Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Phi vẫn ôm chặt lấy cô không rời, môi anh khẽ run lên:
."Anh nghĩ ...em đã không quay lại, anh nhớ em."
"Thật ngốc, em đã trở lại, em thực sự đã trở lại." Tiếu Quân vừa vui vừa buồn, nghĩ rằng mình có thể bình tĩnh đối mặt với Từ Phi, nhưng cô không ngờ một lời nói của anh đã làm tim cô đau nhói, Tiếu Quân cố gắng không để rơi nước mắt, cô mỉm cười và vỗ vỗ Từ Phi, "Được rồi, được rồi, anh buông em ra, anh làm em đau."
Từ Phi vội vã nhìn khắp một lượt trên cơ thể cô: "Đâu, đâu, em bị đau chỗ nào?"
"Em không sao". Tiếu Quân rời khỏi vòng tay của Từ Phi và nhìn vẻ mặt trẻ con của anh, cô mỉm cười: "Từ Phi, hình như anh đang có chuyện gì đó".

Tiếu Quân ngồi xuống ghế và ra hiệu cho Từ Phi ngồi trước mặt cô: "Mặc dù chúng ta là bạn, nhưng em cũng không vì thế mà làm bản báo cáo không đúng vì anh. "
Từ Phi nhìn vào biểu hiện của Tiếu Quân, như thể quay ngược thời gian về trước đây, tại căn phòng này, anh cũng ngồi đối mặt với cô như thế: "Anh biết."
Tiếu Quân mở tài liệu: "Anh đuổi theo và dừng xe của người khác mà không có lý do, theo thông tin, trong xe của anh có hai nghi phạm, anh có biết rằng điều này rất nguy hiểm không? Và anh đã không đưa ra được lý do hợp lý nào sau đó. Tại sao anh lại làm vậy? "

"Đó là một chiếc xe hơi màu trắng của Nhật Bản và biển số là GY5333." Từ Phi nhìn Tiếu Quân một cách nghiêm túc. "Anh nghĩ đó là em." "
Tiếu Quân không mong đợi câu trả lời này, sau vài giây bất động, cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình:" Đừng như vậy vào lần sau, điều đó rất nguy hiểm, thực sự không đáng. "
"Anh cảm thấy xứng đáng." Từ Phi nhìn vào đôi mắt của Tiếu Quân và rất muốn hỏi cô ấy một câu: "Em đã hỏi anh rồi, bây giờ đến lượt anh."
Tiếu Quân không biết Từ Phi sẽ hỏi câu gì, cô cũng hơi hồi hộp.

Từ Phi nhẹ nhàng:" Tại sao em quay lại Hồng Kông? "
Gia đình em vẫn còn ở đây, hơn nữa em đi du lịch cũng khá nhiều rồi." Tiếu Quân nghĩ rằng lý do này rất hợp lý. Nhưng Từ Phi không dừng lại ở đó: "Vậy tại sao em lại quay lại đồn cảnh sát sớm như vậy, kỳ nghỉ phép của em vẫn chưa hết mà." "
Tiếu Quân nghe anh câu hỏi này và mỉm cười:" Tại sao ai cũng hỏi em cùng một câu vậy, Dr. Trần, Tử Sơn, và anh, mọi người không vui khi em trở lại làm việc sao?. "
Từ Phi nghe tên của Tử Sơn, anh chau mày, thì ra anh ta là người đầu tiên biết Tiếu Quân đã trở lại:" Em đã gặp Sếp Giang rồi sao?. "
"Không, em có gọi cho anh ấy vào buổi sáng và nhờ anh ấy thông báo cho anh đến gặp em. Sao vậy? Anh ấy không nói với anh à? Dường như Sếp Giang muốn cho anh một bất ngờ. " Tiếu Quân nhớ đến buổi tối nay, không ngờ ý tưởng của cô và Tử Sơn trùng hợp như vậy.
Từ Phi sau khi nghe Tiếu Quân giải thích, anh mỉm cười từ trong tim, để lộ hai lúm đồng tiền sâu thẳm.
Tiếu Quân thấy nụ cười đó, cô không ngờ có một ngày mình vẫn có thể ngồi nói chuyện với anh như thế này:

"Này, anh còn muốn hỏi gì nữa không? "
Từ Phi ngập ngừng và hỏi:" Có mình em ....quay lại sao? Ba và Dì Hương thế nào? Vẫn ở Úc?. "
"Umh, họ vẫn ở Úc, Từ Phi, anh muốn biết điều gì?" "Tiếu Quân dựa vào ghế và dường như muốn hiểu rõ hơn về câu hỏi này.
Từ Phi trong lòng rất muốn hỏi cô nhưng không biết phải bắt đầu thế nào: "Không phải em là một bác sỹ tâm lý sao? Em thừa biết anh muốn hỏi gì."
Sau khi nghe câu này, cô cảm thấy cần phải nhanh chóng chuyển đề tài. "À, em đã gặp Cô Doanh và Bé Lỗi Lỗi ở Úc. Họ đã di dân đến Đài Loan sống cùng người bà con, hai chị em họ nhờ em gởi lời chào đến anh và Thiên Thiên."
"Ồ, họ vẫn tốt chứ? ""
"Tốt, ah, có vẻ như mọi thứ trong quá khứ không còn ảnh hưởng đến cuộc sống của hai chị em họ, như vậy cũng đáng mừng. " Tiếu Quân nghĩ cô cũng nên thoải mái để bắt đầu một cuộc sống mới. " Từ Phi, Thiên Thiên có khỏe không? "

Từ Phi nghe Tiếu Quân hỏi thăm, anh cảm thấy rất khó chịu, anh di chuyển cơ thể:" Cô ấy rất tốt, cảm ơn vì sự quan tâm của em"
"Anh nói với Tử Sơn, chiều nay, em sẽ gửi báo cáo qua cho anh ấy"

Từ Phi mỉm cười và đứng dậy : "Anh biết rồi, anh sẽ nói, cám ơn em"

"Cô Võ!" Gi Gi thấy Tiếu Quân đang bước vào văn phòng Đội A.
"Cô Võ, thực sự cô đã trở lại!"
"Cô Võ, cô quay về rồi sao? Cô không nói với chúng tôi khi cô đi nước ngoài làm ai cũng bất ngờ."
Mọi người chào hỏi Võ Tiếu Quân một cách nồng nhiệt.
"Tôi biết tôi đã không nói với mọi người lúc đó, vì vậy tôi có mua một ít bánh kẹo coi như xin lỗi, mọi người ăn cho vui nha!" Tiếu Quân đưa đồ ăn cho Gi Gi và nhìn Từ Phi, người đã ngồi yên lặng nãy giờ. "Từ Phi, có bánh phô mai mà anh thích".
Quốc Nhân: Cô Võ, nhưng cũng không thể bịt miệng chúng tôi bằng đồ ăn này đâu. Chúng tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô. "Chẳng phải cô đi Pháp sao? Vì sao cô quay lại Hồng Kông đột ngột vậy?."
"Đúng rồi Cô Võ, lần này cô có về cùng bạn trai không?" Thiên Hải vừa nói vừa nheo mắt nhìn những người bên cạnh.
Từ Phi nghe câu hỏi này, câu mà anh rất muốn hỏi nhưng đã không dám, toàn thân căng thẳng và nhìn chằm chằm vào Tiếu Quân.
"Bạn trai à? Tôi có sao?" Tiếu Quân nghe có chút ngượng ngùng. "Đợi một chút..., sao anh biết tôi sẽ đi Pháp?"
"Cô Võ, cô muốn giấu chúng tôi sao, Dì Cô đã nói rồi, lúc đó là hình như sau sinh nhật cô một ngày, Anh Phi đã gọi cho cô. Nghe Dì cô nói cô cùng với bạn trai đã ra biển để chúc mừng sinh nhật và sẽ cùng anh ấy sang Pháp sau vài ngày nữa."
"Ồ, hóa ra là như vậy." Tiếu Quân cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, và cũng biết Từ Phi muốn hỏi gì vào sáng nay. Cô cảm thấy hơi buồn cười. "Thật ra, tôi và anh ấy đã quen biết nhau khá lâu, gần đây gặp lại ở Úc, và vì sinh nhật anh ấy trùng ngày với tôi nên chúng tôi cùng nhau chúc mừng sinh nhật, không như mọi người nghĩ đâu." Tiếu Quân trả lời chậm rãi từng câu một.

Từ Phi như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, anh đã hiểu lầm cô, tưởng rằng chưa gì cô đã quen người khác nhanh như vậy.

Thiên Hải không tin những gì Tiếu Quân nói. "Cô Võ, có thật không?"
"Mọi người đã xâm phạm đến quyền riêng tư của người khác rồi nha." Tử Sơn khoanh tay, chéo chân đứng trước cửa phòng. "Cô Võ, tìm tôi có việc à, cô vào đi."
"Thế nào? Cô đi chơi có vui không? Có gì mới kể cho tôi nghe không?." Tử Sơn dựa vào ghế nhìn Tiếu Quân, vừa nãy anh cũng nghe loáng thoáng từ cuộc trò chuyện bên ngoài. Thành thật mà nói, anh cũng rất quan tâm đến cuộc sống của Tiếu Quân, không biết cô đi bao lâu? Khi nào quay về? Có tìm được niềm vui mới hay chưa?.
"Anh cũng nghe theo Quốc Nhân và Thiên Hải sao, mọi người đồn thôi mà!"

Tiếu Quân đưa bản báo cáo của Từ Phi cho Tử Sơn. "Anh có muốn biết kết quả này không?"
Tử Sơn mỉm cười và lấy bản báo cáo."Tôi biết rằng cô sẽ không thấy chết mà không cứu, đặc biệt người đó lại là Từ Phi."
"Anh nói đúng, giúp được ai tôi sẽ giúp." Tiếu Quân lấy ra một hộp quà được gói rất đẹp trong túi xách ra, "Tặng cho anh, chúc mừng sinh nhật! "
Tử Sơn cảm thấy rất ngạc nhiên:" Ồ, hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi cũng không nhớ luôn, làm sao cô biết?"
" Vì sao tôi biết cũng được, cô mỉm cười, anh xem có thích món quà này không? "

" Từ Phi, anh thật may mắn, có cô Võ ra tay, anh sẽ không sao nha. " Thiên Hải vẫn đang kích động Từ Phi bên ngoài.
"Này, này, mọi người thấy gì không, cô Võ đưa cho sếp Giang cái gì đó được gói rất đẹp." Gi Gi nhìn qua tấm kính phòng của Tử Sơn.

"Cô Võ tặng cho Sếp Giang một món quà, Anh Phi, anh nhìn nè" Gi Gi nhìn qua khuôn mặt Từ Phi (thật ra anh cũng đang rất tò mò khi nghe Gi Gi nói cô tặng quà cho Tử Sơn).
"Là một chiếc cà vạt." Quốc Nhân đã nhìn thấy được món quà đó là gì. "Đừng nói rằng cô Võ đã không đến Pháp mà quay về Hồng Kông là vì ..."
Gi Gi cảm thấy sắc mặt của Từ Phi ngày càng không tốt, cô la Quốc Nhân: "Tặng cà vạt cho sếp Giang có gì không được? Cô Võ rất có khiếu thẩm mỹ."
"Vậy tại sao cô ấy không tặng Từ Phi, thực tế, em cũng nghĩ giống như anh, chỉ là không dám nói thôi." Quốc Nhân khiêu khích nhìn Từ Phi

"Một chiếc cà vạt." Tử Sơn cầm nó trên tay. "Đẹp quá! Cám ơn cô."
Tiếu Quân nói: "Không cần cám ơn, anh có nhớ đã cho tôi một cuộc hẹn tối nay không?."
Tử Sơn nhìn Tiếu Quân và mỉm cười ngạc nhiên: "Tối nay? Cô Võ, tôi nhớ cô nói có người mời tôi ăn tối ?. "
" Lúc 7:00pm tại nhà hàng Tosca di Angelo, đến đó anh sẽ biết. "
" Amen! "Tử Sơn chợt nghĩ." Cô ấy đã trở lại à? Cô đã gặp cô ấy chưa?
Cô ấy đang ở cùng nhà với tôi.
Tử Sơn ngạc nhiên hơn nữa: "Ở cùng nhà với Cô?"
Tiếu Quân cười : "Đúng rồi, vì hiện giờ nhà tôi cũng không có ai. Cô ấy vừa quay trở lại Hồng Kông để làm việc. Amen dự định sẽ nói cho anh biết khi nào ổn định. Hôm nay, nhân sinh nhật của anh, cô ấy mời anh đi ăn tối, tối nay anh sẽ gặp. "
" Vậy cô đi chung nhé. "
" Lần sau đi, tối nay tôi có một cuộc hẹn với Dr. Trần rồi. Thôi, tôi không làm phiền anh nữa, tôi đi trước. "
Tử Sơn tiễn Tiếu Quân ra ngoài, Quốc Nhân ngay lập tức chạy sang:" Cô Võ, hôm nay cô rảnh không, chúng ta đi uống chút gì đi. "
Tiếu Quân:" Khi khác nha, tôi mời anh, hôm nay tôi đã có hẹn. Tôi đi trước, tạm biệt! "
Sau khi Tiếu Quân rời khỏi, Quốc Nhân nói với Tử Sơn:"Chúng ta đi ăn cùng nhau đi, chúc mừng đã hoàn thành vụ án. "
"Không, tôi đã có hẹn, mọi người đi vui nhé." "
"Ồ..., Sếp Giang cũng có hẹn sao? Trùng hợp vậy." Quốc Nhân nói với một vẻ tò mò.

Xe của GiangTử Sơn dừng trước nhà Tiếu Quân.
" Cảm ơn! ". Amen tháo dây an toàn và nhìn lên tầng hai, thấy đèn vẫn sáng: "Anh có muốn lên nhà uống cà phê không? "
Tử Sơn khẽ mỉm cười:" Lần sau đi, lần sau anh sẽ mời em đi ăn. Tối rồi, em tự lên cẩn thận. "
'Ok. Cô vừa mở cửa xe vừa nói:. "Thực ra, em luôn nghĩ về việc có nên gặp anh trước khi quay lại HK hay không?. Bây giờ gặp lại, em biết quyết định của mình là đúng, rất vui khi chúng ta vẫn là bạn. "
Tử Sơn mỉm cười:" Dù như thế nào, chúng ta mãi mãi là bạn bè. "

Khi AMen bước vào nhà, cô thấy Tiếu Quân đang ngồi trên ghế sofa: "Khuya rồi, cô chưa ngủ sao? "
"Chờ cô, không phải Tử Sơn đưa cô lên sao? "Tiếu Quân không thấy ai đứng sau AMen.
" Ồ, cô không cần đợi tôi. ".
Tiếu Quân kéo AMen ngồi xuống." Hôm nay thế nào? "
AMen hỏi ngược lại Tiếu Quân:" Tôi nghe nói cô đã gặp sếp Từ sáng nay, thế nào? Hai người.... "
"Tôi với Từ Phi đâu có gì." "Tiếu Quân cắt ngang lời của AMen." Này, chúng ta đang nói về vấn đề của cô, đừng chuyển qua tôi chứ. "
AMen nhìn Tiếu Quân, thấy được sự tiếc nuối trong ánh mắt cô ấy, như thể chuyện tình giữa cô và Tử Sơn vậy. Tuy bây giờ cô đã đặt xuống được, nhưng còn Tiếu Quân, cô ấy có thấy thoải mái khi đối diện với Từ Phi không, AMen cầm tay Tiếu Quân, nói: "Tôi biết cô quan tâm đến tôi, hãy yên tâm, tôi và Tử Sơn đã nói rõ ràng, chúng tôi sẽ mãi là bạn tốt, tôi rất hạnh phúc, bây giờ tôi nghĩ tôi đã có thể buông bỏ được quá khứ"

Tiếu Quân thấy yên lòng khi nghe những lời này của AMen, cô thực sự đã thoát khỏi sự tự ti nhạy cảm trước đó. Tiếu Quân mỉm cười và vỗ nhẹ vào tay AMen:" Cô rất đẹp, không sợ không có người theo đuổi đâu"
"Không phải tôi, mà là chúng ta!" Amen mỉm cười và nhấn mạnh lại những lời của Tiếu Quân vừa nói.

Amen đột nhiên chú ý đến thuốc trên bàn salon, cô cầm lên và nhìn nó. "Tiếu Quân, cô bị đau bao tử à?"
"Không gì đâu." "Tiếu Quân nhìn thấy biểu hiện lo lắng của AMen, cô nhanh chóng giải thích," Mỗi ngày cô làm nhiều món ăn ngon như vậy, tôi không kiềm chế được tính ham ăn của mình nên bây giờ bao tử không chịu nổi thôi, chắc sẽ không sao đâu, cô đừng lo. "
Mặc dù Tiếu Quân nói vậy nhưng AMen vẫn không yên tâm:" Có khó chịu lắm không, tôi đưa cô đi bác sĩ. "
"Không gì đâu mà, ngày mai là ngày đầu tiên cô đi làm đó, ngủ sớm đi, bà quản gia." "
"Không được đâu, Quân à, tôi thấy sắc mặt cô hơi tái đó, nên đi bác sĩ sớm đi, với lại, nếu tối nay cô không chịu nổi, gọi tôi ngay nhé."

Tiếu Quân mỉm cười và đẩy AMen: "Tôi biết, ngày mai tôi sẽ đi bác sĩ, cô đừng lo nữa, ngủ sớm đi."

Sở cảnh sát
" Cô Võ! GiangTử Sơn thấy Tiếu Quân ở bãi đậu xe vào buổi sáng. "Chào buổi sáng, cô đến sớm vậy?."
"Umh, tôi đưa Amen đi làm. Anh biết đó, cô ấy không thể đi làm muộn vào ngày đầu tiên." Tiếu Quân nhìn thấy chiếc cà vạt của Tử Sơn: "Rất hợp với anh "
Tử Sơn nhấn mạnh:" Cà vạt và kẹp cà vạt rất hợp nhau. "

Anh đã đến nhà tôi đêm qua, sao không lên chơi?"
Gi Gi từ xa đi tới: "Sếp Giang, cô Võ! Xin chào!. ",,Quốc Nhân đứng đằng sau Gi Gi thở dài vì bạn gái anh làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ

" Chào, tôi lên trước nha. " Tiếu Quân mỉm cười và nói lời tạm biệt với họ, Tử Sơn cũng quay lại và bước vào tòa nhà sở cảnh sát. Quốc Nhân thì thầm với Gi Gi: "Này, em nghe thấy không, sếp Giang đã đưa cô Võ về nhà cô ấy tối qua. Mà sao, trước đó chúng ta lại thấy Sếp Giang và Amen ngồi ăn cùng nhau. Như vậy là thế nào? Nhìn tới nhìn lui, sếp Giang không giống loại người bắt cá hai tay. "

Trại giam
Trịnh Đông Thành nhìn người phụ nữ anh từng yêu và cũng từng bán đứng anh, nhưng anh lại không ghét cô. Trịnh Đông Thành cười cười:" Cô đến gặp tôi để làm gì? " Thông báo cho tôi biết cô sắp kết hôn với Từ Phi sao?"
Thiên Thiên nhìn Trịnh Đông Thành, cô không biết tại sao cô lại đến thăm anh. Cô có ghét anh ta không? Chính anh ta đã lấy đi cuộc sống hạnh phúc của cô. Nhưng ngoài anh ta ra, có ai quan tâm đến cô không? Từ Phi vẫn quan tâm đến cô à?

"Sao? Cô và Từ Phi bây giờ không hạnh phúc à?"
"Không, tôi vẫn sống rất tốt, Từ Phi cũng đối xử tốt với tôi." Cô vội vàng ngắt lời của Trịnh Đông Thành. (Cô không muốn người khác biết tình yêu mà cô luôn trân trọng, hy sinh vì nó để bây giờ cô lại không có được nó trọn vẹn) "Dù sao thì, cô cũng đã chọn, cô phải quyết tâm bảo vệ đến cùng."

"Bấy lâu nay ở bên cạnh tôi, cô vẫn không có cảm giác gì với tôi sao?" Trịnh Đông Thành nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của cô, anh ta biết rằng quyết định rời bỏ cô là đúng đắn."

Sở cảnh sát
" Này, Gi Gi" Thiên Hải thấy Gi Gi nhìn chằm chằm vào phòng của Tử Sơn suốt buổi sáng." Đừng nói với tôi rằng cô có cảm tình với Anh Sơn nha, Quốc Nhân, anh phải để ý kỹ bạn gái của mình kìa"
"Anh nói cái gì vậy?" "Quốc Nhân an ủi Gi Gi:" Đừng giận, đừng giận, cậu ta không biết gì, anh tin em mà " Thiên Hải: "Anh không biết thì đừng có nói, tối qua chúng tôi gặp Sếp Giang và Amen ăn tối cùng nhau đó. Chưa hết, tôi còn biết được Sếp Giang đã đưa cô Võ về nhà tối qua "
"Gi Gi rất tức giận gõ vào đầu Quốc Nhân:" Những chuyện không nên nói anh cũng nói luôn rồi. " "
"Không đâu, Amen đã trở lại. Làm sao chúng ta biết Sếp Giang có bắt cá hai tay không?" Những người khác cuối cùng cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
" Có thật không? Từ Phi đột nhiên đứng dậy và hỏi Hàn Quốc Nhân.
Gi Gi nhanh chóng giải thích: "Đúng, nhưng... "

Chưa nghe hết câu, Từ Phi xô mọi người nhanh chóng bước ra ngoài, vội vã đến văn phòng Tiếu Quân, (Nghĩ đến chuyện tình cảm giữa sếp Giang và Amen, anh thực sự không muốn lịch sử lặp lại với Tiếu Quân, vì Thiên Thiên mà Tiếu Quân đã chịu nhiều tổn thương).

Từ Phi chạy ào đến phòng Tiếu Quân nhưng không có ai bên trong. Thư ký Cindy chạy ra chặn anh lại nhưng không kịp, Từ Phi vẫn vậy, không nói lời nào mà chạy thẳng đến phòng Tiếu Quân: Sếp Từ, anh muốn tìm cô Võ à, cô ấy vừa đi ra ngoài.

Bây giờ Từ Phi quan tâm nhất làm cách nào tìm được Tiếu Quân ngay: "Cô ấy đã ra ngoài? Đi đâu? Khi nào quay lại?"

"Cô ấy nói rằng cô ấy không được khỏe nên đến bác sĩ để kiểm tra và sẽ đi làm bình thường vào buổi chiều".

" Tiếu Quân không khỏe? Cô ấy bị làm sao? "Từ Phi nghe nói rằng cô không được khỏe, anh lo lắng giữ vai Cindy và hỏi.

Cindy bất lực với Từ Phi, anh ta vẫn luôn là như vậy, tính khí nóng nảy, nhất là bất cứ chuyện gì liên quan đến cô Võ: "Cô ấy nói không sao, nhưng bụng hơi khó chịu, hay có cảm giác buồn nôn. Nếu không phiền, anh vui lòng ngồi đợi ở đây nhé, nhưng e rằng chiều cô Võ mới quay lại."

" Vậy tôi đi trước, tôi sẽ quay lại vào buổi chiều." Từ Phi nghe nói cô vẫn ổn, anh cảm thấy yên tâm, trước khi đi anh nhìn lại phòng Tiếu Quân một lần nữa.

Tiếu Quân đang lái xe và suy nghĩ gì đó, đột nhiên điện thoại reo. "
"Tôi đây." Là AMen." Cô nói sau khi khám bác sĩ sẽ gọi cho tôi, tại sao cô không gọi, thế nào? Cô có sao không?. "
"Không có gì, tôi ổn, chỉ bị đầy bụng vì ăn quá nhiều vào ban đêm thôi." "Tiếu Quân hỏi AMen." Cô có bận gì vào buổi trưa không? Đi ăn với tôi không?. "
"Chắc không được rồi, hôm nay ngày đầu tiên tôi đi làm, các đồng nghiệp mời tôi đi ăn với họ trưa nay. Quân à, tối nay tôi sẽ nấu những món yêu thích cho cô nha." "
" Được rồi, cô nói đó nha, tôi sẽ đợi được ăn những món ngon tối ngay." "Tiếu Quân đặt điện thoại xuống và thấy một bóng dáng quen thuộc bên đường.

Là cô – Thiên Thiên - đang đứng bất động trước tấm áp phích mà không để ý đến những người xung quanh cô: "Xin chào! "
Thiên Thiên quay lại và giật mình:" Tiếu Quân, cô có khỏe không? "Không phải cô đang ở bên nước ngoài sao? "
"Ah, tôi vừa trở lại hai ngày trước." "Tiếu Quân chú ý đến poster mà Thiên Thiên đang nhìn." Nhóm khiêu vũ này rất nổi tiếng. Tôi nghe nói lần này chỉ có hai buổi biểu diễn ở Hồng Kông. Hôm nay là buổi biểu diễn đầu tiên. Cô đến xem à?. "
Thiên Thiên nhanh chóng giải thích:" Không, không phải tôi đến xem. Từ Phi không muốn tôi suy nghĩ gì đến khiêu vũ nữa. " Nhưng tôi không nghĩ cô cũng biết nhóm này. "
"Umh, tôi biết vì có nghe anh Phi nhắc trước đây, anh Phi rất quan tâm đến những gì liên quan đến khiêu vũ." Tiếu Quân khá buồn khi nói câu này, vì cô thừa biết tại sao, nhưng cô cũng hiểu: Thiên Thiên đã hy sinh rất nhiều cho Từ Phi: "Này, chúng ta hãy tìm nơi nào đó ngồi nói chuyện."

Tiếu Quân nhấp một ngụm chanh mật ong, và thấy chợt nhận ra Thiên Thiên đang nhìn chằm chằm vào mình , cô hỏi:" Thiên Thiên, cô sao vậy? Mặt tôi dính gì hả?"

Thiên Thiên giật mình: "Không. Tôi thấy cô sau khi đi du lịch về da đẹp hơn và tóc dài hơn, nếu gặp cô trên đường, tôi sợ sẽ không nhận ra cô."

Thiên Thiên mỉm cười che giấu sự lo lắng trong lòng. Giờ cô đã hiểu tại sao Từ Phi thay đổi khẩu vị của mình, từ bỏ thói quen uống cà phê để chuyển sang chanh mật ong, có phải vì nhớ cô ấy không? Võ Tiếu Quân, còn cô, có nhớ Từ Phi không?

Quân cười nhẹ "Vậy sao? Cảm ơn cô. Còn cô thì sao, gần đây thế nào?"
"Chúng tôi rất hạnh phúc." Thiên Thiên cố tình nói vậy vì cô thừa biết Từ Phi vẫn luôn nhớ Tiếu Quân, thật lòng cô không vui lại càng không thích khi trong lòng Từ Phi có hình bóng người khác.

"Vậy quá tốt rồi, chúc mừng cô" Tiếu Quân nhẹ nhàng vuốt tóc để che đi nỗi đau trong khoảnh khắc này. Mặc dù cô cũng biết từ lâu nhưng vẫn thấy khó thở, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Tôi thấy cô rất thích xem buổi biểu diễn này, tôi nghĩ anh Phi cũng không muốn thấy cô không vui, cô thử nói với anh ấy xem. "

"Tôi biết anh ấy quan tâm đến tôi và không muốn tôi có liên quan đến khiêu vũ nữa. Tôi không muốn để Từ Phi lo lắng. Hơn nữa, chân tôi lại ..." Cô bỏ lửng câu nói vì nghĩ đến đôi chân của mình

"Nhưng ai cũng cần phải có thế giới riêng của bản thân, cô không nên từ bỏ ước mơ của mình, tôi nghe nói Từ Phi bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi, tôi nghĩ có những lúc mình nên có không gian riêng."

"Không, tôi có bắt buộc Từ Phi đâu, anh ấy muốn đi chứ tôi không ép, làm sao người ngoài có thể hiểu chuyện riêng của tôi và Từ Phi. " Thiên Thiên tỏ thái độ cứng nhắc, tay cô giữ chặt chiếc cốc như để kiềm chế sự tức giận của mình
"Xin lỗi!" Tiếu Quân đã nhận ra được thái độ của Thiên Thiên "Tôi có nói gì sai, cho tôi xin lỗi."
Thiên Thiên dần dần dịu xuống: "Không vấn đề gì, tôi hiểu cô và Từ Phi đã ở bên nhau hơn một năm nên cô cũng còn quan tâm đến anh ấy."
Tiếu Quân thấy có sự hiểu lầm, cô nhanh chóng giải thích: " Cô đừng hiểu lầm, Từ Phi với tôi chỉ là bạn bè. "
" Tôi biết", Từ Phi sẽ không làm tôi thất vọng, tôi tin anh ấy. Tiếu Quân, cô có bạn trai mới rồi phải không? "
Tiếu Quân không hiểu tại sao Thiên Thiên đột nhiên hỏi vấn đề này:" Sao cô hỏi vậy? "
"Cô biết không, Từ Phi là một người rất có tình cảm, mặc dù đã chia tay với cô, nhưng khi nào cô chưa tìm được hạnh phúc cho mình, anh ấy luôn cảm thấy phiền lòng." Thiên Thiên nhìn Tiếu Quân và tiếp tục," Từ Phi luôn mong cô tìm được một người hợp với cô, lúc đó gánh nặng trong lòng anh mới buông xuống được, tôi cũng bớt lo. Quân à, cô nói cho tôi biết mẫu người mà cô thích đi, biết đâu tôi có người giới thiệu cho cô thì sao. "
" Không cần đâu. "Tiếu Quân miễn cưỡng mỉm cười. Cô không nghĩ rằng cô đã trở thành gánh nặng cho Từ Phi và Thiên Thiên. "Tôi rất tiếc khi đã làm cho cô và Từ Phi lo lắng, tôi sẽ tìm được hạnh phúc cho mình mà, cô yên tâm."

Văn Phòng Tiếu Quân

"Cô Võ!" Tiếu Quân trở lại văn phòng và thẫn thờ suy nghĩ gì đó, cô không nghe thấy Cindy gọi "Cô Võ!"
"À, có chuyện gì vậy?" .
"Ồ, Sếp Từ đang đợi cô trong phòng, sáng có đến một lần nhưng không có cô, anh ấy vừa quay lại đầu giờ chiều nay. Tôi có bảo anh ấy hãy gọi cho cô nhưng sếp Từ nói sẽ đợi cô quay lại."
"Từ Phi? OK, tôi biết rồi, cô làm việc đi." Tiếu Quân không mong đợi được gặp Từ Phi vào lúc này, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào. Tiếu Quân hít một hơi thật sâu và mở cửa, định nói xin chào nhưng anh đã ngủ thiếp trên ghế sofa.

Tiếu Quân mỉm cười và nhìn Từ Phi, người mà cô vẫn còn rất yêu, cô chỉ dám ngắm nhìn gương mặt anh trong lúc ngủ, Tiếu Quân đi đến bên anh, ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó và nhẹ nhàng cầm tay anh, cô chợt nghĩ: Liệu em có trong giấc mơ của anh không? Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ của mình. Làm sao có thể như vậy được? Rõ ràng là họ đang rất hạnh phúc bên nhau kia mà.
"Có phải chỉ khi anh ngủ, em mới nhìn anh như thế này, em mới nắm tay anh?." Giọng nói của Từ Phi làm Tiếu Quân giật mình, anh nhìn chằm chằm vào cô, tay anh vẫn nắm chặt tay cô.
"Thì ra là anh không ngủ! Em rất ghét người khác lừa em." Tiếu Quân rút tay ra và bước đến bàn làm việc.
Từ Phi theo sau Tiếu Quân: "Không phải, anh ngủ thật mà, anh chỉ vừa thức khi nghe tiếng em mở cửa."
"Vậy mà anh còn nói là ngủ , xạo quá!" Tiếu Quân nhìn sang chỗ khác, tránh ánh mắt của Từ Phi.
"Quân à." Từ Phi nhẹ nhàng kéo tay cô. "Này, đừng giận mà, đừng giận, anh xin lỗi, xin lỗi, madam!" "
Tiếu Quân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Phi không thể không mỉm cười."
"Đó đó, em cười rồi nha, em cười có nghĩa là không giận anh nữa." Từ Phi nhìn thấy nụ cười của Tiếu Quân, như thể cả thế giới tươi sáng hơn, lúm đồng tiền trên má anh bắt đầu xuất hiện.
"Không thèm nói với anh nữa, anh đến đây có chuyện gì?." Tiếu Quân chỉ có thể thở dài vì cô không vượt qua được sự cứng rắn, kiên quyết của mình khi đứng trước mặt Từ Phi.
Lần này đến lượt Từ Phi khựng lại, anh muốn nói nhưng không biết mở lời thế nào với cô
"Từ Phi." Tiếu Quân nhẹ nhàng gọi: Từ Phi, cô thấy anh không lên tiếng. " Phải anh đang có gì muốn nói và không biết nên nói thế nào đúng không?

Từ Phi nhìn Tiếu Quân và sợ rằng nếu anh không nói có thể sau này cô sẽ bị tổn thương: "Em có nhớ rằng em đã từng nói Sếp Giang yêu Đường Tâm hơn cả Amen không?."
"Em nhớ, mặc dù là vậy nhưng cuộc sống cũng nên nhìn về phía trước. " Tiếu Quân chưa hiểu vì sao Từ Phi lại hỏi cô câu này

"Sau rất nhiều chuyện đã xảy ra, tất cả chúng ta đều biết quá khứ thực sự ảnh hưởng rất nhiều đến hiện tại." Từ Phi muốn nói rõ hơn một xíu cho cô hiểu. "Vì vậy, anh hy vọng rằng, trong tương lai, em nên quen một người không có quá khứ như anh và Tử Sơn"

Từ Phi không biết nói như thế nào cho cô hiểu, rằng anh rất lo cho cô, sợ cô bị tổn thương một lần nữa và quan trọng nhất là sợ cô yêu Tử Sơn, có lẽ đó cũng là do anh ích kỹ, anh yêu cô nên không muốn cô yêu bất cứ ai khác, ngoài anh.

Tiếu Quân nghe những lời Từ Phi vừa nói, cô đã biết anh hiểu lầm, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình đồng thời cũng đang nghĩ đến Amen: "Từ Phi, chọn bạn trai thế nào là do em quyết định, có phải em đang làm phiền cuộc sống của anh và Thiên Thiên? Hay là em không nên quay lại?."
"Không, sao em lại nói vậy, chỉ vì anh quan tâm đến em thôi mà." Từ Phi không hiểu sao cô lại nhạy cảm như vậy.
"Không cần anh bận tâm." Giọng điệu của Tiếu Quân trở nên điềm tĩnh và lạnh lùng. "Chuyện của tôi, tôi biết tự xử lý, Sếp Từ, tôi có một cuộc hẹn tiếp theo, xin lỗi, không tiễn."
"Tiếu Quân." Từ Phi cố gắng nói chuyện với cô một lần nữa, nhưng Tiếu Quân đã nhấc điện thoại: "Cindy, mời người kế tiếp vào giúp tôi."
Từ Phi bất lực bước ra khỏi phòng, không ngờ lần này, cuộc nói chuyện của anh lại thất bại như vậy. Nó vẫn rất tốt khi bắt đầu nhưng sau đó cả anh và đều không thể kiềm chế được bản thân mình.

Trung tâm thương mại
"Này, nói cho tôi biết ai làm cho bác sỹ tâm lý của tôi tức giận vậy." Amen nhìn Tiếu Quân im lặng nãy giờ.
"Sao cô biết ai đã chọc giận tôi?" Tiếu Quân cầm chai nước hoa trong shop và mở ra xem nó có mùi gì.

"Cô không ăn tối, đi mua sắm, không nói chuyện và lại mua rất nhiều mỹ phẩm, rõ ràng là cô đang trút giận." Amen nói với Tiếu Quân

"Phụ nữ mua mỹ phẩm là bình thường mà, phải không? "Tiếu Quân đặt nước hoa trong tay xuống và cầm chai bên cạnh," Cô xem nên lấy chai nào?"
"Chai này đi"

"Vậy sao?" Tiếu Quân ngửi nó một lần nữa. "Okay, theo ý cô, lấy chai này."
Amen đột nhiên nghĩ nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, Tiếu Quân, chiều nay có người gọi điện thoại đến nhà tìm cô và nói tên là Raymond."
"Raymond?!" Tiếu Quân. "Anh ấy có nói đang ở đâu không?"
"Không, không có cô lúc đó, anh ấy nói sẽ gọi lại sau. Tôi hỏi anh ấy có muốn lấy số điện thoại di động của cô không?. Anh ấy nói không cần, người này cũng lạ thật đó. À, anh ta tưởng tôi là cô, lúc vừa bắt máy, anh ta hỏi là có nhớ anh ấy không?. "Amen cười khi nhớ lại cuộc gọi."

" Yeah. "Tiếu Quân cảm thấy rất buồn cười khi nghe Amen kể. "Raymond chắc cảm thấy xấu hổ khi nhầm cô với tôi đó. Tôi đã biết anh ấy mười năm và mối quan hệ của chúng tôi rất tốt. Tôi vừa gặp lại anh ấy ở Úc."

"Có phải cô là Quân không?" Một nữ nhân viên bán hàng đột nhiên chạy ra trước mặt cô.
"Là tôi." Tiếu Quân nhìn người phụ nữ trước mặt, cô thấy mình không hề quen biết. "Cô à, cô biết tôi sao? Dường như tôi chưa từng gặp cô?."
"Đúng rồi." Người phụ nữ lạnh lùng nhìn Tiếu Quân. "Cô chưa gặp tôi, nhưng tôi biết cô, cô là kẻ giết người, Alina là vì cô mà chết."
"Cô nói gì?" Tiếu Quân bối rối trước người phụ nữ này. "Tôi nghĩ cô đã nhầm người, có thể là trùng tên chứ tôi chưa hề gặp cô. "
Tiếu Quân kéo AMen đi nhưng bị người phụ nữ đó chặn lại:" Tôi không nhận lầm người, cô muốn đi sao? Cô đã giết người, lương tâm cô có yên không?. "
Nghe tiếng ồn ào, người quản lý cùng với nhân viên bảo vệ chạy đến:" Vũ Hảo, cô làm gì vậy? Tại sao lại quấy rối làm phiền khách hàng?

Người quản lý quay sang Quân và Amen: Xin lỗi các vị.

" Quản lý, anh không biết đâu, đây là chuyện riêng của tôi. " Vũ Hảo vẫn tiếp tục la lớn

"Tôi không quan tâm cô có vấn đề riêng tư gì. Nói tóm lại, bây giờ cô đang làm việc, khách hàng là thượng đế, cô mau xin lỗi họ!"
"Không bao giờ, cô ta là kẻ giết người."

Tiếu Quân nói với Vũ Hảo, " Chắc cô đã hiểu lầm"

Sau đó, cô cùng AMen rời đi, nhưng cô cũng nghe thấy Vũ Hảo hét vào sau lưng họ:" "Tôi sẽ không tha cho cô đâu. "

"Từ Phi, anh đã đến gặp Cô Võ ngày hôm qua phải không?" Hàn Quốc Nhân gườm gườm nhìn Từ Phi " Tôi biết là anh đã làm như vậy"

" Quốc Nhân. " Tử Sơn bước ra khỏi văn phòng và thấy Quốc Nhân theo sát Từ Phi, nhưng Từ Phi dường như không quan tâm.
"Ồ, không có gì, Sếp Giang, chỉ là có người mắc bệnh tâm thần, hình như đã tái phát trở lại." Hàn Quốc Nhân.
"Từ Phi, anh vào đây với tôi." Từ Phi đi theo Giang Tử Sơn vào văn phòng.
"Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?" Tử Sơn thấy Từ Phi vẫn chưa hiểu, anh giải thích: "Trong suốt mấy ngày qua, anh luôn là người đến rất sớm, về rất muộn. Vì vậy tôi nghĩ, anh đang có vấn đề gì đó. "
Từ Phi đột nhiên nhận ra rằng kể từ khi Thiên Thiên qua phòng anh tối hôm đó, anh luôn đi rất sớm vào buổi sáng và đợi đến khi cô ấy ngủ anh mới về nhà, anh đang muốn trốn tránh những yêu cầu mà Thiên Thiên đã đề cập. Mặc dù Từ Phi cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng anh nói "Không có gì, tôi nghĩ, anh nên quan tâm đến bản thân anh thì hơn."
Giang Tử Sơn nhìn vào tấm lưng hờ hững của Từ Phi, không biết anh ta đã gặp vấn đề gì.

Một lúc sau, Từ Phi vội vã gõ cửa phòng anh: "Sếp Giang, tôi muốn xin nghỉ hôm nay."
Giang Tử Sơn thấy ánh mắt lo lắng của Từ Phi: "Có chuyện gì vậy, Từ Phi?"
Từ Phi trả lời với khuôn mặt lo lắng "Tôi vừa gọi về nhà, không ai nghe máy, di dộng của cô ấy cũng không liên lạc được, tôi lo có chuyện gì đó xảy ra. Anh biết đó, cô ấy ..."
Tử Sơn hiểu và gật đầu. "Tôi hiểu, anh về đi"

Thiên Hải cùng mọi người chuẩn bị đi ăn trưa. Khi thấy Giang Tử Sơn ra khỏi phòng, anh phàn nàn: Sếp Giang, anh có quá thiên vị không, Từ Phi có thể nghỉ bất cứ lúc nào còn lại chúng tôi phải tiếp tục chiến đấu. "
Tử Sơn giải thích:" Từ Phi có lý do... "
"Hình như tôi vừa nghe ai đó phàn nàn." Tiếu Quân bước vào văn phòng Đội A. Cô nhận thấy Từ Phi không có ở đó nên cô cảm thấy thoải mái hơn.
"Cô Võ, cô đến đây có việc gì sao?" Gi Gi nhìn thấy Tiếu Quân.
"Bộ phận Quan hệ công cộng có một cuộc họp. Tôi cũng vừa họp xong nên đi ngang đây" Tiếu Quân mỉm cười với họ.
Tử Sơn nói mọi người ồn ào vì đang ganh tỵ với Từ Phi

Quốc Nhân lên tiếng: "Nguyên nhân là do Từ Phi gọi về nhà không ai nghe máy, di động Thiên Thiên không liên lạc được, nên anh ấy xin nghỉ buổi chiều. Từ Phi suốt ngày lo cô ấy xảy ra chuyện "
Tiếu Quân thấy mọi người im lặng, biết họ vừa lỡ lời, cô mỉm cười:" Trước đây anh ấy cũng thường như vậy, tôi đã từng điều trị cho anh ấy, tôi hiểu mà."
Tử Sơn thay đổi chủ đề:" Trưa rồi, chúng ta cùng đi ăn nào. "
Tiếu Quân biết ơn nhìn Tử Sơn, anh ấy thực sự là người sếp giỏi, luôn hiểu ý người khác:" Được rồi, dù sao, tôi vẫn chưa mời mọi người đi ăn tối kể từ khi tôi quay lại, lần này để tôi mời. "

" Thích quá, cô thật tốt, cám ơn cô Võ."

Bầu không khí đang vui vẻ đột nhiên Từ Phi xông vào, anh không nghĩ Tiếu Quân ở đây nên hơi khựng lại.
Tử Sơn thấy Từ Phi nhanh chóng hỏi:" Từ Phi, sao rồi? Anh tìm được cô ấy chưa? "
Từ Phi nhìn thấy Tiếu Quân nên anh giữ thái độ bình tĩnh lại một chút:" không tìm thấy, tôi không biết cô ấy đi đâu, điện thoại không liên hệ được, không biết làm cách nào để tìm cô ấy. "

Tử Sơn an ủi anh:" Không sao đâu, có thể cô ấy ra ngoài mua sắm, điện thoại lại hết pin, đừng lo quá "
"Từ Phi, chắc chắn sẽ tìm thấy Thiên Thiên." Hôm qua Tiếu Quân không vui nhưng bây giờ mối quan tâm lớn nhất của cô là tìm được Thiên Thiên. Cô ấy đã hy sinh rất nhiều cho Từ Phi. Không thể để chuyện gì xảy ra cho cô ấy nữa. "Anh nghĩ xem cô ấy thích đến những nơi nào? "
"Anh không biết, anh không nghĩ ra!" Từ Phi rất đau khổ. Bây giờ anh nhận ra rằng anh thực sự không hiểu Thiên Thiên. Anh không biết cô ấy sẽ đi đâu.

Tiếu Quân an ủi Từ Phi: "Không sao, không sao, anh hãy từ từ suy nghĩ. Chắc chắn sẽ nghĩ ra"

"Không biết cô ta có cố tình chơi trò mất tích hay không. Trước đây cũng hay như vậy mà." Quốc Nhân vừa nói xong bị mọi người nhắc nhở anh không nên chọc tức Từ Phi vào lúc này.
"Tôi nghĩ cô ấy rất thích đến trung tâm mua sắm để mua đồ, cô ấy chắc sẽ ở đó." Từ Phi vội vã rời đi sau khi nói

"Tiếu Quân." Tử Sơn lo lắng nhìn về cô.
"Không có gì, tôi không sao." Tiếu Quân nở một nụ cười trấn an. "Bây giờ tôi lo lắng cho Từ Phi. Tâm trạng của anh ấy rất không ổn định. Tử Sơn, anh nhớ theo dõi Từ Phi. Tôi sợ anh ấy sẽ gặp tai nạn."

Tử Sơn lập tức nói: "Để tôi đi tìm Từ Phi "
" Thế còn bữa ăn vào buổi trưa? "Quốc Nhân đề cập đến điều này.
Tiếu Quân nói với sự tiếc nuối: "Xin lỗi, tôi sẽ mời mọi người vào khi khác, bây giờ quan trọng nhất là tìm được Thiên Thiên, tôi xin lỗi."

"Quân à, tôi đã gặp Từ Phi, cô hãy yên tâm."Tử Sơn cúp điện thoại và nhìn Từ Phi với sự thông cảm. Anh hiểu Từ Phi rất khó xử khi bên cạnh anh có hai người phụ nữ tuyệt vời.

Sau khi Tiếu Quân đặt điện thoại xuống, cô tiếp tục lái xe dọc theo con đường để tìm Thiên Thiên. Mặc dù cô biết Từ Phi đang lo lắng cho một người phụ nữ khác cô vẫn không yên lòng khi thấy anh như vậy, cô muốn giúp anh. Và cũng vì cô là Võ Tiếu Quân. Khi nhìn thấy poster trên đường, cô chợt nhớ hôm nay là buổi biểu diễn khiêu vũ cuối cùng. Có thể Thiên Thiên sẽ đến đó?

Tiếu Quân nhanh chóng lái xe đến Trung tâm biểu diễn nghệ thuật Hong Kong. Ngay khi cô đến, Tiếu Quân thấy có điều gì đó không ổn, mọi người đang chạy ra khỏi nhà hát.
Tiếu Quân nhanh chóng kéo tay một người: "Có chuyện gì xảy ra bên trong vậy?"
"Cô không thấy mọi người đang chạy ra khỏi đó sao?",
Tiếu Quân vội vã chạy vào trong, nhưng bị một người khác giữ lại: "Này, cô muốn chết sao?. Bên trong đang cháy đó, đã gọi cứu hỏa nhưng họ chưa tới ''
Tiếu Quân thấy lính cứu hỏa chưa đến, cô không thể đợi thêm được nữa. Nếu Thiên Thiên ở trong, chân của cô như vậy e là sẽ gặp nguy hiểm. Cô quyết định xông vào, khói bên trong rất lớn, ập vào mặt làm cô bị ho dữ dội. Tiếu Quân dần dần thích nghi với môi trường bên trong và tìm kiếm Thiên Thiên từng nơi một: "Thiên Thiên...Thiên Thiên à"
"Anh có thấy ..." Tiếu Quân chưa hỏi xong, người đó đã chạy ra ngoài. Tiếu Quân không biết làm thế nào, đành phải tiếp tục tìm, cuối cùng cũng thấy Thiên Thiên trên lối đi. Tiếu Quân chạy đến thấy cô đã bị ngất "Này, này." Tiếu Quân muốn gọi cô dậy, nhưng cô đã bất tỉnh, với sức của Tiếu Quân, cô không thể dìu Thiên Thiên ra ngoài .
Tiếu Quân thấy một người đàn ông chạy vào, cô nhanh chóng nhờ anh ta: "Anh à, anh có thể giúp tôi không, đưa bạn tôi ra ngoài với, cô ấy bị ngất rồi."
"Cô nhờ người khác đi, tôi phải tìm con gái tôi, nó còn rất nhỏ, chắc đang sợ lắm" Anh vội vã chạy đi.

Tiếu Quân đang tìm cách để đưa Thiên Thiên ra ngoài. Đột nhiên, một mảnh gỗ rơi trên cao xuống. Tiếu Quân nhanh chóng che cho Thiên Thiên bằng cơ thể của mình, tấm ván đập vào lưng Tiếu Quân làm cô đau điếng, cô la lên.
"Cô à, cô có sao không?" Người đàn ông nghe thấy tiếng la, nhanh chóng quay lại. Lúc nãy anh có ấn tượng với người phụ nữ này, không ngờ cô lại tốt với bạn mình đến vậy.
"Tôi không sao." Tiếu Quân cau mày, nhưng vẫn nở một nụ cười thân thiện.
Người đàn ông nhìn thấy Tiếu Quân như vậy: "Được rồi, tôi sẽ giúp cô." Rồi anh bế Thiên Thiên lên.
Tiếu Quân hơi ngạc nhiên, sau đó cô hiểu ra và tỏ lòng biết ơn: "Cảm ơn, vậy còn con gái anh thì sao? Anh nói cho tôi biết con gái anh như thế nào, tôi sẽ tìm bé. " Người
đàn ông nhìn vào đôi mắt của Tiếu Quân, anh gật đầu và nở một nụ cười yên tâm.

Lúc này, Từ Phi gần như lục tung các trung tâm thương mại nhưng vẫn chưa thấy Thiên Thiên. Anh tiếp tục lái xe, vào thời điểm này,chương trình radio thu hút sự chú ý của Từ Phi: "Bây giờ là hai giờ chiều. Có một đám cháy đã bùng phát tại Trung tâm biểu diễn nghệ thuật ở Tsim Sha Tsui 15 phút trước. Đây là buổi biểu diễn cuối cùng của Tập đoàn Khiêu vũ Hoàng gia ở Hồng Kông. Có khoảng vài trăm khán giả trong nhà hát, lửa gần như được dập tắt, nhưng đám cháy đã gây ra hậu quả nghiêm trọng "
Từ Phi đột nhiên quay xe lại hướng Nhà hát và nói với Tử Sơn:" Thiên Thiên đang ở đó"
Từ Phi đến nhưng bị đội cứu hỏa chặn lại, anh muốn xông vào nhưng không được. Tử Sơn an ủi Từ Phi: "Không sao đâu, nếu cô ấy ở trong đó, họ sẽ cứu cô ấy ra mà. . "
Đúng lúc này, Từ Phi nhìn thấy một người đàn ông ẵm Thiên Thiên chạy ra ngoài, anh nhanh chóng tiến đến:"Thiên Thiên, em sao vậy"
" Tôi không biết, dường như cô ấy bị ngất xỉu " Người đàn ông trả lời
Từ Phi vội vã đưa Thiên Thiên đến bệnh viện, thậm chí quên nói lời cảm ơn

Giang Tử Sơn giải thích với người đàn ông đó: "Xin lỗi, đó là bạn gái của anh ấy, tôi thay mặt anh ấy cám ơn anh." Người đàn ông gật đầu hiểu ý: Tôi cũng đoán ra được.

Có một người phụ nữ vội chạy đến ôm chầm lấy anh: "Chồng ơi, anh có bị gì không? Con gái đâu anh?" Người đàn ông chạy vào bên trong nhưng bị lính cứu hỏa chặn lại. Anh nhanh chóng giải thích: "Con gái tôi vẫn ở bên trong, và một người phụ nữ vì cứu cô gái ngất xỉu khi nãy nên vẫn chưa ra được, tôi muốn vào tìm họ "
Giang Tử Sơn nắm lấy tay người này:" Anh vừa nói có người phụ nữ là bạn của cô gái hồi nãy, cô ấy trông thế nào "?

Tiếu Quân đã tìm thấy con gái của anh ta, không ngờ thế giới lại nhỏ bé như vậy, cô bé này là cháu gái của Chung Lực Ba, Tiểu Yến, cô đã gặp cô bé vài lần ở tầng dưới. Tiếu Quân nắm lấy bàn tay nhỏ bé và an ủi cô: "Tiểu Yến, đừng sợ, hãy đi theo dì, lính cứu hỏa đã đến, họ chắc chắn sẽ tìm thấy chúng ta."
Tiểu Yến lau nước mắt: "Dì Quân nói con rất dũng cảm, Tiểu Yến không sợ, Tiểu Yến phải dũng cảm."
Tiếu Quân nhìn Tiểu Yến và cô chỉ biết an ủi bé bớt sợ, bớt khóc, để tránh việc hít thở sâu sẽ hít phải nhiều khói độc vào người. Càng ngày khói càng dày hơn, cuối cùng cô cũng thấy ngọn đèn rọi đến, cô hét lên để được giúp đỡ: "Có ai không, chúng tôi đang ở đây"

Tiếu Quân được dìu ra ngoài, ánh mặt trời chiếu vào làm cô cảm thấy hơi chóng mặt, gần như đứng không vững, may mắn thay, có người bên cạnh đỡ cô: "Tử Sơn, anh ở đây còn Từ Phi đâu? Anh ấy đã gặp Thiên Thiên chưa?
"Tiếu Quân, sắc mặt của cô rất kém, cô có sao không?" Tử Sơn nhìn vào dáng vẻ của Tiếu Quân, anh cảm thấy hơi buồn, vì sao cô tốt như vậy nhưng luôn là người chịu thiệt thòi.
"Tôi ổn, tôi không sao." Tiếu Quân nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tử Sơn, cô cười để anh yên tâm, "Này, Thiên Thiên thế nào?"
"Từ Phi đã đưa cô ấy đến bệnh viện, chắc không sao "Tử Sơn nhìn sắc mặt của Tiếu Quân, anh biết rằng bây giờ cô ấy cũng cần Từ Phi bên cạnh, nhưng ...
" Dì à! " "Gia đình của Tiểu Yến đến gặp cô và nói lời cảm ơn. Cha của Tiểu Yến nói:" Tôi không ngờ cô sống cùng tòa nhà với bố vợ tôi. Có dịp, chúng tôi sẽ ghé nhà cô để cám ơn nhé" "
Tôi rất quen với chú Chung, không cần phải cảm ơn đâu, chính tôi mới phải cám ơn anh vì đã giúp tôi cứu bạn tôi khi nãy "
" Không gì mà, có dịp tôi sẽ ghé thăm cô sau, tạm biệt"

:Tạm biệt"

Tiếu Quân mỉm cười nói với Tử Sơn." Tôi thấy hơi đói, chúng ta đi ăn trưa đi rồi còn đi làm. "
"Vậy cô cho tôi quá giang xe đi, tôi sẵn sàng đưa cô đi dùng cơm chỗ cô muốn " "Tử Sơn cũng đùa với Tiếu Quân

"Được thôi, anh lái đi. " Tiếu Quân ném chìa khóa xe cho Tử Sơn, hai người cười và đi về phía xe cô đang đậu.

Tiếu Quân vừa ngồi vào xe thì điện thoại cô reo lên:" Này, Tiếu Quân, cô đang ở đâu?" giọng AMen lo lắng.
" Không có chuyện gì cả, chúng tôi đang đến sở cảnh sát? " "Tiếu Quân nhìn Tử Sơn và nói nhỏ với anh người đang gọi là Amen.
Amen thở dài:" Tôi vừa gọi tìm cô mà không được. Tôi sợ cô bị tai nạn, tối qua cô không được vui.... " "
Tiếu Quân lắng nghe và cười:" Này, đừng quên rằng tôi là một bác sỹ tâm lý chuyên nghiệp. "

Vừa dứt câu, chiếc điện thoại rơi xuống, Tiếu Quân chỉ kịp "Aaaaa...".lên một tiếng. Tử Sơn nhìn qua, thấy một tay cô giữ bụng dưới, tay kia đang nắm chặt ghế. Tử Sơn vội vàng dừng xe, vịn vai Tiếu Quân, anh hỏi: "Tiếu Quân, có chuyện gì xảy ra với cô vậy? " Lúc này, Tiếu Quân đã rất đau đớn đến nỗi cô không thể nói được lời nào, cô chau mày và mím môi thật chặt. Mồ hôi vã ra trên trán, mặt cô tái nhợt, anh càng bất ngờ hơn khi thấy máu từ từ chảy ra dưới chân cô.

Giọng nói của AMen phát ra từ chiếc điện thoại dưới ghế. Cô linh cảm có gì đó không ổn: Tiếu Quân, Tiếu Quân! Cô sao vậy? Trả lời tôi đi.
Tử Sơn nhấc điện thoại lên nói vội: AMen, bây giờ tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top