Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệnh chiến 4

Nguyệt Vi Nghi (Xử Nữ), Nam Quân Chung Ly (Ma Kết), Nam Quân Phượng Thu (Sư Tử)

Hoàng cung Phượng quốc.

Trong Ngữ Lan cung thái hoàng thái hậu lặng lẽ ngồi trên cao thưởng thức trà, hai bên là hoàng hậu Lưu Tư và Nguyệt Vi Nghi cũng trầm tĩnh đến lạ thường. Mọi lần đến thỉnh an thái hoàng thái hậu đều rất vui vẻ thoải mái, chuyện nhiều đến nỗi một buổi sáng không hết nhưng dạo gần đây thái độ của người rất thờ ơ, đôi lúc Nguyệt Vi Nghi cảm thấy nàng và hoàng hậu như đang tới làm phiền. Dù trong lòng thắc mắc Nguyệt Vi Nghi cũng không tiện thể hiện ra ngoài, đột nhiên thái hậu lên tiếng phá vỡ không khí ngột ngạt trong Ngữ Lan cung.

"Sao dạo gần đây không thấy Thu nhi tới thỉnh an ta vậy?"

Nguyệt Vi Nghi cảm thấy hơi chột dạ, cách đây vài hôm nàng đã vô tình thấy Nam Quân Phượng Thu bí mật rời cung cùng Lạt Đồ quân. Chuyện này dù suy xét thế nào cũng đều không hợp cung quy, Nam Quân Phượng Thu là một đích công chúa nhưng cũng là một khuê nữ, rời khỏi hoàng cung mà không được sự cho phép của đế hậu nếu bị phát hiện thì nhẹ phạt cấm túc nặng thì sẽ dùng cung quy xử lí. 

"Sao? Không ai biết Thu nhi gần đây vì cớ gì không đến thỉnh an ta?"

Thái hậu có vẻ không được vui, lời nói cũng giống như đang tức giận trước sự im lặng của Nguyệt Vi Nghi và Lưu Tư hoàng hậu. 

"Bẩm thái hậu, hôm trước con vừa tới thăm hoàng muội, muội ấy không hiểu sao lại nhiễm phong hàn, cộng thêm mấy ngày nay thời tiết thất thường bệnh chưa hết hẳn, muội ấy luôn ở tẩm cung tĩnh dưỡng, sợ rằng đến thỉnh an thái hậu sẽ khiến người lây bệnh."

Hoàng hậu hơi cau mày, đặt chén trà trên tay xuống.

"Sao ta không thấy các cung nữ bẩm báo gì?"

"Thưa mẫu hậu, là hoàng muội không muốn thái hậu và người lo lắng. Muội ấy còn nói là bệnh dễ lây nên làm vậy để tránh người tới thăm muội ấy, nếu không may bị nhiễm thì hậu cung sẽ không có ai cáng đáng."

Lưu Tư hoàng hậu có vẻ vẫn còn nghi ngờ nhưng lại không phát hiện lời nói của Nguyệt Vi Nghi có vấn đề ở đâu. Rốt cuộc là thái hậu lên tiếng chấm dứt chuyện này.

"Nếu Thu nhi bị bệnh thì cứ nói con bé chú tâm tịnh dưỡng, ta muốn gửi cho nó chút đồ bổ dưỡng, lát nữa khi quay về hoàng tử phi hãy chuyển qua."

"Vâng thưa thái hậu."

"Được rồi, đã quá giờ thỉnh an lâu rồi, hoàng hậu và hoàng tử phi đều quay về đi, ai gia muốn nghỉ ngơi một chút."

"Vâng."

Khi cùng Lưu Tư hoàng hậu rời Ngữ Lan cung, người trước khi lên kiệu còn quay lại nói với Nguyệt Vi Nghi một câu khiến nàng rất bất ngờ.

"Ta không biết hai đứa muốn làm gì nhưng nhất định phải cẩn thận thái hậu."

Lúc đó các cung nữ đều đứng cách xa, chỉ có nàng và hoàng hậu đối diện nhau, khoảnh khắc ấy chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, Nguyệt Vi Nghi khẽ thẫn thờ mà quên cả hành lễ, hoàng hậu dường như cũng không để tâm đến chuyện đó, tự mình lên kiệu rời đi.

Hai người ở đây là đang nói nàng và Nam Quân Phượng Thu hay nàng và Nam Quân Chung Ly, dù vậy trọng điểm của câu này lại nằm ở chỗ phải cẩn thận thái hậu? Ấn tượng của Nguyệt Vi Nghi đối với thái hậu mà nói không tốt không xấu, hơn nữa nghiêng về phần tốt nhiều hơn nhưng hoàng hậu lại nói nàng làm gì thì cũng nên cẩn thận, rốt cuộc nên tin ai? Nguyệt Vi Nghi quay đầu nhìn về phía Ngữ Lan cung, thực ra cũng không cần tin ai hết, tình thế hiện giờ cần dè chừng cả hai, nàng vốn dĩ đã cảnh giác với hoàng hậu giờ nhờ hoàng hậu nàng sẽ cảnh giác thêm thái hậu, thâm cung là nơi thế nào, Nguyệt Vi Nghi không phải chưa từng thấy.

Trở về tẩm cung đã thấy Nam Quân Chung Ly đang ngồi trên thư án đọc sách, Nguyệt Vi Nghi tới bàn nước bên cạnh rót một chén trà nóng đặt trước mặt hắn. Hắn dường như rất chú tâm tới, khi nghe thấy tiếng tách trà va chạm với bàn mới dường như hồn thần.

"Nàng thỉnh an thái hậu quay về sao?"

"Đúng vậy. Hôm nay có chuyện."

Cuối cùng Nam Quân Chung Ly dừng đọc sách, dùng tay kéo một ghế nhỏ lại gần Nguyệt Vi Nghi, nàng cũng không nói gì rất hiểu ý ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Hôm nay thái hậu đột nhiên hỏi đến hoàng muội, chuyện này vốn dĩ bình thường nhưng ta mấy hôm trước vô tình thấy Phượng Thu đã bí mật rời cung cùng Lạt Đồ quân. Chuyện này có chút không rõ ràng tạm thời đã giấu cho muội ấy."

"Sao nàng lại quyết định giấu?"

"Ta lo chuyện này sẽ ảnh hưởng đến chàng."

"Từ bao giờ nàng lại lo cho ta vậy?"

Nguyệt Vi Nghi hơi chột dạ, khẽ chuyển ánh mắt đi nơi khác, nàng không muốn Nam Quân Chung Ly thấy vẻ mặt bối rối này. Trong lòng Nguyệt Vi Nghi cũng không rõ tại sao trước câu hỏi của Nam Quân Chung Ly nhất thời nàng không thể trả lời được, đành để lý trí nhanh chóng trở về mới có thể đáp lại.

"Chàng đừng hiểu nhầm, chúng ta giờ đã là chiến hữu, giúp nhau là chuyện đương nhiên. Dù chàng nói chuyện làm thái tử hoàn toàn không có hứng thú nhưng theo ta thấy chàng luôn hoàn thành mọi chuyện phụ hoàng giao phó rất tốt, chưa từng xảy ra sai sót gì vậy nên ta cho rằng chàng có dự tính của mình. Việc hoàng muội đột nhiên rời cung hơn nữa còn thần thần bí bí như vậy có thể vô tình gây nên những chuyện không đáng có vậy nên tạm thời ta quyết định giấu diếm."

"Ta đâu có nói gì, sao nàng lại cho rằng ta đang hiểu lầm."

Nguyệt Vi Nghi cảm thấy bản thân càng nói càng không đúng, lần này nàng thực sự nửa chữ cũng thêm mặc kệ cho Nam Quân Chung Ly nhìn, im lặng ngồi sắp xếp đống thư án trên bàn. Cuối cùng là Nam Quân Chung Ly hạ nước.

"Được rồi, nói chuyện với ta đi."

Nguyệt Vi Nghi dù vẫn còn hơi giận hắn vào những lúc nàng nghiêm túc lại thường hay chuyển đề. Là phu thê được một thời gian, giúp nhau qua lúc khó khăn khi phải đối phó với những người trong hoàng cung đầy mưu mô này, Nguyệt Vi Nghi và Nam Quân Chung Ly đã dần trở nên quen thuộc với nhau. Nam Quân Chung Ly không còn lạnh lùng, nghi ngại như lúc đầu, thay vào đó hắn cởi mở hơn, đôi lúc khi tâm trạng tốt còn có thể nói đùa với nàng vài câu. Nguyệt Vi Nghi từ ngày đầu đã nhận định hắn là một chiến hữu tốt mà nàng cần. Chỉ là có một vài chuyện đôi lúc con người cũng khó nhận ra, nó ngấm ngầm giống như mạch nước dưới sâu, chỉ đợi người ta khai phá, sau cùng trở thành dòng sông. Khi dòng sông đó đã quá lớn thì dù dùng đá lấp cũng không cản được, tình cảm con người cũng vậy, âm thầm lớn lên chẳng ai hay, quen thuộc là một loại cảm giác cũng là cội nguồn của nhân duyên.

"Giờ chàng có thể nói ta nghe tại sao chàng không muốn kế vị nhưng lại tận lực phò tá phụ hoàng như vậy? Không phải thoái thác, làm trái ý phụ hoàng sẽ giúp chàng tránh vị trí đó dễ hơn sao?"

"Phò tá phụ hoàng chỉ là một phần, phần còn lại ta đang trải đường giúp một người."

Nguyệt Vi Nghi khá bất ngờ, ánh mắt có chút khó hiểu nhìn Nam Quân Chung Ly. Hắn dường như nhận ra suy nghĩ của nàng khẽ mỉm cười.

"Có phải nàng cho rằng trong số các huynh đệ của ta không ai xứng đáng để kế vị?"

"Đúng vậy, tuy thời gian ta ở hoàng cung này chưa lâu nhưng những huynh đệ của chàng ta đều có nhận định tương đối, thực sự không người nào có thể vượt qua chàng."

"Thực ra có một người, ta tin người này có thể."

"Chàng chắc chứ?"

"Bản thân ta rất chắc chắn, chỉ là sau này tất cả phụ thuộc vào quyết định của người đó."

"Nếu chàng chắc chắn như vậy, ta nhất định sẽ giúp chàng."

Nam Quân Chung Ly khẽ mỉm cười nhìn Nguyệt Vi Nghi, hắn đã may mắn cỡ nào mới có thể tìm được một chiến hữu tốt như vậy. Nàng ấy trầm ổn, chín chắn, dù hắn không nói nửa lời nhưng những gì hắn nghĩ nàng đều biết, luôn thành thật một lòng giúp hắn, chưa từng nghi ngờ, chưa từng câu nệ.

"Cảm ơn nàng."

"Câu này thật khách sáo, chúng ta đã có một hiệp ước, ta lại là người giữ lời hứa, tuyệt không bỏ chàng giữa đường."

"Ừ, đã hứa rồi."

***

Long quốc, Cao Phiên.

Nam Quân Phượng Thu phải mất ba ngày đường mới có thể tới được Cao Phiên. Lạt Đồ quân thay nàng liên lạc với phái Khắc nhân, mong muốn tìm ra Dã Chiến nhanh nhất có thể. Không giống như những thế lực đang quy tụ để tranh giành Chí tôn cửu thiên lệnh hữu danh vô thực kia, mục đích của Nam Quân Phượng Thu lại chỉ có một, điều tra thân phận thực sự của Dã Chiến. Rất có thể Dã Chiến cũng không biết rõ thân phận của mình nhưng Nam Quân Phượng Thu dù một khả năng nhỏ nhất cũng không muốn bỏ qua. Nàng cũng đã lệnh cho Lạt Đồ quân ở kinh thành Ca Ly có đào ba tấc đất của Dã gia cũng phải làm cho rõ ngày mà Dã Chiến được sinh ra như thế nào, không được bỏ qua một chi tiết nhỏ.

Nam Quân Phượng Thu phải mạo hiểm tới tận Cao Phiên còn có một lí do, nếu nàng phát hiện thân phận của Dã Chiến có vấn đề thì sẽ lập tức ra lệnh tiêu diệt hắn. Đã quá nhiều lần phải nghe tin thất bại của phái Khắc nhân, Nam Quân Phượng Thu muốn chắc chắn rằng lần này sẽ thành công, đối với nàng mà nói Dã Chiến là một cái gai bắt buộc phải nhổ. Phái Khắc nhân vẫn chưa biết người đứng sau chuyện này là nàng, khi bọn chúng xử lí xong Dã Chiến thì cũng là lúc phải chôn thây ở đây, không một kẻ nào có thể sống sót ra khỏi Cao Phiên.

Ở trong một quán trọ tại thị trấn Cao Phiên, Nam Quân Phượng Thu dù không mấy thoải mái với khung cảnh tồi tàn, vật dụng đơn sơ xung quanh nhưng vẫn phải gắng gượng chịu đựng. Ra mặt vào lúc này không phải chuyện gì hay ho, nếu chẳng may bị phái Khắc nhân phát hiện thì lại vô tình rước phiền phức vào thân hơn nữa còn khiến kế hoạch đổ bể.

Đột nhiên một Lạt Đồ quân gõ cửa muốn bẩm báo chuyện gấp với nàng.

"Có chuyện gì?"

"Bẩm công chúa, thuộc hạ đã tìm hiểu được nơi tạm trú của Lạc Chiếu thế tử."

"Được, dẫn quân đi theo ta."

"Công chúa, thuộc hạ còn có chuyện khác."

"Mau nói."

"Trong lúc xem xét tình hình quanh đây thuộc hạ đã vô tình bắt gặp Lịch Nhiên ám vệ của bệ hạ."

Nam Quân Phượng Thu vốn dĩ khi nghe tin tìm được tung tích của Dã Chiến thì đã chuẩn bị khởi hành đến đó nhưng Lạt Đồ quân đột nhiên nói cả người của phụ hoàng cũng đã xuất hiện ở đây thì nàng liền dừng động tác, mày liễu xinh đẹp khẽ nhíu lại. Trong lòng Nam Quân Phượng Thu hiện lên những dự cảm không lành, Lịch Nhiên là ám vệ mà phụ hoàng tin tưởng nhất, nàng ta luôn nhận lệnh trực tiếp từ phụ hoàng và chỉ làm những việc quan trọng. Cách đây không lâu Nam Quân Phượng Thu vừa mới gặp nàng ta, vậy mà khi nàng vừa biết tin Dã Chiến đã đến Long quốc, vừa tới được đây thì đã có người nói với nàng Lịch Nhiên cũng có mặt. Trên đời này làm sao có lắm sự trùng hợp đến thế, nếu nói Lịch Nhiên tới không vì chuyện của Dã Chiến thì nàng thật sự không tin. Sao phụ hoàng lại quan tâm Dã Chiến như vậy, hết lần này đến lần khác ám sát hắn thất bại, liệu có phải người đã can thiệp? Những suy nghĩ lóe lên trong đầu Nam Quân Phượng Thu, tay nàng không tự chủ được khẽ siết chặt lại với nhau, hướng phía Lạt Đồ quân đang quỳ dưới đất ra lệnh.

"Theo dõi động tĩnh của Lịch Nhiên, chỉ cần nàng ta gặp Dã Chiến thì báo cho ta ngay lập tức."

"Thuộc hạ tuân mệnh."

Nếu Dã Chiến thực sự giống như những gì nàng nghĩ thì những chuyện nàng làm trước kia quá đáng sợ. Nam Quân Phượng Thu không kiềm được một thoáng run rẩy, nàng thực sự không tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top