Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 (đã sửa 1.0)

"Thanh Minh, con lại xuống núi sao?"

Bạch Thiên trên thân khiêng một tảng đá to tướng chạy tới cổng Hoa Sơn, nơi Thanh Minh đang đứng.

Có vẻ là đang trong lúc luyện tập, cả người hắn mồ hôi nhễ nhại từng giọt chảy dài từ cổ,trượt qua bờ ngực đầy đặn đang phập phồng vì thở dốc, kết hợp với nhau tụ thành dòng lăn đến những múi cơ bắp đầy tinh tế mà không cô nương nào chống đỡ nổi, làm cho người ta trông thấy phải đỏ mặt.

Khuôn mặt đẹp như thể được hàng trăm nghệ nhân tay nghề lão làng cùng nhau đúc lên kia, đang đỏ bừng vì dùng sức khi luyện tập. Hình ảnh hắn lấy tay lau đi những giọt mồ hôi bắt đầu rịn ra hai bên thái dương có thể sẽ làm rất nhiều nữ nhân, à không, còn có cả nam nhân không chống cự được mà đỏ mặt tía tai, rạo rực cả người.

Thế nhưng Thanh Minh có vẻ không có tâm trạng thưởng thức sắc đẹp của tên sư thúc đáng tuổi chắt chít của hắn, hắn lườm Bạch Thiên rồi bắt đầu mở mồm lèo nhèo.

"Sư thúc dạo này tiến bộ quá nhỉ, còn cả sức để chạy ra đây thắc mắc mấy việc vớ vẩn thế này sao? Được, vậy thì sau ngày hôm nay, thúc sẽ được đặc cách tăng thêm tần suất luyện tập lên gấp năm lần.

Trên trán Bạch Thiên nổi lên một đợt gân xanh.

"Ta xuống núi có chút việc thôi, đi đây."

Thế rồi, bóng dáng Thanh Minh bắt đầu khuất dần theo từng bậc thang trên núi Hoa Sơn.

"Cái tên khốn ác quỷ đó! Ta rõ ràng là đang quan tâm mi mà!"

Bạch Thiên bực bội quay phắt vào trong sân tập.

Nhuận Tông đang đeo đá chống đẩy, mắt thấy Bạch Thiên quay lại với cái mặt đen kịt thì hẳn cũng đoán được tám, chín phần là do cái mồm tên sư đệ đáng quý kia rồi.

"Sư thúc sao thế? Tên đó lại xuống núi nữa à?"

"Ừ, chẳng biết xuống làm gì. Chỉ biết từ khi hắn được quyền tự do lên xuống núi do Chưởng môn thưởng cho, cứ dăm ba bữa hắn lại xuống một lần."

Nói rồi, Bạch Thiên lại bắt đầu cúi xuống chống đẩy cùng mọi người.

"Ta có gặng hỏi hắn lí do, nhưng chỉ nhận lại mấy lời khỉ ho cò gáy của tên đó."

Bạch Thiên chợt nhớ lại lần đầu hắn gặp Thanh Minh. Lúc ấy, Thanh Minh mới chỉ là một "đứa trẻ" ngoại hình "non nớt" đang uống rượu ăn thịt một cách hào sảng.

'Để ý kĩ lại, hình như lúc đấy hắn đang gặng hỏi lão khách bàn bên về cái gì ấy nhỉ...?'

"Ôi dào, chắc hắn xuống đấy uống rượu thôi, ai chả biết hắn là tên bợm rượu chứ."

Chiêu Kiệt đột ngột lên tiếng, hắn gỡ tảng đá ra khỏi lưng, vươn vai một hồi rồi lấy vải thô lau đi những giọt mồ hôi rịn ra đầy trên bộ ngực nở nang của hắn.

"Cũng có thể lắm.."

Nhuận Tông cười gượng, chợt nhớ tới hình ảnh Thanh Minh điên cuồng nốc rượu vài hôm trước.

"Không... Hẳn hắn không xuống núi chỉ để uống rượu đâu.."

Bạch Thiên vừa chống đẩy, vừa chau mày suy nghĩ.

'Lúc ấy hắn hỏi gì nhỉ? Cái gì mà Thải.. Thải..'

Chợt một tên đệ tử năm ba chạy tới, một tay cầm thư có in dấu ấn của một con ngân điệp sáng loáng.

"Mọi người! Nghe bảo hậu duệ của Thải Điệp Thần Nữ và học trò của ngài ấy sẽ ghé qua đó!! Lâu lắm rồi ngài ấy mới ghé thăm Hoa Sơn rồi.."

"Thải Điệp Thần Nữ..?"

Đột nhiên, như có một dòng điện chợt xẹt qua tâm trí Bạch Thiên.

"Phải rồi! Lúc đó, hắn đã hỏi về tung tích của Thải Điệp Thần Nữ!! "

_______________________

"Xin lỗi đạo trưởng, ta thực không rõ lắm về người được gọi là 'Thải Điệp Thần Nữ ' như ngài nói.."

Thanh Minh sốt ruột vò đầu trước câu trả lời của lão chủ quán bánh trung thu, hắn đưa bánh lên cắn một miếng, vị ngọt bùi bùi béo béo của bánh đã xoa dịu hắn đi một chút.

Hắn có thể chấp nhận sự thật sư huynh sư đệ hắn chết, có thể chấp nhận Đường Bảo đã không còn trên thế gian.

Thế nhưng cho tới lúc hắn chết vào một trăm năm trước, hắn còn không biết tung tích Hải Đường ở đâu. Chỉ biết nàng đã mất tích trước cả khi Đường Bảo hi sinh.

Làm sao hắn có thể chấp nhận được chứ?

Đã qua một thế kỉ, không đời nào nàng còn sống. Hắn biết, nhưng ít ra hiện tại hắn muốn biết ngày ấy rốt cuộc nàng đã đi đâu..

"Thải Điệp Thần Nữ sao? Tôi có biết một chút về bà ấy đó!"

"Cái gì?"

Miếng bánh hắn đang nuốt xuống bỗng nghẹn lại, làm hắn hốt hoảng vớ lấy cốc trà gần đó uống lấy uống để.

"Ta nói là ta biết một chút về bà ấy, Thải Điệp Thần Nữ đấy!"

"Thật sao? Ngươi thật sự biết về Hải Đường sao?"

"Ơ.. Ta biết... Nhưng ngươi, ngươi bỏ tay ra đi.."

Nghe thấy thế, Thanh Minh chợt nhận ra hắn đã vô thức giữ chặt lấy vai cô gái trước mặt, liền vội thả tay ra.

"Xin lỗi.. Ta vô ý.."

Nữ tử đứng trước mặt hắn là một thiếu nữ, độ tuổi chắc cũng ngang hàng với Nhuận Tông sư huynh đi. Mặt nàng bầu bĩnh toát ra vẻ thanh thoát, dịu dàng của một đại tiểu thư của một gia tộc có học, tóc buộc theo kiểu biến tướng của song bình kế, hai vòng tóc thay vì ở trên đỉnh đầu lại thấp xuống tận dái tai. Làm người ta có cảm giác nếu lỡ buông vài lời trêu ghẹo, những giọt nước mắt lấp lánh tựa hạt ngọc cũng có thể chảy ra từ đôi mắt to tròn ngây thơ kia.

Nhưng điều Thanh Minh chú ý không phải là nhan sắc cô nương ấy, mà là trang phục cô ấy đang mặc.

Võ phục, có dấu ấn một con ngân điệp .

Hắn chợt nhớ tới ngày trước, có một lần Hải Đường đã nói với hắn rằng nếu nàng có nhận học trò, nàng sẽ đặc biệt thiết kế cho chúng nó một bộ võ phục có mang dấu ấn đặc trưng của riêng nàng.

Hắn còn nhớ rõ lúc ấy, Hải Đường đã hí hửng đưa bản thiết kế bộ võ phục đó cho hắn coi, quả thực rất giống bộ võ phục cô nương trước mặt đang mặc.

"Ta là Trình Tuệ Châu, đệ tử của ngài Hải Đường, cùng tên và cũng là hậu duệ của Thải Điệp Thần Nữ Hải Đường. "

"Hậu duệ??"

"Phải, sư phụ ta là hậu duệ của bà ấy, ta nghe ngài ấy kể rằng bà ấy chết vì tuổi già, nhưng đã kịp truyền lại kiếm pháp cho cha ngài ấy và được nối dõi đến tận bây giờ. "

"Truyền lại kiếm pháp sao..?"

Hắn chưa từng nghe nói Hải Đường đã truyền lại kiếm pháp cho ai cả.

___

Trong một lần cả ba đang đi du ngoạn bên ngoài giang hồ, Thanh Minh chợt nhớ ra hắn chưa hề biết kiếm pháp Hải Đường đã thi triển vô số lần trước mặt hắn bắt nguồn từ đâu.

Đó là một kiếm pháp mạnh, tuy là không thể mạnh bằng Hoa Sơn kiếm pháp của tông môn hắn được (hừm hừm), nhưng có thể vang danh nổi tiếng khắp giang hồ rồi.

Thế mà hắn chưa bao giờ nghe tới tông môn nào có kiếm pháp giống như nàng. Vì thế, hắn cũng có chút tò mò.

"Tỷ đã học kiếm pháp này ở đâu thế?"

"Học sao?"

Hải Đường đang ăn hồ lô ngào đường, nghe thấy thế thì nàng cười toe toét, tay vỗ đen đét vào thanh kiếm đang dắt bên hông.

"Không có đâu, ta tự sáng tạo ra đấy!"

Đường Bảo đứng gần đấy đang ăn cũng phải đút cả xiên thịt nóng vào cổ họng.

"Thật hả??"

"Thật."

Nàng gãi đầu.

"Ta có học võ và vài chiêu kiếm cơ bản từ cha ta, cũng là chủ của một võ đường nhỏ. Hồi đó ta đã nổi tiếng khắp xóm và được mệnh danh là thiên tài kiếm thuật thời ấy, thế nhưng kiếm pháp cơ bản vẫn chỉ là kiếm pháp cơ bản."

Có một con bướm nhỏ bay từ đâu đến, nhẹ nhàng đáp xuống trên tay nàng.

"Ngày đó ta chỉ học được mỗi Lục Hợp, tập mãi thành quen, đó cũng là môn võ ta thuần thục nhất thời đấy. Tuy nhiên, cơ duyên đã đến với ta thật bất ngờ."

Nàng đưa tay có con bướm đang đậu lên kia đến trước mặt hai người.

"Ta đã tình cờ trông thấy một con bướm màu bạc tuyệt đẹp trong vườn nhà mình, có lẽ nó chỉ là con bướm đột biến thôi, nhưng ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên cánh nó làm ta ấn tượng mãi, khiến ta có suy nghĩ làm sao có thể trở nên tuyệt đẹp cũng như nó."

"Có thể hai đệ không tin, nhưng ta đã giác ngộ và tạo ra kiếm pháp từ hình ảnh con bướm đó đấy."

"Lúc đó tỷ bao nhiêu tuổi thế?"

"Ta không nhớ rõ nữa, hình như là tầm mười bốn tuổi."

Thật đáng kinh ngạc, Thanh Minh hắn chợt nhận ra cơ hàm mình đã ngừng nhai bò khô tự lúc nào.

"Thế tỷ có từng nghĩ mình sẽ truyền lại kiếm pháp cho ai không? "

"Ta từng thử, nhưng ai cũng không thể lĩnh ngộ được kiếm pháp của ta. Họ bảo rằng kiếm pháp này cần cảm nhận của bản thân rất lớn, nên những ai không có cùng suy nghĩ cảm nhận giống ta thì khó mà lĩnh ngộ được."

"Phải rồi, ai mà lĩnh ngộ được thứ kiếm pháp được sinh ra từ một kẻ vì thấy con bướm đẹp mà sáng tạo nên chứ."

"Này! Đệ đá xéo ta đấy à?"

Thanh Minh nhếch mép, làm ra bộ dạng rất gợi đòn.

"Không có, ai dám đá xéo thứ hung dữ như tỷ đâu chứ?"

"Đệ!"

Tuy là nói thế, nhưng trong thâm tâm Thanh Minh, hắn vẫn luôn cảm thán về sự giác ngộ của Hải Đường.

Nếu nàng ngay từ đầu vốn là sư đồ của tông môn hắn, có lẽ sức mạnh thậm chí có thể vượt qua cả Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh là hắn.

Phải, dù gì thì việc sáng tạo ra kiếm pháp mới nếu không phải là thiên tài trăm năm có một thì không thể làm ra sao?

Nếu đặt hắn vào vị trí của Hải Đường, hắn có thể tạo ra một kiếm pháp mới như Hải Đường không?

Hắn cũng không biết nữa.

__________________

"Vậy mà có người có thể lĩnh ngộ được kiếm pháp của cô ta sao?"

"Nè, ngươi ăn nói cho cẩn thận đó! Sư phụ ta cũng có thể thi triển rất tốt kiếm pháp đấy!"

Trình Tuệ Châu đột nhiên nhảy dựng lên như có ai đã đạp phải đuôi cô bé, chân cô dậm xuống đất, đưa hai tay lên chống nạnh.

"Nói cho mà biết, chính sư phụ ta là người đã nâng đỡ Hoa Sơn rất nhiều nhá!! Ngài ấy đã gửi một số tiền khổng lồ đến Hoa Sơn để giúp môn phái các ngươi trụ vững bao năm qua không bị đóng cửa đấy!"

"Ồ?"

"Nhìn trang phục của ngươi là biết ngươi là đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn, thế mà ngươi không biết đến ngài Hải Đường sao?"

Thanh Minh nhún vai, tỏ vẻ không biết gì.

"Ta mới vào tông môn được có nửa năm mà."

Có ai nói với hắn rằng Hoa Sơn có một vị Hải Đường với nguồn vốn khổng lồ của cô ta đã nổi tiếng khắp núi đâu chứ?

Trình Tuệ Châu khựng lại.

À, hóa ra hắn ta mới nhập môn được có nửa năm, không biết là phải.

Dù gì lần cuối cô đến đây cũng đã là hai năm trước rồi.

Thanh Minh đứng dậy, trả tiền cho chủ tiệm với vẻ mặt khó nói.

Nhưng hắn đã lập tức khôi phục trạng thái thường ngày, hai bàn tay chắp lại, con ngươi hắn sáng rực như muốn biếm thành hai đồng vàng đến nơi.

"Thế lần này cô đến đây có phải...?"

Trình Tuệ Châu cạn lời.

Coi cái bộ dáng vô liêm sỉ đó kìa.

"Ta đến để mang chút quà cho Hoa Sơn. Sư phụ ta đang làm nhiệm vụ, vài ngày nữa ngài sẽ tới sau."

"Phải rồi phải rồi, cô chính là khách quý của Hoa Sơn! "

Thanh Minh bắt đầu hộ tống Trình Tuệ Châu lên núi Hoa Sơn. Đối với hắn, chỉ cần làm việc có lợi lớn cho Hoa Sơn thì đều là khách quý.

Thêm nữa, chuyến xuống núi này của hắn cũng không hoàn toàn là vô ích giống mấy lần trước.

Tung tích của nàng vẫn quá đỗi bí ẩn, chết vì tuổi già ư? Nực cười.

Kẻ tự xưng là hậu duệ của Hải Đường chắc chắn đang nói dối.

Tuy vẫn không biết Hải Đường đã đi đâu, nhưng hắn đã biết thêm thông tin mới về "hậu duệ " của Hải Đường.

Hắn chỉ cần lên núi chờ, đáp án sẽ tự động tìm đến hắn.
___________

P/s: ảnh trên là Hải Đường thời còn trẻ ( /^ω^)/♪♪

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top