Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trung tâm Cảnh sát Hồng Kông
"Ôi trời, chuyện quái gì đang xảy ra vậy, làm thế nào để nhanh chóng tìm ra hung thủ." Thiên Hải bắt đầu phàn nàn. "Đây đã là nạn nhân thứ ba. Ba nạn nhân có những điểm gì chung?" Người thứ nhất là nội trợ, người thứ hai là một người buôn bán nhỏ, người thứ ba là một phóng viên, vậy cuối cùng họ có mối liên quan gì? mỗi ngày đều xảy ra án mạng, thật mệt mỏi. "

"Không hẳn là không có liên quan trong vụ án này. " Từ Phi nhìn vào những bức ảnh của ba nạn nhân cho biết: "Nhà của nạn nhân đầu tiên Lý Vũ Bình rất gần với nhà của nạn nhân thứ hai, cửa hàng của Trương Quý. Nếu Lý Vũ Bình đi siêu thị để mua đồ, anh ta chắc chắn sẽ đi qua cửa hàng của Trương Quý. Về người thứ ba nhất thiết phải có liên quan đến nhau. Phóng viên thứ ba Lưu Chấn Phong, bề ngoài, không có mối quan hệ trực tiếp nào với hai người đã chết, nhưng mối quan hệ của các phóng viên rất rộng. Chúng ta không thể loại trừ mối liên hệ có thể có giữa anh ta với hai người đã chết. Tôi muốn bắt đầu với những tin tức được báo cáo gần đây bởi Lưu Chấn Phong, có thể có manh mối. "
Giang Tử Sơn lắng nghe ý kiến của Từ Phi và gật đầu đồng ý: "Đúng, Quốc Nhân, Gi Gi, hai người có trách nhiệm thu thập các tài liệu, tin tức của Lưu Chấn Phong trong những tháng gần đây, Thiên Hải và những người còn lại đến nhà của nạn nhân Lý Vũ Bình và Trương Quý xem thế nào, nếu có thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào, lập tức gọi điện cho tôi. "
" Yes, sir. " mọi người lập tức thi hành nhiệm vụ.
Từ Phi thấy ai cũng được giao nhiệm vụ, anh ngạc nhiên hỏi: "Sếp Giang, vậy tôi làm gì?"
"Anh đã tìm ra manh mối, như vậy rất tốt rồi, hãy nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi". Giang Tử Sơn nhìn vào điện thoại di động của Từ Phi đang reo, ngay cả khi anh không quan tâm đến bản thân của mình, anh cũng phải nghĩ đến gia đình chứ. Anh đã không về nhà tối qua, cô Lương chắc đã rất lo lắng. Tôi sẽ thông báo cho anh khi có tin tức. "
" Tôi biết, tôi đi trước." Từ Phi thở dài và mỉm cười với Tử Sơn." Cảm ơn anh, hãy nhớ thông báo cho tôi ngay lập tức nếu có bất kỳ tin tức nào. "

" Anh đây, anh đây, anh vừa xong việc, anh đang về, lát gặp em, byebye. "Từ Phi một tay lái xe một tay cầm điện thoại. Trong đầu anh đang nghĩ về vụ án vẫn chưa tìm ra manh mối, anh cảm thấy bất lực và mệt mỏi. Từ Phi lắc đầu thôi không nghĩ nữa và đặt điện thoại di động xuống, vô thức anh thấy mình đang lái xe bằng một tay, anh mỉm cười vì dường như nghe thấy lời nói của Tiếu Quân đâu đây nhắc nhở anh phải cầm vô lăng bằng cả hai tay.

Khi thấy Từ Phi về nhà, Thiên Thiên nhanh chóng ra đón anh: "Anh Phi, anh đã về, em biết anh rất mệt khi xử lý nhiều vụ án, anh đi tắm trước đi, em đang nấu ăn, tắm xong anh có thể ra ăn rồi.

Từ Phi vịn vai cô, giữ lại khi cô chuẩn bị vào bếp: Em đã làm việc nhà rất vất vả, em đói thì cứ ăn trước đi, không cần phải đợi anh, lúc nào anh đói anh sẽ tự nấu, em nên nghỉ ngơi và làm những gì em thích nha. "
" Anh thực sự đã thay đổi rất nhiều, em nhớ lúc trước anh đâu biết nấu ăn, luôn nấu mì gói thôi mà. "Cô ôm cổ Từ Phi, "Anh không cần phải lo lắng cho em, em thấy không vất vả, làm việc nhà và nấu ăn cho anh là niềm vui của em."
Từ Phi nắm lấy tay cô và mỉm cười: "Umh, vậy anh đi tắm trước."
Từ Phi nhìn vào đồ đạc trong phòng tắm. Có vẻ như mọi thứ không thay đổi nhưng anh lại có cảm giác như thế nào đó, không diễn tả được. Trước đây, anh muốn giữ nguyên mọi thứ về Thiên Thiên nên dọn đến nhà anh Hùng sống nhưng bây giờ, trở lại căn nhà này, anh cảm thấy không vui vẻ, thoải mái. Từ Phi nghĩ về điều này, tim anh nhói đau.

Từ Phi thức dậy vào buổi sáng và thấy chiếc chăn ở phòng bên cạnh được gấp lại. Thiên Thiên cũng đã thức dậy, nhưng không có ở nhà. Từ Phi gọi nhưng thấy điện thoại đã tắt, lúc này, cô về đến: "Anh Phi, anh dậy rồi à, em mua cho anh điểm tâm mà anh thích, anh nhìn nè."
"Em dậy sớm chỉ để ra ngoài mua bữa sáng? em nên nói cho anh biết, lỡ có chuyện gì thì sao. Anh gọi điện cho em lại không được "
Điện thoại di động của em hết pin nên em không đem theo, anh sắp phải đi làm nên em không muốn đánh thức anh dậy sớm." Thấy Từ Phi không nói gì, cô bước đến và nắm lấy tay của Từ Phi." Anh không thích sao? Lần sau em không như vậy nữa. "
Từ Phi lên tiếng:" Không có gì, anh chỉ lo lắng cho em, đi nào, chúng ta đi ăn sáng, anh còn phải đến đồn cảnh sát. "

" Anh Phi, cháo trắng không có gì hấp dẫn cả, anh lấy thêm tiêu đi "
Không nghe Từ Phi trả lời, Thiên Thiên gọi thêm vài lần:" Anh Phi, có chuyện gì vậy? " "
Ồ, không có gì." Từ Phi giật mình. "Anh nghĩ vụ án có manh mối, anh không ăn, anh đến sở cảnh sát."

Khi thấy cánh cửa đóng lại, cô thẫn thờ ngồi xuống, cháo trên bàn vẫn còn ấm, nhưng tình cảm giữa cô và Từ Phi thì....

Sở cảnh sát trung tâm

Từ Phi đến đồn cảnh sát. Anh thấy mọi người đều bận rộn.
"Này, Từ Phi, anh đến rồi hả. "Quốc Nhân đã thấy Từ Phi," Tôi đã gọi cho anh nhiều lần nhưng không thể liên lạc được và tôi đã chờ đợi anh nãy giờ nè. "
Ồ, điện thoại tôi để chế độ im lặng nên không biết anh gọi, Từ Phi nhìn lên điện thoại di động của mình. Có manh mối gì mới không?" "
"Có, Quốc Nhân đã lấy được tài liệu của Lưu Chấn Phong, người thứ ba đã chết gần đây. Chúng ta đã tìm thấy điều này, anh nhìn xem." Giang Tử Sơn bước ra khỏi phòng và đưa cho Từ Phi một tập tài liệu.
Từ Phi đọc tiêu đề: "Xã hội ngày càng lạnh lùng, một phụ nữ mang thai bị ngã và không ai giúp đỡ."
Tử Sơn chỉ vào bức ảnh trang sau:" Anh nhìn thấy hai người phụ nữ đang mang thai gần đây nhất là ai không? "
" Là Lý Vũ Bình và Trương Quý"
"Đúng, chúng ta đã kiểm tra, người phụ nữ mang thai này tên là Lý Vũ Bình, khi cô chết, đứa con sáu tháng tuổi trong bụng của cô ấy cũng không giữ được. Chuyện này đã xảy ra hai tháng trước, trong cửa hàng của Trương Quý, sau đó Trương Quý cũng bị sát hại, tôi đoán là cô bị gia đình người chết ra tay trả thù. Nạn nhân không có người thân ở đây, cô ấy kết hôn với một người đàn ông Đại lục, vì vậy kẻ giết người có thể là chồng cô""
Sếp Giang nói đúng. hai người chết đều mang thai. "Gi Gi bắt đầu suy nghĩ về việc trả thù", bức ảnh này là rõ ràng nhất về Lý Vũ Bình và Trương Quý, Vương Lai Phú có thể có liên quan, ngoài ra còn có một phóng viên đang quan tâm đến vấn đề này. "
" Chà, bây giờ vụ án có chút manh mối, làm thế nào để tìm Vương Lai Phú? "Giang Tử Sơn hỏi.
"Ồ, Vương Lai Phú đã trở về Đại Lục. Tôi nghe nói rằng anh ta đã qua đó hai ngày trước. Chúng tôi đã hỏi hàng xóm và nói rằng Vương Lai Phú là một người đàn ông hiền lành, thật thà. Anh ấy mở một nhà máy và có một cuộc sống bình ổn. Vợ chồng anh ta cũng rất tốt. . Nhưng Lý Vũ Bình và chồng cô hiếm khi nói chuyện với hàng xóm, khi họ gặp mọi người, họ chỉ mỉm cười "
Vào lúc này, Gi Gi nhận được điện thoại:" Anh Sơn, Vương Lai Phú đã trở về"".
"tốt", Từ Phi, anh và Gi Gi đến hỏi xem có manh mối gì không? "

" Vợ tôi và tôi đã kết hôn cách đây nửa năm. Hai năm trước, tôi bị bệnh và nhập viện, cô ấy là y tá, cũng là người thường xuyên chăm sóc tôi. Lúc đó tôi thấy cô ấy rất tốt, rất cẩn thận và dịu dàng, tôi bắt đầu theo đuổi cô ấy khi tôi được xuất viện. Vương Lai Phú nhìn Từ Phi và Gi Gi, mời 2 người uống trà. Mà tôi không hiểu, cái chết của vợ tôi đã được chứng minh là một tai nạn. Bây giờ các người đến đây có chuyện gì? "
" Chúng tôi nghi ngờ rằng có ai đó đã vì cái chết của vợ anh mà trả thù. Bởi vì, thật trùng hợp nạn nhân đã chết cũng tại hiện trường của vợ anh trước đây. "Từ Phi vừa nói vừa âm thầm quan sát đến biểu hiện của anh ta.
"Các người nói như vậy có nghĩa gì? Bây giờ các người nghi ngờ tôi?."
"Xin lỗi, đây là nhiệm vụ, xin vui lòng cho biết anh đã ở đâu vào tối ngày 17 lúc 18h đến 20h, và tối ngày 23 hai tháng trước. "
Các anh đang nói gì vậy?" "Tôi làm việc tăng ca trong nhà máy mỗi tối. Vợ tôi đột ngột qua đời. Công việc trong nhà máy bị đình trệ trong một thời gian khá dài. Bây giờ tôi phải tìm cách giải quyết các đơn hàng đã bị trễ, tôi đến Đại lục để làm việc. Không tin, các anh có thể đến nhà máy của tôi để điều tra. "
" Umh, vậy tôi sẽ làm phiền anh sau, xin phép. "Từ Phi và Gi Gi đứng dậy rời đi. Vô tình, Từ Phi nhìn thấy một cái tên quen thuộc từ chồng danh thiếp bên cạnh điện thoại. Từ Phi hỏi. "Anh biết người này sao?"
"Ồ, cô Võ, bạn tôi đã giới thiệu, cô ấy đã điều trị cho tôi sáu tháng trước. Cô ấy là một bác sĩ tâm lý giỏi. À, hình như cô ấy là Bác sỹ tâm lý của sở cảnh sát?. "
"Được rồi, chúng tôi đi trước." Từ Phi dường như không quan tâm câu hỏi của anh ta

Sau khi ra khỏi nhà Vương Lai Phú, Gi Gi hỏi Từ Phi: "Anh Phi, chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?"
"Cô nói xem?" Từ Phi mỉm cười và ném một quả mơ vào miệng.
Gi Gi mỉm cười: "Ồ, tôi biết, đến chỗ cô Võ."

Gi Gi hỏi Từ Phi: "Anh Phi, anh có chắc sẽ có manh mối từ chỗ cô Võ không?"
"Vương Lai Phú tìm Tiếu Quân để tư vấn sáu tháng trước. Thật trùng hợp, anh ấy cũng kết hôn sáu tháng trước. Có chuyện gì đó xảy ra. Từ Phi lái xe và bất chợt nhìn thấy cửa hàng bánh bên đường, đột nhiên phanh lại
Gi Gi, tôi xuống mua một chút đồ và tôi sẽ quay lại ngay. Gi Gi bị đổ nhào vì Từ Phi thắng gấp. cô chưa kịp định hình sau đó mới nhận ra, "wow! Anh Phi, anh đi mua bánh kem à, mua cho cô Võ phải không? hãy cẩn thận nha, tôi sẽ nói với Sếp Giang."
"Tôi nhớ hôm nay là Sinh nhật Tiếu Quân, vì vậy nên mua bánh cho cô ấy. "Từ Phi nói như vậy nhưng nụ cười hiện trên khuôn mặt anh, không thể che giấu sự mong đợi của anh khi sắp được gặp Tiếu Quân, lâu rồi anh chưa có cơ hội gặp cô, hôm nay có một lý do mới có thể đường đường chính chính đến tìm cô ấy, anh thấy rất vui. Anh chợt nghĩ chuyện lần trước, không biết cô có giận anh không, chắc không đâu, Tiếu Quân không phải là người như vậy.
Gi Gi nhìn vào nụ cười trên khuôn mặt của Từ Phi: " Anh Phi, em đã không thấy anh cười tươi như vậy lâu rồi nha. Nụ cười anh tắt ngay lập tức."
"Tôi cảnh báo cô, không được nói chuyện này cho ai biết, hôm nay đúng là chúng ta đang làm việc mà. "

" Sếp Từ, lâu rồi không gặp, anh đến đây có việc gì" – Lễ tân chào hỏi anh.
Gi Gi nhanh chóng nói, "Anh Phi, anh đến gặp Cô Võ, anh nói đi."
"Chào cô, chúng tôi có một vụ án, cần thu thập thêm một số thông tin, Tiếu Quân, cô ấy có ở trong đó không? Từ Phi vừa nói vừa nhìn vào văn phòng của Tiếu Quân.
Cô Võ? Cô Võ đã xin nghỉ vào tháng trước. Anh không biết sao?
Cái gì? Xin nghỉ ? Cả Gi Gi và Từ Phi đều rất ngạc nhiên, đặc biệt là Từ Phi. Tại sao cô ấy lại xin nghỉ, bây giờ cô ấy đang ở đâu?
Cả Gi Gi cũng sốt ruột: Vì sao cô Võ xin nghỉ?
"Đúng vậy, Cô Võ tạm thời xin nghỉ phép một thời gian." Dr Trần nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài và đi ra. "Tôi nghe nói cô ấy đến Úc để thăm Ba và Dì cô ấy. Đã nghỉ hơn một tháng rồi, Sếp Từ, anh không biết sao?" "
Từ Phi rất ngạc nhiên khi nghe điều này:" Cô ấy đã đến Úc được một tháng. Tôi không biết. Cô ấy đã không gì nói với tôi. "
" Nếu anh quan tâm một chút, chắc anh đã biết sớm hơn. "Dr Trần nhìn Từ Phi và nhẹ nhàng góp ý.
"Anh Phi!" Gi Gi gọi Từ Phi khi thấy anh vội vã chạy ra ngoài, cô gọi nhưng anh không nghe. Khi đuổi kịp anh ấy ở bãi đậu xe, thì thấy Từ Phi đã lái chiếc xe với tốc độ nhanh nhất có thể.
"Xin lỗi, số điện thoại này tạm thời không thể liên lạc được. Vui lòng gọi lại sau." Điện thoại di động của Tiếu Quân không thể kết nối và điện thoại nhà cô cũng không có ai nghe. Từ Phi giận dữ ném điện thoại sang một bên. Anh chợt nghĩ đến chuyện chia tay giữa anh và Tiếu Quân. Tiếu Quân cũng đã một lần quyết định rời khỏi sở cảnh sát. Tuy nhiên, lúc đó cô vẫn ở Hồng Kông, anh có thể tìm cô bất cứ lúc nào. Nhưng bây giờ thì... chiếc xe Từ Phi càng lúc càng nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã dừng trước nhà Tiếu Quân.

Anh nhấn chuông rất nhiều lần nhưng không ai ra mở cửa.
"Tiếu Quân, Tiếu Quân!" Từ Phi hét lên và đập cửa liên tục.
"Sếp Từ, đừng gọi nữa." Bảo vệ tòa nhà nghe tiếng ồn nên đến để xem có chuyện gì đang xảy ra. "Cô Võ đi đến Úc để thăm Ba và Dì cô ấy rồi, chưa trở về, và em trai cô cũng không sống ở đây, không có ai ở nhà đâu."
Từ Phi vội vàng nắm lấy vai của người bảo vệ: "anh có biết khi nào cô ấy sẽ quay lại không?"
"Tôi không biết, cô ấy chỉ bảo tôi giữ một lá thư cho cô ấy, khi nào em trai cô ấy đến thì tôi gửi nó cho anh ta, còn lại không nói gì thêm. "
" Cảm ơn! "Từ Phi lắng nghe và nhanh chóng chạy đến khách sạn nơi A Kiệt đang làm.
Người quản lý khách sạn giải thích với Từ Phi: A Kiệt vừa nghỉ làm hai ngày trước. Anh ấy nói rằng anh ấy muốn đến Đài Loan cùng với bạn gái của mình để phát triển tương lai.

Từ Phi lái xe vô định trên đường phố , và cuối cùng đã đến quảng trường nơi anh và Tiếu Quân đã từng ngồi ăn bánh cùng nhau. Dường như chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, mọi thứ đã thay đổi. Trước đây bản thân anh quá chắc chắn về tình yêu của Tiếu Quân dành cho mình, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc Tiếu Quân sẽ rời bỏ anh. Từ Phi ngồi xuống sững sờ, anh cảm thấy choáng váng.

Điện thoại di động của Từ Phi reo lên, đã gần hết giờ làm.
"Anh Phi, anh đang ở đâu? Em đã gọi đến đồn cảnh sát. Mọi người nói rằng anh không ở đó. Anh vẫn điều tra vụ án bên ngoài à?"
Từ Phi ổn định lại cảm xúc của mình: "Umh, anh vẫn đang ở bên ngoài. Thiên Thiên à, hôm nay anh về trễ. Em không cần đợi anh, ăn tối xong em đi ngủ trước đi." Từ Phi nói với giọng rất mệt mỏi. Thiên Thiên cảm nhận được có gì đó liên quan đến Tiếu Quân. Gần đây, cô rất nhạy cảm và dễ bị tổn thương, chỉ cần Từ Phi có thái độ khác một chút là cô lại nghĩ lung tung.

Sở cảnh sát trung tâm
Gi Gi trở lại đồn cảnh sát, mọi người không thấy Từ Phi nên hỏi cô: "Anh Phi đâu, chưa về à?"
Quốc Nhân không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Không phải em với Anh Phi đi tìm manh mối sao? Cô Lương cũng vừa gọi tìm Từ Phi"
Tử Sơn cảm thấy có gì đó khác thường:

" Gi Gi, chuyện gì đã xảy ra?"

"Chuyện là như vầy. Ban đầu chúng tôi đã đến nhà của Vương Lai Phú để tìm manh mối. Sau đó chúng tôi phát hiện ra rằng anh ta đã từng gặp cô Võ để điều trị tâm lý sáu tháng trước, vì vậy chúng tôi đã đến gặp cô Võ xem có thêm manh mối nào không, được biết cô Võ đã nghỉ từ một tháng trước và đến Úc. Anh Phi rất bất ngờ khi biết tin này, và tôi cũng không biết ảnh đi đâu. "
Hàn Quốc Nhân cười hả hê. : "Thấy không, đáng đời, lúc bên cạnh không biết trân trọng, chỉ biết nghĩ về cô Lương. Bây giờ đã chia tay thì lại cuống cuồng đi tìm. Tôi nghĩ anh ta có vấn đề về tâm lý rồi. "
"Quốc Nhân, đừng nói lung tung." Tử Sơn nói, " Gi Gi, cô gọi cho anh Phi trở lại đồn cảnh sát ngay lập tức. "
" Yes, sir. "Gi Gi đang chuẩn bị gọi thì cô thấy Từ Phi bước vào." Anh Phi, anh đã quay lại. " anh đi đâu vậy? có biết rằng mọi người đang lo lắng cho anh không? "
"Ồ, không có tôi." "Quốc Nhân bồi thêm một câu.
Từ Phi không có tâm trạng quan tâm Quốc Nhân.

" Tôi ổn. Chúng ta nói về vụ án này trước. Tôi nghĩ Vương Lai Phú có rất nhiều điểm nghi ngờ, mặc dù ba vụ giết người xảy ra khi anh ta không có mặt ở hiện trường. " Bằng chứng tạm thời cho thấy như vậy, nhưng tôi và Gi Gi phát hiện ra anh ta đã từng tư vấn tâm lý sáu tháng trước, và sáu tháng trước cũng là lúc anh ta kết hôn. Tôi tin phải có chuyện gì hải xảy ra cách đây nửa năm. Lý Vũ Bình là một y tá và chúng ta có thể đến nơi cô ấy làm việc để tìm thêm manh mối. "

" Từ Phi, anh làm rất tốt. Gi Gi, cô đến bệnh viện nơi Lý Vũ Bình đã làm việc để xem có manh mối nào không. Thiên Hải, Quốc Nhân, các anh đến nhà máy của Vương Lai Phú để kiểm tra bằng chứng vắng mặt của anh ấy. Gi Gi liên lạc với em gái của Lý Vũ Bình cho tôi. Từ Phi, anh xem lại thông tin đã có liệu còn thêm manh mối nào không?. OK, mọi người làm việc đi. "
"Yes, Sir!" "

"Nếu cô Võ ở đây, chúng ta đâu phải khổ sở như vậy, chỉ cần nhờ cô ấy giúp đỡ là xong"
Hàn Quốc Nhân bắt đầu phàn nàn," Nếu không tại ai đó làm cô ấy phải đi ... "

" Quốc Nhân! " GiangTử Sơn nhắc nhở.

Gi Gi đột nhiên nghĩ: "Hèn gì cô Võ mời chúng ta đi ăn hôm đó. Thì ra là cô Võ muốn nói lời chia tay. "
" Tôi nghĩ cô Võ sẽ không quay lại . " Thiên Hải nhanh miệng nói: "Ở bên nước ngoài sẽ tốt hơn rất nhiều."
Giang Tử Sơn ngắt lời bàn tán của mọi người: "Cô Võ nói rằng cô ấy sẽ quay lại, nhưng tôi không chắc khi nào, có lẽ sau khi tâm trạng thoải mái cô ấy sẽ trở về Hồng Kông. "
"Ồ, Anh Sơn, anh không thành thật nha, anh biết Cô Võ đi mà không nói với chúng tôi. Tôi nhớ bữa đó anh đưa Cô Võ về, anh và cô Võ nói chuyện gì với nhau?, Cô Võ có hứa hẹn sẽ mang một người nước ngoài về không? "
" Tôi không biết chuyện đó cho đến bữa mà chúng ta đi ăn cùng cô ấy. Tiếu Quân cũng không muốn quá nhiều người biết việc cô ấy ra nước ngoài. Dù sao, cô ấy cũng định sẽ quay về mà. "

Khuôn mặt Từ Phi rất tức giận.
"Anh đã biết cô ấy đi, tại sao không nói với tôi?" Từ Phi la lớn

"Tại sao tôi phải nói với anh? Anh có thể làm được gì cho cô ấy? Tiếu Quân muốn như vậy, là một người bạn, tôi chỉ có thể làm điều cô ấy muốn, cũng là tôn trọng quyết định của cô ấy. Từ Phi, bình tĩnh lại, tôi hy vọng kiểm soát được cảm xúc và suy nghĩ về bản thân anh lúc này. Anh có thay đổi được quyết định của mình không?"

Tử Sơn nhìn mọi người", "Không có chuyện gì nữa, chúng ta hãy đi trước, để anh ta yên tĩnh một mình."

Ở Úc
" wow" buổi chiều ở Úc thực sự rất đẹp, ban ngày dài hơn so với Hong Kong! "Tiếu Quân và Raymond ngồi trên boong tàu để ngắm hoàng hôn." Thật đáng tiếc khi Dì Hương và Ba không đi được."
Em không đoán ra sao?." Raymond mỉm cười: "Họ cố tình tạo cơ hội cho chúng ta đó. Một người đàn ông và một người phụ nữ cùng nhau trên du thuyền qua một đêm. Em đoán coi họ đang nghĩ gì."
" A, thì ra là vậy nhưng điều này cũng tốt, để họ an lòng em thấy cũng không vấn đề gì, quan trọng là anh đó, có ảnh hưởng đến những cô gái bên cạnh anh không? "

"Có sao???...." Nè, Anh hơi đói, anh đi lấy một ít thức ăn, em có muốn ăn không? "
"Cũng được, cảm ơn anh!" "Tiếu Quân nhìn ra biển và từ từ ngắm nhìn những tia sáng cuối cùng đang tắt dần. Cô chợt nhớ mình cũng từng ngắm hoàng hôn với một người. Bây giờ, cô đang ngắm hoàng hôn ở Úc. Còn anh thì sao?
Sau một lúc lâu không thấy Raymond. Tiếu Quân vào trong cabin để tìm anh: "Anh làm gì lâu vậy? Raymond! Raymond!"
"Happy birthday to you! Happy birthday to you!" Anh bưng một chiếc bánh và hát bài chúc mừng sinh nhật cho cô.
"Ồ, anh thật chu đáo!" "Tiếu Quân rất vui và hát cùng Raymond

" HAPPY BIRTHDAY TO YOU! HAPPY BIRTHDAY TO ME! HAPPY BIRTHDAY QUIN AND RAYMOND! HAPPY BIRTHDAY TO US"

Tiếu Quân đang chuẩn bị thổi nến, Raymond ngăn lại:" Đợi chút! Chúng ta chưa cầu nguyện mà" "OK!" Tiếu Quân nhắm mắt lại với một thái độ chân thành, cầu nguyện xong, cô cùng thổi nến với Raymond. Sau đó, Raymond lấy một bó hoa phía sau lưng anh: "Hoa tulip màu vàng, chúc mừng sinh nhật em!"
"Hoa tulip màu vàng, hoa mừng sinh nhật cho em, cảm ơn anh! Tệ quá, em đã không chuẩn bị món quà nào cho anh. Raymond"

"Vậy thì em phải chịu phạt, anh sẽ phạt em ... !" Raymond vừa nói vừa lén trét kem lên mặt Tiếu Quân.
Tiếu Quân né nhưng không kịp, cô hét lớn: "Raymond, tha cho em đi, tha cho em đi mà."
Ai bảo em là Võ Tiếu Quân? Raymond, anh không tha cho em được, bình thường em hay bắt nạt anh lắm, giờ có dịp trả thù rồi, vừa nói anh vừa tiếp tục bôi kem lên mặt cô.

"Dừng lại, anh chỉ lớn hơn em có vài giờ thôi, nè, tiết kiệm một chút, chúng ta chưa ăn đó. "
Trời về khuya, Tiếu Quân và Raymond đang nằm trên boong tàu trò chuyện và ngắm sao.
" Em nhớ lúc trước chúng ta thường lên sân thượng của căn hộ mình để trò chuyện và ngắm sao. "Tiếu Quân nhìn Raymond." Anh còn nhớ không? "
Tất nhiên, và mỗi lần chúng ta trò chuyện, người ngủ trước luôn là em, gối đầu lên cánh tay của anh làm ngày hôm sau, tay anh tê và nhức cả ngày."
"Có lẽ hôm nay cũng vậy, giờ mắt em đã mở hết nổi rồi nè, chắc em lại ngủ trước anh. "
Nhìn vào gương mặt thanh tú của Tiếu Quân, anh mỉm cười:" Nhìn mặt em kìa, lem luốc như con mèo con vậy. " "
Tiếu Quân nghe thấy câu con mèo nhỏ lem luốc, đột nhiên sững sờ, cô nhớ rằng Từ Phi cũng đã nói điều này trước đây. Raymond thấy Tiếu Quân im lặng, dường như đang nghĩ gì đó, anh nói khẽ:" Quân! Quân! Có chuyện gì vậy! "
Tiếu Quân bừng tỉnh lại:" Không sao, không có gì "
Anh nghĩ rằng em giận anh chứ.

Tiếu Quân tựa đầu lên cánh tay Raymond:" Em thấy rất vui, bên cạnh em có anh, có Ba và có Dì Hương. " "
"Quân, em có ổn không?" Raymond có chút khó hiểu, anh vỗ về cô.
Tiếu Quân nhắm mắt lại: "Không có gì, đi chơi nhiều quá, bây giờ em hơi mệt." Nhớ gọi em ngắm bình minh vào ngày mai nha. "

Sự tĩnh lặng của màn đêm buông xuống, Tiếu Quân đã chìm vào giấc ngủ, nhưng Raymond không tài nào chợp mắt được, anh ngắm nhìn cô thở nhè nhẹ trong vòng tay của mình, anh suy nghĩ về quá khứ....
Anh nhớ khi gặp cô ấy là lúc học trung học. Lúc đó, anh thấy cô cũng như những người con gái khác. Nhưng sau khi cô và anh được chọn chung một nhóm để làm đề tài thuyết trình cho kỳ thi cuối năm, cô chăm chỉ còn anh lơ là, ham chơi, không giúp được gì cho nhóm. Anh không ngờ cô dám trực tiếp gặp anh, yêu cầu anh nghiêm túc, nếu không sẽ loại anh ra khỏi nhóm. Lúc đó, ít nhiều anh cũng là người nổi tiếng trong trường: đẹp trai, con nhà giàu có, tất cả các cô gái, chàng trai đều phải xếp hàng để làm quen với anh. Riêng cô, lại không quan tâm đến điều đó, anh thấy rất lạ và có chút ấn tượng về một cô gái thông minh, mạnh mẽ và cũng bướng bỉnh.
Sau kỳ thi năm đó, cũng là năm cuối cấp, anh chưa bao giờ gặp lại cô. Bốn năm sau, anh tốt nghiệp Đại Học và tiếp tục đi du học thì gặp lại Tiếu Quân. Mặc dù đã không nhìn thấy nhau trong bốn năm, anh vẫn nhận ra khi vừa thoáng thấy bóng cô. Cô chững chạc và trưởng thành hơn trước. Lúc đó, anh quyết định theo đuổi cô, mặc dù cô đang có bạn trai (chính xác hơn là đang có người đeo đuổi), nhưng anh phát hiện ra bạn trai cô ấy là người bắt cá hai tay, đã có bạn gái nhưng vẫn theo đuổi cô ấy. Anh nhớ rằng chính anh là người phanh phui chuyện đó bởi vì anh muốn có được điều mình muốn, không nghĩ đến cảm xúc của người khác.
Sau chuyện đó, cô cũng không đoái hoài đến anh, vì vậy, anh đã phải rất khó khăn, làm rất nhiều chuyện để tỏ lòng thành với cô, hy vọng cô thấy vậy mà cho anh một cơ hội.

Đúng vào lúc cô gật đầu đồng ý làm bạn gái anh thì có một người con gái khác tự nhận mình là người yêu cũ của anh, đang có con với anh nên cô hiểu lầm mà dứt khoác cắt đứt mọi liên hệ với anh từ đó. Anh và bạn gái cũ đã chia tay trước khi anh gặp lại Tiếu Quân vì không hợp nhau nhưng cô ta không cam lòng, quyết tâm phải có được anh. Thế nhưng, sau khi Quân rời đi, anh cũng biết việc cô nói có con với anh là giả, anh dứt khoác chia tay vì đã không còn chút tình cảm nào với cô cả.

Sau đó, anh trở về Hồng Kông, cố gắng tìm cô nhưng không được. Vô tình, anh quen được một người giống y như cô từ ngoại hình lẫn tính cách: thích uống chanh mật ong, thích tập thể dục, thích nghiên cứu tâm lý học và cũng thích ăn những món ăn cô yêu thích. Anh nghĩ rằng anh có thể quên được Quân, nhưng không, cuối cùng, anh phát hiện ra anh chỉ đang tìm người thay thế. Alina (tên người yêu anh) sau khi biết chuyện, cô đã bị shock và đã tự sát vì cô yêu anh rất nhiều, cô không thể chấp nhận anh xem cô như một cái bóng của người khác.

Nếu có thể chọn lại, anh thà không học trường cấp ba nơi Quân học, thà không biết cô ấy thì mọi chuyện đã không xảy ra như ngày hôm nay. Bây giờ, điều anh có thể làm là kiềm chế cảm xúc của mình, ngắm những bông hoa tulip màu vàng, và rồi anh chợt nhận ra, bình minh đang lên, có một tia sáng ở phía xa của biển cả dần dần lên cao. "Quân! Quân! Dậy đi, trời sắp sáng rồi!" Raymond vội vàng đánh thức cô, "Dậy ngắm bình minh nè em!"
Cô từ từ hé mắt "Wow, bình minh thực sự rất đẹp! Nhìn kìa! Nhìn bên đó kìa." Raymond, cô thấy anh chạy đến cabin, "Này, anh đi đâu vậy?"
"Cảnh đẹp vậy, tất nhiên anh đi lấy máy ảnh, làm sao có thể bỏ lỡ điều ngoạn mục này." Raymond lấy máy chụp hình ra ghi lại những khoảnh khắc hiếm hoi. Đằng xa, Tiếu Quân nhắm mắt lại để cảm nhận sự ấm áp của mặt trời, ánh sáng mặt trời phản chiếu khuôn mặt cô, bên cạnh đó, đèn flash lóe lên liên tục.
"Raymond! Lần đầu tiên em được nhìn thấy mặt trời mọc gần như vậy, em sẽ không bao giờ quên hôm nay."
Raymond nhìn Tiếu Quân trong khi ăn sáng vẫn không ngừng nói cười, như thể tâm trạng xấu ngày hôm qua của cô đã trôi theo làn sóng

Tiếu Quân nhẹ nhàng xoa cánh tay cho Raymond: "Em biết hôm qua làm anh đau! Raymond, tối qua anh ngủ được không?."
Raymond trêu chọc cô và cũng nửa đùa nửa thật: "Em đè lên tay anh, ê hết cả đêm, làm sao anh ngủ được"

" Oh, vậy sao? Được rồi, hôm nay anh nghỉ ngơi đi, em sẽ chịu trách nhiệm quay tàu về đất liền. "
Raymond nhanh chóng từ chối:" Em? Thôi làm ơn đi. Anh không muốn bị lạc, bây giờ anh chợp mắt một chút, chúng ta sẽ trở lại vào buổi chiều. Nói trước,không được phép phá anh khi anh đang ngủ đó. "
Tiếu Quân tinh nghịch liếc anh một cái rõ bén.

Sở Cảnh sát Hồng Kông
Giang Tử Sơn bước vào văn phòng, thấy Từ Phi lặng lẽ ngồi đọc tài liệu

Gi Gi nói nhỏ với Tử Sơn:
"Nhìn bên ngoài anh ấy có vẻ không có gì, nhưng em nghĩ Anh Phi không được vui. Thực ra, anh Phi đang nhớ cô Võ. Anh ấy đang tìm quên bằng công việc. "
Tôi biết, Gi Gi , em gái của Lý Vũ Bình, người tôi đã yêu cầu cô lấy thông tin, có kết quả gì không?"
Tôi đã liên lạc với cô ấy. Nghe giọng nói của cô ấy, có vẻ như cô không gần gũi chị gái mình. Cô ấy không biết gì về mọi chuyện của chị gái ở Hồng Kông. Ngay cả chị gái cô chết, cô ấy cũng chưa trở về gặp lần cuối." Tôi thực sự không hiểu hai người này là chị em kiểu gì. "
Được rồi, Gi Gi, cô tiếp tục điều tra xem còn manh mối nào khác không?." "
Yes, sir.

"Sếp Giang, người phụ nữ đã chết - y tá Bệnh viện Nhân Tâm - cô ấy đã nghỉ việc sáu tháng trước. Quốc Nhân đã đến bệnh viện để điều tra."
"Lại là nửa năm trước?" Ok, Thông báo cho tôi ngay lập tức khi họ quay lại. Giang Tử Sơn nhìn Từ Phi, sau đó anh lặng lẽ bước vào phòng làm việc của mình. Tử Sơn ngồi trong phòng và nhìn vào số điện thoại trong máy anh. Sau đó, anh ta nhìn Từ Phi ngồi phía bên ngoài. Anh ta không biết có nên làm như vậy không. Làm sao mới đúng, điều gì là quan trọng? anh ta muốn được hạnh phúc hay muốn chịu trách nhiệm? Cuối cùng, Tử Sơn bước ra khỏi phòng và trao số điện thoại cho Từ Phi.
Từ Phi không hiểu: "Đây là gì?"

Tử Sơn mỉm cười và nói: "Ồ, tôi không muốn thấy bạn bè của mình vì không vui mà ảnh hưởng đến công việc. Đây là số điện thoại của Dì Hương ở Úc. Cô Võ đã để lại cho tôi trước khi rời đi, dặn rằng có việc gì thì cứ gọi cho cô ấy. Dù sao, vụ án này cũng cần tìm cô ấy vì đến bây giờ vẫn chưa có manh mối nào rõ ràng. Anh có thể gọi cho cô Võ"

Gi Gi phàn nàn: Sếp Giang, anh có số điện thoại của cô Võ, tại sao anh không nói sớm? Làm chúng tôi vất vả điều tra. "
" Đúng rồi, Từ Phi, anh gọi nhanh lên. Sẵn tiện, hỏi cô Võ khi nào cô ấy sẽ quay lại. "Thiên Hải cũng đốc thúc.
Từ Phi mỉm cười và gọi điện thoại: "Xin chào, Dì Hương, con là Từ Phi, con muốn gặp Tiếu Quân ..."
Nhưng Từ Phi chưa nói xong đã bị Lâu Liên Hương cắt ngang: Cậu tìm nó làm gì, cậu phiền nó chưa đủ sao, tôi cảnh cáo cậu, đừng gọi điện thoại nữa, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo. "
"Dì à, nghe con nói một chút, con muốn gặp Quân có việc....!" nhưng đã nghe tiếng cúp máy.
"Thế nào?" Cô Võ nói gì? Gi Gi tò mò hỏi.
Thiên Hải xen vào: "Hình như nghe giọng của Dì Hương, không phải Cô Võ." "
Gi Gi đề nghị:" Anh Phi, để em gọi cho, chắc em gọi thì cô Võ sẽ nghe mà. "
Tử Sơn an ủi Từ Phi:" Được rồi, Từ Phi, để Gi Gi thử"
Gi Gi bấm điện thoại đến số đó một lần nữa. Vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng Lâu Liên Hương hét lên:" Cậu muốn gì...... " "
Gi Gi nhanh chóng nói:" Không, Dì Hương, là con, Gi Gi. Không phải là Anh Phi đã gọi chọc tức Dì mà có việc quan trọng cần tìm cô Võ. Cô ấy có thể biết việc này. Thực sự, thực sự là vì công việc thôi Dì à. Oh, oh, vậy hả Dì, con biết, con sẽ nói lại "
"Gi Gi, Dì Hương vẫn không muốn cho cô Võ nghe điện thoại hả "
Gi Gi vừa cúp điện thoại Thiên Hải hỏi không ngừng. Tử Sơn ngắt lời họ:" Để Gi Gi nói."
Khuôn mặt Gi Gi nhìn Tử Sơn với ánh mắt như muốn nói riêng:" Sếp Giang, tôi ... tôi sợ nói ra Anh Phi sẽ buồn "
"Không sao, tôi muốn biết câu trả lời, Từ Phi cũng muốn biết Tiếu Quân như thế nào."

"Ồ, Dì Hương nói rằng cô Võ đã cùng bạn trai của cô ấy đi ra biển chơi hôm qua và chưa trở về. Cô ấy cũng nói rằng hai người sẽ đến Pháp sau hai ngày nữa. chắc chưa quay lại Hồng Kông vào thời gian tới, nhắn anh đừng tìm cô ấy nữa. Bây giờ cô ấy đang rất hạnh phúc. "Gi Gi nói xong thì quan sát sắc mặt Từ Phi.
"Wow! Không ngờ nha. Cô Võ đã có bạn trai người nước ngoài thật sao." Quốc Nhân cười hả hê như muốn chọc tức Từ Phi.
"Tôi ra ngoài một chút!" Từ Phi để tập tài liệu trên bàn và bước ra ngoài.
Tử Sơn nhìn vào lưng Từ Phi. Không biết mọi việc tiếp theo sẽ như thế nào. Tiếu Quân thực sự bắt đầu một cuộc sống mới, như vậy cũng tốt cho cô ấy nhưng Từ Phi không quên Tiếu Quân, bên cạnh anh lại có Thiên Thiên, mối quan hệ thực sự phức tạp. Từ Phi không kiềm chế được cảm xúc của mình, Tử Sơn lo lắng về thời gian sắp tới, Từ Phi sẽ thế nào khi anh vẫn còn yêu cô Võ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top