Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 70: Các Con Đi Học (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Liên liếc xéo hắn: "Lúc trước ta chỉ muốn dạy tiểu bảo bối đi bắt yêu nhiều hơn, rèn luyện sử dụng pháp thuật đúng cách. Đệ hết lần này đến lần khác từ chối sợ con mệt, ngày nào cũng bế con trên tay nói nó còn nhỏ không cần vội, nuông chiều một chút không sao." Y chỉ ngón tay chạm ngực hắn, hoài nghi: "Nay tự dưng lại muốn để Bánh Gạo vào rừng tu luyện một mình. Tam Lang, đệ có ý đồ gì?"

Còn không phải tại ca ca hôn nó nhiều hơn ta sao? Suốt ngày giành ca ca với ta sao, không tống nó đi một vạn tám ngàn dặm hắn không thể yên tâm được.

Hoa Thành cười làm lành: "Ta nào có ý đồ gì chứ? Để Ách Mệnh huấn luyện nó không phải rất tốt sao?" Hắn càng nói càng thấy tức, ca ca ôm nó lên Tiên Kinh là quên bén hắn: "Sinh ra là Quỷ Vương mà đến giờ cầm đao thế nào còn không biết, hừ làm mất hết danh tiếng của ta, cái mặt thấy ghét." 

Tạ Liên "..."

"Đệ dám nói đứa con ta vất vả sinh ra thấy ghét hả?" Tạ Liên thò tay nhéo mạnh eo hắn: "Nếu đệ muốn thế, để ba đứa cùng đi tu luyện bắt yêu."

Hoa Thành ôm chầm lấy người, cười thích chí: "Vậy ngày mai ta đi tìm chỗ tốt dựng nhà cho con chúng ta ở."

Trong lòng Tạ Liên từ lâu đã tính toán chuyện này, không thể để ba đứa nhỏ ở nhà ôm mình suốt được. Chữ nghĩa hay pháp lực y đều có thể dạy nhưng làm sao bằng các thầy đồ có kinh nghiệm được. Vấn đề ở chỗ mấy nhóc nhà y không giống người thường, dạy ba bốn năm không thấy nó lớn, sẽ dọa chết người ta đó. Phải tìm vị thần tiên nào đó dạy mới an tâm. Văn võ song toàn, con đường đi mới dễ bề thuận buồm xuôi gió.

Thật ra hắn chỉ muốn quăng một đứa đi thôi, phải để hai đứa nhỏ đáng yêu trắng nõn nà ở lại cho hắn ôm mới thích. Nhưng tính đi tính lại, vẫn nên để mấy đứa nhóc làm quen với mấy việc này, hôm trước hắn còn thấy Cá Rán săn được thủy quái, hừ không thể để thua thiệt tên dưới sông kia được. Lần trước ca ca nói tên kia mê ăn súyt nữa để Cá Rán bị bắt đi, Hoa Thành không tin, nói về nghiêm khắc với các con Hạ Huyền hơn hắn mấy nghìn bậc.

Tạ Liên trừng mắt với hắn, nhìn trái nhìn phải Tam Lang toàn thân đều phát ra âm mưu. Y không tóm được đuôi cáo của hắn, lần nào cũng bị hắn bắt nạt.

Khi nghe tin phải vào rừng tu luyện, sống tự lập nửa năm, ba đứa nhỏ phản ứng khác nhau. Tiểu Bảo Bối phớt lờ không ý kiến, nó theo Phong Sư đi bắt yêu mấy lần, có gì phải sợ chứ?

Bánh Gạo nghe tin phải vào rừng miệng la lên thê thiết: "Kẻ xấu muốn đem con ném vào rừng thì có!" Sau đó nhảy vào lòng y khóc rống lên.

Bánh Bao nhỏ thì ôm chân họ bù lu bù loa nói đi xa sẽ nhớ lắm nhưng hôm sau nó là đứa thức sớm nhất. Ngày thường lúc nào cũng rên rỉ không chịu rời giường, tay ôm chặt chăn thề chết không buông. Nay trời chưa sáng hẳn đã chọn đồ đẹp thêu hoa, đeo vòng kiềng khoá ngọc đầy người, mặt mày hăng hái muốn đi du ngoạn khắp nơi. Tạ Liên thầm đau đầu, y nghi ba đứa nhóc này đang âm mưu bỏ nhà đi chơi chứ học hành nỗi gì.

Vì thế, y phải ôm ba đứa lại đe dọa một phen, tu luyện không tốt sẽ đem ba đứa cho người khác hết đấy! 

Hoa Thành chuẩn bị cho mỗi đứa mấy món điểm tâm hồng mai, lê hấp đường thơm ngát, nhìn ba đứa ăn uống no say hai má đỏ hồng, trong bụng có chút lưu luyến.

Kế hoạch ban đầu thực thi khá suôn sẻ, mấy nhóc có nhà mới, sáng bắt cá, trưa đi hái nấm, thỉnh thoảng vào rừng bắt thỏ chơi. Không có yêu quái bén mảng đến cũng chẳng sao, ăn no rồi ngủ thẳng cẳng.

Khổ nỗi Tạ Liên thần trí lên mây, một ngày đi thăm năm sáu lần. Nói sao chúng cũng chỉ là mấy đứa nhóc chưa tới mười tuổi. Ăn uống làm sao, nấu nướng làm sao, Tiểu Bảo Bối được hắn dạy nấu ăn từ lúc lên ba, xuống bếp vẫn phải canh chừng không để cho nó đụng vào vật dụng nguy hiểm. Không biết ở nhà mới phải xoay sở làm sao? Quan trọng hơn là Tiểu Bảo Bối còn do di chứng lúc y mang thai gặp nguy hiểm, đến giờ vẫn không khống chế tốt thần lực trong người. Y sợ nó sẽ thổi bay cả khu rừng hoặc là bị con tiểu yêu nào đó lừa đánh đấm liên tục, tự tổn hao sức lực…

Mới đó còn dặn dò Tam Lang phải nghiêm khắc không được mềm lòng, quay lưng đi y đã nhớ không chịu nổi. Như hôm trước Bánh Bao Nhỏ còn ở trong lòng hắn sụt sùi: "Vào trong rừng sống con phải tự rửa bát á, còn không thích rửa bát, hu hu không thích giặt quần áo nữa."

Hoa Thành không thèm suy nghĩ nói: "Thế ta vào rừng rửa bát, giặt đồ cho con."

Tạ Liên liền chống nạnh phản bác: "Không được, đệ nói là để con tự lập cơ mà. Chiều riết đến lớn lại lười biếng không chịu làm cho mà xem, đệ không định để con gả chồng à."

"Không sao, ta sẽ tìm cho con gia đình tốt nhất trần đời, có người hậu hạ không cần phải làm." Hoa Thành hôn kín mặt con chọc cho nó cười khúc khích.

"Không được, lỡ như con chỉ gả vào muốn nhà nông hộ thì sao? Chọn ai cũng được, sợ là con rể không thích tính khoe khoang dùng tiền đè chết người khác của đệ đấy." Tạ Liên biết ngay hắn sẽ bao che mà, lúc nào cũng muốn chiều hư mấy đứa nhỏ.

"Không sao, ai dám ức hiếp con ta sẽ đánh người đó, bắt con rể tự làm đi."

Tạ Liên nheo mắt: "Không sợ con gái đệ xót à?"

"Thế ta sẽ sang nhà làm thay con. Cái gì phụ thân cũng làm được."

Tạ Liên "..." Nếu con rể dám để đệ sang nhà rửa bát cho thì ta cũng bái phục người đó đấy.

Cuộc trò chuyện giữa hai người có đứa con mới mấy tuổi đầu đã kết thúc.

Thăm được một lần rồi lại lần hai, đi thăm dăm ba bận Tạ Liên quen lối, chạy vào rừng ở chẳng muốn ra. Ngày đầu tiên y không yên tâm việc ăn uống của các con vội vã chạy vào xem, kết quả khóa dạy nấu nướng của y thất bại thảm hại, bếp cháy một lỗ lớn khói  mù mịt, bị mấy nhóc đó nhìn bằng ánh mắt đầy phán xét!

Trán Tạ Liên đổ đầy mồ hôi.

Cũng may mấy nhóc đó chưa từng có ý định dùng bếp, gom một đống củi khô, dùng bùa thắp lửa là được. Tiểu Bảo Bối lẩm bẩm: "May quá may quá, mình thật thông minh, tài giỏi."

Tạ Liên "..."

Ngày hôm sau, Tạ Liên lại lo chúng ngủ đá chăn lung tung. Tuy trong nhà chăn ấm lò sưởi đầy đủ nhưng sau bằng trong phòng ấm áp có đá âm dương đông ấm hè mát được? Lỡ như ngủ một đêm mấy nhóc đều bệnh thì sao? Tạ Liên phi thân vào rừng, đập vào mắt là cảnh tượng ba đứa trẻ phì phò ngủ, trên người quấn áo lông dày, cả người tròn xoe như quả bóng. Trong lò sưởi than lửa vẫn hồng rực, làm hẳn mấy người đá thêm than.

Tạ Liên "..."

Mấy lần đi đi về về như thế Tạ Liên ở hẳn trong rừng mới an tâm, ngược lại lòng người nào đó như mỡ chiên xèo xèo. Vốn muốn tống ba đứa đi để hắn ở nhà thoả thích trêu chọc ca ca, sao tự dưng thành hắn là người bị bỏ rơi?

Hoa Thành âm mưu bắt người về, còn chưa thực thi ca ca đã chạy về giận dỗi với hắn: "Tam Lang, con của đệ bắt nạt ta."

Hắn không nói hai lời xắn tay áo chạy vào rừng tét mông mỗi đứa một cái, dám ức hiếp bảo bối nhà ta hả, thật to gan!

Tiểu Bảo Bối ấm ức kêu ét ét: "Con thấy đúng mà, Liên Liên phụ thân sao lợi hại bằng Phong Sư đại nhân được. Con muốn đổi người dạy cơ. Phong Sư bay rất nhanh này, biết tạo gió này… còn biết dùng kiếm lướt sóng nữa. Còn Liên Liên bay chậm rì, ra đường toàn được người cõng, ra gió không được, không phải Hoa Hoa phụ thân còn sợ người đi đường vấp ngã sao?"

Tiểu Bảo Bối thật hoài nghi lúc người bay có phải do bướm bạc hỗ trợ không?

Tạ Liên giận ơi là giận, ngẫm lại từ lúc y mang thai nhóc đầu tiên đã để lại cho nó ấn tượng bản thân vô cùng yếu ớt cần người chăm sóc. Con còn nhỏ không thể để nó thấy cảnh máu me, còn chưa đánh đấm lần nào y mang thai lần hai rồi, Tam Lang canh phòng cẩn mật không để y động một ngón tay… trong mắt Tiểu Bảo Bối y mấy năm qua chỉ biết dạy nó khẩu quyết, điều khí, sao bằng Phong Sư bay vèo vèo trên trời, gọi gió gọi mưa được chứ?

"Dám xem thường ta hả, xem đây." Hết chê y chân ngắn giờ còn nói mình yếu ớt không ra gió được cơ à.

Tạ Liên nhanh tay thi chuyển vài chiêu, phá đá dở đường một hồi, Tiểu Bảo Bối há hốc muốn ngã nhào, vểnh tai cong đuôi chạy đến ôm chân nịnh nọt. Y không thèm để ý bước đi, Tiểu Bảo Bối ôm cứng ngắc, người treo lủng lẳng kêu gầm gừ.

Tạ Liên xách nó lên chê bai nhét vào tay Hoa Thành, ngoảnh mặt nói: "Đệ mang nó cho người khác được rồi đấy!"

Tiểu Bảo Bối nắm áo y không buông, khóc tu tu đòi cứu mạng.

***

Hoa Thành vắt tay trên trán, hai mắt mơ màng đi về phía giường. Tạ Liên ngọ nguậy vén chăn trùm lên người hắn, cười hỏi: "Ấm không?"

Hoa Thành vùi đầu vào ngực y trượt người nằm xuống, hắn èo uột như cọng bún thiu ở trên người y rên rỉ đáng thương: "Ấm, ca ca ấm nhất trên đời."

Năm nay trời lạnh bất thường, sáng sớm hắn muốn nấu cháo cho ca ca ăn ấm bụng, vừa ngồi dậy đã phát hiện hắn bệnh rồi, mặt mày sốt đến đỏ bừng. Hoa Thành nằm một lát mới nghĩ ra, ca ca nằm trên giường nãy giờ là để ủ ấm chăn cho hắn. Trong chăn đều là mùi hương, hơi ấm chứa chan tình yêu thương, Hoa Thành cực kỳ thích cảm giác này. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, những lúc ca ca phải ra ngoài buổi tối hắn đều đi theo, đây là lần đầu tiên hắn phải ở nhà vì bệnh. Nghĩ tới đây, hắn không cười nổi nữa ôm chặt y hơn rên khì khì.

Tạ Liên không nỡ bỏ hắn ở lại nhưng trong trận thông linh đang loạn cả lên. Trong bụng khó xử trăm bề, Hoa Thành thấy vậy miễn cưỡng nói: "Đột nhiên ta muốn ăn cháo ở ngoài ngõ lớn thành tây gần Bồ Tề Quán, ca ca lúc về nhớ mua cho ta một phần."

Tạ Liên cười xót xa, đây chỉ là cái cớ thôi, giờ này e là ngõ phố không còn bán buôn gì nữa. Nhìn gương mặt đỏ ửng của hắn, Tạ Liên lắc đầu: "Hay là ta nấu cháo cho đệ ăn nhé."

Hoa Thành cười híp mắt, muốn rời giường đi theo nhưng bị y đè lại: "Ở trên giường nghỉ ngơi đi."

Hắn hôn tay y mấy cái mới chịu nằm lại, khẽ nói: "Ta biết ca ca lo chuyện đi học của mấy nhóc nhỏ, nấu cháo xong cứ lên Tiên Kinh xem một chuyến, Tam Lang ở nhà ngoan ngoãn dưỡng bệnh, ca ca yên tâm."

"Sẽ ngoan thật sao?" Tạ Liên nheo mắt tỏ thái độ cực kỳ không tin tưởng, ngón tay vo tròn sờ mặt hắn: "Đừng quên đệ đã hứa dẫn ta đi ngắm hoa, đừng để xuân đến đêm còn sốt ở trên giường đấy."

Lúc y bệnh mặt hắn lúc nào cũng đanh lại hết nhắc đến nhắc cái kia, vậy mà người bệnh nào đó sáng nay còn hí hửng ra ngoài biểu diễn tạc tượng người tuyết cho mấy nhóc nhỏ xem. Rồi còn khiêng khối tuyết to đùng trấn Bánh Bao Nhỏ bên dưới, cười đắc thắng lắm.

Tạ Liên ở Tiên Kinh trở về hoảng hốt tống hắn trở vào nhà, nghiêm mặt giáo huấn một trận.

Lần này Quân Ngô tìm được một vị danh sư, y muốn thăm dò xem người này dạy học ra sao? Có điều vị sư phụ này không dễ gặp mặt, Phong Sư lén báo tin cho y biết vị ấy đang ở trên Tiên Kinh nghỉ ngơi. Y còn nghe nói nương tử của ông ấy đánh đàn rất hay, học trò đều được bà ấy dạy dỗ tận tình. Cơ hội tốt như thế phải tranh thủ, chậm trễ người ta nhận đủ học trò y sẽ tiếc chết mất.

****

TG: Rao bán Tiểu Bảo Bối đại hạ giá để sinh đứa khác thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top