Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh có sao không?" Tử Sơn vừa lái xe vừa nhìn Từ Phi ngồi bên cạnh

"Không có gì. Có lẽ anh đúng, tôi đã ở bên cạnh Thiên Thiên. Tiếu Quân cũng đã có người khác, và cô ấy xứng đáng được như vậy. Tôi thực sự không nên suy nghĩ nhiều nữa." Từ Phi ngồi thẳng lên và nhìn ra ngoài cửa sổ. . ", anh dừng lại một chút, Thiên Thiên nói cô ấy muốn ăn bánh Pho mai "
Giang Tử Sơn dừng xe: "Đây là khu vực cấm đậu xe, tôi sẽ đợi anh ở phía trên."

"Chào anh, bánh kem cà phê của anh đây." Người phụ vục đưa bánh cho Từ Phi
"Bánh kem cà phê? Tôi nói lấy bánh kem pho mai mà."
"Nhưng lúc nãy anh nói muốn mua bánh kem cà phê ạ." Người phục vụ với thái độ hoài nghi nhìn Từ Phi.
"Vậy sao?" Từ Phi đang cố gắng nhớ lại hồi nãy mình nói gì. "Cho tôi thêm một bánh kem pho mai."

Từ Phi cầm chiếc bánh đến ngã tư, đang là đèn đỏ, Từ Phi dừng lại nhìn chiếc bánh trong tay, anh đã nói người ta bán bánh kem cà phê sao? Không lẽ anh vẫn chưa thể đặt xuống được? Từ Phi mãi suy nghĩ, sau đó, ngẩng đầu lên, đột nhiên thấy Tiếu Quân mỉm cười với anh ở phía bên kia ngã tư, như muốn nói rằng "đã chuyển qua đèn xanh rồi, tại sao anh còn đứng đó?" Từ Phi vội vã bước qua đường, tiếng xe thắng gấp khiến anh giật mình, tim đập mạnh khi nhìn chiếc xe tải trước mặt.

"Nếu bây giờ là giây phút cuối cùng của cuộc đời, anh muốn được ở bên cạnh ai nhất? hứa với tôi nha, đến giây phút cuối đó, anh phải nói cho tôi biết."
"Luôn cả anh cũng không tin tôi, người ta có thể không tin tôi, nhưng anh không thể không tin tôi. "
"Câu này là thật lòng, cám ơn anh đã cứu tôi, tôi cũng hy vọng anh đã dùng sinh mạng để đánh đổi thì anh phải biết trân trọng! "
"Tôi có một người bạn tên là King. Ảnh chọc tức bạn gái của mình, tên là Queen! Anh King rất có thành ý, hy vọng rằng cô Queen đừng giận, nhưng mà cô ta không thèm đếm xỉa tới ảnh, luôn cả điện thoại cũng không gọi cho ảnh. Ảnh đã làm hết tất cả, ảnh đã năn nỉ, ảnh đã dỗ ngọt, luôn cả chuyện tặng hoa cù lần như vậy mà ảnh cũng làm nhưng mà cô Queen không có phản ứng gì. Không biết là cổ muốn gì? Cổ muốn anh King phải làm gì mới chịu tha thứ cho ảnh?"
"Hai chúng ta trời sinh một cặp, không thể tách rời. "

Tất cả những chuyện xảy ra với Tiếu Quân đột nhiên xuất hiện, vui có, buồn có, lãng mạn, ngọt ngào có, cãi nhau, hờn giận cũng có, tất cả đều rất rõ ràng.

"Anh muốn chết sao? Không nhìn thấy đèn đỏ à?" Người lái xe thò đầu ra ngoài mắng anh một trận

Từ Phi không quan tâm đến lời nói của người tài xế đó, anh đứng yên tại chỗ nhìn quanh đường phố, nơi vừa thấp thoáng bóng cô, nhưng thì ra không phải là thật, tất cả chỉ là ảo giác.

"Này, sao vẫn không tránh ra chỗ khác, đường này của anh sao"
"Tôi xin lỗi." Tử Sơn nhìn thấy cảnh này, nhanh chóng đến kéo Từ Phi đi và thấy cái bánh bị rơi xuống đất. Tử Sơn không biết chuyện gì đã xảy ra. "Từ Phi, có chuyện gì với anh vậy?" Tử Sơn nhìn Từ Phi đang như người mất hồn.
Tử Sơn không hiểu chuyện gì đã khiến Từ Phi trở nên như vậy: "Từ Phi, chuyện gì đã xảy ra với anh?"
"Anh có nghĩ là một người khi ở giây phút cuối của cuộc đời, họ sẽ biết ai là người quan trọng nhất đối với họ không?"
"Đúng, nhưng tại sao đột nhiên anh hỏi như vậy." Tử Sơn vẫn không thể hiểu được.
"Tôi có việc, tôi phải đi trước." Từ Phi vội vã bỏ chạy khiến Tử Sơn vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tìm kiếm nhân chứng thời gian cho Raymond trong một thời gian dài, đã hỏi rất nhiều người nhưng không có manh mối, ánh nắng mặt trời tháng 7 rất gay gắt, chiếu thẳng vào mặt Tiếu Quân, cùng với những ngày gần đây không được nghỉ ngơi tốt, cô cảm thấy mình choáng váng, đứng dựa vào tường, từ từ cô khụy xuống.

Đúng lúc này, dường như có ai đó đỡ lấy cô, Tiếu Quân nghe thấy có người gọi tên cô: "Tiếu Quân, Tiếu Quân. Em sao vậy?" Một giọng nói quen thuộc, Tiếu Quân cố gắng mở mắt và muốn xem đó là ai. Dưới cái nắng nóng như thiêu đốt, khuôn mặt rất mơ hồ hiện ra trước mắt cô, Tiếu Quân biết đó là ai! Cô cảm thấy yên tâm vì đã có anh ở bên "Từ Phi" Tiếu Quân nhẹ nhàng gọi tênn anh, đưa tay ra và cố gắng chạm vào mặt anh, để chắc chắn rằng đó thực sự là Từ Phi.
Từ Phi vội vàng nắm lấy tay cô, lo lắng sờ lên trán cô: "Tiếu Quân, em thấy sao?"
"Em không sao." Tiếu Quân chỉ kịp nói xong câu này thì cô ngất đi.

Cô không biết mình đã thiếp đi bao lâu, nhưng cô cảm thấy rất an giấc, miễn là Từ Phi nắm tay cô, như thể cả thế giới đã có anh lo. Tiếu Quân dần dần tỉnh lại, ngón tay cô nhúc nhích và dường như muốn biết rằng liệu hơi ấm trong tay cô có thật không? Tuy nhiên, cô lại không thể chạm vào nó, cô cảm thấy khó thở và từ từ mở mắt ra.
"Tiếu Quân, cô đã tỉnh dậy rồi à." Đó là giọng nói của AMen, cô chu đáo sắp xếp lại gối cho Tiếu Quân.
Tiếu Quân ngồi dậy và hai tay cô xoa thái dương của mình: "Sao tôi lại về nhà được vậy? Tôi nhớ lúc đó đang ở ngoài đường mà."
"Cô không nhớ sao, cô bị chóng mặt ở ngoài đường, Từ Phi đã đưa cô về nhà, hôm nay nắng gắt quá, có thể là bị say nắng "".
"Chắc vậy" đồng thời Tiếu Quân cũng nhìn xung quanh nhưng không thấy người mà cô đang tìm

"Tiếu Quân" Từ Phi bước vào với một nụ cười ấm áp: "Tiếu Quân, em tỉnh dậy rồi à."
"Từ Phi đang nấu cháo cho cô, sợ rằng cô thức dậy sẽ đói bụng". Amen nhìn thấy vẻ lo lắng của Từ Phi, cô cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy hai người bên nhau như vậy, "Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài để xem lửa."
"Cảm ơn anh! "Tiếu Quân nhìn Từ Phi đang đứng cạnh giường mình.
"Chúng ta có cần khách sáo vậy không? "Từ Phi cũng nhắc nhở cô chú ý đến bản thân mình nhiều hơn "Dù có việc gì xảy ra đi nữa em cũng nên để ý sức khỏe của mình một chút "
Tiếu Quân nghe anh nói, trong lòng cũng thấy vui và hơi mắc cười trước vẻ mặt lo lắng của anh, cô "Oh" một tiếng rồi tủm tỉm cười

"Sao hả?" Từ Phi phản ứng: "Anh nói có gì sai sao? "

Cô muốn ngồi thẳng lưng lên một chút thì đột nhiên cảm thấy đau bụng, cô nhíu mày, hai tay ôm lấy bụng.
"Tiếu Quân, chuyện gì đã xảy ra với em? Em thấy không khỏe chỗ nào?". Từ Phi thấy Tiếu Quân nhíu mày có vẻ cô rất khó chịu. Anh cuống quýt không biết làm sao.
"Em bị đau...bao..tử..." Cô cố gắng nói từng tiếng một
Từ Phi không suy nghĩ, anh lập tức đưa tay vào trong quần áo, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô: "Em thấy có dễ chịu hơn không? "
Hơi ấm từ lòng bàn tay của Từ Phi truyền đến Tiếu Quân, cô không nghĩ và cũng không mong đợi anh sẽ làm như vậy, bởi vì hai người đã tránh mặt nhau trong một thời gian, cô có chút ngại ngùng, không biết nên nói sao.

Từ Phi vẫn tiếp tục nhẹ nhàng xoa bụng cho cô:" Vẫn chưa thấy đỡ hơn sao em? "
Tiếu Quân nghe những lời nói dịu dàng này, cô cảm thấy thực sự ấm áp, nhưng cô cũng hơi mắc cỡ khi khẽ nói:"Em đói bụng"

"Hơ, em xấu bụng thật đó, hễ trong ngày chưa kịp ăn gì là sẽ bị đau bao tử. Em đợi một chút, cháo sắp có rồi." Từ Phi cười rất tươi, xoa đầu Tiếu Quân, anh nhìn vào tóc cô, thầm thì: "Thời gian trôi nhanh thật, tóc em đã dài ra rồi nè."

Tiếu Quân nhìn vào mắt Từ Phi và nói nhẹ nhàng: "Anh có biết không? Đối với Thiên Thiên, anh là tất cả của cô ấy. Cám ơn anh đã rất quan tâm đến em. Em nghĩ chúng ta nên làm bạn, không có gì hơn", cô luôn mỉm cười, nhưng Từ Phi có thể thấy đằng sau nụ cười ấy ẩn chứa một nỗi buồn sâu sắc. Anh cảm thấy chua chát, nắm chặt tay cô cùng với thái độ nghiêm túc: "Nếu có thể, anh muốn bù đắp cho em đến hết cuộc đời...nhưng...."

Tiếu Quân nhìn vào đôi mắt kiên quyết của Từ Phi, có một chút cảm động, nhưng sau đó, cô chớp mắt và mỉm cười. "Chuyện này sẽ không thể xảy ra, có đúng không?"

" Từ Phi đi rồi à? "Amen đem cháo đến cho Tiếu Quân.
" Tôi không biết." Tiếu Quân vẫn đang mãi suy nghĩ những lời của Từ Phi khi nãy, ý của anh là gì, có thể sao? Không thể nào! Tiếu Quân lắc đầu và cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ ngớ ngẩn ra khỏi tâm trí. Làm thế nào cô và Từ Phi có thể?.
"Đừng suy nghĩ nữa, cô ăn chút cháo đi." Amen thấy Tiếu Quân đang cúi đầu suy nghĩ, cô cũng đoán được người đó là Từ Phi.
" Ồ. "Tiếu Quân lấy cháo," cảm ơn cô, cháo rất thơm."

Do Từ Phi nấu đó, tôi chỉ có trách nhiệm canh lửa thôi, không ngờ là Từ Phi lại tuyệt vời đến thế. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao cô lại yêu anh ấy đến vậy." "
Tiếu Quân nhìn AMen và tiếp tục ăn nốt chén cháo:"Cô muốn nói gì? "
AMen suy nghĩ một lát, rồi nói:" Cô biết không? Lúc cô đang ngủ, Từ Phi luôn nhìn cô và nói với tôi: "Cô nhìn kìa, cô ấy vẫn thích nắm tay trái khi ngủ."
Tiếu Quân dừng lại một chút và nhìn lên. Amen tiếp tục:" Tôi thấy anh Phi rất trìu mến khi ngắm cô lúc đó, không biết tại sao tôi thấy rất cảm động, tôi nghĩ rằng anh ấy vẫn yêu cô rất nhiều. "
"Tôi có thể làm gì?" "Tiếu Quân thở dài và vuốt tóc." Từ Phi cũng không thể làm khác được"

Sở cảnh sát,

Nhận được thông tin Quốc Nhân và Thiên Hải đã tìm được nhân chứng, Tiếu Quân vội vã chạy qua.

"Cảm ơn các anh!" Cô mừng rỡ nói lời cảm ơn với Quốc Nhân và Thiên Hải.
"Cô nên cảm ơn Từ Phi. Tử Sơn cười tươi và chỉ vào Từ Phi. "Nếu không phải nhờ ảnh, chúng ta chưa tìm thấy người đó sớm như vậy"
Tiếu Quân không nói, nhưng nở nụ cười biết ơn Từ Phi. Anh cũng hiểu rằng họ không còn cần phải nói hai chữ 'cảm ơn'.
"Này, làm sao chúng ta có thể ngờ được anh ta sống rất xa ở đây mà vẫn đến Vịnh Nước Lớn chụp hình? đúng là nghệ sĩ thực sự không giống người bình thường." Quốc Nhân phàn nàn vì anh đã mất khá nhiều thời gian để tìm người này, cũng may nhờ Từ Phi gợi ý.

"Quốc Nhân, anh và Thiên Hải về nhà nghỉ ngơi hôm nay đi." Tử Sơn hiểu được sự vất vả của cấp dưới mình.
"Tốt quá." Quốc Nhân và Thiên Hải rất phấn khích. "Cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi." "Tôi đã nói Từ Phi là người thông minh nhất. Nếu anh ta không nói tìm hiệp hội nhiếp ảnh gia, làm sao chúng ta có thể tìm thấy người đó?"

Từ Phi để ý sắc mặt cô xem có khỏe hơn chút nào chưa: "Tiếu Quân, bây giờ Raymond ổn rồi, em không cần phải lo lắng nữa."

Hai người đang nói chuyện, Raymond và Gi Gi đến, có vẻ như tinh thần của anh rất tệ: "Quân, anh muốn đến bệnh viện thăm mẹ"
Tiếu Quân gật đầu hiểu ý: "Em đi với anh! "

"Anh có nghĩ về những gì anh đã làm ngày hôm qua không." Tử Sơn đứng trong hành lang và nói với Từ Phi "Anh nên hiểu ai là người trong tim anh. Điều đó rất quan trọng." Từ Phi nhìn vào Tử Sơn, không nói gì.
Tử Sơn tiếp tục: "Anh định sẽ làm gì? Bây giờ cô ấy đã có đối tượng."
"Tôi không biết." Từ Phi nhìn Tiếu Quân lái xe và rời đi. "Ngoài anh ta, tôi vẫn còn vấn đề mà không biết làm thế nào để giải quyết nó." . "
"Ý anh nói... là Thiên Thiên"
Từ Phi quay lại, cúi xuống nhìn những ngón tay của mình:"Tôi không thể rời bỏ cô ấy được."
"Muốn quan tâm nhau, vẫn còn cách khác mà " Tử Sơn thấy Từ Phi không hiểu, anh giải thích: "Giống như tôi và Amen, tôi vẫn quan tâm đến cô ấy, nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu chuyện này không liên quan gì đến tình yêu. Chăm sóc một người, không nhất thiết là phải ở bên người đó, anh có thể coi cô ấy là một người bạn, hoặc là một người thân của mình".
Đôi mắt của Từ Phi sáng lên: "Có được không?"
Tử Sơn mỉm cười, vỗ vai anh và nói "Miễn là anh thấy được"

Bệnh viện
Phương Tử Huy đẩy xe lăn cho mẹ mình đi dạo trên bãi cỏ của bệnh viện: "Mẹ ơi, hôm nay mẹ thấy sao? "
"Tốt, bác sĩ nói mẹ sẽ được xuất viện vào ngày mốt."Bà Phương quay lại và hỏi,"Con à, sao hôm nay cô Võ không đi cùng con? "
"Hôm nay cô ấy phải làm việc" Raymond dừng lại, cúi xuống bên cạnh mẹ mình "Sao vậy? con trai mẹ đến thăm chưa thấy đủ sao, mà còn suy nghĩ về những người khác."

"Con đó" Bà xoa đầu con trai "Mẹ cảm thấy rất vui, con của mẹ đã không chọn sai người, cô Võ thực sự rất tốt, có rảnh con đưa cô ấy về nhà dùng cơm. "
"Mẹ ơi, mẹ nhiệt tình quá coi chừng người ta sợ." Tử Huy không ngờ sau vài ngày, mẹ anh lại thay đổi nhanh như vậy.
Bà Phương như ngẫm nghĩ ra điều gì đó: "Tiếu Quân? Cái tên này mẹ nghe thấy quen lắm, trước đây vài năm con có nhắc đến đến thì phải. Hình như học cùng con ở Anh, học ngành tâm lý học. Ồ....Cô Võ cũng là một bác sỹ tâm lý, vậy cô ấy có phải là...?"
"Đúng rồi, đúng rồi, có chuyện gì sao mẹ?"

Bà Phương đột nhiên thở dài. "Ba năm trước, mẹ nghĩ con đã có một gia đình hạnh phúc nhưng không ngờ.... Bây giờ, cuối cùng con cũng tìm được một cô gái tốt, không biết liệu mẹ có kịp chờ đến ngày đó không"

"Mẹ! Đừng nói bậy " Tử Huy vội vàng ngắt lời Bà."Mẹ không được nói vậy nữa, con không vui đâu"
"Được, được " Bà Phương xoa đầu anh." Mẹ không nói, mẹ không nói nhưng thật lòng mẹ vẫn mong muốn nhìn thấy con kết hôn, con trai bé bỏng của mẹ"

Văn phòng Tiếu Quân,

"Chị Quân, hôm nay chị không đến bệnh viện cùng anh Raymond sao? "Sweet đến văn phòng của Tiếu Quân vào giờ ăn trưa.
Tiếu Quân đang sắp xếp các file hồ sơ lên kệ: "Em không thấy chị đang bận đến mức nào à?"
"Em ngưỡng mộ chị lắm, ngay cả mẹ chồng tương lai khó tính chị cũng vượt qua được." Sweet cũng chân thành cầu chúc cho Tiếu Quân và Raymond được bên nhau.
"Cái gì? Mẹ chồng tương lai, em mà cũng tin mấy tờ báo lá cải đó hả? " Tiếu Quân đang sắp xếp lại kệ trên cao thì vô tình làm rơi một file tài liệu xuống đất.
"Chị Quân, đây là Từ Phi phải không?" Sweet nhặt xấp tài liệu vừa rơi trên mặt đất và thấy chữ ký của anh. Cô ngạc nhiên: "Anh ấy từng là bệnh nhân của chị à?"
Tiếu Quân nhanh tay lấy lại:" Em cũng biết, tài liệu của bệnh nhân, người khác không thể xem được"
"Em biết" Sweet nhõng nhẽo với Tiếu Quân "Nhưng là một người chị tốt, chị nên cho em một ít thông tin nội bộ mới phải?"
Tiếu Quân không chú ý đến cô, tiếp tục sắp xếp bàn làm việc, Sweet đến đứng sát bên cạnh:Chị, em cần nhờ chị tư vấn, vì anh Phi đã là bệnh nhân của chị, chắc chị biết rất rõ về ảnh? Chị nghĩ anh Phi có thích kiểu người như em không?

"Tiếu Quân thở dài kiểu hơi bất lực trước sự cố chấp của Sweet." Là một người em tốt của chị, nói thật, em không phù hợp với anh ấy đâu. " "
"Thật vậy sao? " Sweet ngồi lại trên ghế và vẫn không buông tha cho Tiếu Quân." Bạn gái của anh ấy tốt lắm hả? Em vẫn chưa bằng sao?"
"Em cũng rất tốt." Tiếu Quân ngồi xuống trước mặt cô."Nhưng chuyện này không liên quan đến người đó tốt bao nhiêu, bạn gái anh ấy đã mất tích ba năm, anh ấy chưa bao giờ quên được cổ, điều đó có nghĩa trong trái tim Từ Phi, cô ấy có một vị trí rất quan trọng"
"Bạn gái của Từ Phi mất tích ba năm à?" "Sweet đã bị sốc.
"Mọi người trong sở cảnh sát đều biết chuyện này, Thiên Thiên đã bị bắt cóc vì họ muốn trả thù Từ Phi. Cho đến khi tìm thấy sau ba năm, cô ấy đã bị gãy chân, trước đây cô ấy đang học múa ba lê... " Tiếu Quân đi đến bên cửa sổ và từ từ kể chuyện xảy ra về Thiên Thiên nhưng tuyệt đối cô không đề cập đến bản thân mình, như thể cô chưa từng liên quan gì đến Từ Phi.

"Ồ, vì vậy không có gì lạ khi mọi người trong sở cảnh sát hay lảng tránh vấn đề này." Sweet cuối cùng cũng hiểu tại sao mỗi lần cô nói về chuyện đó thì mọi người sẽ chuyển chủ đề. "Nhưng trong ba năm đó, Từ Phi không thích một người nào khác sao?

Sweet đợi khá lâu vẫn không nghe tiếng trả lời, cô đi đến bên cửa sổ và thấy Tiếu Quân ngây người nhìn ra bên ngoài:" Chị đang nhìn gì vậy?"
"Bãi xe." Tiếu Quân nhìn Land Rover của Từ Phi cô nhẹ nhàng nói: "Mặc dù có rất nhiều xe đậu ở đó, nhưng chỉ có một chiếc xe phù hợp với em. Hy vọng em sẽ sớm tìm được chiếc xe phù hợp với mình."
"Huh ?" Chị nói gì vậy, em chưa hiểu nha " Sweet trêu chọc Tiếu Quân " Chị đã có BMW của anh Raymond, còn đứng thẫn thờ ở đây làm gi? Mấy cái xe dưới đó đâu có cái nào phù hợp với chị".
Tiếu Quân xoa nhẹ đầu Sweet: "Chị đang nói em mà."

Tập đoàn Phương Gia,
"Raymond, Bác thế nào?" Sue hỏi Raymond khi anh đang ngồi xem tài liệu trên bàn

Raymond nhìn lên: "Cám ơn cô, sức khỏe của mẹ tôi có vẻ tốt sau khi được xuất viện một tuần. Nếu có thời gian, hãy đến nhà chơi với mẹ tôi. Bà cũng muốn gặp cô, bà nói lâu rồi không thấy cô đến, không biết cô có giận chuyện gì không? "
"Không đâu, tôi bận nên mới không thường xuyên đến thăm bác thôi." Sue nghe họ hiểu lầm, nhanh chóng giải thích, cô biết rõ vì sao cô không đến Phương Gia gần đây, bởi vì, cô sợ gặp Võ Tiếu Quân, đặc biệt là bây giờ mẹ anh rất thích cô ấy, chẳng phải là bà cũng đã rất vui rồi sao, đâu còn cần tìm cô trò chuyện nữa"

"Tôi nói đùa thôi." Raymond nhìn thấy mặt Sue ửng đỏ , anh cười "À phải, việc tôi yêu cầu cô đã làm xong chưa? "
"Tôi đã thực hiện xong, đã liên hệ được với bên Úc. Họ nói rằng họ có thể sắp xếp trong tuần sang đây gặp anh." Sue nói thêm:" Ngoài ra, cô Văn, bên Trung tâm trại trẻ mồ côi đã đến và đang đợi anh bên ngoài lễ tân "
"Vậy sao? Raymond chỉnh mắt kính. "Mời cô ấy vào."
"Ông Phương". Amen bước vào.
"Cô Văn, mời ngồi" Raymond bảo AMen ngồi xuống. "Có phải cô rất ngạc nhiên vì sao tôi mời cô đến đây không? Công ty chúng tôi hiện thiếu một người phù hợp để quản lý về mặt tiền bạc. Tôi nghĩ cô là một ứng viên phù hợp nhất."
"Tôi? Làm sao có thể...?" Amen không tin câu vừa nghe, không lẽ vì Tiếu Quân...
"Tôi đoán cô sẽ nghĩ như vậy." Raymond cười toe toét như thể mọi thứ nằm trong dự đoán của anh. "Nhưng câu trả lời là KHÔNG. Tôi là một doanh nhân. Tôi có cái nhìn mọi thứ từ góc độ lợi nhuận chứ không chỉ vì quen biết mà không làm được việc. Tôi đã đọc sơ yếu lý lịch của cô, nhìn chung là tốt, và cô rất nhiệt tình về hoạt động thiện nguyện, vì vậy không có vấn đề gì cảm thấy cô không phù hợp."
Amen có một chút hài lòng về nhận xét của anh, nhưng cô vẫn còn hơi do dự. Raymond dựa lưng vào ghế và nhìn cô: "Sao vậy? cô không tự tin vào bản thân mình à? Tôi tin tưởng cô rất nhiều, vậy cô sợ điều gì?"
"OK, không vấn đề gì." Cô gật đầu đồng ý và đưa tay ra bắt tay với anh.
Raymond đứng lên và tuyên bố: "Sẽ chính thức đi làm vào thứ hai tới."

"Anh Phi, anh về rồi à?." Thiên Thiên vui mừng khi thấy Từ Phi trở về nhà, cô bật âm thanh tivi nhỏ lại

Từ Phi ngồi trên ghế sofa, nhìn vào TV:" Em đang xem gì vậy?"
"Chương trình truyền hình thôi, anh ngồi nghỉ chút xíu, em hâm nóng thức ăn rồi mình cùng ăn nha"
Từ Phi nhìn Thiên Thiên bận rộn trong bếp, không biết làm thế nào để mở lời, anh đã suy nghĩ vấn đề này trong hai tuần, luôn muốn tìm cơ hội để nói chuyện nhưng thấy chưa phải lúc. Thiên Thiên thời gian gần đây dường như có một tâm trạng tốt, có vẻ như cô ấy đã chạm lại vào thế giới bên ngoài. Mỗi khi nhìn thấy tâm trạng cô như vậy, anh không thể nói ra miệng những gì đã chuẩn bị.
"Anh Phi, anh đi rửa tay đi" Cô đặt đồ ăn lên bàn.

Từ Phi bước đến và ngồi ăn vài miếng, đấu tranh tư tưởng rất nhiều, anh ngẩng đầu lên và nhìn cô:" Thiên Thiên."
"Chuyện gì vậy anh?" Thiên Thiên dừng lại, cô cảm thấy Từ Phi như có chuyện quan trọng muốn nói.
"Thiên Thiên" Từ Phi quyết định nói ra suy nghĩ của mình: "Anh muốn nói rằng anh muốn thay đổi tình hình hiện giờ của chúng ta, em thấy sao?"
Thiên Thiên có chút hiểu lầm, mặc dù Từ Phi hơi căng thẳng, nhưng niềm vui tràn ngập trái tim cô: "Sao cơ, anh muốn kết hôn vào lúc này?"
Từ Phi giật mình, vội vã giải thích: "Ý anh không phải vậy" Từ Phi đi đến bên cạnh cô "Anh đã từng nói sẽ không rời xa em, sẽ tiếp tục chăm sóc em, nhưng anh sẽ chăm sóc em với tư cách là một người anh trai. Em có hiểu không?"
"Em không hiểu, tại sao lại như vậy, chúng ta vẫn đang tốt mà?" Cô nắm lấy cánh tay Từ Phi rất chặt." Em đã làm gì sai. Anh nói cho em biết đi, em sẽ thay đổi, em hứa mà."
"Thiên Thiên à, em hãy bình tĩnh" Từ Phi nắm lấy tay cô và cố gắng trấn tĩnh." Em nghe anh nói" Từ Phi tiếp tục:" Lúc đầu anh nghĩ chúng ta có thể trở lại như trước đây, nhưng vài tháng sau đó, anh thấy chuyện này không thể, vì ba năm qua cũng đã có nhiều thay đổi. Có lẽ hơi không công bằng với em, nhưng anh thực sự không muốn dối lòng với em nữa, cũng không muốn lừa dối chính mình.Sự hy sinh của em dành cho anh, suốt đời này anh sẽ ghi nhớ, anh sẽ tiếp tục chăm sóc em, sẽ coi em như một người em gái"
" Haha. " Cô cười to nhưng nước mắt tuôn rơi. "Anh có từng nghe rằng mọi người sống được là nhờ hít thở không khí không? Anh Phi, anh chính là không khí của em, ba năm qua vì suy nghĩ về anh mà em mới có thể tồn tại. Anh biết không? Thực sự không có anh, em không còn lý do gì để sống trên cõi đời này "
"Thiên Thiên". Từ Phi không biết làm sao để tiếp tục thuyết phục cô.
"Anh Phi." Cô ôm chặt Từ Phi, khóc nức nở." Đừng nói nữa, được không? Em không ngại việc trong tim anh có hình bóng người khác. Em cũng không phiền nếu anh không yêu em, miễn là anh đừng rời xa em, em xin anh, có được không?. "
Từ Phi cảm thấy thực sự bất lực, cô ôm chặt lấy anh, gần như gục trên người anh, như vậy làm sao anh có thể tiếp tục vấn đề này? Nghĩ về tương lai của anh và Tiếu Quân, không thể không thở dài, bởi vì đến thời điểm này, anh cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như anh muốn nữa.

**************************

"Em đang viết gì vậy? "Anh của Sweet đứng sau lưng cô, nhìn vào trang giấy, anh đọc lên "Từ Phi! Em đừng nói là em thích cậu ta nha "
"Anh Hai, tại sao anh lại đọc nhật ký của người khác." Sweet giận dỗi đóng cuốn nhật ký"

Dr Trần ngồi trên ghế sofa bên cạnh cô." Là anh Hai em, anh khuyên thật lòng, đừng mơ mộng nữa, Từ Phi không hợp với em đâu "
"Tại sao anh và chị Quân nói giống nhau như vậy?" "Sweet quay sang anh mình." Em biết bạn gái của anh Phi rất tốt và cũng đã hy sinh nhiều cho anh ấy "
"Sao em biết, Tiếu Quân nói với em à?"
Sweet gật đầu

"Cô ấy còn nói gì nữa không?"
"Không, sao vậy anh? "Sweet nhìn anh Hai mình một cách khó hiểu.
Dr Trần mỉm cười lắc đầu:"Không có gì, có thể là một kỷ niệm thôi"
"Bác sỹ tâm lý đúng là rất bí ẩn." Sweet không hài lòng với câu trả lời này. "Ai cũng nói em và Từ Phi không thể nào, nhưng em cảm thấy Từ Phi không được vui, có lẽ vì cũng bạn gái của anh ấy. Do nợ cô ấy quá nhiều, vì vậy anh ấy không thể chia tay, nhưng đó không phải là tình yêu."
"Thế thì sao? Kết quả cũng như vậy, Từ Phi sẽ không rời xa bạn gái của mình." Dr Trần thở dài và đứng dậy," thực ra hai năm trước, cũng đã có một người phụ nữ đã làm những gì em muốn làm. "
"Vậy sao? "Sweet lắng nghe với một thái độ rất quan tâm " Kết quả thế nào?"
"Kết quả? Như em thấy đó, Từ Phi trở về với bạn gái anh ta. Khi Thiên Thiên quay lại, họ chia tay nhau. Anh nhớ lúc đó hai còn chuẩn bị kết hôn." Dr Trần nghĩ về thời điểm Tiếu Quân thường hỏi ý kiến ​​của anh về Từ Phi.

Anh nói xong, chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì Sweet hỏi với theo "Người phụ nữ đó như thế nào?"
Dừng lại trước cửa, anh quay sang nhìn cô nghiêm túc nói "Rất tuyệt!"

Nhà Từ Phi,

Từ Phi ngồi trong phòng, mỉm cười hạnh phúc khi ngắm nhìn tấm hình của anh và Tiếu Quân luôn được anh mang theo bên mình, Thiên Thiên đứng lặng im đằng sau cánh cửa nhìn thấy cảnh đó và nghe tiếng anh thở dài, nước mắt không thể không tuôn rơi, lặng lẽ Thiên Thiên trở lại phòng mình, đóng cửa lại và ngồi bất động. Bởi kể từ sau tối hôm đó, anh đã tránh mặt cô đến nay cũng đã hơn nửa tháng.

Sở cảnh sát,

"Từ Phi, chanh mật ong của anh". Giang Tử Sơn đưa một ly chanh mật ong cho Từ Phi, anh do dự không biết có nên hỏi không vì đã qua một thời gian nhưng không thấy có tiến triển gì.
Từ Phi cầm ly lên và uống một ngụm, thấy Tử Sơn vẫn còn đứng đó
"Tôi ..." Tử Sơn chuẩn bị nói thì gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại trên bàn Từ Phi. Tử Sơn ra hiệu cho Từ Phi trả lời điện thoại trước.

Từ Phi nhấc máy: "Alo "
"Anh Phi, là em." Từ Phi hơi bối rối chưa biết nên nói gì với cô "Anh Phi, anh có đang nghe không?" Giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ điện thoại.
Ngập ngừng anh khẽ trả lời: "Là anh"

"Bây giờ em đang đi siêu thị. Em đã mua rất nhiều thức ăn. Anh mời các đồng nghiệp tối nay đến nhà mình ăn nha, lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau."
"Umh, anh không biết họ có rảnh tối nay không?"
"Chỉ là một bữa ăn, cảnh sát cũng phải nghỉ ngơi chứ, như vậy nha, em sẽ nấu sẵn và đợi mọi người" Cô không đợi Từ Phi đáp lại, vội vã tắt máy.
"Này." Từ Phi miễn cưỡng đặt điện thoại xuống, Tử Sơn thấy anh như đang nghĩ gì đó "Có gì cần tôi giúp không?"
Từ Phi dựa lưng vào ghế và thở dài: "Thiên Thiên nói muốn mời mọi người đến nhà tôi ăn tối nay."
"Cái gì? Tôi không nghe lầm chứ." Thiên Hải nói lớn." Cô Lương mời chúng tôi đến ăn. Rất hiếm nha. Tôi nhất định phải đi."
"Tôi cũng sẽ đi." "Sweet giơ tay xung phong bởi từ lâu cô đã muốn gặp người bạn gái bí ẩn của Từ Phi.
"Bữa ăn miễn phí mà, tội gì không đến chứ" Khuôn mặt của Hàn Quốc Nhân lộ vẻ không tin lắm bởi vì Thiên Thiên đã từng nói không thích gặp người ngoài.

"OK, mọi người đã lên tiếng rồi, vậy hết giờ làm chúng ta đến nhà anh" Tử Sơn chốt lại

"Vậy giống như lần trước ở nhà cô Võ, mỗi người làm một món ăn, thật là vui"
Câu nói của Gi Gi khiến mọi người đột nhiên im lặng, nhưng Sweet tò mò:" Mọi người được ăn ở nhà chị Quân rồi hả? Tôi chưa đến nhà chị ấy bao giờ"
"Cô nên hỏi Từ Phi nè, anh ấy thường hay đến nhà cô Võ." Hàn Quốc Nhân sẵn giọng

"Tại sao?" Sweet rất ngạc nhiên.
Mọi người đều im lặng, không nói lời nào, ngoại trừ Hàn Quốc Nhân, không ai dám động đến Từ Phi vì tính khí thất thường của anh.

"Tôi cũng thường đến nhà Cô Võ nè, nếu cô muốn đi, bữa sau mình cùng đi" Tử Sơn lên tiếng, anh luôn xử lý tình huống đúng mực để không khó xử cho bất cứ ai "Từ Phi, anh vào phòng tôi."
"Chuyện của anh vẫn chưa giải quyết được à?" Tử Sơn đóng cửa phòng lại.
Từ Phi cúi xuống nói không nên lời: "Tôi đã nói với cô ấy"
"Kết quả thế nào?"
"Cô ấy không đồng ý" Từ Phi thở dài: "Cô ấy nói không thể sống thiếu tôi. Chúng tôi đã không nói chuyện hơn nửa tháng, tôi cũng không biết bây giờ mình có thể làm gì"
"Sao hôm nay cô ấy mời mọi người đến nhà anh vậy?" Tử Sơn có chút thắc mắc
Từ Phi lắc đầu: "Tôi không biết. Cô ấy xem như không có chuyện gì xảy ra vậy."
"Anh đừng buồn, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết.", mặc dù anh an ủi Từ Phi, nhưng bản thân anh cũng biết không phải chuyện đơn giản, một sớm một chiều có thể giải quyết được.

Từ Phi về nhà với mọi người, Thiên Thiên đang đeo tạp dề chạy ra chào đón họ: "Mọi người đến đầy đủ cả, hay quá, tôi cứ sợ không có ai"
Họ chưa quen với điều này nên tất cả đều im lặng, Tử Sơn nhanh chóng mở lời: "Nghe có bữa tối miễn phí, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, họ cũng sẽ đến."
Sweet thêm một câu: "Sếp Giang, hình như cũng có anh thì phải." Lúc này, Thiên Thiên thấy cô chưa từng gặp qua Sweet:" Đây là ...?"
"Tôi tự giới thiệu "Sweet nhanh miệng. "Tên tôi là Trần Thiên Ân. Mọi người gọi tôi là Sweet. Tôi mới gia nhập vào đội cảnh sát hình sự HK."
"Thấy cô rất vui khi được gặp tình địch ha." Thiên Hải đá cô.
"Anh nói gì?" Sweet liếc nhìn Thiên Hải và nhanh chóng chuyển chủ đề. "Cô làm tới đâu rồi, để mỗi người phụ một tay."

"Mọi người ngồi chơi đi." Từ Phi mời họ vào "Tôi đi lấy nước uống."
"Cô thật là rộng lượng nha." Thiên Hải vẫn cười chọc ghẹo Sweet.
"Anh biết gì chứ." Sweet ngồi trên ghế sofa. "Anh chưa nghe câu này sao: Biết người biết ta trăm trận trăm thắng."
"Cô thật thông minh." Quốc Nhân giơ ngón tay cái lên, mọi người cùng cười.

Đúng lúc này, chuông cửa reo, Từ Phi bước ra mở cửa, anh rất ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của cô.
"Sao vậy, anh không hoan nghênh em đến sao?" Tiếu Quân đứng ở cửa, cô mỉm cười với anh. Thành thật mà nói, cô không nghĩ rằng mình sẽ đến nhà Từ Phi để ăn tối, và lại càng không nghĩ sẽ trở lại ngôi nhà này, nơi có quá nhiều kỷ niệm đau buồn giữa cô và Từ Phi.
"Tiếu Quân, cô đến rồi à." Nghe có tiếng chuông, Thiên Thiên đi ra cửa. "Từ Phi, sao anh không mời cô Võ vào, cô vào đi, vào đi."
"Cô Võ." Những người khác thấy Tiếu Quân đều đứng lên chào hỏi và họ cũng lo không biết cô phải đối mặt với tình huống này như thế nào.
Sweet rất vui khi thấy Tiếu Quân đến: "Chị Quân, lại đây ngồi với em."
"À đúng rồi, vì tôi đi mua bánh kem pho mai nên đến trễ, không nghĩ là mọi người đã đầy đủ cả rồi, tôi xin lỗi." vừa chào hỏi mọi người, cô vừa đưa bánh cho Thiên Thiên "Tôi đã mua ở cửa hàng bánh mà cô thích."

Thiên Thiên nhận bánh, đưa Từ Phi và nói: "Cảm ơn cô, Anh Phi cũng rất thích ăn."
Từ Phi cũng nhìn Tiếu Quân, cô mỉm cười gật đầu với anh, sau đó cô hỏi Thiên Thiên: "Có cần tôi giúp gì không?"

"Không, cô là khách, làm sao phiền cô được?" Thiên Thiên cố tình nhấn mạnh chỉ có mình mới là chủ nhân căn nhà này.

Tử Sơn đã bắt đầu hiểu ra lý do vì sao Thiên Thiên tổ chức bữa tiệc này. Kể từ khi cô biết Từ Phi muốn chia tay, cô nghĩ cách làm thế nào để Tiếu Quân không cướp Từ Phi của cô nữa.

Tiếu Quân nhìn vào bếp có chút ngượng ngùng. Câu nói 'Cô là khách' thực sự làm Tiếu Quân đau lòng, nhưng Thiên Thiên không nói gì sai cả. Cô chỉ là người khách trọ qua đường, nhà này không thuộc về cô. Từ Phi nhìn qua ánh mắt đượm buồn của Tiếu Quân, anh biết rõ cảm xúc trong lòng cô lúc này, giờ đây anh dần hiểu vì sao Thiên Thiên đặc biệt muốn Tiếu Quân phải đến.
Sweet kéo tayTiếu Quân: "Chị Quân, chúng ta ngồi đây đi."
"Ồ." Tiếu Quân ngồi xuống ghế sofa với Sweet, Tử Sơn đem đến cho cô một ly chanh mật ong và nói với cô: "Cô Võ, đừng trách Từ Phi, anh ấy không biết. "
Tiếu Quân nhìn vào ly chanh mật ong, mỉm cười:" Tôi biết."
Từ Phi ngồi phía bên kia của ghế sofa lúng túng nhìn Tiếu Quân, anh không biết cô đang nghĩ gì. . cô cũng cảm nhận được ánh mắt của Từ Phi, mỉm cười với anh như muốn báo cô vẫn ổn, anh không cần bận tâm

"Anh Phi, ở nhà không còn chai rượu vang đỏ nào hết." Thiên Thiên nhìn ra phòng khách.
Từ Phi đứng dậy: "Để anh đi mua."
"Hình như vẫn còn một vài chai trong hộp trên tủ bếp." Tiếu Quân nói xong, cô cảm thấy hơi ngượng, mặt ửng đỏ, và cuối xuống nhìn ly nước trên tay với chút bối rối.

Ngay cả Sweet cũng nhận ra điều này, cô nói khẽ: "Tôi hiểu rồi." cô bắt đầu nghĩ và xâu chuỗi lại những sự việc đã xảy ra trước đó cộng thêm những gì anh trai nói, câu chuyện đang dần rõ ràng hơn.

"Mọi người ra bàn đi, ăn được rồi nè." Thiên Thiên bưng thức ăn ra khỏi bếp.
Tiếu Quân cầm đĩa thức ăn trên tay cô: "Để tôi giúp."
"Wow, có rất nhiều món ăn nha." Gi Gi với đôi mắt sáng rỡ và ngạc nhiên, "Cô Lương, không ngờ cô nấu ăn ngon như vậy."
Thiên Thiên ngồi cạnh Từ Phi, Tử Sơn ngồi cạnh Sweet, bình thường cô nói rất nhiều nhưng nãy giờ cô ngồi im lặng, không có chút phản ứng nào.

"Tiếu Quân." Thiên Thiên đột nhiên hỏi thăm cô "Cô đã có bạn trai mới chưa, nếu chưa, tôi và anh Phi sẽ chú ý đến dùm cô nhiều hơn."
"Thiên Thiên" Từ Phi đứng lên, nhìn cô rất tức giận.
Cô tỏ vẻ ngây thơ: "Anh Phi, có chuyện gì với anh vậy?"
Tử Sơn thấy tình hình hơi căng thẳng, anh đến bảo Từ Phi bình tĩnh và từ từ ngồi xuống.

Gi Gi cũng nói với Thiên Thiên" Cô Lương gần đây không đọc báo rồi. Bây giờ tất cả người dân Hồng Kông đều biết cô Võ đang được theo đuổi bởi tịch của Tập đoàn Phương Gia."
Thiên Thiên hết sức kinh ngạc "Tại sao cô không nói với tôi, xin lỗi cô, Tiếu Quân. Tôi không hề biết cô có một người bạn trai nổi tiếng như vậy."
"Không có gì, cô không cần phải xin lỗi" Tiếu Quân nhấp một chút rượu và nói "Báo lá cải cũng không đáng tin đâu".
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, Thiên Thiên tiếp tục "Cô tìm được bạn trai tốt, chúng tôi cũng yên tâm kết hôn."
Tiếu Quân đang cầm ly rượu trên tay lắc nhẹ, đột nhiên dừng lại khi nghe thấy câu này

Thiên Hải rất ngạc nhiên: "Anh sắp kết hôn sao Từ Phi, sao không nghe anh nói gì cả?"
Tử Sơn cũng khá tức giận, chuyện quan trọng như vậy nhưng chưa hề nghe Từ Phi đề cập qua, khi quay sang nhìn mặt Từ Phi thì anh nhận ra rằng anh ấy cũng chưa hay biết gì về chuyện này.

"Em đang làm gì vậy?"
Thiên Thiên nắm lấy tay Từ Phi: "Em muốn mang đến cho anh một bất ngờ, em đã có thai."

Từ Phi như không thể tin vào tai mình, Thiên Thiên áp mặt vào cánh tay anh: "Em muốn đám cưới sớm một chút, nếu không mặc váy cưới sẽ không đẹp, cô thấy đúng không, Tiếu Quân?"

Toàn thân Từ Phi gần như bất động và anh không thể thốt ra một từ nào

Tiếu Quân cũng cố gắng giữ sự điềm tĩnh nhất có thể, cô nâng ly chạm nhẹ vào ly Thiên Thiên một cái: "Đúng, tôi xin chúc mừng hai người trước."

Tử Sơn hiểu được cảm giác của Tiếu Quân lúc này, anh nhìn thấy tay cô đang xoa nhẹ bụng mình, có lẽ đang nhớ đến đứa bé đã không còn ở bên cô nữa, chúc mừng Thiên Thiên nhưng lại chạm đến nỗi đau của mình, cô không biết bản thân có thể trụ được bao lâu bởi vì hình ảnh sự ra đi của con cô ngày đó lại hiện về như mới hôm qua.

Thiên Thiên vẫn coi như không có gì xảy ra: "Cô biết không? Điều tôi với anh Phi cần nhất chính là sự chúc phúc của cô, nếu có thể, xin cô hãy làm phù dâu cho tôi nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top