Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 79: Chờ Đợi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm lạnh nhất, gió tuyết thổi tựa đao không ai muốn đi ra ngoài, mấy đứa nhỏ không cần đi học, hiển nhiên muốn đi cũng không khó, nhưng sư phụ cho tâm pháp học ở nhà, không cần đến lớp. Tạ Liên lười biếng nhiều hơn, ít đi lại còn ham ngủ, ngày nào cũng úp mặt trên ngực Hoa Thành chẳng muốn động đậy. Bánh Bao Nhỏ thấy y chiếm vị trí của nó rất bất mãn, ôm cánh tay hắn khóc hu hu mấy tiếng đầy đau đớn: "Cha béo lên mấy cân rồi đấy, tết sắp đến nơi rồi Tiên Kinh không bận rộn gì sao? Trả phụ thân cho con chơi tuyết."

Nằm trong ổ ấp áp, Tạ Liên vùi đầu vào chăn lông thỏ mềm mịn không thèm chỉnh đốn lại bản thân, hai má đỏ hồng: "Con muốn thì cứ kéo người đi, quay qua trách móc ta làm gì?"

Quả thật mấy ngày qua y ăn rồi ngủ, đã béo lên ba bốn cân.

Trên người Bánh Bao Nhỏ khoác áo lông dày dặn, tay nhỏ đeo găng lông gấu, lúc nói chuyện phả ra từng làn khói trắng. Nghe y nói vậy nó vui vẻ nhìn sang hắn, chỉ thấy Hoa Thành vẫn ngồi yên trên giường chỉnh lại chăn mềm, cầm lấy chén canh: "Ca ca uống một chén cho ấm."

Chén canh gân bò nấu gừng này rất vừa, bụng Tạ Liên được sưởi ấm, dựa đầu vào ngực hắn: "Đệ cũng uống đi."

Bánh Bao Nhỏ sụt sùi kéo tay áo hắn, ánh mắt lấp lánh cầu xin,

Tạ Liên dời lò sưởi đang ôm sang một bên ngồi dậy uống canh, Hoa Thành ôm nó lên đùi, vỗ về: "Không phải hôm qua đã chơi rồi sao, hôm nay tuyết dày ra ngoài lạnh lắm, ngoan ngoãn ăn mấy cái bánh hấp đi."

Y âm thầm đắc ý nhưng không biểu hiện ra ngoài, nhéo gương mặt nhỏ vân vê: "Đấy là phụ thân con không chịu đi đó."

Bánh Bao Nhỏ ra chiêu thất bại, dẫu môi: "Không đi chơi tuyết cũng được, đi câu cá, hồ nhỏ bên ngoài đã đóng băng rồi. Phụ thân giúp con khoét lỗ bắt mấy con cá béo đi."

"Cá ta đã bắt xong rồi, hai con đem nấu cháo, ba con còn lại nấu canh gừng, hôm nay còn có mấy con bồ câu quay tiêu." Hoa Thành chỉnh áo ấm lại giúp nó.

Kể từ ngày Tạ Liên đề nghị hắn không được cho các con mua thêm đồ chơi nữa, Bánh Bao Nhỏ bắt đầu ủ mưu lôi kéo hắn về phía mình. Cứ nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ, nó lại tìm cách chia rẽ, bắt hắn dẫn nó đi ăn, đi chơi, học viết, học vẽ, tối lại chen vào giữa họ nằm. Mấy việc khác không nói, buổi tối còn phải hành sự, Hoa Thành quyết không đồng ý. Bánh Bao Nhỏ đổi hướng tấn công sang ban ngày, quay trái quay phải, lúc thì tỏ vẻ đáng yêu, lúc thì nũng nịu nức nở, mấy ngày trước còn tìm Phong Sư giúp đỡ, tiếc là vị đồng minh này bận tối mặt, không giúp được bao nhiêu.

Bánh Bao Nhỏ được hai đồng chí nhỏ khác ủng hộ khích lệ, bắt đầu mang quà cáp ra mua chuộc hắn. Khi thì túi thơm, khi là bọc đầu gối, bao tay đủ loại, Hoa Thành hơi mềm lòng, song chỉ mới vừa lóe lên đã y âm thầm cản lại.

Không phải đột nhiên Tạ Liên trở nên khó tính, trước kia Hoa Thành ngoài mặt bảo không nuông chiều quá mức nhưng quay lưng đi là trợ cấp đủ thứ. Y nhắm mắt nhắm mở xem như không thấy, mấy ngày không biết ai rộ lên tin đồn Tiểu Bảo Bối vừa chào đời, Hoa Thành vui quá xây điện Thái Tử cho nó chơi, bày trí bên trong không khác gì nơi y ở ngày xưa.

Ngoài những thứ đã đi vào lịch sử không ai thèm dùng từ tám trăm năm trước, số còn lại đều là đồ cổ giá trị liên thành. Có một thì phải có hai, Bánh Bao Nhỏ hỏi tại sao nó không có, giậm chân giận dỗi với hắn. Hoa Thành lập tức ôm con đi đâu đó nửa ngày trời, lúc về đã chọn được tòa tứ hợp viện hai lầu to đùng, cho người đến dọn dẹp quét tước. Tạ Liên hận không thể rèn sắt thành thép, nằm trên giường rên rỉ xót tiền.

Trước sự đau khổ của y, nhóc con đó còn khoái chí cười khì khì, lần này y quyết chí nghiêm khắc đưa ra quy tắc treo trong Thiên Đăng Quán bắt hắn làm theo. Đồ chơi bị tịch thu, trang sức không được động vào, thời gian đi chơi giảm trông thấy, sau này phúc lợi phải dựa vào việc mấy đứa nhỏ có ngoan hay không!

Phụ thân con bị ta bắt hồn từ mấy trăm năm về trước, mới có tí tuổi đã muốn tranh với ta à!

Bánh Bao Nhỏ thất thủ mấy lần ấm ức chạy về phòng nằm ôm chăn bông thêu lá bèo của mình thút thít chờ người sang dỗ. Thật may đứa bé này vẫn không đến mức ngang bướng lật trời đi quậy phá khắp nơi, đợi không được hắn dỗ, hôm sau lại tiếp tục ôm chân hắn. Dụi gò má mềm mịn căng bóng vào tay hắn, đòi đem bộ kiềng vàng chín con heo của mình đổi thành đồ chơi khác, mấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy đổi lấy mấy con hạc trắng bạch ngọc đang bán ngoài phố. Tạ Liên không khỏi nhìn bằng ánh mắt khác, ha tối qua làm phiền Linh Văn tới nửa đêm hóa ra bàn cách này, còn giả bộ đáng thương.

Y trừng mắt với nó, Bánh Bao Nhỏ liền le lưỡi.

Tạ Liên thấy ép quá không tốt, bảo nó viết chữ cho tốt, sáng mai sẽ ra phố mua hạc về.

Giao kèo xong, Bánh Bao nhỏ quay về phòng sưởi ấm, Hoa Thành cười nịnh nọt, cánh tay to lớn ôm vòng qua ôm y vào trong ngực, hôn nhẹ: "Khu viện bên ngoài tứ hợp viện đó sửa thành nơi hát kịch, tiền thu được để cho các con mua đồ chơi, không coi là phung phí, ca ca đừng giận ta nữa."

Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, trong phòng lại cực kỳ ấm áp, lò sưởi đặt giữa phòng than hồng hừng hực khí thế kinh người, hoàn toàn trái ngược với căn nhà xập xệ, thanh bình nơi Bồ Tề. Y nằm gọn trong vòng tay hắn, dụi mắt: "Ai thèm giận đệ, ta chỉ không muốn đệ chiều mấy đứa nhỏ quá thôi."

Hoa Thành nghiêng người để lại trên cổ Tạ Liên mấy vết đỏ hồng, mặt y đỏ bừng như bị thiêu cháy, đánh nhẹ lên người hắn: "Ta thấy hơi đói."

"Dưới bếp còn sườn hấp nước tương, ca ca đợi một lát." Hoa Thành xuống bếp hâm nóng đồ ăn, hương thơm truyền khắp gian phòng bếp ấm cúng, buổi chiều y ăn món này rất ngon miệng nên hắn làm thêm một phần ướp trong bình sứ để tối làm nóng lại. Tạ Liên nhìn thấy hắn cẩn thận từng chút, trong lòng ấm áp ôm hắn tựa đầu: "Tam Lang, ta không phải muốn quản lý tiền bạc của đệ."

"Ta biết mà, dù ca ca muốn quản, Tam Lang không để ý." Hắn nghiêng đầu hôn lên trán y yêu thương sủng nịnh, da dẻ của Tạ Liên mềm mại, vừa chạm đã hồng lên. Tạ Liên ăn xong chiều chuộng hắn một phen, trong phòng toàn mùi ám muội đến tận bình minh chưa tan.

Bánh Bao Nhỏ thức sớm, trên người mặc áo lụa xanh thêu hoa, váy hồng xếp ly thêu anh đào, bên ngoài khoác áo lông thỏ cực dày, cả người tròn xoe chậm chạp ôm cuộn chữ cho y xem. Tạ Liên hài lòng nựng mặt nó: "Ngoan thế mới tốt."

Cả nhà ăn cháo bí đỏ thịt nai với thịt kho đường xong kéo nhau ra chợ, tâm trạng của y tốt ăn thêm bát mì thịt tôm nóng hổi ở tửu lâu nổi tiếng. Hoa Thành ở cạnh nhìn chằm chằm cái bụng tròn của y sau lớp áo bông, nhiều lần bắt mạch nhận câu trả lời là 'không' hắn vẫn thấy việc ca ca mê ngủ có vấn đề.

Hắn ôm eo y cười nói: "Hay là tìm đại phu khám."

Tạ Liên ngước mắt nhìn hắn, gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top