Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồi 21: Vị khách đặc biệt của đại học danh tiếng Thượng Hải


  TÁC GIẢ: THỪA CHÍ
NHÀ XUẤT BẢN TRUNG QUỐC ĐƯƠNG ĐẠI
LƯỢC DỊCH VÀ PHÓNG TÁC: willyphanvy


Hôm đó tiểu Hồ về đến nhà đã là chiều tối rồi. Mẫu thân đã sớm tan ca trở về. Cả gia đình đều ở trong nhà, thúc thúc cũng có ở đó. Ông biết rằng tiểu Hồ hôm nay sẽ về, cố tình đến đây thăm hỏi, tiểu Hồ vừa bước vào nhà, tỉ tỉ đến tiếp đón: "Vinh Hoa, em thật tài giỏi, đã giành được quán quân tại giải đấu ở Hàng Châu."
"Hi, tỉ tỉ sao biết vậy?" Tiểu Hồ thuận miệng hỏi.
"Tin tức buổi tối sớm đã đăng rồi. Ba em mỗi ngày đều mong ngóng tin tức giải đấu, ngày nào cũng nhờ ta mua báo tin tức buổi tối để xem, giành được quán quân rồi, em nhận được phần thưởng gì?" Tỉ tỉ phấn khích nói.
"Tỉ không cần vội, lát nữa cho tỉ xem." Tiểu Hồ đặt hành lý xuống, chào hỏi thúc thúc, phụ thân, mẫu thân trước.
"Vinh Hoa, ba thấy con giành được quán quân trên báo, vui đến nỗi nguyên cả buổi tối cũng ngủ không được." Phụ thân ngồi trên ghế hiện ra nụ cười tán thưởng. "Vinh Hoa, con thật giỏi."
"Ba, đây chỉ là giải đấu 5 tỉnh thành thôi, tổng cộng chỉ có 11 kỳ thủ, quy mô không lớn. Giành được quán quân không đáng gì cả." Tiểu Hồ bình tĩnh nói.
"Đâu thể nói vậy được chứ? Con cảm thấy không có gì, nhưng trên báo khen con đã tạo ra kỳ tích đấy! Ta đã xem báo rồi, mười một kỳ thủ tham gia thi đấu, trừ con là đứa trẻ ra, mười người còn lại đều là kỳ thủ trứ danh toàn quốc. Con đấu với họ có thể không thua ván nào, đạt được quán quân, đây không phải kỳ tích thì còn là gì! Ba má thấy được tin này vui đến nỗi nằm mơ cũng cười nữa, còn con thì không xem ra chuyện gì sao. Có phải con muốn giành được quán quân toàn quốc mới đáng nói sao?" Phụ thân đối với thành tích tiểu Hồ đạt được vô cùng mãn nguyện.
"Ý của con không phải là không xem ra gì, mà là từ độ khó của giải đấu mà nói thôi. Giải đấu toàn quốc quy mô lớn, người đấu nhiều, cao thủ toàn quốc đều đến đủ, từ vòng loại đến vòng quyết đấu phải trải qua rất nhiều ải khó, so với giải đấu 5 tỉnh thành khó hơn nhiều, nếu có thể giành quán quân ở giải đấu toàn quốc, vậy thì chứng tỏ trình độ kỳ nghệ của con đã đích thực nâng cao lên rồi, tính ngẫu nhiên cũng ít đi nhiều." Tiểu Hồ đòi hỏi bản thân yêu cầu cao.
"Vậy thì, con cảm thấy lần này con đoạt quán quân là nhờ gặp may sao?"
"Vậy thì cũng không hẳn. Con chỉ nói, vì đây là lần đầu tham gia giải đấu chất lượng như vậy, không thể nói một chút yếu tố ngẫu nhiên cũng không có."
"Được rồi, ý kiến của hai cha con cũng đều có lý. Một người thì nói Vinh Hoa mới nhỏ tuổi đã có thể giành quán quân trước các quốc thủ tham gia thi đấu, thực là không đơn giản chút nào, nói là kỳ tích cũng không quá đáng. Còn Vinh Hoa lại nhìn từ một góc độ khác. Nó dùng tiêu chuẩn cao để đòi hỏi bản thân, dùng quán quân toàn quốc để so sánh, đương nhiên cảm thấy không đáng gì rồi." Thúc thúc giống như là trọng tài, đem ý kiến của hai cha con ra diễn giải.
"Ây da, đệ đệ, em tranh luận với ba làm chi, mau đem phần thưởng ra xem." Tỉ tỉ nôn nóng muốn xem phần thưởng.
Tiểu Hồ lấy từ trong cặp ra phần thưởng của mình, đặt lên bàn rồi nói: "Xem nè."
Tỉ tỉ mở phần thưởng ra xem, phía trên ghi là: "Hồ Vinh Hoa vào năm 1960 tại giải đấu 5 tỉnh thành Hàng Châu, Thượng Hải, Liêu Ninh, Hắc Long Giang, An Huy đạt hạng nhất", liền nói: "Đây là bằng khen thứ tư mà Vinh Hoa đã đạt được rồi, bằng khen càng lúc càng danh giá. Đây là vinh dự của đệ đệ, cũng là vinh dự của cả nhà chúng ta."
Mẹ cậu nói: "Vinh Hoa, con rất cừ, đánh cờ rất tốt, mau đem bằng khen này treo gần các bằng khen trước nào, ngày mai ta làm thêm một cái khung hình nữa."
Tỉ tỉ nói: "Nếu Vinh Hoa lại liên tiếp nhận bằng khen, trong nhà sẽ treo đầy bằng khen luôn."
Ba cậu nói: "Tốt lắm,bằng khen càng nhiều càng vinh dự đó, nếu đoạt được quán quân toàn quốc, nói không chừng lại huy chương vàng đấy!
Tỉ tỉ nói: "Vinh Hoa mới nãy vừa nói độ khó của việc giành quán quân giải đấu toàn quốc sẽ rất lớn. Em ấy có bản lĩnh giành quán quân sao?"
Tiểu Hồ đáp: "Tỉ tỉ, có bản lĩnh hay không, không ai nói được. Dương Quan Lân tuy đã từng 3 lần đạt quán quân toàn quốc, cũng không thể nói nhất định có bản lĩnh. Các kỳ thủ tham gia giải đấu toàn quốc, đều được tuyển lựa từ các nhân tài của các tỉnh thành, trình độ gần ngang nhau. Thắng thua cũng đều được quyết định bởi phong độ thi đấu ra sao, có người phong độ tốt, thì có thể thắng, có người vì đủ loại nguyên nhân, phong độ kém chút, thì có thể thua."
Tỉ tỉ hỏi: "Vậy thì, làm sao mới đạt được phong độ tốt? Em có thể đạt được không?"
Tiểu Hồ đáp: "Thi đấu cờ tướng, ngoài việc đấu trình độ kỳ nghệ, còn đấu cả ý chí và tinh thần nữa. Nếu trình độ kỳ nghệ của hai kỳ thủ không thua kém nhau, thì trạng thái tinh thần, ý chí có thể không giống nhau. Vì vậy, phong độ có phát huy tốt hay không là vấn đề của trạng thái tinh thần và ý chí, còn gọi là vấn đề tư tưởng, ví dụ, thấy đối thủ rất mạnh, là danh thủ nào đấy, sinh ra tâm lý sợ hãi, hoặc là thấy đối thủ chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, tưởng rằng mạnh hơn đối phương, sinh ra tư tưởng khinh địch; ngoài ra, thấy được hình thế bản thân không tốt, mất bình tĩnh, tâm lý phát hoảng; thấy được bản thân đang ưu thế, thì tự mãn, lạc quan quá mức, không suy nghĩ nhiều, ứng phó tùy tiện... thì sẽ ảnh hưởng đến phong độ bình thường, không phát huy được trình độ vốn có, khiến cho ván cờ lẽ ra có thể thắng trở nên thua, thường nghe được những người sau khi thua đã hối tiếc nói: haiz, lẽ ra ta đã thắng lớn, kết quả đi sai một nước dẫn đến thua cuộc. Điều này chứng tỏ họ đã có tư tưởng khinh địch. Bởi vậy, muốn phong độ phát huy tốt, thì phải không kiêu không vội, không hoang mang, càng không khinh địch, cũng không nản; phải có dũng khí chiến thắng đối thủ, còn phải tỉ mỉ, nghiêm túc nghiên cứu phương pháp chiến thắng đối thủ, đạt đến từng bước thận trọng và phải có mưu sâu. Dương Quan Lân vì sao có thể liên tục giành quán quân toàn quốc? Em nghĩ, thứ nhất là ông có công lực thực chiến cơ bản, trình độ cao, càng có tư tưởng được tôi luyện, phẩm chất ý chí cũng tương đối tốt. Ông đi cờ vốn là không sợ không vội, tâm bình khí hòa, đi cờ rất tinh tế. Nhờ đó ông có thể phát huy tốt."
Thúc thúc lập tức khen tiểu Hồ: "Vinh Hoa, cháu không nói ta cũng không biết, thì ra cháu không chỉ nghiên cứu kỳ nghệ, mà còn nghiên cứu cả tư tưởng nữa! Hèn chi cháu đấu cờ luôn thắng, thua rất ít. Cháu mới nhỏ tuổi đã được như vậy, thật sự không đơn giản."
Phụ thân liền nói: "Vinh Hoa, đây có phải là do Từ Đại Khánh, Hà Thuận An dạy con phải không!"
Tiểu Hồ đáp: "Lão sư đương nhiên đã từng nói với con, đánh cờ phải cẩn thận, phải suy nghĩ nhiều, phải nhìn thấy toàn cục, nghĩ xong rồi mới đi cờ. Lúc con mới vào đội tập huấn, có lần con đi cờ xong muốn hủy bỏ, Hà Thuận An lão sư liền phê bình con nói, tại sao cháu không suy nghĩ kỹ rồi hãy đi cờ? Hoàn cờ không được, đây là đại kỵ. Từ đó con nhớ lời của Hà lão sư, trước khi đi cờ nhất định phải quan sát, vô cùng cẩn thận, tuy nhiên, dù lão sư dạy thế nào, quan trọng vẫn là phải tự bản thân thể nghiệm mới có thể phát huy tốt được. Những đạo lý con vừa nói, các kỳ thủ khác có lẽ cũng biết. Khó nhất là trong thực chiến phải thật sự làm được như vậy, chỉ e rằng lão kỳ thủ có kinh nghiệm phong phú cũng có khi làm không được."
Tỉ tỉ hồi tưởng lại lúc xem tiểu Hồ đánh cờ, cậu đánh vô cùng chuyên tâm, có khi trên mặt còn cười mỉm, tỉ nói: "Đệ đệ, ta thấy đệ đánh cờ thắng nhiều, có thể là do đệ đã làm được những đạo lý mà đệ vừa nói ra."
Tiểu Hồ đáp: "Cũng không thể nói vậy được, em chỉ là cố gắng làm tốt, nhưng cũng không thể nói là tuyệt đối làm được. Tại sao có lúc em lại thua cờ? Điều này chứng tỏ rằng có lúc em làm không được, tuy nhiên, suy nghĩ của em vô cùng rõ ràng, đó là dù gặp giải đấu nào, hay gặp đối thủ nào, tự mình không nghĩ gì khác, chỉ nghĩ nhất định phải đánh mỗi ván được tốt, bộc lộ ra khả năng cao nhất của mình, cũng giống như họa sĩ chuyên tâm vẽ tranh, tác gia chuyên tâm viết văn, khiến mỗi ván đấu tận khả năng mình để hình thành danh cục, có được tư tưởng này, thì trong lúc đối cục sẽ chuyên tâm đấu chí, trong tinh có tinh, xem đó như là tác phẩm nghệ thuật mà sáng tác, tất cả các loại tư tưởng tạp niệm cũng sẽ bài trừ ra hết."
Phụ thân nói: "Vinh Hoa, đây là sự quyết khéo (giải pháp mang tính quyết định) của con, cũng có thể nói đây là một pháp bảo lớn của con, xem ra, các kỳ thủ khác chưa chắc có cách suy nghĩ của con."
Thúc thúc nói: "Đúng vậy, ai nghĩ được như vậy? Tất cả đều muốn đánh thắng, đều muốn lấy quán quân, hoặc là sợ thua, trên mặt không sáng sủa, vì muốn thắng nên lúc gặp hình thế bất lợi với mình, thì dễ dàng khẩn trương; vì sợ thua, cũng dễ dàng khẩn trương thất thường. Tóm lại, muốn thắng sợ thua là vấn đề tư tưởng thường thấy của các kỳ thủ."
Tiểu Hồ nói: "Lúc đầu con cũng có tư tưởng muốn thắng sợ thua, sau này ở trong đội tập huấn huấn luyện thi đấu mà từ từ chuyển biến trở lại. Ba nói là một sự quyết khéo, cũng giống như vậy. Nhưng còn có một sự quyết khéo khác nữa."
Tỉ tỉ nóng vội muốn biết: "Còn có sự quyết khéo nào nữa, mau nói ra xem nào."
Tiểu Hồ đáp: "Đó là vài ngày trước khi thi đấu, tư tưởng phải thả lỏng, không nên để đầu óc vào các quân cờ."
Tỉ tỉ nói: "Điều này ta biết, chính là lúc em tham gia giải đấu cờ tướng thiếu niên nhi đồng, trước giải đấu hai ngày đã xem tiểu thuyết đó sao! Lúc đó ta và ba cũng hỏi em: sao lại không nghiên cứu cờ mà lại xem tiểu thuyết? Em đã trả lời là phải thả lỏng . Thì ra đây cũng là một loại quyết khéo của em."
Phụ thân nói: "Sự quyết khéo này không phải ai cũng nghĩ tới. Thông thường vẫn là trước khi thi đấu tăng cường đánh phổ nghiên cứu cờ, cũng giống như học sinh trước khi thi mới lấy sách vở ra học hành nước tới chân mới nhảy vậy. Tuy nhiên, tăng cường nghiên cứu cờ trước khi thi đấu, ta thấy đâu có chỗ nào không ổn đâu."
Tiểu Hồ đáp: "Như vậy sẽ làm cho bộ não trở nên quá khẩn trương, lúc lâm trận có thể phát huy không tốt. Phải biết rằng, trình độ kỳ nghệ không phải nhờ vào mấy ngày trước giải đấu mà mạnh lên được, mà nhờ sự nỗ lực thường ngày. Ví dụ, một người học sinh thường ngày không nỗ lực, bài tập không tốt, đợi đến lúc thi mới chịu học cũng thi không tốt vậy."
Ma ma nói: "Đúng vậy, lúc Vinh Hoa học ở trường, thường ngày thì khá siêng năng, thành tích cũng tốt. Đến trước khi thi, nó cũng không nỗ lực đặc biệt, thành tích thi cử cũng rất tốt."
Tỉ tỉ nói: "Đúng vậy, Vinh Hoa có hai loại pháp bảo, con nghĩ trong giải đấu toàn quốc nó nhất định phát huy rất tốt. Con sẽ đợi nó giành huy chương vàng trở về."
Vậy là cả nhà chìm đắm trong không khí vui vẻ.
Lãnh đạo kỳ xã vì muốn để cho các kỳ thủ nghỉ ngơi, đã cho mọi người nghỉ phép một ngày. Tiểu Hồ lợi dụng thời gian này đi thăm Từ Đại Khánh và Bác Ngạc Định lão sư. Từ Đại Khánh vẫn ở khu Lô Loan dạy lớp cờ tướng thiếu niên. Tiểu Hồ nghĩ thầm, đi tới đó sẽ thấy được Từ lão sư, cũng có thể xem các kỳ thủ thiếu niên nhi đồng, trình độ cờ của họ đến đâu. Bác Ngạc Định vẫn ở cung văn hóa khu nam thành làm việc. Tiểu Hồ từ khi vào đội tập huấn, suốt ngày bận rộn trong việc thi đấu huấn luyện nên thời gian gặp mặt ông rất ít. Ông là một trong những người đề bạc cậu sớm nhất, nên đến thăm ông.
Tiểu Hồ là người trọng tình cảm, những người đã từng giúp đỡ cậu, cậu đều không quên.
Hôm sau nhằm vào chủ nhật, lúc cậu mở cửa định đi thăm Bác Ngạc Định, Từ Đại Khánh, đột nhiên xuất hiện một vị khách. Hai người gặp nhau ở trước cửa. Người này nhận ra tiểu Hồ, nhiệt tình bắt tay tiểu Hồ nói: "Ồ, tiểu Hồ, chào cậu! Ta là người phụ trách câu lạc bộ của đại học Fudan, họ Trương. Hôm nay đặc biệt đến thăm cậu, có việc muốn thương lượng với cậu." Nói rồi bắt tay tiểu Hồ.
"Mời vào nhà ngồi." Tiểu Hồ nói nhiệt tình, dẫn khách vào trong nhà.
Người họ Trương sau khi chào ba má tiểu Hồ xong, nói: "Thầy trò trường đại học Fudan chúng tôi có rất nhiều người mê cờ, họ vô cùng sùng bái tiểu Hồ, rất muốn gặp mặt tiểu Hồ, mời tiểu Hồ chỉ đạo kỳ nghệ. Lãnh đạo trường vì muốn đáp ứng nguyện vọng của họ đã nhờ câu lạc bộ ra mặt, mời tiểu Hồ đến chỉ đạo. Chuyện này chúng tôi đã bàn qua với lãnh đạo kỳ xã của cậu, lãnh đạo kỳ xã cũng rất ủng hộ, kêu tôi đến trao đổi với tiểu Hồ. Hôm nay là chủ nhật, thầy trò đều nghỉ ngơi, vì vậy ta mạo muội đến đây thăm hỏi."
Tiểu Hồ suy nghĩ được một hồi, thầy trò trường đại học nhiệt tình mời mình đến gặp mặt như vậy, không đi hình như không tốt, vả lại lãnh đạo kỳ xã cũng đồng ý rồi, liền nói: "Ý của chú có phải là hôm nay sẽ đi sao?"
"Đúng vậy, không biết cậu có rãnh không?" Người họ Trương khách sáo nói.
Tiểu Hồ đắn đo suy nghĩ.
Phụ thân biết cậu đi thăm hỏi lão sư, liền nói: "Vinh Hoa, Từ lão sư, Bác lão sư có thể đổi ngày khác đi cũng được mà. Trường học người ta phái người đến mời con, con nên đi."
Tiểu Hồ cũng cảm thấy không thể phụ lòng của thầy trò được, nên lập tức đồng ý.
"Quá tốt rồi, hôm nay có thể làm vừa lòng nguyện vọng của những người yêu cờ toàn trường rôi. Ta ngồi xe hơi đến là để đón tiểu Hồ đi, vậy thì mời tiểu Hồ lên xe!" Người họ Trương vui vẻ nói, khiến tiểu Hồ trở thành khách quý của đại học Fudan.
Tiểu Hồ từ nhỏ đã ngưỡng mộ đại học danh tiếng của Thượng Hải này, hôm nay có thể đến đại học gặp mặt các thầy trò, đồng thời tham quan trường học, cảm thấy tâm trạng đặc biệt thú vị. Ma ma tiễn người khách và tiểu Hồ đến trước cửa chiếc xe, rồi vẫy tay với người khách và tiểu Hồ, xong xuôi mới vào lại nhà, nói với phụ thân của tiểu Hồ: "Vinh Hoa đúng là đã đạt được thành tích cờ rồi, ông xem người ta học vị cao cũng đến mời nó đi rồi."
"Ấy, đây chẳng phải là vì từ nhỏ ta đã khích lệ nó sao, nếu giống như bà, đêm quân cờ của nó đốt đi, không cho nó chơi cờ, nó có ngày hôm nay sao?" Phụ thân tiểu Hồ một khi vui vẻ, là đem chuyện cũ ra trêu má tiểu Hồ.
Chiếc xe đón tiểu Hồ đưa tiểu Hồ tới thẳng câu lạc bộ đại học Fudan. Tiểu Hồ vừa xuống xe là nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của các thầy trò. Cậu mặc áo sơ mi trắng, quần kaki xanh, chân mang giày thể thao trắng, đeo khăn quàng đỏ lên cổ. Cậu học người lớn, vẫy tay chào những người hoan nghênh cậu. Các thầy trò vây quanh cậu cùng tiến vào đại sảnh câu lạc bộ. Trong sảnh đã sắp sẵn mấy chục cái bàn. Trên bàn để sẵn bàn cờ và các quân cờ. Những người yêu cờ lần lượt ngồi trên các bàn. Đồng chí Trương mời tiểu Hồ ngồi trên bục chủ tịch, sau đó nói với mọi người: "Toàn thể những người yêu cờ trường ta từ lâu đã mong kỳ thủ thần đồng Thượng Hải Hồ Vinh Hoa đánh ván cờ chỉ đạo, hôm nay rốt cuộc đã mời tiểu Hồ đến rồi, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay, biểu thị hoan nghênh."
Khán phòng rộn lên một tràng pháo tay kéo dài không ngừng.
Đồng chí Trương nói tiếp: "Tiểu Hồ vừa từ Quảng Châu quay lại, cậu hôm nay vốn dĩ muốn thăm lão sư của cậu, ta tới nhà cậu sau khi nói rõ nguyện vọng của thầy trò toàn trường chúng ta, cậu vì muốn thỏa nguyện vọng của các thầy trò đã vui vẻ tiếp nhận lời mời."
Mọi người lại nhiệt tình vỗ tay.
Đồng chí Trương tiếp tục nói: "Tiểu Hồ lần này đi tham gia giải cờ tướng 5 tỉnh thành, kết quả các trận khi đấu với 10 vị danh thủ toàn quốc, với thành tích 7 thắng 3 hòa đoạt được quán quân, được ca ngợi là kỳ tích. Điều này chứng tỏ tiểu Hồ tuổi tác tuy nhỏ nhưng kỳ nghệ của cậu đã đạt đến trình độ số một toàn quốc. Điều này có thể nói là không có tiền lệ trong lịch sử cờ tướng nước ta, sau đó cậu lại có biểu hiện lạ lùng ở kỳ thành Quảng Châu, sau khi thắng liền một vị huyền thoại và một vị tân tú, đã gây được sự chú ý của ba lần quán quân toàn quốc Dương Quan Lân, đồng ý tiến hành giải biểu diễn ba ván với tiểu Hồ. Cuối cùng dẫn đến kết quả hòa với một thắng một thua một hòa. Ván phụ định thắng thua, tuy rằng Dương Quan Lân đã thắng, nhưng đủ để nói rõ rằng kỳ lực của tiểu Hồ ngang với quán quân toàn quốc rồi." Chúng tôi tin rằng, Tiểu Hồ tại giải đấu toàn quốc tháng 10 năm nay sẽ có sự biểu hiện càng xuất sắc hơn nữa."
Toàn trường lại tiếp tục rộn lên tiếng pháo tay nhiệt liệt. Sau khi tiếng vỗ tay đã ngưng, lão Trương liền tuyên bố phương án cụ thể của ván cờ chỉ đạo, ông nói: "Trường chúng ta có rất nhiều người yêu cờ, nếu hôm nay ai cũng muốn yêu cầu tiểu Hồ đấu một ván cờ chỉ đạo, vậy thì ở đây không thể đặt nhiều bàn cờ đến vậy. Vì vậy chúng tôi nghĩ ra một cách, chỉ đặt hơn 30 bàn cờ, mỗi bàn cờ sẽ có từ 3 đến 5 người hợp thành một tổ, cùng nhau nghiên cứu cách đối phó với tiểu Hồ, tiểu Hồ một người sẽ đồng thời ứng phó với hơn 30 ván cờ, và đối thủ của cậu ta sẽ có hơn trăm người. Đây được gọi là xa luân đại chiến. Nên nói, đây là hạ pháp đẹp mắt. Tuy nhiên, đây chỉ là tưởng tượng của chúng tôi, vẫn phải biết ý kiến của tiểu Hồ. Xem có được không." Thế là nói với tiểu Hồ: "Cậu một mình đồng thời đối phó với nhiều người như vậy có nổi không?"
Tiểu Hồ đáp: "Cháu chưa từng đấu cờ như vậy bao giờ, nhưng cháu cảm thấy chuyện này khá mới mẻ, cũng muốn thử xem sao."
Thế là giải đấu tưởng tượng này đã bắt đầu. Tiểu Hồ thấy được: trong các đối thủ có lão trung thanh niên mấy đời người, có giáo sư tóc bạc, có giảng viên trẻ, nhiều hơn nữa là các học sinh thanh niên. Cậu đến trước bàn cờ, đi cờ từ bàn đầu tiên, lần lượt đi từ bàn này đến bàn khác. Sau khi đi được một vòng, cậu phát hiện khai cục của mỗi cục cờ không giống nhau. Có thể biết rằng, các thầy trò đã thương lượng qua rồi, phải dùng nhiều loại khai cục để thử thách tiểu Hồ. Chỉ là họ không biết rằng tiểu Hồ đã có nghiên cứu hết mọi loại khai cục, đối phó danh thủ toàn quốc cũng thừa khả năng, huống chi chỉ là một nhóm người yêu cờ. Tiểu Hồ mỗi lần đi đến một bàn, chỉ nhìn một cái là đã cầm quân đi cờ. Nếu mỗi một bàn mỗi một nước đi dùng nửa phút để suy nghĩ, vậy thì sau khi cậu đi được một vòng, sẽ tốn rất nhiều thời gian. Vì vậy, thời gian cậu dùng để đi cờ chỉ bằng một phần 30 của đối thủ. Sau khi cậu đi cờ, các kỳ thủ ở mỗi bàn, có thể dùng quân cờ đi qua đi lại nghiên cứu mọi loại biến hóa, đợi đến khi tiểu Hồ đến nơi, mới khôi phục lại hiện trạng. Dù là như vậy, họ cũng không đỡ nổi thế công của tiểu Hồ, có bàn đi được 20 nước cờ là chịu thua. Nhiều nhất chỉ đi được ba mươi mấy nước cờ, là bại trận. Kết quả đối cục, tiểu Hồ đoạt được toàn thắng.
Lúc trọng tài tuyên bố tiểu Hồ toàn thắng, toàn trường sôi nổi hẳn lên. Sau khi vỗ tay nhiệt liệt, vang lên những lời tán dương: "Thật sự tuyệt vời!" "Hay cho thần đồng!" "Nhất định là kỳ vương tương lai!"
Giải đấu tưởng tượng này thu hút được sự hứng thú cực đại của các ký giả. Họ liền viết văn chương trên báo tuyên bố, nói "thần đồng" của kỳ đàn Thượng Hải đã bộc lộ sự thần thông ở trường đại học lớn nhất Thượng Hải. Tuy nhiên, tiểu Hồ lại trả lời như vậy: "Cháu nói cháu không phải là thần đồng, là có dẫn chứng. Lúc nhỏ ba cháu đồng thời dạy cháu và chị cháu chơi cờ, điều kiện học như nhau, nhưng chị cháu lĩnh ngộ nhanh hơn cháu, nắm bắt tốt hơn cháu, lúc cháu và chị ấy thi đấu ở nhà, thường thua chị ấy. Nếu cháu là thần đồng, thì đáng lẽ phải có tài năng thiên bẩm, lẽ ra phải lĩnh ngộ nhanh hơn chị cháu, nắm bắt nhanh hơn chị cháu, nhưng đã ngược lại hoàn toàn. Điều này chứng tỏ cháu không phải là thần đồng."


- Còn tiếp -  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: