Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị nhốt trong thành Chết Oan bao lâu, ta cũng không nhớ rõ. Nơi đây không có ngày đêm, suốt ngày tờ mờ, gió lạnh mù sương, ta không thể đếm hết đã bao ngày. Nhưng dường như cũng không lâu lắm. Lụa trắng quấn chặt trên người rất khó chịu. Ta nhàm chán, suốt ngày ngắm nhìn những đường thêu diễm lệ trên áo ta. Phụ thân chuẩn bị cho ta đồ liệm đẹp nhất, thêu vô cùng tinh xảo, song ta đã không còn là thiên kim trong chốn khuê các như trước nữa.

Hóa ra dù còn sống hay đã chết, ta đều nhàm chán như vậy.

Nỗi thống khổ lớn nhất là sự hư ảo. Cảm giác trống rỗng này kéo dài không dứt, so với thanh đao nhọn đâm thẳng vào tim ngày đó còn đau đớn khó chịu hơn. Ta hận kẻ đã giết ta đến cùng cực.

Mơ màng trong thành Chết Oan, ngày từng ngày cứ dần trôi qua.

Rốt cuộc đến một ngày, ta được gọi lên. Xuyên qua đám sương mù màu bạc, Ngưu Đầu và Mã Diện, mỗi bên một người dẫn ta đến trước điện Diêm La.

“Nữ quỷ kia, mặc dù ngươi chết oan, nhưng kẻ sát hại ngươi cũng đã đền tội rồi. Một mạng trả một mạng, hắn đã đền mạng cho ngươi, ân oán thanh toán xong, ngươi có thể đi đầu thai.”

“Bẩm Diêm Vương, tiểu nữ bị chết oan, không cam lòng.” Ta quỳ gối trước điện bi thương khiếu nại.

Diêm Vương ngồi trong điện xa xa, chỉ lờ mờ một bóng đen, ta không thấy rõ ràng, chỉ nghe y đập kinh đường mộc một cái nặng trịch.

“Uỳnh!”

“Nữ quỷ to gan, Trương Luân đã bị lăng trì, giờ hắn đang trên đường đến suối vàng. Giết người phải đền mạng, oan nghiệt đã giải. Chớ có lắm lời, mau mau đến đài Luân Chuyển đầu thai đi.”

“Bẩm Diêm Vương, tiểu nữ không muốn đầu thai.” Ta quả thực không cam tâm.

“Ngươi cố lần lữa, rốt cuộc muốn thế nào.”

“Tiểu nữ không cam tâm. Tiểu nữ không có tim. Diêm Vương, Trương Luân kia moi tim của tiểu nữ, tiểu nữ muốn hắn trả lại.”

“Nữ quỷ, đừng làm loạn. Sau khi ngươi tái thế làm người, sẽ lại có tim.”

“Bẩm Diêm Vương, tiểu nữ với Trương Luân không oán không thù, hắn lại tàn nhẫn giết hại tiểu nữ, còn moi tim tiểu nữ, khiến tiểu nữ chết không toàn thây, chết không nhắm mắt, khiến tiểu nữ gánh chịu nỗi khổ trống rỗng mất tim. Thù hận này, tiểu nữ khắc cốt khó quên. Trừ phi hắn trả tim lại cho tiểu nữ, nếu không tiểu nữ vĩnh viễn không bỏ qua.

Ta quỳ xuống cầu xin trước điện Diêm La.

Chợt thấy luồng âm khí của Hắc Bạch Vô Thường lùa vào, dẫn một kẻ đầy máu tới. Người này đã bị khoét nhiều miếng thịt, cơ hồ chỉ còn khung xương đầm đìa máu tươi, gương mặt vẫn dính ít thịt tàn. Những mẩu da thịt bị cắt rủ trên xương, lung lay sắp đứt, từ bên xương sườn nhìn thấy tim gan ruột già của hắn cũng đã nát bấy. Khung xương này rỏ máu tươi từ ngoài cho đến trước điện, phía sau là một đường máu dài.

“Phạm nhân Trương Luân đến.” Có quỷ tốt cao giọng báo.

Từ khi hắn xuất hiện, ta đã đoán ra hắn chính là Trương Luân bị lăng trì. Hắn vừa bị hành hình mà chết trên dương thế. Lăng trì thiên đao vạn quả. Cực hình.

Khung xương đẫm máu quỳ xuống. Ngay bên cạnh ta, chẳng qua cách xa một trượng.

Hắn quay đầu nhìn sang phía ta. Cặp mắt hắn đã bị khoét đi, nhưng hai hốc sâu đầy máu kia vẫn chính xác hướng về ta. Hắn dùng hốc mắt trống rỗng nhìn ta. Huyết quang sáng rực.

“Tử Phượng tiểu thư.”

Đầu lưỡi hắn cũng bị cắt. Lồng ngực bầy nhầy của hắn phát ra âm thanh trầm thấp không rõ. Hắn đang gọi ta.

Đột nhiên, ta cảm thấy sợ hãi. Tuy ta cũng là một con quỷ.

Ta nhìn khung xương rỏ máu này.

Hắn không có mắt, vẫn nhìn ta.

Hắn không có lưỡi, vẫn gọi ta.

Tiếng kinh đường mộc u ám vang lên trong điện Diêm La.

“Kẻ đang quỳ có phải hồn ma của Trương Luân không?”

“Bẩm Diêm Vương, là ta.”

“Phạm nhân kia nghe đây: Trên dương thế ngươi vô duyên vô cớ cướp đi tính mạng của Tần Tử Phượng, theo luật pháp nhân gian ngươi đã đền mạng. Nay hai người các ngươi không ân không oán, không còn liên can, theo lý hai ngươi phải đi đầu thai, nhưng vừa rồi Tần Tử Phượng xin bổn vương ép ngươi trả lại tim cho nàng, nếu không nàng sẽ vĩnh viễn không bỏ qua. Giờ ngươi định thế nào?”

“Bẩm Diêm Vương, tim của Tử Phượng tiểu thư đã bị ta ăn.”

Ta rùng mình. Tim của ta, bị hắn ăn rồi? Ta cảm thấy lồng ngực hư không đang bị bó chặt bỗng quặn đau. Tim đã không còn, vậy mà vẫn đau?

“Phạm nhân lớn mật, dám ăn thịt đồng loại.”

“Vào đêm ta giết Tử Phượng tiểu thư, đã nuốt tim nàng vào bụng. Nay ta không thể trả nàng được.”

Hắn lại đưa hốc mắt không tròng kia nhìn ta. Huyết quang nóng bỏng. Bỗng nhiên, bàn tay chỉ còn xương trắng móc vào lồng ngực mình, moi trái tim đã nát bấy kia ra, cầm trong tay.

“Tử Phượng tiểu thư, ta chỉ có thể đền trái tim của mình cho nàng.”

Bàn tay rệu rạc xương khô đang cầm trái tim bầy nhầy thịt máu, đưa sang phía ta.

Máu, từng giọt từng giọt, trong điện Diêm La yên tĩnh, nghe được cả thanh âm rỏ xuống.

Rất chậm rất chậm, tí tách, tí tách.

Ta đột nhiên buồn nôn.

“Diêm Vương, trái tim này đã bị lăng trì, ta không cần. Khi hắn moi tim ta, nó vẫn nguyên vẹn. Ta cũng muốn nhận lại một trái tim nguyên vẹn. Như thế này không công bằng.”

Bộ xương khô phủ phục trên mặt đất, sải tay về phía ta. Ta cảm thấy chớp máu nóng rực trong hốc mắt hắn trở nên bi thương.

“Tùy theo ý ngươi.”

Ta hướng về Diêm La vương vái dài một cái. Ta đã đưa ra một quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top