Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25. Vì tình yêu

Chi vẫn tay chào người bạn kỳ quặc đó, ngầm mong rằng đó không phải là lần cuối hai đứa gặp nhau, vì cậu ta có chút khó ưa nhưng cậu ấy có lòng tốt giúp Chi. Hy vọng rằng công sức cô bé bỏ ra là xứng đáng, mong rằng dì Mai với chú Huy sẽ đến được với nhau. Hành trình đi tìm tình yêu cho dì Mai khiến Chi mệt nhoài, cô bé ôm khư khư chiếc cặp, lim dim chìm vào giấc ngủ.

Anh chị đã nhờ Mai đón hai đứa nhóc hộ để hai người tranh thủ dọn đồ cho khách mới, ngay sau khi tan làm cô đã vội đi đón bé Khánh tại nhà Lan Anh, nhưng Chi lại mất tăm hơi. Cô bé Hân nói cả hai cãi nhau nên Mai đã chạy về đến trước đó nhưng khi Mai về nhà vẫn chẳng thấy con bé ở đâu.

Trong lòng Mai dấy lên cảm giác bất an vô cùng, cô đi tìm hỏi mấy đứa hàng xóm Chi hay chơi cùng, nhưng chẳng đứa nào biết. Mai thậm chí đã gọi lại cho cô giáo chủ nhiệm nhưng vẫn chẳng có chút thông tin gì. Lúc này Mai mới hoảng hốt gọi cho chị Nhi báo tin Chi mất tích. Sự lo lắng và hoảng sợ trong giọng chị Nhi khiến Mai càng lo sợ. Chi là đứa trẻ hiếu động, nhưng con bé rất nghe lời người lớn. Tuyệt nhiên nó sẽ không trốn đi chơi xa, thế mà hôm nay nó đi đâu lại chẳng ai biết, chỉ sợ rằng ai đó đã bắt con bé đi mất.

Mai gọi điện cho công an tìm trẻ lạc, sẽ mất một thời gian để họ tìm thấy con bé. Đặc biệt khi trời đã tối, sẽ khó tìm ra tung tích con bé ở đâu. Cho đến khi tìm thấy Chi, cô quyết định giữ bí mật với mẹ Yến. Nếu bà biết đứa cháu quý hóa mất tích sẽ chỉ khiến bà lo lắng đến đổ thêm bệnh.

"Em đừng lo lắng quá, Chi chỉ ở lại nhà bạn chơi quên về thôi. Không có chuyện gì xấu sẽ xảy ra với con bé mà." Phương Lam trấn an cô trong khi chính bản thân cậu ta cũng không chắc chắn điều mình nói là thật.

"Con bé có thể đi đâu được, trời đã tối thế rồi. Chi ơi con đang ở đâu..."

Mai rất sợ Chi đi lạc hoặc tệ hơn bị người ta bắt đi mắt, cô tựa đầu lên vai chồng sắp cưới, cố gắng tìm sự vững chắc và an tâm ở bờ vai người sẽ bên cô sau này. Chẳng có gì khác cả, trong lòng Mai vẫn rất bất an, nỗi sợ này Mai biết rõ nó.

Mai không có niềm tin vào đất trời hay Chúa hoặc bất kỳ thế lực thiêng liêng nào nhưng cô lại đang cầu nguyện cho đứa cháu gái được an toàn. Chỉ cần Chi trở về bình an thì muốn cô làm gì cũng được, đừng để Mai đánh mất đứa cháu gái yêu quý này.

Và rồi lời cầu nguyện cũng đã được đáp trả, Chi vô tư mở cửa vào nhà như rằng không biết bố mẹ con bé vẫn đang lang thang ngoài đường tìm con. Mai vội lao đến ôm lấy Chi, xuýt xoa đứa cháu tưởng chừng đã đi mãi.

"Cái đứa này, con đi đâu giờ này mới về." Mai thương Chi vô cùng, côchưa bao giờ lớn tiếng với con bé. Ấy thế nhất thời kích động cô đã quát lớn làm con bé sợ, mắt rưng rưng nước.

"Con đi chơi nhà bạn, con không để ý-"

"Con đi chơi không nói với dì hay bố mẹ, con có biết cả nhà đang lo cho con không?" Nước mắt, nước mũi con bé chảy từng ròng. Chi vừa khóc vừa mếu máo nói xin lỗi.

Nhưng cho dù có tra hỏi đến đâu nó vẫn không chịu nói nhà bạn đó là ai, càng cố hỏi chỉ càng khóc to. Phương Lam thấy thương mới bế Chi lên phòng để con bé bình tĩnh lại. Biết được cháu mình bình an vô sự rồi nên Mai cũng chẳng cố tra hỏi nó làm gì nữa, dạy dỗ con cái vẫn tốt nhất để bố mẹ thì hơn.

"Chị à, cái Chi nó về nhà rồi. Chị với anh cũng về đi nhé, không sao đâu ạ, Chi vẫn ổn. Anh chị cứ về nói chuyện với Chi đi."

***

"Con gái à, bố đây. Mẹ ở dưới nhà rồi, con mở cửa cho bố vào đi."

Chi bị mẹ giáo huấn một trận liền đâm ra dỗi mẹ, không chịu gặp mẹ nữa. Bố thì có đặc quyền khác, Chi chỉ mở cửa cho mình bố vào. Tại vì bố Chi rất thương cô, bố biết con gái bình an chẳng mắng mỏ mà chỉ lo cho con.

"Ở trường có bạn mới sao mà con đến nhà người ta chơi thế."

Chi lắc đầu, cô bé không muốn nói dối bố bèn nói sự thật cho bố nghe. "Con đi tìm tình yêu cho dì đó bố."

"Con nói thế là sao, con nói rõ hơn nào."

Chi giải thích chi tiết kế hoạch cô bé vẽ ra, bản thân đã có hành trình tìm tình yêu cho dì ra sao, gặp gỡ ai và gặp thử thách gì. Cô bé nói một cách đầy tự hào, bố cũng chăm chú nghe, không hề cười nhạo câu chuyện của cô.

"Là thế đó bố ạ, con đi tìm tình yêu cho dì."

"Tình yêu của dì là chú Phương Lam con ạ, không phải chú Huy đó."

Chi phản bác lại ngay. "Không phải! Trong thư dì viết chú Huy là tình yêu duy nhất, không phải chú Phương Lam."

"Con à, người lớn có tình yêu khác lắm. Người đầu tiên họ gặp chưa chắc đã là người họ sẽ sống cho đến cuối đời, chú Huy chỉ từng là người yêu của dì Mai, chuyện đã từ lâu lắm rồi. Bây giờ dì sắp lấy chú Phương Lam, con làm thế chẳng khác nào đang phá hoại hạnh phúc của dì cả."

"Nhưng dì yêu chú Huy, dì đã viết thế trong thư."

"Con có hiểu yêu là gì không?" Chi lắc đầu. "Vậy sao con biết được dì không yêu chú Phương Lam?"

Chi im lặng, cô bé không biết trả lời bố sao. Cô chỉ hỏi. "Thế bố có yêu mẹ không ạ?"

"Có, bố phải yêu mẹ nên mới cưới chứ."

"Trước đấy bố có từng yêu ai ngoài mẹ không ạ?"

"Không có, mẹ con là tình đầu của bố."

"Thế sao bố không chia tay mẹ để yêu người khác ạ? Lỡ đâu bố yêu người ta nhiều hơn mẹ thì sao, đúng không ạ?"

"Con bé này, ăn nói bậy bạ. Bố đã yêu mẹ rồi còn có thể yêu ai khác được. Được rồi hỏi thế thôi, mẹ mà biết bố vào với con bố cũng bị phạt mất. Đi đánh răng rồi ngủ sớm đi, mai bố đưa con đi học."

Ngoài mặt Chi gật đầu làm theo, sự thật thì cô bé đã quên béng mất ngay sau khi bố rời đi. Chi đang suy nghĩ, lần đầu cô bé có nhiều suy nghĩ đến thế về một việc. Điều Chi đang làm có thật đúng không, hay chỉ là trực giác của bản thân cô bé đang mách sai điều.

Chi không biết, chẳng biết gì hết. Cô bé tin vào điều mình đọc được trong bức thư dì viết cho chú Huy, dẫu vậy cô bé thậm chí không biết được sự tình bây giờ. Bối rối và ngờ vực, Chi chẳng biết nên nghĩ như thế nào nữa. Cô đi tìm bà ngoại nói chuyện, mỗi khi có việc khó bà ngoại luôn biết phải làm gì.

Cửa phòng bà luôn không khóa để mọi người có thể đến xem bà ra sao. Người lớn trong nhà luôn dặn không được làm phiền bà lúc bà ngủ, riêng chỉ mình Chi biết bà chưa ngủ giờ này, vì đó là bí mật bà ngoại nói với mình cô bé.

Bà vẫn ngồi trên giường đan dở cái khăn cho mùa đông năm nay, nhìn thấy cháu gái đến bà mới dừng hẳn việc đang làm.

"Hôm nay trốn bố mẹ đi chơi hả? Có vui không con?"

"Không vui ạ, mẹ với dì mắng con quá luôn." Chi ngả đầu vào lòng bà, tố cáo hành vi của dì với mẹ một tràng dài. Bà vẫn lắng nghe cho tới khi Chi hỏi. "Bà ơi, bà có biết yêu là thế nào không ạ?"

"Chà, tình yêu à." Bà ngoại nói rồi mỉm cười. "Mỗi người có cái nhìn khác nhau về điều đó, đối với bà, tình yêu chỉ là khi ta chọn dành suốt phần đời còn lại với người mình yêu thôi con à."

"Bà có biết dì có yêu chú Huy không ạ?"

"Ôi con à, dì yêu chú Huy nhiều lắm. Khổ nỗi rằng không phải mọi thứ đều như ta mong muốn, dì và chú Huy đã có ngã rẽ riêng rồi con. Cả hai khó lòng nào có thể như xưa kia được nữa."

"Nhưng mà dì yêu chú Huy, tại sao dì không đấu tranh vì tình yêu ạ?"

Bà ngoại xoa đầu Chi, nhẹ nhàng giải thích. "Điều đó chỉ xảy ra trong phim thôi. Ngoài đời phức tạp hơn thế nhiều, con phải nhìn cuộc sống từ nhiều phía để thấy được toàn vẹn để hiểu mọi việc rối răm ra sao."

Chi phũng phịu. "Con thấy dì không nên cưới chú Phương Lam, dì vẫn nên cưới người dì yêu!"

"Bà cũng mong điều đó sẽ xảy ra. Nếu có phép màu nào tồn tại, hy vọng rằng nó sẽ đến với dì con được đến bên người mình yêu. Đời người vốn ngắn lắm, ta nên trân trọng nó bằng cách ở bên những người mình yêu." Bà thở dài.

"Tiếc rằng dì con đã quyết tâm với người ta rồi. Tốt hơn hết là con nên tôn trọng quyết định của dì nhé, chú Phương Lam sẽ mang lại hạnh phúc cho dì, rồi sau này con sẽ thấy."

Ngoài mặt cô bé vẫn gật gù vâng lời bà nói thực chất Chi vẫn cứng đầu đi theo kế hoạch trước đó. Cô bé không hiểu được tình yêu người lớn nói là gì, nó chỉ tin tình yêu trong câu chuyện mẹ kể cho nó nghe về cách bố đã yêu mẹ ra sao, nó tin vào những bức thư dì viết đã yêu chú ra sao. Chỉ cần những niềm tin ấy còn vững, hành trình đi tìm hạnh phúc cho dì Mai vẫn sẽ tiếp tục. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top