Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4. Năng lực của AK thức tỉnh rồi!

Lâm Mặc bị đấm văng xa đến hơn một mét.

Sau khi bị hành động của tên Cố Hạo làm cho phát sốc, Ngô Hải nhân lúc hắn không để ý thì tiến đến, kịp thời cản hắn ra thêm đòn đánh tiếp theo. Cậu lấy dao cứa vào lòng tay, máu rỉ ra hoá thành những mảnh băng nhỏ, sắc nhọn như những chiếc kim. Ngô Hải nắm lấy cổ tay hắn, dùng nhiệt độ âm khiến bàn tay hắn cứng đờ. Cố Hạo đau đớn, gào lên một tiếng rồi giật lại tay, xoay người chuẩn bị bỏ trốn.

Lúc này, Trương Gia Nguyên cũng đã thoát khỏi sự kiềm cặp của Châu Kha Vũ, chạy đến mà đạp thẳng vào thắt lưng của tên ức hiếp kia. Cậu dùng giọng điệu đầy trịch thượng nói với hắn: "Cú đá này coi như là lời cảnh cáo, nếu Lâm Mặc xảy ra chuyện thì tôi nhất định sẽ đánh cho anh tàn tật." Đối với cậu, ngưỡng chịu đựng cao nhất chính là Lâm Mặc, Châu Kha Vũ và Quầng Thâm Mắt. Như lời cậu nói, họ Trương sẽ được đem ra để thề sẽ đánh chết ai dám động đến họ.

"Mặc Mặc, cậu sao rồi?" Trương Gia Nguyên chạy đến bên cậu bạn thân, vội vàng đỡ cậu ngồi dậy, lo lắng nhìn vẻ mặt đang cau có vì đau của Lâm Mặc.

Lâm Mặc đột nhiên mở mắt, tuy có chút hốt hoảng nhưng cơ thể lại như chưa hề có va chạm gì.

Trương Gia Nguyên thở phào nhẹ nhõm: "Cậu không sao chứ?"

Lâm Mặc bật dậy tiến về phía Lưu Chương, người mà đột nhiên ngã lăn ra đất mà ôm bụng gào lên trong đau đớn. Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ đồng loạt bị hiện tượng trước mắt làm cho khó hiểu, vội vàng chạy đến xem Lưu Chương vừa xảy ra chuyện gì. Người trên đất đang kêu lên từng tiếng bất lực, miệng thì ho khụ khụ như người già gặp bệnh, mồ hôi lạnh toát đến đẫm cả cổ áo.

"Cậu sao vậy?" Trên mặt Lâm Mặc lộ ra vẻ hoảng sợ hiếm thấy. Cậu quỳ xuống nắm lấy tay Lưu Chương, cố gắng kéo đối phương ngồi dậy để kiểm tra tình trạng thương tích.

Lưu Chương nghiến răng lắc đầu, mặt đỏ bừng. Lâm Mặc vô thức đưa tay vào túi quần để rồi chợt nhận ra bản thân sáng nay đã quên mang theo điện thoại. Cậu ngẩng đầu lo lắng hét lên lớn: "Mọi người, gọi cấp cứu!"

"Sao cơ? À, để tớ gọi" Lưu Vũ là người đầu tiên phản ứng, lấy điện thoại trong túi ra bấm số của bệnh viện gần trường.

Trương Gia Nguyên nhìn Lâm Mặc, sau đó nhìn xuống Lưu Chương, cuối cùng đứng lên nhìn Châu Kha Vũ, ngẩn người hỏi: "Tình huống gì đây?"

"Tớ không biết." Kha Vũ cũng ngơ ra đấy một lúc rồi mới nói tiếp, "Là Lưu Chương giúp bảo vệ Lâm Mặc khỏi xây xước đúng không?"

"Tại sao lại là bảo vệ? Chả phải Lâm Mặc cũng vừa bị đánh văng ra đấy sao?" Trương Gia Nguyên vẫn đứng nhìn Lâm Mặc, đại não vẫn chưa thể xử lý được lượng thông tin trước mắt.

"Không biết, xem ra Lưu Chương vừa mới thức tỉnh siêu năng lực. Nhưng mà này, Trương Gia Nguyên!"

"Hả?"

"Cậu cấu tớ đến chảy máu đấy." Châu Kha Vũ duỗi cánh tay ra, trên đó xuất hiện một hàng dấu móng tay màu xanh tím lẫn lộn, có chỗ còn bị xước da đến rỉ cả máu.

"A, tớ xin lỗi, thật sự xin lỗi mà! Cậu không sao chứ?" Trương Gia Nguyên nhanh chóng nắm lấy tay Châu Kha Vũ, miệng thổi nhẹ vào vết thương còn tay thì xoa xoa vùng da xung quanh, "Một xíu nữa cậu lên xe đến bệnh viện luôn nhá?"

Kha Vũ thu lại cánh tay: "Tớ không cần đi bệnh viện" Cậu nhân lúc người kia không để ý, tay liền nắm lấy tay Gia Nguyên, ánh mắt ngại ngùng lẩn tránh, "Một chút nữa về ký túc xá sát khuẩn bằng cồn chắc sẽ không sao."

"Vậy để tớ cùng cậu đi về."

Bên kia, Ngô Hải vì sử dụng siêu năng lực mà đầu đau như búa bổ, cơ thể loạng choạng ngã về sau, may thay ngã ngay vào vòng tay của Trương Tinh Đặc. Tuy là kiệt sức nhưng anh nào có thể để cho em lo cho cậu, gượng chút sức lực còn lại mà nói: "Anh không sao. La Ngôn, giúp anh trông chừng em ấy, đừng để em ấy quậy phá lần nữa." Ngô Hải nói xong thì đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương.

Trương Tinh Đặc nhanh chóng gạt tay La Ngôn, một mình tiến đến ôm lấy vai Ngô Hải, thận trọng lên tiếng: "Em không nghịch nữa đâu."

"Sợ rồi à?" Vẻ mặt của Ngô Hải trầm xuống, vừa dụi vào hõm cổ em vừa lên tiếng dạy dỗ, "Khi anh đi vắng, khi xảy ra mâu thuẫn, đừng vội cãi nhau với những người như thế này, nếu không thì em sẽ sớm không còn mạng để đi gặp anh đâu."

"Em biết rồi." Tinh Đặc mím môi phồng má, nũng nịu gật đầu.

"Biết là được rồi. Đừng làm nũng nữa, đến xem bạn học kia ra sao rồi."

Ngô Hải tiến lên nói xin lỗi Lâm Mặc và những người khác: "Cậu không sao chứ? Thực sự rất xin lỗi, chuyện bọn tôi cãi nhau lại làm liên luỵ đến mọi người."

"Không phải lỗi của cậu đâu." Lâm Mặc lắc đầu.

Trương Tinh Đặc quỳ xuống nhìn Lưu Chương rồi quay sang hỏi Lâm Mặc, "Anh ấy bị sao vậy?"

Lâm Mặc mím môi, vẻ khó xử hiện rõ trên gương mặt cậu. Cậu mau chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi nói: "Thời điểm sắp bị ăn nắm đấm, tớ cảm thấy như hồn bay phách lạc vậy...Tớ đứng ở vị trí này mà nhìn thấy thân thể của mình bị đánh ngã xuống đất. Sau một hồi chóng mặt nữa, tớ mới trở lại cơ thể." Cậu vừa nói xong, Lưu Chương cũng kiệt sức mà ngất vào vòng tay cậu. Lâm Mặc vội vàng ôm lấy Lưu Chương, sốt sắng hỏi Lưu Vũ: "Khi nào thì xe cấp cứu đến?"

Lưu Vũ vừa vỗ vai trấn ai người tỉnh, mắt lại lo lắng nhìn người đã bất tỉnh. Tuy vậy, phong thái điềm đạm của lớp trưởng vẫn còn đấy: "Sẽ nhanh đến thôi, cậu đừng lo. Lưu Chương sẽ không sao đâu. Trước mắt cứ để cậu ấy nằm xuống cái đã."

Lâm Mặc gật đầu nghe theo, nhẹ nhàng đặt Lưu Chương xuống đất rồi vén áo lên để kiểm tra thương tích thì phát hiện trên bụng Lưu Chương xuất hiện một vết đỏ to bằng nắm tay. Bờ mi mảnh khảnh rung lên bần bật, Lâm Mặc im lặng một lúc để suy nghĩ rồi thở dài: "Lúc đó tớ không cảm thấy đau chút nào cả. Tớ đang nghĩ chắc có người đổi danh tính với tớ lúc đó."

Lâm Mặc vốn không thuộc tuýp người thông minh xuất chúng, cậu chỉ đơn thuần là một thiếu niên được nuôi dạy trong một môi trường rất gia giáo và thanh thuần. Tuy bản thân chưa bao giờ thích đọc sách nhưng đôi khi cũng vì hiếu kỳ mà sẽ đến thư viện mượn vài quyển về để học hỏi, thì có lẽ ở đâu đó đã đọc được về loại năng lực hoán đổi thân phận. Nghĩ đến hệ quả của loại năng lực ấy, Lâm Mặc không thể không mở miệng trách móc người đang bất tỉnh kia: "Đồ ngốc, chúng ta mới chỉ gặp nhau thôi mà."

Vừa trở về ký túc xá của giáo viên và nhân viên, Bá Viễn sau khi nhận được một cuộc gọi thì đã vội vã chạy đến bệnh viện gần trường. Vào lúc anh đến, Lưu Chương đã hoàn thành việc chụp X-quang và quét MRI, người cũng đã được đưa đến một khu riêng biệt để dưỡng thương.

"Anh phải là thầy của em ấy không?" NBác sĩ hỏi. 

"Đúng, đúng vậy, phụ huynh em ấy không đến được. Em ấy sao rồi, bác sĩ?" Bá Viễn lau mồ hôi, lo lắng tiếp nhận tệp hồ sơ từ y.

"À, đúng rồi, vết thương rõ ràng là do đánh nhau mà có. Nhưng xét trên phim thì không có gì nghiêm trọng lắm. Có vẻ như nó không gây tổn thương đến ruột và bàng quang. Khi em ấy tỉnh dậy, hãy để em ấy lại để chúng tôi quan sát thêm hai mươi bốn giờ nữa. Nếu sau đó mọi việc đều ổn thì có thể xuất viện."

Bá Viễn nghe được tin thì thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi."

Lưu Vũ nhìn thấy Bá Viễn bước ra khỏi phòng khám, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế: "Thưa thầy, cậu ấy không sao chứ?"

"Lưu Chương không sao." Bá Viễn nhẹ nhàng xoa đầu Lưu Vũ rồi dẫn cậu đến chỗ ít người, ra hiệu cho cậu ngồi xuống, "Thầy muốn em kể thầy nghe chuyện xảy ra lúc đó. Đừng sợ, thầy sẽ không mách lại với phòng giám hiệu đâu."

Lưu Vũ gật đầu, từ từ nói cho anh nghe hết sự việc.

Trong phòng, y tá đang gắn dây truyền dịch vào tay Lưu Chương thì quay sang hỏi Lâm Mặc: "Em có phải người nhà của bệnh nhân không?"

"Bọn em chỉ là bạn học thôi"

"Khi nào thì người nhà của em ấy đến? Tối nay phải có người trông chừng em ấy để đề phòng bất trắc."

Lâm Mặc suy nghĩ một chút rồi quyết định: "Em sẽ chăm sóc cậu ấy cho."

"Được thôi." Chị y tá vừa loay hoay viết viết xuống tờ giấy kẹp trên bảng nhỏ trong tay vừa nói: "Nếu em ấy bị sốt, khó thở, hoặc thậm chí co giật hay nói mớ thì có thể gọi chị bằng nút ở đầu giường nhé."

"Vâng ạ, chị vất vả rồi.", Lâm Mặc ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt vẫn hướng về người đang bất động trên giường bệnh.

Mặt khác, Lưu Vũ đã kể hết sự việc lại cho Bá Viễn, trong suốt quá trình luôn để lộ nét lo lắng cho an nguy của Lưu Chương. Quả thật là Bá Viễn có mắt nhìn người, chọn được người như học bá trước mắt làm lớp trưởng không phải ai cũng có thể làm được vào ngày đầu đứng lớp như anh.

"Thầy hiểu rồi! Về sau chắc nhà trường sẽ gọi các em lên để làm rõ mọi việc, các em chỉ cần nói đúng sự thật là được. Sẽ không ai trách móc các em đâu." Bá Viễn liếc nhìn điện thoại, đã quá chín giờ tối rồi, anh đứng dậy thu dọn đồ đạc, không quên quay sang dặn dò Lưu Vũ: "Thầy sẽ đến phòng thăm Lưu Chương một chút. Em có thể tự đi về được, đúng không?"

"Em đi cùng thầy được không? Lâm Mặc cũng đang ở bên cạnh cậu ấy rồi, lát nữa chúng ta cùng đi về được không?"

"Được thôi!"

"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên tại phòng bệnh.

"Mời vào." Nhìn thấy Bá Viễn ở ngoài cửa, cậu theo phản xạ mà thẳng lưng để gọi anh hai chữ 'Thầy Thang'

"Em ấy thế nào rồi?" Bá Viễn hỏi, ánh mắt đưa sang nhìn Lưu Chương trên giường bệnh.

"Chắc có lẽ vì kiệt sức mà hôn mê đến bây giờ vẫn chưa thể tỉnh được. Y tá có bảo em hôm nay cần có người ở lại chăm sóc cậu ấy."

Bá Viễn gật đầu, ôn nhu xoa đầu cậu học bá của mình, "Hai em về trước đi. Chuyện chăm sóc AK có thể để thầy lo."

"Thầy và Lưu Vũ về trước đi ạ!" Lâm Mặc không chịu rời đi, giọng nói đầy kiên định: "Em từ nhỏ đã quen thức đêm rồi, thưa thầy. Vả lại, cậu ấy cũng là vì em mà bị thương, em không thể không quản chuyện này được."

"Ngày mai thầy hiệu phó sẽ hỏi các em về chuyện hôm nay. Ngoài ra, trường học không có thông tin gì về siêu năng lực mà em đề cập có thể khuếch đại được cảm xúc tiêu cực trong thâm tâm người khác. Thầy cũng chưa nghe qua bao giờ. Em có manh mối nào không?"

"Em không có bất kỳ manh mối nào nên mới phải hỏi thầy. Việc còn lại chắc phải đợi em quay về trường, em sẽ trực tiếp gặp hiệu trưởng. À, thầy Thang..." Lâm Mặc chuyển chủ đề, "Siêu năng lực của Lưu Chương có khi đã được kích hoạt vào hôm nay, nhưng nó xảy ra rất đột ngột và cậu ấy không có thời gian để báo cáo với nhà trường." 

Bá Viễn gật đầu tiếp, ánh mắt lại quay về hướng Lưu Chương, "Thầy biết, về sau sẽ đưa em ấy đi xét nghiệm. Trước mắt không có gì to tát cả, em yên tâm."

"Phiền thầy rồi."

"Em cũng biết phiền hả? Mới ngày đầu đã làm ra bao chuyện cho thầy lo rồi." Bá Viễn cười, đưa tay vò lấy mái tóc vốn đã không mấy gọn gàng của Lâm Mặc, "Nhưng không sao, là thầy có trách nhiệm chăm sóc tụi em."

"Thầy vất vả quá."

"Nói tóm lại, không có chuyện gì lớn xảy ra thì không sao. Em ở đây một mình chú ý an toàn, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho thầy là được!"

"Vâng ạ." Lâm Mặc không đề cập tới việc trên người không có điện thoại di động, sợ rằng nếu như biết được thì Bá Viễn sẽ không cho cậu ở lại, trong khi mong muốn có thể chăm sóc cho Lưu Chương lại lớn hơn cả sự cảnh giác về an toàn cho bản thân mình.

"Em nghỉ ngơi đi nhé." Bá Viễn quay đi ra hiệu cho Lưu Vũ cùng mình ra về, "Thầy đi đây, nếu em ấy tỉnh lại thì cũng nhắn cho thầy luôn nhé! Lưu Vũ, theo thầy đi về nào."

"Vậy ngày mai tớ mang bữa sáng cho hai cậu nhé?" Lưu Vũ hỏi Lâm Mặc.

"Không cần, sáng mai Gia Nguyên và những người khác sẽ đến." Lâm Mặc vẫy tay với họ nói: "Đi đường cẩn thận!"

Sau khi tiễn hai người đi, Lâm Mặc ngồi ở bên giường chán nản nhìn Lưu Chương đến ngẩn cả người. Cậu bắt đầu để ý từng đường nét khuôn mặt của người kia, tuy không phải xuất chúng nhưng nhìn chung lại rất bắt mắt. Từ nốt ruồi trên mũi, khoé miệng hơi rộng và cả bờ môi hồng hồng cho đến cách hàng mi không qua dài khép hờ trên mắt, Lâm Mặc gần như bị cuốn vào một vòng xoáy vô hình nào đó mà không thể thoát ra được.

Sau khi nhìn ngắm Lưu Chương một hồi lâu, Lâm Mặc dần cảm thấy có chút buồn ngủ, mí mắt cũng bắt đầu nặng trĩu. Nhưng lương tâm người có lỗi không cho phép cậu chợp mắt, thêm việc điện thoại cũng không mang theo, Lâm Mặc sợ rằng bản thân sẽ ngủ quên mất. Cậu mở cặp sách, cầm lấy một cuốn sách giáo khoa mở ra xem, mong rằng việc nhồi nhét chút kiến thức thế này sẽ giúp cậu tỉnh táo. Nhưng cuối cùng, Lâm Mặc vẫn là không cưỡng lại được cơn buồn ngủ mà ngủ quên lúc nào không hay.

Trong giấc mơ, cậu quay về thời điểm sắp tốt nghiệp tiểu học, một buổi chiều khi Lâm Mặc đang cùng một cậu nhóc với dáng người cao hơn đi đến lớp học vũ đạo.

—— "Anh Kỳ Lâm, anh sau này có muốn làm vũ công không?"
—— "Cho em nói lại đấy, làm vũ công thì có gì hay chứ?"
—— "Em muốn làm vũ công, muốn lúc nào cũng được nhảy!"
—— "Thế thì em phải nỗ lực lên."
—— "Đương nhiên rồi."

Đoạn ký ức bị đứt đoạn như một cuốn phim bị hư và thế là ký ức không mấy đáng nhớ ngày hôm ấy lại ùa đến như lũ lớn.

—— "Các em học sinh Ngô Tử Dật, Cố Hạo, Hoàng Kỳ Lâm,... sẽ đại diện để đi đến cuộc thi sắp tới."
—— "Anh Kỳ Lâm, chúng ta được đi thi cùng nhau rồi! Tuyệt quá!"
—— "Đúng rồi, Tiểu Tử, em còn là vũ công chính cơ mà!"
—— "Này, Cố ca hình như không vui lắm, vừa rồi ánh mắt của ảnh có hơi khó chịu."
—— "Không phải đâu, bình thường anh ấy cũng trông như vậy mà."
—— "Vậy thì có là do em suy nghĩ nhiều quá..."

...

—— "Ngô Tử Dật đâu?"
—— "Em không biết"
—— "Lạ thật đấy, em ấy và Cố Hạo đều không thấy đâu."
—— "Có khi họ đi duyệt lại động tác chăng?"

"Rầm!" Tiếng đổ vỡ vang lên xé nát bầu không khí náo nhiệt, hớn hở của lũ trẻ, theo sau là tiếng thét thất thanh của ai đó rất quen thuộc với cậu.

—— Không được! Không được! Không được như vậy!

Lâm Mặc vừa chạy vừa tự nhủ.

Cậu tự nhủ đây chỉ là giấc mơ, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Cuối cùng, hình ảnh duy nhất đọng lại ở đó là một Ngô Tử Dật bất động dưới đống thép vụn.

Lâm Mặc đột nhiên cảm thấy mình như sắp chết đuối, tầm nhìn cũng theo đó mờ đi, hai chân không tự chủ mà khuỵu xuống.

Bỗng nhiên, hơi ấm truyền đến từ đôi bàn tay của ai đó kéo cậu về với thực tại. Lâm Mặc ngước mắt lên nhìn, đối mặt là Lưu Chương với ánh nhìn đầy lo toan. Lưu Chương nắm lấy bàn tay đang run lẩy bẩy của Lâm Mặc, miệng vẫn chưa dám mở ra nói gì.

"Cậu tỉnh rồi sao?" Lâm Mặc rút tay lại, ngại ngùng xoa xoa mặt, "Cậu tỉnh lại khi nào vậy?"

"Sớm hơn cậu một chút thôi." Lưu Chương đáp lại, bàn tay cậu bỗng chốc thấy thật trống trãi.

"Xin lỗi cậu, tớ không cẩn thận lại ngủ quên mất." Lâm Mặc loay hoay chạy đến bên bàn mà rót cho người kia một ly nước, phần vì muốn giấu đi một chút bối rối của bản thân, "Cậu không sao là được rồi, có chỗ nào cậu không thoải mái không?"

Lưu Chương lắc đầu, nhận lấy ly nước để uống một ngụm nhỏ trước khi đưa lại cho Lâm Mặc.

Lâm Mặc đứng dậy, nhặt sách giáo khoa rơi trên mặt đất lên, nói: "Tớ đi ra ngoài gọi điện thoại báo cáo với giáo viên."

"Chút nữa hẳn báo, mới có năm giờ thôi mà." Lưu Chương hất cằm về phía đồng hồ trên bức tường đối diện, sau đó tiếp tục ngơ ngác nhìn Lâm Mặc.

"Sao vậy? Trên mặt tớ có cái gì sao?" Lâm Mặc sờ sờ lên mặt bản thân.

"Cậu là Hoàng Kỳ Lâm sao?" Lưu Chương lưỡng lự một hồi lâu, trong lòng không khỏi đặt câu hỏi: "Không phải tên cậu là Lâm Mặc sao?"

"Làm sao vậy biết cái tên này?" Lâm Mặc có hơi ngạc nhiên, tận trong tâm lại hình như ngậm được điều gì đó."

"Tớ...mới vừa mơ thấy cậu, và Cố Hạo, và... Ngô, Ngô Tử Dật? Các cậu đang chuẩn bị tham gia cuộc thi vũ đạo gì đó...tớ nói đúng không?"

Lâm Mặc bị doạ cho phát hoảng, không dám tin vào điều mình vừa nghe được, tay run đến mất đánh rơi quyển sách giáo khoa trên tay.

To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top