Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4: Giấc mơ và người bí ẩn?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•{T/giả: Chào mọi người mình đã quay lại rồi đây^^ còn bây giờ thì vô truyện nào!!}
.... : Đối thoại
*....* : Suy nghĩ

⋅•⋅⊰∙∘☽༓☾∘∙⊱⋅•⋅『••✎••』⋅•⋅⊰∙∘☽༓☾∘∙⊱⋅•⋅

🌟Trong giấc mơ🌟

  Ở xung quanh đó thì có một cô gái đang nằm ngủ trên một bãi đất trống mênh mông, rộng lớn, có biển lớn ở gần đó cùng với một cô gái đang say giấc ngủ.

  Cô cảm thấy có ánh sáng chiếu vào mắt của mình thì dần dần mở đôi mắt tỉ mỉ của mình ra.

- Boi: Ưm..- *Nằm dậy, dụi nhẹ đôi mắt*

- Boi: *Đây là đâu?*

  Cô từ từ đứng dậy nhìn xung quanh thì phát hiện ra đây là một không gian khác. Thấy thế giới ở đây không phải nơi mà mình từng biết đến nên cô chắc chắn đây là giấc mơ cũng là ký ức của cô trước đây.

- Boi: Vậy ra thế giới này là mình từng sống sao...Thật đẹp và yên bình làm sao...

  Cô đứng trong một bãi đất trống rộng lớn, phong cảnh ở đây rất hoàn mĩ, đẹp đẽ. Cô có thể nghe rõ tiếng hót của loài chim non cùng với những cơn gió thổi qua rất ấm áp và nhẹ nhàng làm cho tâm trạng của cô trở nên thoải mái hơn.

  Cô bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của nó lúc nào mà mình không hay biết.

  Ánh mắt của cô lại nhìn vào một con đường của cánh rừng. Nó to gần bằng một cái lục địa luôn chứ chẳng đùa:0

[Xì..Xì!]

  Một con rắn khổng lồ dần dần xuất hiện, cả hai không thể nhìn rõ con rắn khổng lồ vì nó màu đen tuyền. Chỉ có con mắt của nó màu trắng, đồng tử màu đỏ:

- ???: Các ngươi là chuột nhắt hay gì mà các ngươi lại vào lãnh địa của ta?

  Nó nhìn xuống thì thấy cô nổi đầy gân trên tay và mặt. Ánh mắt sắc lạnh như muốn con mồi trước mắt mình sẽ bị xé nát ra thành nhiều mảnh vậy:

- "Này...tôi có tên đàng hoàng chứ không phải là thích gọi thì gọi đó!"

- All-boi: *Đáng sợ quá(◞ ‸ ◟ㆀ)*

- Rino: Xin thất lễ, cho hỏi ngài là ai vậy? (đổi chủ đề)

- ???: Ta ấy hả? Ta tên là zena!

- Boi: Ngươi mà cũng có tên luôn á hả?

- Zena: Đương nhiên...

- Boi: Ta còn tưởng ngươi d*ll có tên luôn ấy chứ😏

- Zena: .....

- Rino: /khụ khụ khụ/

- Boi: Thôi đến đây là được rồi, vào phần chính đi.

- Rino: Ngài Zena đây liệu ngài có biết sức mạnh bóng tối ở đâu không?

- Zena: ..ta là sức mạnh bóng tối..

- All-Zena: !!!

- Boi: Vậy..ta làm sao mà thu phục được ngươi?

- Zena: Ngươi muốn thu phục ta!

- Zena: *Mặc dù không thể nhìn rõ được sức mạnh, nhưng hào quang sức mạnh xung quanh nó thì lại thấp hơn với một con quái vật cấp thấp?*

- Zena: Nếu ngươi có thể thu phục ta bằng mana của ngươi thì ngươi có thể thu phục ta (*Thôi thì đành vậy-_-*)

  Boboiboy nghe đến đây rất vui sướng, định nói lời cảm ơn:

- Boi: Cảm....

- "Nhưng...ngươi phải làm một mình!"

- "....."

- "Tôi hiểu rồi('。_。`)"

  Cô ngồi xuống một chỗ rồi tập trung tu luyện mana của mình.. nhưng nó không có gì xảy ra...

  Cô cố gắng thử lại nhiều lần nhưng vẫn chưa thấy có dấu hiệu nào...

- Boi: *Tại sao mình không làm được?*

  Cô ngẫm lại suy nghĩ thì cô nhớ đến hồi đó:

- "Cha ơi, con về rồi nè cha!"

- "Chà, con gái ta về rồi đó hả, đi học có vui không con gái ^_^?" (xoa đầu)

- "Dạ vui lắm cha!... mà cha đang làm gì vậy ạ?"

- "À, cha đang tập tu luyện mana"

- "Tuyệt thật đó cha OwO✨"

- "Cha chỉ cho con có được không cha:>"

  Cô con gái cứ kéo nhẹ áo tay cha cùng với cặp mắt rất dễ thương♡'・ᴗ・'♡

- "Được chứ, nếu con muốn!"

[Hết hồi tưởng]

- *Mình biết phải làm gì rồi!*

  Cô hít thật sâu vào cơ thể, rồi từ từ cảm nhận sức mạnh bên trong linh hồn mình.

  Khi cảm nhận được sức mạnh bên trong mình đã đạt đủ số lượng thì cô đã tạo ra một cây lưỡi hái cao tầm 1m9:))

- Rino: Ôi trời ơi, cậu tạo ra cái gì vậy Boboiboy!

- Zena: *Thôi toang mình rồi*

- Boi: aha.. ha.. ha😅

- "Giờ ta tess thử cái gì đi ha:)"

- "Thế để ta tạo ra một ngọn đồi"

[Tách.. tách]

- "Cảm ơn Zena nha"

  Cô nhắm mắt, cảm nhận từ từ trong dòng chảy mana. Rồi dần dần cô chuyển nó đến đầu ngón tay cái... cô mở mắt ra.. Thì đã thấy cái sức mạnh màu xanh lam sẫm... nó to đến mức sắp nổ vậy... cô liền ném nó ngay vào ngọn đồi thì...

[Bùm~]

- All-Boi: .....

- Rino: Cậu nên dừng sử dụng cái đó thì tốt hơn đó💦

- Zena: Ta đồng ý với con sóc này.

- "...Thôi thì ta dùng cái lưỡi hái ha..."

- Zena: Thôi đi, ta chỉ nói cho ngươi là dùng mana chứ đâu phải làm ra vũ khí!

- "Ôi trời, vậy tôi nghiêm túc ngay đây"

  Lần này cô không có ngồi dưới đất nữa mà cô ngồi trong không trung!

  Cô từ từ đặt bàn tay lên đầu gối chân, rồi từ từ nhắm mắt, chân cô thuận theo đó mà gập lại với nhau. Tập trung vào dòng chảy đang chạy trong người, từ từ chuyển hóa thành mana.

- *!!!*

- *Nguồn năng lượng này...mình...chưa từng thấy trước đây!*

  Zena đã rất kinh ngạc với lượng mana mà cô tỏa ra bên ngoài, gần như có thể sánh ngang với một long chủng!

  Hắn quay sang hỏi Rino:

- "Ngươi nghĩ sao?"

- "Thật..đáng kinh ngạc!"

- "Tôi chưa thấy một cô gái nào sở hữu sức mạnh vượt trội đến vậy!"

- "Ta cũng như ngươi..."

- "....Ta nghĩ ngươi nên ngăn cô ta lại đi, không là cô ta sẽ mất kiểm soát đó.."

- "!!!...tôi làm ngay!"

  Rino nói với Boboiboy:

- *Boboiboy, cậu có thể dừng được rồi!*

  Cô chợt bừng tỉnh, rồi thu mana của mình lại, rồi từ từ nhẹ nhàng bước xuống.

- Boi: Mana của tôi không đủ sao, Zena?

- "Sao lại nói vậy, ngươi cũng làm cho ta bị thương còn gì..ở ngay bên trái của ta này!"

  Cô nhìn theo bên trái thì quả thật, có một vết thương ở đó..

- "Ngươi đã thu phục được ta bằng sức mạnh mana của bản thân nên ta sẽ kí khế ước với ngươi..."

- "Khế ước ư!"

- "Đúng.."

- "Vậy chúng ta làm cùng nhau.."

  Cô liền tiến lại gần Zena, bàn tay chạm nhẹ vào má của Zena, rồi từ từ đưa lại gần trán của cô.

  Khi cả hai chạm vào nhau, có một dòng chảy vào trong người của cả hai. Nó đang chuyển mana qua cho nhau, tia sáng màu trắng xuất hiện. Rồi dần dần biến mất..

- "Ngươi thấy thế nào?"

- "...Cũng có chút khác lạ.."

- "Từ từ rồi ngươi sẽ quen thôi.."

- "...Mà tôi tự hỏi, Zena có thể biến nhỏ lại được không?"

- "Như thế này..?"

  Zena từ từ biến mình nhỏ lại. Bây giờ, Zena chẳng khác gì một con rắn nhỏ nhỏ xinh xinh..

- "Ôi trời, Zena cũng đáng yêu đấy chứ.."

- "Đúng đó đúng đó, Ngài siêu đáng yêu luôn!"

- "....."

- "Vậy bây giờ các ngươi có đi ra khỏi nơi này không?"

- "Khoan hãy đi, bây giờ ông với tôi đã thân với nhau rồi? Sao không gọi tôi là Boboiboy đi:>"

- "....."

- "B..Bo..Boboi...Boboiboy..."

- "Đúng rồi, phải gọi như vậy mới đúng Zena chứ.."

  Cô vừa dứt lời, nụ cười nhẹ nhàng êm ái trên môi hiện lên. Cô giống như ngọn nến thắp sáng trong không gian tối mờ, đi sưởi ấm tâm hồn đơn độc mà người ta cảm thấy mình an tâm hơn nhường nào...

- Zena: *hừm..* (cười nhẹ)

  Đây là lần thứ hai mà Zena gặp cái nụ cười dịu dàng này. Khiến cho Zena phải nghĩ đến vị chủ nhân của mình trước đây.... nhưng mà không thể gặp lại người được nữa.....

- "Vậy để ta chỉ cho các ngươi lối ra của con đường này"

- "Cảm ơn Zena nha"

  Nói rồi cô bế nhẹ nhàng Zena lên, ôm hắn vào trong lòng cô....

- "Boboiboy ơi, tớ có thể ôm cậu như ngài Zena không?"

- "...Được chứ, cậu có thể mà.."

  Cô vừa dứt lời, Rino đã trèo lên người cậu rồi ôm chiếc đầu ấm áp của cô.

  Trông cô bây giờ không khác gì đang trông trẻ nhỏ vậy:)

- "Được rồi, chúng ta đi thôi!"

- All-Zena: "Đi nào!"

  Cô đi theo sự chỉ dẫn của Zena đã chỉ thì cuối cùng cũng ra khỏi hang động này.

  Vừa bước ra khỏi hang, những cơn gió nhè nhẹ đã tiếp đó cậu như đang trào đón sự trở lại của cậu vậy...

  Cô vừa đi vừa nhìn cảnh vật xung quanh mình... phải nói nó rất đẹp so với cái đầu tiên cậu nhìn.

  Vì nơi đây là rừng hoa, chúng nở rộ trong cánh rừng đã tạo nên khung cảnh mềm mại, bay bổng, tươi sáng hơn so với cánh rừng lúc đầu.

- "Wa..đẹp thật đó, đúng không các cậu!"

- "Cậu nói đúng, Boboiboy"

- "...Ta cũng nghĩ vậy"

  Bỗng cô thấy ở xa xa có một người con trai đang chạy đến cái cây to lớn, chạy rất nhanh, như đang bị ai đó đuổi theo sau lưng vậy...

  Sau đó, thì lại xuất hiện thêm 7 hoàng tử đi đến vây quanh cậu con trai đó.

  Cô tiến lại gần hơn để nghe cuộc đối thoại của bọn họ nhưng dường như họ không thấy cậu thì phải...

- "Haizz mệt quá...em không cảm thấy mệt hay sao?"

- "Em thấy cũng bình thường mà, em không cảm thấy mệt đâu?"

- "Em nói đúng đó...đường không có dài lắm mà chưa gì em đã thấy mệt rồi"

- "Cái này là do em thiếu hụt thể chất nên em mới cảm thấy mệt thôi..."

- "Thôi được rồi, dừng nói chuyện lại nào...nghỉ ngơi cái đã rồi hẵn nói tiếp"

- "Ừm...vậy theo ý em:>"

  Cô thấy họ cười đùa một cách tự nhiên như vậy, người thì nói nhẹ nhàng, người thì quan tâm cậu. Khiến cho cô có một cảm giác rất quen thuộc. Giống như mình có mối quan hệ tốt với bọn họ vậy...

- Boi: Sao mình lại có cảm giác quen thuộc thế này?

  Rồi bỗng Zena lên tiếng:

- "Đ..Đó..chẳng phải là ngài ấy sao!..."

- "Ngài ấy là ai vậy, Zena?"

  Zena nói cùng chất giọng khẽ run:

- "L...Là...chủ..nhân của ta trước đây.."

- "....."

  Thấy Zena có vẻ sắp khóc, cô vỗ về cậu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu mà an ủi:

- "Không sao đâu, sẽ ổn thôi...Zena...."

  Dường như cảm nhận được đối phương đang an ủi mình nên tâm trạng Zena đã đỡ hơn...

  Bỗng cô bị chuyển cảnh đến thời điểm khác nhưng lại chẳng thấy Rino và Zena...

- "Rino, Zena!!!"

- "Hai cậu đâu rồi!"

  Cô đã gọi tên hai đó nhưng lại chẳng có động tĩnh gì...

  Vào thời điểm diễn biến tiếp theo thì cô đang đứng ở trong một căn phòng nguy nga tráng lệ và cũng thấy mình là phu nhân của kiếp trước đang ngồi trên giường và mang thai!

- *Cái gì mình hồi trước đây đã mang thai rồi sao!*

- *Mà mấy người hồi nãy là ai vậy?*

  Bỗng cánh cửa mở ra..có một thiếu niên đẹp mã có mái tóc màu nâu giống cậu nhưng mắt lại là màu nâu đậm..cô thấy người đó thì đã không khỏi kinh ngạc!...

- *Đây chẳng phải là Senpai sao, tại sao anh ấy lại ở trong kí ức của mình cơ chứ?!*

  Đang suy nghĩ thì thấy gempa tiến tới chỗ cậu (Boboiboy-past).

  Gempa yêu kiều, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu khiến tâm trạng của cậu (Boboiboy-past) lúc đó đã ổn hơn được phần nào, hắn ghé tai của mình vào bụng cậu mà nói rằng:

- "Để anh nghe một chút đi mà phu nhân của anh~"

  Gempa nhìn cậu bằng ánh mắt chiều mến và dịu dàng, đã khiến cho cậu cảm thấy xấu hổ trước Gempa vì gọi cậu là "phu nhân" mặc dù cậu đã nghe nhiều nhưng cậu vẫn chưa quen với điều này. Điều đó khiến cho mặt cậu khá đỏ mặt.

•{T/giả: Đã kết hôn rồi nha^-^}

- "Ừ-Ừm chỉ một chút thôi!"

- "Anh biết rồi^^, anh sẽ không làm gì đâu chỉ nghe đứa bé trong bụng của em thôi..."

  Bỗng cách cửa bị đạp gãy luôn:)))

*{Cửa_kun: Này nhá, Ngươi làm chủ nhân của ta cũng hơi bị lâu rồi đó🔥}

  Người vào trong tiếp theo cũng giống cậu chỉ khác mắt là màu đỏ mà thôi.

- "Sao anh dám động vào phu nhân của em hả, anh Gempa?!"

- "Anh chỉ đang nghe em bé trong bụng thôi mà làm gì mà gắt thế không biết nữa..."

- "...Vậy anh đi ra cho em nghe đi^_^"

- "Rồi rồi, anh ra là được chứ gì..."

- "^-^"

  Hắn tiến tới chỗ cậu cũng áp sát vào bụng cậu giống Gempa vậy, hắn nghe được em bé trong bụng cậu thì liền vui mừng, hí hửng mà nói rằng:

- "Con đang gọi em kìa anh Gempa!"

  Thấy người ở đằng trước mình phản ứng như vậy cậu cũng cười tươi như ánh sáng của đảng à nhầm là cười tươi như hoa mới đúng:))

  Cô lại bị chuyển cảnh đến thời điểm khác nhưng đó là lúc cậu đang uống trà ở ngay phòng trà? Cậu uống từng chút từng chút một, trông tách trà đó khá ngon?

  Cho đến khi uống hết trà, thì cậu ho ra máu, nhịp tim không được ổn định theo đó mà nó đập loạn xoạn và nhanh.

  Cảm thấy trong người khó thở, chóng mặt, buồn nôn. Cậu đã gọi hầu nữ mấy lần liền nhưng cậu lại chẳng thấy ai đến cả.

  Vì quá đau trong cơ thể nên cậu đã đứng lên không được...

  Mà 7 hoàng tử kia đã đi làm công việc của mình, cách khá xa chỗ cậu nên đã không thể gọi mọi người.

  Chất độc cứ thế ngày càng ngấm nhanh. Và cậu đã gục trên bàn trà và chìm vào giấc ngủ ngàn thu:))

•{All: Má vừa nói cái gì vậy ạ? }
*Cầm vũ khí, kề vào cổ T/giả*

•{T/giả: Má ghi lộn thôi mà...để má sửa lại cho💦}
•{All: Vậy má ghi lại đi ạ, chứ để con mà nóng là má xác định với tụi con^^💢}
•{T/giả: *Vừa sửa vừa toát mồ hôi💦*}
•{T/giả: *Sao mà tui khổ giữ vậy nè🥲*}

  Ý lộn....mà là chìm vào giấc ngủ mới đúng.

  Lúc cậu không còn có dấu hiệu sống lại thì hai người nào đó đã xuất hiện ở phía sau cánh cửa...

  Hai người phụ nữ đó là hầu nữ của cậu, hai người ấy tiến lại gần chỗ cậu (Boboiboy-past) và nói lớn:

- "Hahaha người đáng chết lắm, ai biểu người dám lấy đi người mà ta yêu quý nhất!"

- "Dám lấy đi người của ta thì sẽ có kết cục như ngày hôm nay thôi, đừng có trách nhé mà có trách thì hãy trách chính bản thân mình đó!"

•{T/giả: Hai con kia, chúng bay có bị hâm hay bị khùng không vậy? Tự nhiên chửi con tao vô cớ vậy💢}

•{Hai người hầu: Tao có bị hâm đâu mà nói vậy! với lại thấy nó cũng hơi vướng mắt quá nên tụi tao cho thằng đó die luôn khỏi bị vướng víu ấy mà..}

•{T/giả: ......}

_________________________________________
*{T/giả: Mọi người có thể cho mình xin ý kiến vũ khí được không? Để diệt tận gốc hai con người không ra người kia:)}

  Khi nghe tin phu nhân của bọn họ bị sát hại...

  Các hoàng tử đã bỏ hết tất cả công việc của họ đang làm việc mà về ngay sớm nhất có thể nhưng mà đã quá trễ...

  Vì người họ yêu mến, hết lòng, thật lòng đã nằm trong quan tài ở ngay trước mặt họ...sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa...

  Ngay cả đứa bé trong bụng cũng chung số phận theo đó...

  Họ đã khóc rất nhiều vào lễ tang của cậu...

  Ai cũng không tin vào điều đang diễn ra trước mắt...

  Nhưng cũng không thể quay lại được nữa...

  Sau khi cậu ra đi thì vương quốc đã trở nên hỗn loạn...

  Vì cậu mà vương quốc đã bị tàn phá...

  Vì cậu mà vương quốc bị thiệt hại trầm trọng...

  Vì cậu mà không ngần ngại giết người thay cho cái chết oan uổng của cậu...

  Ngay cả hai người phụ nữ kia cũng bị chết nhưng chết một cách thảm thiết hơn cậu vì bị tra tấn,v.v...

  Sau khi cả vương quốc đã bị phá hủy hoàn toàn không có người nào sống sót....

  Chẳng có ai biết được 7 hoàng tử ấy có còn sống sót hay không....

  Mà chỉ biết 7 hoàng tử đó đã tự tay giết sạch tất cả mọi người trong vương quốc, khiến cho nơi đây trở lên lạnh lẽo mà có sự căm phẫn của nó vậy....

  Sau khi cô xem xong thì xung quanh chuyển thành màu trắng?! Cô nhìn xung quanh thì đã thấy người con trai (Boboiboy-past) đang đứng đối diện với cô ở trước mặt, cậu ấy nói rằng:

- "Chào cậu, Boboiboy^^"

- "Cậu là!"

- "Phải tôi chính là..."

- "Mà cậu là ai vậy?"

- "....."

- *Tự nhiên muốn ném thằng này vào thùng rác ghê:))*

- "Để tôi giới thiệu lại cho cậu nhớ vậy..."

- "Tôi là Boboiboy cũng là cậu nhưng ở kiếp trước của cậu nên cậu có thể gọi tên tôi là gì cũng được^^"

- "Ồ hóa ra là cậu!"

- "Ừ là tôi...mà cũng sắp hết thời gian rồi cậu phải đi gặp người này cái đã rồi hãy tỉnh giấc^w^"

- "Là ai vậy?"

- "Rồi cậu sẽ biết ngay thôi^^"

- "Tôi mong cậu hãy bảo vệ họ, cũng như chăm sóc họ thật tốt giúp tôi, Boboiboy"

- "Vì sau này cậu và họ là một gia đình nên mong cậu hãy cẩn thận với hai con người kia nhé vì cậu sẽ gặp rất nhiều kẻ rắc rối nên hãy cẩn trọng!"

- "Nếu có gặp chuyện gì khó thì hãy gọi tôi nhé"

- Boi: Vậy tôi gọi cậu là Hari được không?

- Hari: Được chứ Boboiboy! Cảm ơn cậu vì đã cho tôi một cái tên...

- Hari: Mà đến lúc tôi phải đi rồi..nên là tạm biệt cậu, Boboiboy. Chúng ta sẽ còn gặp lại^^"

- Boi: Khoan!

  Chưa nói xong thì Hari biến mất một cách đột ngột như vậy khiến cho cô cảm thấy khó hiểu về giấc mơ này..

  Chắc là những kí ức khác đã bị lãng quên...cô cần thêm thời gian để có thêm những kí ức khác.

🌟Ở hiện tại🌟

  Cô mở mắt ra:

- "Ưh-ưm....?"

- "Mình đang ở đâu đây?"

  Cô nhìn xung quanh thì chẳng có ai...

  Như là một không gian màu đen vô tận vậy...

  Cô đứng dậy, rồi đi mãi đi mãi mà chẳng có lối thoát ra ngoài..

  Cô đi sang trái thì bỗng dưng cô nhìn thấy một con đom đóm thì phải?

  Nó đi vào trong một cái hố?

  Cô tiến lại gần thì thấy có một chiếc chìa khoá và một tấm ảnh có hình một người con trai giống cô từ mặt, mũi, nụ cười đó đều giống y hệt cô nhưng mà là ở một thế giới khác.

*Ảnh minh họa*

  Cô sững sờ vì đây chẳng phải là mình hay sao?

  Tại sao tấm hình lại ở đây cơ chứ..

- *Chắc chắn là có gì đó đáng nghi ở đây...*

  Cô vừa nói xong thì không gian chuyển thành một nơi khác và ngay trước mặt cô có một người giống cô khi cô giả trai nhưng màu tóc thì lại là màu trắng...

  Người đó cười một cách kì lạ và nói:

- "Chào đằng đó..."

- "Ngươi là Boboiboy?"

- Boi: N..ng..ngươi là ai!

- "Ta là cô nhưng là ở một cá thể khác.."

  Cô nghe vậy thì cũng lạnh sống lưng..

  Cô lùi lại ra phía sau nhưng hắn lại càng tới gần cô hơn.

  Đến khi cô va vào bức tường chắn ở đằng sau thì hắn lại trói cô lại bằng sợi dây xích màu đen..

  Cô vùng vẫy liên tục nhưng cô không thể làm gì được vì dây xích này được làm bằng nguyên tố bóng tối nên khó mà có thể thoát ra được.

- "Rốt cuộc ng..ngươi là ai!"

- "Xin tự giới thiệu, ta là Evil - Boboi01, cũng là ngươi ở một tính cách ác quỷ.."

- *Evil - Boboi01!*

- "Ngươi là người đã bắt 'cậu ấy'.."

- "Phải..chính là ta đã bắt 'cô ấy'...-Uiza!"

  Hắn chưa kịp nói xong thì đã bị người con gái kia đánh vào đầu, oán trách...

- "Anh..đang..làm..cái gì..vậy hả!!!"

- "S..sa..sao em lại ở đây, anh tưởng em đi làm việc rồi chứ..."

- "Nếu em không về sớm thì chắc anh đã hại bạn em rồi đúng..không?"

  Trong lúc hai người đang cãi nhau thì Boboiboy đã sốc trước người con gái đang ở ngay trước mặt cô...

- "L..Là cậu sao!"

  Nghe thấy người kia nhận ra mình thì liền nói với giọng nhẹ nhàng hơn..

- "Phải, chính là tớ. Không ngờ cậu vẫn còn nhớ tớ...mà cũng phải nhỉ..đã 10 năm rồi chưa gặp nhau...thì sao mà không vui đúng không^-^?"

  Cô nghe đến đây thì không kìm được cảm xúc của mình mà ôm chầm lấy người kia mà òa khóc...nước mắt cô cứ dàn dụa ra trên má, nói rằng:

- "Cậu có biết là tôi nhớ cậu lắm không!"

- "Đã 10 năm cậu không trở về..cậu có biết làm vậy khiến cho tôi buồn lắm không!"

- "Rồi rồi..cậu đừng khóc nữa được không....- Cậu làm áo tớ ướt rồi nè💦"

- "Ừm..." (lau nước mắt)

- "...Mà sao cậu lại ở đây vậy?"

- "Do thằng 'bạn trai' mình cố ý đi ra khỏi nhà rồi lại thấy cậu ở đây nên là muốn ăn hiếp cậu đó:v"

- Boboi: 'bạn trai' cậu hả?

- *Thôi xong..lỡ mồm mất luôn rồi*

- (-////-): C..câ..cậu đừng để ý về lời lúc nãy tớ nói...

- *Còn tớ thì có đó..*

- "À mà thôi, để chuyện này nói sau đi..mà cũng đến lúc chúng ta phải tạm biệt tại đây rồi.."

- "Vì tớ còn phải đi giải quyết công việc của mình...không lãng phí thời gian của cận nữa nên tạm biệt cậu, Boboiboy..."

- "Khoan đi đã!"
_________________________________________

  Cô tỉnh giấc thì thấy mình đang ở trong phòng...

  Nhìn ra cửa sổ thì trời có sáng nhưng vẫn còn tối..

  Cô nhìn đồng hồ...hóa ra là 4h28'

  Cô chuẩn bị xuống giường thì cảm thấy có vật gì đó trong tay mình, mở tay ra thì thấy có một chiếc chìa khóa ở trong lòng bàn tay phải của mình.
*Ảnh minh họa*

To be continues

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top