Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hỏa Diễm Nhung Trang (89)

Đã tới được bệnh viện, bác sĩ chữa trị cho họ không khỏi trêu chọc: "Các cậu muốn trở thành bệnh nhân VIP của bệnh viện chúng tôi sao, mới xuất viện mấy ngày đã trở lại."

Nhậm Diệc cười khổ nói: "Đúng vậy, như thế có được miễn viện phí không."

"Không cần cậu phải tiêu tiền."

Tới khi hoàn tất kiểm tra thân thể thì cũng đã là nửa đêm.

Tuy nói không có gì trở ngại, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi mấy ngày, chỉ là hai người hiện tại căn bản không có thời gian để ở lại đây nghỉ ngơi.

Tử Diễm đã hoàn toàn phát điên rồi, lần này âm mưu ở sân vận động không thực hiện được, hắn tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ, ai biết được sau này hắn lại làm ra loại chuyện kinh khủng gì, cần huy động một lực lượng lớn để mau chóng bắt được hắn.

Cung Ứng Huyền từ bệnh viện đi ra, đem một đống biên lai ném vào thùng rác.

Nhậm Diệc trộm nhìn hắn một cái: "Cậu có đói bụng không, muốn ăn chút gì không......"

"Tôi phải về hiện trường."

"Ngay bây giờ sao?" Nhậm Diệc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 3h sáng rồi.

"Chị Ngôn và mọi người còn ở hiện trường lấy bằng chứng, hiện tại là thời gian vàng để bắt giữ kẻ bắt cóc ."

"Vậy cậu chú ý nghỉ ngơi một chút."

"Bố anh ở nhà không an toàn, Tử Diễm đêm nay đã chịu thất bại, rất nhiều khả năng sẽ nhắm vào chúng ta để trả thù, khi trời sáng chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành truy bắt hắn."

"...... Được." Tuy rằng có chút hấp tấp, nhưng nghe mấy lời Cung Ứng Huyền nói Nhậm Diệc hiện tại căn bản không yên tâm để bố mình ở nhà, anh muốn ngay lập tức trở về chăm số cho bố mình.

Cung Ứng Huyền nhìn chăm chú Nhậm Diệc, nghiêm túc mà nói: "Trước tiên chúng ta phải bắt được Tử Diễm đã, anh không cần hành động một mình, ngày thường đều sinh hoạt ở trung đội ra ngoài thì phải cảnh giác."

Nhậm Diệc nói: "Cậu cũng vậy đi, vô luận là về nhà vẫn là công tác, đều phải cẩn thận hơn."

Cung Ứng Huyền gật đầu, xoay người rời đi.

Nhậm Diệc nhìn theo bóng dáng Cung Ứng Huyền nhịn không được thở dài. Tuy miệng thì nói muốn "Làm như cái gì cũng chưa phát sinh quá", nhưng bọn họ trong lòng biết rõ ràng, như này chỉ là cho nhau một bước lùi để sau này không quá ngại ngùng đối mặt. Bọn họ hiện tại ngoại trừ quan hệ cá nhân, còn nhiều công việc cần giáp mặt nhau , đối với chính sự, đại sự trước mặt, không thể ấu trĩ đến mức vì chuyện đó mà đoạn tuyệt quan hệ bằng hữu, tuyệt giao với nhau .

Có điều một khi tấm ngăn cách giữa hai người xuất hiện, sẽ rất khó để làm nó biến mất.

-------------------------------

Đã về tới nhà rồi.

Bảo mẫu trực đêm bừng tỉnh giấc, Nhậm Diệc "Suỵt" một tiếng, lặng lẽ đi đến phòng Nhậm Hướng Vinh , mở cửa ra, nhìn bố anh đang ngủ yên, lo lắng suốt một đêm dài cuối cùng cũng được đặt xuống.

Anh trở lại phòng của mình, ngã vào trên giường, cảm giác thật quá là mệt mỏi, một ngón tay cũng không muốn động đậy

Sự việc phát sinh đêm nay,cảm tưởng dài đằng đẵng như một thế kỷ vậy. Thâm tâm anh đang chờ mong cuộc hẹn hò đầu tiên giữa hai người, vậy mà giờ đã bị hủy  hoàn toàn, cảm xúc tựa như tàu lượn siêu tốc, liên tiếp đã trải qua vui sướng, thương tâm, hoảng sợ, mất mát, lúc này đã là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Nhắm mắt lại, trước mắt anh hiên lên khuôn mặt của Cung Ứng Huyền. Anh đã không có sức lực sinh ra bất kỳ loại cảm xúc kịch liệt cao trào nào, hiện tại anh chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, có khi còn gặp Cung Ứng Huyền trong giấc mộng, sẽ là một giấc mộng đẹp đây.

Anh chìm vào trong giấc mộng.

-----

Sáng sớm hôm sau, Cung Ứng Huyền phái xe tới.

Nhậm Diệc đã sớm kể lại mọi chuyện cho ba, nhưng không đề cập đến chuyện Cung Ứng Huyền và bệnh viện, sợ bố anh sẽ nghĩ nhiều, có điều phải thu dọn hành lý từ sớm, bố anh vẫn là oán giận hai câu "Sao phải hấp tấp vậy chứ."

Sự việc phát sinh gần đây càng ngày càng nghiêm trọng, Nhậm Diệc càng không dám nói cho bố anh biết, mặc dù hiện tại anh không có chút cảm giác an toàn nào, hoàn toàn là lo lắng thì làm sao có thể thuyết phục bố, làm cho ông ấy yên tâm đây.Việc duy nhất anh có thể làm bây giờ là phải cảnh giác, đưa bố anh đến đến một nơi bảo mật, 24 giờ đều có bảo an ngoài phòng, có người chiếu cố như vậy, bệnh viện Cung Ứng Huyền xác thật là lựa chọn tốt nhất.

Tới bệnh viện, hết thảy thủ tục đều đã hoàn thành, Hàn bác sĩ đem Nhậm Diệc gọi vào một bên trong, ân cần mà nói: "Nhậm đội trưởng, ngài cứ yên tâm để lão đội trưởng ở chỗ chúng tôi đi, Cung tiến sĩ cố ý dặn dò qua, cả bệnh viện chúng tôi đều sẽ hết lòng lưu tâm."

"Làm phiền mọi người rồi." Nhậm Diệc nhìn nhìn đỉnh đầu, "Mọi chỗ ở đây đều có cameras đi?"

"Đúng vậy, 24 giờ có bảo vệ cùng hộ lý, an toàn tuyệt đối." Hàn bác sĩ cười nói, "Cậu tùy thời gian đều có thể thăm ông ấy, chúng tôi đã chuẩn bị kỹ cho việc trị liệu cho lão đội trưởng, có vấn đề gì sẽ lập tức giải quyết."

"Tốt, cảm ơn mọi người."

Nhậm Diệc trở lại phòng bệnh, Nhậm Hướng Vinh đang theo thói quen ngồi ở đầu giường, thấy hắn tiến vào, nói: "Nơi này quá là hoàn hảo đi."

Nhậm Diệc cười cười.

"Một tháng bao nhiêu tiền a?" Nhậm Hướng Vinh có chút bất an mà nói, "Nơi này còn đắt hơn cả viện dưỡng lão đi''.

"Bố cứ yên tâm, bệnh viện của họ hướng tới chữa trị cho người có công với xã hội, cho nên không tốn quá nhiều tiền."

"Thật vậy sao." Nhậm Hướng Vinh cao hứng mà nói, "Thật là tốt."

Nhậm Diệc ngồi ở mép giường, hòa nhã nói: "Bố à, trong khoảng thời gian này con có nhiều việc cần giải quyết, khả năng là không thể thường xuyên tới thăm bố, chúng ta có thể call video mỗi ngày cho nhau, được không?"

"Con đừng xem ta như trẻ con như vậy, con cứ giải quyết việc của mình, vài tháng không gặp nhau cũng không phải gì nhiều." Nhậm Hướng Vinh nhìn anh một cái, Phiên trực tối qua con không ngủ sao? Nhìn sắc mặt của con đi, trong thật thiếu sinh khí."

"Kỳ thực rất nhiều chuyện bận rộn, mà bố có xem biểu biểu diễn hôm qua không?"

"Ta chỉ xem trong chốc lát TV liền đi ngủ, nháo nhào ồn ã không hợp với người già, hôm qua rất thuận lợi sao?"

Nhậm Diệc trên mặt che dấu rất khá: "Thuận lợi, con còn được một đại minh tinh cho xin chữ ký." Tin tức tối qua đều được phong tỏa kín kẽ, mặc dù hiện trường còn lại của nó khiến người ta hoài nghi nhưng cũng không chứng minh được cái gì.

Nhậm Diệc sau khi sắp xếp ổn thỏa cho bố mình, đến cả cơm cũng không kịp ăn, lại vội vàng chạy về trung đội.

Trên đường đi, anh nhận được tin tức của Hứa Tiến và Cung Ứng Huyền. Hứa Tiến muốn anh cùng Khúc Dương Ba đi chi đội mở họp vào buổi chiều này, cũng muốn anh cùng Cung Ứng Huyền đi tới phân cục ghi lời khai.

Trở lại trung đội, Nhậm Diệc đã bị các chiến sĩ bao quanh vây quanh, sôi nổi hỏi anh chi tiết mọi chuyện tối hôm qua. Đổi lại là ngày thường, Nhậm Diệc sẽ không kìm được nói mấy câu khoác lác, dựng lên hẳn một sự tích anh hùng cho bản thân, nhưng lúc này anh một chút hứng thú đều không có, tất cả suy nghĩ đều liên quan tới Cung Ứng Huyền và Tử Diễm.

Anh triệu tập mọi người đến phòng mở cuộc họp, nghiêm túc mà nói: "Mấy tháng nay tôi vẫn luôn ở phối hợp cảnh sát phá án, rất nhiều chuyện tôi đã không nói với mọi người, bất quá trải qua chuyện ở bệnh viện Hồng Võ, mọi người ít nhiều cũng đã hiểu, chúng ta đụng phải một tổ chức tội phạm tôi sẽ tạm gọi là X, bọn chúng thường xuyên lấy các vụ phóng hỏa làm phương pháp gây án, lần này buổi biểu diễn suýt nữa ra chuyện lớn, cũng là do bọn chúng làm."

Biểu tình của mọi người đều ngưng đọng theo từng lời anh nói.

"Mọi chuyện ở buổi biểu diễn phải được nghiêm khắc bảo mật, nên tôi cũng không được nói quá nhiều lời, cái tôi muốn nói tới là những công việc chúng ta sắp phải đối mặt. Tổ chức này được đánh giá là phi thường tà ác, điên cuồng, căn cứ trước mắt cảnh sát phỏng đoán, nhiều năm qua bọn chúng đã phát động nhiều vụ phóng hỏa trên cả nước, cố ý ngụy trang thành sự việc ngoài ý muốn, bọn chúng vẫn luôn che sự tồn tại của mình, nhưng bọn chúng đã làm việc ác quá nhiều, cùng với cảnh sát điều tra, hiện tại đã bị phát hiện. Cho nên thủ lĩnh của tổ chức này đang bắt đầu chủ động xuất kích, muốn trả thù chúng ta, hoặc là khiêu khích, tóm lại, nếu tối hôm qua ở buổi biểu diễn hắn thực hiện được mưu đồ xấu đó, sẽ tạo gây thất không thể đo lường, nhưng hắn lại không thực hiện được, nhất định là mười phần không cam chịu việc thất bại này, hành vi của hắn sẽ càng ngày càng quái đản điên cuồng, chúng ta phải có chuẩn bị tâm lý."

Khúc Dương Ba trầm giọng nói: "Cảnh sát hiện tại có nắm giữ nhiều manh mối không?"

"Đã nắm giữ rất nhiều, hiện tại còn bắt sống một tên thành viên, chúng ta phải tin tưởng cảnh sát nhất định có thể một lưới bắt gọn tổ chức này, nhưng việc lấy được bằng chứng cùng bắt giữ đều yêu cầu thời gian, không thể ngay lập tức bắt giữ được bọn chúng, và những nhân viên phòng cháy như chúng ta khả năng cao sẽ trở thành mục tiêu công kích của bọn chúng." Dựa theo phân tích của Cung Ứng Huyền ngay lúc đó, nhân viên phòng cháy là dùng lửa đối kháng với hỏa người (?), tự nhiên trở thành cái Tử Diễm gọi là "Linh hồn tà ác".

Các chiến sĩ hai mặt nhìn nhau.

"Chiều nay tôi muốn đi phân cục ghi lời khai, còn muốn cùng chỉ đạo viên đi chi đội mở họp, lần này nguy hiểm cho không chỉ là nhân dân, cảnh sát, cũng là phòng cháy đội, bởi vì bọn chúng là băng đảng có tổ chức, bị tẩy não, còn chuẩn bị các loại tội phạm có tri thức, hơn nữa bởi vì phía trước cái tổ chức này cũng đã gây ra cái án tử, đều là trung đội chúng ta tham gia cứu viện, cho nên khả năng cao tổ chức đang theo dõi ta, rất có thể làm ra các mối nguy hiểm cho toàn bộ trung đội."

Cao Cách nói: "Chúng tôi không sợ bọn nhãi nhách đó''.

"Đúng vậy, không sợ bọn chúng, bọn chúng dám mò xác đến đây chúng ta liền lấy súng bắn nước phun chết bọn chúng."

"Tôi biết các đại gia không sợ, chúng ta vốn là chính nghĩa một phương, chính nghĩa không cần sợ hãi tà ác, nhưng tôi yêu cầu các đại gia từ giờ trở đi, thứ nhất không được hành động một mình, hai là mỗi khi tan làm đều phải cảnh giác, có thể không may mà bước vào cái bẫy bọn chúng giăng sẵn ra. Buổi chiều chúng tôi cũng sẽ cùng chi đội thảo luận, làm như thế nào để bảo đảm tốt an toàn của mọi người, đồng thời làm tốt hằng ngày công tác."

Tan họp xong, Khúc Dương Ba vẻ mặt trầm trọng mà nói: "Không nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy, vốn dĩ chỉ cho rằng là một cái dark web từ nước ngoài, ai ngờ lại liên quan đến nhiều vụ án như vậy."

"Vì liên quan tới nhiều vụ như vậy, những người đã bị hãm hại sẽ không thể nào tìm được công lí, cứ tự dưng mà chết, từ đó sẽ có càng nhiều người bị hại nữa." Nhậm Diệc hít sâu một hơi, "Bọn tội phạm kia đến nay cũng sắp phải trả giá rồi."

Khúc Dương Ba nhìn thời gian: "Mấy giờ chúng ta đi chi đội? Tổng đội hiện tại rất được coi trọng, buổi sáng công an tổng cục lãnh đạo tìm chúng ta mở cuộc họp, hiện tại yêu cầu phòng cháy cùng cảnh sát toàn lực phối hợp, Trần đội trưởng muốn cùng chúng ta thương lượng kỹ càng một chút."

"Tôi muốn đi ghi lời khai bên phân cục trước đã, nếu không cậu cùng tôi cùng đi phân cục đi, chúng ta đi cùng chi đội sau."

"Được, đi thôi."

Trên đường đi, hai người nói qua về chuyện xảy ra hôm qua, Khúc Dương Ba vô cùng thấm thía mà nói: "Nhậm Diệc, tôi biết anh là người nhiệt huyết đầy mình, nhưng anh đừng quên bố anh vẫn còn chờ anh ở nhà, các anh em ở trung đội Phượng Hoàng cũng cần  anh dẫn dắt, anh đừng không muốn sống như vậy."

Nhậm Diệc ra vẻ thoải mái mà nói: "Ai nói tôi không muốn sống nữa, tôi không dám bỏ phí cuộc đời này đâu, chỉ là tình huống tối qua thật sự rất khẩn cấp, tôi bắt buộc phải làm vậy thôi." Anh không phải không sợ chết, chỉ là mỗi người đều có ước nguyện riêng, anh muốn đem sinh mệnh này bảo vệ mọi thứ, nếu không xử lý bom, Cung Ứng Huyền sẽ gặp nguy hiểm, khán giả cũng gặp nguy hiểm, lúc ấy, anh không có thời gian tự hỏi, chỉ hành động theo bản năng thôi.

Khúc Dương Ba tháo mắt kính xuống, xoa xoa thái dương mệt mỏi: "Thật sự là tôi cũng có chút sợ hãi''.

Nhậm Diệc nhìn nhìn Khúc Dương Ba, trong lòng có chút không dễ chịu.

"Vốn dĩ ban đầu chỉ nghĩ là các án kiện riêng rẽ, đã gặp nhiều tên tội phạm biến thái rồi, chúng ta không phải chưa từng thấy qua bọn chúng, nhưng tôi trăm ngàn lần không nghĩ tới rằng, đây là một tổ chức, tôi thật sự có chút sợ hãi, lo lắng cho an nguy của chính bản thân cũng như mọi người''.

"Tôi hiểu được, tôi cũng rất sợ hãi." Nhậm Diệc cười khổ nói, "Sáng sớm hôm nay tôi đưa bố đi từ rất sớm, khả năng cao bọn khốn kia sẽ theo dõi tôi cùng Cung tiến sĩ."

"Anh làm rất đúng, về sau anh cũng không cần hành động riêng lẻ."

Nhậm Diệc gật gật đầu: "Hãy tin tưởng rằng tà ác không bao giờ thắng nổi chính nghĩa, chúng ta nhất định sẽ bắt được bọn chúng."

Tới phân cục rồi, Nhậm Diệc đi vào ghi lời khai, không khí ở cục công an hôm nay hoàn toàn khác mọi người, đặc biệt là nữ cảnh, không giống như ngày thường nhiệt tình hoan nghênh anh, còn cố tình làm ngơ, cũng đang thảo luận nhiệt tình cái gì đó.

Cung Ứng Huyền cùng Thái Cường đều ở đây, Thái Cường nói: "Nhậm đội trưởng, anh tới sớm một chút đã tốt, có người vừa tới hỏi anh, hắn còn hỏi anh ở đâu."

"Người vừa mới đi khỏi đây sao? Có phải người được Tống Cư Hàn đưa tới không?"

"Đúng vậy, không hổ là minh tinh, rất đẹp mắt."

Nhậm Diệc lập tức hiểu ra chuyện mấy nữ cảnh sát đang nhốn nháo.

Thái Cường hỏi: "Ai, hai người bọn họ thật là cái kia sao? Tôi không chú ý này đó, vừa mới nghe bọ họ nói, nói gì mà hắn cùng với Tống Cư Hàn là một đôi."

Nhậm Diệc trộm liếc Cung Ứng Huyền một cái, quả nhiên thấy sắc mặt hắn trầm xuống, chỉ sợ hắn nghe được câu đồng tính luyến ái sẽ cảm thấy không thoải mái.

Cung Ứng Huyền ho nhẹ một tiếng: "Nói về chuyện chính đi."

Nhậm Diệc miêu tả tỉ mỉ lại mọi chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, toàn bộ quá trình không tốn phí quá nhiều thời gian, bởi vì Cung Ứng Huyền cũng rõ kha khá sự tình rồi.

Lấy khẩu cung xong, Thái Cường chaỵ vội ra chỗ khác, trong phòng chỉ còn lại người, hai mắt nhìn nhau.

Nhậm Diệc gãi gãi tóc: "Vương Thụy thế nào rồi?"

"Đã kết thúc phẫu thuật, không chết được." Cung Ứng Huyền nói, "Chúng tôi đã điều tra rõ ràng, Tử Diễm đặc biệt lưu tâm tới các đối tượng này, bởi vì bọn chúng rất dễ tẩy não, chúng ta sẽ tìm tới người nhà của hắn, can thiệp cả sự phối hợp của các sĩ tâm lý, chỉ cần làm hắn thoát khỏi tư tưởng của giáo phái X, hắn sẽ phối hợp chúng ta thôi, tên Tử Diễm này không ngờ rằng lại cho chúng ta một nhân chứng có lợi như vậy."

"Thật tốt quá." Nhậm Diệc nói, "Đúng rồi, bố tôi đã được dàn xếp ổn thỏa ở bệnh viện bên kia, cảm ơn cậu nhé."

"Không cần khách khí."

Không khí giữa hai người lại lâm vào trầm mặc và ngượng ngùng.

Căn bản là bọn họ vấn đang là bạn bè thân thiết, đùng cái chỉ trong một đêm, lại trở thành như vậy.

Cung Ứng Huyền thu dọn tư liệu: "Nghe nói buổi sáng công an cùng phòng cháy cao tầng mở họp, vụ án lần này phối hợp nhiều ban ngành tham gia, chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng bắt được Tử Diễm."

Nhậm Diệc có chút quyến luyến mà nhìn mặt Cung Ứng Huyền: "Có cậu ở đây, khẳng định sẽ bắt được."

Cung Ứng Huyền lại bày ra biểu tình vô cảm, hắn đứng lên: "Tôi đi trước."

"Khi nào sẽ điều tra về vụ hỏa hoạn?" Nhậm Diệc nói, "Vụ án của gia đình nhà cậu với tổ chức này nhất định có liên quan với nhau, có lẽ có thể tìm được manh mối liên hệ."

''Tôi rất bận rộn, chỉ có thể nửa đêm mới suy xét được."

"Nửa đêm thì nửa đêm." Nhậm Diệc nói, "Việc này đối với cậu rất quan trọng, đối tôi cũng vậy."

Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc: "Vì sao anh lại coi trọng nó?"

"Ách, bởi vì......cậu rất xem trọng nó, nên tôi đương nhiên cũng thấy nó quan trọng rồi." Nhậm Diệc nói xong, trong lòng thấp thỏm không thôi, anh không biết những lời này có gì vượt quá giới hạn không.

Cung Ứng Huyền trong lòng hơi rối rắm. Hắn đương nhiên biết Nhậm Diệc quan tâm hắn, đối tốt với hắn, chính vì nguyên nhân đó, hắn càng không thể kìm nén ham muốn độc chiếm đối với người này.

Hắn phải kìm nén bản thân, nhưng chính hắn cũng không biết mình có thể kìm nén khi nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top