Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

• Chương 14 : Gợi nhớ

-Chương 14-

Đến cuối buổi chiều hôm ấy, Tiêu Chiến căn bản vẫn chưa tài nào thoát khỏi được bàn làm việc ngổn ngang. Công việc từ trên trời rơi xuống như thế này, anh dù có bảy mươi hai phép thần thông của Tề Thiên Đại Thánh cũng không tài nào biết trước được mà tránh. Tiêu Chiến thật sự muốn mắng, ông chủ studio anh rốt cuộc có phải có bệnh rồi không, nếu không, vì cớ gì đối với loại khách hàng mười lần hợp tác, chín lần khó dễ vô lý này lại liên tục đồng ý kí hợp đồng. Một đơn hàng không đáng như vậy thật sự không nên cố chấp chỉ để giữ tiếng thơm.

"Wei. Anh Chiến, soái ca của anh xuất hiện a!"

Tiêu Chiến nghe Quách Thừa gọi mình, chỉ kịp nhìn ra ngoài cửa kính trong suốt. Còn không kịp có nửa lời phản bác trước lời trêu chọc của Quách Thừa nghịch ngợm.

Bên ngoài nhà chờ dành cho khách, Vương Nhất Bác đứng đó, tà dương từ bên ngoài phản chiếu lên tấm kính che lấp đi một nửa cơ thể, Tiêu Chiến tự hỏi mình là do cậu gầy đi không ít, hay do nơi anh ngồi cách nơi cậu đứng quá xa. Nhưng, cho dù là từ khoảng cách xa này, Tiêu Chiến vẫn có thể nhìn ra được nụ cười dịu dàng trên đôi môi của Vương Nhất Bác, dịu dàng đến mức bóng nắng màu vàng cam mờ mờ ảo ảo trên cửa kính ngoài kia cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Tiêu Chiến mỉm cười đáp lại. Sự xuất hiện lúc này đây của Vương Nhất Bác làm lòng anh cảm thấy áy náy. Hôm nay là anh chủ động hẹn cậu và là anh tự động hủy bỏ. Trước giờ cơm trưa tuy anh đã nhắn tin xin lỗi, nhưng vốn cậu không có trả lời lại, vì vậy anh cho rằng cậu giận rồi, thật không ngờ cậu vẫn đến tận đây tìm anh.

Tiêu Chiến đứng dậy, bước chân hối hả đi ra. Cửa kính vừa mở, hơi lạnh từ bên ngoài đã phủ lên làn da anh. Máy sưởi trong phòng chờ này thường để tắt, nhất là khi khách hàng của studio thường chọn đặt hàng trực tuyến.

Anh đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác. Trên người cậu chỉ khoác chiếc áo len mỏng, bên trong là lớp áo sơ mi cũng không giữ ấm được là bao.

"Đã là giữa mùa xuân nhưng trời vẫn còn lạnh lắm, em sao ăn mặc phong phanh như vậy?"

"Em không lạnh!" Vương Nhất Bác đôi mắt cụp xuống giống như trốn tránh anh mà trả lời.

"Còn không lạnh? Tay chân đều sắp đóng băng đến nơi! Đi, đến đằng kia sưởi ấm một chút, anh mở điều hòa không khí lên cho em." Tiêu Chiến nhíu mày đáp, đưa cho Vương Nhất Bác túi chườm rồi mang cậu lại ghế tựa ngồi xuống.

"Không cần! --- Khi nào anh xong việc?"

"Nhất Bác, xin lỗi em, anh hôm nay phải tăng ca. Vẫn là lần sau gặp em vậy!"

"Em chờ anh."

"Em... không sao chứ?"

"Không sao! Anh quay lại làm việc đi, em sẽ quay lại sau."

Vương Nhất Bác đối với anh lắc đầu, làm như không có chuyện gì xảy ra. Một mặt đẩy nhẹ lưng anh vào phòng, một mặt quay đi rời khỏi studio.

Tiêu Chiến đi vào trong vẫn không nhịn được ngoái đầu lại. Hôm nay vì sao thần bí như vậy, giọng nói khàn đặc còn hơi run run, không phải ban nãy còn cười rất tươi sao. Cứ như thể người anh vừa gặp là ảo giác vậy.

"Soái ca đi sớm vậy! Lâu rồi mới đến cũng không muốn cho chúng em ngắm a." Mấy nữ đồng nghiệp lại kéo ghê lại gần Tiêu Chiến tiếc nuối.

"Cậu ấy ở ngoài kia cũng không tiện." Tiêu Chiến máy móc trả lời.

"Đúng a, chính sách studio eo hẹp. Lạnh chết người ta ở ngoài ấy rồi, ai mà chịu nổi." Quách Thừa gác chân lên bàn nghiêng đầu thêm vào.

Thêm mảng miếng kiểu này là trò chơi quen thuộc của Quách Thừa. Ông chủ studio cũng lười bào chữa với cậu ta, chỉ đành nhún vai nói.

"Lỗi của tôi được chưa?! Quay lại tang ca cho tốt, bữa tối nay tôi đãi!"

"Hoan hô ông chủ!"

Mặc kệ đồng nghiệp reo vui vỗ tay, Tiêu Chiến chỉ cười cho có lệ. Ngồi nhìn vào máy tính mà tâm trạng dán hết vào người của Vương Nhất Bác. Trực giác trỗi dậy khiến anh tin cậu nhất định có chuyện gì trong lòng.

Tay rê chuột chỉnh sửa bản vẽ nhưng trong đầu anh mờ màng nhớ lại vào buổi sáng cậu có nói muốn cùng anh hẹn ở gần nhà. Nhất định là chuyện lớn!

Vẫn là Tiêu Chiến thấy không yên, kéo áo khoác treo trên ghế chuẩn bị rời đi.

"Ông chủ! Tôi có chút việc gấp phải về nhà! Bản chỉnh sửa tối nay có thể nộp không?"

Ông chủ studio vốn dĩ tin tưởng anh, gật đầu: "Được, nhớ đúng hẹn!"

"Cảm ơn ông chủ!"

.

Điều đầu tiên sau khi tan làm sớm của Tiêu Chiến chính là lấy điện thoại gọi điện cho Vương Nhất Bác. Thời điểm cậu bắt máy, anh có thể nghe được âm thanh ầm ầm của tàu điện, có hơi bất mãn hỏi.

"Em đang ở đâu?"

Vương Nhất Bác hơi ngạc nhiên: "Anh xong việc rồi? Em xin lỗi, em định đi dạo một vòng rồi quay lại."

"Không sao! Em đến ga cuối rồi chờ anh đến được chứ!?"

"Được."

Vương Nhất Bác chủ động cúp máy, ngồi nhìn thẳng ra bên ngoài. Trời đã tối hẳn, khung cảnh duy nhất cậu có thể thấy chính là mấy vệt sáng vàng nhạt vụt qua từ mấy cây đèn bên ngoài. Chung quy lại cũng không thấy được gì, cậu cười nhạt, nhớ đến lần cùng Tiêu Chiến mặt đối mặt lần đầu tiên sau hơn mười năm chính là trên chuyến tàu này cách đây mấy tháng. Lúc đó người ở trong lòng cũng ở ngay trước mắt, lúc đó cậu bồn chồn cũng phải cố nhịn cười trước từng cử chỉ anh biết bao nhiêu. Giờ đây ngồi chờ đến ga cuối gặp anh có mấy phần buồn lòng cùng sợ hãi. Cậu mím môi, bên trong chiếc túi đeo chéo lấy ra chiếc hộp nhỏ, mở nắp hộp chính là một mẩu giấy A4 đã cũ được gấp lại làm bốn.

Mẩu giấy chứa bức vẽ chỉ đường đến nhà của Tiêu Chiến do chính tay anh vẽ ra.

Trong bức vẽ có một con đường mòn nhỏ, một bên là bức tường sờn cũ bạc màu, một bên là hàng loạt dãy nhà cùng những ô cửa sổ và mái hiên như sao chép nhau. Vương Nhất Bác không quên, hiện tại vẫn nhớ đến khung cảnh quen thuộc ấy, chỉ là trái tim hiện tại lại muốn cậu nhớ đến con đường lớn tấp nập sau khi rời khỏi lối mòn nhỏ bé kia. Nơi mà cậu chưa từng đến, nơi đó có Tiêu Chiến còn có cả nhà của anh.

Cậu còn nhớ rất rõ ngày Tiêu Chiến đưa nó cho mình bảo cậu nhất định giấu đi thật kĩ. Đợi sau này có cơ hội vẫn có thể đi tìm anh.

Trên thực tế đối với Vương Nhất Bác thời điểm đó, bản vẽ ấy không chỉ là cơ hội mà còn trở thành mạng sống của cậu.

.

Bắc Kinh, năm 200x

"Đã tìm ra chưa?" Vương lão gia ngồi trên ghế bành, một tay nâng lên tách trà trên bàn nhìn người quản gia trước mắt.

"Đã tìm ra thưa ngài!"

"Đưa nó cho bảo mẫu, bảo bà ta lựa lời dỗ thiếu gia ngồi dậy ăn cơm!"

"Vâng!"

Người quản gia khẽ gật đầu, âm thầm giao lại hộp kẹo nhỏ lại cho bảo mẫu chăm sóc Vương Nhất Bác phân phó lại lời của ông chủ.

Kể từ ngày được đón trở về Vương gia, Vương Nhất Bác đối với cuộc sống nơi đây chính là cố gắng cho qua. Cơm ăn ba muỗng liền bỏ trốn trên phòng, một lời cũng không nói với bất kì ai. Chỉ có bảo mẫu yêu thương, tận tâm mới cạy miệng được tiểu thiếu gia nói ra yêu cầu của mình. Vương lão gia biết được chỉ đành hết cách cho người quay lại nơi ở cũ của cậu, bới tung tìm cho bằng được thứ cậu muốn.

Bức tranh được giấu kĩ trong hộp đựng kẹo, lại cất rất sâu trong ngăn tủ, sau khi mẹ con cậu rời đi không khác gì đống sắt vụn ngổn ngang. Vì vậy người của Vương gia mất đến hai ngày trời để mang trở về.

Cho đến ngày tìm ra, bảo mẫu thân cận của hôm đó như thường lệ chuẩn bị điểm tâm bị Vương Nhất Bác quay mặt từ chối, mới nhẹ nhàng dỗ dành mang 'kho báu nhỏ' của cậu đến đặt vào bàn tay cậu. Điều bà không ngờ đến chính là Vương Nhất Bác lập tức cười hạnh phúc. Còn là lần đầu tiên và cuối cùng bà trông thấy cậu chủ nhỏ bà chăm sóc tươi cười chân thật đến vậy.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top