Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Thầy Viễn lạ lắm

Hồi chuông tan học cuối cùng cũng vang lên và không bao lâu, hành lang bên ngoài cũng mau chóng bị các bóng hình học sinh lấp đầy.

"AK Lưu Chương, Đi thôi! Câu lạc bộ âm nhạc tuyển thành viên mới, chúng ta đi xem!" Có người gọi cửa ở cửa lớp đặc biệt nói vọng vào.

"Biết rồi!" Thiếu niên đội mũ len đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ngang qua Lâm Mặc, phát hiện cậu đang nhìn mình nên dừng lại.

"Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?" Cả hai không hẹn mà cùng đồng thanh.

Lâm Mặc nở nụ cười, bất ngờ làm tim ai đó hẫng đi một nhịp, "Tớ thấy cậu rất quen."

"Tên cậu là gì? Thêm Wechat nhau được không?" Lưu Chương mở giao diện chuẩn bị quét mã QR trên điện thoại.

"Xin lỗi, nhưng mà sáng nay dậy muộn nên tớ quên mang theo điện thoại mất rồi" Lâm Mặc nói, tay xé một góc từ cuốn sổ và viết một chuỗi số, "Tớ là Lâm Mặc, còn đây là số điện thoại của tớ, có thể dùng để tìm thấy Wechat đó!" Lưu Chương nhận lấy mảnh giấy, khoé miệng khẽ cong lên rồi gật đầu.

Lúc này, người đứng đợi ngoài cửa lại gọi với vào: "AK, nhanh lên được không? Làm gì lề mề vậy?"

"Đến đây, đừng hối nữa!" Cậu hét lớn về phía cửa, giọng nói to và vang nhưng cũng rất trầm và ấm.

Sau khi Lưu Chương rời đi, hai học bá là Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên bước đến chỗ Lâm Mặc, hai cặp mắt không giấu được nỗi tò mò, "Cậu có quen cậu ta hả?"

"Không quen." Lâm Mặc cong môi cười.

"AK? Rõ là đã nghe đến cái tên này, nhưng em không biết có phải là cùng một người hay không." Trương Gia Nguyên lấy điện thoại di động ra, mở một trang rồi nhấn phát một bản nhạc, "Nghe này, tuy là không thấy được mặt nhưng có phải giọng rất giống không?"

Châu Kha Vũ chăm chú lắng nghe, ánh mắt sáng lên tỏ nét thích thú, "Nghe rất giống đó chứ! Có khi nào là cùng một người không? Vừa rồi cậu ấy cũng bảo sẽ đến câu lạc bộ âm nhạc."

Lâm Mặc đứng dậy vươn vai, uể oải nói than thở, "Tụi mình về ký túc xá đi. Còn nếu hứng thú thì sang xem câu lạc bộ tuyển người mới như thế nào."

"Vậy thì chúng ta hãy đến câu lạc bộ âm nhạc đi, và tiếp tục tạo nên ban nhạc như lúc cấp ba, được không?" Trương Gia Nguyên lấy lại tinh thần, hớn hở quay về bàn thu dọn cặp sách, tông giọng chứa đầy sự mong chờ.

"Không, Quầng Thâm Mắt chỉ nên là một ban nhạc cấp ba. Qua đoạn thời gian này thì không còn có thể tồn tại một ban nhạc như vậy nữa đâu." Lâm Mặc từ chối mà không cần suy nghĩ, đeo cặp đứng dậy, "Tớ sẽ tham gia câu lạc bộ kịch."

"Này này, Momo! Cậu vẫn là nên cùng tớ đi đến câu lạc bộ âm nhạc chứ. Đừng bỏ rơi tớ như vậy mà. Lẽ nào cậu lại vô tình, vô ý, vô tâm quên khoảng thời gian huy hoàng thức đêm viết nhạc của tụi mình sao?" Trương Gia Nguyên chắc có lẽ vì bức xúc mà nói một tràng dài, ánh mắt có hơi chút dao động, giọng nói lại có chút cầu khẩn.

"Này, đừng có mà la làng lên như vậy, được không?" Châu Kha Vũ bị người bên cạnh gào đến đau cả lỗ tai, kéo vai người nhỏ hơn lại.

"Đừng ép tớ. Đi trước đây." Lâm Mặc đeo cặp sách lên lưng, quay đầu nhìn về phía bục giảng nơi thầy Bá Viễn vẫn đang đứng cúi đầu xử lý mớ tài liệu trên bàn, bản thân có chút nghi hoặc nổi lên trong lòng.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, Bá Viễn đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó, ngước lên nhìn Lâm Mặc rồi vẫy tay, "Tạm biệt, ngày mai gặp lại."

Lâm Mặc chỉ lễ phép mỉm cười rồi theo Kha Vũ và Gia Nguyên ra khỏi phòng học. Mãi cho đến khi bước ra khỏi toà nhà chính của trường, miệng mới thở phào một tiếng: "Không bình thường đâu."

"Hả?" Bạn học Trương ngẩn người, cắn cắn móng tay tự hỏi người bạn mình đang nói gì.

"Thật sự là không bình thường." Châu Kha Vũ gật đầu đồng ý.

Trương Gia Nguyên bị chọc vào chỗ tò mò, sinh khí bắt đầu thay đổi, "Hai người là đang nói cái gì không bình thường? Tớ hả?"

"Tớ không nói cậu, tớ chỉ đang nghĩ thầy Viễn không phải là người bình thường như lời thấy ấy nói." Châu Kha Vũ đẩy nhẹ gọng kính trên mũi, nghiêng đầu sinh nghi.

"Thầy Viễn? Không bình thường sao?"

"Chỗ nào bình thường? Người bình thường chưa thức tỉnh siêu năng lực có ngũ quan mạnh mẽ như vậy sao? Tớ vừa liếc mắt đến thì thấy đã phát hiện ra rồi." Lâm Mặc đặt tay lên cằm, ánh mắt đăm chiêu lướt ngang cảnh vật xung quanh.

"Đó chỉ là một sự trùng hợp?" Gia Nguyên cố gắng giải thích.

"Làm sao thầy ấy chắc chắn được chai nước ấy là do...cậu sinh viên ngoại quốc tên Pai gì đó gửi đến?" Lâm Mặc lần nữa quay sang Gia Nguyên, vỗ vỗ lên quyển sách trên tay.

"Cậu ta là Patrick, có vẻ như cậu ấy đến từ Thái Lan. Cậu ấy đang ngồi trước mặt tớ, tên tiếng Trung của cậu ấy là Doãn Hạo Vũ. Mặc kệ cậu ấy trước đã nhưng mà năng lực của tớ vừa rồi có vẻ không hiệu quả với thầy Bá?" Cậu quay sang Gia Nguyên, người vẫn mắt chữ a mồm chữ o không hiểu hai người đồng niên đang nói gì, "Mặc dù thầy ấy có vẻ sợ hãi ở một mức độ nhất định, nhưng suy nghĩ thì không hề bị đánh lừa, thầy ấy còn bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc. Ngoài ra thì khả năng kiểm soát hành động cũng rất cao...À, hai người còn nhớ vị giáo viên đầu tiên năm ba tuổi không?"

"Hình như là...có?" Gia Nguyên không tránh khỏi việc trợn to hai mắt. "Ổng suốt ngày cứ tìm tớ, phiền chết được."

Châu Kha Vũ liếc mắt sang người bên cạnh, có chút cạn lời, "Ai bảo cậu suốt ngày cúp học để lo chuyện của ban nhạc, đương nhiên là phải lôi cậu lên lớp chứ."

"Này, tớ đâu phải là cố ý không đi học, chỉ là tớ học không được tốt lắm. Nhưng về sau sao ông ta lại từ chức vậy?"

Lâm Mặc nhướng mày, thái độ có vẻ bất phục, "Là do cậu mà còn không biết à? Ngày nào bị lôi lên lớp cũng doạ báo thù, bị doạ sẽ mách phụ huynh. Cuối cùng là hoảng sợ mà bỏ chạy giữ lấy mạng chứ sao."

"Sao lại có chuyện này?! Cảm ơn anh em tốt đã kể tôi nghe, hôm nay mời hai vị ăn cơm!" Gia Nguyên cười trẻ con, mắt híp thành vầng trăng đáng yêu mà lay lay tay của Kha Vũ.

"Thôi đi nào, cậu còn mặt mũi mời tớ ăn? Khôn hồn mà vượt qua được bài kiểm tra toán sắp tới đi rồi hẵng nghĩ đến chuyện mời tớ ăn." Lần này là Lâm Mặc đảo mắt, có hơi khó chịu với màn phát cẩu lương vừa nãy, xong cũng mau chóng nhận lại ánh mắt viên đạn của Trương Gia Nguyên.

"Được rồi, được rồi, chúng ta quay lại với thầy Viễn đi." Nhìn hai người xung quanh sắp đánh nhau đến nơi, Châu Kha Vũ nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Vậy là thầy Viễn đánh thức được siêu năng lực rồi sao?" Gia Nguyên hưởng ứng ngay lập tức, ánh mắt đầy sự tò mò sáng lên chốc lát như tinh tú.

"Trước giờ có tiền lệ thức tỉnh chậm mười năm sau tuổi trưởng thành sao?" Kha Vũ lại nâng kính, dáng vẻ thoắt cái hoá đăm chiêu.

"Không rõ, điều tra thử xem. Nhưng tớ nghĩ thầy ấy nhất định phải có cái gì đó mà chúng ta không biết, nếu không thì hiệu trưởng sẽ chẳng nhận một người không có chuyên môn vào dạy lớp chúng ta." Lần này là Lâm Mặc phụ hoạ, biểu cảm cũng khoa trương hơn bình thường. Cậu nói quả không sai, không thể có chuyện hoang đường như vậy.

Kha Vũ bất lực liếc nhìn người vừa lên tiếng, "Bạn hiền ơi, lần sau nói chuyện thì bớt diễn kịch lại được không?"

"Cút! Ai là bạn hiền của cậu? Tớ đang tập thi vào câu lạc bộ kịch đấy, được không?" Lần này là học bá Lâm Mặc trợn ngược mắt nhìn người cao hơn mình cả nửa cái đầu.

"Lâm Mặc, đừng trợn mắt nữa, không sợ bị chuột rút mắt sao?" Trương Gia Nguyên đứng giữa bị hai giọng nói hai bên tai quấy cho đến thấy phiền.

"Tớ mắc nợ gì cậu hả?" Cách thay đổi dang xưng làm cho Gia Nguyên có chút hốt hoảng, nhưng biểu cảm vẫn rất mãnh nam mà đáp lại.

"Cậu khôn hồn đừng có mà lớn tiếng, tớ đánh cậu được đấy!"

"Ngon thì nhào vô! Chắc tớ sợ cậu à?"

Châu Kha Vũ nhìn hai tên bạn thân mà có chút bất lực, "Hai người trưởng thành hơn được không?"

Ba người họ cứ như thế mà đùa giỡn mà tiến về phía địa điểm tổ chức các hoạt động mới của câu lạc bộ.

Mặt khác, ở lớp giờ đây chỉ còn lại hai người là Doãn Hạo Vũ và Bá Viễn.

Bá Viễn soạn nốt mớ tài liệu trên bàn rồi ngước mắt nhìn dáng vẻ lạc lõng kia giữa dãy bàn trống, tâm vướng chút không tịnh mà tiến lại gần, ôn nhu nhìn cậu học trò đối diện, "Tại sao em lại ngồi một mình vậy?"

"À, vừa rồi Nine hơi vội nên phải về trước. Còn em thì không biết đường đến ký túc xá." Hạo Vũ ngây thơ chớp mắt, đôi mắt long lanh ẩn dưới hàng mi dày và cong vút, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Bá Viễn vỗ trán tự trách, cố gắng trưng ra nụ cười không gượng gạo nhất có thể, "Lỗi của thầy, thầy quên tìm người đưa em về ký túc xá. Hành lý của em đang ở đâu?"

"Ở tầng một, trong tủ ạ."

"Vậy thì chúng ta lấy hành lý trước đi" Anh nắm lấy cổ tay nhỏ của Hạo Vũ, nhẹ nhàng kéo em đứng lên, "Lát nữa thầy sẽ đưa em về kí túc xá, đừng lo!"

"Cám ơn thầy."

Bá Viễn lấy hành lý, còn phụ em xách chúng xuống cầu thàng rồi dẫn em về đến ký túc xá. Bình thường Bá Viễn là người chu đáo, nhưng không phải là với một người chỉ mới gặp lần đầu. Không biết là do kính nghiệp, lương tâm nhà giáo hay là do một loại cảm xúc nào đó mà anh thật sự muốn chăm sóc cho em học sinh kia, thật sự muốn giúp em sớm hoà nhập. Anh dẫn em về đến ký túc xá còn lo sợ em vì không rành tiếng Trung nên không vào được phòng, thế là bản thân phải dắt em đến phòng đăng ký giúp em làm thủ tục, lấy chìa khoá, còn tận tâm đến mức dẫn em đến tận toà nhà em ở. Anh vì em mà tận tình đến mức bản thân vừa ngạc nhiên, vừa sợ em vì sự nhiệt tình của mình mà bị doạ cho một phen.

"Được rồi, lên đi, nhớ rõ ký túc xá của em là 1002, đừng đi nhầm đấy!" Bá Viễn đưa em chìa khoá, miệng mỉm cười ôn nhu.

"Cảm ơn thầy." Em cúi đầu lễ phép để bày tỏ lòng biết ơn, nhận lấy chìa khoá rồi chuẩn bị quay đi, không hiểu vì sao bản thân lại thấy lâng lâng trong lòng.

"Không cần khách sáo như vậy, cũng không cần gọi là thầy, cứ gọi là anh Viễn là được rồi." Thấy em cư xử tốt như vậy, cuối cùng Bá Viễn không kìm được mà xuýt xoa, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm của em. Cảm giác chăm sóc em thật sự rất thích.

"Anh...Anh Viễn...Mai gặp lại nha." Em bối rối gật đầu, nhìn Bá Viễn rời đi hẳn mới dám xách hành lý đi lên đầu.

— Hôm nay cũng là một ngày làm việc chăm chỉ rồi. Tối nay phải làm món canh chua và thịt bò tóp mỡ đãi bản thân thôi.

Bá Viễn mỉm cười hạnh phúc, đưa mắt nhìn bầu trời nhuộm đỏ phía xa xa.

To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top