Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15. Fox Group

Sau khi trở về lớp, lựa chọn đi biển qua đêm với hai mươi ba lượt bình chọn gần như áp đảo, được bầu chọn là hoạt động team building đầu tiên của lớp A khoá 2021.

"Chúng ta quyết định vậy nhé, thầy sẽ thảo luận chi tiết với hiệu trưởng." Bá Viễn nhận lấy tờ giấy mà Lưu Vũ đưa lại, gấp nó lại và nhét vào trong cặp.

"Về bữa tiệc chào mừng tân sinh viên, thầy hy vọng các em có thể phản hồi tích cực và đăng ký tham gia. Thầy nhớ không lầm thì Lưu Vũ là một vũ công theo phong cách Quốc Phong, đúng không? Santa và Riki cũng từng thi nhảy và giành được giải thưởng quốc tế. Trương Gia Nguyên cũng biết chơi guitar và đã từng thành lập ban nhạc." Anh thận trọng gọi ra từng cái tên, phút chốc cũng khiến đám trẻ hiểu được sự quan tâm của anh dành cho chúng.

Patrick mỉm cười và giơ tay: "Em có thể chơi dương cầm."

"Đúng rồi! Patrick...à không, Doãn Hạo Vũ biết chơi dương cầm." Nine không ngần ngại mà khoe khoang về bạn mình, "Ngày đó cậu ấy còn được gọi là hoàng tử bé, được rất nhiều người gửi thư tình nữa đó thầy!"

Những tiếng hò reo lần lượt vang lên, cùng lúc như cơn sóng vừa đập vào lòng anh. Đáng nhẽ ra anh không nên cảm thấy thế này.

"Lúc em còn chơi guitar trong ban nhạc ở trường cấp hai và cấp ba, có rất nhiều cô gái đã cổ vũ và ném hoa cho em nữa này! Một số thậm chí còn ngất xỉu vì vẻ đẹp trai của em cơ!" Trương Gia Nguyên không hiểu sao lại hét lên như vậy, nghe thì vẫn ấu trĩ nhưng đâu đó lại là vẻ tự hào vô phương che lấp.

"Trương Gia Nguyên ơi, làm ơn đi! Đừng làm tớ xấu hổ nữa." Lâm Mặc vẽ một cây thánh giá trên ngực và thấp giọng cầu nguyện với Chúa, "Cầu Chúa cho bạn con không ngã cây."

"Đừng có mà khoa trương như thế Nguyên Nhi! Quên mất công tớ rồi đấy!" Phó Tư Siêu dẫn đầu làm cái lớp đã ồn nay thêm ầm ĩ, xem việc làm náo nhiệt lớp thầy Viễn không phải là vấn đề quá lớn.

"Battle! Battle!" Học bá xung quanh hò hét, vỗ bàn, rồi huýt sáo ủng hộ nhiệt liệt. Nói đây là lớp siêu cường thì có lẽ chẳng ai dám tin.

Bá Viễn cười tự hào, "Chà, thật khó để quyết định cho ai đại diện lớp."

"Thầy ơi, bạn này nè thầy! AK có thể rap! Video của cậu ấy có mười triệu lượt xem trên B trạm!" Châu Kha Vũ dùng bút chỉ vào Lưu Chương, miệng cười tinh ranh. Cậu hoàn toàn quên mất việc có một cậu bé họ Trương nào đấy đang muốn nhào đến cấu xé cậu cho ra bã.

"Sao tự nhiên lại đội lên đầu tớ?" Lưu Chương thất thần phản bác.

"Phó Tư Siêu! Nhà biên soạn của bọn tớ là giỏi nhất!" Trương Gia Nguyên lườm Châu Kha Vũ một phát, ánh mắt hiện rõ thái độ ganh đua.

"Trương Gia Nguyên im đi!" Phó Tư Siêu bị khoa trương lại chỉ có thể ném vào người kia một cây viết chì, cậu bạn Ngô Vũ Hằng bên cạnh ngoài cười trừ chỉ biết vươn tay lên nhéo vào má người kia một cái.

"Thầy ơi, Mika biết hát! Đại vocal ở đây này!"

"David viết thư pháp được đó thầy!"

Đám học bá trong lớp nháo nhào như bỏng ngô nổ trong chảo nóng, những trận tranh luận náo nhiệt hơn bao giờ hết. Bá Viễn làm động tác tạm dừng để ngắt lời đám học sinh, "Các em cứ chuẩn bị, thứ bảy tuần này, chúng ta sẽ sử dụng nhạc viện để tỉ thí, tiết mục được chọn sẽ thông qua bỏ phiếu kín như hôm nay mà quyết định."

"Được rồi! Muốn chiến thì lên!"

"Tại sao cảm thấy mình đột nhiên thổ huyết thế này?"

"Đám các cậu coi chừng bọn tớ!"

"Các lớp khác đang vắt óc suy nghĩ cho buổi biểu diễn còn lớp mình có quá nhiều tài năng mà chỉ có hai tiết mục. Âu cũng là không đủ để thể hiện, thật là khó chịu!" Lâm Mặc dùng giọng tự tôn để nói, mắt lại chăm chú nhìn Lưu Chương.

"Momo, người khác không nói đến nhưng cậu...cậu sẽ ủng hộ tớ đúng không?" Trương Gia Nguyên nháy mắt với Lâm Mặc.

"Ủng hộ cậu, sẽ ủng hộ cậu. Đưa đây, năm mươi tệ!"

"Hả? Cái quái gì vậy?"

"Năm mươi tệ phí ủng hộ, tiền trao cháo múc. Cậu sẽ được hưởng loại dịch vụ năm sao của tớ!"

Bá Viễn cười với họ rồi gõ tay lên bảng, thu hút sự chú ý của cả lớp: "Được rồi, lạc đề rồi. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tiết học chính thức. Các em lật sách giáo khoa sang trang mười sáu. Hôm nay chúng ta học về..."

—————————

"Đại ca, anh đến chưa?" Nặc Ngôn sốt ruột thúc giục qua điện thoại.

"Chú vội gì vậy?" Hà Quyến Dục cuối cùng cũng thuận lợi đi xử lý xong chuyện cá nhân, rửa tay xong liền xoay người bước ra khỏi nhà vệ sinh.

"Cho dù đang sử dụng siêu năng lực, anh cũng đừng trắng trợn như vậy chứ?" Nặc Ngôn cầm máy tính ngồi ở một góc hành lang lầu một của cao đẳng Hải Hoa. Đột nhập vào hệ thống giám sát dọc theo cổng mạng bên trong trường, hộ trợ chỉnh sửa các máy quay an ninh, cậu qua màn hình giám sát trên máy tính mà nhìn Hà Quyến Dục ở ngoài hành lang với ánh mắt kinh hãi, không thể khống chế được mà muốn thở dài một tiếng.

"Cậu sợ cái gì vậy? Cho dù có người đi về phía tôi, họ cũng có nhìn thấy tôi được đâu."

"Tôi phục anh rồi. Vào công việc chính đi, thư bên kia cũng gửi rồi, tôi đọc cho cậu nghe." Nặc Ngôn mở thư do Tỉnh Lung chuyển tiếp, miệng đọc lớn từng chữ: "Tôi đã nhận được tin từ Lone Wolf. Chỉ định tất cả các thành viên của Fox Group điều tra tình hình của Phòng thí nghiệm số 2 của Lưu Thị. Nếu bạn có bất kỳ phát hiện mới nào, vui lòng báo cáo ngay lập tức."

"Vậy thôi sao?"

"Vậy thôi."

"Được rồi," Hà Quyến Dục gật đầu, "Thế bắt đầu điều tra đi?"

"Đùa hả?" Nặc Ngôn đau đầu, "Khu khoa học kỹ thuật lớn như vậy, chỉ có hai người chúng ta thì nên bắt đầu tìm từ đâu?"

Qua lớp kính của các lớp học trên dãy hành lang, Hà Quyến Dục nhìn về phía khu công viên khoa học và công nghệ bên kia đường, thở dài: "Quả thật, đây đúng là mò kim đáy bể. Sao cậu không hack thử vào hệ thống an ninh của Lưu Thị được không?

"Đại ca! Không phải mọi thứ đều có thể giải quyết bằng cách hack cổng anh ninh, hiểu chưa?"

"Thì sao? Ý cậu là cậu không hack được đúng không?"

Nặc Ngôn bị người kia nói đến mức cạn lời, chỉ có thể âm thầm thở dài một tiếng ngao ngán.

"Là cậu không hack được chứ gì?"

"Hệ thống của họ đã được cập nhật một tuần trước để nâng cao an ninh rồi."

Hà Quyến Dục nói, mỉm cười và gật đầu với máy quay an ninh ở góc hành lang.

Nặc Ngôn vốn cứng rắn, nhưng cậu vẫn là nhịn không được mà muốn ném máy tính trong lòng, lo lắng hỏi hắn: "Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"

"Tôi không biết. Thao Thao đâu? Cậu ta không phải cũng hay có mấy cái suy nghĩ táo bạo sao?"

"Không được, Thao Thao đang chuẩn bị cho kỳ thi tư pháp, cũng hạ lệnh cấm làm phiền rồi. Trừ khi là anh ta tự bước ra khỏi nhà và tìm người, còn nếu mà lén phén làm phiền thì bỏ mạng." Nặc Ngôn lắc đầu ngao ngán, cậu chả hiểu sao Tỉnh Lung lại có thể tìm một đám ngoại tuyến phiền phức thế này để chạy việc. Nhưng trách ai lúc này, đến cậu cũng không hiểu vì sao bản thân lại muốn đi theo Tỉnh Lung mà.

Lúc này, một thông báo mới hiển thị trong groupchat có tên "Ba mẹ sẽ yêu mấy đứa thêm lần nữa."

—— Đào siêu ngọt: Đã nhận được email, kiểm tra danh sách trước.

"Ừ." Hà Quyến Dục chợt nhận ra.

"Sao cơ?"

Hà Quyến Dục viết một chữ "hiểu" rồi gửi vào groupchat, sau đó lại một thân đi tìm hiểu cấu trúc trường Hải Hoa. Được một lúc, cậu lại nói vào tai nghe đang đeo trên tai: "Cậu ngốc à? Nhìn tin nhắn đi. Thao Thao bảo chúng ta kiểm tra danh sách nhà ở của học sinh."

Nặc Ngôn thốt lên một tiếng ngạc nhiên. Quả nhiên vẫn là Tỉnh Lung tìm đúng người làm ngoại tuyến.

"Khi công ty chuyển địa điểm, phải luôn có người kiểm tra thông tin trụ sở, đúng chứ? Còn phải thông qua mô giới để thuê được chỗ đắc địa như thế này. Trước tiên, cậu kiểm tra các hợp đồng thuê nhà xưởng trong khu khoa học công nghệ được liệt kê trên mạng, và nếu cần thì đột nhập vào máy tính của những người trung gian đó để kiểm tra thông tin giao dịch."

"Lại còn phải hack vào máy tính của người mô giới à? Mệt thật đấy..."

Hà Quyến Dục nghe Nặc Ngôn phàn nàn, miệng cười tinh ranh: "Cậu không hack được đường dây của Lưu Thị thì tôi không trách cậu, nhưng nếu cả mấy tên mô giới cũng không làm được thì đợi Lung ma trở về, tôi sẽ nói với cậu ấy việc cậu không ôn tập tốt cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Lúc đấy game và máy tính bị tịch thu thì không phải lỗi tôi."

"Ngươi thật quá đáng!" Nặc Ngôn chua xót, nhưng là không dám phản bác nên liền cấp tốc truy vấn, ngón tay liên tục gõ bàn phím.

"Không quá đáng. Dù sao tôi cũng đã thi xong đại học rồi. Mà này, phòng thí nghiệm số hai ấy lớn cỡ nào?"

"Ba trước đó có vào xem một lần, còn nói nhìn không quá lớn...Tôi đoán chừng có một hai trăm mét vuông?"

"Một hoặc hai trăm mét vuông," Hà Quyến Dục gật đầu, "Tôi hiểu rồi, cậu cứ kiểm tra trước những gì tôi bảo, tôi sẽ đến cơ quan gần đó để kiểm tra. Báo thông tin cho tôi càng sớm càng tốt."

"Biết rồi!" Nặc Ngôn không đợi người kia đáp lại mà cúp máy, ánh mắt bắt đầu tập trung vào màn hình, tay vẫn liên tục lướt trên bàn phím.

To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top