Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10. Bảo vệ cậu

"Chúa ơi, cuối cùng cũng đến được bệnh viên rồi!" Bá Viễn vừa thở hổn hển vừa chạy vào khu vực cấp cứu, Patrick vẫn đang yên vị trên lưng anh.

"Cậu ấy tên gì vậy?" Y tá vội đỡ Patrick vào giường cấp cứu, quay sang hỏi Bá Viễn với vẻ khẩn trương hiện rõ trên mặt.

Sau gần mười phút cõng một thiếu niên gần một mét tám trên lưng, sức lực của anh cũng như cục pin hết hạn. Nhưng anh vẫn tự hào vì ít ra mình cũng không vật ra đấy mà xỉu xong rồi mới quay sang bảo với y tá: "Em ấy bị sốt nên ngất."

Cô y tá nhanh chóng lấy nhiệt kế ra đo thân nhiệt cho em, "Ba mươi chín độ, em ấy uống thuốc hạ sốt chưa? Ngoài sốt ra em còn có triệu chứng gì khác không?"

"Hình như em ấy uống nhầm thuốc", Bá Viễn vội vàng đưa thuốc trong túi cho y tá: "Tôi đã kiểm tra. Đây là thuốc giảm đau của Thái Lan...Không biết bây giờ em ấy còn khó chịu ở chỗ nào không."

"Chờ một chút, tôi sẽ gọi bác sĩ qua." Y tá đẩy giường của Patrick vào phòng riêng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hai ngày sau khi nhậm chức, hai ngày liền có sinh viên vào viện. Là mình mang xui xẻo đến cho các em ấy? Hay là do các em ấy mang phiền phức đến cho mình? Bá Viễn nghĩ một chút liền lắc đầu cho qua.

Không lâu sau đó, một bác sĩ đến phòng cấp cứu, sau khi kiểm tra sức khỏe tổng quát, bác sĩ lấy ống nghe áp lên ngực của Patrick, vẻ mặt lo lắng hiện rõ: "Nhịp tim quá nhanh. Trước đây em ấy có tiền sử bệnh tim không?"

Bá Viễn suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Tôi không nghĩ vậy đâu."

Bác sĩ gật đầu, "Cũng có thể là do sốt cao."

"Những chỗ khác có vẻ ổn...Cậu nói là em ấy uống nhầm thuốc giảm đau đúng không? Hiện tại không thể đoán được có phải là sốt cao do viêm đường tiêu hóa hay không. Nói chung là không nên uống thuốc lung tung vào lúc này, mong lần sau cậu chú ý đến em ấy một chút."

"Vâng, vâng, tôi sẽ cẩn trọng hơn." Bá Viễn nhanh chóng trả lời.

"Tiểu hài tử này vừa mới tới Trung Quốc đúng không? Có thể đơn giản là cơ thể chưa thích nghi được. Tôi sẽ tiêm thuốc hạ sốt cho em ấy, cậu hãy ở lại quan sát em ấy vài tiếng rồi tôi sẽ xem xét việc xuất viện sau." Bác sĩ quay đầu ra hiệu cho y tá lấy thuốc rồi rời đi.

Không mất nhiều thời gian để thuốc có tác dụng, cơn sốt của Patrick cũng dần được hạ xuống, sắc mặt em cũng tươi tắn hơn một chút. Lúc bấy giờ, tâm tính Bá Viễn mới nhẹ nhõm đi đôi phần.

Trên thực tế, anh vẫn có hai buổi học vào buổi chiều và phải trở lại văn phòng để lấy giáo án trước một giờ. May mắn thay, vẫn còn một chút thời gian để trông coi em, ít nhất bản thân phải đảm bảo được rằng đứa trẻ trước mắt có thể an yên bình phục.

Dù nhiệt độ cơ thể đã tạm thời hạ xuống nhưng Patrick vẫn tỏ ra rất khó chịu, mặt mày cau có, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm vài tiếng, Bá Viễn nghe cũng không hiểu được em muốn nói gì. Anh có chút đau lòng, một tay ôm Patrick vào lòng để cậu tựa đầu lên vai anh thoải mái, tay còn lại vỗ nhẹ vào lưng em, giống như cách anh đã ru em ngủ sáu năm về trước.

"Patrick à,...lâu rồi không gặp." Anh đột nhiên hơi lo lắng, "Không ngờ em thực sự đến Trung Quốc để tìm anh. Em cũng thay đổi nhiều nhỉ? Còn có cả tên tiếng Trung. Anh xin lỗi...vì đã không nhận ra em."

Cảm giác tội lỗi ấy như vũ bão nổi lên trong lòng anh, trái tim bỗng thắt lại như đang có ai muốn bóp nát nó vậy. Bá Viễn nhớ em không? Đã từng, thậm chí là rất nhiều. Nhiều đến mức anh đã tự thấy chuyện một thiếu niên mười tám tuổi lại có thể nhung nhớ một đứa nhóc mười hai tuổi rất kỳ lạ. Bá Viễn không biết đặt tên loại cảm xúc này là gì, chỉ biết vài tháng sau khi rời Thái Lan để quay trở về Trung Quốc, hình ảnh và nụ cười của em vẫn đôi khi hiện lại trong giấc mơ của anh. Sáu năm qua, tuy tần suất có ít dần đi, nhưng khi nhìn thấy một thứ gì đó đáng yêu, anh lại vô thức nghĩ về cậu bé Patrick mà anh gặp vào mùa hè năm mười tám tuổi.

Ngay khi nghĩ đến em, Bá Viễn đã bất giác bật cười: "Lúc đó, em chỉ là một đứa trẻ dễ thương và đáng yêu. Giống một con búp bê sứ vậy. Không ngờ chỉ sau sáu năm, em đã cao gần một mét tám mất rồi. Có lẽ anh không cần phải lo về chuyện lớn lên của em nhỉ?"

"Em lớn lên thật sự rất đẹp trai, mấy năm nay đã có rất nhiều cô gái đã theo đuổi em đúng không? Em từng yêu đương chưa nhỉ?" Bá Viễn hạ thấp giọng, lương tâm cắn rứt.

"Thật ra...có thể em không biết. Anh đã gửi rất nhiều thư cho em, nhưng chờ thư hồi âm của em không được, lúc đầu anh còn băn khoăn không biết có phải mình nhớ nhầm địa chỉ không. Sau đó, anh cũng có gọi cho mẹ em, bà ấy bảo là em giận anh vì đã đột ngột ra về như vậy, bà ấy còn nói em không muốn liên lạc với anh nữa." Nói đến đây, anh thật sự đau như muốn chết đi sống lại. Anh còn nhớ như in cuộc gọi ấy, giọng nói của mẹ em như từng nhát dao cứa vào tâm can anh. Là anh là người sai trước, anh vốn không có quyền đòi hỏi sự tha thứ từ em.

"Anh rời đi mà không nói lời từ biệt. Thật ra thì...à quên đi, nói ra mọi chuyện chẳng khác gì ngụy biện. Dù sao thì, anh muốn xin lỗi em." Bá Viễn siết chặt tay Patrick, thì thầm vào tai em, "Đã nhiều năm như vậy rồi, em đừng giận anh nữa nhé. Buổi chiều anh vẫn còn lớp nên phải về rồi. Em ở đây dưỡng bệnh. Lát nữa anh sẽ gọi Lưu Vũ và Nine đến đón em về kí túc xá. Tối sẽ đến thăm em." Bá Viễn xoa nhẹ tóc Patrick, từ từ rút cánh tay ra, đứng dậy rời khỏi phòng khám.

Patrick từ từ mở mắt ra, em đang ngẩn ngơ một lúc thì nhìn thấy bóng lưng của Bá Viễn, trong mắt em bỗng ánh lên sự vui vẻ và bồi hồi, xen lẫn một chút buồn bã như mực đen vây trên giấy trắng. "Bá Viễn, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi," em lặng lẽ thở dài, lấy tay đặt lên ngực trái, đau đớn thầm cầu xin: "Xin thượng đế cho con thêm chút thời gian nữa, con muốn được cùng đi bên cạnh anh ấy thêm một lần nữa."

Trời cao liệu nghe thấu tiếng em cầu xin?

Cơn đau dần biến mất, em mới nhẹ nhõm mà nhắm mắt thiếp đi.

Bá Viễn bước ra khỏi bệnh viện của trường vui vẻ ngâm nga một bài hát, không để ý đã lướt ngang một con bướm xanh vô cùng đẹp đẽ.

——————

Khoảng tám giờ sáng, Lâm Mặc vội vàng từ biệt Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ, đi theo lời nhắc trên WeChat để nhanh chóng đến điểm giao dịch.

"Rẽ phải ở ngã tư tiếp theo." Bên kia gửi tin nhắn, Lâm Mặc liền nhấc điện thoại lên nhìn rồi nhanh nhẹn chạy sang bên phải. "Đi thẳng khoảng 600 mét và đi xuống cầu thang. Nhìn về phía Tây Bắc. Có một công viên giải trí bị bỏ hoang. Tôi sẽ đợi cậu ở tàu cướp biển." Cậu vừa đi vừa đọc to những tin nhắn, nom hơi giống một cậu học sinh đang cố thuộc bài trước khi thi.

Sau khi Lâm Mặc xuống cầu thang, một tay đút túi quần, tay còn lại cầm điện thoại di động, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Tây Bắc, quả thực có thể nhìn thấy một vòng đu quay bị bỏ hoang ở đằng xa. Mồ hôi chảy ròng ròng xuống đất dưới cằm dọc theo quai hàm, cậu mím miệng đi nhanh về hướng đã được chỉ định.

Khu vui chơi bị bỏ hoang trống trải, xung quanh chỉ có cỏ dại và những đống rác, sắp che hết con đường bê tông ban đầu. Lâm Mặc cau mày, nhẹ nhàng nhảy qua một vũng nước lớn, không hề muốn làm ướt đôi giày của mình.

"Chào, INK, lâu rồi không gặp.", cậu vừa đến nơi thì đã nghe thấy tiếng cười khúc khích phía sau, "Không ai nghi ngờ cậu, đúng không?"

"Chắc không đâu." Lâm Mặc đã chạy một lúc lâu nên đứng lại, tay đặt lên ngực để ổn định hô hấp.

"Tốt rồi, thế hôm nay cậu tìm tôi có chuyện gì?"

"Có hai việc," Lâm Mặc quay đầu lại, nhìn người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly trước mặt, nói thẳng, "Thứ nhất, tôi hết thuốc rồi. Thứ hai, giúp tôi điều tra một người."

"Được rồi, từng điều trước nào." Người đeo mặt nạ hồ ly lấy từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ màu trắng, ném cho Lâm Mặc, nói: "Đây là liều lượng cho một tháng, cậu đi mà dùng trước đi."

"Khi nào thuốc mới của cậu ra mắt?" Lâm Mặc cầm lấy lọ thuốc, mở ra xem thử. "Tác dụng của loại thuốc này càng ngày càng ngắn, siêu năng lực của tôi sắp không thể khống chế được nữa rồi."

"Chịu đựng thêm hai tháng nữa đi, công thức vẫn đang được điều chỉnh." Bên kia phản bác, "Trên đời này không có gì mà làm một lần được ngay cả đâu."

"...Sớm nhất có thể là được." Lâm Mặc khó chịu vò tóc, vẻ mặt bất mãn.

"Vậy thì điều thứ hai, cậu muốn tôi giúp điều tra ai?"

"Một người tên là Ngô Tử Dật, tôi cần tung tích của anh ta trong những năm gần đây. Càng nhiều thông tin càng tốt."

Người bên kia đưa mắt lém lỉnh nhìn cậu, "Cậu định dùng gì để trao đổi?"

Lâm Mặc thẳng thắn: "Hiện tại dường như không có gì có thể đem ra làm thế chấp cho cậu."

Đối mặt với danh chính ngôn thuận như vậy, người bên kia hiển nhiên là sững sờ, đôi mắt quyến rũ dưới lớp mặt nạ tròn xoe, ngờ vực nhìn Lâm Mặc. Thật lâu sau, anh ta mới chậm rãi lên tiếng: "Tôi phát hiện da mặt cậu càng ngày càng dày nhỉ? Cậu thật sự kiêu ngạo lắm rồi đấy, INK à."

"Theo trực giác của tôi, có lẽ còn có một số chuyện khác liên quan đến cậu," Lâm Mặc không quan tâm đến lời vu khống của người bên kia, "Anh biết đấy, giúp tôi thì cũng như là giúp chính mình thôi." Cậu không nói tiếp nữa, chỉ đưa mắt thách thức nhìn đối phương.

"...Nể mặt bố của cậu vậy." Mặt nạ hồ ly thở dài, miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của cậu.

"Nhân tiện, Trương Hân...à không, Lone Wolf dạo này khoẻ không? Anh ấy..."

"Suỵt! Anh ấy vẫn đang làm nhiệm vụ." Bên kia nhanh chóng cắt ngang.

"Được thôi, tóm lại là chú ý an toàn." Lâm Mặc gật đầu, xoay người rời đi.

"INK!" Người bên kia ngăn cậu lại, "Bọn tôi thực sự cảm thấy rất tiếc về chuyện bố cậu. Tôi thay mặt tổ chức xin lỗi cậu vậy. Người ta nói rằng lương hưu của bố cậu vẫn còn trong sổ tiết kiệm gốc, bất cứ khi nào cậu cần đều có thể mang đi." Hắn tiến lên hai bước đối với Lâm Mặc, giọng hơi sốt sắng: "Điều tiếp theo là điều tôi muốn nói với cậu. Với tư cách là một tiền bối, tôi thực sự không muốn cậu gặp thêm bất kỳ tai nạn nào nữa. Cậu vẫn còn rất trẻ, vì vậy hãy cầm lấy số tiền đó và tận hưởng khoảng thời gian đại học của mình, được không? Đừng dính vào những vết nhơ này nữa."

Lâm Mặc cau mày lui về phía sau, "Tôi không cần tiền, cậu về mà nói cho bọn họ biết rằng tôi không cần. Tôi có chuyện muốn làm, hiện tại vẫn phải dựa vào tổ chức giúp đỡ...Trước mắt, điều anh có thể ra được một loại thuốc mới đối với tôi quan trọng hơn nhiều."

"Cậu quả thật cũng cứng đầu như bố cậu! Quên đi, tuỳ ý cậu vậy...Ngoài ra thì tôi rất tò mò rằng những người khác đang nghĩ đến việc phát triển siêu năng lực của mình càng sớm càng tốt. Nhưng cậu lại làm ngược lại...có thể cho tôi biết tại sao không?"

"Không ai nói với cậu rằng tò mò sẽ hại chết con mèo à? À, cậu là cáo chứ đâu phải mèo." Lâm Mặc mỉm cười, xua xua tay: "Bảo trọng nhé, má Lung."

"Nhớ giữ bí mật chuyện của cuộc họp hôm nay." Người thanh niên gọi là "má Lung" bất lực chỉ vào điện thoại, "Nhớ xóa tin nhắn đấy!"

"Nhớ rồi." Lâm Mặc miễn cưỡng đồng ý, trong nháy mắt đã biến mất giữa đám cỏ dại ở tít xa.

——————

Ba giờ chiều, Lưu Chương đã cùng bố mẹ làm thủ tục xuất viện.

"Chương tổng, sao con không cùng mẹ về nhà nghỉ ngơi một lát." Mẹ vậy lo lắng, ánh mắt dò xét biểu cảm cậu.

"Không sao đâu, con nghỉ học nhiều lắm rồi. Mẹ về nhà nghỉ ngơi đi nhé." Lưu Chương vòng tay qua vai mẹ an ủi: "Chỉ hơi đau một chút thôi mà. Chuyện mấy đứa con trai đánh đấm nhau không nghiêm trọng đến vậy đâu mẹ."

"Con thật là. Nếu lo lắng cho mẹ thì lần sau đừng làm chuyện như thế này nữa! À đúng rồi, đứa nhỏ mà con đã cứu sao rồi? Nó không đến gặp con sao?"

"Cậu ấy trông con cả đêm, có lẽ buổi sáng đã vội vàng đi mất rồi."

"Thằng nhóc đó có vấn đề gì không? Nó lôi con vào đánh nhau à?" Bố nghiêm túc hỏi, đứng sang một bên.

"Không! Chỉ là... Nói tóm lại, nguyên nhân rất phức tạp. Chính là người bên kia khiêu khích trước, Lâm Mặc và bạn con đều không làm gì nên tội."

Lưu Chương không thể nói tại sao anh ấy lại muốn che đậy chuyện về Lâm Mặc trước mặt bố mẹ mình. Cậu thực sự là một người rất tệ trong việc nói dối, mỗi lần như vậy thường sẽ căng thẳng, khả năng để lộ sơ hở rất cao. Nhưng giờ đây, những lời nói dối này lại không cần nghĩ nhiều, có thể tự nhiên như nuốt cơm mà nói ra.

"Con phải hứa với mẹ, con không được tùy tiện đánh người khác! Con nghe chưa?" Mẹ kéo nhẹ áo cậu lên, nhìn vết bầm tím xanh lớn trên bụng mà có chút đau khổ.

"Con biết rồi, thưa mẹ." Lưu Chương ôm mẹ, giả vờ làm nũng, "Con hứa lần sau con sẽ không bốc đồng như vậy nữa."

"Con phải đủ dũng cảm để bảo vệ sự an toàn của chính mình! Siêu năng lực của con đúng là...Tại sao lại có thể sở hữu loại năng lực này chứ?" Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu Lưu Chương mà than thở.

"Đi thôi, bố cho tài xê đưa con quay về trường."

"Tối nay có mẹ muốn cùng nhau ăn tối không?" Lưu Chương nghiêng đầu cầm lấy góc áo của mẹ.

"Hôm nay không được. Bố thấy con không sao rồi mà. Bố và mẹ phải gấp rút trở về, ngày mai có vài vị khách quan trọng cần phải gặp." Ba nhìn đồng hồ nói, giọng điệu rất khẩn trương.

Đâu đó Lưu Chương lại mong muốn, giọng điệu này lại vang lên khi đó là chuyện liên quan đến cậu.

"Vâng." Cậu cúi đầu, che đi vẻ cô đơn thoáng qua trong ánh mắt sâu thẳm. Cậu chính là thiếu niên hiểu chuyện đến khiến người khác đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top