Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương V:


Tiểu Linh thấy tình hình không ổn lập tức lao đến, bắt mạch kiểm tra thì không khỏi giật nảy
- Là độc Thiết Phát Trùng Liên
Cung Viễn Chuỷ cũng đến xem, quả thật không sai, đưa mắt ra hiệu cho ca ca.
- Giải như thế nào?
Cung Thượng Giác không hỏi có giải được không mà hỏi thẳng cách giải, chứng tỏ hắn tin tưởng năng lực đệ đệ mình như thế nào. Có điều lời nói của Cung Viễn Chuỷ lại như gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng hắn
- Có thể, nhưng nguyên liệu đệ mang theo bên mình không đủ
- Linh Chi Thảo, Thiên Tuyết Tùng, Dục Chí Hoả, Liên Hoa Nguyệt, Cửu Trùng Thảo, Dạ Thố, Xích Huyết Nhan. Huynh thiếu cái nào, ta có thể tìm.
Cung Viễn Chuỷ nghe xong kinh ngạc nhìn cô gái bên cạnh. Tất cả đều là dược liệu quý hiếm và khó tìm, chưa kể không phải ai cũng biết sự kết hợp giữa các dược liệu có tính hàn và tính nhiệt cao như vậy.
- Liên Hoa Nguyệt, Cửu Trùng Thảo và Dạ thố. Ta...
- Thời gian trước mắt chúng ta không còn nhiều, quay về Bạch Vân Sương phải mất gần một canh giờ, quá lâu. Bây giờ mấy người hãy đi thẳng về phía đông nam, sẽ thấy ngôi nhà nhỏ, ở đó dược liệu gần như đủ rồi. Huynh hãy chế thuốc kìm độc lan ra lục phủ, còn ta sẽ đi tìm Dạ Thố. Huynh có thể làm không
Ánh mắt kiên quyết cùng giọng điệu dứt khoát khiến cho mọi người đều phải nhìn nàng với con mắt khác. Tưởng chừng như chỉ là một tiểu cô nương ngang ngược hay khóc lại có thể tinh tường dược thảo và lý trí như vậy. Cung Viễn Chuỷ không tình nguyện cứu Thượng Quan Thiển, nhưng không còn cách nào khác, Cung Thượng Giác muốn Thượng Quan Thiển sống. Tiểu Linh nhìn ra sự do dự trong mắt hắn, nhưng bây giờ hắn là người duy nhất có thể giúp nàng cứu tỷ tỷ.
- Mau trả lời ta
- Có thể
- Nếu vậy chúng ta mau đi chia nhau ra thôi. Các người cứ thẳng hướng đông nam là được. Còn Huynh khi đến đó cứ ra sau nhà, đó là nơi ta và tỷ tỷ điều chế thuốc, mọi dược liệu đều ở đó
Nói xong nàng đứng dậy đi luôn. Không thể chậm trễ một giây được. Thiết Phát Trùng Liên nói là kịch độc thì không đủ mạnh, nhưng cũng không phải loại độc dễ giải. Điều quan trọng là thời gian trúng độc, thời gian càng lâu, độc tính sẽ càng lan nhanh và càng mạnh, khi đó dù cho không phải kịch độc cũng sẽ biến thành kịch độc mà chết người.
- Tất cả theo ta về hướng đông nam. Hai người các ngươi đi theo vảo vệ cô ấy.
Hai người nhận lệnh đi theo Tiểu Linh những người còn lại lên đường về phía đông nam. Cung Thượng Giác cẩn thận bế Thượng Quan Thiểu lên ngựa, một tay ôm chặt nàng, như sợ nàng sẽ biến mất, một tay cầm dây cương lao về phía trước. Quả nhiên họ đến được một căn nhà nhỏ. Tất cả mọi người đều dừng chân canh gác, Cung Thượng Giác đưa nàng lên phòng nằm nghỉ còn Cung Viễn Chuỷ theo lời Tiểu Linh ra sau nhà chế thuốc.
Cung Thượng Giác nhìn xung quanh căn phòng, tuy nhỏ nhưng mọi đồ dùng cần thiết đều có đủ cả, góc sân dưới nhà còn trồng một khóm hoa đỗ quyên trắng. Hết nhìn những đoá đỗ quyên rồi lại nhìn người con gái trước mắt. Nàng vẫn vậy, không có gì thay đổi. Nhưng giờ đây sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, đôi môi cũng không còn sắc hồng nữa, đến cả những móng tay cũng dần chuyển sang màu tím nhạt. Độc bắt đầu phát tác rồi. Trên trán nàng cũng xuất hiện từng lớp mồ hôi, ướt đẫm tóc mai. Hắn dè dặt nắm lấy tay nàng, rất lạnh. Dần dần lực tay hắn tăng lên như muốn truyền tất cả sự ấm áp cho nàng, nhìn khuôn mặt trước mắt vì đau đớn mà đôi mày nhíu chặt lại, cảm tưởng như trái tim hắn cũng bị bóp nghẹt theo.
Cung Viễn Chuỷ vừa chế xong thuốc liền đi lên để Thượng Quan Thiển uống thì nhìn thấy một màn trước mắt. Người ca ca mà hắn tôn sùng trước nay chưa bao giờ thật sự để lộ gương mặt yếu đuối. Nhưng giờ đây, trước một người con gái lại mang nét mặt bất lực đến như vậy.
- Ca, cho cô ấy uống cái này trước.
Cung Viễn Chuỷ đưa bát thuốc cho hắn, Cung Thượng Giác cũng không chậm trễ mà nhận lấy, đỡ Thượng Quan Thiển dậy, để người nàng tựa vào hắn. Miệng nàng liên tục nói "không muốn" theo đó là không chịu uống thuốc, nhưng rốt cuộc là nàng "không muốn" gì thì không ai giải thích được cả.
- Là ta, Cung Thượng Giác
Lời hắn nói thủ thỉ bên tai nàng,  Thượng Quan Thiển như nghe thấy, hàng mày cũng vì thế mà giãn ra, nằm yên trong vòng tay hắn uống hết bát thuốc. Sau khi uống xong, sắc mặt nàng đã đỡ hơn nhưng vẫn đổ mồ hôi lạnh rất nhiều, Cung Thượng Giác nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống
- Ta về rồi!
Có tiếng nói hớt hả của cô gái nhưng lại không thấy bóng dáng đâu. Cung Viễn Chuỷ biết ý đi xuống. Đến cầu thang thấy cô gái mặt lấm lem đất, đôi tay trắng nõn giờ đầy vết xước đến chảy máu. Có điều đôi mắt ấy lại rất sáng, hệt như sao trời vậy.
- Cô đi...
- Nhanh nhanh nhanh không thể để lãng phí thời gian được
Lời trách móc đến bên miệng bị chặn lại bởi lời nói của nàng ta, đã thế hắn lại còn bị kéo đi. Đằng nào cũng sống, có nhất thiết ai cũng phải cuống lên như vậy không.
Vào đến kho thuốc, Tiểu Linh liền nhìn thấy các loại dược liệu đều được bày sẵn, chỉ cần chờ nàng về là có thể pha thuốc giải. Thấy vậy, nha đầu ngốc không giấu nổi sự vui mừng, chỉ cần nhanh chóng chế thuốc là có thể cứu tỷ tỷ rồi. Khi nàng định giã nguyên liệu thì bị một đôi tay to lớn chặn lại
- Cô ngốc vậy sao? Nhìn tay cô xem có dùng được không còn đòi ở đây. Mau tránh ra. Để ta
Tiểu Linh vốn là muốn tự mình làm cho yên tâm, nhưng nhìn tên này có vẻ rất thông thạo, lại tỉ mỉ nên nàng cũng không nhiều lời, chỉ đặt thuốc hái được xuống rồi đứng sang một bên, yên lặng quan sát. Từng động tác cũng như liều lượng chế thuốc của tên này quả thật rất cẩn thận, không hề có một sai sót nào. Có điều, ai kia bị nàng nhìn chằm chằm nãy giờ dần cảm thấy bất tiện liền lên tiếng cáu gắt
- Nha đầu ngốc cô rảnh quá thì tự đi băng vết thương ở tay đi, ta không thích người ngoài nhìn ta chế thuốc.
Tiểu Linh còn đang nhìn hắn pha thuốc đến mải mê nên không nghe thấy gì cả, chỉ thấy động tác dừng lại, nàng ngẩng lên, nét mặt vô tội nói
- Sao thế, sao ngươi không làm tiếp 
Cung Viễn Chuỷ lúc này mới biết nha đầu ngốc này vốn không nghe thấy mình nói, một bụng tức trong lòng không biết phát tiết kiểu gì chỉ còn cách quay đi kệ đối phương. Tiểu Linh thấy thế lại chẳng hiểu mình đã làm gì mà hắn nổi khùng, trong lòng suy đoán chắc chắn tên này khó ở nên dở chứng như vậy. Có điều, đôi tay ấy thật sự rất đẹp.
Trong đầu bỗng nảy ra rất nhiều câu hỏi. Rốt cuộc tên này và ca ca hắn ta có quan hệ gì với tỷ mình? Họ thân nhau lắm sao? Nhìn qua nhìn lại đều không phải người tầm thường. Nàng rất muốn hỏi, chỉ là nhìn nét mặt như muốn đòi nợ của hắn nên không dám mở lời
- Thuốc sắc một canh giờ là được, cô nghỉ ngơi đi.
Còn đang nghĩ miên man lại nghe hắn lên tiếng nói vậy nàng vô thức buột miệng
- Xem ra ngươi cũng có tình người nhỉ
Cung Viễn Chuỷ quay lại nhìn nha đầu ngốc trước mặt mình, dáng người thì nhỏ nhắn, y phục dính đầy bùn đất, đôi tay vẫn còn vệt máu, khuôn mặt tròn dính bẩn nhưng tinh thần lại phấn chấn vô cùng. Lời muốn nói trong chốc lát biến chuyển thành
- Cô ngốc như vậy ở đây vướng tay vướng chân ta.
- Sao ngươi có thể nói như vậy chứ. Ban chiều chẳng qua ta trượt chân nên té ngã chứ không phải vì hái thuốc vụng về, có hiểu không hả
Nàng không dám to giọng sợ sẽ ảnh hưởng đến tỷ tỷ mình đang nghỉ ngơi cùng mọi người đang đứng gác. Nhìn bộ dáng xù gai nhím của nha đầu này thật sự rất khôi hài.
- Mà... ngươi và tỷ tỷ ta thân nhau lắm sao?
Tiểu Linh dè dặt hỏi, Cung Viễn Chuỷ nhìn ra trong đôi mắt ấy có sự tò mò cũng như không có ác ý, chỉ lạnh nhạt nói
- Có quen
- Vậy sao? Vậy ca ca huynh cũng thế sao?
Cung Viễn Chuỷ không nhìn cô nàng nữa mà quay đi, trong mắt như suy tư điều gì. Sao có thể không quen, bóng hình của tỷ tỷ cô không khi nào ca ca ta không nhớ đến. Suốt bao năm qua huynh ấy bôn ba khắp chốn, đều nói là vì lợi ích Cung môn. Nhưng Cung Viễn Chuỷ biết huynh ấy vẫn luôn đi tìm tung tích Thượng Quan Thiển.
Tiểu Linh thấy dáng vẻ ảm đạm của đối phương cũng không tiện hỏi thêm nữa, nàng lấy chiếc ghễ ghỗ nhỏ ngồi xuống
- Ta.... chờ sắc thuốc với ngươi. Với cả, ta có tên họ đàng hoàng, không phải nha đầu ngốc, là Cô Lâm Linh, là Lâm trong Lâm Xuân đâm chồi, Linh trong Linh Lan nở rộ.
Thấy mình nói xong mà tên kia không có bất kì phản ứng gì, Tiểu Linh bĩu môi không thèm để ý tới hắn nữa. Cung Viễn Chuỷ cũng nghe thấy, đôi mắt khẽ liếc sang nha đầu ngồi bó gối kia, một lúc sau mới lạnh nhạt đáp
- Cung Viễn Chuỷ
"Cung", Tiểu Linh ngạc nhiên quay sang nhìn hắn chằm chằm. Hắn nói hắn họ "Cung"
- Huynh là người Cung Môn sao?
Không phải câu hỏi, mà là lời khẳng định. Nghe ra điều gì không ổn, Cung Viễn Chuỷ quay đầu thì chỉ vừa hay thấy người đối diện đã quay mặt đi hướng khác
- Phải, nghe giọng điệu của cô có vẻ rất quen thuộc Cung Môn nhỉ. Là tỷ tỷ cô nói sao?
Cung Viễn Chuỷ dò hỏi mình, Tiểu Linh biết rõ, nàng chỉ nhẹ giọng đáp
- Cung Môn xưa nay người người đều nghe tên, ta đương nhiên cũng biết.
Cung Viễn Chuỷ thấy lời nói này cũng đúng, nhưng trong lòng vẫn nảy sinh khúc mắc, chỉ là không lên tiếng hỏi thêm. Đối phương đã muốn giấu vậy thì để dần dần hắn bắt nha đầu này nói là được.
Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, thuốc đã sắc xong, Tiểu Linh muốn tự tay đưa lên nhưng bị Cung Viễn Chuỷ chặn lại với lý lẽ không thể hùng hồn hơn là "cô ngốc như vậy, đi lỡ đánh đổ thuốc ta sắc thì sao" Tiểu Linh định nói lý nhưng hắn đã đi mất, nàng chỉ có thể theo sau. Lên đến phòng Tiểu Linh không khỏi ngạc nhiên khi thấy có người nam nhân ân cần ngồi bên tỷ tỷ nàng, tay nắm chặt tay tỷ tỷ mình, đôi mắt hắn mờ sương tự hồ như mọi suy nghĩ không ai có thể thấy được. Ấn tượng của nàng về ca ca "tên khó ưa" nào đó là một người lạnh lùng, khó gần đến dường như xa cách không ai có thể với tới, nhưng không hiểu sao, nàng vẫn cảm thấy một tia ấm áp từ hắn dành cho tỷ tỷ nàng
- Ca, uống xong là có thể yên tâm rồi
- Ta biết, đệ vất vả rồi
Giọng Cung Thượng Giác khàn đi, đôi mắt đỏ ngàu hiện tơ máu. Cung Viễn Chuỷ vốn muốn nhắc ca ca nghỉ ngơi nhưng lời đến bên miệng không cách nào nói ra, bởi hắn biết, ca ca mình sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi người trên giường kia tỉnh lại.
- Nơi này không tiện ở lâu, đệ xuống căn dặn mọi người sáng mai lên đường sớm.
- Được, ...
Cung Viễn Chuỷ lui xuống, kéo theo nha đầu đang nhìn hai người không chớp mắt đi.
Lúc Cung Thượng Giác cho Thượng Quan Thiển uống thuốc, như lúc nãy, nàng dường như đang gặp ác mộng, miệng hé mở nói "không muốn" rồi lại không chịu uống thuốc, Cung Thượng Giác ôm chặt lấy nàng, lần này dù nói gì nàng vẫn không phản ứng. Chỉ còn cách dùng miệng mớm thuốc cho nàng thôi. Chỉ là không hiểu sao Thượng Quan Thiển lại phán kháng rất mãnh liệt, khiến cho môi của hắn bị nàng cắn đến chảy máu. Có điều cũng nhờ vậy mà thuốc có thể đưa vào miệng nàng dễ dàng hơn. Chỉ là khi muốn rời bờ môi ấm áp ấy, lại khiến cho hắn quyến luyến không thôi. Cũng đã bốn năm rồi.

Thượng Quan Thiển trong lúc mơ màng dường như cảm nhận được có người ép mình uống thuốc. Nàng rất sợ, sợ Điểm Trúc đã tìm ra nàng, ép nàng uống thuốc để một lần nữa quên đi mọi thứ, nàng không muốn như vậy. Sống trong Vô Phong hơn mười năm, chịu đựng kẻ thù sát hại cả gia tộc mình, biến nàng thành con rối khiến nàng luôn cảm thấy bản thân mình thật ghê tởm khi từng tiếp tay cho kẻ thù. Nàng không muốn quay về cuộc sống đó nữa, không muốn chịu sự dày vò khổ sở đó nữa. Khó khăn lắm nàng mới có thể thoát ra khỏi bóng tối, nàng không muốn
- Không muốn
Thượng Quan Thiển bừng tỉnh khỏi ác mộng, phía ngoài cửa sổ bình minh đã ló rạng, mọi thứ nàng nhìn thấy khi nãy chỉ là mơ
- Nàng tỉnh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top