một chút, Tử Sơn nhớ thêm "Anh ta nói rằng Phương Tử Huy đang bị cắm sừng. Tôi nghĩ chắc hắn đã biết chuyện của anh và Tiếu Quân."
"Ý anh là...người thuê thám tử tư để điều tra chúng tôi chính là hung thủ." Từ Phi nắm chặt tay thành nắm đấm, anh bực bản thân mình vì sự bất cẩn ngày hôm đó, thậm chí còn cảm thấy khó chịu hơn vì chính những đòi hỏi của anh làm cho Tiếu Quân gặp nhiều phiền phức và rắc rối đến vậy, chưa kể còn bị nguy hiểm đến tính mạng. Anh thấy mình thật đáng trách, lúc này đây, anh cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết.

"Không chắc lắm, nhưng tôi không nghĩ mọi thứ quá trùng hợp như vậy, với lại từ đó đến giờ hai chúng ta đều biết rõ bản tính Cô Võ, không thể nào xúc phạm người khác đến mức họ phải muốn giết hại cô ấy được".

Từ Phi đang ngồi trước mặt anh, đầu cúi xuống có vẻ như suy nghĩ điều gì đó.
Tử Sơn bước ra khỏi ghế, đến bên cạnh vỗ vai Từ Phi: "Anh không nên nói với bất cứ ai khác về vấn đề này, chúng ta cũng chưa chắc lắm, chưa biết những chuyện này thực sự có liên quan với nhau hay không, anh hiểu ý tôi chứ?"
"Cho tôi địa chỉ của thám tử tư đó, tôi sẽ đi tìm anh ta." Từ Phi ngẩng đầu lên, giọng cứng rắn và đầy quyết tâm.
"Tôi sẽ đi cùng với anh." Tử Sơn đứng thẳng người. "Để tôi gọi người quen của tôi - Bác Vương, bác ấy có thể giúp được cho chúng ta cũng nên"

"Tôi đã nói với cậu Đại Bình là một người rất giữ kín chuyện làm ăn, anh ta sẽ không nói cho các cậu biết đâu." Bác Vương nhấn mạnh một lần nữa sau khi thấy Tử Sơn và Từ Phi bước ra khỏi văn phòng của Đại Bình mà không tìm thấy bất kỳ một manh mối nào. "Tử Sơn, tôi nghĩ cậu nên tìm cách khác."
"Tụi con biết, Bác Vương, hôm nay thành thật xin lỗi vì đã làm phiền bác cả buổi."

Tử Sơn thấy Từ Phi ủ rủ, anh trấn an: "Đừng lo quá, sẽ có cách."
"Ừ". Bác Vương gật gù "Thực ra, muốn biết người đó là ai cũng rất đơn giản. Trước đây tôi đã làm qua nghề thám tử, có những chuyện còn hơn thế nữa. Không phải là chồng đang kiểm tra vợ thì có nghĩa là vợ đang kiểm tra chồng thôi. Các cậu nên coi lại về phía cậu Phi và cô Võ, thế nào cũng có câu trả lời."
Lời Bác Vương nói quả thật không sai, Từ Phi lúc này đang mất tinh thần, anh không thể nghĩ ra ngoài Phương Tử Huy còn ai khác.

Tử Sơn cũng biết những gì Từ Phi đang suy đoán, anh thầm nghĩ: Raymond không phải là loại người như vậy. Mặc dù không tiếp xúc nhiều với anh ta cho lắm, nhưng Tử Sơn cảm thấy Raymond không phải loại người sẽ làm chuyện này."

"Từ Phi, chúng ta sẽ đến Phương Gia để hỏi thăm tình hình, hãy nhớ, bây giờ nhất định anh phải bình tĩnh. Chúng ta không chắc có liên quan đến Raymond hay không, nhưng cũng không thể để lộ thông tin này được."

"Đã có kết quả rồi sao?" Tiếu Quân không đợi cho Từ Phi và Tử Sơn kịp ngồi xuống, cô nóng lòng hỏi. Cô nghĩ, hôm nay đích thân cả hai cùng đến, chắc chắn họ đã biết điều gì.
Thấy Tử Sơn và Từ Phi không trả lời, Tiếu Quân hiểu và cúi đầu im lặng, cô nén tiếng thở dài: "Tất cả mọi chuyện là do con, xin lỗi mẹ."
Raymond đưa tay choàng qua vai cô, vuốt nhẹ: "Không, em không có liên quan. Người phải nói lời xin lỗi với mẹ là anh."
Tử Sơn và Từ Phi nghe Tử Huy nói vậy, cả hai nhìn nhau và không ngừng suy đoán vì sao anh ta phải nói lời xin lỗi với mẹ mình?

"Em không sao, anh có thể yên tâm." Tiếu Quân nhìn Raymond với ánh mắt kiên quyết "Bây giờ đối với chúng ta, điều quan trọng nhất là tìm ra kẻ đã làm chuyện này."
Raymond đồng tình với cô, quay sang Tử Sơn: "Sếp Giang, hiện tại phía cảnh sát có manh mối nào không? Tôi và vợ tôi thực sự không thể nghĩ ra chúng tôi đã đụng chạm đến ai?"
"Công ty của anh là một tập đoàn lớn, chẳng có gì lạ khi làm mất lòng nhiều người như vậy." Từ Phi lạnh lùng phát ngôn cùng với ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào Phương Tử Huy, bởi anh bắt đầu nghi ngờ người này có vấn đề.
Raymond dễ dàng nhận ra sự hằn học của Từ Phi đối với mình, anh trả lời ngay lập tức: "Sếp Từ, nếu thực sự là do công ty của tôi xúc phạm mọi người, họ nên hướng vào tôi chứ lý do gì hắn lại bỏ độc trong ly của Tiếu Quân?"

"Thực tế, cho đến thời điểm này, phía cảnh sát chúng tôi vẫn chưa có bất cứ manh mối gì, vì vậy mọi tình huống đều chưa thể đưa ra để phán xét được." Tử Sơn nhận ra sự đấu đá lẫn nhau trong giọng nói của cả hai, anh lập tức lên tiếng để dừng lại kịp thời cơn nóng giận của cả Từ Phi lẫn Raymond.

"Tôi tiễn hai người." Raymond đứng dậy, vẫn không rời ảnh mắt khỏi Từ Phi

Mặc dù Tiếu Quân cũng kề bên nhưng cô chẳng buồn quan tâm đến thái độ lúc này của Từ Phi hay Raymond, bằng giọng mệt mỏi, cô dặn dò: "Hãy nói cho tôi biết, nếu các anh tìm thấy thông tin gì, phải nói với tôi."

"Chúng ta chưa hỏi được bất cứ điều gì, sao anh lại đi nhanh thế?" Ngay khi ra khỏi cửa, Từ Phi khó chịu nhăn nhó với Tử Sơn.
"Anh không nhớ thái độ của anh lúc nãy sao?" Tử Sơn khá bực: "Nếu để anh tiếp tục, tôi sợ mọi chuyện tồi tệ hơn."
"Bây giờ chúng ta phải làm gì? Không phát hiện được thêm gì cả". Từ Phi có chút nản lòng "Tôi vẫn khẳng định chắc chắn Phương Tử Huy có vấn đề."
Tử Sơn mỉm cười: "Anh đã quên, vẫn còn một người trong nhà của họ sao."

Tử Sơn và Từ Phi lái xe đến một vị trí khuất gần nhà Raymond, ở góc này họ có thể quan sát mọi chuyển động trước cửa Phương Gia.
"Lâu rồi vẫn không thấy ai ra vào?" Từ Phi ngồi trong xe quan sát, không giây phút nào anh lơ là, rời mắt khỏi cánh cổng nhà này.
"Thư giãn một chút, đừng lo lắng, căng thẳng quá." Tử Sơn thấy Từ Phi như ngồi trên đống lửa.

Từ Phi vừa lắc đầu vừa nói "Cho dù bây giờ có khó khăn thế nào tôi cũng không bỏ cuộc, không thể thư giãn vào lúc này". Chờ đợi khá lâu nên cũng sốt ruột: "Thông thường giờ này, người giúp việc của Phương Gia hay ra ngoài để mua thức ăn..." chưa hết câu, đôi mắt vô tình đưa về phía trước, anh ngồi bật dậy: "Ra rồi."
Nhìn thấy chị Kim đi về phía họ, Tử Sơn đưa mắt ra hiệu với Từ Phi.

Hai người xuống xe và chặn chị Kim: "Xin lỗi, làm phiền chị một chút, chúng tôi muốn hỏi chị một vài câu."
Chị Kim nhận ra hai người trước mặt là nhân viên cảnh sát đang phụ trách về vụ án của Bà chủ, có chút sợ hãi: "Thưa sếp, sếp đã hỏi hết rồi mà. Tôi thực sự không biết gì đâu."

"Chúng tôi muốn biết một số chuyện liên quan đến Phương Tổng, mong chị hợp tác tốt với cảnh sát" Tử Sơn nhấn mạnh các yêu cầu của mình.

Có lẽ người giúp việc đã hiểu một chút, nên bớt run sợ hơn, tự mở lời: "Có vấn đề gì với cậu chủ sao?"
"Chị đã ở trong Phương Gia khá lâu, chị thấy Phương Tử Huy là người như thế nào?" Từ Phi không vòng vo, anh hỏi thẳng những gì cần hỏi.

"Tất nhiên tôi biết rõ tính cậu chủ, cậu ấy là một người tốt bụng, vui vẻ, hiền lành. Bà chủ thương cậu lắm mà cậu cũng rất hiếu thảo với mẹ mình, đối xử với chúng tôi cũng không tệ, thỉnh thoảng còn có quà cho chúng tôi nữa."

"Vậy còn chuyện tình cảm của ông Phương với vợ thì sao?" Tử Sơn cắt ngang lời của Chị Kim, dành thời gian đi thẳng vào vấn đề trọng tâm.

"Cô chủ?" Chị Kim bối rối hơn khi nghe hỏi đến cô chủ "Cậu chủ dĩ nhiên rất tốt với vợ cậu ấy, tôi chưa bao giờ thấy cậu chủ làm điều gì không tốt hoặc đối xử tệ với cô chủ."
Từ Phi có vẻ chưa hài lòng với câu trả lời này: "Không có gì đặc biệt giữa họ chứ?"
Chị Kim lóe lên vài hình ảnh trước mắt, nhìn Từ Phi với một chút do dự. "Sếp Từ, sếp cũng hiểu là chúng tôi không thể nói với người khác về những chuyện riêng tư của gia đình ông bà chủ mà."
Tử Sơn và Từ Phi nhanh chóng nhìn nhau, chắc phải có gì đó giữa họ. Tử Sơn nhẹ nhàng khuyên nhủ chị Kim: "Chị cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không nói cho ai biết chị đã nói, hợp tác với cảnh sát là việc nên làm, nếu chị thấy có gì bất thường càng cần phải nói với chúng tôi."

Chị Kim cuối cùng cũng được nói ra nỗi nghi ngờ trong lòng bấy lâu nay: "Thực tế, tôi không rõ có vấn đề gì giữa cậu chủ và cô chủ. Nhưng có một lần, nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh của cô chủ, tôi chạy lên xem có chuyện gì. Lúc đó, tôi thấy cậu chủ đứng ngoài cửa phòng, hình như cô chủ đã khóa trái cửa từ bên trong, còn cánh cửa phòng sách được mở toang, tôi cứ nghĩ chắc cô cậu vừa cãi nhau nên hai người ngủ riêng. Nhưng rồi, một lần khác, cô chủ dậy khoảng gần 4h sáng xuống nhà lấy nước uống. Lúc bước trở về phòng, vô tình làm vỡ cái cốc, không lâu sau tôi thấy cậu chủ chạy ra từ phòng đọc sách. Tôi bắt đầu cảm thấy lạ lạ nhưng không dám hỏi cô cậu. Một ngày nọ, khi tôi vào phòng sách dọn dẹp thì thấy cái ghế sofa dạng giường nằm được mở ra, có lẽ do sáng hôm đó cậu chủ vội đi nên quên xếp gọn lại. Trên giường có gối mền, tôi thấy giống như là nơi cậu ngủ mỗi ngày. Đến giờ, tôi vẫn không thể hiểu tại sao cậu chủ phải ngủ trong phòng làm việc, bởi vì tình cảm giữa cô cậu rất tốt, hai người yêu thương nhau lắm."

"À, ngoài ra, còn có một lần, cậu chủ không nói không rằng bỏ ra nước ngoài vài ngày, mấy hôm đó cũng không gọi điện về nhà, lúc đó cậu chủ cũng biết sức khỏe cô không được tốt, mà không hiểu sao cậu lại... ".

Tử Sơn lắng nghe từng câu từng chữ của Chị Kim, anh suy đoán rất nhiều nhưng vẫn không thể đoán ra được tại sao mối quan hệ giũa Tử Huy và Tiếu Quân lại phức tạp như vậy. Tình cảm của họ có rất tốt, vậy thì tại sao...? Tử Sơn quay lại nhìn Từ Phi đang đứng sau anh.

Từ Phi mặt mày u ám, im lặng không nói câu nào, lồng ngực anh nhấp nhô dữ dội, bàn tay nắm chặt phát ra tiếng kêu của các khớp xương, đôi mắt hằn lên những tia máu. Có vẻ như Từ Phi lại không được kiểm soát cảm xúc của mình.

Chị Kim cảm thấy sợ hãi.
"Thưa Sếp." Chị Kim nhìn hai người mãi vẫn không hiểu tại sao họ đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Không có gì nữa, cảm ơn vì những thông tin chị đã cung cấp cho chúng tôi." Tử Sơn đã thôi không suy nghĩ tiếp về chuyện của Tiếu Quân, tập trung trả lời chị Kim "Tôi mong là chị sẽ không kể chuyện này với bất cứ ai khác. Những gì chúng tôi hỏi ngày hôm nay, phải bảo mật tuyệt đối, chị hiểu không?"
"Vậy...tôi đi trước." Người giúp việc ngờ ngợ vẫn chưa hiểu rõ vì sao không được kể lại chuyện này với cô cậu chủ của mình, nhưng không dám hỏi thêm, chị quay người bỏ đi.

Sau khi nhìn thấy chị Kim khuất bóng, Tử Sơn quay lại lo lắng nhìn Từ Phi: "Từ Phi."
"Tôi đã biết rồi, cuối cùng tôi cũng biết, tại sao tôi lại cảm thấy không ổn khi bước vào phòng của Tiếu Quân ngày hôm đó." Từ Phi xiết chặt cánh tay của Tử Sơn, mắt anh như mờ đi "Bởi vì trong tủ quần áo chỉ có quần áo của một mình cô ấy, trong nhà tắm cũng không có bất cứ vật dụng nào của đàn ông, tôi nên sớm đoán được mối quan hệ giữa Tiếu Quân và Phương Tử Huy phải có vấn đề gì đó, hai người họ đã ngủ riêng, vậy tại sao cô ấy luôn phải thể hiện cuộc sống hôn nhân của mình đang rất vui vẻ, hạnh phúc."
"Từ Phi, anh hãy bình tĩnh"

Từ Phi không đợi Tử Sơn dứt lời đã chạy đến trước cổng nhà Phương Tử Huy.

Lần này, anh đã biết tất cả sự thật về cuộc sống sau hôn nhân của Tiếu Quân, trong đầu anh hiện giờ chỉ biết là cô không được hạnh phúc. Khi nghĩ về điều này, Từ Phi cảm thấy thực sự rất đau lòng.
Tử Sơn nhanh chóng ngăn anh lại: "Từ Phi, anh đang làm cái gì vậy?"
"Đừng cản tôi" Từ Phi nhìn thẳng mặt Tử Sơn "Tôi cần phải hỏi, cuối cùng cô ấy có bao nhiêu chuyện đang giấu tôi"
"Anh không được bốc đồng, anh không thể làm như vậy." Tử Sơn nhìn thấy Từ Phi gần như điên loạn và đau đớn " Đừng quên mục đích chính của chúng ta đang ở đây để làm gì. Chúng ta đang muốn điều tra Phương Tử Huy, trong lúc mọi thứ vẫn còn chưa sáng tỏ, bây giờ anh vội vã hỏi Tiếu Quân, lỡ bức dây động rừng thì sao, anh không muốn cô Võ gặp chuyện chứ?".

"Hãy nói cho tôi biết, tôi có thể làm gì bây giờ". Anh rất khó chịu nhưng vì sự an nguy của cô, anh cố gắng chịu đựng. Hiện giờ anh đang rối lắm, tâm trí không suy nghĩ được điều gì là đúng, là sai, đôi mắt Từ Phi đỏ hoe, nắm tay vung lên tường rỉ máu, không thể kiềm chế được tâm trạng, cơ thể anh run lên như một con sư tử đang giận dữ.

Tử Sơn đứng kế bên, thừa biết những gì anh khuyên lúc này đều không có tác dụng gì với Từ Phi. Tử Sơn lặng nhìn vào ngôi nhà to lớn cách đó không xa, có bao nhiêu bí mật được cất giấu trong ngôi nhà này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top