Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Từ Phi lái xe đến nhà Tiếu Quân, từ xa đã nhìn thấy cô đứng bên đường, mặc áo khoác dài màu xanh đậm, bên trong áo thun cổ lọ màu xanh và váy đen đến đầu gối.

"Chào cô, cô đang đứng đợi xe à?" Từ Phi đỗ xe trước mặt Tiếu Quân.
"Sao lại là anh?" Tiếu Quân ngạc nhiên, nhưng vẫn khó có thể che giấu niềm vui trong lòng.
"Có người mời đi ăn tối mà, sao lại không đi?"
"Không phải có người được ăn cơm nhà nấu sao, đổi ý rồi à, Sếp Từ?

"Em không muốn anh đi sao?"
"Em không muốn thì anh không đi sao? "
"Nếu em không muốn thì anh không đi, được không? "
" Nếu em không hỏi anh thì anh có đi không? "
" Nè. "Hai người cùng đồng thanh, chúng ta lại tranh luận với nhau như trước.
"Được rồi, cô Võ, lên xe đi, nếu không họ sẽ phàn nàn chúng ta đến trễ đó." Từ Phi mở cửa cho Tiếu Quân.
Từ Phi nhìn cô ngồi bên cạnh, cảm thấy ấm áp lạ thường, một cảm giác thân quen tràn về mà lâu rồi anh không có.
"Này, sao em nhìn anh dữ vậy, mặt anh dính gì hả?" Từ Phi cười hỏi.
"Ồ, em thấy giờ anh đã lái xe bằng hai tay, điều mà trước đây có nhắc anh cũng không bao giờ làm."
"Có một Madam theo dõi như vậy, làm sao anh dám không thay đổi chứ? Nếu không, sợ rằng em sẽ thêm điều luật mới để đưa lên Hội đồng lập pháp.
"Có thật không? Bây giờ mặc dù không chở em, nhưng cũng không phải anh đi một mình, nên lái xe cẩn thận." Tiếu Quân dặn dò và đột nhiên nhớ ra "Ah, tại sao anh không đưa Thiên Thiên đi cùng? "
" Anh có gọi về nhà, nhưng cô ấy không thích nơi đông người, anh nghĩ cô ấy không muốn đi. "Từ Phi nghe Tiếu Quân hỏi, anh có chút ngượng ngùng.
Sau khi nhắc đến Thiên Thiên, bầu không khí trở nên ngột ngạt. Từ Phi chuyển sang vấn đề khác: "Xe của em vẫn chưa sửa xong à?" '
Đúng rồi, ông chủ đó nói rằng tốt hơn nên mua một chiếc xe mới. Chi phí sửa chữa của chiếc xe này được ước tính cũng gần bằng mua một chiếc xe mới. "
Vậy sao em không mua xe mới đi?" Từ Phi ngạc nhiên.
"Em đã quen với nó, cũng không muốn thay đổi." Tiếu Quân mỉm cười với Từ Phi, sau đó cô quay đầu và nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng giữ khoảng cách với Từ Phi.
Từ Phi đột nhiên dừng xe và nắm lấy cánh tay cô: "Tiếu Quân, anh ..."
"Từ Phi, có chuyện gì?"
"Anh ..." Từ Phi chưa biết mở lời thế nào, "Anh muốn nói ..."
Đúng lúc này, điện thoại di động của Từ Phi vang reo.
Từ Phi vội vàng nhấc máy, buông tay Tiếu Quân, "Anh đây"

Từ Phi nhìn Tiếu Quân, nhưng cô quay mặt ra bên ngoài coi như không nghe thấy gì.

"Cái gì? Em bị ngã, em đừng cử động, anh về ngay, đợi anh." Từ Phi tắt máy.
"Thiên Thiên bị sao vậy? Cô ấy có ổn không?" Tiếu Quân lo lắng hỏi.
"Chắc không sao, anh phải về xem cô ấy thế nào, em ... "Từ Phi thực sự không biết phải nói gì. Đối với cả hai người phụ nữ, anh nợ họ quá nhiều.
" Em biết, em sẽ đón taxi, có gì cần anh cứ gọi, tạm biệt. "Tiếu Quân mở cửa và chuẩn bị xuống xe.
Từ Phi bất ngờ kéo cô:" Thật khó để gọi taxi vào lúc này. Em ở đây đợi anh, anh về nhà coi cô ấy sao rồi quay lại liền. "
" Từ Phi. "Tiếu Quân nhìn Từ Phi.
" Anh sẽ trở lại ngay, đợi anh nhé. "Từ Phi nắm chặt tay Tiếu Quân

Cô chưa bao giờ thấy Từ Phi với ánh mắt kiên quyết như vậy, Tiếu Quân mỉm cười và gật đầu:

" Anh đừng lái xe nhanh quá. "


" Thiên Thiên, em sao rồi? "Từ Phi trở về nhà và thấy cô đang ngồi trên ghế sofa.
" Anh Phi, anh đã về " Khi nhìn thấy Từ Phi, Thiên Thiên đứng dậy với thái độ rất hồ hởi, nhưng cô lại bị va vào cạnh bàn. "Aaaa ..."
"Đừng di chuyển." Từ Phi vội vàng giúp cô. "Em bị ngã, đừng đi lại, em bị đau ở đâu?"
"Ở đây, chỉ vô tình va trúng, không có gì." Cô nhìn Từ Phi, nhẹ nhàng nói, "Anh Phi, em vô dụng lắm phải không"

"Ngốc à, sao em lại vô dụng? Do anh không tốt. Anh để em ở nhà một mình." Từ Phi nhìn thấy thức ăn trên bàn. "Em chưa ăn gì sao? Để bụng đói ảnh hưởng sức khỏe đó. Nào, ăn đi em" Từ Phi ngồi ở bàn ăn và gắp thức ăn cho cô:" Wow, có món giò thủ muối, để anh thử. "
" Này, anh không rửa tay, anh đi rửa tay và lấy đũa đi. "

Khi cô nhìn vào lưng Từ Phi, cô thấy rất vui lòng. Cô ấy biết rằng khi xảy ra chuyện, Từ Phi sẽ có mặt ngay lập tức. Cô vẫn đang suy nghĩ cách gọi Từ Phi về nhà, may sao, cô vô tình bị va vào chân và thế là cô có lý do chính đáng để gọi anh về nhà.
"Khi nào ăn xong, em xem tivi đi. Anh ra ngoài xíu và sẽ về sớm."
Nghe thấy vậy, cô vội đặt đũa xuống: "Anh vẫn phải ra ngoài sao, Anh Phi, anh đừng đi, anh muốn ăn gì cứ nói với em, em sẽ nấu cho anh ăn? Cô cuối mặt, không nhìn Từ Phi," Anh biết không? Không có anh ở bên cạnh, em rất sợ. Em sợ mọi thứ như bây giờ chỉ là ảo giác, em sợ chúng ta chia tay, em rất sợ, anh Phi à. "
Thiên Thiên, em hãy bình tĩnh, lắng nghe anh, sau những chuyện đã xảy ra, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa..., được rồi, anh sẽ gọi cho họ bây giờ, nói rằng anh không đi, anh sẽ ở nhà với em, được chứ?" "
" Thật sao? Anh Phi, cảm ơn anh! "Khi nghe những lời của Từ Phi vừa nói, cô vui vẻ nhìn lên.
" Thật, em đi tắm trước đi, để anh dọn dẹp cho. "Từ Phi dìu Thiên Thiên đi vào phòng tắm và điều chỉnh nhiệt độ nước cho cô ấy." Em nhớ cẩn thận. "

Từ Phi đi ra phòng khách, nhìn vào điện thoại di động của mình, có chút ngập ngừng:" Tiếu Quân, là anh. "
" Từ Phi, Thiên Thiên không có gì chứ?. "Tiếu Quân lắng nghe giọng nói của Từ Phi, như thể cô cũng biết vì sao anh gọi.
" Không có gì, cô ấy vẫn ổn, anh muốn nói xin lỗi, anh phải ở nhà chăm sóc cô ấy, anh không thể đi, anh xin lỗi, em vẫn đang đợi anh à? ? "
" Em biết anh sẽ không quay lại, em đã lên taxi. Cũng gần đến rồi, anh không đi là tiết kiệm tiền cho em đó. Anh không biết em cảm thấy rất vui sao, hãy chăm sóc cho cô ấy. "Tiếu Quân giả vờ như không có gì xảy ra.
" Quân, thực sự xin lỗi em. "Từ Phi cảm thấy rất có lỗi, ngay cả một việc nhỏ như vậy cũng không thể thực hiện được.
" Không có gì, mình là bạn bè mà, đừng ngại, em cúp máy đây, tạm biệt. "Tiếu Quân đặt điện thoại xuống, ánh mắt rơi vô định vào xung quanh, trời đã tối, đèn đường đủ sắc màu đã bật lên, Võ Tiếu Quân, cô là một kẻ ngốc, đã biết kết quả là như thế nào rồi tại sao còn như vậy.
Tiếu Quân thở dài, đi đến làn đường để đón xe: "Taxi! "


Tiếu Quân bước vào Chez Maman thấy Quốc Nhân và cả nhóm đang nói cười:" Sao mọi người chưa gọi đồ ăn đi, đừng tiết kiệm tiền cho tôi"

Cô Võ, sao bây giờ cô mới đến, chúng tôi đang cá cược rằng cô sẽ đến cùng Từ Phi." Thiên Hải nhìn Tiếu Quân với thắc mắc

" Từ Phi có đón tôi, nhưng sau đó có điện thoại, Thiên Thiên gọi. "Tiếu Quân dừng lại và nhìn vào biểu hiện của Thiên Hải, rồi nói," Cô ấy bị ngã, anh Phi phải về xem cô ấy thế nào nên không đến đây được. " Tôi không biết các anh có hài lòng với câu trả lời này không. Cả hai đều không thua, và không ai phải đưa tiền. "
Mọi người đột nhiên im lặng, đặc biệt là Tử Sơn, anh không tưởng tượng ra rằng sự sắp xếp của mình lại trở thành như thế này. (Anh đã cố tình yêu cầu Từ Phi đi đón Tiếu Quân lúc trong phòng)
Này, mọi người, đừng nói không có Từ Phi, mọi người không có hứng thú ăn uống chứ, như vậy tôi và sếp Giang rất vui nha."

"Yeah, yeah, cho tôi mượn thực đơn!" "Gi Gi đã phản ứng, và nhanh chóng đẩy Quốc Nhân, cùng những người khác chọn món ăn. " Chà, món này, món này nữa, beafsteak ở đây rất ngon. "

Vào lúc này, truyền hình đang phát bản tin tức tài chính:" Cổ phiếu hiện nay của các công ty đã bắt đầu giảm so với tháng trước, Phương Gia - một công ty có tiếng cũng xuất hiện tình trạng giá rớt liên tục. Trong khoảng thờii gian này, chủ tịch của Phương Gia, cũng đã từ chức. Ngành công nghiệp cũng tin rằng Phương Gia rất khó sống sót qua cuộc khủng hoảng này. Tôi không biết liệu Phương Huy (Raymond – người đã từ chức ra nước ngoài 2 năm nay), có trở về đưa Phương Gia vượt qua thời điểm khó khăn này không.? "


"Này, anh ta đã ở nước ngoài hơn hai năm rồi, không có tin tức gì" "Quốc Nhân nhìn thấy mọi người quan tâm về vấn đề này, nhanh chóng nói," Nghe nói rằng vị hôn thê của anh ta đã qua đời nên anh ấy không trở về nữa"
"Thôi, không liên quan gì đến chúng ta. Điều quan trọng nhất bây giờ là gọi đồ ăn, thôi nào, đừng nói chuyện đó nữa."
Mọi người hào hứng nâng ly, và không ai nhận thấy Tiếu Quân đang trầm lặng tiếp tục theo dõi tin tức trên truyền hình.
Các món ăn được đặt trên bàn, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, nói cười rôm rả, đặc biệt là sau đó Quốc Nhân uống khá nhiều nên đã say.
Sau khi mọi người ăn xong, bước ra khỏi Chez Maman, Tử Sơn hỏi Quốc Nhân đang đứng không vững: "Quốc Nhân, anh có đi được không? Thiên Hải, anh đưa anh ta về nhà đi, Gi Gi, cô lo cho anh ấy nhé."
"Đừng lo, Sếp Giang, chúng tôi sẽ đưa anh ấy về nhà an toàn, anh đưa cô Võ về đi, này, có một chiếc taxi, chúng tôi đi trước, tạm biệt.


"Tiếu Quân, vẫn còn sớm, cô có muốn đi dạo một chút không?"
"À, dù sao tôi cũng ăn quá nhiều, đi dạo một chút cũng tốt, coi như tập thể dục luôn." Tiếu Quân bước đi và nhìn xung quanh. "trước đây không để ý, hóa ra cảnh đêm ở Hồng Kông rất đẹp. "
" Đúng rồi, nhịp sống ở Hồng Kông luôn hối hả, đôi khi mình muốn tận hưởng nó cũng không có thời gian. "Tử Sơn nhìn Tiếu Quân," Thực tế, một số việc cứ tự nhiên diễn ra như thế này. Hôm nay, cô có trách Từ Phi không? tôi nghĩ anh ấy cũng không muốn. "


" Tôi hiểu, tôi không trách anh ấy, Thiên Thiên bị thương anh ấy về nhà để chăm sóc cho Thiên Thiên là đúng mà. Những người khác cũng sẽ làm như vậy. Thực tế, họ hạnh phúc thì tôi cũng thấy hạnh phúc.

Cô có cảm thấy mình rút lui là đúng không?, Tử Sơn ngập ngừng: Xin lỗi, tôi không nên hỏi vấn đề này. "


" Không sao, chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi. "Tiếu Quân hiểu và mỉm cười với Tử Sơn.

" Thật ra, lúc đó tôi không biết mình đang làm gì, tôi có vượt qua được bản thân mình hay không? Nhưng sau đó, trải qua một thời gian suy nghĩ, tôi thấy rất nhẹ nhàng, quan trọng nhất là hai người họ cảm thấy hạnh phúc. Tôi cũng sẽ thấy vui vẻ khi họ vui vẻ. Trên thực tế, bây giờ rất tốt, mọi người đều là bạn, bạn bè vẫn có thể quan tâm đến nhau. Sao đột nhiên anh hỏi tôi câu này? "

Không đợi Tử Sơn trả lời, cô tiếp tục như một lời tự sự:
" Tôi tự hỏi liệu tôi đang muốn gì? Đang làm gì?. "Tiếu Quân ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh quảng trường. "Tôi đã chia tay Từ Phi được nửa tháng. Mọi người đều biết rằng tôi và anh ấy không thể nào, nhưng dường như tôi vẫn có một chút hy vọng. Giống như hôm nay, tôi biết rằng anh ấy trở về nhà với Thiên Thiên thì sẽ không thể quay lại, nhưng vì một câu nói của anh ấy, bảo tôi đợi anh ấy, tôi thực sự đã đợi hơn một tiếng trên lề đường. Tôi cảm thấy làm vậy có gì đó không đúng với Thiên Thiên, tôi không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, Tử Sơn, tôi là một bác sỹ tâm lý, như vậy có thất bại lắm không?".


Tử Sơn nhẹ nhàng vỗ vai Tiếu Quân: Bác sỹ tâm lý cũng là một người bình thường, từ bỏ một mối quan hệ không phải dễ, thôi, đừng ép buộc bản thân, cứ để nó diễn ra tự nhiên. Một số người nói rằng: cách tốt nhất để quên một mối quan hệ cũ là bắt đầu một mối quan hệ mới, cô thử xem. "
"Hey, anh nói có lý." Tiếu Quân nghiêng đầu và nhìn vào Tử Sơn mỉm cười, "vậy sao anh lại không thử? Nếu gặp được đối tượng tốt và có sự khởi đầu mới, nhớ cho tôi hay nha."
"Đang nói vấn đề của cô mà. Với tôi thế giới rất rộng lớn, ngoài Hồng Kông, còn có rất nhiều cảnh đẹp ở khắp nơi trên thế giới. "
" Có rất nhiều cảnh đẹp. Chà, điều này cho thấy quyết định của tôi không sai. " Tiếu Quân nhìn vào khuôn mặt khó hiểu của Tử Sơn, cô giải thích, tôi đã quyết định rời Hồng Kông trong một khoảng thời gian, ngày mai tôi bay rồi.

Tử Sơn ngạc nhiên: Tại sao không nghe cô nói, có phải vì ...
"Không, không phải vì . "Tiếu Quân ngắt lời anh

." Mà cũng có thể liên quan đến Từ Phi. Anh nói rằng khi chúng ta không thể kiểm soát những gì đang xảy ra, chúng ta sẽ tự kiểm soát bản thân mình, vì vậy tôi quyết định ra nước ngoài một thời gian để ngắm nhìn vào thế giới rộng lớn khác, có thể có những điều bất ngờ thì sao?. "

Du lịch nước ngoài? không tệ. Cô sẽ đi đâu?" Khi nào cô về ? Kỳ nghỉ 6 tháng không lương của cô sắp hết phải không?. "

Tôi sẽ đến Úc, là điểm dừng đầu tiên. Thành thật mà nói, tôi không biết khi nào tôi sẽ quay lại. Nếu kỳ nghỉ không lương kết thúc, tôi có thể sẽ nghỉ luôn vì ít nhất tôi cũng phải ngắm nhìn các cảnh đẹp cho thật đã, thỏa mãn ước mơ của tôi bấy lâu, coi như là tự thưởng cho mình vậy. "

Không có vấn đề gì, tôi tôn trọng quyết định của cô." Từ Phi có biết không? "
"Tôi không có ý định nói với anh ấy, anh cũng không cần phải nói. Tôi không muốn anh ấy nghĩ rằng tôi rời Hồng Kông vì anh ấy."

Tiếu Quân đứng dậy và đi đến lan can bên bờ biển. Làn gió nhẹ thổi tung mái tóc của cô." Khi nào anh ấy biết thì biết. Hãy để nó tự nhiên. Anh thấy có đúng không? "

" Umh, nhưng ngày mai tôi không có thời gian để tiễn cô, tôi chúc cô có một chuyến đi tốt đẹp."
" Cảm ơn anh! "

Tiếu Quân nhìn đèn ở đằng xa và vô thức chạm vào ngón đeo nhẫn của cô. Cảnh đêm ở Hồng Kông thực sự rất đẹp, nhưng tôi nên buông tay, buông những gì không thuộc về mình. Mặc dù đã rất yêu, nhưng thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất, sẽ giúp mối tình này trở thành một kỷ niệm đẹp.


Sân bay Úc

Vừa ra khỏi cửa hải quan, Tiếu Quân nhìn thấy Ba và Dì Hương chờ rất lâu ở sân bay.
Cuối cùng con cũng đến đây, chúng ta sẽ đi ăn tối, sau đó sẽ đưa con đi chơi khắp nơi,..." Dì Hương cầm lấy hành lý của Tiếu Quân và đưa nó cho Ba cô. Dì nắm tay Tiếu Quân đi trước, vừa đi vừa nhìn gương mặt cô cháu gái xem vui hay buồn, có gầy thêm tí nào không? Bởi vì từ khi mẹ cô mất, người Dì này đã coi cô như con gái của mình.

"Dì à, con vừa xuống máy bay, con thấy hơi mệt. Bây giờ con chỉ muốn về nhà, đi tắm rồi đi ngủ. Ăn uống hay đi mua sắm để sau đi Dì, thời gian còn dài mà" Tiếu Quân nũng nịu với Dì, tựa đầu lên vai cô ấy.
" Đúng đó, con đã ngồi máy bay trong một thời gian dài, rất mệt mỏi, con nên về nhà nghỉ ngơi thì hơn " "Võ Nguyên Cường vừa kéo hành lý vừa nói với theo họ."
"Anh giỏi lắm? Bây giờ con gái của anh đến, anh làm ra vẻ quan tâm, anh có phải là bố của nó không, chưa bao giờ gọi điện hỏi thăm con 1 câu?" Lâu Liên Hương quay đầu lại và bắt đầu giảng 1 bài với Võ Nguyên Cường.
"Thôi được rồi, em nói ít lại một chút." Ông không muốn bị càm ràm nữa.

"Dì à, Ba bực rồi, Dì đừng nói nữa." Tiếu Quân nhìn họ vẫn đang cãi nhau và lắc đầu cười. Con rất hạnh phúc khi nhìn thấy gia đình mình, và tâm trạng của con đang rất tốt. Bầu trời ở Úc đặc biệt xanh, trong: "Dì à, thời tiết chắc là tốt ha, chắc chắn có rất nhiều cảnh đẹp để tham quan"
Dì Hương vì đang bận khẩu chiến với Võ Nguyên Cường nên không nghe rõ, bà quay sang hỏi Tiếu Quân." Tiếu Quân, con vừa nói gì? " "
Ồ, không có gì." "Tiếu Quân bước về phía trước, "Ý con là thời tiết ở đây rất tốt. Hèn gì tâm trạng của Dì vẫn tốt ngay sau khi vừa cãi nhau. "

Dì Hương lúng túng." Thôi, không nói nữa, về nhà đi, Quân ah, Dì đã dọn phòng cho con, con chắc chắn sẽ thích. "

Nhà bên Úc

" Tiếu Quân, ba đã mang tất cả hành lý vào trong phòng cho con rồi nha"

Quân à: A Kiệt gọi để hỏi thăm con đã đến chưa nè. Nghe Ba cô nói em trai cô gọi điện, cô vội vuốt mái tóc và bước đến Ba cô." Cho con nói vài lời với A Kiệt."
Võ Nguyên Cường đưa điện thoại cho Tiếu Quân và giúp Lâu Liên Hương sắp xếp mọi thứ:" A Kiệt, chị đã đến nơi an toàn, em không phải lo, bây giờ chị thấy rất thoải mái."

Đằng xa, Dì và Ba cô đang thì thầm:Đừng nhắc đến 2 chữ Từ Phi, đừng để nó không vui

Cúp điện thoại, Tiếu Quân nhõng nhẽo với Dì Hương
Dì à, con hơi đói, có gì để ăn không? Thế là Dì cô phải vào bếp chuẩn bị những món ăn mà cô thích nhất để mong cô được vui, được tươi cười thoải mái như xưa.

Thấm thoát trôi qua gần nửa tháng cô đến Úc. Một buổi chiều, Tiếu Quân đi dạo một mình trên bãi biển. Cô nhìn thấy có vài người nằm phơi nắng, một số người khác chơi bóng chuyền, một số người lại chơi trò ném cát, và họ đều rất vui. Tiếu Quân chợt mỉm cười, cuộc sống đơn giản như vầy thực sự rất tốt. Đột nhiên, có người đụng nhẹ cánh tay cô, "ah! "Tiếu Quân giật mình quay lại, và thật bất ngờ khi người trước mặt là bạn cũ của cô" Raymond, hóa ra là anh! "

"Thực sự không nghĩ gặp lại anh ở đây" Tiếu Quân ngồi trên bãi biển bên cạnh Raymond, "Raymond ah, hai năm qua anh ở Úc sao? Tại sao không liên lạc với em? Không , Không, anh đâu có ở đây suốt hai năm, anh chỉ ở được vài tháng. Anh rất thích nơi này, có nắng, gió, biển, rất thoải mái. Raymond nằm xuống, "Em biết mà, anh không liên lạc với em vì anh không muốn bất cứ ai biết về nơi ở của mình.. Trước đây, anh có đến London để tìm em, nhưng không tìm thấy. Em đó, bỏ đi mà không nói lời nào. "
Tiếu Quân tiếp lời: "Anh còn nói nữa, anh chỉ để lại một tờ ghi chú, sau đó anh biến mất, em đi tìm anh thì bị tai nạn xe. "
" Tai nạn xe? Vậy em thế nào? Raymond ngồi bật dậy lo lắng và nhìn cô.
"Nếu có chuyện gì, làm sao em có thể ngồi đây và nói chuyện với anh?" "Tiếu Quân vân vê vạt áo và tiếp tục." Nhưng đôi mắt em bị mù sau tai nạn đó. À, anh đừng lo lắng, sau nửa năm, em đã được ghép giác mạc ở Hồng Kông. Nghĩ lại, em cảm thấy mình thật may mắn. "

Quân, anh xin lỗi, anh không nghĩ vì anh mà em xảy ra chuyện. Cũng may, bây giờ em không sao. À, em dạo này thế nào? Đã có người chăm sóc cho em chưa?. "

Hả? Anh đang hỏi em chuyện người yêu sao?.Anh cũng biết mà, em có bao giờ thành công trong việc hẹn hò đâu. "Tiếu Quân nghĩ về Từ Phi, nhìn ra sóng biển xô đẩy trước mặt cô, nghĩ về Vịnh Victoria ở Hồng Kông và tay cô vô thức lại chạm vào ngón tay đeo nhẫn trống rỗng của mình.
" Vì vậy mà em rời khỏi Hồng Kông, đến đây một mình để tìm quên sao? " . Raymond nhìn Tiếu Quân và cảm thấy cô có nét u buồn. Anh cũng biết chuyện tình cảm của cô, ít nhiều cũng vài lần thất bại. Cô ấy đáng yêu như vậy nhưng không hiểu sao chuyện tình cảm lại không được suôn sẻ.
"Này, anh đến nhà em chơi không?. "Tiếu Quân đột nhiên nhớ ra lâu rồi Dì và Ba cô chưa gặp anh." Raymond, Dì và Ba em cũng ở đây, họ đã không gặp anh trong một thời gian rồi, đi thôi, em đưa anh đến gặp họ, chắc họ vui lắm"
Không, Quân!" Raymond kéo cô đứng lên. "Bây giờ chắc chưa tiện, mặc dù anh đang ở nước ngoài, nhưng anh sợ ở Hồng Kông có người đang theo dõi anh. Anh chưa muốn mẹ anh biết."

" Raymond, với tư cách là chủ tịch của Phương Gia, em chưa bao giờ thấy anh sợ bất cứ điều gì. Đi thôi. Em có lái xe, anh sợ gì? "Tiếu Quân đứng dậy và nắm tay Raymond.

"Dì à, cô vừa mở cửa vừa gọi, đây là người bạn cũ con vừa gặp lại hôm nay." Vào trong nhà, Tiếu Quân đã giới thiệu Raymond với Dì Hương và Ba cô.

"Phương Huy - Raymond, tôi nghe quen lắm. Ba cô thì thầm với Dì Hương
" Đúng rồi, tôi cũng thấy rất quen, à, tôi nhớ ra rồi, Phương Huy, là người yêu đầu tiên của Tiếu Quân lúc du học ở Anh. Giọng nói của Dì Hương hơi lớn làm cả 4 người đều thoáng ngượng ngùng.
"Dì à, mọi chuyện đã qua lâu rồi, anh ấy bây giờ là bạn tốt của con.Lâu rồi anh ấy không được ăn cơm nhà nên hôm nay con mời ảnh đến thưởng thức tay nghề của Dì nè"
Raymond tiếp lời "Chào Dì, Dì vẫn trẻ đẹp như ngày nào, con nghe Quân nói Dì nấu ăn rất ngon mà chưa có dịp thưởng thức, hôm nay con có lộc ăn rồi, đúng không Dì?"

" Thật sao? Dì vẫn còn trẻ hả?. " Dì Hương nghe được lời khen này như mở cờ trong bụng.
"Anh dẻo miệng ghê?" Tiếu Quân đá mắt với Raymond.
"Raymond, con ngồi xuống đây uống nước đi, Ông Võ bước đến với 2 ly nước trong tay. "Con đang đi công tác bên này hả?." Công ty của con vẫn tốt chứ? "
" Nè, em không có kể những gì xảy ra với anh gần đây nên ba em không biết gì. "Tiếu Quân nhìn Raymond nhắc nhẹ.
Dì Hương ở trong bếp bước ra "Ồ, Dì đã thấy con rất là quen. Dì nhớ ra rồi, hóa ra con là chủ tịch của Phương Gia, đã rời Hồng Kông hai năm trước. Đó là một tin giật gân. Các tờ báo đều đăng tin này với tiêu đề lớn nhất trong suốt 1 tuần. Thành thật mà nói, tại sao con đang làm tốt? là Chủ tịch hội đồng quản trị mà con lại từ chức? Nguyên nhân có phải là do cái chết của vợ sắp cưới của con trong vụ tai nạn xe hơi không? Dì Hương nói một mạch không ngừng, Ông Võ đã cố gắng hết sức để cản lại nhưng không kịp.
Tiếu Quân cũng kéo tay Dì ra hiệu đừng nói gì thêm.
Lâu Liên Hương cuối cùng cũng nhận ra, "Umh, xin lỗi, Dì hơi lỡ lời, con không phiền chứ?"
"Không thành vấn đề, mọi chuyện qua lâu rồi, không vấn đề gì." Phương Huy cười rất thoải mái. "Trên thực tế, báo và tạp chí đăng tin đều không đúng sự thật. Con rất thích chụp ảnh, đi du lịch nước ngoài cũng là mơ ước của con trong nhiều năm. Trước đây, con phải lo phụ giúp công việc kinh doanh của gia đình. Khi mọi việc đã ổn định, con giao lại cho cấp dưới, và con ra nước ngoài để thỏa ước mơ của mình là được chụp ảnh, đi khắp nơi con muốn. Bây giờ con đang chụp ảnh bìa cho một tạp chí ở đây, mặc dù cuộc sống có thể không bằng trước kia, nhưng con thấy thoải mái hơn "

" Bác cũng cảm thấy tốt, mọi người nên làm những gì mình cảm thấy hạnh phúc trong lúc còn có thể thực hiện ước mơ của mình. " Ông Võ hoan nghênh," Bác cũng vừa thoát khỏi cửa tử và nhận ra rằng cuộc sống thực sự quý giá. Khi mọi người sống trên thế gian này, họ phải làm những gì họ muốn làm, như vậy mới không phí cuộc đời. Bác rất ủng hộ con!
"Ồ, bác vừa nói...cửa tử??? ... "Raymond nhìn Tiếu Quân và nhanh chóng hỏi lại những từ vừa nghe." Bác ơi, cửa tử? vừa thoát, bác đã xảy ra chuyện gì? " "
Không có gì, bác cũng được may mắn lắm, có thể chữa khỏi bệnh ung thư. Vì vậy, bác cũng bảo Tiếu Quân, thích làm gì cứ làm, để không hối tiếc về sau.

Này, qua đây ăn đi, Dì nấu xong rồi. Quân à, mời Raymond qua ăn đi con.
Mọi người quây quần bên nhau trò chuyện rôm rả.

Kết thúc bữa tối, Dì và ba cô giành làm mọi việc, yêu cầu cô tiếp Raymond.
"Raymond, anh thực sự rất khéo miệng nha, anh thấy không, Dì và Ba em rất thích nói chuyện với anh, được lòng Ba và Dì em không dễ đâu đó. " Tiếu Quân ngồi trên ghế sofa và lén nhìn ra sau bếp.
"Hình như họ đang lo cho em đó, sợ em đang thất tình thì...." Raymond dựa lưng vào chiếc ghế dài, chọc ghẹo cô.
"Này, anh đang nói cái gì vậy?" Tiếu Quân nhặt chiếc gối sau lưng cô và ném nó vào Raymond.
"Anh đang nói sự thật!" Tiếu Quân và Raymond đã lâu không gặp nhau nên rất vui khi cùng nhau ngồi tán dóc.

Hai người trong bếp cũng không phải không quan tâm đến cô.
Lâu Liên Hương thấy Tiếu Quân và Phương Tử Huy nói chuyện vui vẻ, cô khều ông Võ Này, anh thấy không, Tiếu Quân lâu rồi không thấy nó vui vẻ như vậy , anh có tin rằng chúng nó chỉ là những người bạn bình thường không?"
"Em nghĩ cái gì vậy, anh thấy Tiếu Quân đối xử với cậu ấy như bạn bè thật mà. Thực tế, anh thấy hai đứa nên làm bạn bè thì tốt hơn. Chúng nó biết nhau từ lâu và cũng thân thiết. Hơn nữa, anh lo lắng rằng cậu ta đã từng là người yêu đầu tiên của con bé, nhưng đã có vị hôn thê, không biết có quên được người yêu cũ không hay lại giống như Từ Phi, anh không muốn sự việc này xảy ra một lần nữa. "
" Nhưng em vẫn thấy chúng...rất hợp nhau, biết đâu... "
" Này, chúng đang là bạn tốt, không cần em ra tay đâu. "

Dì Hương và Ông Võ mang ra 1 đĩa trái cây mời Raymond ăn, Tiếu Quân làm mặt ganh tỵ, Raymond nhanh chóng lấy 1 miếng lê cho cô
Tiếu Quân: "món tráng miệng yêu thích của em nè." Lâu Liên Hương nhìn Ông Võ: "Raymond, con rành khẩu vị của Quân quá ha, biết nó thích ăn những loại quả gì. Chắc khi còn học ở Anh, hai đứa luôn ăn cùng nhau. "
"Không, lúc con bắt đầu đuổi theo cô ấy, cô ấy nghĩ con ăn nhiều lắm nên đâu chịu đi ăn với con" Raymond bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra với anh ấy và Tiếu Quân ở Anh. "Sau đó, tụi con trở thành bạn mới ăn cùng nhau. Dì biết không, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ nấu ăn cho con, nhưng kết quả là toàn được ăn thức ăn nhanh. "
" Hey, sao anh lại nói xấu em? Em nói cho anh biết, bây giờ em nấu ăn rất ngon. Mai em sẽ trổ tài cho anh thấy. "
" Hóa ra là con từng theo đuổi Tiếu Quân, Quân à, sao Dì không nghe con nhắc đến. "Lâu Liên Hương bắt đầu quay sang Tiếu Quân.
"Dì à, đừng có nghe anh ấy, chuyện lâu lắm rồi, con không muốn nhắc lại nữa."
"À, này, bây giờ con sống ở đâu? Có phải vẫn đang sống một mình không? Có bạn gái chưa? Con rảnh không? Thường xuyên đến đây uống canh nhé "Lâu Liên Hương hỏi Raymond một mạch.
"Dì à, dường như Dì hỏi liên tục, quá nhiều thứ, ai mà trả lời kịp chứ." Tiếu Quân hiểu những gì Dì cô muốn làm, cô chỉ có thể phàn nàn một chút.

"Con đang sống một mình ở đường kế bên. Con cũng thường hay đi vài ngày vì công việc, cũng chưa có bạn gái, nhưng nếu có ai tốt, dì có thể giới thiệu cho con, con tin vào đôi mắt của Dì. "Raymond và Lâu Liên Hương nói chuyện với nhau suốt buổi tối . Anh thấy Tiếu Quân cố tình nhìn anh, ra hiệu anh rút lui nhưng anh làm ngơ và cảm thấy rất buồn cười bởi vì anh hiểu ý Dì Hương và anh cũng thích như vậy.
"Này, con thấy con Quân nhà Dì thế ..." Dì Hương chưa nói hết câu, đã bị cô cháu gái đá chân dưới bàn. "À, ý Dì là, nếu con chưa có bạn gái, con có thể đi dạo cùng Tiếu Quân, nó rất thích đi dạo sau khi ăn tối"
Đi dạo? được thôi Dì, chúng con sẽ đi dạo sau bữa ăn.

Tiếu Quân quay sang Dì Hương hoảng hốt. "Hả, Dì vừa nói gì? "

" Anh tin lời Dì em nói sao? Đáng lẽ bây giờ chúng ta nhà ai nấy ở thì em lại phải qua nhà anh " Tiếu Quân trách móc.

Thực ra Dì và Ba quan tâm đến cảm xúc của em, không sao, cứ để họ an lòng, đằng nào chúng ta nói chuyện cũng ăn ý mà, lâu rồi không gặp nên cũng còn nhiều chuyện để nói, đúng không ?

" Hôm nay anh bị phiền như vậy, em thấy ngại... "

"không sao, dù sao, anh với em cũng quen nhau lâu rồi, anh đỡ giùm em trận này cũng không thành vấn đề, để Dì và ba em yên lòng là có người chăm sóc em. "Raymond chậm rãi nói

Tiếu Quân lật qua chồng tạp chí trên bàn.: Đây là những bức ảnh anh chụp cho tạp chí." "Anh vẫn không thay đổi cách chụp ảnh so với nhiều năm trước, tại sao anh không chụp người?" Raymond im lặng, đặt tờ tạp chí xuống. "Có gì đâu, thực ra thì, khi chụp ảnh một đó, em phải có cảm xúc mới chụp như ý được."
"Em hiểu không? À, em có muốn uống nước không, chanh mật ong nhé? Raymond nhìn thấy Tiếu Quân gật đầu, anh mỉm cười đi lấy chanh mật ong từ tủ lạnh.
Tiếu Quân nhấp một ngụm: "Chúng ta như anh em ruột vậy, đều thích uống chanh mật ong."
"Này, em nói sai rồi." Raymond dựa vào ghế sofa. "Lúc trước, do muốn theo đuổi em, vì vậy anh đã uống chanh mật ong với hy vọng thu hút sự chú ý của em. Anh không nghĩ nó trở thành thói quen và uống cho đến tận bây giờ.

Thời gian trôi qua nhanh quá, thấm thoát đã qua gần 10 năm, cũng may, bây giờ chúng ta đã trở thanh anh em tốt, Tiếu Quân mỉm cười với Raymond:" Bây giờ em có một người anh đẹp trai như vậy. Anh thực sự đã thay đổi rất nhiều. Em nhớ lúc trước khi gặp anh ở Anh, anh vừa tự cao vừa bướng bỉnh, hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của người khác. Lúc đó, em cũng đang có người theo đuổi. Anh biết được, còn thuê thám tử tư để điều tra anh ta. Trước mặt rất nhiều người, anh chỉ ra rằng anh ta đang bắt cá hai tay. Anh có biết lúc đó cảm xúc em thế nào không?. "

Anh biết, lúc đó anh háo thắng, muốn gì là phải có bằng được." Raymond nhìn Tiếu Quân. "Nè, đừng nói với anh, bây giờ em vẫn còn giận nha?"

"Bộ em nhỏ mọn vậy sao?" "Tiếu Quân liếc nhìn anh." Nhớ lại những ngày chúng ta học ở Anh, em thực sự nhớ đó, không biết quán cà phê gần trường có còn ở đó không? "
" Nhà trọ nữa, có gì thay đổi không?

Cách đây một thời gian, anh có đến Luân Đôn và đi đến quán cà phê đó. Nó vẫn không thay đổi nhiều so với trước kia. "

Tiếu Quân nhìn Raymond:" Anh đi một mình à? " Sang Luân Đôn để uống café?

Không, cô à, cô có vì một tách cà phê mà bay tới Luân Đôn không?" "Này, còn một tiệm bánh ở đường bên cạnh. em có nhớ không, bánh ở đó rất ngon."

" Tất nhiên nhớ chứ, nhưng tiệm đó đã đóng cửa rồi. anh nhắc làm chi, làm em thèm rồi nè." Với lại còn ... "

Tiếu Quân và Raymond ngồi trên ghế sofa nói chuyện cả đêm.

Cô về nhà vào sáng sớm, dĩ nhiên, Dì Hương sẽ tra tấn bằng hàng loạt các câu hỏi

Con đã nói điều đó nhiều lần rồi mà Dì, Con và Raymond không có gì, tụi con chỉ trò chuyện suốt đêm, và cuối cùng mệt quá nên ngủ thiếp đi trên ghế sofa lúc nào không hay, không có gì xảy ra. Dì muốn con nói gì nữa, con mệt rồi, Dì ra ngoài đi, con muốn ngủ một lát. "Tiếu Quân đứng dậy đẩy Dì Hương ra khỏi phòng mặc Dì vẫn đang nói với theo cô.

"Quân à, Dì vẫn muốn biết.... "
Tiếu Quân không thể chịu đựng được sự điều tra thông tin dai dẳng của Dì, cô bịt tai lại bằng một cái gối. "Ôi, Chúa ơi, ai cứu tôi với."

Nửa tháng sau,
"Dì ơi, Raymond đâu? Con không thấy anh ấy? "Tiếu Quân hỏi trong khi Dì Hương đang làm thức ăn trong bếp.
"Ồ, cậu ấy và ba con đang chơi cờ trong sân sau nhà. Con ra bảo họ có thể vào ăn rồi."
Sau nửa tháng Ông Võ và Dì Hương xem Raymond như bạn trai của Tiếu Quân, họ thầm nghĩ, 2 người đến được với nhau thì quá tốt, Raymond cũng quá hợp với Tiếu Quân, đặc biệt là thấy anh cũng có tình cảm với con gái họ.

" Raymond, ba à, Dì nói vào ăn được rồi kìa, nãy giờ ai thắng vậy? Tiếu Quân đi ra vườn gọi 2 người vào nhà dùng cơm.
"Tất nhiên là bác đã thắng, trình độ cờ vua của bác thực sự rất tốt, anh còn kém xa" Raymond vừa nói vừa thu dọn bàn cờ.
"Ồ, con không thể nói vậy được, con cũng đã thắng rất nhiều lần. Bây giờ rất ít người trẻ tuổi như con chịu khó kiên nhẫn ngồi chơi cờ với người già."

"Ba à, anh ấy biết chơi nhiều thứ lắm, giỏi nhất là phóng phi tiêu. Khi còn học ở Anh, không biết có bao nhiêu cô gái xếp hàng đợi để gặp anh ấy trong quán bar mỗi đêm.
Đúng không ha? Raymond "

Ông Võ nghe những lời vừa nói của Tiếu Quân, cảm thấy hơi lo lắng." Bác không quan tâm đến chuyện quá khứ của con, nhưng bây giờ con đang độc thân, đúng không? Chưa có bạn gái?"
Raymond liếc xéo Tiếu Quân và giải thích với Ông Võ một lần nữa sau khi bị cô lôi chuyện xưa ra nói xấu anh: Con vẫn độc thân mà bác, bác hãy tin con, đừng nghe cô ấy.

"Em biết Tử Huy là một người tốt, chín chắn, biết suy nghĩ." Lâu Liên Hương từ nhà bếp bước ra và đã nghe cuộc nói chuyện của họ, nên tiếp lời

, "Nào, đến đây, dùng bữa tối."
"Dì, con giúp Dì." Raymond nhanh nhẹn

Chà, thơm quá, đã ăn được chưa, con rất đói." Tiếu Quân đứng cạnh Raymond.
Sau bữa tối, mọi người vui vẻ ngồi trên ghế sofa trò chuyện.

Raymond lên tiếng:
"Quân, anh đã mượn một chiếc du thuyền của chủ nhà.Thứ tư tới chúng ta sẽ cùng nhau ra biển nhé, Bác và Dì cũng đi cùng tụi con nha? "
Chủ nhà của anh cho mượn du thuyền sao, thật hào phóng?"

Raymond nói với Tiếu Quân " Thứ tư tới là sinh nhật của em. Anh sẽ đưa em ra biển. Em rất thích ngắm mặt trời mọc trên biển đúng không?. "
"Phải rồi, tuần tới là sinh nhật của con, Tiếu Quân." "Dì Hương cuối cùng cũng nhớ ra." Con thấy đó, Dì và Ba con không nhớ, nhưng có người lại nhớ rất kỹ. "

" Hôm đó cũng là sinh nhật của ảnh mà Dì, ảnh nhớ là đúng rồi." Ok, ngày hôm đó chúng ta cùng ra biển và chúc mừng sinh nhật. " Quân bật mí:
Dì Hương và ông Võ rất ngạc nhiên:" Cái gì? Tụi con sinh cùng ngày, cùng tháng, trùng hợp vậy? Không thể tin nha, vậy 2 đứa đi chơi với nhau đi, Dì đang bị cảm, không ra gió được"

Dì bị bệnh sao? Vậy Dì giữ gìn sức khỏe nhé.

Tiếu Quân, chúng ta đi ra biển ngày hôm đó, cùng nhau ăn mừng sinh nhật ha. À, với lại còn một chuyện nữa. Chủ nhà của anh vừa trở về từ Provence. Anh ấy nói rằng bên đó đang là mùa hoa oải hương vì vậy tuần sau anh muốn qua đó chụp ảnh. . Quân à, em đi chung nhé "
" đi Pháp? Tuần sau? Nhanh vậy sao? Tiếu Quân suy nghĩ một lúc. "Được rồi, dù gì em cũng chưa từng đến đó. OK, thứ tư mình ra biển, tuần sau đó mình đi Pháp." Wow, phải tranh thủ thời gian tận hưởng thôi! Thật tuyệt vời "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top