Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7. Tôi đã gặp em ở đâu ư?

"Cốc cốc cốc"

Bá Viễn gõ lên cửa phòng 1002: "Doãn Hạo Vũ? Em có ở trong đó không?"

Đợi một lúc, bên trong vẫn chưa có ai đáp lại. Bá Viễn lấy điện thoại ra, gọi lại theo số điện thoại được nhắn đến lúc sáng.

Bá Viễn nghe thấy tiếng chuông điện thoại đổ thông qua lớp cửa, nhưng không một ai nhấc máy cho đến khi đầu dây bên kia ngắt kết nối hoàn toàn. Anh cố gắng gõ cửa lần nữa, lần này nâng âm lượng giọng hơn: Doãn Hạo Vũ? Doãn Hạo Vũ, em có đó không?

Thật kỳ lạ, rõ ràng theo lời hai người bạn cùng phòng nói thì lẽ ra em phải đang ở trong phòng ký túc chứ. Anh còn nghe thấy chuông, chẳng phải nếu như đang không cầm điện thoại thì ít nhất phải nghe thấy tiếng đổ chuông chứ. Chả nhẽ em ấy ngất rồi sao? Bá Viễn lo lắng, loanh quanh mãi mỗi một lúc trước cửa phòng ký túc xá rồi mới nghĩ sẽ đi xuống phòng bảo vệ để xin chìa khóa dự phòng mà mở cửa.

Phòng ký túc xá tuy có máy lạnh nhưng không khí lại rất ngột ngạt như không được lưu thông đàng hoàng, mùi đồ ăn sáng vẫn còn sót lại thật sự rất khó chịu. Tuy nhiên, điều thu hút sự chú ý của anh lúc này chính là cái "thứ" đang nằm cuộn tròn trên giường tầng dưới kia. Anh tiến lại gần, kéo chăn xuống để nhìn rõ hơn: "Doãn Hạo Vũ, em không sao chứ?"

"Uhmm?" Patrick có chút bàng hoàng.

Bá Viễn nhìn thiếu niên với gương mặt ửng hồng trước mắt, lòng chợt dịu đi một chút. Anh áp tay lên trán của em, cau mày: "Em phải đi bệnh viện thôi."

"Anh...Viễn?"

"Là anh đây." Bá Viễn xoa xoa tóc mềm của em, "Nếu đã uống thuốc mà nhiệt độ vẫn không giảm thì không thể tiếp tục vậy đâu. Em ngoan nào, để anh đưa em đi khám bệnh."

"Em uống thuốc rồi." Patrick lặp lại câu nói này cũng hơn vài lần, cố gắng mở mắt gượng dậy để chứng minh bản thân không sao.

Vì sốt cao, đồng tử của em cũng đỏ hết cả lên theo nhiệt độ cơ thể, khóe mắt còn ngấn một chút lệ, trông rất đáng thương. Em nheo mắt nhìn Bá Viễn như thói quen của người bị cận thị, mãi một lúc sau mới nhận ra thị lực đã thật sự tệ đi rất nhiều. Hàng mi em khẽ run nhẹ, tay em dụi dụi mắt như một đứa trẻ làm nũng: "Em đã cố gắng lắm rồi.". Em khẽ mở miệng, thở ra một làn hơi nóng, đôi môi cũng vì thế mà ửng đỏ như quả anh đào chín mọng. Phút chốc trông rất mị người.

Mị người? Không thể nào! Loại suy nghĩ ấy vốn không thể xảy ra giữa mối quan hệ này.

Bá Viễn đỡ em đứng dậy, cho phép em dồn toàn sức ngã về phía mình, một chút cũng không chán ghét cơ thể ướt đẫm mồ hôi do sốt của em. Anh vội vàng lấy khăn ướt lau mặt cho Patrick, kiên nhẫn thuyết phục em: "Em là bé ngoan đúng không? Nghe lời nào, đi bệnh viện với anh. Nếu bác sĩ bảo không cần phải chích thuốc thì chúng ta sẽ về ngay nhé."

"Nhưng mà em uống....." Patrick còn muốn phân minh nhưng bị Bá Viễn cắt ngang:

"Em đã uống thuốc gì rồi? Để ở đâu? Đưa anh xem hướng dẫn sử dụng nào."

Em ngẩn ngơ một lúc, ánh mắt tròn xoe ngây thơ đưa lên nhìn Bá Viễn. Cơn sốt vẫn đang hành hạ đại não, khiến em tiêu hóa thông tin rất chậm chạp. Patrick nghĩ mãi một lúc mới chỉ tay về phía chiếc hộp nho nhỏ trên bàn: "Ở đây này ạ."

Bá Viễn đến nhặt lấy chiếc hộp, bên trên viết vài ký tự tiếng Thái rất khó đọc.

Tuy nhiên thì với một vị giáo viên như Bá Viễn, không phải là không có cách để hiểu. Ánh điện thoại rồi mở phần mềm dịch thuật vẫn hay dùng lên để chụp ảnh hộp thuốc, mắt đăm chiêu nhìn những dòng thông tin được dịch lại ra tiếng Trung. Khi hiểu chuyện, anh không thể kiềm chế mà bật cười thành tiếng, đứa nhỏ này hóa ra đã uống nhầm thuốc mất rồi!

"Sốt sao lại đi uống thuốc giảm đau? Em thật là! Bảo sao không hết sốt."

Bá Viễn lấy chiếc hộp đặt vào trong túi, cúi xuống mà đặt tay lên má Patrick: "Nếu hôm nay anh không đến, có phải là sẽ tự hành bản thân đến ngất đi rồi không? Dậy nào, đồ ngốc, chúng ta đi khám bệnh." Anh nói rồi bước đến tủ quần áo, thản nhiên lấy ra một cái áo khoác mà choàng qua người em. Quàng tay em qua vai, anh cố kéo em đứng dậy nhưng có vẻ như em không muốn hợp tác một chút nào cả. Thử vài lần không được, anh dần nhận ra không phải là vì em không muốn đứng dậy, mà là vì em không còn đủ sức nữa, ánh mắt em lờ đờ trông rất mệt mỏi.

"Em có ổn không vậy? Để anh cõng em nhé?" Bá Viễn không ngần ngại mà quỳ xuống, quay lưng về phía em.

Patrick nhìn bóng lưng gầy gò của Bá Viễn, thâm tâm không nỡ từ chối. Hai tay choàng qua cổ anh, ngoan ngoãn yên vị cho anh cõng lên.

"Nếu thấy khó chịu thì nói với anh ngay nhé." Bá Viễn đóng cửa phòng ký túc xá xong thì đến với chốt bảo an, cẩn thận dặn dò: "Tôi đưa em ấy đến bệnh viện của trường, em ấy bị sốt."

"Được được thôi, thầy đi đường cẩn thận!" Bác bảo an mỉm cười, đợi khi Bá Viễn đã đi xa rồi mới quay sang nói với người lao công đang đứng gần đó: "Nhìn xem, thầy Bá Viễn là người có trách nhiệm với học trò như vậy, không biết đã có bạn đời chưa nhỉ?"

"Chắc là không đâu, thầy ấy trông không giống như đang hẹn hò ai cả. Nhưng nếu mà là đang độc thân thật thì tôi sẽ giới thiệu cháu gái tôi cho thầy."

——————————

Bệnh viện cách ký túc xá nam của trường Hải Hoa không xa, bình thường đi bộ cũng chỉ mất tầm mười phút.

Bây giờ cũng đang là tiết học thứ hai của buổi chiều rồi, trên đường cũng không mấy xe qua lại, căn bản trước mắt thật sự rất trống trải. Bá Viễn cõng Patrick trên lưng, cố gắng đi nép vào dưới những tán cây, tránh cho em vì tiếp xúc với ánh mặt trời mà sốt cao hơn.
Patrick mơ mơ màng màng, vô thức siết chặt vai Bá Viễn, vùi mặt vào hõm cổ anh. Đôi môi em thỉnh thoảng cọ vào làn da anh, khiến anh lâu lâu lại rùng mình một lần. Hơi thở của em đều đều vang lên bên tai, không hiểu sao lại khiến anh vô cùng an tâm như vậy.

"Doãn Hạo Vũ?"

"Vâng?"

"Em tỉnh rồi sao?"

Em đáp lại bằng một loạt những câu nghe có vẻ như vô nghĩa.

"Em nói gì cơ?" Bá Viễn quay sang nhìn em, muốn nghe em nói lại.

"......Thang, anh đừng đi được không?" Giọng nói em trầm thấp đập vào màng nhĩ. Bá Viễn hai mắt trợn tròn, nhịp tim cũng bắt đầu đập loạn xạ.

Ý thức của anh bỗng quay về đoạn ký ức mùa hè năm ấy khi anh đang học năm nhất.....

To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top