Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếu Quân đã rời bước, nhưng bên tai anh những lời nói của cô vẫn còn văng vẳng. Anh thấy mình thực sự thất bại. Bây giờ anh lấy tư cách gì để quản lý cô, quản lý chuyện tình cảm của cô. "Em cũng đã trải qua chuyện này, nó rất đau, những tưởng rằng đã không vượt qua được.". Những lúc cô yếu đuối nhất thì anh ở đâu, anh làm gì, cô đau đớn như thế nào anh có biết không? Nghe những lời này, anh như ngộ ra rằng, thì ra sau vẻ bề ngoài mạnh mẽ ấy, bên trong sâu thẳm tâm hồn cô cũng bị tổn thương như bao cô gái khác. Anh tự suy nghĩ lại bản thân mình, anh đã và đang làm gì vậy, anh không còn yêu Thiên Thiên nữa, nhưng lại bên cạnh chăm lo cho cô cả ngày lẫn đêm. Trong khi người con gái anh yêu, chính anh lại làm tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác, ngày ngày chứng kiến những việc xảy ra với cô anh chỉ biết từ xa đứng nhìn, không có lý do gì để có thể chạm tới gần cô.
"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý muốn nghe chuyện của anh." Giang Tử Sơn đi đến bên Từ Phi. "Sao rồi, có cần người tâm sự không?"

Phòng làm việc Tiếu Quân

Tiếu Quân đang nghĩ về những lời nói của Từ Phi khi nãy, có tiếng gõ cửa, Tiếu Quân xoa xoa thái dương và không buồn ngước đầu lên, cô nói vọng ra ngoài: "Mời vào!"
Không ai bước vào, vẫn chỉ tiếng gõ cửa, Tiếu Quân lặp lại: "Mời vào!"
Vẫn không có ai vào, Tiếu Quân phải đứng dậy bước ra mở cửa.
Một cô gái lao vào ôm chặt lấy cô
Tiếu Quân bất ngờ khi nhìn thấy: "Sweet! Em vừa về sao!"
Sweet vui vẻ: "Đúng rồi, em vừa xuống sân bay, cất hành lý xong em đến gặp chị liền nè, chị thế nào? Có gì mới không?"
"Để chị nhìn em xem, từ lúc chị quay về Hong Kong đến giờ mình chưa gặp lại nhau. "Tiếu Quân nhìn Sweet thật lâu." Hình như em có vẻ đen hơn trước"
"Da em đen sẵn mà, nhưng không sao, em thích như vậy" Sweet nhìn lại Tiếu Quân và cười cười " Còn chị đó, chị không còn nhớ tới em nữa sao, không thèm kể cho em nghe chuyện của chị với anh Raymond, em rất buồn khi biết qua tờ báo hôm nay mà không phải chính từ miệng chị nói.
"Em thiên vị nha." Dr. Trần bước vào. "Em nói đến thăm anh mà anh đợi hoài không thấy, nếu không vô tình đi ngang phòng Cô Võ, chắc cũng không biết em đặt anh sau Cô Võ nha."
"Anh đừng ganh tỵ, Tiếu Quân là chị gái tốt của em." Sweet chun mũi. "Tối về nhà em gặp anh sau, bây giờ em phải hoàn thành báo cáo đã" "
"Báo cáo, báo cáo là gì?" Dr Trần và Tiếu Quân đồng thanh hỏi.
"À, em quên kể với hai người, em vừa được chuyển sang Trung tâm Cảnh sát Hong Kong làm việc, lát nữa phải nộp bản báo cáo, em rất vui khi chúng ta trở thành đồng nghiệp, nhờ anh chị chỉ giáo."
"Ồ, vậy em sẽ làm việc với phòng cảnh sát hình sự Đội A?" Dr Trần nhìn Tiếu Quân

"Đội A là sao?"
"Không có gì, có một người rất khó chiều." Dr Trần chỉ vào Tiếu Quân: "Em hỏi cô ấy, cô ấy và đội A đã hợp tác rất nhiều lần"

"Mọi người rất vui vẻ, thân thiện, em yên tâm chưa?. " Tiếu Quân trả lời
" Rất khó chiều, người đó là ai?." Sweet nhìn Tiếu Quân với ánh mắt khó hiểu.
Tiếu Quân mỉm cười không nói gì. Không hiểu tại sao, cứ mỗi lần cô muốn quên thì có người lại nhắc, cô chỉ muốn coi anh như người bạn bình thường, nhưng khi nghe đến tên anh, lòng cô lại có cảm giác khó tả.

Từ Phi và Tử Sơn đứng trên sân thượng, mùa hè đã đến, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mặt khiến Tử Sơn không thể mở mắt, nhưng người bên cạnh anh, nãy giờ chỉ im lặng, cả hơi thở cũng không nghe thấy.
"Anh đã nghe tất cả?." Từ Phi cuối cùng cũng lên tiếng. "Thật lòng, tôi không biết hiện giờ tôi đang muốn gì, có phải tôi quá ích kỹ, chỉ làm những gì mình muốn mà không quan tâm đến cảm xúc của người khác"
"Ai cũng như vậy mà." Tử Sơn nhìn Từ Phi và đột nhiên cảm thấy có chút đồng cảm. "Có lẽ phải đến giây phút cuối cùng của cuộc đời mới biết ai là người quan trọng với mình nhất." Từ Phi lẩm bẩm câu này.
Giang Tử Sơn thấy Từ Phi nhìn xa xăm và vỗ vai anh: "Đừng suy nghĩ nhiều. Thực tế, có rất nhiều chuyện bắt buộc phải trải qua, bây giờ không tốt sao? Đi nào, xuống gặp người mới thôi. "
Từ Phi vẫn muốn tâm sự thêm một chút "Tôi không biết tại sao, tôi luôn nghĩ về Tiếu Quân, và gần đây dường như cô ấy có điều gì đó không vui"
"Tiếu Quân biết cô ấy nên làm gì mà, anh yên tâm." Giang Tử Sơn an ủi.

Tử Sơn và Từ Phi vào văn phòng, thấy Sếp Khâu cùng với một cô gái cột tóc đuôi ngựa đang ở đó: "Tử Sơn, Từ Phi, hai anh đến đây, đây là Trần Thiên Ân, ​​vừa đến từ đồn cảnh sát Hoa Kỳ, cô ấy tốt nghiệp được một năm, nhờ mọi người chỉ bảo thêm"
" Là anh." Sweet thấy Từ Phi, cô vui vẻ," Anh không nhớ sao, chúng ta đã gặp nhau sáng nay, anh trả tiền giúp tôi mua tờ báo này. "
Sweet thấy Từ Phi không trả lời. Cô nhìn quanh một lượt và cầm lấy tờ tạp chí trên bàn Quốc Nhân: "Cuốn tạp chí này nè, anh đã trả tiền cho tôi sáng nay mà anh quên rồi sao."

Quốc Nhân càm ràm: "Tôi biết anh cũng đã mua tờ báo này thì nãy giờ tôi đâu phải lén đọc nó."
Từ Phi không nói và đi thẳng đến chỗ ngồi của mình. Sweet nhìn thấy thái độ của Từ Phi, cô nghĩ anh trai mình nói rất đúng, anh ta thực sự là một người khó chịu.
"Phần còn lại anh tiếp tục nhé, Tử Sơn, tôi đi ăn trước." Sếp Khâu vội vàng rời đi.
"Chúng ta chưa giới thiệu với nhau, tôi ..."
Thiên Hải bị ngắt lời bởi Sweet khi anh ta chưa kịp hết câu: "Tôi biết, anh cao và đẹp trai, chắc anh là Thiên Hải, còn đây, đeo mắt kính và thích những tạp chí tin đồn phải là Quốc Nhân, người phụ nữ cột 2 bím tóc là Gi Gi...Sau khi đoán hết một lượt, còn hai cuối cùng, cô gật gù, tôi thích bộ đồ của anh - thanh tra Giang Tử Sơn, còn người lạnh lùng này chắc là Từ Phi.
Mọi người đều bị sốc: Wow, chắc do cô làm việc tại Cơ quan Tình báo Hoa Kỳ, vì vậy đã có thông tin của chúng tôi trước phải không?. "
Sweet cười". Tên tôi là Trần Thiên Ân, mọi người cứ gọi tôi là Sweet."

"Ngày mai đi làm, cô không nên mặc như vầy, cảnh sát là nơi nghiêm túc và phải tiếp xúc nhiều với người dân, cần phải giữ hình tượng, cô hiểu không? " Giang Tử Sơn lên tiếng và anh cảm thấy nụ cười của cô rất quen thuộc.
Sweet cúi đầu nhìn vào chiếc váy, cô mỉm cười xin lỗi: "Tôi biết, sếp Giang".

Quốc Nhân thấy Từ Phi nghe điện thoại, anh nói thầm, chắc lại là Thiên Thiên:
"Ai là Thiên Thiên ?? " Sweet thắc mắc.
Gi Gi nhanh chóng nói: "Bạn gái của anh Phi."
"Ồ, hóa ra anh ta có bạn gái." Sweet tự nói với chính mình.

"Chị Quân, sao chị không nói cho em biết Anh Phi đã có bạn gái?" Sweet mua đồ uống ở căn tin đem đến bàn cho Tiếu Quân.
Tiếu Quân không hiểu: "Anh ấy có bạn gái, nhưng có vấn đề gì?."
"Người đen thui và lạnh lùng mà em gặp sáng nay khi trở về Hồng Kông thì ra là anh ấy. Chị biết không." Sweet không biết giải thích như thế nào về cảm xúc của cô với Từ Phi cho Tiếu Quân hiểu. "Em không quan tâm về bạn gái anh ấy, em muốn nhờ chị giúp em một việc, em muốn mời anh Phi đi ăn món Nhật để trả ơn ảnh về việc sáng nay"

"Cô đang có chuyện gì hả?." Ngồi đối diện, Dr Trần thấy Tiếu Quân có chút suy tư. "Sweet làm phiền cô?"
Tiếu Quân dựa lưng vào ghế và thở dài: "Em gái của anh có vẻ có hứng thú với Từ Phi."

Dr Trần ngạc nhiên, sau đó anh ta mỉm cười. "Cô lo lắng về điều gì? Cô biết Từ Phi mà. Anh ta sẽ không quan tâm gì đến con bé và cô cũng biết nó rất vô tâm. Không sâu sắc như cô. "
"Có gì liên quan đến tôi sao? "Tiếu Quân nhìn Dr Trần có chút bối rối.

"Anh Sơn, Thiên Hải, Quốc Nhân, Gi Gi, Từ Phi, mọi người đều ở đây." Sweet hét lên ở một góc nhà hàng.
Sweet nhìn Từ Phi vì thấy anh ngồi đó mà không nói chuyện, hai tay đang xoay xoay ly nước của mình.

Gi Gi nhắc nhở cô: " Anh Phi đã có bạn gái rồi nha."
Sweet: "không vấn đề gì. Anh Phi vẫn chưa kết hôn, tôi vẫn còn cơ hội."
Tử Sơn nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Sweet chợt bật cười. Nếu mọi người đơn giản như cô ấy, thì hay biết mấy.

*********************************

"Sao Thiên Thiên không đến? Anh không rủ cô ấy đi cùng à?"
"Cô ấy bận xem buổi biểu diễn khiêu vũ tối nay." Từ Phi cuối cùng cũng có phản ứng.
"Hóa ra bạn gái của anh Phi đang học khiêu vũ???." Sweet muốn biết nhiều hơn về Thiên Thiên, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
"Umh, trước đây cô Lương có học múa ba lê, nhưng sau đó ..." Quốc Nhân chưa nói xong, thấy Từ Phi nhìn chằm chằm vào mình nên im bặt

Tôi nghĩ chúng ta nên gọi món ăn đi.
"Mọi người gọi trước đi, tôi đợi một chút." Sweet nhìn đồng hồ." Giờ này sao chưa thấy đến? "
" Cô hẹn hò với ai vậy? Người trong sở cảnh sát hả? "
Điện thoại Sweet reo:" Xin lỗi, tôi nghe điện thoại. "
"Này, bây giờ chị đang ở đâu? Cái gì? Võ Tiếu Quân, chị nha, trọng nam khinh nữ, em biết ngay mà, thôi được rồi, lần này tha cho chị đó, cũng may là chị đi cùng Raymond em mới đồng ý đó, được rồi, được rồi, vậy đi, tạm biệt." Sweet đặt điện thoại xuống, thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, ngay cả Từ Phi cũng nhìn cô không chớp mắt. "Có chuyện gì vậy, sao mọi người nhìn tôi dữ vậy?"
"Cô quen cô Võ sao?" Quốc Nhân nhanh chóng hỏi.
"Anh trai tôi là sư huynh của chị ấy. Tôi cũng sống cùng chị ấy ở Anh được 7 năm. Anh nghĩ chúng tôi có quen biết nhau không?" Sweet nhấp một ngụm rượu. "Tôi còn biết cả anh Raymond, anh ấy rất đẹp trai và chúng tôi khá thân nhau. Chị Tiếu Quân đã hẹn với tôi tối nay mà bây giờ anh ấy có việc gì gấp nên chị ấy không đến đây được."
"Cô là em gái của Dr. Trần." Tử Sơn như hiểu ra.
"Không có gì lạ khi cô biết rõ ràng về chúng tôi như vậy."
Sweet nhớ lại cảnh Raymond khi ở Anh và cười toe toét. "Anh biết không, Raymond đã từng theo đuổi chị Quân khi ở Anh. Tôi nghĩ anh ấy đã không còn hy vọng. Tôi không thể tin được bây giờ hai người lại bên nhau "
Gi Gi nhớ những gì được viết trên báo gần đây:" Nhưng báo từng đăng về việc vị hôn thê của anh ấy mất vào hai năm trước, không phải sao?"
Từ Phi nốc một ly rượu đầy và đặt mạnh xuống bàn làm mọi người giật mình, không ai dám hó hé tiếng nào, ngoại trừ Sweet:

"Từ Phi, anh sao vậy?"
"Có người không vui khi thấy người ta có địa vị và giàu có." Quốc Nhân liếc nhìn Từ Phi.
"Không có gì, không có gì." Gi Gi nhanh chóng đập vai Quốc Nhân. "Chúng ta gọi đồ ăn đi, tôi muốn ăn sashimi, còn mọi người thì sao?"
"Tôi không muốn ăn, tôi đi trước." Từ Phi đứng dậy và ủ rũ bước đi.
"Từ Phi!" Sweet chuẩn bị bước theo.
"Thôi đi." Giang Tử Sơn chộp lấy Sweet. "Tâm trạng anh Phi đang không tốt, cô mới đến nên chưa hiểu, từ từ sẽ quen."
Từ Phi đi ra khỏi nhà hàng nhưng anh không về nhà. Cảnh đêm của Hồng Kông rất đẹp, nhưng Từ Phi không quan tâm. Trong đầu anh lúc này chỉ nhớ đến lời Sweet kể khi nãy, càng biết rõ hơn về mối quan hệ trước kia của Tiếu Quân và Raymond, anh càng cảm thấy khó thở, trái tim anh như có ai bóp chặt. Mặc dù anh thừa hiểu Tiếu Quân xứng đáng có được hạnh phúc của riêng mình nhưng, có lẽ anh không thể chấp nhận được cô sẽ rời xa anh mãi mãi và trong vòng tay người đàn ông khác.

Sau khi nhận được cuộc gọi từ Raymond, Tiếu Quân vội vã đến Vịnh Nước Lớn vì không biết Tử Huy gặp chuyện gì mà gọi cô gấp như vậy.

Thực ra, đến thời điểm này, trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn quên được chuyện xảy ra giữa cô và Từ Phi, nên về mặt tình cảm, đối với cô mà nói, không mảy may suy nghĩ đến. Quen biết Raymond hơn mười năm, cô xem anh như một người anh, một người bạn thân và có thể tâm sự thoải mái mà không cần giấu giếm điều gì. Bất cứ khi nào cô cần, anh đều có mặt và ngược lại, bất cứ khi nào anh gọi dù đang bận rộn gì, cô cũng sắp xếp đến bên anh.

Bên cạnh đó, Raymond lại càng hiểu tính cô hơn ai hết, anh biết cô chưa sẵn sàng đón nhận một tình một tình yêu mới nên anh chỉ lặng lẽ bên cạnh chăm sóc, an ủi khi cô cần. Anh không muốn vội vàng thổ lộ cho cô biết anh đang nghĩ gì, bởi vì anh sợ, không đúng thời điểm, có thể tình bạn này cũng không giữ được.

"Sao anh uống nhiều vậy?" Sau khi nhận được cuộc gọi, Tiếu Quân vội vã đến Vịnh Nước Lớn và nhìn thấy rất nhiều chai bia trên bãi biển.
Raymond vỗ nhẹ cát trên người anh và đứng dậy: "À, anh có gặp một nhiếp ảnh gia, tụi anh ngồi trò chuyện và uống với nhau một chút, hôm nay thu hoạch khá tốt."
"Anh còn cười nữa sao " Tiếu Quân nhìn thấy nụ cười của Raymond, có vẻ hơi tức giận." Xe của anh đã bị trộm, trời khuya như vậy, không còn một ai xung quanh đây, lỡ anh gặp chuyện gì thì sao?"
"Miễn là cái này không bị mất", Raymond vỗ vỗ vào máy ảnh. "Trong túi anh không đủ tiền mặt để đi taxi, nếu không anh cũng không làm phiền em đi xa như vậy. "

Tiếu Quân cố tình quay đầu lại và giả vờ tức giận." Từ khi trở về Hồng Kông, anh khác so với trước đây."
"Có gì khác, em không phải là anh, em không hiểu đâu " Raymond nhắm mắt lại và dang rộng cánh tay." Tối nay, anh không muốn về nhà, anh muốn.... "
"Sao nữa? "Tiếu Quân nhẹ nhàng đánh anh. . . "Anh muốn đi đâu."

Raymond mỉm cười miễn cưỡng. "Lâu rồi chúng ta không tâm sự với nhau. Tối nay em rảnh không?"

"Umh, cũng được" Tiếu Quân không biết nên từ chối hay nhận lời

Sáng hôm sau, Tiếu Quân thức giấc, cô bước ra phòng khách:" Raymond? "
"Anh đang tắm." Giọng của Raymond phát ra từ phòng tắm.

"Anh có muốn ăn gì không?"

"Không cần đâu, anh phải đến công ty ngay bây giờ"
Raymond ra khỏi phòng tắm và xoa xoa cánh tay. "Em có biết tối qua em đã ngủ trên cánh tay anh cả đêm không?" "
"Em biết." "Tiếu Quân đẩy Raymond ra ngoài để cô vào phòng tắm." Em rửa mặt xong sẽ làm trứng ốp la cho anh, ăn rồi hãy đi làm. "
"Em biết làm sao?" Raymond nói đùa, thấy Tiếu Quân đang nhìn chằm chằm vào mình, anh lảng qua chuyện khác. "Anh không nghĩ Sweet đã về lại HK, em đã gặp cô ấy chưa? "
"Em có hẹn đi ăn với cô ấy tối qua, nếu không phải tại anh..."
Tiếu Quân và Raymond đang nói chuyện, đột nhiên cửa mở.
Tiếu Quân nhìn thấy Amen đứng sững sờ." Cô đã về? Sao không nói tôi ra đón"
"Tôi về sáng sớm nên không muốn phiền cô, tôi không nghĩ ..."
Tiếu Quân thấy AMen nhìn Raymond và hiểu rằng cô ấy đã hiểu lầm: "Tôi quên giới thiệu, đây là Raymond." "
"Cô Văn" Raymond bước tới và đưa tay ra để nói xin chào. Tiếu Quân không ngờ Raymond đoán ra nhanh như vậy
Amen bắt tay anh: "Anh rất thông minh, Phương Tổng. "
Tiếu Quân ngạc nhiên nhìn họ:" Hai người đã gặp nhau rồi à? "
"Phương Tổng đây là nhà tài trợ cho dự án chăm sóc trẻ em mồ côi của chúng tôi." Amen mỉm cười và nói, "Nhưng tôi không ngờ anh là Raymond. "
Raymond nhớ đến hai cuộc điện thoại trước đó, có một chút xấu hổ:" Đúng rồi, tôi không nghĩ trái đất nhỏ như vậy."
Tiếu Quân lên tiếng:" Amen, cô cũng về rồi, để tôi ra ngoài mua thêm chút điểm tâm "

Sau khi Tiếu Quân rời đi, AMen và Raymond hơi bối rối, hai người không biết nói gì.
"Tôi cất hành lý vào phòng trước." Amen lên tiếng.
"Ồ, tôi vào lấy áo khoác." Raymond bước vào phòng Tiếu Quân
Amen sau khi cất hành lý, cô bước ra và thấy Raymond đang đứng sững sờ trước bàn làm việc của Tiếu Quân. "Raymond, anh sao vậy?"
Raymond quay lại và đưa tờ giấy khám bệnh ra trước mặt Amen. : "Cô có thể nói cho tôi biết, chuyện này là thế nào?."
Amen nhìn thấy trong tay anh là Giấy xuất viện của Tiếu Quân: "Tôi ......" Cô ngập ngừng không biết nói sao
"Cô không nói, tôi hỏi cô ấy" Raymond nói với giọng cương quyết
"Raymond,......."

"Sảy thai? 11 tuần?" Raymond không thể tin được, tôi không gặp cô ấy chưa đầy một tháng. Tại sao lại xảy ra chuyện này?. Có phải là của ...Từ Phi không?
Amen không nói gì. Raymond đã biết câu trả lời: "Tôi sẽ đến gặp anh ta, anh ta là loại người gì? Tại sao anh ta lại vô trách nhiệm như vậy? "

Amen nhanh chóng giải thích "Từ Phi không biết. Thật ra... tôi cũng chỉ biết chuyện này vào ngày cô ấy mất đứa bé. Tiếu Quân không muốn Từ Phi biết cô ấy đã mang thai giọt máu của anh. Raymond à, tôi chắc rằng anh thừa hiểu tính cách của Tiếu Quân, cô ấy không bao giờ vì chuyện này mà đi tìm Từ Phi. Chuyện đau lòng nhất cô ấy cũng đã tự mình vượt qua, anh đừng khơi lại nữa, chỉ làm cho Tiếu Quân bị tổn thương thêm mà thôi."

Raymond không nói, nhưng nắm chặt tay, nếu như có thể, nắm đấm này sẽ bay thẳng vào mặt Từ Phi.

Amen lặng lẽ nhìn anh ta, cô không ở Hồng Kông vài ngày nên cô không biết tin tức được lan truyền trên báo gần đây về anh và Tiếu Quân, nhưng đôi mắt giận dữ và đau lòng của Raymond, cô có thể thấy tình cảm của anh dành cho Tiếu Quân không đơn giản như Tiếu Quân nói: chỉ là một người bạn tốt.

"Raymond? Lan à?" Tiếu Quân trở về nhà và gọi lớn "Hai người đâu rồi?"
"Raymond, anh sao vậy?" Tiếu Quân nhìn vào khuôn mặt của Raymond thấy có chút khác thường, mắt cô dần dần nhìn xuống tay anh, thấy tờ giấy xuất viện, cô thoáng giật mình, nhớ không lầm nó đã được cất kỹ trong cuốn sổ, tại sao anh lại thấy được nó

Amen nhìn Tiếu Quân một cách khó xử: "Tôi ra ngoài trước." Amen đi ra và đóng cửa lại.
Tiếu Quân từ từ ngước nhìn Raymond. Cô biết tính khí của anh nên cô cũng biết anh đang muốn làm gì.
Raymond thở dài, đi đến bên cạnh Tiếu Quân và ôm cô vào lòng: "Hãy hứa với anh, lần sau, bất cứ chuyện gì xảy ra, chắc chắn phải nói cho anh biết."
Tiếu Quân hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Raymond, nhưng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong giây lát. Từ từ rời khỏi vòng tay của Raymond, lấy tờ giấy trong tay anh, cô gấp lại và cất vào cuốn sổ, nhìn Raymond với một nụ cười buồn: "Bây giờ em đã ổn."

***********************

"Sếp Giang, chúng tôi đã kiểm tra chiếc xe gần hiện trường và xác nhận rằng chiếc xe này thuộc về Phương Tử Huy, chủ tịch Tập đoàn Phương Gia.

Sweet không tin vào điều này: "Làm sao có thể như vậy được, có gì sai không?"
Từ Phi lấy thông tin, kiểm tra lại lần nữa và dần dần thay đổi sắc mặt.
Thiên Hải nói thêm: "Tôi đã gọi đến nhà, người giúp việc nói rằng Phương Tổng sau khi đi chụp hình ở Vịnh Nước Lớn đã không về tối qua. Gọi đến công ty thì họ nói anh ta chưa đến. Tuy Phương Tử Huy là một người rất thích chụp ảnh nhưng không lý gì chụp cả đêm không về nhà.
Vịnh Nước Lớn không xa hiện trường cho lắm. Rất có khả năng anh ta đã lái xe giết người rồi quay lại đó. Gi Gi phân tích vụ việc.
Từ Phi ném thông tin trên bàn và bước ra khỏi phòng.
"Từ Phi!" Sweet gọi theo anh.
"Sweet, cô đi theo Từ Phi đi." Giang Tử Sơn vội vã ra lệnh, vì anh đoán được Từ Phi sắp làm gì.
"Sue à, giúp tôi hủy cuộc họp sáng nay. Raymond xoa trán, anh cảm thấy nhức đầu, từ khi biết chuyện xảy ra với Tiếu Quân như vạy, anh không tập trung làm gì được.
Điện thoại của Sue: "Phương Tổng, có hai nhân viên cảnh sát muốn gặp anh." Sue chưa nói xong, Raymond đã thấy có người xông vào, đó là Từ Phi, trán của Raymond vô thức nhăn lại. Sweet cũng vừa đuổi theo kịp vào phòng,

Raymond thấy Sweet, đứng dậy và nói lời chào hỏi với cô, anh phớt lờ Từ Phi: "Sweet, Sweet, em đã về HK? Lâu rồi không gặp em. "
"Umh, lâu rồi không được gặp anh mà lần này lại...." "Sweet khó xử trong hoàn cảnh này

"Ông Phương, bây giờ chúng tôi nghi ngờ ông đêm qua đã lái xe hiện trường vụ án, sau khi gây án, anh bỏ xe lại và rời đi, xin vui lòng đến đồn cảnh sát với chúng tôi để lấy lời khai." Từ Phi cũng không biết liệu có phải vì mối quan hệ của người đàn ông này với Tiếu Quân không, mà anh lại có thái độ rất gay gắt với Raymond như vậy.
Sweet cảm thấy hơi ngạc nhiên trước hành động này của Từ Phi. Cô nhìn Raymond và ngượng ngùng giải thích: "Xin lỗi, chúng em phát hiện một thi thể ở Shek O (Thạch Áo) sáng nay, được xác nhận đã bị giết, bên cạnh đó là một chiếc xe thể thao, được chứng minh là của anh, vì vậy, ... "
"Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra." Raymond bước tới Từ Phi, anh nghĩ đây có thể là một người tốt nhưng khi nghĩ về Tiếu Quân, Raymond không có thiện cảm với anh ta. Raymond nhìn chằm chằm vào Từ Phi "Sếp Từ, nhưng tôi vẫn sẽ đi với anh"

Trong phòng lấy lời khai,
"Anh nói xe của anh đã bị đánh cắp ở Vịnh Nước Lớn tối qua?" Thiên Hải nghe có vẻ không tin. Có trùng hợp đến mức như vậy không? Chiếc xe của anh bị đánh cắp, và không lâu sau đó phát hiện một thi thể ở Shek O (Thạch Áo), ngay chỗ chiếc xe của anh "
"Anh có tin hay không cũng mặc, sự thật là vậy" Raymond với thái độ khá bực mình "Tôi cũng chuẩn bị báo án sáng nay nhưng không nghĩ là xảy ra chuyện như vậy"

Thiên Hải phải tiếp tục hỏi: "Người giúp việc nói anh đã không về nhà cả đêm, xe anh đã bị đánh cắp, vậy sau đó đã đi đâu?"
Raymond đột nhiên im lặng. Anh ta nhìn chằm chằm vào Từ Phi và nói chậm rãi: "Đêm qua, tôi đã dành cả đêm với bác sỹ tâm lý của Sở cảnh sát các anh, Võ Tiếu Quân, cho đến sáng nay, tôi mới rời đi "
Từ Phi lập tức dừng viết, anh ngước lên nhìn Raymond, anh có thể cảm nhận được ánh mắt Raymond hằn lên sự thù địch, trong tâm trí anh bây giờ chỉ tồn tại một câu nói: "Tiếu Quân đã ở cùng anh ta suốt đêm qua."
"Hiện tại, hầu như toàn dân Hồng Kông đều biết mối quan hệ của chúng tôi. Tôi nghĩ Sếp Từ chắc cũng không thể không biết?". Raymond nhìn Từ Phi một cách khiêu khích. "Chuyện đêm qua chúng tôi ở bên nhau chắc cũng không có gì sai phải không sếp Từ?"

Từ Phi tức giận, đặt cây bút xuống, anh đứng dậy và nói với Thiên Hải: "Tôi sẽ gọi Quốc Nhân đến."
Raymond biết rằng lời nói của anh ta đã kích động đến Từ Phi, anh cũng biết hành động mình hơi trẻ con nhưng khi thấy biểu hiện vừa rồi của Từ Phi, anh cảm thấy rất hài lòng

Từ Phi đi ra và gặp GiangTử Sơn đang ở phòng ngoài. Khi nghe những lời vừa nãy, Tử Sơn thấy lo lắng về Từ Phi: "Từ Phi, tôi đã nói Sweet đi gọi Cô Võ."
Từ Phi im lặng một lúc, anh lạnh lùng nói: "Sếp Giang, ngay cả khi cô ấy có xác nhận điều đó, Phương Tử Huy vẫn bị nghi ngờ, với mối quan hệ của họ, anh có thể đảm bảo chắc chắn được là Tiếu Quân sẽ cho lời khai đúng?"
"Từ Phi!" Giang Tử Sơn lớn tiếng, "Anh có biết những gì anh vừa nói là một sự xúc phạm đối với Tiếu Quân, anh phải là người hiểu cô ấy rất rõ, nếu anh mất bình tĩnh như vậy, tôi sẽ không để anh tiếp tục theo dõi trường hợp này."
'Xin lỗi, tôi quá nóng nảy." Từ Phi dần dần kiềm chế lại.

"Chắc có sự nhầm lẫn." "Tiếu Quân nói với Từ Phi đang ngồi trước mặt cô ấy. "Sweet đã kể với em vụ án này nhưng thực sự xe của Raymond đã bị đánh cắp, em có thể làm chứng."
"Em có thể làm chứng là xe anh ta bị đánh cắp?" Từ Phi thấy cô rất quan tâm đến Raymond, trái tim anh lúc này rất khó chịu. Từ Phi hỏi với thái độ rất tức giận. "Tại sao em không nghĩ anh ta có thể lái xe đến Thạch Áo rồi sau đó chạy đến Vịnh Nước Lớn và nói với em chiếc xe anh ta đã bị đánh cắp." "
Giang Tử Sơn thấy Tiếu Quân thẫn thờ trước những lời nói của Từ Phi, anh nhanh chóng giải thích:" Thời gian nạn nhân tử vong là từ 08:00-10:00 đêm qua, cô nói cô nhận được điện thoại lúc 8, 9 giờ và đã vội vã đến Vịnh Nước Lớn, vậy trong một giờ đó, Phương Tử Huy đã làm gì, không ai biết, có thể ... "
Tiếu Quân ngắt lời Tử Sơn:" Không, Raymond không nói dối. "
"Nhưng chỉ có dấu vân tay của một mình anh ta trên vô lăng, trừ khi tìm được nhân chứng thời gian, nếu không anh ta vẫn bị coi là nghi phạm." Từ Phi vẫn không thể nói những lời nói dễ chịu hơn

"Tôi nhớ rồi." Tiếu Quân đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. "Khi tôi đến Vịnh Nước Lớn, tôi thấy rất nhiều chai bia trên bãi biển. Raymond nói khi gọi cho tôi, anh ấy đã gặp một nhiếp ảnh gia và họ cùng ngồi uống với nhau, có thể trong khoảng thời gian đó. Nhưng tiếc rằng chỉ biết người đó là một nhiếp ảnh gia" Tiếu Quân thở dài: "Tôi hy vọng sẽ tìm thấy người này càng sớm càng tốt."

"Lời khai của Phương Tử Huy cũng đề cập đến chuyện này. Nhưng không có điểm gì đặc biệt, làm thế nào để tìm ra người đó?" Quốc Nhân cẩn thận nghiên cứu Bảng lấy lời khai của Raymond.
Thiên Hải nói thêm: "Không biết có người này thật không?"
"Tại sao anh lại nói vậy, tôi tin anh Raymond không có làm chuyện đó." Sweet phản đối.
"Này." Gi Gi báo động mọi người biết Tiếu Quân, Tử Sơn và Từ Phi đang bước vào, mọi người im lặng quan sát.
"Tiếu Quân." Sweet bước đến bên Tiếu Quân và nắm lấy tay cô. "Chị có thể yên tâm, Anh Raymond sẽ không sao."

"Bác, Bác à, đi từ từ thôi" Bà Phương (mẹ Raymond) đến đồn cảnh sát, đi đằng sau là Sue và Ông Chấn (Luật sư của Phương Gia).
Sue gặp Tiếu Quân và khẽ gật đầu: "Xin chào, cô Võ, đã lâu không gặp."
Tiếu Quân nhìn Sue, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra: "Tôi nhớ rồi, cô Sue, chúng ta đã gặp nhau ở Anh."
"Con trai tôi đâu? Tôi muốn gặp con trai tôi." Bà Phương nhìn Tiếu Quân một lượt rồi đi đến trước mặt Tử Sơn: "Cần bao nhiêu tiền, hãy cho tôi biết."

Gi Gi ghé vào tai Tử Sơn thì thầm. :. "Sếp Giang, có rất nhiều phóng viên bên ngoài,"
Tử Sơn mỉm cười, lịch sự trả lời: "Xin lỗi, không liên quan đến vấn đề tiền bạc, chúng tôi chỉ làm theo quy định"
Ông Chấn: "Tôi muốn bảo lãnh cho thân chủ của mình."
"Ông có quyền bảo lãnh cho thân chủ của ông." Từ Phi liếc nhìn họ. "Nhưng chúng tôi cũng có quyền giam giữ nghi phạm trong vòng bốn mươi tám giờ."
Ông Chấn quay sang nói nhỏ: "Bà Phương, tôi nghĩ chúng ta nên về trước. Bà có thể yên tâm rằng Phương Tổng không sao."
"Đúng rồi, bác à, bác cứ về trước." Tiếu Quân cũng đến thuyết phục Bà Phương, "Con tin Raymond."

Tử Sơn nói:" Mọi người đừng lo, ngay cả khi người này có khó tìm thế nào, chúng tôi cũng sẽ cô gắng tìm thấy anh ta "
Tiếu Quân yên tâm gật đầu:" Bác à, bác yên tâm, họ là bạn của con, sẽ cố gắng giúp Raymond, con tiễn bác. "

Sau khi họ rời đi, Thiên Hải thắc mắc:" Tôi thực sự không hiểu tại sao cô Võ tin tưởng hắn ta như vậy, đúng là yêu nên mù quáng ".
"Anh không hiểu được tình cảm của họ đâu." Sweet thấy mọi người tò mò nhìn mình nên tiếp tục kể, "Thực tế, Raymond là người yêu đầu tiên của chị Quân."

Từ Phi ngồi trên bàn làm việc của mình, tai anh vô thức lắng nghe câu chuyện Sweet đang kể.
"Hai người chưa bao giờ gặp lại nhau sau khi tốt nghiệp trung học. Một thời gian sau, chị Quân đến London để học ngành tâm lý học, không ngờ anh Raymond cũng học ở đó. Lúc này anh để mắt đến chị, muốn theo đuổi chị ấy nhưng lúc đó chị Quân và anh Ken đang trong giai đoạn tìm hiểu."
Quốc Nhân gián đoạn:" Vậy là cô Võ sẽ chọn Raymond phải không? "
Sweet mỉm cười, lắc đầu:" Anh không hiểu rồi, chị ấy không bao giờ phản bội người khác, mặc dù điều kiện của Raymond là tốt hơn nhiều so với Anh Ken. Nhưng không biết có phải trùng hợp không, vào thời điểm này, chị Quân biết được anh Ken đang bắt cá hai tay. Sau đó một thời gian, khó khăn lắm anh Raymond mới theo đuổi được chị Quân, thì lại bị bạn gái cũ của anh vu khống cô ta có con với ảnh. Chị Quân do cũng chưa có tình cảm sâu đậm với Raymond, nên chọn cách chia tay"
Gi Gi không hiểu:" Tại sao bây giờ họ lại ở bên nhau. "
"Tôi không biết. Có lẽ chị Quân nghĩ rằng chị ấy nên trân trọng anh ấy. Thành thật mà nói, tôi tán thành việc họ thành một đôi. Raymond chắc chắn là một người đàn ông tốt nhất trên thế giới. Ban đầu, anh ấy đến Đại học York, chuyên ngành quản trị. Để gần gũi với Tiếu Quân, anh chuyển qua học tâm lý chung với chị ấy. Sau đó, anh Ken quay lại quấy rối chị Quân, Raymond ngay lập tức xuất hiện cho anh ta một trận. Nói tóm lại, Raymond không chấp nhận bất cứ ai làm tổn thương chị Quân. "
"Hóa ra anh ấy rất tốt với cô Võ." "Mọi người lắng nghe rất đồng cảm. "Vậy là bây giờ chắc cô Võ hạnh phúc lắm vì ở bên cạnh một người yêu thương mình nhiều như vậy"

Từ Phi im lặng cúi đầu, anh không biết trân trọng Tiếu Quân khi cô ở bên anh. Bây giờ anh có muốn cũng không được, cô ấy đã ở bên cạnh người khác, bên người hết mực yêu thương cô.

Trước cửa sở cảnh sát,

Tiếu Quân đưa Bà Phương ra đến cửa thì bị vây quanh bởi một nhóm phóng viên
"Ông Phương Tử Huy đã bị tình nghi giết người ở Thạch Áo, không biết chuyện này có thật không? "
"Bà Phương, vui lòng nói gì đi." "
"Nếu Ông Phương ở tù, Tập đoàn Phương Gia sẽ giao lại cho ai?"

"Tôi không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào của mấy người." Bà Phương không thể chịu đựng được nên lớn tiếng.
Sue ngăn chặn phóng viên và nói: "Chúng tôi có luật sư giỏi nhất ở Hồng Kông. Ông Phương Tử Huy sẽ không vấn đề gì, mọi người không cần bận tâm."
Tiếu Quân với vẻ mặt nghiêm nghị: "Ông Phương không giết người, nếu các anh ăn nói lung tung, chúng tôi sẽ kiện các anh. "
" Bác à. "Tiếu Quân nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Sue, cô quay lại và thấy Bà Phương tay ôm ngực gần như khụy xuống, cô nhanh chóng bước tới cùng đỡ Bà Phương với Sue:" "Mau gọi xe cứu thương, nhanh lên. . "

"Tiếu Quân, rất tiếc tôi không giúp được cô, bởi vì như vậy là không đúng với quy định sở cảnh sát." Tử Sơn lúng túng khi phải từ chối Tiếu Quân.
"Tôi biết." Tiếu Quân lo lắng. "Nhưng mẹ của Raymond đang ở trong phòng phẫu thuật. Bác sĩ nói tình trạng không mấy khả quan. Tôi sợ Raymond... có thể sẽ không đến kịp. "
Tử Sơn đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ, anh đang suy nghĩ cách nào có thể giúp cô.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm theo dõi anh ta." Từ Phi, nãy giờ đứng bên cạnh Tử Sơn: "Sếp Giang, tôi đã trải qua những việc như vậy nên hiểu cảm giác đó."
Tử Sơn và Tiếu Quân bất ngờ khi thấy thái độ của Từ Phi khác so với bình thường, cuối cùng Tử Sơn cũng gật đầu.
"Cảm ơn anh." Tiếu Quân trao ánh mắt biết ơn cho Từ Phi.
Từ Phi nở một nụ cười nghịch ngợm: "Anh với em không cần phải khách sáo"
Tử Sơn nhìn hai người họ như vậy, cảm giác thân quen ùa về, như thể họ chưa bao giờ xa cách.

"Sao lại như vậy? " Raymond vội vã đến bệnh viện và đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng. "Sue, bệnh của mẹ tôi như thế nào?" "
"Thực ra, bệnh tim của Bác đã rất nghiêm trọng. Bác sợ rằng anh lo lắng nên không nói cho anh biết." Mấy năm gần đây sức khỏe Bác có khá hơn nhưng không ngờ hôm nay lại ...... "Sue không thể tiếp tục.
"Tất cả là lỗi của tôi, tất cả là tại tôi." Raymond bực mình và đập tay vào tường. "Tôi không nên rời khỏi Hồng Kông."
Tiếu Quân và Sue cùng nhau giúp anh bình tĩnh lại:" Raymond, anh cũng đâu muốn. "
Raymond quay lại và ôm chầm lấy Tiếu Quân:"Anh thật sự không muốn nhìn thấy những người xung quanh từng người từng người một rời đi. "

"Đừng lo lắng, dù chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không rời xa anh."Tiếu Quân nhẹ nhàng vỗ vai Raymond và an ủi anh ấy."Bây giờ Bác cần anh nhất, anh phải bình tĩnh "
Từ Phi đứng trong góc nhìn hai người họ: "Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không rời xa anh,' Bản thân anh cũng đã nói điều này với Thiên Thiên, nên bây giờ anh không thể rời bỏ cô ấy. Đây chính xác là lời hứa, đã dẫn đến kết quả của ngày hôm nay. Lúc này, Tiếu Quân lại nói với anh ta như vậy, cô sẽ không rời xa Raymond. Anh chứng kiến mà lòng đau như cắt.

Đèn trong phòng mổ đã tắt, bác sĩ bước ra. Raymond bước tới và hỏi một cách lo lắng: "Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?"

"Bây giờ thì không sao." Bác sĩ thở dài. "Nhưng cơ thể bệnh nhân rất yếu, tôi sợ không chịu đựng được bao lâu, anh phải chuẩn bị tinh thần."
"Bây giờ tôi có thể vào gặp mẹ tôi không?"

"Có thể, nhưng bệnh nhân vẫn chưa tỉnh.
"Sếp Từ." Raymond mở lời "Hãy cho tôi thêm thời gian, tôi muốn đợi mẹ tôi tỉnh lại"
Từ Phi nhìn Raymond và suy nghĩ một lúc: "Được", mặc dù không thích anh ta lắm, nhưng cũng không biết tại sao anh lại không thể từ chối yêu cầu này.
"Em sẽ ở lại đây với anh." Tiếu Quân và Sue cùng đồng thanh

"Cô về trước đi." Raymond nói với Sue, "Ở công ty còn nhiều việc cần giải quyết, cô về lo giúp tôi, khi nào mẹ tôi thức dậy, tôi sẽ thông báo cho cô biết. "
"Được rồi, tôi hiểu." Mặc dù Sue không muốn đi nhưng cũng không có lý do để ở lại. Khuất sau hành lang bện viện, cô quay lại nhìn Tiếu Quân và Raymond từ xa một lúc lâu.

Tiếu Quân và Từ Phi đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn Raymond ngồi lặng lẽ bên giường và nắm tay mẹ mình.
"Khi bác ấy tỉnh lại sẽ rất vui khi thấy con trai mình." Tiếu Quân thấy Từ Phi nhìn cô với vẻ chưa hiểu lắm, cô tiếp tục, "Bệnh nhân là những người rất yếu đuối và dễ bị tổn thương. Lúc tỉnh lại, những gì họ muốn thấy là gặp là người mà họ yêu thương nhất."
"Đúng là một bác sỹ tâm lý." Từ Phi cười nhạo Tiếu Quân "Sao em rành vậy? ""
"Em đã từng trải qua" Tiếu Quân khoanh tay trước ngực, ánh mắt cô lơ đãng "Hai lần Em đã hai lần hy vọng được gặp người mà em muốn gặp nhất."
"Kết quả thì sao? " Từ Phi vô tình hỏi, nhưng anh cũng tự tìm câu trả lời. Hai lần? Một lần là khi cô bị đầu độc vào bệnh viện, lúc đó có anh ở bên cạnh. Vậy còn lần thứ hai là khi nào, người cô muốn gặp là ai?
Tiếu Quân không nói, chỉ mỉm cười, gương mặt cô thoáng đượm buồn, đôi mắt nhìn vào phòng bệnh và nụ cười chợt tắt, có lẽ cô đang nhớ lại thời điểm đau buồn nhất của mình

Thấy Quốc Nhân vừa đến, cô vội vàng hỏi thăm: "Quốc Nhân, đã tìm thấy nhiếp ảnh gia đó chưa?"
"Không, nhưng tôi đã dặn đồng nghiệp có tin tức ngay lập tức thông báo cho tôi. "
Tiếu Quân gật đầu, lông mày cô nhíu lại.

Từ Phi nhìn vào tấm lưng gầy gò của cô, anh rất muốn ôm lấy thân thể bé nhỏ này để động viên cô ấy, mặc dù anh biết Tiếu Quân đang lo lắng cho người khác, nhưng khi thấy cô như vậy, anh thật không chịu nổi.

Đêm đã khuya, Bà Phương vẫn chưa tỉnh dậy, Raymond ngồi bên giường bệnh nắm tay mẹ mình, còn Tiếu Quân và Từ Phi đang ngồi trên băng ghế ngoài hành lang.
Từ Phi ngắm nhìn Tiếu Quân đang ngủ trên vai anh. Cô có vẻ mệt mỏi và ngủ không được say giấc lắm. Khuôn mặt tái nhợt với đôi mắt trũng sâu. Từ Phi đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ngắm kỹ từng nét trên gương mặt cô vì lâu lắm rồi anh mới được nhìn gần và lâu như vậy. Từ Phi hôn nhẹ lên trán cô ấy, Tiếu Quân cau mày. Anh giật mình, nhưng chẳng mấy chốc cô lại yên giấc. Thì ra cô đang mơ, Từ Phi thở nhẹ, mỉm cười và ôm lấy cô vào lòng.

Ánh nắng mặt trời tháng bảy đến rất sớm. Tiếu Quân bị đánh thức bởi một vài tia nắng đã chiếu qua cửa sổ. Cô mở mắt ra thì thấy bàn tay Từ Phi đang nắm chặt tay cô và thấy mình đang ngủ trong vòng tay của anh. Cô sợ anh giật mình tỉnh giấc nên nhè nhẹ nhắm mắt lại và cảm nhận hơi thở quen thuộc của anh trong lúc ngủ. Không lâu sau, Từ Phi tỉnh dậy. Anh nhìn xuống Tiếu Quân và mỉm cười. Hóa ra cô thực sự ở bên cạnh anh, không phải là một giấc mơ. Tiếu Quân có cảm thấy Từ Phi đang nhìn mình, cô ngước lên hơi ngượng ngùng trong vòng tay của Từ Phi: "Tối qua em đã ngủ trên vai anh sao?"
"Umh." Từ Phi sợ cô hỏi thêm điều gì đó nên anh đứng lên đi xung quanh để tránh ánh mắt của cô

Tiếu Quân nhìn Từ Phi, cô chưa hiểu lắm nhưng sau vài phút suy nghĩ, má cô ửng hồng, miệng khẽ mỉm cười, ánh sáng ban mai dịu dàng hiện trên khuôn mặt của Tiếu Quân. Từ Phi lén nhìn cô, tâm trạng của anh cũng thấy thoải mái hơn.
"Mẹ ơi." Raymond hét lên.
"Có chuyện gì vậy?" Tiếu Quân vội vã vào phòng bệnh.
"Ngốc à, mẹ tỉnh rồi, con làm gì hét to như vậy." Bà Phương nhìn Raymond với ánh mắt trìu mến, đột nhiên nhìn thấy Từ Phi và Tiếu Quân đằng sau, có chút lo lắng: "Sếp Từ, có tin tức gì mới không? "
Raymond nắm chặt tay để an ủi bà:" Mẹ à, khi mẹ tỉnh lại, con phải theo họ về lại sở cảnh sát, nhưng mẹ đừng lo, con hứa với mẹ mọi chuyện sẽ ổn "".
"Dạ đúng rồi Bác à" Tiếu Quân nói: "Bác phải có niềm tin vào Raymond."
"Cảm ơn, cô Võ." Bà Phương nhìn Tiếu Quân

"Có thực sự sẽ tìm ra manh mối không? "Tiếu Quân lo lắng hỏi Tử Sơn," Nếu không thể tìm được nhân chứng đó thì sao? "
"Nếu không có bằng chứng, trong vòng bốn mươi tám giờ, anh ấy sẽ bị buộc tội theo pháp luật. "
"Bốn mươi tám giờ, vậy là ngày mai. " Tiếu Quân đột nhiên đứng dậy." Không, tôi
sẽ tự đi tìm người đó . "

"Cô làm gì vậy, cô không phải là cảnh sát. " Tử Sơn khuyên Tiếu Quân "Quốc Nhân, Thiên Hải đã cố gắng hết sức vẫn chưa thể tìm thấy, làm sao cô tìm được? "
"Tôi không nghi ngờ Quốc Nhân. "Tiếu Quân giải thích:" Các anh không ở vị trí của tôi, các anh không hiểu được đâu."
Khi cô bước đi, Từ Phi giữ tay cô lại, Tiếu Quân bất lực thở dài, nhìn chằm chằm vào Từ Phi nhẹ nhàng hỏi anh: "Nếu chuyện này xảy ra với Thiên Thiên, anh sẽ làm gì? "
Từ Phi không thể trả lời câu hỏi của Tiếu Quân, anh buông tay cô, hít một hơi thật sâu và nhìn đi chỗ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top