Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 74: Ngày Tháng Vui Vẻ Ở Bồ Tề Quán (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Liên nói sẽ ôm mấy đứa trẻ đến người dân ở Bồ Tề mong ngóng chờ đợi, chuẩn bị sẵn hoa quả bánh ngọt. Đạo trưởng tuy hay lui tới nhưng họ chỉ nhìn thấy Tiểu Bảo Bối lúc một tuổi thôi. Lúc đi làm ngoài đồng về nghe thấy tiếng cười ríu rít trong nhà, họ chần chừ tiến gần cửa chào hỏi: "Tạ đạo trưởng cho ta ôm mấy đứa nhỏ nào."

Dứt lời trong nhà có một bóng người lăn xăn ra đón không khỏi ngạc nhiên, đứa trẻ này nhìn không khác gì điện hạ mềm mại thơm hương, ánh mắt sáng ngời miệng cười toe toét. Vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ nghịch ngợm hoạt bát. Đạo trưởng từng nói thai sau là một đôi long phụng, tính toán thời gian đứa bé cũng bảy tám tuổi rồi, nhưng đứa bé này chỉ tầm ba tuổi, má mềm thơm sữa, trên người mặc áo lông sóc mềm mại làm cả người tròn xoe như quả bóng.

Ba bốn người trố mắt nhìn nhau, thầm nghĩ không rõ lại sinh thêm bé gái này khi nào.

Tạ Liên nối gót theo sau mời mấy vị khách quen vào trong nhà, bên trong rất ấm áp, Tạ Liên đang đun nước pha trà còn Hoa Thành vẫn chưa quay về. Uống được ngụm trà, cô Hoa không nhịn được hỏi rốt cuộc vì sao mấy đứa nhỏ lớn chậm, ai nấy đều lo sức khỏe của mấy nhóc con này, ôm trên tay còn sợ làm đau.

Tạ Liên không biết giải thích làm sao, đầu đổ mồ hôi. Thấy y vẫn còn đang suy nghĩ, họ suy đoán một hồi tự cho mình câu trả lời. Đoán chừng không phải mang bệnh, không phải trong miếu thờ cúng hai vị thần quỷ sao? Biết đâu được nhận làm con nuôi, điểm trán tu luyện gì đó rồi. Nghĩ vậy họ cũng an tâm xin y ôm mấy đứa nhỏ ra bờ suối chơi.

Hoàng hôn vừa buông, Tam Lang mang theo cả xe đồ ăn tươi rói quay trở về nấu cơm tối. Hôm nay hắn muốn nấu thịt viên sốt nước cam, vừa quay về ngõ đã thấy dòng người nườm nượp gửi mấy món quà nhỏ. Thoáng đó đã chất đầy xe bò, lúc đi qua bờ sông nghe tiếng cười quen thuộc không khỏi cười tủm tỉm.

Hắn không nán lại mà quay về chuẩn bị cơm, Tạ Liên vừa về đã ngửi thấy mùi thơm bụng đói cồn cào, mắt sáng rỡ.

Vừa mới bày ra được hai đĩa nghe thấy tiếng bước chân, Hoa Thành bỏ đồ ăn đang múc dở dang qua một bên chạy ra đón người: "Ca ca, ta đun nước tắm rồi, ca ca vào ngâm..."

Ai ngờ bốn vị đồng chí đã yên vị ngồi vào bàn, nhìn ai cũng chơi đến mệt rã người bụng đó meo nhìn hắn đầy mong đợi. Hoa Thành cười khổ dọn hết đồ ăn ra bàn, liếc qua có cải xào vừng, canh cá bạch chỉ, gà hấp sen, thịt viên sốt cam chua cay. Hôm nay có vẻ hắn nấu nướng khiêm tốn đi rất nhiều, nhưng lúc nhìn thấy xe bò đầy ắp Tạ Liên há miệng không nói được câu nào.

Hoa Thành chống cằm cười híp mắt.

Tạ Liên bĩu môi: "Tam Lang đúng là được chào đón, ganh tỵ quá đi mất."

Hoa Thành nhéo má Tạ Liên trêu ghẹo: "Họ mang đến cho ca ca và các con bồi bổ mà."

Tạ Liên ăn rất ngon miệng bụng hơi tròn lên, ngồi nghỉ một lát mới theo hắn vào trong tắm rửa.

Hoa Thành pha nước xong Tạ Liên vẫn chưa cởi hết quần áo, chơi quá vui bây giờ cả người ê ẩm làm gì cũng chậm chạp. Đột nhiên eo bị người ta ôm lấy giúp tháo đai lưng. Hai má y đỏ lên, khẽ nói: "Đừng nghịch."

Càng cấm hắn càng làm tới ôm chặt lấy y hôn từng điểm nhỏ, da dẻ mẫn cảm không khỏi đỏ ửng lên. May mà được mấy đứa nhóc cứu mạng, Tạ Liên thành công ôm mấy đứa nhóc vào trong thùng nước nhìn chúng nghịch nước. Bánh Bao Nhỏ đương nhiên tắm sau, nghĩ đến không được thoải mái bơi trong hồ tạt nước liền ôm chân hắn mèo nheo.

Hoa Thành ôm con xoay một vòng lớn, cười khanh khách: "Ta đào hồ nước lớn cho con bơi."

Bánh Bao Nhỏ đạt được ý nguyện ôm cổ hắn hôn chụt chụt mấy cái, vùi đầu làm nũng.

Tắm rửa xong Hoa Thành bắt y uống cạn bát canh táo đỏ cho da trắng hồng hào, không quên ôm mấy đứa nhỏ sang nhà bên ngủ, Tạ Liên định bụng đọc sách nhưng kẻ nào đó bắt y lăn qua lăn lại, eo tê cứng hết rồi hắn vẫn còn nóng hừng hực, sung sướng ăn từng ngụm nhỏ.

Hôm sau Tạ Liên thức sớm đòi hắn ôm mấy đứa nhỏ ra ngoài ăn sáng, trong Bồ Tề có cô bán mì rất ngon, Hoa Thành thường xuyên đến đây mua cho y ăn. Hắn còn học theo mùi vị đó nấu nhưng y vẫn thích cảm giác ăn ở đây hơn, chỉ cần nghĩ đến lòng đã rạo rực.

Dường như máu buôn chuyện đâu đâu cũng có, Thôn Bồ Tề không lớn, chuyện bé như hạt đậu vẫn có thể náo động một khúc sông. Chỉ mới qua một đêm, khắp thôn hay tin lúc làm đồng cứ buôn qua buôn lại suy diễn đến tám chín tầng mây. Tạ Liên biết tin chậm nhất, vừa mới từ Tiên Kinh về y ghé sạp hàng mua bàn giặt, ông chủ hồ hởi tiếp đón tốt bụng giảm giá mấy đồng.

Vừa quay đi đã nghe người ta nhắc đến mình, Tạ Liên không nhịn được lắng tay nghe. Bên bờ suối các cô đang giặt lụa thì thầm với nhau: "Ta đóan đạo trưởng mua bàn giặt về bắt Tiểu Hoa quỳ gối."

Tạ Liên "..."

Bất giác Tạ Liên trở thành thính giả của câu chuyện dài kỳ này, chuyện là hôm qua Tam Lang trở về, gặp không ít người dân đi làm đồng áng quay về nhà ăn cơm. Ai cũng khen hắn nuôi khéo, nhìn y ngày càng trắng trẻo mượt mà ánh mắt lấp lánh hạnh phúc, có người còn hỏi xin bí quyết.

Đuôi Tam Lang vểnh hẳn lên trời công cán kể không hết, mọi người tấm tắc khen hay.

"Không dễ dàng gì mới rước về được, không thể chọc ca ca giận, ca ca không vui sẽ phạt ta rất nặng." Không cho ta ôm, không cho ta hôn, đúng là cực hình mà.

Trước khi về nhà không quên chốt một câu: "Ca ca của ta là quý nhân lá ngọc cành vàng mà, phải chăm sóc thật kỹ nếu không sẽ bị người khác cướp mất. Không được, ta phải về sớm nấu cơm."

Đúng là người đàn ông của gia đình phát ra ánh hào quang mà, đạo trưởng phải cực kỳ yêu thương mới đúng, nhìn đạo trưởng không giống người thích trách phạt kẻ khác.

Trong thôn bắt đầu chia ra hai phe, một bên nói đạo trưởng rất hiền lành dịu dàng, sao có thể 'bắt nạt' Tiểu Hoa được. Không phải Tiểu Hoa nói phải theo đuổi rất lâu mới được ôm người về phủ sao, nuông chiều đạo trưởng một chút có gì lạ.

Một bên lại thấy bởi vì Tiểu Hoa quá nổi trội nên mới phải quản chặt một chút, tránh các cô nương khác dòm ngó. Không phải cô Xuân Nương nào đó rất thương chồng nhưng cũng quản chồng rất chặt, đi đường dám liếc ngang liếc dọc là tối về quỳ bàn gai ngay.

Hiển nhiên đạo trưởng được cưng như trứng mỏng không cần phải làm việc nhà, mua bàn giặt về mười phần là bắt Tiểu Hoa quỳ gối chịu phạt.

Đối với hai luồng ý kiến này Tạ Liên vô cùng khiêm tốn chọn phe đầu tiên.

Câu chuyện này càng lúc càng đi xa, đám đông tụ tập lại nói chuyện, Tạ Liên ngồi lẫn trong đó không ai để ý, cứ như y đã thu bé lại thành một cái bao vừa trắng vừa mềm ngồi gọn một bên nghe ngóng.

Câu hỏi thứ hai đặt ra là Tiểu Hoa giàu bao nhiêu mới rước được đạo trưởng? Ngày thường đạo trưởng ăn uống không nhiều, chẳng mấy xài tiền mua đồ dùng, có thể tự tay làm thì chạy vào rừng vác cây về đóng bàn đóng ghế. Nhưng mà Tiểu Hoa phải xây rất nhiều miếu mới rước được người về.

Đề tài này rất hấp dẫn, người người chăm chú cắn hạt dưa lắng nghe.

"Quần áo điện hạ mặc tuy đơn giản nhưng đều là tơ lụa tốt đó, bộ váy nhỏ thiêu hoa bướm màu xanh nhạt của Bánh Gạo Nhỏ trên dưới tám mươi lượng bạc, cái áo khoác lông sóc cả trăm lượng chứ chẳng chơi. Khóa vàng khóa bạc rất nặng tay, vòng cổ có chín con heo kia nhà ta ăn ba đời mất thôi. Đeo nặng muốn vít cả cổ xuống. Đó là chưa nói đến mấy thứ như hoa tai, trang sức cài trên quần áo, trân châu đính vào giày... tiền ăn quà vặt của mấy đứa nhỏ tầm mười lượng mỗi đứa chứ chả ít. Cứ nghĩ đến số than mịn xài lúc sang thu, một cân bao nhiêu lượng, dùng than thường thôi đỡ xót tiền biết bao. Ôi, ta cũng muốn lấy chồng giàu."

"Không phải cô có lão Nhĩ rồi sao, ta đoán nhà Tiểu Hoa làm thợ hoàn kim đấy. Lúc trước không phải nói là thiếu niên trẻ người non dạ bỏ nhà đi bụi sao, ôi sao lại bỏ đi chứ, ở nhà nằm trên núi vàng núi bạc sướng biết bao."

Bên này Tạ Liên cũng nhẩm tính, trước kia y không để ý đến tiền bạc lắm. Sau này ăn uống tiết kiệm, lần nào gặp Tam Lang phung phí tiền của y sẽ bắt hắn chép phạt đạo đức kinh. Đã lâu rồi không tính toán, nay nghe tính sơ sơ đã tiêu tốn rất nhiều, không được y phải về bắt hắn chép thêm hai trăm lần, nhéo tai tra hỏi xem y thường xuyên trách phạt hắn lúc nào chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top