Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Hồng Hồng Nhi (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đệ bế ta đi đâu đấy."

Hồng Hồng Nhi tức xì khói: "Mang ngươi đi làm thịt."

Bên ngoài có giăng kết giới, Hồng Hồng Nhi bế y trên tay loay hoay dòm ngó mãi. Tạ Liên cười khổ, cũng muốn ra ngoài dạo một lát nên lén giải kết giới cho hắn.

Chỉ mới sáng sớm, nền trời có nắng ban mai nhẹ. Tạ Liên xoa xoa má mình: "Đệ không chuẩn bị cái gì che nắng cho ta hả, ta muốn ngồi xe ngựa có lót đệm cơ."

"Ngươi còn dám đòi hỏi? Ta đem ngươi ném xuống sông." Bỏ trốn được đã may lắm rồi, định đi xe ngựa rùa bò để bị tên ôn kia bắt lại hả? Hắn đâu có ngốc đâu chứ!!!!

"Không có, ta không đi đâu."

Hồng Hồng Nhi trừng mắt: "Ta bắt được ngươi rồi, ngươi tưởng mình bỏ trốn được chắc. Đợi chạy xa rồi phải dạy dỗ lại mới được, hừ tên khốn kia đã đi tìm quả chết tiệc gì rồi, không đến cứu được ngươi đâu." Hắn tiếp tục lẩm bẩm: "Hôm nọ ngươi đi với tên kia cũng đâu có đòi hỏi gì, nhất quyết đi bộ dạo mát gì đó. Muốn kiếm chuyện với ta hả, đừng có mơ. Ta không phải người hầu của ngươi nhé!!!!"

Tạ Liên ủ rũ không thèm nói chuyện với hắn.

Hồng Hồng Nhi rất muốn chửi đổng, đành trộm xe của tên quỷ kia bế y lên. Bên trong có lót thảm lông dày bao phủ mọi góc cạnh, chăn mỏng gấp gọn, gối mềm để dựa. Ngày thường y cũng không dùng đến, nhưng vì mang thai Hoa Thành chú ý cẩn thận, mọi thứ đều bổ sung chu toàn.

Tạ Liên ở trong lòng hắn, xòe ngón tay đếm đếm: "Chúng ta đến vườn anh đào chơi đi."

Tuy bây giờ đã qua mùa nhưng tán cây xanh mướt che rợp lối, mái hiên mát mẻ. Cách đó không xa còn có hầm băng, trước khi có vườn dưa Tạ Liên hay đến đó dạo mát mùa hè. Người nào đó sợ y ăn nhiều lạnh bụng đã cấm tiệt y đến vườn dưa rồi, có nài nỉ thế nào cũng không được.

"Sao ta phải nghe theo ngươi chứ?" Đến bao giờ y mới ý thức được mình đang bị hắn bắt cóc chứ. Hồng Hồng Nhi liếc nhìn y hai cái, không nhịn được lấy chăn mỏng lau lau mặt y.

"Đệ làm gì?"

Chăn này là để y ngủ trưa bên mái hiên cạnh hồ, đắp nhẹ lên người tránh gió. Hắn lại xé nó ra vẻ mặt chán ghét lau khắp mặt y là có ý gì?

"Phải lau sạch dấu vết tên kia để lại hừ! Lau này, lau này!"

Tạ Liên "..."

"Không được ta phải bế người đi tắm sạch sẽ từ trong ra ngoài!"

Tạ Liên "..." có chắc là đi tắm không? Có nên bỏ chạy không?

Kết quả, Hồng Hồng Nhi bị Tạ Liên tóm.

Không như lần mang thai trước, pháp lực của y vẫn vẹn nguyên như cũ. Tạ Liên ác ý trùm lưới treo hắn lủng lẳng trên cây anh đào. Hồng Hồng Nhi mắt long sòng sọc, ngồi trong lưới nhìn Tạ Liên mắng: "Ngươi tạo phản, tạo phản rồi."

Tạ Liên ngồi dưới hiên ăn nhẹ, cười tít mắt: "Ngươi năn nỉ đi, ta thả ngươi xuống."

"Ngươi đừng có mơ, ta mà thả ngươi được sẽ đánh ngươi no đòn!!"

Trời chút nữa sẽ nắng lên, Tạ Liên cũng không nỡ treo hắn lâu, giả vờ quay lưng: "Ta đi ngủ đây."

Tạ Liên nằm im một lát không nghe thấy động tỉnh nữa, Hồng Hồng Nhi sao dễ bỏ cuộc như thế? Chiếc lưới này Hoa Thành mang về, chắc là không dễ bị xé bỏ đâu ha? Mà y cũng đã dùng Nhược Da trói hắn lại, sao xé được. Tạ Liên dụi mắt nhìn, không còn thấy hắn đâu nữa.

"Hồng Hồng Nhi?"

Hồng Hồng Nhi bận cắn lưới không thèm trả lời y. Gặm này, gặm này, cắn xé này, cắn xé này. Thấy y nhìn liền xoay lưng tiếp tục cắn.

Tạ Liên thấy hơi buồn cười, đúng là trẻ con mà.

Nhớ sau khi hắn trúng độc mất trí, ngày ngày đều gọi y là đồ xấu xa. Những từ này trong miệng hắn đều chứa đựng chút cổ quái, hờn dỗi, ngang ngược. Hắn trừng mắt, hay ngạo nghễ ngước nhìn đều mang chút gì đó ấm áp, hướng về y, bao dung cưng chiều. Hắn cố gắng he giấu, không chịu thua,  muốn y phải để tâm tới hắn, cầu xin hắn. Mỗi khi thân mật, tì trán, dựa dẫm, hay ôm siết, đôi lúc lại giở chứng cắn y một cái rõ đau.

Nụ hôn ướt át lướt trên cổ, chạm da thịt ướt một tầng mồ hôi. Quấy nhiễu, đòi hỏi, trêu chọc không ngừng. Bắt y phải chú ý đến hắn, hôn, không cho phép giãy giụa. Bị hắn cọ đến người mềm nhũn tê dại, nhịp thở rối loạn nuốt chửng.

So với Hoa Thành ôn nhuận dịu dàng, Hồng Hồng Nhi giống như bản năng của hắn, muốn gì phải làm cho bằng được. Nhưng, cũng chỉ có một chút thôi, còn lại là tính khí trẻ con.

Tạ Liên day trán, thả hắn khỏi cây nhưng chưa tháo lưới. Ễnh bụng đi vòng quanh hắn chọc tức: "Sao hả? Đệ sẽ không thoát được đâu có cắn cũng vô ích."

"Ngươi đừng có đắc ý ta sẽ đánh ngươi tét mông, đánh ngươi tét mông."

***
Tạ Liên ngủ ngon, lúc tỉnh trời đã tối.

Hoa Thành ôm tiểu Bảo Bối chơi mấy tượng gỗ nhỏ, chim nhỏ bằng lá vàng, bán đồ hàng trân châu.

"Chơi thêm một lát rồi về phòng biết không?"

Môi nhỏ tiểu Bảo Bối chu chu: "Con muốn ngủ với Liên Liên phụ thân."

"Không được, phụ thân phải bảo vệ đứa bé nhỏ trong bụng, không thể để con ôm được."

Tiểu Bảo Bối nhìn hắn hoài nghi, bất mãn: "Người lớn rồi còn sợ ma không dám ngủ một mình sao? Người cũng nên về phòng đi chứ!"

Tạ Liên bật cười.

Thấy y tỉnh, Hoa Thành vòng tay ôm người, tỳ cằm trên vai y hôn nhè nhẹ "Ai nói, là Liên Liên phụ thân của con cần bảo vệ đấy." Hắn cắn vai y đùa bỡn: "Ca ca sợ ma lắm đúng không..."

Tiểu Bảo Bảo thò chân cố nhảy xuống giường, quay mông về phía họ vừa đi vừa lẩm bẩm: "Lừa dối, lừa dối, người muốn ôm một mình chứ gì!"

Tạ Liên cười khổ, thúc người đệ ấy một cái. Đứa bé chỉ mới biết nói không lâu, đệ dạy lung tung cái gì đấy.

"Ca ca, bên ngoài rất nguy hiểm không có ta bên cạnh ca ca đừng có ra ngoài được không?" Vì chuyện nguy hiểm lần trước, Hoa Thành cứ phập phồng lo sợ không yên. Ở nơi Thiên Diệm đó khó dùng pháp lực, hắn không hay biết y đang ở đâu. Lúc về, bị dọa một phen điêu đứng...

Tạ Liên định giải thích gì đó, chợt nói: "Hồng Hồng Nhi đâu?"

"Không thấy."

"Sao có thể không thấy, để đệ Hồng Hồng Nhi bị treo ở đó luôn sao?" 

Hoa Thành hừ nhẹ: "Ai bảo hắn dám đưa ca ca đi ra ngoài nguy hiểm."

"Là ta mở kết giới cơ mà." Tạ Liên nhổm người dậy: "Mùa hè vẫn có sương đêm, sẽ bệnh đó."

Áchhhh xìiiiii

Áchhhhh xìiiiii

Hồng Hồng Nhi thật sự bệnh rồi, Tạ Liên muốn chăm thêm một lát, đã bị Hoa Thành ôm về phòng quấn trong chăn: "Ca ca ngủ thêm đi, để ta chăm cho."

"Thật không? Đệ không được được đánh Hồng Hồng Nhi đó."

Hoa Thành nheo mắt: "Đương nhiên."

***
Hồng Hồng Nhi: ét ô ét

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top