Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

"Con Cá nhá lần sau trả gấp đôi" Đạt mắng tôi với giọng trách móc

"Èo bạn bè mà kì kèo thế Gia Đạt??" tôi nhắn mặt hỏi lại nó

"Thôi nể tình tình bạn lâu năm của chúng ta, tôi chỉ cần bạn trả gấp 1,75 lần thôi:D"

"Đm, nghiêm túc hộ t cái đi. Giờ còn không biết ví ở đâu này, giờ mà mất thật đi làm lại giấy tờ ngốn tiền vl"

"Thế mày có chắc là cầm ví bên người không vậy?" Bảo Minh hỏi 

" Có mà, chắc chắn luôn, nay t đi mua bánh mì nên đút vào túi áo từ sáng rồi" tôi đáp

"Hay là mày đánh rơi trên câu thang rồi? Áo khoác trường mình túi nông lắm" 

"Ờ có thể, để tí tao đi tìm, không thì nhờ bảo vệ trích cam. Chỉ mong là không mất thôi" tôi mệt mỏi nằm bò ra bàn. 

Tiết tiếp theo là tiết Hóa, tiết của cô Thanh. Trời ơi đen vãi, sáng nay vừa có chuyện cái bánh mì xong. Giờ mà bị cô ghim thì coi như sự nghiệp học Hóa của tôi tan tành. Mang tiếng học sinh đt Hóa, học chuyên Hóa mà điểm thường xuyên như c thì không xong với mấy camera chạy bằng cơm của lớp tôi. 

"Anh chị ơi, cô Thanh dặn anh chị làm bài ôn tập trong sbt ạ. Một lúc nữa cô Thanh mới lên, cô đang bận việc ạ!"

Cô bé khối dưới nào  đứng ở cửa lớp dặn chúng tôi như vậy. aaaaaaa...cô bận hết tiết cũng tốt, từ sáng đến giờ tôi rất ngại gặp mặt cô, không phải vì ghét cô nhưng mà tôi rén cô lắm. Cô Thanh nổi tiếng là cô giáo siêu nghiêm trong trường tôi, rất không thích việc học sinh đem đồ ăn lên lớp. Vốn cô đã không thích tôi rồi, cô Thanh hay nói tôi là tự cao vì điểm hóa mà không lo học hành. huhu  giờ phải làm sao đây:(

"Ê Cá" Đạt nói

"Sao?" tôi ngẩng mặt lên nói với giọng điệu tụt mood

"Có khi nào mày làm rơi lúc đi mua bánh mì rồi không??"

"Còn lâu nhé. T bảo quản đồ hơi bị kĩ" tôi đáp lời Đạt

"NHỠ ĐÂU??? Có khi nào thằng đen đủi đang cầm nhỉ?? Rồi nó thấy thấy CCCD của m, rồi có ý định trả thù?? 

"Mẹ mày ảo phim hả Đạt, tao làm gì nó đâu mà trả thù?"  nói

"Hay là bọn mày có duyên rồi?? Chứ từ lúc gặp nhau dây dưa nhiều như này không trùng hợp được đầu, đúng không Minh"

"Có c*t ý, mày ảo vừa thôi cho t ảo với"

"Mày ảo tưởng An với mày quay lại hở:))?" 

" WTF đang chuyện con Ánh mất ví mà. T ảo thể hồi nào vậy??"

"Trêu tí thôi căng thế. Nhỡ đâu m với nó lại quay lại, lụy nhau thế cơ mà" Đạt nói với vẻ như biết hết mọi thứ.

"Đm Trương Gia Đạt"

"Haha"

"Mà Cá này, nhỡ đâu mày với thằng kia lại yêu nhau thì sao nhờ" Đạt vừa cười vừa nhìn tôi

Hình như, thằng cờ hó này bị ảo phim nặng rồi quý zị ạ

"Mày ế lâu quá nên bị ảo ngôn tình rồi Đạt:))" tôi trêu Đạt với giọng khiêu khích

"Nó còn nhớ em Minh Phương đấy" Minh bồi thêm câu

"T đếch đọc ngôn tình bao giờ nhá. Mà chắc có mình t ế, mày ế 15 năm nay rồi đấy Cá"

"Này nhá Ánh Minh đây có mập mờ mà" tôi phụng phịu đáp

"Đứa đ nào mà chả có mập mờ Minh nhỉ??"

"Ờ" Minh nói với vẻ mặt đồng tình

"Tại mày đàn ông quá nên mấy thằng khác cá chê đấy"

Đạt nó vừa cười vừa trêu tôi, cười rõ lớn, cười như mê sảng mà chả nhận thấy cô Thanh đã bước vào lớp từ lúc nào. Cô suỵt suỵt với mấy đứa khác im lặng rồi từ từ bước đến bàn Gia Đạt. Đang cười chợt thấy mặt tôi với MinhB căng đét Đạt hỏi:

"Sao thế?? Đùa không vui hả? Thôi cho t xin lỗi nhé."

Nó vừa nói xin lỗi, vừa quay hẳn xuống bàn tôi, ngó ngó nghiêng ngiêng quan sát biểu cảm.

"Ê Cá, cho tao xin lỗi. Đừng để mặt căng đét thế chứ"

"Thế Đạt để cô đứng chờ từ nãy giờ được đúng không??" cô Thanh nói với giọng nghiêm nghị

Đạt dật bắn mình quay ra nhìn cô Thanh Hóa đang đứng ngay cạnh.

" Bạn Đạt đúng lên nhận xét cho tôi tính chất những nguyên tố thuộc chu kì 7 nào" cô Thanh giận dữ nói

Đạt nó lúng túng, không trả lời được. Haizz tất nhiên là không trả lời được rồi, nó thi lại môn Hóa 2 lần lận mà. Khéo giờ nó còn không biết chu kì là gì, đi thi song Minh gánh Đạt còng lưng.

"Bạn Đạt đứng ra cửa đi" 

Nó lò dò bước ra cửa

"ha ngu, ai bảo trêu bố" tôi lẩm bẩm

"Bạn nào vừa lầm bẩm gì thế??" tôi chưa dứt câu cô Thanh liền hỏi

Cô Thanh đảo mắt ở tổ tôi một lúc rồi nhìn tôi. Thấy sự né tránh ánh mắt của tôi cô hỏi

"Ánh Minh phải không??"

Tôi ló dó không biết nói gì

"Bạn Phan Ngọc Ánh Minh, bạn đứng lên cho cô "

Tôi đứng lên dúm dó

"Tại sao con lại nói bạn thế? Bạn học không được thì phải biết giúp đỡ bạn chứ? Con nghĩ mình học giỏi lắm hả? Kiến thức học rồi mà đi thi chỉ được giải Ba thôi đấy."

"Dạ con xin lỗi cô ạ" tôi ngượng nói với vẻ ăn năn

"Nếu kiến thức này con thấy dễ quá thì con đứng ra ngoài cùng bạn luôn đi" cô tức giận nói

Tôi đứng đó cả tiết, trách sao hôm nay ông trời không phù hộ tí nào. Cuối giờ cô Thanh ra về trong vội vã khiến tôi chả kịp xin lỗi.

"Tại mày đấy làm t dính lây"

"Cái cc ý m nói mà, mà tao chả hiểu sao vụ điểm học sinh giỏi của mày mà cô đào đi đào lại"

"T chịu bt đ sao đc, t xuống phòng bảo vệ trích cam đã nhá. Tí cô vào mà t chưa lên nói với cô hộ t một câu."

"Ờ"

Vừa xuống phòng bảo vệ, tôi thấy cô Thanh dắt xe từ nhà xe ra. Thấy vậy tôi tự hỏi lí do gì mà cô khiến cô đi về sớm vậy? Còn 2 tiết nữa mà, bình thường kể cả không có tiết các cô cũng ở lại trường chỉ khi có việc đột suất mới ra về sớm. Tôi đứng trong phòng bảo vệ nghe cô nói chuyện qua loa với bác bảo vệ. Hình như nay nhà cô có việc gì đó nên về sớm. Tiễn cô Thanh xong, bác ngồi vào máy trích cam lại cho tôi.

Điều khiến tôi ngạc nhiên là vỗn dĩ tôi chả đánh rơi ví ở đâu cả. WTF thế giờ ví mình ở đâu?? Khắp hành lang tôi đi, cam ở đó không có cảnh nào là tôi đánh rơi đồ cả. Nói cảm ơn bác với vẻ hơi hoảng, tôi lên lớp. Tôi cố lục lại kí ức vể buổi sáng nay, chợt câu nói của Đạt khiến tôi nhớ lại. Nhỡ đâu là thế thật??? Lúc chạy từ quán bánh mì ra?? Có khi nào vì vội quá nên ví tôi rơi lúc nào không biết. Tôi rút điện thoại ra nhắn ngay cho chủ quán nhờ chú tìm hộ còn mình thì lên lớp học tiếp. 

Hết tiết đó, tôi vội kiểm tra điện thoại nhưng kết quả ở quán không rơi cái ví nào cả. Tôi tự hỏi nhỡ đâu Nhật cầm?? Lục face nó theo account hôm qua Khánh cho tôi xem. Tôi do dự mãi, liệu có nên nhắn hỏi? Nếu không phải thì lại quê chết ý. Tôi tự nhủ, chắc không phải đâu, có bao giờ Đạt phán đúng đâu nhỉ.( tôi cười trừ) 

Nói với mẹ sao giờ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top