Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đào hôn

Lãnh Hiên Viên (Bạch Dương), Thượng Thanh Tư Thủy (Kim Ngưu), Nguyệt Vi Nghi (Xử Nữ), Vũ Thanh Triều Quang (Nhân Mã)

"Chuyện bên Vĩnh An công chúa xử lí như thế nào rồi?"

Trong thư phòng Lãnh Hiên Viên tựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Mấy ngày nay thời tiết ở Lũng Nhiêu lại chuyển biến thất thường khiến thái dương bên trái không ngừng đau nhức, trước đây nhờ thuốc của Thượng Thanh Tư Thủy bệnh tình của hắn đã có khởi sắc nhưng thời gian trước quá bận rộn công vụ không thể đến đúng ngày lấy thuốc khiến bệnh tình tái phát mà hiện giờ nàng ấy lại đang bị thương. Lãnh Hiên Viên nhăn mày, không ngừng dùng tay ấn huyệt thái dương.

"Thuộc hạ đã cử một đội Thệ Chiến binh kết hợp cùng nội gián trong đoàn sứ thần, tối nay sẽ hành động."

Đội trưởng ám vệ đứng trước thư án trình bày sự sắp xếp của anh ta nhưng Lãnh Hiên Viên chỉ liên tục ấn huyệt thái dương, sắc mặt rất kém.

"Vương gia?"

"Ta đã hiểu rồi, cứ như vậy mà thực hiện, hãy hỗ trợ tốt nhất của Vĩnh An công chúa."

"Thuộc hạ tuân mệnh."

Sau khi đội trưởng ám vệ rời khỏi, Tiểu Đạt cùng Thượng Thanh Tư Thủy đi tới. Nàng đã dưỡng thương ở đây mấy ngày, tuy thương thế chưa lành hẳn nhưng đã có khởi sắc, nàng vì lo lắng cho các tỷ muội ở Tân Nguyệt lâu nên muốn rời đi nhanh chóng. Tiểu Đạt dẫn đường tới thư phòng để cảm tạ và cáo biệt Lãnh Hiên Viên thế nhưng...

"Vương gia, người làm sao vậy?"

Tiểu Đạt thất thanh kêu chạy đến bên ghế quỳ xuống, Lãnh Hiên Viên vẫn không mở mắt chỉ lạnh nhạt buông một câu, giọng nói thấm đẫm mệt mỏi.

"Không sao, đừng làm loạn lên..."

Chưa dứt lời, trán hắn cảm thấy một bàn tay ấm áp, giữa tiết trời sương tuyết nơi đây, khí ấm ấy còn hơn cả lò sưởi, hơn cả áo khoác lông chồn, khiến hắn nhớ tới mẫu thân, ngày bé người cũng thường dùng tay sờ trán an ủi hắn khi bị bệnh. Bóng dáng nữ nhân trước mặt có chút mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy có thể nhờ hơi ấm ấy mà cơn đau ở thái dương dần dần dịu đi.

"Bệnh của vương gia tái phát rồi."

"Tư Thủy cô nương, vậy phải làm sao?"

"Ta không có thuốc ở đây, chỉ còn thể dùng thảo dược khác tạm thời làm giảm bệnh tình."

"Cô nương cần gì có thể nói với Tiểu Đạt, Tiểu Đạt nhất định sẽ tìm được."

Thư đồng Tiểu Đạt bên cạnh không ngừng bồn chồn, sốt sắng, trước đây vương gia cũng nhiều lần bị như vậy nhưng chưa lần nào bệnh tình lại nặng như hôm nay, ngài ấy đã phải chịu đựng rất nhiều vì sở dĩ thời tiết ở Lũng Nhiêu rất khắc nghiệt không giống với thời tiết ở kinh đô Lưu Hương. Thượng Thanh Tư Thủy cũng lo lắng không kém, từ lúc quen biết nàng chưa từng nhìn thấy hắn tiều tụy như vậy. Thuốc của nàng bắt buộc phải dùng đúng ngày nếu không sẽ phản tác, bệnh tình chưa được chữa triệt để thì sẽ ngày một nặng thêm.

"Mau tìm Bạch Lược, Kim Linh, Tế Can, nghiền nát rồi đun lên, vương gia của cậu không chịu được lâu đâu. Cho người thêm cả lò sưởi vào đây nữa."

"Vâng."

Tiểu Đạt nhanh chóng chạy ra ngoài phân công các tì nữ và binh lính theo lời của Thượng Thanh Tư Thủy. Lũng Nhiêu vốn dĩ là vùng rừng núi, tìm những loại thảo mộc kia không khó, chẳng mấy chốc đã có người bưng thuốc đến thư phòng. Thượng Thanh Tư Thủy nhanh chóng kiểm tra rồi bưng đến bên Lãnh Hiên Viên.

"Vương gia uống thuốc."

Hắn rất cố gắng uống từng ngụm nhưng nàng biết Bạch Lược rất đắng, nếu không được bào chế thì căn bản là uống không nổi. Quả nhiên chẳng mấy chốc Lãnh Hiên Viên đã nhăn mày bỏ lại nửa bát thuốc, dù nàng nói thế nào cũng nhất định không chịu uống tiếp.

"Nếu ngài không uống hết thì không thể đỡ được."

"Rất đắng, ta không uống đâu."

Thượng Thanh Tư Thủy cảm thấy không thể tin vào mắt mình, vương gia cao lãnh bây giờ đang bày vẻ mặt trẻ con. Hắn quay đầu hẳn sang một bên, nhắm mắt không thèm nhìn nàng. Thượng Thanh Tư Thủy cảm thấy không thể chấp nhận được, nếu hắn không phải vương gia, nàng nhất định sẽ bóp mũi, đổ thuốc vào miệng hắn. Bất đắc dĩ lấy từ bên người túi gấm nhỏ một viên đưa tới trước mặt Lãnh Hiên Viên. Đây vốn dĩ là vật tùy thân quý giá sau vụ hành thích đã rơi mấy vài hạt, bây giờ đưa cho hắn cũng là muốn dụ hắn uống thuốc. Ngửi thấy mùi thơm Lãnh Hiên Viên mở mắt nhìn nàng.

"Cái gì vậy?"

"Mứt trái cây."

Ánh mắt hắn rất ngờ vực, hết nhìn viên tròn tròn màu lam lại nhìn Thượng Thanh Tư Thủy.

"Không phải thuốc độc đâu. Nó được làm từ mười loại trái cây, có tác dụng giải độc tức thời. Quan trọng nhất, nó ngọt."

Sau khi nghe câu cuối, Lãnh Hiên Viên không do dự bỏ vào miệng. Hắn suy cho cùng cũng là hoàng thân quốc thích, từ nhỏ nếu có ốm đau cũng đều uống các loại thuốc có vị bình thường, chưa từng phải nếm hương vị như vậy. Thượng Thanh Tư Thủy cảm thấy có chút cạn lời, lại tiếp tục giơ bát thuốc tới phía hắn, Lãnh Hiên Viên bất đắc dĩ phải uống hết. Sau khi xong xuôi hắn lại đưa tay ra trước mặt nàng.

"Sao vậy?"

"Mứt."

"Hết rồi."

"Ta thấy trong túi gấm đó còn rất nhiều."

"Không phải hết mứt mà là hết thuốc, ngài không cần nữa đâu."

"Ta vẫn cảm thấy rất đắng."

Vì một viên mứt hai con người giằng co qua lại, Lãnh Hiên Viên mặt không cảm xúc nhìn Thượng Thanh Tư Thủy, nàng rất quý báu chỗ mứt này nhưng nếu không đưa cho hắn sẽ cảm thấy bản thân thật keo kiệt nên đành rút túi gấm ra lấy thêm một viên cho Lãnh Hiên Viên. Hắn sau khi có viên mứt để ngậm thì lập tức an tĩnh dựa đầu vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Vương gia, mấy ngày qua thực lòng cảm ơn ngài đã không chê bai để cho tiểu nữ một nơi dưỡng thương. Nay thương thế đã lành tiểu nữ xin được trở về Tân Nguyệt lâu."

"Thương thế của cô chưa hề lành."

"Dù vậy các tỷ muội ở đó nhất định rất lo lắng, tiểu nữ cũng có nhiều việc phải sắp xếp, xin vương gia phê chuẩn."

Lãnh Hiên Viên chậm chạp mở mắt nhìn nàng, ánh mắt hắn giống như có điều gì muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ im lặng gật đầu coi như chấp thuận. Thượng Thanh Tư Thủy không thể nhìn ra điều gì cuối cùng cũng bỏ cuộc, nàng cảm thấy hắn đồng ý đã là tốt rồi.

"Về chuyện thuốc của ngài, tiểu nữ sẽ cho người mang tới, xin vương gia yên tâm."

"Không cần, ta sẽ tự đến lấy."

"Nhưng..."

"Ba ngày sau ta sẽ tới tìm cô lấy thuốc. Lần này ta đúng hẹn."

***

Đoàn sứ thần của Long quốc đã đi được năm ngày đường tới khu rừng Hắc Thổ giáp ranh với Phượng quốc. Vì đã tối muộn nên toàn bộ binh lính dừng chân dựng trại đầu cánh rừng, Nguyệt Vi Nghi ở trong một lều lớn dùng bữa xong thì lập tức đi nghỉ. Các tì nữ mặc dù có chút thắc mắc nhưng không dám nói, họ đều theo hầu công chúa một thời gian dài cũng am hiểu chút nào về thói quen của nàng, chưa từng thấy công chúa dùng bữa xong mà ngủ luôn bao giờ nhưng chỉ là người bề dưới, nếu chủ nhân có muốn làm gì thì cũng nhất nhất tuân theo. Nguyệt Vi Nghi ra lệnh khi nàng đã tắt nến thì không một ai được làm phiền nữa nên các tì nữ chỉ cử hai người đứng trước cửa lều canh đêm.

Đêm muộn, binh lính canh gác không còn nhiều, đại đa số đã nghỉ ngơi chẳng ai biết được xung quanh khu vực tập kết lều của Vĩnh An công chúa xuất hiện những bóng người kì lạ. Giữa màn đêm, hắc y như hòa làm một với khung cảnh, nhóm người nhanh chóng di chuyển từ lều chính rời đi. Vũ Thanh Triều Quang sau khi tuần tra một vòng quanh khu vực tập trung cưỡi ngựa quay trở lại. Hai tì nữ đứng canh trước lều Nguyệt Vi Nghi có chút mệt mỏi, một người trong số đó còn đang gà gật cúi mặt xuống. Nhìn thấy cảnh này trực giác của Vũ Thanh Triều Quang vang lên cảnh báo. Hắn cưỡi ngựa tới trước lều, hai tì nữ kia mới như bừng tỉnh, hoảng hốt nhìn phía trước.

"Các ngươi trực đêm hay đến ngủ gật?!"

"Nô tì biết tội, xin tướng quân tha mạng."

Hai tì nữ quỳ rạp xuống dưới đất, run rẩy sợ hãi, bọn họ đã trực khá lâu rồi và chỉ mới hơi lơ đãng một chút đã bị bắt gặp.

"Công chúa thế nào?"

"Công chúa... người đã nghỉ ngơi từ hơn một canh giờ trước rồi ạ."

"Từ lúc đó đến giờ người không ra lệnh gì sao?"

"Không ạ... Công chúa chỉ nói đừng làm phiền người."

"Cái gì?"

Vũ Thanh Triều Quang nhăn mày nhìn tì nữ khiến nàng ta sợ hãi co rúm lại, nàng ta chỉ bẩm báo sự thật mà thôi. Vũ Thanh Triều Quang lại gần màn chướng lên tiếng.

"Công chúa, thuộc hạ Dạ Chiêu có chuyện gấp cần bẩm báo."

Một hồi lâu không có bất cứ tiếng động nào, ngay cả ánh nến cũng không thấy, Vũ Thanh Triều Quang càng thấy dự cảm không lành của mình sẽ thành sự thật.

"Công chúa, nếu người ở trong xin hãy lên tiếng."

Vẫn một mảnh yên tĩnh tuyệt đối, hai tì nữ đứng bên cạnh cũng bắt đầu hoảng hốt, liên tục nhìn nhau mà không nhận ra giữa đêm rừng gió lạnh mồ hôi thấm ướt y phục. Không thể chờ được thêm, Vũ Thanh Triều Quang ra lệnh cho các tì nữ vào trước. Cả hai nhanh chóng mở rèm thắp nến, hắn theo ngay sau và nhận ra ngay cả khi chưa có ánh sáng trong căn lều này vốn dĩ phải có Vĩnh An công chúa nay đã không thấy đâu.

Nguyệt Vi Nghi đứng trên triền đồi gần đó nhìn xuống khu tập trung, sau tiềng kèn mọi nơi phía dưới đều được thắp sáng, tiếng ồn ào vang lên khắp nơi, binh lính lên giáp cưỡi ngựa tạo nên những tiếng động ầm ầm lớn. Một hắc y nhân bịt mặt hành lễ với Nguyệt Vi Nghi.

"Công chúa nếu chúng ta không rời đi nhanh chóng, e là sẽ không kịp."

Nguyệt Vi Nghi gật đầu ra hiệu, đoàn người lập tức men theo triền đồi đi về hướng ngược lại. Vì cây cối rậm rạp che chắn cho nhóm người nên không ai phát hiện nhưng chưa đi được một đoạn, từ trên cao vang lên tiếng cây lá lào xào như bị gió quật, một bóng người mặc giáp đáp xuống chặn đường nhóm hắc y. Vũ Thanh Triều Quang đã rút kiếm ra khỏi vỏ giống như sẵn sàng cho mọi tình huống kể cả tay phải vấy máu.

"Công chúa, xin người hãy theo thuộc hạ quay về."

Nguyệt Vi Nghi bỏ mũ che trên đầu xuống, ánh mắt nàng kiên định nhìn người phía trước.

"Dạ Chiêu tướng quân, ta biết khanh phụng mệnh phụ hoàng đưa ta sang Phượng quốc thế nhưng người đứng đầu ở đây hiện tại là ta. Ta lệnh cho khanh tránh đường."

"Công chúa, xin người đừng làm khó thuộc hạ, không biết là ai đằng sau ngấm ngầm giúp công chúa thế nhưng chuyện này đến tai bệ hạ cả công chúa và người đó đều không thể tránh khỏi liên can. Nếu giờ người cùng thần quay lại, thần sẽ coi như sứ đoàn bị thổ phỉ quấy nhiễu giữa đường."

"Bây giờ khanh đang ra lệnh cho ta sao?"

"Mạt tướng không dám."

Mặc dù câu từ khiêm nhường của kẻ bề tôi nhưng giọng nói của Vũ Thanh Triều Quang vô cùng kiên định, ý tứ rõ ràng rằng Nguyệt Vi Nghi hôm nay muốn rời đi chỉ có thể bước qua xác hắn. Nhận mệnh đưa công chúa sang Phượng quốc, giờ nàng bỏ trốn giữa đường, nếu chuyện này đến tai bệ hạ mạng của hắn cũng khó giữ, vậy thì chỉ còn cách duy nhất là ngăn cản công chúa.

Trong lúc cuộc nói chuyện kéo dài, đội thân binh dưới sự chỉ huy trực tiếp của Long đế theo ý chỉ lên đường cùng đoàn sứ thần đã có mặt. Bọn họ bao vây quanh nhóm hắc y nhân, đao kiếm được ánh trăng soi chiếu, sáng loáng trong đêm tối, dày đặc sát khí. Quân số áp đảo khiến Nguyệt Vi Nghi cảm thấy chột dạ, bỗng dưng nghĩ lại những lời hoàng thúc nói trong thư. Người có mục đích của riêng mình còn giúp nàng là chuyện đi kèm mà thôi, ngày hôm nay nàng có thoát khỏi nơi đây hay không không quan trọng, hoàng thúc đã đạt được mục đích của mình rồi còn nàng thì vô tình trở thành một diễn viên trong vở kịch này.

Nguyệt Vi Nghi cúi đầu nở một nụ cười khổ, sao nàng lại ngây thơ tin rằng có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân chính trị này chứ, hoàng thúc là một người sẽ chỉ đơn thuần giúp nàng hay sao. Nguyệt Vi Nghi quay đầu ra phía ám vệ đang đứng bên cạnh mình nói nhỏ.

"Các ngươi đã lấy được đồ rồi, quay về đi."

Hắc y nhân có chút sửng sốt nhìn Nguyệt Vi Nghi, hắn rất rõ mục đích ngày hôm nay đến đây, nếu không nhầm thì nhóm thứ hai hiện tại đang trên đường quay về Lũng Nhiêu rồi. Ngạc nhiên ở chỗ hắn không ngờ Vĩnh An công chúa nhận ra sự tình nhanh như vậy, công chúa quả nhiên là người không thể coi thường, bây giờ hắn chỉ cần theo lời vương gia hoàn thành nốt nhiệm vụ mà thôi.

"Vì công chúa đã nhận ra nên vương gia có chuyển lời, lần này ngài ấy nợ người một phần ân tình sau này nhất định báo đáp hơn nữa, Sử Ngân tứ hoàng tử là một người không tồi, công chúa hoàn toàn có thể tin tưởng giao phó."

Nói rồi hắc y nhân phá bỏ vòng vây dẫn đầu nhóm người lao vào sâu trong rừng. Vì được huấn luyện đặc biệt, chẳng mấy chốc các thân binh không thể đuổi theo kịp nên đành từ bỏ. Nguyệt Vi Nghi nhìn theo hướng nhóm người rời đi, suy ngẫm những lời vừa rồi, muội muội Na La Tuyền từng nói lần liên hôn này có thể trong cái rủi có cái may, hoàng thúc tuy có lợi dụng nàng nhưng những lời nói ra cũng chưa chắc đã là giả dối. Sử Ngân tứ hoàng tử Nam Quân Chung Ly rốt cuộc là người thế nào, liệu có thể phó thác một đời cho chàng ấy?

***

Lũng Nhiêu, Cần vương biệt phủ.

"Vương gia, đây chính là Triều Mâu."

Trên bàn đặt một khối ngọc bích vuông vức trong suốt, dưới ánh nến từng đường vân ngọc sáng lên màu vàng đẹp mắt, nhìn cũng biết là thứ đồ quý giá, có một không hai. Lần này phải lợi dụng Vĩnh An công chúa dụ Vũ Thanh Triều Quang điệu hổ ly sơn, khiến quân lính vì sự mất tích của Nguyệt Vi Nghi mà trở nên náo loạn mới có thể trót lọt lấy cắp được Triều Mâu.

Triều Mâu là báu vật trấn đất của Đại Ngàn, vùng giáp biên giới giữa Long Phượng quốc, một điểm nút quân sự quan trọng chỉ đứng sau Lũng Nhiêu. Người dân nơi đây coi nó như một vật linh thiêng tượng trưng cho mùa màng bội thu, cuộc sống hạnh phúc. Nguyệt Lượng dùng Triều Mâu như một sính vật đáp lễ thể hiện thành ý liên minh với Phượng quốc. Đây không biết rốt cuộc là thông minh hay hồ đồ. Một đồ vật quan trọng như vậy đem tới một nơi có dã tâm như Phượng quốc, sớm muộn gì bọn chúng cũng coi rằng Nguyệt Lượng muốn hai tay dâng một phần lãnh thổ của Long quốc.

Lãnh Hiên Viên không thể để chuyện đó xảy ra hơn nữa có Triều Mâu trong tay sẽ giúp ích rất nhiều cho hắn sau này, đồ vật này là bùa hộ mệnh của Đại Ngàn thì cũng có thể là bùa tử siết cổ Nguyệt Lượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top