Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Tên ngốc Thường Hoa Sâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Fang

"Nhận lấy.....? Bạn muốn tôi nhận cái gì?"

Lỗ tai không nghe rõ tiếng chết tiệt, Tôn Oánh Hạo hận không thể rèn sắt thành thép vứt ô xuống, túm lấy người trước mặt mà cắn mạnh. Bé Vịt mơ hồ lặp lại giữa môi và răng: "Nhận, lấy, nụ, hôn!"

Khoảng cách quá gần khiến Thường Hoa Sâm cảm thấy mọi thứ trước mặt trở nên mờ mịt, đại não mất kết nối tạm thời không cho anh chỉ thị nhắm mắt, hàng mi khẽ run nhắc anh nhớ rằng Tôn Oánh Hạo đang hôn anh.

Đôi môi lành lạnh cọ vào nhau, Tôn Oánh Hạo thiếu kinh nghiệm hôn bừa bãi không theo thứ tự, có chút ngốc nghếch dán vào, nhưng lại không biết động đậy. Giống như một chú mèo sơ sinh còn ít sữa đi hôn cái miệng nóng ẩm của đối phương.

Tên ngốc này sao lại không động đậy, không phải thích mình sao? Mỗi lần ánh mắt anh ấy nhìn mình đều tràn đầy tính chiếm hữu, nóng rực lại ẩn nhẫn. Nước ấm đang được đun sôi sùng sục lại trở về lạnh như cũ rồi.

Tôn Oánh Hạo không nhận được phản hồi mà cậu mong đợi dù chỉ là nhỏ nhất, lặng lẽ dựa vào vai anh rồi giãn ra một khoảng cách. Do có chút chênh lệch về chiều cao, Thường Hoa Sâm đã nhìn thấy đôi mắt cậu ấy cụp xuống đem sự tủi thân giấu đi.

Thật là bốc đồng, một đường vội vã đến đây, pheromone* và dopamine* tăng vọt dồn dập đã thôi thúc cậu bỏ khẩu trang xuống và hôn chàng trai đã đợi mình dưới mưa suốt ba tiếng đồng hồ này.

*pheromone: là chất được tiết ra từ cơ thể như tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài.
*dopqmine: là hormone 'hạnh phúc', khi nó được giải phóng sẽ có cảm giác hưng phấn, thích thú, tràn đầy cảm hứng và ngược lại. Ngoài ra nó còn là chất dẫn truyền thần kinh, quan trọng với trí nhớ, sự chú ý và vận động của cơ thể.

Không còn mặt mũi nào để gặp người nữa rồi, anh ấy đối với mình có lẽ thật sự chỉ là kiểu thích của fan dành cho thần tượng mà thôi.

Quyển photobook đã xem xong bị Tôn Oánh Hạo nhét vào trong tay anh. Thường Hoa Sâm lúc này vẫn đang đứng ngây người ở đó, đôi môi của anh ấy lấp lánh dưới ánh đèn khiến Tôn Oánh Hạo vội vàng quay mặt nhìn sang chỗ khác.

Cậu thậm chí còn không lấy chiếc túi ở trên tay Thường Hoa Sâm, ngay sau khi đeo khẩu trang và nói câu "Xin lỗi" liền bỏ chạy và biến mất trong đám đông náo nhiệt.

Thường Hoa Sâm cầm ô và cố gắng đi nhanh hơn trong đám đông. Vừa nãy khi sự tiếp xúc mềm mại được dán vào, anh đã hoàn toàn rơi vào trạng thái tê liệt, thậm chí còn không kịp phản ứng Tôn Oánh Hạo đang làm gì. Nhưng thân thể vẫn luôn thành thật nhất, chóp tai nóng như lửa đốt, mưa rơi lất phất làm cho anh lập tức tỉnh táo lại.

Sau khi kịp phản ứng, trong một lúc, niềm vui, sự kích động, căng thẳng và hưng phấn nở rộ trong tim anh như pháo hoa, những ánh đèn neon lộng lẫy giống như ảo ảnh lướt qua trước mắt anh.

Nhưng vừa định vươn tay tóm lấy, chú vịt con vừa chủ động đang khoác trên mình chiếc áo của anh đã không thấy đâu.

Mưa rơi trên màn hình điện thoại, màn hình trơn trượt khiến việc gõ phím trở nên khó khăn, nhưng sợ Tôn Oánh Hạo không muốn nghe mình nói, anh nhanh chóng gõ chữ, hỏi đi hỏi lại vị trí của đối phương.


Tự luyến vừa thôi anh =)))


Da mặt phải đủ dày thì mới theo đuổi crush được 😌


Thường tổng tài bá đạo nhưng cũng rất dịu dàng ❤️

Riêng chương này chỉ muốn nói rằng meme mà tác giả dùng đúng là trí mạng, đây chính là câu Hạo nói với anh Sâm trong lúc luyện tập bài hát chủ đề mà 🤣
_____

Cuối cùng thì hai người cũng ở bên nhau rồi!
Chuyện tình của hai người sẽ diễn biến tiếp như nào chúng ta hãy cùng chờ xem ở chương sau bởi vì đến hiện tại thì tác giả cũng chỉ mới sáng tác đến chương 10 mà thôi 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top