Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 85: Chuẩn Bị Ăn Tết (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng tinh mơ, Hoa Thành dọn bữa xong gọi Tạ Liên dậy ăn, ca ca ngủ sâu dường như chưa muốn dậy thức. Hắn đắp chăn lại lần nữa, che đi thân thể nhỏ nhắn xinh xắn đầy dấu môi hôn, không thể ăn sạch sành sanh, hắn phải kiềm chế lắm mới dừng lại ở việc hôn khắp người y. Nhìn người còn đang cuộn mình trong chăn, nhớ hôm qua ca ca nhịn đỏ cháy cả mặt, hắn cũng không rõ tại sao vào những lúc quan trọng lại không ngăn chặn dục vọng được.

Mưa bên ngoài còn rơi tí tách, dòng nước chảy thành dòng xuống bậc thềm đá xanh. Dẫn Ngọc có báo phía rừng trúc đã dọn tuyết xong, đợi khi sang xuân có măng tươi sẽ mang đến phòng bếp ngay. Mấy lần mang thai ca ca đều thích ăn măng, hắn bảo Dẫn Ngọc tìm vài ngọn núi có măng tốt thu mua hết, dựng thêm vài căn nhà nhỏ cho ca ca đi đường mệt có chỗ nghỉ chân, đương nhiên việc dựng nhà không vội, ca ca vẫn cần dưỡng thai không đi lại lung tung.

Hắn ngồi ngắm nhìn ca ca một lúc lâu, trời không còn mưa nữa, cửa sổ phòng được mở hé ra, tán cây bên ngoài gió thò vào, hàn mai thơm ngát hòa lẫn cùng mùi hương trong lò đồng, trời đã bớt lạnh, tết đã cận kề. Sau khi ca ca mang thai, hắn vừa vui vừa buồn, vì còn phải dọn lên Dĩ Thác, Hoa Thành không phải làm nôi cho trẻ con sớm, mỗi ngày vẽ mấy tấm cho ca ca chọn đồ chơi cho con nhỏ, làm ngựa gỗ, kỳ lân, mấy căn nhà nhỏ đặt trên đầu giường. 

Mấy nhóc con tự chơi một mình không phiền hắn chăm sóc ca ca, thỉnh thoảng lại mèo nheo đòi ăn cái này cái kia thôi. Như hôm nay chúng quậy dưới bếp nửa ngày, vờn Dẫn Ngọc mệt mỏi thở hồng hộc mới mang thành quả chạy ra ngoài vườn chơi.

Nghe tiếng cười nói bên ngoài, Tạ Liên tỉnh dậy nhìn qua cửa sổ. Hoa Thành đang đứng trước mặt mấy đứa trẻ nghiêm mặt: "Biết quần áo là do ai giặt không hả, đứa nào đứa nấy nghịch ngợm lăn đất.”

Bánh Gạo thè lưỡi không quan tâm tiếp tục đùn đống tuyết dưới đất đắp đắp nặn nặn.

Tạ Liên thấy trong lòng ngọt ngào, tám trăm năm vật lộn bên ngoài từ lâu đã quên mất cảm giác an nhàn lười biếng như này. Nhiều lúc y đắm chìm trong hạnh phúc đến ngẩn ngơ, nghĩ thầm nếu hôm nay không có tuyết rơi sẽ cùng hắn đi chọn mấy thước lụa về may quần áo trẻ con. Hoa Thành đồng ý, tự mình đánh xe đưa y và mấy đứa nhỏ đi chơi, tới ngoài cổng thôn không quên mua cho họ mấy cái bánh nướng thơm phức.

Họ đi rất lâu, sợ ca ca mệt hắn dừng xe bảy tám lần tìm chỗ nghỉ chân. Tới giữa trưa xe ngựa đi vào trong vườn trúc, hắn bảo ca ca ở trên xe trước, tự mình vén màn vào trong. Khi trong phòng được sưởi ấm, mấy kẽ hở chắn bông kín gió, cả phòng đầy mùi hương thanh khiết mới đón ca ca vào. Tạ Liên ôm lò sưởi nhỏ trước ngực, đi qua con đường nhỏ dọc hành lang gò má đã đỏ ửng vì lạnh.

Vì Tạ Liên từng nói thích tơ lụa ở đây, Hoa Thành đặc biệt chú ý đến nơi này, mấy năm trước xảy ra chuyện tham quan hối lộ, người bị liên lụy rất nhiều, kinh tế trong vùng sa sút nơi này suýt đóng cửa. Hắn bỏ tiền ra hỗ trợ, mua thêm một vài nơi mở cửa hàng, do tơ lụa của ông ấy rất có tiếng, cố trụ vững qua thời kỳ rối loạn, ngày càng ăn nên làm ra. Không tới hai năm đã trả hết tiền nợ, mua lại cửa hàng, mỗi tháng chủ tiệm đích thân mang tơ lụa đến cho họ chọn. Đây là lần đầu tiên khách quý đến thăm, sợ trong tiệm nhiều người nhiều việc không tiếp đón cẩn thận, ông đề nghị họ đến khuôn viên của mình nghỉ ngơi trước, sai tâ phúc thân cận dẫn đường tiếp hầy hạ chu đáo.

Ngồi một lát, chủ tiệm dẫn người mang tơ lụa vào, đều là màu sắc tươi sáng, mấy đứa nhỏ rất thích lon ton chạy đến chọn trước. Mấy lần trước mang tơ lụa đến ông không gặp Tạ Liên ở nhà, có lần nhìn thấy bóng người lướt qua trong vườn, không rõ mặt nhưng giọng nói dịu dàng êm ái, hỏi sao thành chủ lại thích như thế.

Có dịp nhìn thấy tận mắt, người bên cạnh thành chủ toàn thân toát ra vẻ phú quý nhàn rỗi tay không động nước, mỹ nhân hiền hòa vui vẻ, không hề có ý khinh thường người khác. Nói chuyện với ông rất khách sáo, từ tốn, cử chỉ con nhà học thức. Thành chủ ở bên cạnh ân cần ôm ấp, nuôi dưỡng mỹ nhân da sáng thịt trơn, không có chút dáng vẻ uy nghiêm lạnh nhạt nào.

Tạ Liên cười mỉm, trong lòng muốn sinh một đứa con gái giống Hoa Thành, ánh mắt nhắm đến mấy thước lụa đỏ. Vừa chọn vừa nghe Hoa Thành nói đã tìm được thầy tốt, tiếng lành đồn xa có rất nhiều người đã đỗ đạt trở thành cầm sư, lễ vật đã gửi, thêm vài lá thư bày tỏ thành ý. Tạ Liên nghe đến hắn gửi thư mồ hôi trán to bằng hạt đậu, không biết thầy dạy đàn đọc có hiểu không?

Hoa Thành như đoán được cúi đầu gãi tai, thư đương nhiên không do hắn viết rồi, thấy con ôm một thước lụa màu lam nhạt rất khó khăn, hắn đón lấy, sau đó ôm con lên ghế ấn trán nó: “Thư do Bánh Gạo Nhỏ viết, ca ca yên tâm.”

Bánh Gạo Nhỏ xoa trán, chưa gặp thầy lần nào bảo nó làm sao viết được lời lẽ thắm thiết? Lật sách nửa ngày, chọn được mấy câu hay ho. Nghe đâu thầy mới rất khó, dạy nghiêm còn thường xuyên kiểm tra định kỳ, có điều phụ thân nói học ngoan sẽ được thưởng thêm nhiều đồ chơi nó mới đồng ý.

"Cha màu này có đẹp không?” 

“Đẹp lắm.” Tạ Liên sờ cảm nhận hoa văn tinh mịn thêu chìm hình mây trời, chọn thêm cho con một thước lụa màu hoa anh đào. 

Hoa Thành ở bên cạnh tấm tắc khen y có mắt lựa chọn, tay ướm thử thắt lưng đai ngọc, túi ngọc, cả cái vòng vàng xỏ châu ngọc lên thử, nhìn sao cũng đẹp. Bên kia, Tiểu Bảo Bối chọn được hai thước lụa màu sắc nhã nhặn, thêu trúc xanh, túi thơm đựng ngọc bội trắng trong. Bánh Gạo Nhỏ không chọn vải, mân mê một chiếc áo lông mềm, đôi giày da nhung mềm mại đeo lên người, nhìn mấy đứa vui vẻ như vậy Tạ Liên quên bén ý định chỉ mua đồ cho đứa bé trong bụng.

"Hay là hỏi ông chủ xem có biết chỗ nào bán đàn không, mới học không cần dùng đàn tốt đâu.” Y biết Hoa Thành tìm đàn cổ tốt khắp nơi, ngựa xe mang đàn tới nườm nượp, hắn chưa vừa lòng có ý muốn tìm ngọc nguyên khối về làm đàn.

Bánh Bao Nhỏ nghe thế chu môi lúc lắc đầu, quệt mũi: “Sao chứ, con học vài ngày là biết rồi.”

Tạ Liên xoa đầu nó, sờ lấy bím tóc nhỏ xinh, sáng nào hắn cũng dành thời gian thời gian chải tóc tết bím, Tạ Liên thức muộn không có cơ hội. Hôm nào y không lên Tiên Kinh sẽ giành việc với hắn. Hoa Thành nhìn Tạ Liên mải mê giúp con chải tóc, ánh mắt ấm áp dịu dàng. Có khi mất nửa canh giờ mới búi được hai cái củ tỏi đáng yêu, ai ngờ vừa cài lược bán nguyệt lên đã rụng rời hết. Hoa Thành an ủi rằng trong thời gian y hôn mê hắn đã luyện tập rất nhiều, Tạ Liên gian nan làm thêm vài lần, búi tóc rất xấu, may là con gái nhẫn nại, mỗi lần y làm xong đều đứng trước gương mỉm cười hạnh phúc.

Chiều rồi nên họ không đi về mà ở lại rừng trúc này một đêm, ngồi tựa tháp nói chuyện một hồi búi tóc Tạ Liên hơi lỏng, nghiêng đầu sang một bên ngủ gà ngủ gật. Ánh nến lưu chuyển trên gương mặt mềm mại, trắng trẻo, Hoa Thành ngứa tay muốn nhéo một cái, sợ làm y thức đành quay sang nhéo Tiểu Bảo Bối. Nhóc con gạt tay hắn ra, thè lưỡi, trong tay đang nắm xâu ngọc xỏ chuông nhỏ. 

Hoa Thành nhẹ nhàng đi ra ngoài chuẩn bị bữa tối, Tạ Liên ngửi thấy mùi đồ ăn dụi mắt ngồi dậy. Phòng khách này là căn tốt nhất của ông chủ tiệm rồi, bên trong bày trí đơn giản, bàn tròn như ý ở giữa phòng đặt đầy đồ ăn ngon. Thấy ca ca muốn xuống, Hoa Thành ngăn lại, mang cháo đến tận giường, lấy gối cho y dựa.

Trong phòng không có kháng đặt bàn con, ngồi trên giường người ta thấy không tiện chút nào: "Lỡ đổ thì sao?”

"Thay cái khác là được.” Ca ca ăn uống rất nhã nhặn chưa bao giờ rơi đổ lung tung, ở nhà họ vẫn thường ở trên kháng vừa ăn vừa nói chuyện. Ca ca nói nếu có thể ở trên giường ngắm sao thì tốt quá, hắn liền cho người xây đài ngắm sao, cùng ca ca nằm trên giường ngắm sao, có những đêm mưa giăng kết giới trên đỉnh đầu, nhìn mưa lất phất rất thú vị.

Tạ Liên ham ngủ, ăn được hai chén nhỏ mắt đã mở không lên. Hoa Thành ôm y vào chăn, hôn lên khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn, Tạ Liên mơ màng không hay biết rúc đầu vào trong chăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top