Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Bất cứ khi nào em có thời gian rảnh, anh sẽ ở bên cạnh em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để mọi người chờ lâu rồi, chương 11 của fanfic đến rồi đây ~ Tiếp tục là những tô 🍚🐶 ngập mặt đến từ đôi trẻ mới yêu nhau
_____

Sau khi chiến đấu với luận văn cuối kì xong, mọi người trong ký túc xá đều bắt đầu thu dọn đồ đạc để về quê nghỉ hè. Trang phục của Thường Hoa Sâm luôn đơn giản, thứ duy nhất anh cần dọn lại là đủ loại máy ảnh với ống kính dài ngắn khác nhau và máy tính chỉnh sửa ảnh.

"Các anh em! Mùa hè đến rồi, tôi đi trước một bước để tìm người yêu đây!" Người năng động nhất ký túc xá đã chuẩn bị sẵn sàng balo và vali, mọi thứ đã xong, chỉ chờ một tiếng chuông nữa mà thôi.

Vào ngày cuối cùng của học kỳ, tiếng chuông tan học vang lên, Thường Hoa Sâm đã hẹn xong xe và để lại lời nhắn cho Tôn Oánh Hạo:

"Anh được nghỉ rồi, thế nên bất cứ khi nào em có thời gian rảnh, anh sẽ ở bên cạnh em 💖"

Ánh đèn phản chiếu từ gương trang điểm làm chói mắt Tôn Oánh Hạo, quay chụp một cuốn tạp chí cá nhân cùng các cuộc phỏng vấn kéo dài luân phiên trong ba ngày.

Giữa chừng, cậu còn phải thức khuya đọc kịch bản để kịp quay vài cảnh của đoàn phim đã xin nghỉ. Lúc này, cậu mới có thể tranh thủ ngủ một lúc khi dựa vào ghế ngồi trước bàn trang điểm.

Tiếng nhắc từ WeChat đột ngột vang lên, đối với Tôn Oánh Hạo, người chỉ nhận tin nhắn từ công việc và bạn bè thân thiết, những người khác miễn làm phiền, có tin nhắn nhắc nhở chắc hẳn rất quan trọng.

Chuyên gia trang điểm đang dùng cọ môi để giúp cậu tô son, kết quả là ngôi sao mới giây trước còn đang mơ màng ngủ, giây tiếp theo đã mở mắt nhìn màn hình điện thoại.

...Thôi xong, lem ra ngoài rồi.

Tôn Oánh Hạo đang tập trung trả lời tin nhắn của bạn trai nên không chú ý đến những sai sót của thợ trang điểm.

"Tôn lão sư? Tôn lão sư? Ngẩng đầu lên để tôi lau một chút."

Bạn nhỏ Tôn "đang bận yêu đương" Oánh Hạo lúc này mới nhìn vào gương và thấy vết son từ khoé miệng sắp lem ra đến dưới mũi rồi:

"Ai da, sao lại thành thế này rồi!"

"Xin lỗi, tôi đã không kiểm soát tốt lực độ."

Chuyên gia trang điểm là một cô gái trẻ, nhìn thấy Tôn Oánh Hạo rốt cuộc cũng đã vực dậy tinh thần liền nói:

"Hai ngày qua bạn đã làm việc vất vả rồi, lúc chụp ảnh trông dáng vẻ rất buồn ngủ. Lâu lắm rồi mới thấy bạn cười vui vẻ như vậy."

Cô gái trẻ nói thật, nếu như không hiểu về Tôn Oánh Hạo, những người từng tiếp xúc với cậu ấy có thể sẽ hiểu lầm rằng cậu là một người thích sái đại bài*, toàn thân toả ra hơi thở của một bông hoa cao lãnh, nhưng không biết rằng cậu ấy chỉ là mệt đến mức không quan tâm nhiều đến vậy.

*sái đại bài: chỉ những ngôi sao tự cho mình là giỏi, tự cao tự đại

Buổi tối sau khi tan làm, Tôn Oánh Hạo không thể chờ đợi được vội vàng trở về khách sạn. Cậu không quen với việc người khác giúp bản thân sắp xếp đồ đạc, một mình bận rộn đến mười một giờ.

Còn hai tiếng nữa là đến giờ máy bay cất cánh, Thường Hoa Sâm cũng đang đóng gói và sắp xếp, nhưng anh đang phân loại hộp quà photobook. Một thời gian trước, sau khi nhận được mẫu cuối cùng từ công xưởng, anh đã hoàn thiện các phiên bản và bắt đầu chuẩn bị, phân loại phiên bản đặc biệt và phiên bản chung.

Nhìn những chiếc hộp đặt làm riêng được xếp ngay ngắn trong phòng chứa đồ, nghĩ rằng Tôn Oánh Hạo chắc cũng đang ở khách sạn, anh liền gọi điện video.

Vào thời điểm kết nối, màn hình tối đen như mực, những tiếng động nhỏ phát ra:

"Hạo Hạo?"

"Hoa Hoa Sâm à...buồn ngủ quá." Giọng sữa mềm mại cùng tiếng ngáp uể oải từ đầu bên kia truyền đến.

Thường Hoa Sâm vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ mỉm cười, biết rằng cậu mệt nên không nói nhiều:

"Bảo bối, ngủ ngon. Ngày mai anh sẽ đón em ở sân bay."

"Hẹn gặp lại anh vào ngày mai, ngủ ngon."


Anh gì ơi, rớt cục liêm sỉ kìa 🌝


Anh chơi vậy rồi ai chơi lại, đúng là người có tính chiếm "Hạo" cao =)))


Anh u mê Hạo hết thuốc chữa rồi 😌

Mọi người đương nhiên là không tìm thấy rồi, vì chiếc kẹp tóc này là của người nào đó thiết kế riêng mà ƪ(˘⌣˘)ʃ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top