Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53: Trận Chiến Không Hồi Kết (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xung quanh nhà có tạo kết giới gió mưa đều không đánh động tới được. Đêm nay trời mưa thật lớn, giữa rừng hoang vu âm thanh như đánh thẳng vào tai. Hoa Thành hơi ngồi dậy nghiêng đầu nhìn Tạ Liên đang thiêm thiếp bên cạnh mình, xót xa.

Tạ Liên thấy hắn cử động, mí mắt nâng nhẹ: "Đệ định đi đâu à?"

"Mưa ồn quá ta sợ ca ca ngủ không ngon, đang muốn giăng thêm một cái kết giới nữa tách biệt âm thanh.

Tạ Liên áp sát ngực hắn lười biếng, đã khuya lắm rồi mà chưa thể đi vào giấc ngủ sâu: "Đệ tiết kiệm sức lực tu luyện đi, ta không sao cả."

Nhưng hắn sao yên tâm được, đêm qua ca ca bị cơn đau bụng hành hạ, khó khăn lắm mới dỗ người ngủ chốc lát. Sau đó hốc mắt hắn bỗng đau đến co rút, nóng hệt như bị thiêu hủy tàn nhẫn. Còn không phải nhóc Ách Mệnh đi làm chuyện ngu xuẩn? Hắn không dám động đậy, sợ ca ca vừa mới thiếp đi phải tỉnh giấc.

Đến giờ vẫn hơi âm ỉ, hắn không dám để lộ, người còn trong bộ dáng bé tẹo như này, đúng là nên để dành điều khí cho ca ca.

Hoa Thành đành nằm xuống, Tạ Liên ngửa mặt mắt mở không nổi, bàn tay y chạm mắt hắn: "Còn đau không?"

Ách Mệnh đã trở thành thế kia hắn sao có thể không đau, hắn đã bắt y ở cạnh cho hắn làm nũng, đòi hỏi cả buổi chiều.

"Được ca ca hôn đương nhiên không đau nữa." Cái cảm giác được y nhẹ nhàng ôm lấy, môi hôn ấm áp chạm lên có thể cuốn đi hết đơn đớn tích tụ ngàn đời trong hắn. Hoa Thành che giấu tiếng thở dài thườn thượt, hắn vẫn còn muốn được nhiều hơn thế, liếc cái bụng to tròn kia tiếc đến cả người đều đau.

Thêm chướng mắt hơn nữa là Ách Mệnh đáng chết kia dám nằm trên ngực ca ca ngủ, dành hết chỗ êm ái dễ chịu, còn được ca ca lấy khăn tay làm chăn đắp cho. Hoa Thành nhiều lần lăm le búng nó bay ra ngoài, tiếc là ca ca bảo vệ nó quá, hắn không có cơ hội.

Như cảm nhận được Tạ Liên liền che chắn Ách Mệnh lại. Hoa Thành hừ lạnh: "Vô dụng."

"Đâu có, Ách Mệnh teo nhỏ như đệ mà vẫn chiến lắm, ra ngoài bắt yêu, giỏi lắm."

Hoa Thành nghe ra ý khác, nói đầy hờn dỗi: "Ta cũng từ núi đồng lô tôi luyện mà ra, không giỏi sao?"

Tạ Liên cười híp mắt: "Giỏi lắm, giỏi lắm, Tam Lang giỏi nhất."

Hôm nay Tạ Liên thức rất muộn, tới trưa vẫn nằm trong chăn ấm ngủ say. 

Nào biết trước sân có người đang khổ sở, hì hục đào mấy bụi hoa trước sân. 

Vừa rồi tiểu bảo bối lảo đảo nhún một cái, thổi bay cả hàng rào hoa hắn trồng. Chuyện là Phong Sư cho nhóc con nhà hắn mượn quạt, gây ra chuyện quạt không thèm lấy đã chuồn đi. Tiểu bảo bối ngồi phịch dưới đất mở to mắt nhìn thảm cảnh, mắt rưng rưng.

Trời đất quay cuồng, bụi bốc mù mịt luống hoa mơn mởn không cánh mà bay. Ngay lập tức nó phụng phịu tìm cách chuồn khỏi bãi chiến trường, tiếc thay rất nhanh bị Hoa Thành bắt được. Gò má trắng nõn ngày nào giờ ngoài dính vết chân vịt bằng mực, còn đầy bụi đất lấm lem.

Tiểu bảo bối sụt sùi rưng rưng nước mắt.

Khi Tạ Liên thức thấy trước nhà ngổn ngang, Ách Mệnh biến thành thanh đao nhỏ hơn cả gan bàn tay y. Nó đang hì hục đào đất, nước mắt tèm lem sấp lụt nhà rồi. Vừa thấy y người đã nhanh chóng nhảy tới dính trên mặt Tạ Liên khóc rống lên.

Nó có làm gì đâu, tự dưng bị dựng đầu lên đào đất trồng hoa. Người ta đang tuổi ăn tuổi lớn mà.

Tạ Liên nhìn vườn hoa bừa bộn, không nỡ làm nó đau, vỗ về: "Sao thế, đừng khóc, đừng khóc. Tam Lang ức hiếp ngươi hả, không sao, ta sẽ phạt hắn thay ngươi."

Ách Mệnh khóc ướt áo Tạ Liên, trong khi đó Hoa Thành đang tắm rửa cho tiểu bảo bối, đứa bé này giống ca ca như vậy hắn sao nỡ mắng chứ. Ách Mệnh cả đêm hưởng thụ, đến lúc phải làm việc rồi.

Thế nhưng lúc ra Ách Mệnh đang nằm phè phỡn trên khăn ngực của Tạ Liên thút thít, thấy hắn liền co rúm lại chui tọt vào trong áo y trốn.

Tạ Liên khép áo trước ngực giấu nó đi, cúi đầu dịu dàng: "Đừng sợ, ta đánh hắn cho ngươi."

Hoa Thành "..."

...

Ban đầu Hoa Thành muốn tiểu bảo bối có nhiều bạn, lớn lên trong môi trường tốt nhất. Không phải chợ Quỷ không ổn, nhưng dư chứng việc sinh non vẫn còn.

Sau đó, hắn mới nhớ ra một chuyện. Không như ca ca từ người phàm phi thăng thành tiên, nhóc con nhà hắn có tiên thể, tuổi thọ không tính như người thường. Giờ tiểu bảo bối đã ra đời ba năm rưỡi nhưng nhìn qua chỉ chừng mười tháng tuổi thôi. Khi nhìn thấy những đứa bé xung quanh lớn lên còn mình vẫn còn nhỏ xíu, tiểu bảo bối sẽ buồn lắm.

Cho nên Ách Mệnh biến thành người ca ca rất vui, tiểu bảo bối sắp có bạn mới chơi cùng. Nhưng nếu vì thế mà ca ca cưng nó hơn hắn, Hoa Thành giận nghiến răng, trừng mắt với thanh đao cùn kia.

Ách Mệnh âm thầm lè lưỡi, bị phạt đáng lắm, lêu lêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top